TruyenHHH.com

Akakuro Edit Hoan Hoa Hong Vi Quan Nhuom

Ầm ầm ầm —

Một tiếng sấm nổ vang, theo đó là một loạt ánh chớp sắc bén.

Trong phòng không có chút đèn, nguyên bản đen sì sì trong phút chốc bị ánh chớp thắp sáng như ban ngày.

Tia sáng chói mắt chiếu lên hai bóng người đang quấn quít trên giường.

Đây là lần thứ hai Kuroko có kinh nghiệm làm mấy chuyện như vậy. Lần trước, cậu nằm trong lòng người yêu, tuy rằng thời điểm tiến vào rất đau, nhưng nhờ người kia dịu dàng ôm hôn an ủi, còn ở bên tai nói những lời thân mật, làm cho đau đớn hóa thành ngọt ngào.

Vào giờ phút này, cậu bị Akashi, người tự xưng là "Boku" này đặt dưới thân, hai chân bị mở ra đến độ khó tin được. Đại lực xuyên qua cơ hồ muốn đem eo cậu bẻ làm đôi. Vừa bắt đầu cậu còn khóc lóc xin tha, kết quả là càng cầu xin, nam nhân tiến công càng mãnh liệt, cho nên cậu cũng buông xuôi.

Kuroko mờ mịt mở to mắt, thân thể đơn bạc theo động tác của nam nhân mà lay động mạnh mẽ.

Hơi cúi đầu xuống, là có thể nhìn chỗ liên kết của hai người hiện ra dâm đãng thế nào – dịch thể trắng sữa chảy dọc theo hai chân trắng nõn, ở giữa mơ hồ còn có thể thấy tơ máu.

Lúc nam nhân tiến vào, nửa điểm bôi trơn đều không có, xé rách đau đớn suýt chút nữa khiến cậu ngất đi.

Sau đó cũng không biết là bất hạnh hay là may mắn nữa, miệng vết thương chảy không ít máu, huyết dịch lại trở thành chất bôi trơn, đau đớn kịch liệt mới có thể thoáng giảm bớt. Bằng không, Kuroko cảm thấy mình nhất định sẽ tử vong ngay trên giường mất.

Cậu nên hận hắn .

Trận vận động này, chiếm thế thượng phong vẫn là hắn, mình từ đầu đến cuối cũng chỉ là bị động chịu đựng. Đừng nói đến hưởng thụ sung sướng, cậu dường như khóc đến khản cả giọng rồi.

Nhưng mà, tầm mắt chiếu lên khuôn mặt anh tuấn kia, cảm nhận hơi thở quen thuộc kia, trong lòng Kuroko, ngay cả chút xíu căn hận đều không có.

Làm sao để hận hắn đây... Cậu yêu hắn như thế...

Kể cả có bị đối xử như vậy, hoặc là có thể thật sự chết ở trên giường... Kuroko Tetsuya vĩnh viễn cũng không thể hận Akashi Seijuro được...

Mái tóc lam loạn xạ, Kuroko cố gắng giơ hai tay bám vào vai nam nhân, nhẹ nhàng hôn lên cổ hắn. Đối phương trong nháy mắt kinh ngạc, đợi phản ứng lại, đã gắt gao ôm lấy thiếu niên dưới thân, sức lực mạnh đến mức hận không thể đem cậu nuốt vào bụng mình.

Cả đêm liều chết quấn quít liên miên.

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, rơi xuống khuôn mặt Kuroko.

Lông mi nhỏ dài giật giật, giãy dụa một hồi lâu, rốt cục bất đắc dĩ mở mắt ra. Đánh giá bốn phía giường lớn trạm trổ hoa lệ, trong nháy mắt cậu có chút mê man.

Đây là đâu? Không phải căn phòng nhỏ của mình ở thôn Seirin, cũng không phải kí túc xá của thực tập sinh, rốt cuộc...

"Ngươi đã tỉnh." Thanh âm quen thuộc vang lên. Kuroko theo âm thanh quay đầu lại, chỉ thấy Akashi khoác một cái áo màu đen, ngồi ở giường trước cửa sổ, chống cằm nhìn cậu, giữa lông mày đều là vẻ thỏa mãn lười biếng.

Nhìn cặp dị đồng kia, đầu óc Kuroko lập tức thanh tỉnh trở lại. Từng hình ảnh tối hôm qua dần hiện lên trước mắt, cả người cậu cứng đờ, luống cuống tay chân muốn xuống giường, không ngờ vừa cử động, hai chân liền mềm oặt không có chút sức lực nào, cả người ngã xuống đất, làm thế nào cũng không bò dậy nổi.

Akashi nhàn nhạt liếc cậu một cái, căn bản không có ý định giúp cậu đứng lên, hắn vẫn còn đang chú ý đến tư liệu trong tay.

"Kuroko Tetsuya, mười sáu tuổi, y sĩ thực tập, xuất thân từ thôn Seirin, là học trò cưng của y sĩ Shimizu." Xem từ tài liệu, không thấy có điều gì xấu cả. Nhưng liên hệ mấy việc gần đây với nhau, thiếu niên gọi "Kuroko Tetsuya" này, quả thật có chút khả nghi.

Đầu tiên, lần thứ nhất gặp mặt, biểu hiện của thiếu niên này cũng rất khác thường, tựa hồ biết hắn hiện tại đã thay đổi thành một nhân cách khác.

Thứ hai, để giải xuân dược cho hắn, hầu gái trong phủ nhiều như vậy, hoặc là lấy người từ phố hoa đến cũng rất nhanh, làm sao lại có thể đến phiên một thực tập sinh đến hầu hạ mình?

Nếu như nói là trùng hợp, cũng không tránh khỏi quá mức rồi!

Muốn nói chuyện này không phải do ý đồ của ai đó, hắn hiển nhiên là không tin.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Akashi lóe lên một vệt hàn quang.

Cái tên này đến tột cùng là người nào?Tại sao lại có mục đích tiếp cận hắn? Phải thẩm vấn thật tốt một phen đây.

Kuroko dùng cánh tay chống đỡ thân thể, đang nỗ lực muốn đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy một luồng sát khí, một lưỡi đao mát lạnh đang đặt trên cổ cậu! Đưa mắt nhìn lên, con mắt màu vàng của người kia đã không còn vẻ mê luyến giống đêm qua, chỉ còn hoài nghi cùng lạnh lùng.

"Akashi. . . - kun. . . ?" Ở nơi sâu xa giọng nói khàn khàn ấy, không dễ phát hiện một tia nức nở.

"Cố ý tiếp cận ta, lôi kéo sự chú ý của ta, có mục đích gì?" Akashi lạnh lùng hỏi, đao trong tay hơi dùng sức, lưỡi đao sắc bén đâm vào cổ Kuroko, hiện ra một vệt máu.

"Ta không có. . ."

"Tình huống tối hôm qua, nếu là người bình thường, ngươi biết sẽ có phản ứng gì không? Đi bảo quản gia đến phố hoa kiếm người, hoặc là đi tìm Shimizu lão sư, đó mới là phản ứng nên có của một thực tập sinh bình thường!"

"Ta. . . . . ."

"Tối hôm qua ý thức của ta không rõ ràng lắm, nhưng cũng không có mất trí nhớ. Nhớ không lầm, ngươi từ đầu đến cuối, đều không có bất kỳ sự phản kháng đúng không? Đối với hành vi của ngươi, chỉ có ba loại giải thích."

Akashi không nhanh không chậm duỗi ra ba ngón tay.

"Một, ngươi là được phái đến tiếp cận ta, chuyện này là một bước trong kế hoạch."

"Ngươi nghĩ rằng hầu hạ ta như vậy sẽ có được một địa vị tốt, là điều thứ hai."

"Thứ ba", khóe môi hắn nổi lên một vệt trào phúng, "Chỉ có thể lí giải là ngươi thích nam nhân đẹp thôi."

Mỗi lần hắn nói xong một câu, thân thể Kuroko càng run rẩy nhiều hơn, cuối cùng, dĩ nhiên là run cầm cập.

Hóa ra, ngôn ngữ lại có thể có lực sát thương như vậy, nó giống một con dao, đem tôn nghiêm của cậu lột sạch không còn một mống.

Tay cầm đao của Akashi không có nửa điểm buông lỏng.

Dưới cái nhìn của hắn, Kuroko càng thương tâm gần chết, hiềm nghi lại càng lớn.

Kuroko si ngốc nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên bật cười.

Rất buồn cười không phải sao? Tối hôm qua bị dày vò thành như vậy, cậu đều là liều mạng nhịn đau thuận theo hắn, hi vọng để hắn tận hứng, làm hắn vui sướng — vậy mà bây giờ lại thành lí do để hắn hoài nghi cậu.

Thời khắc này, mình tựa như đang đứng trên pháp trường, cho dù có khóc đến đứt ruột gan, người khác cũng cảm thấy mình đang diễn kịch.

Cậu càng nghĩ càng buồn cười, cười đến chảy cả nước mắt.

Akashi nhíu mày.

Làm sao, không giả trang đáng thương nữa, giờ giả vờ thần kinh không bình thường?

Hắn chẳng muốn lãng phí thời gian vào cái loại việc nhỏ con này, thư phòng còn bao nhiêu việc đang chờ hắn giải quyết, cho nên lạnh lùng nói: "Trả lời ta, Kuroko Tetsuya, ngươi là loại người nào?" Kuroko thôi không cười nữa, nước mắt cũng không còn nữa, thân thể cũng thôi run rẩy.

Cậu rốt cục cũng đã chấp nhận hiện thực, rằng Akashi Seijuro mà cậu yêu, đã mất rồi.

Người từng tươi cười mà đưa cho cậu ngọc bội nói rằng "Làm người của ta, được không?", người từng đứng che trước mặt cậu nói "Ta là nam nhân của hắn", đã mất rồi.

Trong đôi mắt băng lam, có vài thứ đã triệt để mất đi, hóa thành mây khói.

"Rất xin lỗi, ta không thuộc về loại nào hết. Thuận theo ngài, không phải là do người khác phái đến, cũng không phải vì lợi ích, và ta cũng không yêu thích nam nhân."

Cậu nhìn Akashi, ánh mắt yên tĩnh như nước.

"Bởi vì ta yêu ngài."

Đưa tay nắm chặt lưỡi đao trên cổ, da dẻ mềm mại trong lòng bàn tay nhanh chóng bị cắt đứt, máu tươi ồ ạt chảy ra ngời. Cậu dường như lại không có cảm giác đau, cứ như vậy cầm chặt. "Ta đã thành thật khai báo rồi, có tin hay không đều phụ thuộc vào ngài thôi. Nếu như thật sự hoài nghi ta, vậy thì giết ta đi."

Chết thì có gì đáng sợ đây? Ở thế giới bên kia, có Kiyoshi tiền bối, có Koganeii tiền bối, có mọi người thôn Seirin.

So với chết, đáng sợ nhất chính là sống không bằng chết.

Akashi nhìn cậu hồi lâu, sau đó nâng cao đao trong tay, hướng về cổ cậu bổ tới – Kuroko sắc mặt vẫn trầm tĩnh, ngay cả mắt cũng không chớp – lưỡi đao thời điểm chạm vào làn da trên cổ, đột nhiên dừng lại.

"Ta tin ngươi." Hắn thu đao vào vỏ, "Lui ra đi, trở lại nghỉ ngơi thật tốt."

Kuroko thẫn thờ mà gật đầu, đỡ vách tường đứng lên, kéo thân thể yếu ớt, chậm rãi đi ra ngoài. Lúc ra cửa, không chú ý đến bậc cửa, không cẩn thận vấp phải, lảo đảo ngã xuống.

Một đôi tay đúng lúc đưa đến, ổn định thân thể cậu. Dựa vào lồng ngực ấm áp, Kuroko vậy mà không có chút động tâm nào, mặt không thay đổi cúi người: "Cảm ơn ngài, Seijuro đại nhân."

"Ta sẽ an bài bọn họ đưa đồ đến cho ngươi. Cùng với ta một đêm, nên có thù lao, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

"Cảm tạ, không cần." Kuroko không dấu vết thoát khỏi lòng hắn, đỡ tường, từng bước một đi ra ngoài.

Akashi đi đến thư phòng, cầm lấy công văn bắt đầu xử lý, lại phát hiện một chữ cũng xem không vào.

Bóng người màu xanh lam kia vẫn lái đi không được. Nhớ tới trên gương mặt đó là vẻ cực kỳ bi thương, không biết sao, ngực hắn đột nhiên đau xót, theo bản năng vỗ ngực.

Hắn không nhớ rõ cậu, nhưng thân thể này, tựa hồ lại có kí ức.

Kuroko vừa về túc xá liền gục xuống, hôn mê ba ngày.

Shimizu lão sư canh giữ bên cạnh giúp cậu châm cứu cùng cho uống thuốc. Nhưng mà mỗi làn hết sốt, vốn tưởng sẽ chuyển biến tốt, thì cơn sốt thứ hai lại ập đến.

Trong lúc đó, ba người Mibuchi thường đưa đến rất nhiều hoa quả. Ogiwara thì lại thường xuyên đến chơi hơn, mỗi lần đều mang đến một bó hoa, "Shimizu đại nhân, Tecchan hắn đến cùng là bị bệnh gì?"

Nhìn con mắt trong suốt của Ogiwara, lão nhân chỉ đơn giản nói: "Hắn thân thể có chút suy nhược, cần tĩnh dưỡng mấy ngày."

Trên thực tế, Kuroko vừa trở về ngày ấy, lão liền phát hiện trên người cậu dấu vết xanh tím ngang dọc. Đặc biệt là phía dưới, dùng "vô cùng thê thảm" để hình dung cũng không có gì quá đáng. Sống đến bảy mươi năm rồi, lão chưa có chuyện gì là chưa từng thấy, đối với việc này cũng hiểu đến bảy tám phần.

Tiễn Ogiwara về, Shimizu khóa kĩ cửa phòng, nhẹ nhàng vén chăn lên, giúp Kuroko bôi thuốc.

Cho dù đã qua ba ngày, nhưng địa phương kia vẫn sưng đỏ như cũ, có thể tưởng tượng được cậu lúc đó đã đau đến mức nào. Bôi xong thuốc, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của thiếu niên, tay cầm gậy của Shimizu không khỏi run rẩy: "Nghiệp chướng a. . . . . ."

Kuroko chìm đắm ở trong giấc mộng, chuyện bên ngoài cậu không hề biết gì cả.

Trong mộng, cậu trở về thôn làng quen thuộc.

Giống như những tháng ngày bình thường hạnh phúc trong quá khứ, cậu lại cùng các tiền bối làm bạn, cùng lên núi hái thuốc, lúc trở lại gặp Furrihata, vui vẻ đến nhà hắn ăn quịt cơm. Buổi chiều bị Reiko gọi lên, bắt trông nom lũ trẻ, cậu hái từng bông cỏ đuôi chó bên hồ, bện thành vòng, lũ trẻ tranh nhau chen chúc đứng xung quanh, từng khuôn mặt đều là vẻ vui thích.

Cuộc sống như thế, thật tốt biết bao.

Cậu mỉm cười nghĩ, nếu như tất cả những điều này đều là mộng, vậy thì cậu mong muốn mãi mãi không phải thức giấc...

"Không thể nha, Kuroko."

Bên tai truyền tới một giọng nói, cậu quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đỏ của người kia.

Quen thuộc, ánh mắt ôn nhu.

Là hắn.

Kuroko nghẹn ngào, "Akashi - kun, anh còn sống không?"

"Đương nhiên," thanh niên tóc đỏ ôm cậu vào lòng, "Chúng ta đã cùng nhau thề rồi mà."

Thấy Kuroko tỉnh tỉnh mê mê, hắn bật cười, lấy tay cuốn một lọn tóc của cậu, trêu chọc nói: "Cùng nắm tay, cùng sống đến bạc đầu, ta sao có thể bỏ lại em một mình được chứ?"

"Hiện tại Akashi Seijuro kia, rốt cuộc là. . . . . ."

Akashi lắc đầu một cái, nhẹ nhàng hôn lên trán Kuroko, "Hắn cũng là "Akashi Seijuro", là một nhân cách khác chôn sâu trong ta, lại như đệ đệ của ta vậy."

Kuroko vùi đầu vào ngực hắn, nghe nhịp tim của hắn, khóe mắt không khỏi cay cay, "Akashi - kun, em rất nhớ anh."

Akashi an ủi vỗ vỗ cậu, lại càng ôm chặt cậu vào lòng: "Ta cũng nhớ em... Chờ ta trở lại." Dáng người tuấn tú dần dần trở nên mơ hồ, Kuroko muốn kéo hắn, nhưng dù có cố thế nào cũng không được.

Không biết qua bao lâu, tầm nhìn mơ hồ cuối cùng cũng rõ ràng.

"Hài tử, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi." Một bàn tay già nua đặt lên trán cậu, nhiệt độ ấm áp khiến lòng người an tâm.

"Shimizu lão sư, con là. . . . . ."

"Con ngủ năm ngày, có điều không sao rồi, chỉ cần ý thức khôi phục, thân thể rất nhanh cũng sẽ trở lại bình thường." Lão nhân đỡ cậu ngồi dậy, cho cậu uống chút nước, "Ta đi mang ít cháo đến cho con."

Lão vội vã ra ngoài, lưu lại Kuroko một người dựa vào gối đờ ra.

Cảm giác ngực hơi nóng, nhẹ chạm vào mới biết hóa ra là miếng ngọc bội Akashi đưa cho cậu đang phát nhiệt. Miếng ngọc ánh lên ánh sáng dịu nhẹ, nhiệt độ ấm áp truyền vào lòng bàn tay.

Trong sách cổ có một loại giả thuyết, nếu đeo ngọc quanh năm, sẽ hấp thụ của chủ nhân không ít linh khí.

Hồi tưởng lại mộng cảnh lúc trước, Kuroko run lên, "Akashi - kun, là anh sao?" Lòng bàn tay nâng ngọc bội, cậu thành kính hôn nhẹ lên nó.

"Em nhất định sống thật tốt, chờ anh trở về."

Dù sao cũng là tuổi trẻ, thân thể cậu hồi phục rất nhanh, chỉ qua mấy ngày, đã có thể theo lão sư đi khám bệnh rồi.

Ogiwara lại đến chơi, thấy trong mâm của cậu không chỉ có bỏ thêm hai nắm cơm, mà lại có thêm một bát canh. Sức ăn này đã là gấp đôi lúc trước, khiến hắn không khỏi than thở, "Làm sao đột nhiên ăn nhiều như vậy?"

"Trước đây bệnh nặng quá, bây giờ ta muốn bù lại toàn bộ lượng dinh dưỡng đã mất." Kuroko gắp một miếng trứng cuộn bỏ vào miệng, gò má nhỏ căng phồng, nói không ra lời.

Sau khi cùng Ogiwara vui vẻ ăn cơm, cậu lại đi theo sau lão sư đi khám bệnh. Nơi đó có một vài người bị thương rất nặng, đều là trong chiến đấu bị như vậy. Cậu lấy hộp thuốc ra, giúp bọn họ nối xương.

"Y sĩ, vết thương của ta liệu có khả năng khỏi hẳn chứ?"

"Nhất định!" Cậu mỉm cười, "Chỉ cần sống sót, thì sẽ có hy vọng."

Âm thanh rất nhẹ, vừa là nói cho người bệnh, cũng là nói cho mình.

Bắt đầu từ hôm nay, và một quãng thời gian rất dài về sau, cậu cũng không có chảy bất kì một giọt nước mắt nào nữa, trên khuôn mặt thanh tú chỉ có nụ cười mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com