Akacouple
[Longfic] Bloody nightDisclaimer: Kuroko no Basket thuộc về Tadatoshi Fujimaki, nhân vật không thuộc về người viết
Author: Cỏ
-----CHAP 4 : KHÔNG ĐƯỢC KHÓC NỮARồi Mei đã không ngăn những giọt lệ, gánh trên vai quá nhiều nổi đau từ khi cô chỉ là một đứa trẻ, điều này đã đưa cô đến điểm cực đại của sự chịu đựng. Cô gật đầu chấp nhận sự hiến thân mình cho ma cà rồng.
-----
Dưới một mái nhà giờ đây là hai thân ảnh đang âu yếm nhau giữa mùa đông lạnh giá. Người nằm trên mặc cho tiếng la đau đớn vang dội khắp phòng vẫn cố hút những ngụm mật đỏ. Còn người bên dưới dù đau cách mấy cũng không dám xô người phía trên ra, cứ để cho hắn muốn hút bao nhiêu thì tùy.-Mei...cảm ơn cô vì cô đã chấp nhận lời đề nghị từ Nijimura. Và cũng cảm ơn cô đã là nguồn máu để tôi tiếp tục được tồn tại chí ý là đã kéo dài được một chút...Shuzou chậm rãi nhấc cặp răng nanh ra khỏi hõm cổ của Mei, anh nhìn thẳng vào mắt cô. Nghe được lời cảm ơn từ chính miệng vampire thốt ra, lòng cô có chút gì hạnh phúc, cô nhoẻ miệng nở một nụ cưới ấm áp.-Tôi phải là người phải cảm ơn anh và cả phần người của anh nữa. Không có anh ấy ở đây, lúc nào đó tôi sẽ nói cho tử tế. Vì cho đến tận bây giờ nếu tôi cứ ngoan cố trở về tiệm may đấy thì chẳng khâc nào tôi tự kết liễu mình tại đó. Tôi thật sự đã nợ hai cậu một mạng. Mong rằng đồ ăn tôi nấu, anh và anh ấy sẽ không chê.- Haha...Cô như thế thì hỏi sao cậu ta không chết mê chết mệt được. À mà có lẽ...nếu là cậu ta thì có lẽ mặt cậu ta sẽ đỏ lên cho xem.-Nếu anh không nhanh lên thì người anh yêu sẽ trông thấy mất.- Haha...Sei sẽ không làm gì cô đâu, em ấy trưởng thành hơn Nijimura nhiều đấy.Rồi anh bất giác cười nhẹ một tiếng và tiếp tục việc còn dang dở...
-----
*M e i ' s m i n d*
[ Mình cứ như kẻ phản bội nhỉ][ Tại sao][ Thật tệ hại][ Mà...có lẽ tên sinh linh kia sẽ không cho mình đụng vào Shuzou-san quá nhiều đâu nhỉ. Với lại người mình thích cũng đâu phải anh ta...Nijimura-san cơ mà...]Từng dòng suy nghĩ tiêu cực chảy qua đầu Mei, khiến nước mắt cô tự dưng trực trào ra.- Sao cô lại khóc...đau à...- Không phải...tôi không biết nữa. Chỉ là tôi cảm thấy mình thật vô dụng. Anh biết gì không, có lẽ mẹ tôi đã nói đúng, tôi bất tài, rồi sẽ chẳng ai cần đến tôi...nhiều lúc tôi muốn kết thúc mạng sống này, cái thứ vốn được nhiều người nâng niu, trân trọng, tôi đã chán ghét nó lắm rồi...[ Tại sao...tôi lại được sinh ra cơ chứ ]- Mei...- Tại sao tôi lại tồn tại cơ chứ...Tại sao tôi lại được sinh ra cơ chứ...| Cảm xúc dồn nén quá lâu khiến cô không giữ được nữa, cô đã hét lớn để giải phóng- Mei.| Shuzou nói to tên cô, bằng mọi giá phải khiến cho cô lấy lại tỉnh táo- Bình tĩnh lại đi.| Ánh mắt sắc bén nhìn vào mắt cô, anh quát lớn- Bình tĩnh lại đi...| Shuzou hạ giọng- Nijimura đưa cô về đây là có lí do cả đấy. Nên xin cô đừng khóc. Nếu biết cô lại rơi lệ thì cậu ấy sẽ rất buồn đấy. Nghe này...không phải ai cũng có thể có được sự chấp nhận của Nijimura mà đặt chân vào toà dinh thự này đâu. Điều này có nghĩa gì. Điều này có nghĩa rằng cô thật sự rất đặc biệt, không phải vì cô giàu có hay nghèo khổ, cũng không phải cậu ta thương hại cô. Mà là cô đã sưởi ấm trái tim buốt giá của cậu ta, cho cả tôi, mà có lẽ là cả Sei nữa. Cô có biết hầu như ai cũng sẽ sợ hai chúng tôi. Hồi trước khi tôi xuất hiện, Nijimura làm cho một tổ chức ngầm trong thành phố, nói sao ta...giết người không cần nhún tay à...có thể. Còn tôi thì cô biết quá rõ rồi. Không hiểu sao cả Sei lại cho tôi tiếp cận cô nữa. Từ khi cô vào đây, mọi thứ như dần được ấm lên. Cô thay đổi mọi thứ một cách nhẹ nhàng, không vội vã. Không một ai có thể làm như việc đó ngoại trừ cô. Nên cô không hề bất tài và vô dụng. Ngay cả bản thân tôi cũng không muốn thấy cô trách mắng mình. Hãy học cách yêu thương bản thân cô nhiều hơn. Cô về đây cũng là bước đầu chứng minh cho việc cô đã biết quan tâm đến chính mình một chút rồi. Như Nijimura đã nói...cô có thể yếu đuối vì từ bây giờ bất cứ khi nào cô muốn khóc hãy dựa vào cậu ta.- Cám ơn anh...nhưng...bây giờ không phải lúc tôi được khóc. Tôi đã khóc quá nhiều rồi. Nhìn vậy thôi chưa tôi mạnh mẽ lắm nha. Anh đừng xem thường| Cô cố gắng gượng cười trong khi nước vẫn còn đọng lại trên khoé mắt.- Rồi rồi...tôi biết rồi...Tôi xong rồi, cơ có thể đi được rồi đó.- Vậy à...cảm ơn anh. Vậy tôi sẽ đi làm bữa tối.*S h u z o u ' s m i n d*
[ Nếu tôi có thể hiện nguyên hình trước mặt cậu, tôi sẽ nói cho cậu tất cả những gì tôi cảm nhận về cô ấy.][ Cô ta khiến mình tôn trọng...mạnh mẽ sao...cô ấy thật giỏi trong việc lừa dối bản thân và người khác]
...
[ Đến giờ rồi nhỉ]Anh quay sang góc tường nhẹ nhàng nói.- Sei. Nay đi làm có vui không?- Ara...trông anh ổn nhỉ...tất nhiên rồi, được uống máu của thiếu nữ mà nhỉ...| Từ trong góc tối Akashi hiện hình là một sinh linh với làn da tái nhợt.- Coi kìa...ghen tị hả...| Shuzou cười một cách khiêu khích- Hơi đâu tôi lại ghen...chỉ là..| Akashi mặt đỏ lên nhìn sang chỗ khác, giả vờ giận dỗi- Lại đây nào...để xem hôm nay nên làm gì để em hết dỗi đây.Bằng một cách từ tốn và quyến rũ của một quý ông trưởng thành, anh tiến đến mê hoặc Akashi. Một, hai, và ba...Akashi nằm gọn trong lòng của Shuzou. Nhấc bổng một chân để lộ cặp đùi trắng nõn, cắn một cái thật sâu để hút hết mọi "tình yêu" của Akashi. Cảm nhận hương vị tanh nồng của từng giọt máu lan toả trong cuốn lưỡi khiến anh cảm thấy hưng phấn. Và rồi anh đưa cậu vào trong không gian huyền ảo.Không thô bạo, không nhẹ nhàng, tất cả vết cắn của Shuzou ngày một chính xác, mang lại cho Akashi khoái cảm nhanh chóng. Khi nổi dục vọng tăng cao, cậu bất giác khẽ rên một tiếng đủ làm cho đối phương nghe được. Anh lấn cậu xuống nơi tối tăm nhất của thế giới trong anh, đắm chìm vào những lần sung sướng. Anh đưa tay nâng niu lưỡi của Akashi. Từng hơi thở gấp gáp làm ấm nóng tai của Shuzou. Miệng lưỡi cũng chẳng buông cho bờ vai gầy của Akashi, ăn cắn mút thoả cơn thèm khát.Anh xoay người Akashi, đặt lên đó vô số nụ hôn yêu dấu. Đôi tay ma sát nhẹ khiến hai đầu nhũ hoa cứng lên. Tiếng rên của sinh linh làm cho cả căn phòng chìm ngặp trong ái mụi. Đâu đâu cũng có thể nghe âm thâm của sự kích tình Nụ hôn dần đi xuống nơi hạ bộ. Liếm vành môi sạch vết máu. Shuzou cười - Chỗ này...cứng rồi...Ngại đến mức chỉ muốn chun vào một xó. Akashi không ngờ người đàn ông đó có thể nói ra những lời khiến cậu phải đỏ mặt. - Xem nó khoẻ mạnh chưa kìa.| Shuzou áp mặt gần hơn với thứ đang căng tràn sức sống.Tay anh xoa nắn nhẹ nhàng đưa người nằm dưới đến khoái cảm. - Có lẽ nó sắp ra rồi nhỉ.| Vẫn chưa buông tha cho cậu, kẻ nằm dưới vẫn hưởng thụ sự nhẹ nhàng từ đôi bàn tay to lớn, ấm áp của anh, cậu đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào anh nữa.Anh đẩy cằm cậu khiến mắt chạm mắt, đôi mắt ngấn lệ cùng chút đỏ ửng từ gò má làm cậu trở nên quyến rũ, khiến anh càng muốn ăn cậu hơn. Anh chuyển động nhanh một chút. Akashi nắm chặt chiếc drap giường. Cậu run người bắn mọi thứ vào tay Shuzou.Không kịp cho cậu nghỉ mệt, bàn tay anh lướt nhẹ lên cậu bé của Akashi lấy đi một chút dịch vẫn còn hơi ấm rồi ma sát vào chỗ cúc hoa đã có dấu hiệu muốn dung hoà. Mọi thứ đều diễn ra thật nhịp nhàng, hình như cậu ta vẫn chưa muốn dừng lại. Cậu đưa mông lên cao tỏ ý muốn được hoà làm một với Shuzou.Anh bắt cậu phải liếm mút ngón tay một cách khiêu gợi. Đưa chính những ngón tay đã thấm đều nước bọt, dần tiến vào bên trong sào huyệt của Akashi.Động nhẹ cậu rên lên, móng tay bấu chặt vào tấm drap. Cơ thể cậu phát ra một mùi đặc trưng dụ Shuzou vào trong hang động.- Thật quyến rũ.Chính đôi tình nhân đấy cũng chẳng biết ai mới là người bị mê hoặc. Shuzou cúi xuống thù thầm vào tai Akashi.- Chỉ một chút thôi. Ráng chịu nhé.Anh hạ thấp cự vật gần vào cái lỗ bé xinh. Xoa xoa rồi thúc mạnh vào. Đây không phải là lần đầu Akashi bị hành hạ. Cậu đã quá quen với kích thước to lớn của anh nhưng lần nào vào, cậu cũng đều rên lên một tiếng rõ to. Phía bên dưới Mei cũng nghe thấy tiếng của hai người sung sướng nên nhiều lần cô cũng tư thoả mãn bản thân mình. Dù gì người đang làm với Akashi cũng chính là người chồng của cô.Akashi run lên từng cơn, mồ hồi đầm đìa trên gương mặt thanh tú của cậu. Từng nhịp từng nhịp, thứ ấy cọ sát vào phần thịt, Akashi không thể kiềm chế được bản thân nữa rồi. Cậu rên những tiếng la của sự sung sướng. Shuzou cũng không muốn phiền Mei bên dưới nên lập tức khoá môi cậu lại. Hai người cháo lưỡi với nhau lâu lắm, đến mức cả hai hết hơi mới thả nhau ra để lại trên môi sợi chỉ bạc vấn vương. Mỗi lúc anh lại nhịp mạnh hơn. Anh ôm Akshi vào lòng. Lại phà hơi đàn ông vào tai của Akashi.- Akashi, ra cùng anh nhá...Cậu chẳng nói chẳng rằng chỉ vùi mặt vào hõm cổ của anh rồi "ừm" nhẹ một tiếng. Sự ngại ngùng ấy vô tình kích thích con chó sói kia. Anh điều khiển cậu theo cử động của anh. Rồi anh cũng khiến cậu ra theo cách mà anh muốn. Hai người cứ thế mà sưởi ấm cho nhau dưới tuyết trời mùa đông cuối tháng 12.
-----
...
Author: Cỏ
-----CHAP 4 : KHÔNG ĐƯỢC KHÓC NỮARồi Mei đã không ngăn những giọt lệ, gánh trên vai quá nhiều nổi đau từ khi cô chỉ là một đứa trẻ, điều này đã đưa cô đến điểm cực đại của sự chịu đựng. Cô gật đầu chấp nhận sự hiến thân mình cho ma cà rồng.
-----
Dưới một mái nhà giờ đây là hai thân ảnh đang âu yếm nhau giữa mùa đông lạnh giá. Người nằm trên mặc cho tiếng la đau đớn vang dội khắp phòng vẫn cố hút những ngụm mật đỏ. Còn người bên dưới dù đau cách mấy cũng không dám xô người phía trên ra, cứ để cho hắn muốn hút bao nhiêu thì tùy.-Mei...cảm ơn cô vì cô đã chấp nhận lời đề nghị từ Nijimura. Và cũng cảm ơn cô đã là nguồn máu để tôi tiếp tục được tồn tại chí ý là đã kéo dài được một chút...Shuzou chậm rãi nhấc cặp răng nanh ra khỏi hõm cổ của Mei, anh nhìn thẳng vào mắt cô. Nghe được lời cảm ơn từ chính miệng vampire thốt ra, lòng cô có chút gì hạnh phúc, cô nhoẻ miệng nở một nụ cưới ấm áp.-Tôi phải là người phải cảm ơn anh và cả phần người của anh nữa. Không có anh ấy ở đây, lúc nào đó tôi sẽ nói cho tử tế. Vì cho đến tận bây giờ nếu tôi cứ ngoan cố trở về tiệm may đấy thì chẳng khâc nào tôi tự kết liễu mình tại đó. Tôi thật sự đã nợ hai cậu một mạng. Mong rằng đồ ăn tôi nấu, anh và anh ấy sẽ không chê.- Haha...Cô như thế thì hỏi sao cậu ta không chết mê chết mệt được. À mà có lẽ...nếu là cậu ta thì có lẽ mặt cậu ta sẽ đỏ lên cho xem.-Nếu anh không nhanh lên thì người anh yêu sẽ trông thấy mất.- Haha...Sei sẽ không làm gì cô đâu, em ấy trưởng thành hơn Nijimura nhiều đấy.Rồi anh bất giác cười nhẹ một tiếng và tiếp tục việc còn dang dở...
-----
*M e i ' s m i n d*
[ Mình cứ như kẻ phản bội nhỉ][ Tại sao][ Thật tệ hại][ Mà...có lẽ tên sinh linh kia sẽ không cho mình đụng vào Shuzou-san quá nhiều đâu nhỉ. Với lại người mình thích cũng đâu phải anh ta...Nijimura-san cơ mà...]Từng dòng suy nghĩ tiêu cực chảy qua đầu Mei, khiến nước mắt cô tự dưng trực trào ra.- Sao cô lại khóc...đau à...- Không phải...tôi không biết nữa. Chỉ là tôi cảm thấy mình thật vô dụng. Anh biết gì không, có lẽ mẹ tôi đã nói đúng, tôi bất tài, rồi sẽ chẳng ai cần đến tôi...nhiều lúc tôi muốn kết thúc mạng sống này, cái thứ vốn được nhiều người nâng niu, trân trọng, tôi đã chán ghét nó lắm rồi...[ Tại sao...tôi lại được sinh ra cơ chứ ]- Mei...- Tại sao tôi lại tồn tại cơ chứ...Tại sao tôi lại được sinh ra cơ chứ...| Cảm xúc dồn nén quá lâu khiến cô không giữ được nữa, cô đã hét lớn để giải phóng- Mei.| Shuzou nói to tên cô, bằng mọi giá phải khiến cho cô lấy lại tỉnh táo- Bình tĩnh lại đi.| Ánh mắt sắc bén nhìn vào mắt cô, anh quát lớn- Bình tĩnh lại đi...| Shuzou hạ giọng- Nijimura đưa cô về đây là có lí do cả đấy. Nên xin cô đừng khóc. Nếu biết cô lại rơi lệ thì cậu ấy sẽ rất buồn đấy. Nghe này...không phải ai cũng có thể có được sự chấp nhận của Nijimura mà đặt chân vào toà dinh thự này đâu. Điều này có nghĩa gì. Điều này có nghĩa rằng cô thật sự rất đặc biệt, không phải vì cô giàu có hay nghèo khổ, cũng không phải cậu ta thương hại cô. Mà là cô đã sưởi ấm trái tim buốt giá của cậu ta, cho cả tôi, mà có lẽ là cả Sei nữa. Cô có biết hầu như ai cũng sẽ sợ hai chúng tôi. Hồi trước khi tôi xuất hiện, Nijimura làm cho một tổ chức ngầm trong thành phố, nói sao ta...giết người không cần nhún tay à...có thể. Còn tôi thì cô biết quá rõ rồi. Không hiểu sao cả Sei lại cho tôi tiếp cận cô nữa. Từ khi cô vào đây, mọi thứ như dần được ấm lên. Cô thay đổi mọi thứ một cách nhẹ nhàng, không vội vã. Không một ai có thể làm như việc đó ngoại trừ cô. Nên cô không hề bất tài và vô dụng. Ngay cả bản thân tôi cũng không muốn thấy cô trách mắng mình. Hãy học cách yêu thương bản thân cô nhiều hơn. Cô về đây cũng là bước đầu chứng minh cho việc cô đã biết quan tâm đến chính mình một chút rồi. Như Nijimura đã nói...cô có thể yếu đuối vì từ bây giờ bất cứ khi nào cô muốn khóc hãy dựa vào cậu ta.- Cám ơn anh...nhưng...bây giờ không phải lúc tôi được khóc. Tôi đã khóc quá nhiều rồi. Nhìn vậy thôi chưa tôi mạnh mẽ lắm nha. Anh đừng xem thường| Cô cố gắng gượng cười trong khi nước vẫn còn đọng lại trên khoé mắt.- Rồi rồi...tôi biết rồi...Tôi xong rồi, cơ có thể đi được rồi đó.- Vậy à...cảm ơn anh. Vậy tôi sẽ đi làm bữa tối.*S h u z o u ' s m i n d*
[ Nếu tôi có thể hiện nguyên hình trước mặt cậu, tôi sẽ nói cho cậu tất cả những gì tôi cảm nhận về cô ấy.][ Cô ta khiến mình tôn trọng...mạnh mẽ sao...cô ấy thật giỏi trong việc lừa dối bản thân và người khác]
...
[ Đến giờ rồi nhỉ]Anh quay sang góc tường nhẹ nhàng nói.- Sei. Nay đi làm có vui không?- Ara...trông anh ổn nhỉ...tất nhiên rồi, được uống máu của thiếu nữ mà nhỉ...| Từ trong góc tối Akashi hiện hình là một sinh linh với làn da tái nhợt.- Coi kìa...ghen tị hả...| Shuzou cười một cách khiêu khích- Hơi đâu tôi lại ghen...chỉ là..| Akashi mặt đỏ lên nhìn sang chỗ khác, giả vờ giận dỗi- Lại đây nào...để xem hôm nay nên làm gì để em hết dỗi đây.Bằng một cách từ tốn và quyến rũ của một quý ông trưởng thành, anh tiến đến mê hoặc Akashi. Một, hai, và ba...Akashi nằm gọn trong lòng của Shuzou. Nhấc bổng một chân để lộ cặp đùi trắng nõn, cắn một cái thật sâu để hút hết mọi "tình yêu" của Akashi. Cảm nhận hương vị tanh nồng của từng giọt máu lan toả trong cuốn lưỡi khiến anh cảm thấy hưng phấn. Và rồi anh đưa cậu vào trong không gian huyền ảo.Không thô bạo, không nhẹ nhàng, tất cả vết cắn của Shuzou ngày một chính xác, mang lại cho Akashi khoái cảm nhanh chóng. Khi nổi dục vọng tăng cao, cậu bất giác khẽ rên một tiếng đủ làm cho đối phương nghe được. Anh lấn cậu xuống nơi tối tăm nhất của thế giới trong anh, đắm chìm vào những lần sung sướng. Anh đưa tay nâng niu lưỡi của Akashi. Từng hơi thở gấp gáp làm ấm nóng tai của Shuzou. Miệng lưỡi cũng chẳng buông cho bờ vai gầy của Akashi, ăn cắn mút thoả cơn thèm khát.Anh xoay người Akashi, đặt lên đó vô số nụ hôn yêu dấu. Đôi tay ma sát nhẹ khiến hai đầu nhũ hoa cứng lên. Tiếng rên của sinh linh làm cho cả căn phòng chìm ngặp trong ái mụi. Đâu đâu cũng có thể nghe âm thâm của sự kích tình Nụ hôn dần đi xuống nơi hạ bộ. Liếm vành môi sạch vết máu. Shuzou cười - Chỗ này...cứng rồi...Ngại đến mức chỉ muốn chun vào một xó. Akashi không ngờ người đàn ông đó có thể nói ra những lời khiến cậu phải đỏ mặt. - Xem nó khoẻ mạnh chưa kìa.| Shuzou áp mặt gần hơn với thứ đang căng tràn sức sống.Tay anh xoa nắn nhẹ nhàng đưa người nằm dưới đến khoái cảm. - Có lẽ nó sắp ra rồi nhỉ.| Vẫn chưa buông tha cho cậu, kẻ nằm dưới vẫn hưởng thụ sự nhẹ nhàng từ đôi bàn tay to lớn, ấm áp của anh, cậu đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào anh nữa.Anh đẩy cằm cậu khiến mắt chạm mắt, đôi mắt ngấn lệ cùng chút đỏ ửng từ gò má làm cậu trở nên quyến rũ, khiến anh càng muốn ăn cậu hơn. Anh chuyển động nhanh một chút. Akashi nắm chặt chiếc drap giường. Cậu run người bắn mọi thứ vào tay Shuzou.Không kịp cho cậu nghỉ mệt, bàn tay anh lướt nhẹ lên cậu bé của Akashi lấy đi một chút dịch vẫn còn hơi ấm rồi ma sát vào chỗ cúc hoa đã có dấu hiệu muốn dung hoà. Mọi thứ đều diễn ra thật nhịp nhàng, hình như cậu ta vẫn chưa muốn dừng lại. Cậu đưa mông lên cao tỏ ý muốn được hoà làm một với Shuzou.Anh bắt cậu phải liếm mút ngón tay một cách khiêu gợi. Đưa chính những ngón tay đã thấm đều nước bọt, dần tiến vào bên trong sào huyệt của Akashi.Động nhẹ cậu rên lên, móng tay bấu chặt vào tấm drap. Cơ thể cậu phát ra một mùi đặc trưng dụ Shuzou vào trong hang động.- Thật quyến rũ.Chính đôi tình nhân đấy cũng chẳng biết ai mới là người bị mê hoặc. Shuzou cúi xuống thù thầm vào tai Akashi.- Chỉ một chút thôi. Ráng chịu nhé.Anh hạ thấp cự vật gần vào cái lỗ bé xinh. Xoa xoa rồi thúc mạnh vào. Đây không phải là lần đầu Akashi bị hành hạ. Cậu đã quá quen với kích thước to lớn của anh nhưng lần nào vào, cậu cũng đều rên lên một tiếng rõ to. Phía bên dưới Mei cũng nghe thấy tiếng của hai người sung sướng nên nhiều lần cô cũng tư thoả mãn bản thân mình. Dù gì người đang làm với Akashi cũng chính là người chồng của cô.Akashi run lên từng cơn, mồ hồi đầm đìa trên gương mặt thanh tú của cậu. Từng nhịp từng nhịp, thứ ấy cọ sát vào phần thịt, Akashi không thể kiềm chế được bản thân nữa rồi. Cậu rên những tiếng la của sự sung sướng. Shuzou cũng không muốn phiền Mei bên dưới nên lập tức khoá môi cậu lại. Hai người cháo lưỡi với nhau lâu lắm, đến mức cả hai hết hơi mới thả nhau ra để lại trên môi sợi chỉ bạc vấn vương. Mỗi lúc anh lại nhịp mạnh hơn. Anh ôm Akshi vào lòng. Lại phà hơi đàn ông vào tai của Akashi.- Akashi, ra cùng anh nhá...Cậu chẳng nói chẳng rằng chỉ vùi mặt vào hõm cổ của anh rồi "ừm" nhẹ một tiếng. Sự ngại ngùng ấy vô tình kích thích con chó sói kia. Anh điều khiển cậu theo cử động của anh. Rồi anh cũng khiến cậu ra theo cách mà anh muốn. Hai người cứ thế mà sưởi ấm cho nhau dưới tuyết trời mùa đông cuối tháng 12.
-----
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com