Ai La Nam Chinh Cua Ta Day
Tui nhắm mắt, buông xui tất cả...Tưởng rằng, tất cả sẽ chấm dứt ở đây... chẳng dè...
.
.
.
.Lúc nhảy xuống, áo của tui vướng vào cái... trục đèn pha của bệnh viện..??" Xoẹt.. xoẹt..." Áo của tui đang có chiều hướng... rách dần đi!!Suy nghĩ trong đầu tui là...KHÔNG THỂ CHẾT LÚC NÀY!!Ít ra quần áo đàng hoàng thì mới chết được chứ!!Chết như vầy... mất mặt lắm..!?
.
.
.
.Nghĩ vậy, tui ráng đu lên trục đèn pha và... " Xoẹt... xoẹt" cái áo rách thảm hại hơn khi nãy nữa, cũng vì nó bị vướng vào cái chốt ở trên...Cũng nhờ thế nên tui toàn mạng đến giờ này..!!Giờ thì phân nửa ngực tui đã bị lộ ra ngoài mất rồi..?? Mặc kệ, mạng quan trọng hơn cái áo mà...Tui cố với chân tới cửa sổ bên dưới... gõ chân lên cửa kính vài âm thanh nhỏ..." Bụp... bụp...". Với hi vọng có ai trong phòng sẽ nghe thấy...Tui không hét nổi vì mọi sức lực đều dành để bám trụ lên trục đèn pha... Giờ mà sảy chân thì... nát như tương..Tui rùng mình, tự rủa :" Chết tiệt, ở tầng trệt thì ở đi! Bày đặt đi dạo thôi mà leo lên lầu chi cho cao... Đúng là hại chân đau.. mà thiệt mạng người mà!!".Tui càng cố gắng với chân gõ vào cánh cửa sổ... tạo ra nhiều âm thanh hơn nữa!!Trời cao không phụ người có lòng... dường như có ai đó đang tiến ra cửa sổ... tui có thể thấy 1 bóng người sau rèm cửa và..." Roạt..." Tui thề chưa hề nghe bất kỳ âm thanh nào nghe hay đến thế!?Ít nhất là đối với hoàn cảnh của tui hiện tại...
.
.
.
.Aaaaaaaaa.... là hoàng tử..!! Tui được cứu rồi!!Mừng quá! Quá mừng luôn...!!Hoàng tử hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tui... nhưng nhanh chóng kéo được tui từ... tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vào phòng... an toàn, lành lặn!!Tui thiếu điều muốn ôm hôn... đất mẹ!! Tui sẽ không bao giờ ở trên chỗ nào cao nữa... Hãi quá rồi...Hoàng tử quay ngoắt đi, tiến lại tủ và lấy ra 1 cái áo sơ mi nam... đưa cho tui!Tui tròn mắt nhìn hoàng tử, anh mặt đỏ lự, khẽ khàng đáp:_ Hưm... áo... áo em..!!Áo? Tui nhìn lại thì mặt đỏ tận mang tai, chụp lấy cái áo và bay nhanh vào WC. Thay xong, tui bẽn lẽn bước ra:_ Cám... cám ơn anh!Thật là xấu hổ! Chắc... chắc hoàng tử thấy hết rồi...Aaaaaaa... Làm sao đây?Vì xấu hổ nên tui chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn hoàng tử. Biết tui xấu hổ, hoàng tử liền nói:_ Anh đưa em về nha!!Tui gật gật đầu... Cứ thế, trong đêm tối, hoàng tử nắm lấy tay tui xuyên qua màn đêm xuyên thấu...Đang đi trên dãy hành lang vắng thì hoàng tử cất tiếng nói khẽ:_ Ừm, chuyện lúc nãy...Tui thoáng lại bắt gặp chiếc áo blue trắng quen thuộc, vội lên tiếng:_ Là hắn, tên trộm đồ lót..!_ Hắn sao??_ Lúc nãy hắn còn định giở trò với em, may mà em nhảy lầu kịp...Hoàng tử thất kinh, vội xoay người tui:_ Em... lúc nãy là do nhảy... lầu sao?Biết mình lỡ miệng, nhưng dù sao đó cũng là sự thật, nên tui khẽ gật đầu.Hoàng tử trầm giọng nói:_ Em... hãy ở yên đây. Đợi anh...!!Thấy hoàng tử toan đi, tui sợ hãi níu vội tay anh... _ Không! Đừng đi... em sợ lắm!Nếu hoàng tử đi bây giờ, lỡ tên đó quay lại thì... tui biết phải làm sao??Hoàng tử nhìn tui, rồi anh ôm lấy bờ vai gầy hơi run rẩy của tui, anh đáp:_ Theo sát anh..!Tui theo sát anh, chúng tui nép vào 1 góc khuất âm thầm quan sát hắn...Hắn đang lục lội cái gì đó trong túi áo... lại là miếng vải ren đỏ đó...Tui liền khẳng định:_ Là hắn! Đúng là hắn..!!Hoàng tử có vẻ còn nóng vội hơn cả tui, anh vừa nghe xong tui nói liền tiến đến xử lý tên kia...Tên kia bị tập kích bất ngờ nhưng lại không hề yếu thế... ra đòn rất quyết đoán, mau lẹ như dân nhà võ thứ thiệt!Cả hai ngang tài ngang sức, đáp trả nhau bằng những thế hiểm hóc, nguy hiểm...Tim tui cứ thót lên theo mỗi đòn hoàng tử tung ra về phía tên kia...Kì lạ! Sao tui lại thấy bất an thế này??Nhưng tui tin vào cảm giác của mình...Chẳng lẽ... là anh đó sao??Tui lần này muốn thử tin vào trái tim mình, tui không muốn bản thân mắc sai lầm... 1 lần nữa!!_ Dừng tay lại..!!Tui chạy tới... cả 2 nhìn thấy tui thì... đồng thời dừng tay..!Tui ôm chầm... lấy anh... là Hạo Kỳ.Là anh ấy! Tim của tui run lên nhẹ, nhức nhối vô cùng...Nó chỉ như vậy... khi bên anh...Anh xoa lưng cho tui, nhẹ nhàng vuốt ve... thi thoảng lại xoa đầu tui...Động tác thuần thục, dịu dàng...Làm tui thấy bình yên!!
.
.
.
.
.
.Thì ra...Mảnh vải ren đỏ mà tui trông thấy...Là quà của tui tặng anh vào mùa giáng sinh năm trước...Đó là 1 chiếc khăn thêu ren bằng chỉ đỏ...Tui xấu hổ vô cùng...Tui thật sự... không có ấn tượng gì...??Về phần kí ức đó cả...Tui thật... đáng trách...!
.
.
.
.Sau khi giải quyết xong mọi hiểu lầm, tui liền kể lại câu chuyện mà mình đã trải qua... Cả hoàng tử lẫn anh đều chuyên chú như nuốt lấy từng lời của tui...Hai anh dắt tui theo cùng trong công cuộc truy tìm tên thủ phạm khiến tui... đã suýt mất mạng??Thật ra tui chỉ kể tới việc hắn trộm đồ lót, bị tui bắt gặp, may mắn tui thoát được hắn và gặp hoàng tử...Nhưng hoàng tử trong lúc nhất thời hơi bất bình với câu chuyện của tui nên ...Kể hết luôn phần còn thiếu của câu chuyện của tui... cho anh ấy biết luôn...!!THẾ LÀ XUẤT HIỆN 2 GƯƠNG MẶT HÌNH SỰ CÒN HƠN CẢ NẠN NHÂN LÀ TUI....CẦU SIÊU... CHO CÁI TÊN KIA NÀO!!
.
.
.
.Lý do 2 anh dắt tui theo, là vì để tui lại 1 mình thì không yên tâm...Mà... để 1 người ở lại cùng tui thì càng không yên tâm...???Cho nên mới có cái hiện trạng, 2 cái bóng cao liêu xiêu dắt theo 1 cái bóng...Ờ thì cũng liêu xiêu nhưng có phần... hơi thấp bé nhẹ cân hơn thôi!
.
.
.
.
.
.Lúc tìm được tên kia thì thấy hắn đang lẻn vào phòng trực của chị y tá Hạ Y xinh đẹp...Tui thầm nhủ: "Thôi chết! Không xong rồi!".Tui kéo tay áo anh vội vã:_ Hạo Kỳ! Mau mau giúp chị Hạ Y...Anh chỉ xoa đầu tui, khẽ đáp:_ Không sao... Nếu là cô ấy thì... em nên lo cho cái mạng quèn của gã kia kìa!!Ánh mắt anh sắt lạnh, hằn lên tia máu. Nhìn anh như vậy tui thật sự... không quen mắt...Chưa kịp nghĩ nhiều... thì nghe âm thanh lớn:_ RẦM...!!!Tên đó hắn đang nằm đo đất nơi cánh cửa đã gãy làm đôi..!?Chuyện gì đang xảy ra vậy??Chị Hạ Y bước ra, ánh mắt xoẹt qua tia lạnh lẽo... đến tàn nhẫn!?Đây mà là chị y tá Hạ Y xinh đẹp, hiền lành đây sao? Tui nhìn chị mà khiếp đảm, thật sự là...Không rét mà run...!!Chị ấy, ruốt cuộc... là ai?
.
.
.
.
???**** Đố vui cùng tác giả hồi 2Đáp án của câu hỏi kì trước... đó là:_ Bút máy ghi âm!!Xin chúc mừng các bạn nào có đáp án đúng nhé!
.
.
.
.Lúc nhảy xuống, áo của tui vướng vào cái... trục đèn pha của bệnh viện..??" Xoẹt.. xoẹt..." Áo của tui đang có chiều hướng... rách dần đi!!Suy nghĩ trong đầu tui là...KHÔNG THỂ CHẾT LÚC NÀY!!Ít ra quần áo đàng hoàng thì mới chết được chứ!!Chết như vầy... mất mặt lắm..!?
.
.
.
.Nghĩ vậy, tui ráng đu lên trục đèn pha và... " Xoẹt... xoẹt" cái áo rách thảm hại hơn khi nãy nữa, cũng vì nó bị vướng vào cái chốt ở trên...Cũng nhờ thế nên tui toàn mạng đến giờ này..!!Giờ thì phân nửa ngực tui đã bị lộ ra ngoài mất rồi..?? Mặc kệ, mạng quan trọng hơn cái áo mà...Tui cố với chân tới cửa sổ bên dưới... gõ chân lên cửa kính vài âm thanh nhỏ..." Bụp... bụp...". Với hi vọng có ai trong phòng sẽ nghe thấy...Tui không hét nổi vì mọi sức lực đều dành để bám trụ lên trục đèn pha... Giờ mà sảy chân thì... nát như tương..Tui rùng mình, tự rủa :" Chết tiệt, ở tầng trệt thì ở đi! Bày đặt đi dạo thôi mà leo lên lầu chi cho cao... Đúng là hại chân đau.. mà thiệt mạng người mà!!".Tui càng cố gắng với chân gõ vào cánh cửa sổ... tạo ra nhiều âm thanh hơn nữa!!Trời cao không phụ người có lòng... dường như có ai đó đang tiến ra cửa sổ... tui có thể thấy 1 bóng người sau rèm cửa và..." Roạt..." Tui thề chưa hề nghe bất kỳ âm thanh nào nghe hay đến thế!?Ít nhất là đối với hoàn cảnh của tui hiện tại...
.
.
.
.Aaaaaaaaa.... là hoàng tử..!! Tui được cứu rồi!!Mừng quá! Quá mừng luôn...!!Hoàng tử hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tui... nhưng nhanh chóng kéo được tui từ... tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vào phòng... an toàn, lành lặn!!Tui thiếu điều muốn ôm hôn... đất mẹ!! Tui sẽ không bao giờ ở trên chỗ nào cao nữa... Hãi quá rồi...Hoàng tử quay ngoắt đi, tiến lại tủ và lấy ra 1 cái áo sơ mi nam... đưa cho tui!Tui tròn mắt nhìn hoàng tử, anh mặt đỏ lự, khẽ khàng đáp:_ Hưm... áo... áo em..!!Áo? Tui nhìn lại thì mặt đỏ tận mang tai, chụp lấy cái áo và bay nhanh vào WC. Thay xong, tui bẽn lẽn bước ra:_ Cám... cám ơn anh!Thật là xấu hổ! Chắc... chắc hoàng tử thấy hết rồi...Aaaaaaa... Làm sao đây?Vì xấu hổ nên tui chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn hoàng tử. Biết tui xấu hổ, hoàng tử liền nói:_ Anh đưa em về nha!!Tui gật gật đầu... Cứ thế, trong đêm tối, hoàng tử nắm lấy tay tui xuyên qua màn đêm xuyên thấu...Đang đi trên dãy hành lang vắng thì hoàng tử cất tiếng nói khẽ:_ Ừm, chuyện lúc nãy...Tui thoáng lại bắt gặp chiếc áo blue trắng quen thuộc, vội lên tiếng:_ Là hắn, tên trộm đồ lót..!_ Hắn sao??_ Lúc nãy hắn còn định giở trò với em, may mà em nhảy lầu kịp...Hoàng tử thất kinh, vội xoay người tui:_ Em... lúc nãy là do nhảy... lầu sao?Biết mình lỡ miệng, nhưng dù sao đó cũng là sự thật, nên tui khẽ gật đầu.Hoàng tử trầm giọng nói:_ Em... hãy ở yên đây. Đợi anh...!!Thấy hoàng tử toan đi, tui sợ hãi níu vội tay anh... _ Không! Đừng đi... em sợ lắm!Nếu hoàng tử đi bây giờ, lỡ tên đó quay lại thì... tui biết phải làm sao??Hoàng tử nhìn tui, rồi anh ôm lấy bờ vai gầy hơi run rẩy của tui, anh đáp:_ Theo sát anh..!Tui theo sát anh, chúng tui nép vào 1 góc khuất âm thầm quan sát hắn...Hắn đang lục lội cái gì đó trong túi áo... lại là miếng vải ren đỏ đó...Tui liền khẳng định:_ Là hắn! Đúng là hắn..!!Hoàng tử có vẻ còn nóng vội hơn cả tui, anh vừa nghe xong tui nói liền tiến đến xử lý tên kia...Tên kia bị tập kích bất ngờ nhưng lại không hề yếu thế... ra đòn rất quyết đoán, mau lẹ như dân nhà võ thứ thiệt!Cả hai ngang tài ngang sức, đáp trả nhau bằng những thế hiểm hóc, nguy hiểm...Tim tui cứ thót lên theo mỗi đòn hoàng tử tung ra về phía tên kia...Kì lạ! Sao tui lại thấy bất an thế này??Nhưng tui tin vào cảm giác của mình...Chẳng lẽ... là anh đó sao??Tui lần này muốn thử tin vào trái tim mình, tui không muốn bản thân mắc sai lầm... 1 lần nữa!!_ Dừng tay lại..!!Tui chạy tới... cả 2 nhìn thấy tui thì... đồng thời dừng tay..!Tui ôm chầm... lấy anh... là Hạo Kỳ.Là anh ấy! Tim của tui run lên nhẹ, nhức nhối vô cùng...Nó chỉ như vậy... khi bên anh...Anh xoa lưng cho tui, nhẹ nhàng vuốt ve... thi thoảng lại xoa đầu tui...Động tác thuần thục, dịu dàng...Làm tui thấy bình yên!!
.
.
.
.
.
.Thì ra...Mảnh vải ren đỏ mà tui trông thấy...Là quà của tui tặng anh vào mùa giáng sinh năm trước...Đó là 1 chiếc khăn thêu ren bằng chỉ đỏ...Tui xấu hổ vô cùng...Tui thật sự... không có ấn tượng gì...??Về phần kí ức đó cả...Tui thật... đáng trách...!
.
.
.
.Sau khi giải quyết xong mọi hiểu lầm, tui liền kể lại câu chuyện mà mình đã trải qua... Cả hoàng tử lẫn anh đều chuyên chú như nuốt lấy từng lời của tui...Hai anh dắt tui theo cùng trong công cuộc truy tìm tên thủ phạm khiến tui... đã suýt mất mạng??Thật ra tui chỉ kể tới việc hắn trộm đồ lót, bị tui bắt gặp, may mắn tui thoát được hắn và gặp hoàng tử...Nhưng hoàng tử trong lúc nhất thời hơi bất bình với câu chuyện của tui nên ...Kể hết luôn phần còn thiếu của câu chuyện của tui... cho anh ấy biết luôn...!!THẾ LÀ XUẤT HIỆN 2 GƯƠNG MẶT HÌNH SỰ CÒN HƠN CẢ NẠN NHÂN LÀ TUI....CẦU SIÊU... CHO CÁI TÊN KIA NÀO!!
.
.
.
.Lý do 2 anh dắt tui theo, là vì để tui lại 1 mình thì không yên tâm...Mà... để 1 người ở lại cùng tui thì càng không yên tâm...???Cho nên mới có cái hiện trạng, 2 cái bóng cao liêu xiêu dắt theo 1 cái bóng...Ờ thì cũng liêu xiêu nhưng có phần... hơi thấp bé nhẹ cân hơn thôi!
.
.
.
.
.
.Lúc tìm được tên kia thì thấy hắn đang lẻn vào phòng trực của chị y tá Hạ Y xinh đẹp...Tui thầm nhủ: "Thôi chết! Không xong rồi!".Tui kéo tay áo anh vội vã:_ Hạo Kỳ! Mau mau giúp chị Hạ Y...Anh chỉ xoa đầu tui, khẽ đáp:_ Không sao... Nếu là cô ấy thì... em nên lo cho cái mạng quèn của gã kia kìa!!Ánh mắt anh sắt lạnh, hằn lên tia máu. Nhìn anh như vậy tui thật sự... không quen mắt...Chưa kịp nghĩ nhiều... thì nghe âm thanh lớn:_ RẦM...!!!Tên đó hắn đang nằm đo đất nơi cánh cửa đã gãy làm đôi..!?Chuyện gì đang xảy ra vậy??Chị Hạ Y bước ra, ánh mắt xoẹt qua tia lạnh lẽo... đến tàn nhẫn!?Đây mà là chị y tá Hạ Y xinh đẹp, hiền lành đây sao? Tui nhìn chị mà khiếp đảm, thật sự là...Không rét mà run...!!Chị ấy, ruốt cuộc... là ai?
.
.
.
.
???**** Đố vui cùng tác giả hồi 2Đáp án của câu hỏi kì trước... đó là:_ Bút máy ghi âm!!Xin chúc mừng các bạn nào có đáp án đúng nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com