Ai La Nam Chinh Cua Ta Day
Sau 1 hồi đấu tranh tư tưởng không có kết quả với tên nào đó mà hắn nghĩ hắn quen tui còn tui thì chớ hề quen hắn !!!Tui nhận thấy có gì đó đã sai lại càng sai hơn! Tui không thể quen biết với tên ờ thì soái ca hết chỗ chê như tên kia được!Thêm nữa, những người ở đây luôn miệng gọi tui là:" Trịnh tiểu thư!". Đính chính là tui họ " HẠ" là họ HẠ không phải họ TRỊNH!Vậy tại sao những người ở đây lại gọi tui như vậy?Đỡ tay ôm trán, càng nghĩ càng khó hiểu! Chợt, tui phát hiện tay tui nó... nhỏ xíu! Không đến nỗi nhỏ xíu chỉ là hơi nhỏ 1 cách bất thường!What??? Sao tui lùn vậy? Nãy giờ ngồi trên xe đẩy cho người ta đẩy tới đẩy lui!!! Giờ mới thấy tui lùn dễ sợ. Cỡ 1m3 là cùng! Trời ơi, tui có nghe kéo chân dài như người mẫu chứ ai lại cắt bớt cho lùn như tui không?Tui rơi trúng cái động gì thế này???Anh chàng kia lại tự tiện xoa đầu tui còn khuyến mãi thêm nụ cười quảng cáo p/s làm người trụy tim kia! Nhưng giờ phút này não bộ tui gần như không có tí phản ứng nào trước vẻ đẹp thần thánh kia! _ Em sao vậy? Sao lại thẩn thờ rồi!Là tui đang sốc! Rất sốc! Sốc đến không nói nên lời! Mãi sau tui mới trả lời 1 câu không ăn nhập nội dung gì cả?_ Tại sao tui lùn thế này?Tui vừa dứt lời thì tất cả bác sĩ, y tá đều cười rộ lên!Là chị y tá xinh đẹp khi nãy, chị bước đến, xoa đầu tui- cử chỉ thì dịu dàng như nước nhưng lời nói ra còn hơn B52 công phá:_ Tiểu thư yên tâm. Sau này lớn lên, người chắc chắn sẽ rất cao ráo và xinh đẹp nữa! What?? " Lớn lên", " Sau này", " sẽ" - đầu óc tui dần bấn loạn! Tui chợt nói ra 1 câu mà khi nghĩ lại tui thấy mình thật ngu khi hỏi vậy?_ Em tên là gì?_ Hả? Tiểu thư nói gì ạ?_ EM HỎI EM TÊN GÌ? TÊN CỦA EM...Tui như hét lên đầy run rẩy. Chị y tá ngơ ngác nhìn tui và tui mặc kệ điều đó, cái tui quan tâm là câu trả lời.Anh chàng bác sĩ kia chợt nhìn tui thâm trầm, anh ta xoay người tui lại đối diện anh ta, anh ta buông từng chữ nhẹ như không: _ Em . tên . là . Trịnh . Tố . Tố !Rầm! Tui nghe như có tiếng kim loại đổ. Lòng tui mơ hồ dáy lên nỗi sợ hãi không tên. Tui run lên thấy rõ! Đáy mắt như trống rỗng, phải trống rỗng!Tui không còn có thể suy nghĩ được nữa!!!Rồi, có 1 cái gì đó ấm áp bao bọc lấy tui! Tui bấu víu vào đó tìm điểm tựa! Tui khóc ngất đi trong sự ấm áp ấy!Thứ còn lại cuối cùng trong suy nghĩ của tui hôm ấy là: " Thật ấm áp!"
.
.
.
.
.
.**** Sáng hôm sau****Tui khẽ cựa mình, với suy nghĩ mơ hồ
" Sáng rồi sao!" Thì bất chợt có tiếng nói trầm ấm vang lên!_ Chúc em 1 buổi sáng tốt lành! Bảo bối.Tui mở mắt về phía âm thanh vang trên đỉnh đầu mình và..._ AaaAaAaaaaa....! _ Giọng em khỏe thật!Ánh mắt nào đấy cứ dán vào tui, làm tui không được tự nhiên liền hỏi:_ Anh là... ưm!Bàn tay nào đấy nhanh chóng ngăn không cho thanh âm cuối cùng vang lên theo lẽ dĩ nhiên của nó! Lại là chất giọng nam trầm ổn:_ Đừng hỏi anh là ai nữa! Anh sẽ đau lòng, em biết không?Ánh mắt bi thương làm tui có cảm giác tội lỗi! Tui khẽ gật đầu.Anh ta mỉm cười nhìn tui, và cho tui đáp án của ngày hôm qua._ Anh tên Lâm Hạo Kỳ! Em hay gọi anh là Kỳ ca!Tui lại gật đầu! Anh ta buông hờ tui ra, tay để hờ ở eo! Hiện tại tui lọt thỏm ngồi trên đùi anh ta!?Tư thế khá ám muội nên tui vội vàng muốn rời đi! Hình như anh ta biết trước ý định của tui. Xiết chặt vòng tay hơn, rồi khẽ khàng nâng cằm tui hướng về phía anh ta._ Trẻ ngoan phải vâng lời thì mới được cưng chiều! Có biết không?Tui rùng mình, anh ta thì khẽ cười rồi nói tiếp:_ Em không có điều gì muốn hỏi sao?Như định thần lại, tui liền hỏi:_ Tui thật sự là Trịnh Tố Tố?1 câu hỏi nhưng dường như tui cũng mơ hồ có câu trả lời!_ Phải! - Anh ta trả lời ngay lập tức cho câu hỏi của tui.Tui rơi vào trầm tư, anh ta có nói thêm vài chuyện nữa nhưng tui không để tâm. Lát sau anh ta rời đi và dặn dò tui đôi điều.*** Tui tổng hợp lại thông tin của mình như sau:
.
.
.
.
.
.**** Sáng hôm sau****Tui khẽ cựa mình, với suy nghĩ mơ hồ
" Sáng rồi sao!" Thì bất chợt có tiếng nói trầm ấm vang lên!_ Chúc em 1 buổi sáng tốt lành! Bảo bối.Tui mở mắt về phía âm thanh vang trên đỉnh đầu mình và..._ AaaAaAaaaaa....! _ Giọng em khỏe thật!Ánh mắt nào đấy cứ dán vào tui, làm tui không được tự nhiên liền hỏi:_ Anh là... ưm!Bàn tay nào đấy nhanh chóng ngăn không cho thanh âm cuối cùng vang lên theo lẽ dĩ nhiên của nó! Lại là chất giọng nam trầm ổn:_ Đừng hỏi anh là ai nữa! Anh sẽ đau lòng, em biết không?Ánh mắt bi thương làm tui có cảm giác tội lỗi! Tui khẽ gật đầu.Anh ta mỉm cười nhìn tui, và cho tui đáp án của ngày hôm qua._ Anh tên Lâm Hạo Kỳ! Em hay gọi anh là Kỳ ca!Tui lại gật đầu! Anh ta buông hờ tui ra, tay để hờ ở eo! Hiện tại tui lọt thỏm ngồi trên đùi anh ta!?Tư thế khá ám muội nên tui vội vàng muốn rời đi! Hình như anh ta biết trước ý định của tui. Xiết chặt vòng tay hơn, rồi khẽ khàng nâng cằm tui hướng về phía anh ta._ Trẻ ngoan phải vâng lời thì mới được cưng chiều! Có biết không?Tui rùng mình, anh ta thì khẽ cười rồi nói tiếp:_ Em không có điều gì muốn hỏi sao?Như định thần lại, tui liền hỏi:_ Tui thật sự là Trịnh Tố Tố?1 câu hỏi nhưng dường như tui cũng mơ hồ có câu trả lời!_ Phải! - Anh ta trả lời ngay lập tức cho câu hỏi của tui.Tui rơi vào trầm tư, anh ta có nói thêm vài chuyện nữa nhưng tui không để tâm. Lát sau anh ta rời đi và dặn dò tui đôi điều.*** Tui tổng hợp lại thông tin của mình như sau:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com