Akaigin Gin S Life
Khi nhân vật chính của vụ ám sát đứng ngay trước mặt bạn và bảo bạn ám sát người ấy, điều đó có nghĩa là gì?Thông thường thì, người ta sẽ nghĩ người này bị điên rồi.Nhưng rõ ràng là Vermouth không bị điên. Sau khi Kurosawa ngạc nhiên mất một giây, cậu quan sát gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt, và chợt nảy ra suy đoán trong đầu: "Cô không muốn danh tính đó nữa?""Chính xác," Vermouth hào hứng vỗ tay, như thể sự ngây thơ của gái Mỹ vẫn chưa mai một trong cô: "Người phụ nữ già nua đó thì có gì tốt đẹp chứ? Tôi đã chịu đựng bà ta đủ lâu rồi."Chính là làm giả cái chết cho cô. Kurosawa phớt lờ hành động giả tạo của cô, ngẫm nghĩ, rồi nói, "Cô muốn chết như thế nào'""Một tai nạn thảm khốc thì sao, một người phụ nữ tội nghiệp không có con cái ở bên?" Vermouth đeo lên một nụ cười bí ẩn: "Tôi nghĩ chúng ta không nên làm phiền đến các Quý ngài Cảnh sát."Chuyện đó không khó. Thực tế, đó là một kế hoạch rất logic. Là một diễn viên nổi tiếng như Sharon Wynyard, đương nhiên càng ít sự nghi ngờ về cái chết của cô nhất có thể càng tốt. Tai nạn luôn là lựa chọn hàng đầu khi thực hiện nhiệm vụ. Chỉ có một vấn đề với Kurosawa Jin."Cô có thể tự làm chuyện đó mà, sao cô lại cần tôi làm làm gì?""Thế thì cậu nhầm rồi," Vermouth hất mái tóc: "Khi tai nạn thảm khốc đó xảy ra tôi vẫn đang quay phim ở tận bên kia đại dương, và tôi thậm chí không thể nhìn mặt người mẹ tội nghiệp của mình lần cuối."Đã hiểu, nói rõ ra là, Vermouth thực sự đã đưa ra một nhiệm vụ, và cần Kurosawa Jin hoàn thành nó.Với nhiệm vụ đầu tiên, chỉ cần phóng hoả thiêu rụi một căn nhà, chẳng có chút thử thách nào. Kurosawa thấy thất vọng. Từ đầu cậu đã nghĩ nó sẽ khó khăn hơn cơ.Vermouth nhìn cậu, mỉm cười bí hiểm, và rồi ra hiệu cho cậu lấy đồ trong mấy cái túi lớn nhỏ ra.Kurosawa mất một lúc lâu mới bóc được hết đống đồ, và rồi cậu thấy sốc khi thấy hoá ra người phụ nữ này đã đi mua sắm thật. Hàng đống quần áo nam, giày và tất vẫn còn nguyên tác, và chúng trông vừa đúng kích cỡ của cậu. Hai chiếc túi nhỏ hơn thậm chí còn chứa một đôi lắc tay ngọc bích và một chiếc đồng hồ sang trọng."Của cậu đấy, mặc thử vào đi." Vermouth hất cằm ra hiệu với cậu.Kurosawa thận trọng nhìn cô: "Tôi có quần áo rồi."Vermouth màu mè nhìn cậu trừ trên xuống dưới, lắc đầu chê bai: "Thậm chí đừng có nghĩ đến chuyện đi vào nhà tôi mà ăn mặc cái kiểu này.""?" Kurosawa nhìn lại mình: "Sao tôi lại phải đi vào nhà cô?""Nếu cậu không đến giúp tôi chuyện tang lễ, sao cậu không chờ tới lúc các Quý ngài Cảnh sát tới lục soát căn nhà trống đó?" Vermouth vẫy cậu đấy về vuốt thẳng cổ áo sơ mi cho cậu: "Theo lẽ tự nhiên, là một người bạn đáng tin cậy của Chris Wynyard, cậu không được ăn mặc như một thằng ăn mày."Chuyện này cũng hợp lí, nhưng khi Kurosawa nhìn nụ cười của người phụ nữ, cậu luôn cảm thấy như thể cô đang lừa cậu vậy."Nên là nhanh chân lên và thay đồ đi." Vermouth chọn vài món đồ từ đống quần áo và ném chúng vào tay Kurosawa. "Nhớ đeo cà vạt nhé."Jin khựng lại, nghĩ về những gì Ngài đã nói, liền dằn lại, và quay trở về phòng ngủ với đống quần áo trên tay.Vermouth vẫn ngồi một mình trên sofa, ngắm nhìn đống đồ xa xỉ bên cạnh và mỉm cười rạng rỡ. Như dự đoán, phụ nữ, dù họ bao nhiêu tuổi, thì vẫn đều thích mấy trò ăn mặc như chơi búp bê, đặc biệt khi người mẫu đủ xinh đẹp.Khi cậu thay sang set đồ thứ ba, Kurosawa đã hoàn toàn hiểu bạn bè và phẩm giá chỉ là mấy từ ngữ sáo rỗng không hơn, và người phụ nữ này rõ rành rành đang hạ quyết tâm dằn vặt cậu."Chính là nó, bộ này được đấy." Vermouth cuối cùng cũng gật đầu và ngắm nhìn Kurosawa đang đứng cách đó hơi xa.Dù rằng cậu trai vẫn đang trong giai đoạn phát triển, cậu đã cao tới 1,8m. Mái tóc hơi dài của cậu xoã xuống đơn giản, càng làm tăng thêm vẻ tuỳ hứng của cậu. Một bộ suit ôm khoe ra vòng eo thon và đôi chân dài của cậu, với hai tay áo nhô ra ở phần cổ tay. Những hàng cúc đóng kín khiến đôi mắt cậu như một hồ nước tĩnh lặng trên đỉnh núi. Thời gian trôi đi, phần Đức trong gen của cậu dần trội lên, khiến những đường nét ngày một rõ ràng và sâu hơn. Nét mặt cậu lúc nhỏ vẫn có thể được gọi là tinh tế nay dần trở nên trưởng thành. Cậu đứng trước gương và chỉnh lại cà vật. Cậu thực sự trông như một thiếu gia xuất thân từ một gia đình quý tộc."Nhàm chán." Kurosawa xoay người lại và cởi áo khoác. Những bộ suit luôn khiến cậu cảm thấy bị kiềm hãm, và đồ may đo luôn ôm sát quá mức. Cậu thậm chí không thể cất súng trong đó. Cậu ngay lập tức quyết định mua một chiếc áo vest rộng trước.Vermouth không nán lại quá lâu. Sau khi trò chuyện cùng Kurosawa về một vài chi tiết tính cách nhân vật, cô rời đi. Danh tính khác của cô thực sự đang quay phim. Thật không dễ để xin nghỉ phép. Cậu không biến bằng cách nào mà cô có thể đích thân quay về Nhật Bản.Kurosawa nhìn đống quần áo trên sofa và thở dài, rồi đầu hàng cất chúng đi, dự định sau này nếu có tiệc cocktail cậu sẽ mặc chúng sau.Có lẽ tình hình tài chính của tổ chức thực sự rất tốt, vé máy bay của cậu được đặt hạng nhất, giúp cậu có được cả sự thoải mái và riêng tư. Hạn chế duy nhất có lẽ là đó là chuyến bay đêm. Sau khi Kurosawa bước lên máy bay với chút hành lý ít ỏi, không lâu sau đèn trong khoang máy bay được hạ xuống. Cậu xoay đầu ngắm nhìn những hòn đảo của Nhật Bản với ánh đèn sáng rực dưới màn đêm, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tự do.Ở độ cao này, cậu không phải là Người Đức hay Người Nhật, cúng không phải thuộc hạ hay đầy tớ của một ai. Cậu chỉ bị nhốt trong con chim sắt lớn này như tất cả những hành khách khác, và sẽ chết trong một sự kiện rơi máy bay. Trong suốt chuyến bay hơn mười tiếng không cón Internet này, cậu chỉ thuộc về chính bản thân cậu.Điều này khiến cậu thấy thư giãn, và dù rằng bị bao quanh bởi hơi thở của những người lạ, cậu vẫn có thể tựa lưng vào ghế và vô thức chìm vào giấc ngủ.Cậu trở lại với toà nhà ngập trong biển máu.Trong căn phòng tiện ích nhỏ, Akira Koutani nửa ngồi tựa vào tường, ôm lấy bụng, môi tái nhợt, nhìn cậu mỉm cười: "Jin-chan, cậu thực sự khoẻ đấy nhỉ."Cậu không thốt lên được một lời nào, nên chỉ có thể vươn tay ra kìm vết thương cho Akira, nhưng máu ộc ra sớm nhuộm đỏ tay cậu. Cậu phải kiếm một miếng vải để dễ cầm máu hơn, nhưng khi thu tay về, cậu nhận ra tay cậu đang cầm một con dao. Đó chính là con dao đã giết chết Akira Koutani. Máu vẫn dính đầy trên đó, như thể chỉ điểm chính tội ác của cậu ngay tại trận.Và khi cậu nhìn lên, Akira Koutani đã ngừng thở và nằm đó bất động.Kurosawa tỉnh dậy giữa màn đêm tĩnh lặng, gương mặt vô cảm.Akira Koutani quả thực đã chết, nhưng không phải do cậu giết. Khi Kurosawa tìm thấy cậu ta, người kia đã chết vì mất máu. Lúc đầu cậu chỉ muốn tìm một ít đồ ăn, nhưng cậu không ngờ rằng hình ảnh đầu tiên cậu thấy khi mở giá đồ tiện ích bị khoá là ánh mắt của người duy nhất cậu có thể gọi là bạn với đôi đồng tử nở rộng.Những ngày này, giấc mơ của cậu tràn ngập những chuyện đó, gồm cả những người cậu biết, những người cậu biết không rõ lắm, và thỉnh thoảng có cả chính bản thân cậu nữa. Cậu ngẫu nhiên thay đổi qua lại từ thủ phạm sang nạn nhân, liên tục thấy máu chảy qua kẽ tay mình, hết lần này đến lần khác. Cảm giác dính dấp và thứ mùi tanh nồng của rỉ sét, và rồi lần nào cũng thức giấc khi đối mặt với cái chết.Nhưng đó chỉ là một giấc mơ. Kurosawa ngắm nhìn biển đen bên ngoài cửa sổ một lúc lâu, rồi lại nhắm mắt lại. Vẫn còn bốn giờ nữa mới hạ cánh, và cậu cần sạc lại pin.Nhiệm vụ ở Mỹ được tiến hành một cách mượt mà.Chỉ cần đổ chất gây cháy, và rồi căn villa trông vô cùng đắt đỏ sớm bốc lửa. Kurosawa tìm một chỗ dưới tán cây rậm rạp và ngắm nhìn, định sẽ đợi đến khi đám cháy gần kết thúc mới rời đi. Đột nhiên cậu ngửi thấy mùi khói thuốc thoảng đến từ đằng sau.Một giọng nói quen thuộc cất lên: "Cậu hút được thuốc không?"Kurosawa nhìn sang và nhận ra người phụ nữ tự nói là đang bận quay phim ở bên kia thế giới đã đến từ bao giờ. Cô ngắm nhìn căn villa chìm trong biển lửa với biểu cảm không thể thăm dò."Tôi từng hút rồi," Kurosawa đáp.Vermouth lấy ra một điếu từ hộp thuốc lá và đưa cho cậu. Khi cả hai tiến lại gần hơn, họ nhận ra cậu trai đã cao hơn người phụ nữ rất nhiều. Cậu khẽ cúi đầu, dùng điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay người phụ nữ, thành thục châm lửa, rồi phả ra một làn khói.Vermouth hiếm khi không đùa giỡn. Cô chỉ lặng lẽ quan sát ngôi nhà dần dần bị ngọn lửa thiêu rụi và không nói một lời nào.Kurosawa đứng cạnh cô, cùng cô hút hết cả một bao thuốc. Cậu bắt được một khoảnh khắc nét mặt nghiêng của cô thoáng dao động trong ánh lửa, và lần đầu tiên cậu cảm thấy thôi thúc muốn khám phá cô. Cô đã nghĩ gì khi ngắm nhìn một nửa cuộc đời đầu tiên của cô bị chôn vùi trong ngọn lửa?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com