TruyenHHH.com

ÁI PHI

Khắc Hiên

annhien37810

Năm thứ 3 Khắc Hiên đế lên ngôi, ngày hội tuyển tú nữ diễn ra, đây là lần đầu tiên hắn gặp nàng. Lúc đấy trong đám tú nữ hoa hoa lệ lệ chỉ có một mình nàng vận một bộ y phục đơn giản đến mức không thể nào còn có thể đơn giản hơn. Lúc ấy hắn cũng chính chỉ là nghĩ đây cũng chỉ là một cách để khiến người khác chú ý hơn.

Đối với hắn ngày hôm đấy cũng là do tự tiện chọn đại vài người để dung nạp vào hậu cung, nếu không phải thái hậu cũng là nghạch nương thân sinh của hắn ép hắn tuyển tú hắn cũng chẳng muốn tuyển.

Thái hậu luôn luôn đem chuyện nhi tử nỗi dõi hoàng thất ra mà càm ràm hắn, cũng không phải là hắn không chăm chỉ ghé thăm đám mỹ nhân trong hậu cung, cũng chỉ vì đám mỹ nhân ấy ngoài việc lên giường cùng hắn rồi lại tranh giành đấu đá, đúng là dễ khiến người ta chán ghét mà.

Lần thứ hai hắn gặp nàng chính là thấy nàng một thân y phục sắn lên để hứng những trái lê do cung nữ của nàng hái xuống. Lúc đấy hắn nhìn thấy nàng cười, nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống mặt đất này vậy.

Cung nữ phia trên cật lực làm theo lời chỉ dẫn của nàng, nàng lại ở phía dưới không ngừng một tay ôm y phục một tay chỉ lên trên cây lê.

Một năm dài trôi qua hắn chính là cũng không nhớ rõ mặt các tú nữ, nên lần thứ hai gặp nàng vẫn là nếu nàng không dở bộ dáng hung dữ, sẵn sàng giới thiệu mình là nữ nhân của hoàng thượng, hắn cũng không biết nàng chính là do mình đích thân dung nạp vào hậu cung.

Lần thứ ba hắn gặp nàng, chính là đêm hắn lật thẻ của nàng.

Hắn nghĩ nàng cũng như bao nữ nhân khác, sẽ mang y phục có chút lả lơi, ở trong phòng câu dẫn hắn, nhưng khi hắn vừa đến Diên Lạc Cung liền thấy nàng một thân y phục màu trắng tay cầm đèn lồng đứng trước cửa đợi hắn.

Nàng vừa nhìn thấy hắn đèn lồng trên tay liền rơi xuống, may thay hắn lại nhanh chóng đỡ lấy được. Nhìn nàng một bộ dáng có chút kinh sợ hắn liền cảm thấy buồn cười. Nữ nhân này lúc chiều vẫn còn hung dữ mắng hắn bất kính với nàng, nay lại một bộ dạng khum núm như thể hắn là lão hổ sẽ ăn lấy nàng.

Thấy một bộ dạng đáng yêu ấy của nàng, hắn là nhịn không được muốn trêu chọc nàng vài câu, ai ngờ nữ nhân kia lại là thành ra sợ đến mức chỉ biết ngượng ngùng tỏ ra bình tĩnh.

Đêm hôm đấy lúc gần gũi với nàng, hắn mới phát hiện nàng là một nữ nhân sống rất thật thà. Ở trên giường hắn làm nàng đau nàng liền không nhân nhượng dùng cả mười móng tay sắc nhọn cào lấy tấm lưng của hắn, hắn không biết vì sao lại tham luyến mùi hương trên cơ thể của nàng như vậy, là mùi hương thơm của hoa quả dễ chịu chứ không phải là mùi dược liệu khiến người khác chán ghét.

Các nữ nhân khác lúc được thị tẩm dù là đau đến mức nào cũng là tỏ ra một bộ dáng lẳng lơ vui vẻ, ngay cả đó là hoàng hậu cũng chỉ biết mỉm cười để phục vụ hắn, chỉ riêng nàng là có bộ dạng nhíu mày đau đớn, những giọt nước mắt trong suốt của nàng khiến hắn đau lòng, nhưng nàng càng như vậy cơn dục vọng của hắn càng ngày càng mạnh liệt.

Hắn là mạnh liệt đến mức khiến nàng ngất đi. Thái giám cùng các cung nữ là chuẩn bị nước tắm sau khi thị tẩm, hắn cũng là nâng niu bế nàng vẫn đang trong tình trạng hôn mê đem vào bồn tắm được chuẩn bị sẵn từ trước.

Hắn dùng khăn bông lau cơ thể của nàng, từng động tác là chứa đầy sự yêu thương cưng chiều, từng ngón tay của hắn lướt qua từng tấc da tấc thịt của nàng đều là chứa đầy sự dịu dàng, giống như nàng đối với hắn là một bảo vật trân quý nhất thế gian này.

- Ninh Kế Nhàn, tên cũng như người... Nàng quả thật rất khác biệt đối với đám người kia!

Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt vẫn đang nhắm ghiền lại của nàng, trong lòng không ngừng nảy lên cảm giác muốn bảo vệ nữ nhân đang ngoan ngoan ngủ trong tay mình.

Đêm hôm đấy hắn ôm nàng ngủ thật ngon, đây cũng là đêm hắn cảm thấy thỏa mãn nhất, cũng là đêm hắn cảm nhận được mình thật sự có một thê tử chứ không phải một nữ nhân giúp mình nối dõi hoàng thất.

Theo quy định, sau khi thị tẩm phi tần phải thức dậy trước hắn, có nhiệm vụ phải chuẩn bị y phục vào triều cho hắn, nhưng khi hắn thức dậy lại phát hiện ra nữ nhân kia vẫn đang làm tổ trong lồng ngực hắn.

Hắn nhẹ nhàng rút tay, nâng đầu nàng đặt lên gối, kéo chăn đắp lại cho nàng rồi mới gọi thái giám tổng quản đang chờ sẵn bên ngoài.

Lúc thái giám tổng quản cùng cung nữ bưng nước rửa mặt, y phục vào liền cảm thấy lạ lùng, nàng vẫn còn đang ngủ say mê trên giường, lại nhìn như chẳng có một chút động tĩnh nào là có ý muốn thức dậy.

Tổng quản thái giám liếc mắt ra hiệu cho cung nữ đi đến đánh thức nàng lại bị hắn ra hiệu không cần.

Đây cũng là lần đầu tổng quản thái giám thấy hắn đỗi đãi như vậy với một phi tần, nhưng hắn là hoàng thượng, hắn là muốn để nàng ngủ ai lại dám gọi nàng thức dậy.

Hắn lặng lặng rời khỏi Diên Lạc Cung, sau khi thiết triều xong hắn chính là ở Dưỡng Tâm Điện phê duyệt tấu chương, lúc tổng quản thái giám bưng trà cùng điểm tâm lên không hiểu vì sao trong tâm trí hắn lại vô thức nhớ đến nàng.

- Tịch quý nhân sao rồi?- Hắn nâng tách trà lên, dùng nắp của tách trà ngạt bớt đi lá trà đang nổi bên trên.

- Dạ sáng nay ngự thiện phòng liền chuẩn bị vài món ăn để bồi bổ cho Tịch quý nhân, ngay cả khố phòng cũng không giám lơ là đem toàn bộ đồ cũ trong Diên Lạc Cung đổi thành đồ mới rồi ạ!- Tổng quản thái giám lần nữa bị hắn làm cho khiếp sợ.

Mọi lần hắn thị tẩm phi tần xong cũng chưa từng hỏi đến việc này, ngay cả dù là hoàng hậu hay là tứ phi cũng không có ngoại lệ, vậy mà hôm nay lại hỏi về vị Tịch quý nhân đấy. Vị Tịch quý nhân này là thật sẽ có hưởng phúc a. Sau này nhất định cần chú ý đến nàng.

- Lý tổng quản nghe khẩu dụ! Ninh thị tức Tịch quy nhân, tài sắc vẹn toàn, công dung ngôn hạnh, phẩm chất hơn người, nay phong làm Tịch Tần!- Hắn nhấp chén trà sau đấy liền mở miệng nâng cấp phẩm vị của nàng.

- Nô tài tuân chỉ!- Lý tổng quản cuối cùng cũng nhận thức càng rõ.

Vị chủ tử ở Diên Lạc Cung kia là có một không hai, một lần thị tẩm nâng thành một cấp thành tần, đúng là hiếm ai có được ân sủng như nàng.

Đêm hôm ấy sau khi phê duyệt tấu chương xong hắn cũng là đến Diên Lạc Cung, lần này vẫn như vậy, nàng đứng trước cửa cầm đèn lồng mà đợi hắn.

Hắn chính là thích cái cảm giác này, nàng cho hắn cảm giác như đang có người lúc nào cũng đang đợi hắn về, khi ở trên kiệu hắn nhìn thấy nàng đứng ở cửa mỉm cười nhìn hắn cảm giác thật thoải mái biết bao.

- Sao hôm nào nàng cũng đứng ở đây? Trời trở gió lại bệnh đấy!

Hắn khoác áo choàng của mình lên thân hình nhỏ bé của nàng, ân cần mà dịu dàng.

- Là thần thiếp muốn đợi hoàng thượng, là thê tử tức phải nên đợi phu quân của mình không đúng sao?

Nàng nắm bàn tay hắn cùng hắn tiến vào đại sẵn Diên Lạc Cung.
Nàng không hề biết một tiếng thê tử cùng phu quân của nàng làm hắn rung động thật lâu.
Nhưng ánh mắt của nàng vẫn trông rất xa xăm cứ như thể nàng ở đây nhưng không phải linh hồn nàng cũng ở đây.

- Hoàng thượng! Hôm nay mệt rồi, dùng một chén canh hạt sen nóng nhé!

Nàng nhận chén canh hạt sen trong tay Lan nhi bước về phía hắn, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của hắn cười nói.

- Nhàn nhi... Trẫm...

Hắn nhìn nàng thật lâu, muốn hỏi có phải nàng đang lo lắng chuyện gì hay không, nhưng sau đấy lại chẳng thể nói lên một lời.

- Hoàng thượng, người không thích canh thần thiếp nấu sao?

- Không phải... Canh nàng nấu rất ngon!

Hắn cuối cùng cũng ăn sạch chén canh của nàng đem đến.

Thời gian cứ thế trôi đi, hắn dần dần quen thuộc với việc đêm đêm đến Diên Lạc Cung cùng nàng nói chuyện, đêm đêm ôm nàng ngủ.

Không biết từ lúc nào nàng càng lúc càng xâm chiếm trái tim lẫn lý trí của hắn.
Cuối cùng hắn sắc phong nàng vào vị trí phi, ngang bằng với tứ phi.

Ngày hôm đấy hắn cùng các đại thần dạo quanh ngự hoa viên, lúc đi ngang qua hồ sen, hắn thấy thấp thoáng bóng dáng nàng đang lúc chìm lúc nổi trên mặt hồ.

Phản ứng đầu tiên của hắn là lao xuống hồ cứu nàng, nhìn thấy nàng một thân y phục đẫm ướt, ánh mắt nhắm chặt cùng đôi môi tím tái hắn liền cảm thấy như ai đấy đang cướp đi mạng sống của hắn.
Nàng sau khi tỉnh lại cũng là sốt một tuần liền không thể xuống giường, hắn cũng là đêm đêm ở bên cạnh chăm sóc nàng.

Tranh đấu hậu cung chính là vậy, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao thái hậu luôn ngăn cản hắn cùng nàng quá sủng ái, là kinh nghiệm tận xương tủy của thái hậu, là thái hậu lo chính cho bản thân nàng, hắn yêu nàng, sủng nàng không phải là bảo vệ nàng mà là đang hại nàng, biến nàng thành tâm điểm ám hại của cả hậu cung này.

Dù hắn có cật lực bảo vệ nàng mọi nơi, dù đồ ăn ở ngự thiện phòng mang tới có được gắt gao thử nghiệm bằng đũa bạc, cùng các đồ dùng được khố phòng kiểm tra kĩ lưỡng vẫn là không cách nào tránh được những thứ gọi là ngoài ý muốn.

Từ lúc đưa nàng lên phẩm vị phi, hắn là muốn bảo vệ nàng liền cố gắng kiềm chế ham muốn của mình, cố gắng lạnh nhạt với nàng một chút. Một tuần cũng chỉ ghé qua Diên Lạc Cung một lần.

Hắn cứ tưởng hắn lạnh nhạt với nàng, nàng cũng sẽ không quan tâm hắn nữa, nhưng nàng vẫn dịu dàng như vậy, đứng ở trước cửa cung chờ hắn, cũng vẫn đều vì hắn mà nấu canh hạt sen.

Đêm hôm đấy, hắn cảm nhận được nữ nhân trong ngực không hề ngủ, nàng cứ nằm như vậy nhìn hắn. Nàng không biết rằng hắn cũng không ngủ được, là bởi vì những đêm qua không có nàng nằm cạnh, có nữ nhân nằm cạnh nhưng đó không phải là nàng.

Hắn tự hỏi bản thân rằng có phải trên người hắn có mùi của nữ nhân khác nên nàng cảm thấy khó chịu không ngủ được phải không? Hay là nàng đang oán hắn, oán hận đã bỏ rơi nàng mà đến với nữ nhân khác.

- Hoàng thượng! Người không cần thần thiếp nữa sao?

Lúc nàng hỏi hắn câu đấy, tâm hắn lại có chút gì đó đau lòng, hắn muốn nói với nàng là hắn cần nàng, rất cần nàng, nhưng cuối cùng nghĩ tới cảnh nàng phải đối đầu với đám nữ nhân độc ác trong hậu cung kia hắn lại chỉ lạnh nhạt mà nói.

- Nàng đừng suy nghĩ nhiều! Mau ngủ đi!

Hắn bảo vệ nàng bằng cách này, là đang tự hành hạ bản thân mình lẫn nàng, nhưng hắn thà để nàng sống như một phi tần bình thường, bị nàng hận, hắn cũng không muốn nàng gặp nguy hiểm.

Nữ nhân này ngốc như vậy, làm sao có thể sinh tồn trong hậu cung này.

Trong cung cuối cùng cũng dậy lên tin đồn nàng thất sủng.
Hắn lại cùng không một chút quan tâm.
Chỉ là càng tỏ ra vô tâm, hắn lại càng nhớ nữ nhân kia hơn.

- Tịch phi hôm nay thế nào?

Hắn đặt tấu chương lên bàn, cứ như vô thức mở miệng ra hỏi.

- Bẩm... Hôm nay Thuận tần đến Diên Lạc Cung nghe bảo là đến thăm Tịch phi, cũng không biết tại sao chỉ thấy cung nữ của Tịch phi khóc đến mức mắt sưng cả lên!

Lý tổng quản thành thật nói hắn nghe.
Lý tổng quản theo hắn từ lúc còn nhỏ, làm sao không nhận ra được tâm tư của hắn.
Hắn là yêu nàng, nhưng vốn dĩ đế vương phải vô tình, đối với nữ nhân hậu cung càng là chỉ có sủng không thể yêu.
Cũng không biết tại sao nữ nhân mang nhan sắc bình thường như nàng có thể khiến hắn siêu lòng.
Lý tổng quản cũng là hiểu rõ hắn đang muốn bảo vệ nàng.

Năm đấy tiên hoàng cũng muốn bảo vệ Diện thái phi bây giờ mà đã lạnh nhạt với nàng ta, đến khi tiên hoàng sắp băng hà cũng chỉ nói với hắn hãy thay ông bảo vệ nữ nhân ông ấy yêu, thay ông ấy chăm sóc Diện thái phi ấy bù đắp cho Diện thái phi.

Lúc đấy hắn là không hiểu tại sao rõ ràng là tiên hoàng yêu Diện thái phi, nhưng lại đối với nàng là ngay cả phi tần ít thị tẩm nhất cũng là không bằng, hắn cứ nghĩ nhưng rột cục đều không hiểu.
Cuối cùng đến bây giờ khi nàng xuất hiện, khi nàng chiếm lấy tình yêu của hắn, hắn mới hiểu tại sao năm đấy tiên hoàng lại làm như vậy.

Nếu năm ấy tiên hoàng hết mực sủng ái Diện thái phi có khi bà ấy đã là một cái xác nằm gần tiên hoàng, nhưng năm đấy tiên hoàng lạnh nhạt với Diện thái phi giúp bà tránh đi những âm mưu hậu cung kết quả lại giúp bà ấy một đơig bình anh, bây giờ liền để Diện thái phi an nhàn làm một thái phi hưởng cuộc sống vui vẻ.

Tiên hoàng yêu Diện thái phi như thế nào?
Hắn là yêu nàng như thế ấy!

Có lẽ ai cũng nghĩ đế vương vô tình, nhưng không ai biết được, đế vương vẫn là con người, chất chứa trong sự vô tình là sự chân tình đối với nữ nhân mà mình yêu thương.

- Hoàng thượng người nhớ Tịch phi rồi thì liền ghé thăm Diên Lạc Cung một chút!

Lý tổng quản vẫn là người cảm nhận đượg hắn là nhớ nàng, liền ra chủ ý. Dù gì Lý tổng quản là hậu hạ hắn cả đời làm sao không biết hắn cũng không nỡ phạt mình, cũng như vậy, Lý tổng quản là cũng không nỡ nhìn hắn như vậy.

- Không cần! Người đến Phi Hoan Cung bảo thuận tần chép một trăm lần nữ tắc, giam mình trong cung một tháng tự suy ngẫm lại!

Hắn lắc đầu, mắt lại nhìn vào tấu chương trước mặt.

- Vâng!

Lý tổng quản là lãnh nhận ý chỉ liền lập tức thực thi, hoàng thượng của ông đúng là cứng đầu.

Màn đêm buông xuống, cả hoàng cung chìm đắm trong sắc lửa màu vàng, hắn dựa người vào thành giường ở Dưỡng Tâm Điện, ánh mắt cương nghị nhìn ra ngoài cánh cửa sổ nhỏ. Gương mặt tươi cười của nàng hiện ra trong tâm trí hắn, mùi thơm hoa quả từ người nàng từng chút từng chút hắn đều không quên.

Bước chân hắn chậm rãi bước đi trên con đường được lát gạch, không biết là vô thức hay có chủ ý, hắn lại dừng ngay trước cưa Diên Lạc Cung, hắn đứng ở đấy rất lâu, ánh mắt nhìn vào liền thấy một nữ nhân cầm đèn lồng đứng trước cưa mỉm cười với hắn, nhưng khi hắn chớp mắt hình bóng ấy lại biến mất.

Hắn tự cười nhạo bản thân mình.
Rõ ràng là một hoàng đế cao cao tại thượng, hậu cung ba ngàn giai lệ vậy mà lại ở ngay trước của phi tần của mình cũng không dám bước vào.
Thất bại làm sao.

- Phụ hoàng... Năm đấy sao ngài vô tình được như vậy?

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thật sự muốn hỏi rằng tại sao năm đấy tiên hoàng có thể nhẫn tâm như vậy.

Ánh mắt lần nữa bị thu hút bởi nữ nhân đang ngồi trên mái nhà cao vút kia, nàng ngồi co ro lại, ánh mắt nhìn về một nơi rất xa, hắn lần nữa lặng lặng đứng ở đấy nhìn nàng.

Nàng chắc chắn rất hận hắn.

Hắn không biết mình đứng đó bao nhiêu lâu chỉ biết là nữ nhân trên kia đã đi mất rồi hắn vẫn đứng ở đấy.

Mông cổ cử công chúa hòa thân, lần này là một nàng công chúa có đôi mắt trong sáng cùng khuôn mặt rất khả ái, đặc biệt là nụ cười rất đẹp, mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấy hắn lại cảm thấy mình đang nhìn thấy nàng.

Hòa Ái là cái tên chính hắn ban tặng cho vị công chúa kia, hắn cũng là sủng ái Hòa Ái như cách hắn sủng ái nàng, chỉ là đối với Hòa Ái là sủng chứ không yêu.

- Hoàng thượng, thần thiếp giống Tịch phi lắm sao?

Hòa Ái nhìn hắn đứng gần cây lê ở ngự hoa viên, ánh mắt dán vào một thân hình nhỏ bé vận y phục màu xanh đang thấp thoáng ở phía xa. Trong ánh mắt ấy toát lên sự dịu dàng đến cực điểm.

- Nàng nói gì vậy? Nàng là nàng, Tịch phi là Tịch phi!- Hắn ánh mắt một chút cũng không rời khỏi thân ảnh kia, nhưng miệng vẫn đáp lời Hòa Ái.

Nàng dạo này thật ốm, là ăn không vào hay là không chịu ăn?

- Hoàng thượng... Rõ ràng rất để ý, tại sao lại tỏ ra lạnh lùng?

Hòa Ái cười khẽ ánh mắt trong trẻo nhìn bóng dáng nữ nhân kia khuất dần đi.

- Nàng là biết càng ít, càng có thể hảo hảo sống tốt!

Hắn thấy nàng đã đi khuất liền quay qua nhìn Hòa Ái, nữ nhân này dù trông rất hiền lành vô hại, nhưng lại là một bụng tâm cơ, rõ ràng là nhận được sủng ái trở thành cái gai trong mắt hậu cung nhưng lại có thể bình bình an an mà sống.

Nếu đổi lại là nàng có lẽ đã không còn tồn tại, nữ nhân Hòa Ái kia cũng chỉ có nụ cười giống nàng, còn lại tất cả đều khác xa.
Đối với hắn, Hòa Ái là thế thân, là vật có nụ cười hắn muốn nhìn thấy, là người hắn đem ra để chắn đi những thứ dơ bẩn có thể đến trên người nàng.

- Hoàng thượng chỉ bảo thật tốt!

Hòa Ái cũng là vẫn nở nụ cười dịu dàng trên môi.

Hắn cũng không còn để ý nữa, chỉ quay lưng lại hướng về phía Dưỡng Tâm Điện mà tiến.

Sắp vào đông cũng là thời kì cuối mùa thu, cũng đến lúc tổ chức ngày đi săn, Lý tổng quản là cũng hỏi hắn muốn đưa theo phi tần nào. Hắn cùng lắm chỉ nói theo ý hoàng hậu, cuối cùng cũng là dặn dò thêm cả Tịch phi vào.

Vào sáng hôm xuất phát, từ xa hắn đã nhìn thấy nàng trong hàng ngũ phi tần, vẫn là một thân y phục đơn giản không nổi bật, lúc hắn lướt qua nàng liền có thể cảm nhận được mùi hoa quả trên người nàng, tâm trạng cũng có chút gọi là thoải mái.

Nhưng nhìn nàng chính là một chút khí sắc cũng không có lại nói lúc hắn quay đầu lại nhìn nàng lại thấy nàng đang cùng cười với nam nhân khác, mà nam nhân ấy là tướng quân đương triều Tả Phúc Hàm.

Tâm trạng vừa thoải mái liền biến thành không thoải mái, xuống cả quãng đường đi ai ai cũng cảm nhận được hoàng thượng dường như không vui.

- Lý tổng quản!

Hắn gọi, Lý tổng quản là được đặc cách cưỡi ngựa đi một bên hắn.

- Có nô tài!

Lý tổng quản cũng vẫn một bộ dạng cung kính.
Hoàng thượng của ông là càng lúc càng trở nên khó hiểu a.
Lúc nãy rõ ràng mới có tâm trạng thoải mái vui vẻ, chớp mắt đã xấu đi rất nhiều.

- Ngươi điều tra mối quan hệ giữa Tả tướng quân cùng Tịch phi! Kết quả càng nhanh càng tốt!

Giọng hắn lạnh lùng vang lên.
Lý tổng quản lại chỉ mỉm cười gật đầu bảo đã rõ, hóa ra là hoàng thượng của ông đang ăn giấm chua.

Đến săn thú hắn vẫn là người dẫn đầu cưỡi ngựa, hắn thấy nàng chọn một con ngựa màu trắng, thấy nàng thích thú cưỡi trên lưng nó.

Hắn đi ở phía trước cùng các vị đại thần nói một số chuyện phiếm, liền nghe thấy tiếng la toáng lên, mà tiếng này rõ ràng là của nàng, hắn lập tức quay đầu ra phía sau liền nhìn thấy con ngựa trắng kia như điên lao về hắn, nàng ở trên lưng con ngựa gắt gao nắm lấy dây cương, gương mặt nhỏ nhắn không ngừng sợ hãi.

Con ngựa ấy lao qua hắn, lúc ấy hắn nghe rõ được lời nàng nói, nàng xin hắn cứu nàng, hắn đưa tay ra muốn ôm lấy thân thể nàng nhưng lại phát hiện, rõ ràng tay nàng đang nắm lấy dây cương nếu đột ngột ôm lấy nàng nhất quyết là cả hai cùng bị thương. Và cứ thế con ngựa mang theo nàng chạy qua mặt hắn.

Hắn là phóng hắc mã đuổi theo nhưng lại thấy bóng dáng của Tả tướng quân cũng đang đuổi theo nàng, hắn là cật lực muốn đuổi kịp nhưng không tài nào có thể nhanh bằng được. Kết quả khi hắn đến đã thấy nàng nằm gọn trong lòng Tả Phúc Hàm.

Trong lòng hắn nỗi lên một cảm giác khó chịu vô cùng.
Nàng đang hôn mê trong lòng nam nhân khác, người ôm lấy thân thể kia không phải là hắn.
Cái cảm giác như ai cướp đi một thứ quý báu đang đánh chiếm lấy hắn.

Hắn hung hăng giành lại nàng từ trong tay Tả Phúc Hàm, sau đấy hung hăng trách móc Tả Phúc Hàm, chỉ là hắn không nghĩ Tả Phúc Hàm lại ngang nhiên chống đối hắn như thế.

Ở trên triều quan hệ của hắn và Tả Phúc Hàm vốn không tốt.
Hắn là e ngại thế lực của Tả gia.
Tả Phúc Hàm dường như cũng không thích hắn.
Vậy nên dù là chuyện trên chiều hay những yến tiệc thú vui hắn đối với Tả Phúc Hàm là bằng mặt không bằng lòng.

Hắn ra lệnh cho người giam giữ Tả Phúc Hàm vì tội lăng nhục hoàng đế, khi quân phạm thượng.

Thái y được cử đi theo bẩm báo với hắn rằng nàng bị thất kinh nên ngất đi, nhưng trong người nàng lại tìm ra một chất độc rất lạ, lại nói độc này là có từ lâu chứ không phải là mới có.

Hắn nghe xong liền là nổi trận lôi đình, ra lệnh thái y phải cứu bằng được nàng, không cứu được nàng thái y chính là cùng nàng xuống âm tì làm bạn.

Hắn hung hăng ném tất cả đồ trên bàn xuống mặt đất, ngay cả Lý tổng quản cũng đứng bên ngoài không dám vào bên trong.

Nói ra đám nữ nhân hậu cung kia quả thực quá thâm độc, rõ ràng nàng đã thất sủng vẫn không nương tay, vẫn là ngoan cố muốn đẩy nàng vào chỗ chết, xem ra lần này giới hạn của hắn đối với mấy nữ nhân ở hậu cung kia cũng là đã đến đích rồi.

- Hoàng thượng... Không xong, không xong rồi... Tả tướng quân làm phản rồi!

Lý tổng quản từ bên ngoài tức tốc chạy vào bẩm báo, ánh mắt của hắn lại lần nữa trở nên đỏ ngầu, lửa giận trong người cũng không ngừng tăng vọt lên.

Tả Phúc Hàm làm phản, đây là điều hắn dường như lường trước được, nhưng lí do để Tả Phúc Hàm làm phản thật sự hắn vẫn là thắc mắc đến cực điểm.
Rõ ràng là từ lúc hắn lên ngôi chưa hề làm gì mất lòng dân cũng như nghịch lại đạo lí, vậy lí do gì khiến Tả Phúc Hàm lại có thể làm phản.

Hắn rút trường kiếm ở trên tường, tiến ra bên ngoài, bên ngoài quân lính hộ vệ quả thực đang đánh chém nhau, chỉ là do họ đều mang y phục hộ vệ giống nhau quả thật không thể phân biệt rõ được đâu là địch đâu là ta.

Ánh mắt hắn lạnh như băng, từng bước tiến qua đám binh lính, từng nhát kiếm chém xuống là một mạng người lìa đi, quân lính hộ vệ gắt gao bảo vệ hắn, nhưng lại cũng có vài người trà trộn vào muốn ám sát hắn, nhưng là một chút cũng không thể động đến hắn.

- Hoàng thượng cứu thiếp!

Hòa Ái một thân y phục mỏng cố gắng hết sức chạy về phía hắn, hắn cũng như ý thức được liền chạy về phía Hòa Ái, kéo nàng về phía sau lưng mà bảo hộ.

Nhưng lúc ấy hình ảnh nữ nhân kia nằm trên giường ập vào tâm trí hắn, Hòa Ái chạy ra đây vậy là quân làm phản đã tiến vào lều trại của đám nữ quyến kia, Hòa Ái có thể chạy đi tìm hắn, nhưng nữ nhân đang bị thương kia vốn không có sức lực để chạy.

Hắn một tay kéo theo Hòa Ái, kiếm trong tay càng lúc vung lên càng dứt khoát, hắn là phải đi cứu nàng, nữ nhân mà hắn đặt sâu nhất trong trái tim của hắn.

Lúc hắn đến gần lều trại của nàng, mới phát hiện ra quân làm phản ở đây đông hơn những nơi khác, tim hắn đập nhanh đến độ muốn nhảy ra ngoài, nàng có thật là không sao không?

Đám quân lính làm phản bao quanh lấy hắn, hắn chỉ là một thân đơn độc chống trọi, phía sau cũng phải gắt gao bảo vệ Hòa Ái sợ tới mức nắm chặt lấy y phục của hắn.

- Hoàng thượng... Cẩn thận!

Lúc hắn vẫn đang mai mê chiến đấu liền nghe thấy phía sau lưng là một giọng nói đầy hoảng sợ, giọng nói nhẹ nhàng ấy làm sao hắn không nhận ra là của ai.

Hắn quay lưng liền nhìn thấy Tả Phúc Hàm tay cầm trường kiếm cắm sâu vào bụng của nàng, máu từng chút một thấm ướt y phục của nàng, lúc thân thể nàng ngã xuống tim hắn như muốn vỡ vụn ra, hắn buông kiếm trên tay, mặc kệ nữ nhân sau lưng chạy về phía nàng, muốn ôm lấy thân thể của nàng, nhưng lại một lần nữa nàng nằm trọn trong vòng tay Tả Phúc Hàm.

Hắn đứng cách nàng vài bước, nghe được những lời nàng nói với Tả Phúc Hàm, sắc mặt của hắn cũng là càng lúc càng tăm tối, hóa ra lâu nay đều là hắn đa tình.

Người mà nàng yêu từ đầu tới cuối là nam nhân đang ôm lấy nàng ở kia.
Vậy còn hắn? Đối với nàng hắn là gì?
Phải chăng cũng chỉ là một người đến sau một người để nàng lấp đầy khoảng trống kia.

Hắn lùi bước, nhặt trường kiếm bị quân linh làm rơi xuống mặt đất, điên cuồng ra tay giết đi những binh lính làm phản.
Cuối cùng cấm vệ quân cũng đã đến, quân lính làm phản đều bị bắt đi, hơn phân nữa là bị giết chết.

Hắn đặt trường kiếm lên cổ Tả Phúc Hàm, Tả Phúc Hàm là một chút cũng không quan tâm cứ thế ôm lấy thân thể của nàng.

- Người và nàng... Rốt cục là quan hệ gì?- Hắn lạnh giọng nhìn nàng đang thở những hơi hấp hối trong lồng ngực Tả Phúc Hàm.

- Là gì? Là cái thứ quan hệ mà ngươi muốn cũng không có được!

Tả Phúc Hàm nhìn hắn, ánh mắt ánh lên sự khinh bỉ.

- Người đâu đem Tả Phúc Hàm nhốt vào đại lao, tra tấn điều tra lí do hắn tạo phản!- Hắn buông trường kiếm, cúi xuống ôm lấy thân thể nàng.

Lúc hắn ôm nàng lên nhìn gương mặt trắng nhợt nhạt của nàng tâm cũng bỗng dưng thắt lại, cả đời này là hắn đã yêu nhầm nữ nhân không yêu mình, là hắn sai hay là nàng sai?

Hắn đưa nàng về hoàng cung đồng thời cũng phái thái y viện tích cực cứu sống nàng, quả thật thái y viện đã có thể giữ lại mạng sống của nàng, nhưng hắn là tuyệt đối cũng không đi thăm nàng lấy một lần.

- Thanh mai trúc mã! Trẫm lại không ngờ ngươi là đối với Tịch phi tình thâm như vậy!

Say khi xem những thông tin được ghi chép trong tấu do Lý tổng quản đưa đến liền cười lạnh nhìn Tả Phúc Hàm một thân y phục tử tù trước mặt.

- ...

- Ngươi là vì nàng ngay cả Tả gia cũng không quan tâm đến... Tả Phúc Hàm ngươi nghĩ ngươi đủ bản lãnh cướp nàng ra khỏi tay trẫm sao?

Hắn vừa nói đôi tay liền xé nát tấu ghi lại những điều giữa nàng và Tả Phúc Hàm.
Cũng có thể vì hắn cảm thấy ghen tị, ghen tị với chính nam nhân đang quỳ trước mặt hắn.
Dù hắn nói như thế nào, Tả Phúc Hàm vẫn im lặng, cuối cùng khi hắn ban án tử, lúc hắn sắp bước đi Tả Phúc Hàm chỉ nói đúng một câu.

- Giúp ta bảo hộ nàng!

Hắn ngồi trên xe ngựa từ nơi giam cầm phạm nhân về lại hoàng cung, nhưng khi về tới hắn liền nhận được tin nàng đã bị hoàng hậu ban chết.

Hắn lập tức mặc kệ tất cả chạy về phía Diên Lạc Cung, từng bước chân của hắn in đậm trên nền tuyết dày đặc, lúc hắn bước vào Diên Lạc Cung liền thấy cây hồng mai ở trước đại điện đang nở rộ, ở dưới gốc cây nàng vận một bộ y phục màu trắng thuần, gương mặt thanh lệ cùng đôi mắt khép lại như đang ngủ thiếp đi, nhưng cánh hoa hồng mai rơi vương vãi trên tà áo nàng.

Hắn từng bước, từng bước chậm chậm tiến về phía nàng, lúc đến gần mới là phát hiện ra nữ nhân kia toàn thân lạnh như băng một chút hơi ấm cũng chẳng còn.

- Nhàn Nhàn, nàng nằm ở đây ngủ sẽ lạnh đấy!

Hắn cởi áo khoác ngoài đắp lên thân thể nàng, hắn là muốn làm ấm thân thể nàng, ôm thật chặt nàng vào lòng mình, muốn từ người mình truyền hơi ấm cho nàng, nhưng hắn làm như thế nào thân thể của nàng cũng không thể ấm lên được.

Nam nhân vận y phục màu đen, ôm tròng lòng nữ nhân vận y phục màu trắng, ngồi bệch dưới cây hồng mai nở rộ dưới trời tuyết trắng, phảng phất như thấy được giọt lệ rơi trên mặt nam nhân kia.

Năm thứ 5 Khả Hiên, Tịch phi băng thệ, hoàng thượng đau buồn miễn thiết triểu nửa tháng, các đại thần đều phải để tang, dùng nghi thức đại tang dành cho hoàng hậu để cử hàng đại tang, phong hai chữ Y Nhiên làm hiệu, ban thụy hiệu là Y Nhiên hoàng quý phi.

Cùng năm đấy hoàng hậu đương triều tức Phù Dung hoàng hậu bị thu hồi phượng ấn cùng sách bảo, phạt cấm túc trong Phượng Nghi Cung.
Hòa Ái Tần cũng không rõ lý do bị giáng làm thứ dân đày vào Tân Giả Khố làm phục dịch nha hoàn.

- Hoàng thượng! Cái này là từ trong Diên Lạc Cung tìm thấy.

Lý tổng quản dâng lên một quyển ách có bìa ngoài màu xanh, hàng chữ gọn gàng xinh đẹp ở ngoài có ghi ba chữ vọn vẹn.

Hậu Cung Ký.

Hắn nhận lấy quyển sách, chậm rãi mở ra từng trang.

Năm thứ 3 Khả Hiên đế... Ngày... Tháng...

Cuối cùng ta cũng đã vào cung, cũng trở thành nữ nhân của hoàng đế, chỉ là càng tương  lai càng mờ mịt.

Năm thứ 4 Khả Hiên đế... Ngày... Tháng...

Hóa ra là cảm giác thị tẩm ngày đầu tiên, ta là cảm thấy lo sợ hơn vui mừng.

Năm thứ 4 Khả Hiên đế... Ngày... Tháng...

Ta cuối cùng cũng leo lên vị trí đồng phẩm vị với tứ phi, sủng ái của đế vương quả thật lợi hại.

Năm thứ 4 Khả Hiên đế... Ngày... Tháng.

Cảm giác làm sủng phi quả thật rất tốt, tốt đến mức trái tim ta lại lần nữa rung động với nam nhân cửu ngũ chí tôn kia.

Năm thứ 5 Khả Hiên đế... Ngày... tháng...

Hoàng thượng, người quả thật vô tình liền sủng ái sau đấy lại vứt bỏ thần thiếp rồi.
Ta là nhớ hoàng thượng vô tình như người.

Năm thứ 5 Khả Hiên đế... Ngày... Tháng...

Hòa Ái, tên đẹp vậy chắc người rõ cũng đẹp lắm, hoàng thượng người có nhớ Nhàn Nhàn?

Năm thứ 5 Khả Hiên đế... Ngày... Tháng...

Ngày đi săn...
Ta sắp được gặp hoàng thượng rồi!

Năm thứ 5 Khả Hiên đế... Ngày... Tháng...

Trở về sau một cuộc đi săn.
Ta như từ tay tử thần trở về.
Người của Diên Lạc Cung chỉ còn lại mình ta.
Lát nữa có lẽ hoàng hậu cũng sẽ là ban ta tội chết.
May quá... Ta lại sắp không phải nhớ hoàng thượng nữa.
Tạm biệt... Khả Hiên...

Hắn không biết vì sao từng giọt nước mắt hắn rơi xuống từng trang sách kia.
Nữ nhân ngốc nghếch kia, đáng lẽ nàng phải đợi hắn, nếu nàng kiên cường một lúc nữa hắn nhất định sẽ đến kịp.

Lý tổng quản đứng ngoài cửa nhìn vào hắn ngồi ở nơi đấy, lúc đấy nhìn bờ vai vững chãi kia run lên từng đợt, Lý tổng quản mới nhận ra, đế vương là người cô độc nhất thiên hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com