Ai Nhan Cua Tong Lang Than
TẬP 3Sau khi hoàn thành xong bức thư, hắn liền gọi:" Tiểu Bạch!", một lúc sau có một con chim bồ câu bay vào. Cậu bất ngờ nha, không nghĩ chim cũng có linh tính đến vậy. Hắn cẩn thận gắn bức thư lên người nó rồi thả cho nó bay đi...Cậu ngẩng người nhìn theo, hắn đột nhiên nói:" Được rồi, ngươi có thể làm việc của mình". Cậu giật mình rồi lúi húi nói:" Vâng, thiếu gia...", cậu nhanh chóng lau dọn rồi rời đi. Hắn vẫn đứng đó nhìn theo cậu tựa hồ như đang suy nghĩ thứ gì đó.Vài ngày sau đó, hắn lại đi đâu mất. Cậu cũng không quá quan tâm, sau khi lau dọn xong liền đi dạo. Bầu trời hôm nay khá ảm đạm, ánh nắng mặt trời đã bị mây đen che khuất, không lâu sau mưa cũng rơi xuống...Đứng ở hành lang, nước mưa từ mái chảy xuống, cậu vô thức đưa tay lên hứng. Giọt mưa mát lạnh cứ thế rơi xuống bàn tay của cậu khiến cậu không khỏi nở nụ cười... Mưa rơi làm mọi thứ trở nên buồn thêm, mưa cũng cuốn con người vào những hồi ức khó quên nhất. Cũng ngày mưa đó, cậu đã gặp được sư phụ. Và cũng từ đó cậu có một cuộc sống mới, tuy không lo về nơi ở nhưng cậu vẫn bị vị sư phụ đó sai vặt, nhưng đối với cậu thật lòng mà nói đã xem sư phụ như phụ thân của mình. " Ngươi làm gì ở đây?" giọng hắn vang lên bên cạnhCậu giật mình quay lại thấp đầu nói:" Tiểu nhân... tiểu nhân chỉ là đang ngắm mưa thôi ạ"Hắn không biết từ khi nào đã trở về, lại không nghĩ đến trên đường về phòng mình lại gặp cậu đứng đó. Một nam tử thanh tú, nụ cười thật sự rất thu hút, cậu cười nghịch nghịch nước mưa, cứ như thế lại làm hắn có phần thoải mái.Hắn gật đầu:" Vậy là được rồi, nếu không có gì thì ta đi trước". Nói rồi hắn liền rời đi bỏ lại cậu đứng đó vẫn ngơ ngác a. Cậu có phần khó hiểu, ban nãy hình như hắn... có tâm trạng rất tốt a.Đêm đến cũng chính là lúc con người được nghỉ ngơi, thế vậy mà cậu lại không ngủ được. Kì thật mà nói cậu chung phòng với một hạ nhân khác, bất quá người đó khi ngủ lại hay ngáy to. Cậu làm sao chịu được a, vì thế cậu cần đi dạo một lúc mới có thể ngủ được.Ban đêm, nơi này khá vắng vẻ. Chốc chốc lại vang lên tiếng của côn trùng, ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng. Không hiểu sau cậu lại đi đến đình nghỉ mát của nhà này...Nơi đó, cậu bắt gặp một người đang ngồi đó. Trên bàn đá chính là một cây đàn tranh... Nhìn hình dáng có phần quen thuộc. Cậu liều lĩnh bước lại gần, chính là thiếu gia!Chưa kịp suy nghĩ thì âm thanh trong trẻo đã vang lên. Hắn nhẹ gãy đàn, âm thanh của đàn tranh cứ thế vang lên. Âm thanh không mang theo nét u sầu, chỉ là thanh thoát khiến người nghe chìm sâu vào trong đó.Không biết cậu đã đứng bao lâu và cũng không biết hắn đã đánh đàn bao lâu, cuối cùng tiếng đàn cùng dừng lại. Hắn lên tiếng:" Ngươi nửa đêm đến đây là có chuyện gì?"Cậu kinh ngạc, không ngờ cậu vẫn im lặng đứng đó thế mà hắn cũng phát hiện được. Cậu gãy gãy đầu khó xử nói:" Tiểu nhân thấy khó ngủ nên định đi dạo một chút... Không nghĩ đến lại gặp thiếu gia ở đây..."Hắn xoay lại nhìn cậu hồi lâu, cậu là thấy không tự nhiên a. Hắn chậm rãi đứng lên đi đến cạnh cậu, cậu đây là đang lo lắng không biết hắn có trách cứ gì mình hay không. Trái ngược với sự lo lắng của cậu, hắn chỉ nhẹ nói một cậu:" Muội rồi, ngươi nên đi nghỉ sớm". Nói rồi hắn bước đi về phòng mình...Cậu đưa tay lau mồ hôi trán, xém chút là tiêu... Cậu nghĩ mình không nên ở lại đây quá lâu liền nhanh chân trở về phòng mình. Dù sao cũng thoải mái đi vào giấc ngủ, cũng coi như là ổn đi....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com