Akaigin Fic Dich Caught My Love
Gã đàn ông lạ mặt lại đến đây. Anh ta bước vào thư viện y như ngày hôm qua và bước ngay đến phía giá sách nơi cuốn "Sherlock Holmes" được đặt, như thể nếu anh ta chậm một giây thôi, người khác sẽ đến và lấy mất nó đi.Hôm nay gã chuyển đến hàng tiếp theo của giá sách để kiểm kê sách, nơi xa với khu tự đọc hơn, nhưng điều này không ngăn được gã quan sát khu đọc sách qua những khe hở giữa những cuốn sách. Lúc này vẫn còn sớm, và chỉ có người đàn ông lạ mặt ngồi ở khu đọc sách. Anh ta dường như vô cùng say sưa đọc cuốn tiểu thuyết trinh tham cổ điển, cứ cắm đầu đọc với biểu cảm ngưng trọng trên mặt.Gã nhìn chằm chằm mái tóc bị che khuất bởi cái mũ len của người đàn ông, cố gắng nghĩ ra điều gì đó. Gã luôn biết có điều gì đó sai trái. Mọi thứ đều bình thường: từ thời tiết, thị trấn, khách sạn cũ, người dân thị trấn, và cuộc đời gã.Khi người đàn ông lạ mặt xuất hiện, dông tố, giết người, khách lạ đến lưu trú tại thị trấn, sự cảnh giác không thể lí giải được của gã, những cơn ác mộng lạ lùng, và linh cảm mơ hồ. Gã có cảm giác rằng tất cả những chuyện này đều liên quan đến người kia, gã cảm giác rằng tất cả những điều này đều liên quan đến quá khứ của gã, và gã cảm giác rằng những điều này sắp sửa thay đổi kí ức và cuộc đời hiện tại của gã.Người đàn ông trông rất thư giãn khi anh ta đọc sách. Đọc những tác phẩm thế này tất nhiên là một loại tận hưởng. Sau những vụ án đẫm máu là những ý đồ tinh tế, và những suy luận hấp dẫn cho thấy một bộ óc siêu phàm.Vì thế nên, tâm trí và cơ thể người đàn ông dường như bị ảnh hưởng bởi vụ án trong sách. Khi vụ án xảy ra, anh ta cau mày, nhưng khi thấy được manh mối, anh ta mỉm cười thoả mãn. Phần yêu thích của mỗi độc giả của tiểu thuyết trinh thám chính là khi chàng thám tử dường như thấu suốt mọi chuyện tụ họp mọi người lại và bằng một cách thần kì kể lại toàn bộ diễn biến của vụ án, chi tiết như thể anh ta đã được thấy bằng chính mắt mình.Trong những khoảnh khắc bừng sáng đó, người ta không thể ngừng ngưỡng mộ anh ta.Tất nhiên người đàn ông lạ mặt không làm thế, nhưng gã biết người kia chắc chắn đang cảm thán trong tim. Bởi gã cũng đã đọc bộ sách đó, gã biết mọi người nghĩ gì khi đọc bộ sách đó, bất kể bạn có đọc đi đọc lại nó bao nhiêu lần.Nhưng gã cảm thấy ghê tởm khi thấy biểu cảm tự mãn của người kia. Đó là một sự căm ghét cùng cực và không thể lí giải. Gã tin rằng gã chưa bao giờ có những cảm xúc vô lí như vậy đối với một người ạ, nhưng sau khi phân tích cuối cùng, gã vẫn phải thừa nhận rằng chắc hẳn có điều gì đó không đúng về người đàn ông này.Điều gì đó liên quan đến gã.Lần đầu tiên, vài hình ảnh chưa từng xuất hiện trước đây lướt qua tâm trí gã như giấc mộng đêm qua.Gã thấy đạn, xuyên qua gió trong buổi chiều tà đỏ như máu, sượt qua má gã. Khi sự bỏng rát cào lên da mặt, gã thấy một nụ cười qua kính ngắm của khẩu súng bắn tỉa.Một nụ cười đáng ghét.Gã thấy một cầu cảng ở Venice. Nước bốc mùi và bẩn thỉu. Gã đi bộ dọc con đường lát ván gỗ nhỏ hẹp từ điểm bắn tỉa, trên vai khoác hộp súng. Một chiếc Chevrolet bạc đã đỗ ở đó, và chủ xe đáng vứt một cái xác như một thằng lùn vào thùng xe, như thể đó chỉ là một món đồ vô dụng. Không xa về phía cảng, vài chiếc thuyền Venice đang chở một nhóm trẻ con đi tham quan cùng trường. Đèn đường hắt xuống mặt sông lập lánh, như một khoảnh khắc bí mật trước khi hồ nước chết chóc sặc mùi lưu huỳnh bùng cháy.Gã thấy chiếc Chevrolet bạc bốc cháy và chủ xe biến mất.Những mảnh vụn không đầu không đuôi chiếm trọn tâm trí gã, gửi đến những tín hiệu không báo trước.Gã gần như bối rối.Gã căng chặt dây thần kinh, nhạy cảm và lo lắng chờ đợi điều gì đó ngoạn mục sẽ lại xảy đến trong hôm nay. Khi mặt trời lặn, gã nhìn lên từ danh sách dài những đầu sách phức tạp, nhưng người đàn ông đã biến mất.Gã quyết định nếu ngày mai người kia lại đến, gã sẽ phải nói chuyện với hắn ta hoặc đá hắn ta ra ngoài.
Gã lại quên rửa xe, hoặc có lẽ gã chẳng quên gì hết, mà chỉ cố tình lờ đi những việc không quan trọng. Gã quá mệt mỏi. Đêm qua gã ngủ không yên vì những cơn ác mộng, và suốt cả ngày gã đã dành hàng tá thời gian đọc và kiểm tra các đầu sách.Ăn tối xong, gã ngồi trên sofa một mình và tự rót cho mình một ly whiskey. Có lẽ gã sẽ không muốn đến quán bar trong thị trấn một thời gian.Gã thực sự không thích uống loại rượu này lắm, nhưng cư dân ở thị trấn có vẻ ưa chuộng loại rượu này, nên gã chỉ "nhập gia tuỳ tục" thôi.Chất lóng màu hổ phách ánh lên dưới ánh đèn ấm áp, và gã bắt đầu sắp xếp lại những sự kiện vài ngày trước và bí ẩn về chính bản thân mình.Khi gã chắc chắn rằng người đàn ông lạ mặc đồ đen chính là người đàn ông đã thuê "phòng thứ bảy bên tay phải trên tầng ba" mà chủ khách sạn cũ đề cập khi nói chuyện với người phụ nữ Mexico lần trước, Một ngày, xác của một gia đình ba người được tìm thấy trong căn phòng đối diện khách sạn cũ. Không ngạc nhiên gì khi họ tìm thấy các thi thể bởi vì máu đã tràn ra từ các khe hở ở cửa ra vào.Điều lạ lùng là sau khi tan làm hôm nay, gã cố tình "đi ngang qua" trước ngôi nhà nơi tội ác xảy ra khi trên đường đến cửa hàng tạp hoá. Vẫn còn những vết máu ở góc cạnh cửa, nhưng nếu cảnh sát đủ tỉ mỉ, họ sẽ có thể phân biệt được: những vết máu này thuộc về hai thời điểm khác nhau.Ý gã là những vết máu này chảy thành dòng cắt chéo nhau, nhưng dựa trên màu sắc hay vì lí do nào khác mà gã không thể lí giải - có lẽ bởi vì chứng bệnh quên - rằng những vết máu này xảy ra vào các thời điểm khác nhau.Gã không còn ngạc nhiên vì sao gã có thể phân biệt được những dấu vết này chỉ bằng một cái liếc mắt.Gã chắc hẳn những điều này liên quan đến quá khứ của gã, điều mà rất dễ xác định nếu tính đến vô số những vết sẹo xấu xí trên cơ thể gã.Và những mảnh vụn kí ức loạn xạ nhảy lên thậm chí còn gợi nhớ nhiều hơn. Gã chắc hẳn không có miếng nào là một công dân tuân thủ pháp luật hết.Về việc phục hồi kí ức, gã chỉ có thể nói rằng gã không trốn tránh cũng chẳng mong đợi nó. Không nhiều người có một cuộc sống tươi đẹp. Kể từ khi gã thức dậy với một khoảng kí ức trống trơn nửa năm trước, tiềm thức đã điều khiển gã lẩn trốn sau lớp vỏ bọc của "chứng bệnh quên" để sống một cuộc sống bình thường mỗi ngày. Gã nghĩ rằng gã chưa bao giờ là một người tò mò, và những thứ bình thường và người người bình thường không bao giờ có thể kích thích cảm xúc của gã quá mức. Như thể một loại máy móc bị tắt cảm biến, và nó không còn phản hồi nữa.Bằng cách này, mọi thứ người đàn ông lạ kia mang lại thật đáng ngạc nhiên, từ sự tò mò của gã đối với vụ án, sự chán ghét không lí do, và những điều gã nghĩ liên quan đến quá khứ của gã.Trong quá khứ gã là ai? Cảnh sát hay một tên cướp? Đánh giá trên việc gã không muốn nhớ lại những điều này, gã e là cái sau. Nên sự ghê tởm đột ngột của gã đối với người đàn ông lạ mặt là bởi vì hắn đến đây để bắt gã?Người đàn ông lạ mặt kia là cảnh sát sao?Những việc xảy ra trong căn nhà đó có liên quan gì đến hắn? Rõ ràng là có nhiều hơn một vụ giết người trong ngôi nhà đó, không sớm hơn vụ liên quan đến những thi thể mà cảnh sát rời đi là bao. Liệu có phải là người đàn ông đó làm? Giết một gia đình ba người bình thường? Một cảnh sát có thể làm điều đó sao? Bức tranh của gã vẫn còn thiếu rất nhiều mảnh ghép.+
Anh tắt màn hình điện thoại và thở dài trước tin nhắn mới nhận được từ người phụ nữa kia. Thời gian đột nhiên trở nên gấp gáp hơn, và hành động từ từ mà anh đã lên kế hoạch từ đầu bị buộc phải đẩy nhanh tiến độ. May mắn là anh chưa bao giờ lo lắng về việc người kia có thể không chịu được, mà anh cảm thấy thú vị hơn nếu anh có nhiều thời gian để từ từ tiếp cận.Anh rời thị trấn khi trời tối và bắt chuyến xe cuối cùng từ Greyhound đi Austin. Người phụ nữ chỉ đồng ý giúp anh chuyển món hàng đến đó, như thể đi sâu vào vùng ngoại ô Texas là một sự sỉ nhục lớn lao đối với cô. Đúng là tầng lớp ác quỷ. Anh lại phải từ bỏ một giấc ngủ khác. Nói như vậy cũng không công bằng. Chiếc giường ở khách sạn cũ cũng không chắc chắn hơn ghế xe bus Greyhound là bao. Nó nhắc anh nhớ hồi anh còn trẻ, khi họ mắc kẹt trong trại huấn luyện trên núi ở Quantico một thời gian dài. Không có đủ đồ ăn hay giấc ngủ ngon. Mỗi khi anh chìm vào giấc ngủ và mở mắt ra, anh gần như luôn đang trên đường thay đổi nơi tập kết. Chiếc xe xóc nảy trên con đường gồ ghề, xóc đống bánh quy trong bụng anh sủi bọt.Kí ức, đúng là một thứ kì diệu. Nó có thể cho bạn một chút niềm vui trong một đêm trường như thế này, cũng có thể khiến người ta đánh mất quá khứ của mình. Thời gian trước khi anh vấy máu và chiến đấu vì sống còn, thời gian trước khi anh chìm sâu vào bóng tối và sự lật mặt, phản bội lẫn nhau, thời gian trước khi anh tưởng rằng có một người cùng giống loài với anh trên thế gian này và trở thành kẻ thù truyền kiếp của anh.Và giờ thì người ấy chẳng còn chút kí ức nào. Anh không cho phép điều đó.
Gã lại quên rửa xe, hoặc có lẽ gã chẳng quên gì hết, mà chỉ cố tình lờ đi những việc không quan trọng. Gã quá mệt mỏi. Đêm qua gã ngủ không yên vì những cơn ác mộng, và suốt cả ngày gã đã dành hàng tá thời gian đọc và kiểm tra các đầu sách.Ăn tối xong, gã ngồi trên sofa một mình và tự rót cho mình một ly whiskey. Có lẽ gã sẽ không muốn đến quán bar trong thị trấn một thời gian.Gã thực sự không thích uống loại rượu này lắm, nhưng cư dân ở thị trấn có vẻ ưa chuộng loại rượu này, nên gã chỉ "nhập gia tuỳ tục" thôi.Chất lóng màu hổ phách ánh lên dưới ánh đèn ấm áp, và gã bắt đầu sắp xếp lại những sự kiện vài ngày trước và bí ẩn về chính bản thân mình.Khi gã chắc chắn rằng người đàn ông lạ mặc đồ đen chính là người đàn ông đã thuê "phòng thứ bảy bên tay phải trên tầng ba" mà chủ khách sạn cũ đề cập khi nói chuyện với người phụ nữ Mexico lần trước, Một ngày, xác của một gia đình ba người được tìm thấy trong căn phòng đối diện khách sạn cũ. Không ngạc nhiên gì khi họ tìm thấy các thi thể bởi vì máu đã tràn ra từ các khe hở ở cửa ra vào.Điều lạ lùng là sau khi tan làm hôm nay, gã cố tình "đi ngang qua" trước ngôi nhà nơi tội ác xảy ra khi trên đường đến cửa hàng tạp hoá. Vẫn còn những vết máu ở góc cạnh cửa, nhưng nếu cảnh sát đủ tỉ mỉ, họ sẽ có thể phân biệt được: những vết máu này thuộc về hai thời điểm khác nhau.Ý gã là những vết máu này chảy thành dòng cắt chéo nhau, nhưng dựa trên màu sắc hay vì lí do nào khác mà gã không thể lí giải - có lẽ bởi vì chứng bệnh quên - rằng những vết máu này xảy ra vào các thời điểm khác nhau.Gã không còn ngạc nhiên vì sao gã có thể phân biệt được những dấu vết này chỉ bằng một cái liếc mắt.Gã chắc hẳn những điều này liên quan đến quá khứ của gã, điều mà rất dễ xác định nếu tính đến vô số những vết sẹo xấu xí trên cơ thể gã.Và những mảnh vụn kí ức loạn xạ nhảy lên thậm chí còn gợi nhớ nhiều hơn. Gã chắc hẳn không có miếng nào là một công dân tuân thủ pháp luật hết.Về việc phục hồi kí ức, gã chỉ có thể nói rằng gã không trốn tránh cũng chẳng mong đợi nó. Không nhiều người có một cuộc sống tươi đẹp. Kể từ khi gã thức dậy với một khoảng kí ức trống trơn nửa năm trước, tiềm thức đã điều khiển gã lẩn trốn sau lớp vỏ bọc của "chứng bệnh quên" để sống một cuộc sống bình thường mỗi ngày. Gã nghĩ rằng gã chưa bao giờ là một người tò mò, và những thứ bình thường và người người bình thường không bao giờ có thể kích thích cảm xúc của gã quá mức. Như thể một loại máy móc bị tắt cảm biến, và nó không còn phản hồi nữa.Bằng cách này, mọi thứ người đàn ông lạ kia mang lại thật đáng ngạc nhiên, từ sự tò mò của gã đối với vụ án, sự chán ghét không lí do, và những điều gã nghĩ liên quan đến quá khứ của gã.Trong quá khứ gã là ai? Cảnh sát hay một tên cướp? Đánh giá trên việc gã không muốn nhớ lại những điều này, gã e là cái sau. Nên sự ghê tởm đột ngột của gã đối với người đàn ông lạ mặt là bởi vì hắn đến đây để bắt gã?Người đàn ông lạ mặt kia là cảnh sát sao?Những việc xảy ra trong căn nhà đó có liên quan gì đến hắn? Rõ ràng là có nhiều hơn một vụ giết người trong ngôi nhà đó, không sớm hơn vụ liên quan đến những thi thể mà cảnh sát rời đi là bao. Liệu có phải là người đàn ông đó làm? Giết một gia đình ba người bình thường? Một cảnh sát có thể làm điều đó sao? Bức tranh của gã vẫn còn thiếu rất nhiều mảnh ghép.+
Anh tắt màn hình điện thoại và thở dài trước tin nhắn mới nhận được từ người phụ nữa kia. Thời gian đột nhiên trở nên gấp gáp hơn, và hành động từ từ mà anh đã lên kế hoạch từ đầu bị buộc phải đẩy nhanh tiến độ. May mắn là anh chưa bao giờ lo lắng về việc người kia có thể không chịu được, mà anh cảm thấy thú vị hơn nếu anh có nhiều thời gian để từ từ tiếp cận.Anh rời thị trấn khi trời tối và bắt chuyến xe cuối cùng từ Greyhound đi Austin. Người phụ nữ chỉ đồng ý giúp anh chuyển món hàng đến đó, như thể đi sâu vào vùng ngoại ô Texas là một sự sỉ nhục lớn lao đối với cô. Đúng là tầng lớp ác quỷ. Anh lại phải từ bỏ một giấc ngủ khác. Nói như vậy cũng không công bằng. Chiếc giường ở khách sạn cũ cũng không chắc chắn hơn ghế xe bus Greyhound là bao. Nó nhắc anh nhớ hồi anh còn trẻ, khi họ mắc kẹt trong trại huấn luyện trên núi ở Quantico một thời gian dài. Không có đủ đồ ăn hay giấc ngủ ngon. Mỗi khi anh chìm vào giấc ngủ và mở mắt ra, anh gần như luôn đang trên đường thay đổi nơi tập kết. Chiếc xe xóc nảy trên con đường gồ ghề, xóc đống bánh quy trong bụng anh sủi bọt.Kí ức, đúng là một thứ kì diệu. Nó có thể cho bạn một chút niềm vui trong một đêm trường như thế này, cũng có thể khiến người ta đánh mất quá khứ của mình. Thời gian trước khi anh vấy máu và chiến đấu vì sống còn, thời gian trước khi anh chìm sâu vào bóng tối và sự lật mặt, phản bội lẫn nhau, thời gian trước khi anh tưởng rằng có một người cùng giống loài với anh trên thế gian này và trở thành kẻ thù truyền kiếp của anh.Và giờ thì người ấy chẳng còn chút kí ức nào. Anh không cho phép điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com