TruyenHHH.com

Ai La Nam Chinh Cua Ta Day

Sau khi đuổi được 2 cục nam chân cứ bám dính chặt lấy mình, tui cuối cùng cũng có lại, cái gọi là...

TỰ DO...

Buồn cười nhớ lại tình cảnh ban nãy của " 2 cô bạn thân", kẻ ôm chân, người bấu tay lì lợm tới cứng đầu... bị bảo vệ lôi ra ngoài, chỉ biết giương đôi mắt ai oán nhìn tui...!

_ Hi... Thật mong chờ tới ngày mai!!

Tâm trạng phấn khởi cũng không che lấp được những cơn mệt mỏi ập đến...

Haizzz! Mệt thật... Đã có quá nhiều việc xảy ra cùng 1 lúc làm tui cơ hồ không còn sức chống đỡ...!!

Phút chốc, tui từ từ chìm sâu vào giấc ngủ...

" Cạch...!" Tiếng mở cửa khẽ vang lên và tui vẫn say giấc nồng không hay có người đến...

Trong cơn mơ màng, tui cảm nhận có ai đó vuốt khẽ tóc tui rất dịu dàng...

Rồi, mơ hồ có những cái hôn vụn vặt mà sâu lắng rơi lần lượt lên trán, đôi mắt, chóp mũi và 2 bên má...

_ Hưm.. ưm... ừm...!!

Cảm thấy sự nhột nhạt cứ chậm chạp rải rác lên các điểm trên gương mặt mình, tui nhíu mày, kêu khẽ...

Ai đó khẽ đặt bàn tay che lên cái miệng nhỏ của tui, ngăn những âm thanh ngái ngủ khe khẽ kêu lên như những tiếng mèo cào xốn xang... khẽ gảy vào nội tâm ai đó!

_ Tôi yêu em!

Có hơi thở nam tính phà vào cánh mũi tui. Tui rất muốn mở mắt, nhưng mi mắt cứ nặng trĩu...

Bàn tay để lên môi tui rất lâu mới rời đi... Mu bàn tay của ai đó đã thấm đẫm nước bọt của chính mình!!

Chất giọng nam trầm quen thuộc văng vẳng bên tai:

_ Tôi sẽ chờ em đủ lớn... để biến em thành người phụ nữ của tôi!!
.
.
.
.
.
.

*** Sáng hôm sau ***

Tui dậy từ rất sớm, ngắm nhìn ánh bình minh vừa ló dạng, tui liền thấy lòng rất bình yên. Tui nói khẽ:

_ Tạm biệt!!

Tui nhanh chóng thu xếp hành lý cho vào túi. Có lẽ vì háo hức nên tui thấy thời gian trôi qua sao thật chậm...!

Thật chán! Tui liền rón rén bước ra ngoài với túi hành lý trên tay, thì:

_ Em gấp gáp muốn rời khỏi tôi đến nỗi... không có cả 1 lời chào tạm biệt sao??

Là hắn, hắn đứng tựa lưng vào thành tường. Trông hắn như có vẻ đã đứng ở đây rất lâu rồi!?

Hay là tui nhầm...??

_ Em... đã chán ghét tôi đến vậy rồi sao?

Tiếng hắn ai oán thốt lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tui. Tui đáp:

_ Hãy là chính anh của trước đây!!

Tui xoay người, tui muốn dạo 1 vòng trước khi rời khỏi đây!

Dù gì từ khi xuyên qua tới nay... tui đã ở đây vẻn vẹn cả tháng hơn... nên cũng coi là có ít nhiều thân thuộc!!

Nhưng chưa bước được 2 bước chân thì... tui bị 1 vòng tay rắn chắc khảm vào lòng, hắn nói với giọng hơi run rẩy:

_ Anh thừa nhận! Chính anh trước đây thật sự chỉ coi em như 1 người em gái bé bỏng... không hơn không kém!!

Lòng tui thắt lại, có lẽ là cảm xúc còn sót lại của Tố Tố chăng?

Hắn lại tiếp:

_ Kể cả khi em tỉnh lại và bày tỏ với anh, hay thậm chí cả khi nhìn thấy em phơi bày da thịt trước mắt... thì anh thật sự cũng không mảy may gợi lên chút cảm xúc nào?

Vậy là sao? Chẳng lẽ sau khi tỉnh lại, Tố Tố - em ấy đã cố níu giữ hình bóng của mình trong trái tim của hắn sao??

Tố Tố, em là cô bé ngốc nhất trần đời mà! Thật ngốc quá!

Giọng hắn lạc đi, khàn đục hơn trước:

_ Nhưng... nhưng từ cái ngày em đột nhiên mất trí... mọi chuyện đã khác!!

Tui... tui không nói nổi nên lời!!

_ Anh không hiểu sao lại rất dễ bị em thu hút!! Anh muốn nhìn thấy em nổi giận với anh, cãi nhau với anh, đánh anh...!?

_ Vì vậy, anh như một người khác... Cứ muốn trêu chọc em mãi... Không muốn rời xa, càng lúc càng nghĩ tới em nhiều hơn!

_ Nghĩ nhiều tới mức... hình ảnh của em đã khắc sâu vào trái tim anh. Lúc nào cũng muốn nhìn thấy em, muốn được chạm vào em...

_ Anh đáng trách!! Kể cả khi em chỉ mới 12 tuổi... rõ ràng em đã từng là cô em gái mà anh yêu quý hơn trân bảo... nhưng anh lại không khống chế được suy nghĩ... MUỐN EM!!

Hai từ" Muốn em" phát ra từ miệng hắn trầm đục hơn cả... đến dị thường. Tui thoáng chốc rùng mình...

_ Vậy nên... chỉ cần có cơ hội gần gũi em thì anh bất chấp em xem anh là ... bệnh hoạn hay vô sỉ cũng được!!

_ Tố Tố à! Anh yêu em... yêu đến phát điên lên được! Anh... muốn em!! Nhiều đến nỗi, đêm nào cũng có giấc mộng xuân cùng em...!!

_ Tố Tố à! Đừng bỏ rơi anh được không? Trước đây là em yêu anh, vậy từ bây giờ hãy để... anh yêu em được không?

Rồi, hắn ta xoay người tui đối diện hắn, tay nâng cằm tui lên, mắt hắn đỏ lên hằn từng tia máu... Phải! Là hắn cố kiềm chế... thứ cảm xúc bùng phát mãnh liệt trong lòng đang...

THIÊU ĐỐT HẮN!!

_ Tố Tố, cho anh cơ hội được không? Cầu xin em... làm ơn, được không??

Tui nhìn vào mắt hắn, tui biết... hắn thật lòng... Nhưng, tình cảm con người sao nói đổi... là có thể đổi...

NHANH NHƯ VẬY??

Là hắn yêu tui thật sự? Hay chỉ là không quen với việc bị " Tố Tố" lãnh đạm...?

_ Tình cảm của anh... có thể nhanh thay đổi vậy sao?

Tui đạm bạc lên tiếng hỏi, hắn vịn lấy vai tui run rẩy, hơi thở dồn dập, vội vã trả lời:

_ Không... Xin em... Xin hãy tin anh! Anh là thật lòng yêu em! Rất yêu... Anh khẳng định không phải vì anh cảm thấy mặc cảm tội lỗi mà phát sinh tình cảm với em...

_ Phải! Khi em tỉnh lại, anh thấy rất có lỗi nên cố tìm cách bù đắp cho em... Nhưng em lại hiểu lầm ý anh, đến khi em không còn mảnh vải che thân trước mặt anh thì thứ cảm xúc anh có được... chỉ là đau lòng cho đứa em gái nhỏ!!

_ Anh chắc em đã rất đau khổ... nhưng anh không thể an ủi em theo cách mà em muốn! Chỉ đành tránh mặt em...

_ Anh cố tỏ ra bình thường nhất có thể với em... cho đến khi em ngất xỉu và mất đi trí nhớ... Thú thật, khi nghe tin em mất trí, anh lại... nhẹ nhõm thở phào! Chí ít, em sẽ không phải đau khổ, nuôi hi vọng về anh!!

_ Nhưng bây giờ, anh lại tha thiết mong em nhớ lại... Anh rất muốn nghe em nói yêu anh, rất muốn! Tố Tố à, từ khi em mất trí và thay đổi thì anh đã yêu em... mất rồi!

Hắn nghẹn lại chất giọng, ngắt quãng từng câu đứt đoạn:

_ Tố Tố! Hãy yêu anh... thêm 1 lần nữa, được không em?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com