Lãng Khách
Đời lãng khách là ngao du bốn bểĐộc bước chân lòng giữ mãi lời thềĐạo lãng khách đi rồi không nhìn lạiChẳng quê hương, chẳng ai đợi mà về
[...]
Nhìn lãng khách ôi ung dung tự tạiCứ bước đi chẳng giữ lại thứ gìNhìn lãng khách cứ đi rồi đi mãiIn dấu chân những khắc khoải năm dài[...]
Lòng lãng khách là thiên hà nhỏ béNơi hắn mang đi mọi thứ bên mìnhVui là nước và buồn luôn là biểnBiển cuốn đi cả nước lẫn nụ cười[...]
Đời lãng khách là một đời cô độcCó ai dang tay ôm lấy thân chàng? Ngày rảo bước, đêm về thầm ôm khócLãng khách ơi tim anh quá bẽ bàng[...]
Rồi một mai chàng về lòng đất mẹBỏ buồn thương cho gió khẽ mang vềĐể tim yêu cúi mình vào lặng lẽNhững dấu chân cũng lặng lẽ phai mờ[...]
Và chẳng ai có chút gì mà nhớSau tháng năm cho đến lúc bấy giờHồn lãng khách tan dần vào quên lãngĐể cho chàng rời khỏi kiếp bơ vơBạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com