Akakuro Edit Hoan Hoa Hong Vi Quan Nhuom
Tảng sáng, theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của võ tướng khiến Mibuchi rất đúng giờ đã mở mắt.Rời giường, rửa mặt, mặc quần áo, hắn ngồi ở trước bàn, nghiêm túc cẩn thận chải đầu, cuối cùng, quay về gương, đem tóc mái quá dài sửa sang một hồi, mới lộ ra một nụ cười hài lòng. Cho dù Hayama và Nebuya đã rất nhiều lần cười nhạo, nói hắn thích trang điểm, hắn cũng chỉ coi là gió thoảng bên tai.Sự nghiệp làm đẹp còn chưa xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa."Mibuchi, Akashi đại nhân cho gọi ngươi kìa."Gần đây, địa vị của Mibuchi như nước lên thì thuyền lên, dĩ nhiên trở thành... cận vệ được tín nhiệm nhất.Muốn nói hắn là làm sao rất được chủ thượng tin cậy . . . . . . Chủ yếu vẫn là bởi vì Kuroko.Một phần vì quan hệ giữa hắn và Kuroko rất tốt, một phần là vì Akashi một lòng một dạ theo đuổi người yêu mà kinh nghiệm yêu đương chỉ là con số không, cho nên rất hay cho gọi Mibuchi đến, đảm nhiệm vai trò cố vấn tình yêu.Những chi tiết này, thông minh như Mibuchi, đương nhiên là sẽ không nói ra. Hắn ở dưới một đống ánh mắt hâm mộ của đồng đội, đi về phía thư phòng.Vừa vào cửa, liền nhìn thấy trên bàn gỗ to lớn, đã bày ra biết bao cống phẩm của các nơi đưa đến, nào là Kim Ngân châu báu, Phỉ Thúy Mã Não, kỳ hoa dị thạch, vô cùng phong phú và đa dạng, làm người ta hoa cả mắt.Muốn nói chúng nó có cái gì giống nhau, đại khái chỉ cần một chữ: đắt."Đến rồi à, Reo." Akashi ngoắc ngoắc tay, ra hiệu Mibuchi lại gần, "Ta chính là đang chọn tín vật đính hôn cho Tetsuya, ngươi tới cho ta tham khảo một chút."Hắn chỉ chỉ mấy thứ đồ trong tay, "Con thỏ bằng vàng này rất đẹp, Tetsuya tuổi thỏ, vừa vặn đúng là con giáp cầm tinh, khuyết điểm là vàng tục khí chút; bên kia miếng ngọc màu tím rất tao nhã, nhưng giá cả có chút ít ỏi . . . . ."Hắn nói thao thao bất tuyệt, nhưng Mibuchi một chữ cũng không nghe lọt tai.Từ lúc nghe được bốn chữ "tín vật đính hôn", đầu óc của hắn liền dừng lại rồi.Mấy ngày này, Akashi đại nhân một mực lấy lòng Tecchan, so với trước đây, còn nhiều hơn.Ví dụ như hắn sẽ an bài đầu bếp nữ nấu những món Tecchan thích ăn, hay như hắn thỉnh thoảng sẽ phái người ra khỏi thành đi mua bánh hương thảo làm vui lòng Tecchan. . . . . . Mibuchi mừng rỡ vì hắn đã thay đổi, chí ít, hắn đã dần hiểu được làm sao để yêu một người.Nếu như nói hắn và Kuroko mến nhau đã lâu, một cái nhíu mày một nụ cười đều hiểu ngầm mười phần, như vậy, muốn kết hôn cũng không thành vấn đề.Chỉ là hiện tại, hình như còn chưa đến lúc?Vào lúc này mà đi cầu thân, sẽ không có vấn đề chứ?Mibuchi không khỏi lo lắng, "Mạo muội hỏi một chút, Akashi đại nhân, ngài đã bày tỏ chưa vậy?"Hắn nghĩ thầm, nếu như đã thông báo, Tecchan nhất định đã rất cao hứng đồng ý, như vậy việc cầu hôn cũng đã chắc chắn đến sáu mươi phần trăm thành công rồi.Nhưng mà, Akashi bình tĩnh lắc đầu một cái, "Không có, thổ lộ cùng cầu thân, ta dự định hai việc cùng nhau làm."Mibuchi, ". . . . . ."Đại nhân, ngài có biết bình thường trình tự là: thông báo, luyến ái, cầu thân không?Nhảy qua hai bước liên tiếp đến luôn bước cuối cùng, như vậy có được hay không hả?Akashi không hề biết trong lòng thuộc hạ của mình đang xoắn xuýt thế nào, hắn chỉ một lòng một dạ ngồi phân tích bảo vật.Hắn cầm lấy một chuỗi ngọc, ngọc này tốt vô cùng, long lanh không tì vết. Hơn nữa còn rất giá trị, cấu tạo tinh xảo, được chế tác tỉ mỉ vô cùng, từng chi tiết nhỏ đều vô cùng hài hòa, cho thấy thợ làm đã có tâm như thế nào.Trong đám bảo vật, thứ đầu tiên mà Akashi vừa ý, chính là nó.Ngọc bội cực phẩm giá cả không nhỏ, lại hết sức tinh xảo. Kuroko có tôn nghiêm nam nhân, đưa châu báu thì giống nữ nhân quá. Ngọc từ xưa tới nay đều là xứng với quân tử khiêm tốn, không thể thích hợp hơn được nữa.Chỉ tiếc, Kuroko đã có một miếng ngọc thô chưa mài bên người, hắn cho...nữa, không khỏi trùng lặp rồi.Kuroko rất quý trọng miếng ngọc thô đó, Akashi không chỉ một lần nhìn thấy cậu ngồi trên ghế ngoài hành lang, vuốt ve nó như bảo bối.Bởi vậy, Akashi không thể không nhịn đau cắt thịt, đem chuỗi ngọc này để thành phương án dự bị, "Reo, Tetsuya có từng đề cập đến lai lịch của miếng ngọc thô đó với ngươi chưa?"Đến tột cùng là ai, hại hắn chọn đính hôn tín vật cũng không thể chọn ngọc!Dám quấy rối đường đi của hắn, bất kể là ai đều phải chết!Mibuchi cẩn thận hồi tưởng một hồi, đã rất lâu, ký ức cũng rất mơ hồ, "Thuộc hạ cùng Hayama và Nebuga lần thứ nhất nhìn thấy Tecchan, trong tay hắn đã cầm miếng ngọc này rất chắc rồi. Thuộc hạ nhớ có một lần, hân nói đây là của một người quan trọng đưa cho mình. "Người quan trọng. . . . . .Akashi lặp lại mấy chữ này, "Là của cha mẹ sao?""Hẳn không phải, thuộc hạ đoán là ở thôn Seirin, người có quan hệ rất tốt đã đưa cho hắn.""Nhưng khi nhìn giá trị của miếng ngọc này, không giống như là của một người thôn quê có thể có đâu.""Vậy thì không rõ lắm rồi. Có điều, những năm trước đây chiến tranh liên miên, đại loạn không ngừng, có không ít thứ tốt lưu lạc đến dân gian."Akashi trầm ngâm một lát, "Cũng có lý."Thành thật mà nói, hắn đối với miếng ngọc này cùng lắm chỉ là liếc qua một chút, chỉ biết là giá trị không nhỏ, những việc khác cũng không rõ lắm.Không biết sao, giờ khắc này, hắn càng đối với người tặng ngọc không biết rõ họ tên kia sinh ra một chút đố kị – lấy việc Tetsuya coi trong miếng ngọc đó, cũng đủ để thấy người kia ở trong lòng cậu có vị trí như thế nào rồi.Ăn giấm chua nửa ngày, trở về chủ đề, hắn tiếp tục ở trong đám bảo vật tìm kiếm, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi ý kiến Mibuchi.Bỏ ra hơn một canh giờ, mới tìm ra được thứ khiến hắn hài lòng – một cái trâm cài tóc cùng một cái nhẫn, hai thứ đều là bảo vật hiếm thấy.Tưởng tượng một chút, đem trâm gài tóc giúp Kuroko búi tóc, nhìn dáng vẻ cậu quay lại mỉm cười, Akashi không khỏi có chút chờ mong.※Nháy mắt liền tới cuối năm.Năm nay ngoại trừ chuyện ôn dịch ở Tốn Nguyệt Loan thì không còn chuyện lớn nào khác, lại còn được cho mưa thuận gió hòa.Ông trời mở mắt, hoa mầu thu hoạch rất được, quốc khố dồi dào, Akashi hào phóng lì xì cho mỗi thuộc hạ mỗi người một ít.Ở đời sau, việc này cũng rất được yêu thích, có một danh từ chuyên dùng hơn, gọi là "thưởng cuối năm". Nhưng ở thời bấy giờ, cách làm của Akashi rất hiếm thấy, trong giây lát, tình cảm quan lớn quan nhỏ rất chi là hòa hợp. Đám võ tướng xin thề, sang năm chiến đấu sẽ quăng đầu lâu tung nhiệt huyết, các quan văn xin thề, sang năm công tác sẽ càng cẩn trọng lo lắng hết lòng.Các y sĩ cũng người người có tiền lì xì, đều rất vui sướng .Trong hồng bao số lượng cơ bản giống như là ba tháng bổng lộc, tương đối khả quan.Kuroko đi đường một lúc, hễ gặp một người, lại thấy người đó nâng tiền lì xì cười tươi như hoa."Kuroko đại nhân, năm sau cũng xin mời chỉ giáo nhiều hơn!" Các y sĩ thấy hắn, dồn dập tiến lên cười, cung kính mà hành lễ.Sau chuyện ở Tốn Nguyệt Loan, Kuroko danh tiếng vang xa, vị trí viện trường càng vững như núi. Mọi người nhắc đến cậu, hoàn toàn là chân thành kính phục. Dù sao, lấy sức một y sĩ để đối mặt với ôn dịch, dũng khí cùng năng lực này, không phải là của người bình thường."Xin chỉ giáo nhiều." Kuroko hạ thấp người đáp lễ, cho dù là quá khứ hay tương lai, cậu vẫn rất luôn khiêm tốn.Cáo biệt đồng liêu, cậu đi đến hậu viện trong rừng, bốn phía không có một bóng người, nụ cười trên mặt phai nhạt đi.Người người đều có tiền lì xì, trừ cậu ra. . . . . .Cũng không phải là thiếu tiền, bổng lộc viện trưởng rất cao, thêm vào cậu hay được mời đi xem bệnh, tiền công cũng rất khả quan. Chỉ là, nhìn tất cả mọi người có, cậu cũng sẽ theo bản năng chờ mong. Kết quả chờ a chờ a, đến cuối cùng đều là công dã tràng, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng.Trong rừng cây có một cây cổ thụ chọc trời, Kuroko hễ tâm trạng không tốt, sẽ đến đây ngồi xổm trước một đám rễ cây.Ngày hôm nay, cậu cũng đến địa phương này, ngón tay nhỏ dài ở trên vỏ cây vẽ vòng tròn.Akashi trời vừa sáng đã lặng lẽ đi theo phía sau, nhìn thấy cậu "ngồi chồm hổm dưới gốc cây vẽ vòng tròn", đáy mắt hiện lên một vệt ý cười, đến gần chút, ho nhẹ một tiếng.Kuroko không nghĩ tới lại có thể có người, sợ nhảy dựng lên.Chẳng lẽ mấy hành động ấu trĩ của mình đều bị người này thấy được? Cậu mau mau dừng lại, thi lễ một cái, "Seijuro đại nhân."Akashi nói câu "Đi theo ta", liền kéo tay cậu đi ra ngoài, "Tiền lì xì của Tetsuya rất là đặc biệt nha."Bọn họ đi ra khỏi phủ thành chủ, xuyên qua đường phố rộng rãi, đi qua từng tòa tửu lâu xa hoa, cuối cùng dừng chân trước một quán ăn vặt.Nhiều loại quán nhỏ, có bán bánh cá, bánh nướng, bán rượu... Bởi vì đang mùa đông, các quán đều đốt đèn lồng, ở trong quán tỏa ra mùi thơm của đồ ăn cùng không khí ấm áp hòa thuận.So vơi tửu lâu xa hoa bên ngoài, phố ăn vặt thấp kém hơn rất nhiều, nhưng Kuroko lại cảm thấy vô cùng thân thiết.Hai người bọn họ đều là một thân thường phục, Akashi nắm tay Kuroko, lấy tên đẹp là "đỡ lạc mất". Kuroko ban đầu còn lo lắng hai nam nhân nắm tay nhau sẽ lôi kéo sự chú ý, kết quả mọi người nhìn thấy hai người bọn họ, nhiều lắm cảm khái "đôi huynh đệ này thật tuấn tú, cảm tình thật tốt", căn bản không nghĩ đến "đoạn tụ", liền an tâm, nắm chặt tay Akashi.Hai người bọn họ chậm rãi đi ngang qua phố ăn vặt, Kuroko chỉ cần thấy quầy hàng nào có người xếp hàng, liền chạy đến mua một phần."Có xếp hàng, cho thấy đồ ăn rất ngon." Cậu nói chắc như đinh đóng cột.Akashi nhìn dòng người đáng sợ kia, lo lắng Kuroko thân thể nhỏ bé có thể chen vào được hay không. Sự thực chứng minh hắn lo lắng là dư thừa, Kuroko tồn tại cảm giác thấp ưu thế cực lớn, bất luận quầy hàng có bao nhiêu người, cậu đều có thể thần không biết quỷ không hay mà trà trộn vào.Cướp đồ ăn là một cuộc chiến không có khói thuốc súng, Kuroko rất nhanh đã đầm đìa mồ hôi, gò má hồng hồng. Trong tay cậu ôm một đống đồ ăn, cực kì giống con sóc nhỏ dự trữ thức ăn cho mùa đông.Akashi buồn cười, "Mua nhiều như vậy, ăn được sao?" Người này sức ăn cũng không lớn mà."Không liên quan, đồ ăn vặt là một dạ dày khác rồi." Kuroko thưởng thức chiến lợi phẩm của mình, quyết định bắt đầu ăn bánh cá trước. Vừa mới cắn một cái, nước tương đậm đà liền tràn đầy trong miệng, Kuroko ánh ánh mắt sáng lên, ăn ngon!"Thích đến vậy sao?" Hiếm thấy đôi mắt lam sáng sủa như thế, Akashi không kìm nổi lòng hiếu kì, "Để ta nếm xem."Kuroko mở bọc giấy ra, đang muốn lấy thêm một miếng khác đưa cho hắn, Akashi nhưng lại cúi người xuống, cầm tay cậu cắn mạnh một miếng, chậm rãi nhai.Cái hắn cắn không phải là những miếng khác, mà là miếng bánh Kuroko đang ăn dở hồi nãy."A, cái kia là ta ăn qua . . . . . .""Tetsuya, hoàn toàn không liên quan." Akashi nhẹ nhàng nói, sau đó nắm tay Kuroko tiếp tục đi dạo.Hai người vẻ mặt như thường, giống như không đem chuyện lúc nãy để ở trong lòng, kỳ thực, hai người bọn họ không hề bình tĩnh được như vẻ bề ngoài, khi ăn nốt số bánh còn lại, nhìn phản ứng của hai người liền biết. Akashi ăn rất chậm rãi, rất hưởng thụ, tựa như dư vị của nụ hôn gián tiếp kia vẫn còn đó. Kuroko gò má hơi ửng đỏ, từng cái từng cái ăn rất nhanh, nhưng cũng không biết nhai thế nào.Phố ăn vặt không lớn lắm, coi như bọn họ vừa ăn vừa đi, đi thật chậm, hơn nửa canh giờ cũng đã đi dạo xong rồi."Cảm thấy nơi này thế nào?" Akashi hỏi."Phi thường yêu thích! Khi còn bé, ta cùng các tiền bối đi Bạch Vân trấn chơi, thích nhất là đi theo phía sau bọn họ ăn chực! Nơi này cùng phố ăn vặt hồi đó giống nhau như đúc." Kuroko hiếm thấy cười xán lạn, ánh đèn chiếu vào trong mắt cậu sáng sủa phi thường."Yêu thích là tốt rồi." Akashi ôn nhu nói.Hắn là ở chỗ Mibuchi mới biết chuyện về phố ăn vặt, biết đây là hồi ức thơ ấu của Kuroko, liền quyết định chọn nơi này.Cả con đường, là hắn đã dựa theo trấn Bạch Vân bên kia xây nên. Rakuzan là một thành dân số đông đúc, muốn tìm một nơi diện tích rộng cũng không phải chuyện dễ dàng, chuyện xây dựng này cũng có những ý kiến phản đối, nhưng đều bị Akashi đè ép xuống hết rồi.Nhìn vẻ mặt vui mừng của người yêu, hắn cảm thấy hết thảy đều là đáng giá.Bởi một đường ăn không ít đồ ăn vặt, hai người bọn họ đều rất no, vừa đi vừa tiêu bớt. Trong thành có một dòng sông, gọi là Lạc Hà, dòng nước trong suốt xuyên qua thành Nam thành Bắc. Hai người bất tri bất giác đã đi đến một bên Lạc Hà.Cây cầu hình vòm, sóng bước dập dờn, trăng bạc treo cao phản chiếu xuống nước.Mỹ cảnh như vậy, cầu thân không thể thích hợp hơn rồi.Bước chân của Akashi dừng lại, theo bản năng chạm vào hộp nhỏ trong ngực áo.Chỉ cần hắn nói ra câu nói kia, Tetsuya gật đầu, từ nay về sau, cậu sẽ chỉ thuộc về một mình hắn.Cự ly hạnh phúc chỉ có cách xa một bước — cho dù Akashi có giống ông cụ non như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là một thanh niên 20 tuổi, tất nhiên sẽ căng thẳng, đến hai tay cũng rịn ra một tầng mồ hôi.Lúc này, Kuroko nhìn thấy bên bờ sông có một quán bán sáo trúc liền đi tới, quen thuộc cầm lấy một cây sáo nhỏ, cách cầm rất tao nhã."Tetsuya biết thổi tiêu? Sao ta chưa từng nghe?""Cũng không phải là xuất phát từ nhã hứng. Lúc trước học tiêu, là bởi vì tiếng tiêu có thể khống chế độc trùng rắn độc, cùng với ở một số chứng bệnh có thể dùng."Chủ quán thấu hai người bọn họ hào hoa phú quý, độ cao quý của Akashi càng là không thêt giấu đi được, nhận định là quý khách, vội vàng đồ thật tốt trong đáy hòm lấy ra cho họ xem, miệng lưỡi lưu loát giới thiệu.Có mấy người đi đường cũng tập hợp lại đây xem, trong đám đó có một thân hình gầy nhỏ.Người kia mặc một bộ quần áo màu mực tầm thường, đầu trộm đuôi cướp con mắt linh hoạt đảo quanh — nó là một tên trộm, tuổi còn nhỏ. Ngày hôm nay rất náo nhiệt, lại là thịnh yến của bọn trộm cắp. Bọn họ tham lam nhìn chằm chằm vào quần áo nam nữ trên đường, đối với mấy món trang sức thì lại thèm nhỏ dãi.Tên trộm nhỏ ngày hôm nay vận khí không tệ, liên tiếp đắc thủ năm lần, mắt thấy không còn sớm sủa, muốn kết thúc công việc về nhà. Đang lúc này, AkaKuro hai người tiến vào tầm mắt của nó. Nó tuổi còn nhỏ, nhưng làm nghề này đã ba năm, ánh mắt rất tốt, vừa nhìn cũng biết là đại phú hào, liền lặng lẽ đi theo phía sau của bọn họ, chờ thời cơ ra tay. Dọc theo đường đi, nó mấy lần muốn ra tay, bất đắc dĩ nam nhân tóc đỏ kia quá nhạy cảm, chỉ hơi hơi tới gần, đối phương giống như có phát giác nhìn sang, dọa nó sợ chết khiếp.Vạn nhất bị phát hiện, nó cho dù có mười cái mạng nhỏ cũng không đủ bồi thường!Vào lúc này, thừa dịp Akashi đang mua sáo trúc, sự chú ý dời đi, nó như con chuột nhắt linh hoạt đi ra, cắt dây buộc ngọc bội bên hông Kuroko, lặng yên không một tiếng động cầm ngọc thô chưa mài rời đi, trọn bộ động tác đều là trong chớp mắt phát sinh.Thành công rồi, kết thúc công việc về nhà thôi!Tên trộm nhỏ ở trên cầu nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, nghĩ đến có thể đổi được bao nhiêu thức ăn ngon liền rất cao hứng. Đang vui mừng, không ngờ phía sau bỗng nhiên duỗi ra một bàn tay lớn, xách cổ áo của nó, "Tiểu quỷ, còn không giao ra đây."Nó quay đầu nhìn lại, suýt nữa thì bị doạ khóc! Ba nam nhân cao lớn đang vây quanh nó, sau đó là hai người AkaKuro đang chậm rãi đi đến.Ba người kia chính là Mibuchi, Hayama và Nebuya. Akashi cùng Kuroko cải trang ra ngoài, mấy người bọn họ ẩn nấp bên cạnh, bất cứ lúc nào đợi mệnh. Có người động đến ngọc bội của Kuroko, bọn họ lập tức đuổi theo.Tên trộm nhỏ nhìn nắm đấm của Nebuya, chỉ một đòn thôi là có thể biến nó thành bánh nhân thịt rồi!Nhớ tới trước đây đi ăn trộm bị bắt đánh, nó sợ đến mức cả người run cầm cập, tay run lên, ngọc thô liền tuột tay đi ra ngoài — chỉ nghe tõm một tiếng, ngọc bội liền rơi vào lòng sông Lạc Hà, biến mất không thấy.Kuroko không nhịn được kêu lên, "Không!"Miếng ngọc lọt vào tầm mắt cậu, thấy ngọc chìm trong nước, cậu không chút nghĩ ngợi, vọt tới một bên cầu liền muốn nhảy xuống tìm!Akashi kéo cậu lại, "Em điên rồi? Biết bây giờ là mùa đông không? Nước sông có bao nhiêu lạnh biết không?" Bây giờ đang là giữa mùa đông, lại là đêm khuya, hai bên bờ sông còn đóng băng kia kìa."Thả ta ra!" Trong lòng Kuroko chỉ còn mỗi miếng ngọc ấy, âm thanh cũng thay đổi.Nhớ tới nam nhân có đôi mắt màu đỏ, sẽ tự xưng là "Ore" rất dịu dàng, Kuroko vành mắt đỏ lên.Bây giờ, ngọc này là thứ ràng buộc còn sót lại của hắn và mình, nếu như không còn. . . . . .Kuroko trong lòng dâng lên một luồng kinh hoảng, cậu có loại linh cảm, nếu như làm mất miếng ngọc, Akashi - kun e sợ mãi mãi cũng sẽ không trở về nữa. . . . . .Akashi thấy cậu vẻ mặt kinh hoàng, cho là cậu là đau lòng ngọc bội, ôn nhu an ủi, "Đừng buồn, không phải là ngọc sao? 10 khối, 20 khối, ta đều cho em, phẩm chất cũng không kém nó."Kuroko mắt điếc tai ngơ, chỉ một lòng muốn nhảy xuống sông tìm ngọc. Hai tay Akashi quá mạnh mẽ, cậu liều chết giẫy giụa, thậm chí không tiếc dùng hàm răng cắn. Akashi bị cắn đến đau đớn, hỏa khi dâng lên không phải tức giận vì cậu cắn hắn, mà là vì cậu không biết quý trọng thân thể của mình.Giữa mùa đông mà còn dám nhảy xuống nước đá, quả thực là tìm chết! "Miếng ngọc này rốt cuộc là có chỗ nào đặc biệt chứ, đáng giá đến nỗi ngay cả sinh mạng của em cũng không bằng?""Đó là Akashi - kun đưa cho ta! Là tín vật đính hôn của chúng ta!" Kuroko thanh âm của bởi vì cuồng loạn mà thay đổi, thừa dịp Akashi thất thần, dùng lực đẩy hắn ra, thả người từ trên cầu nhảy xuống!Akashi con mắt phút chốc trợn to, chỉ một thoáng, hắn cái gì đều nghe không được, bên tai vang lên ong ong.Akashi - kun. . . . . . Tín vật đính hôn. . . . . .Akashi - kun. . . . . . Tín vật đính hôn. . . . . .Akashi - kun. . . . . . Tín vật đính hôn. . . . . .Hóa ra, chủ nhân của miếng ngọc kia lại là Oreshi.Hóa ra, Tetsuya mỗi lần nỉ non "Akashi - kun" đều là Oreshi.Hóa ra, hai người bọn họ có lẽ là trước đây đã. . . . . .Thời khắc này, hắn đã rõ, ở Tốn Nguyệt Loan, trước đám đại thẩm làm mai mối, Tetsuya nói "Không muốn cưới vợ sinh con" đích thực là có nguyên do.Bởi vì cậu đã kết hôn, cả một đời chỉ yêu tha thiết một người.Kuroko Tetsuya nguyện ý cùng Akashi Seijuro bạc đầu giai lão, đồng sinh cộng tử.— Chỉ có điều, "Akashi Seijuro" này, cũng không phải là hắn.Bỗng nhiên có chút không xác định được, ánh mắt của Tetsuya mỗi lần đặt trên người hắn, ôn nhu cùng thâm tình đó, rốt cuộc là đang nhìn "Bokushi"? Hay là đang nhìn "Oreshi" đang ngủ say trong thân xác này?Akashi dưới chân lảo đảo một cái, ngón tay run rẩy đỡ lấy tay vịn trên cầu, mới không có ngã xuống.Cách đó không xa, tiếng chuông tân niên đang rung vang, tiếng ồn ào, tiếng pháo liên tiếp.Đây là thời khắc .... sung sướng, vui mừng nhất, tốt đẹp nhất trong một năm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com