TruyenHHH.com

Affair by Chao Planoy

31.

jgltrans


31.

Bang!

Tôi nhanh chóng thu gom quần áo vương vãi trên nền nhà và mặc chúng vào. Tôi liên tục nhìn vào khẩu súng trong tay anh ta. Mồ hôi trên người tôi túa ra khắp nơi. Tôi cảm thấy lạnh lẽo và chóng mặt đến nỗi không thể đứng vững. Wan Viva nhanh chóng đến đỡ tôi.

"Ra sau mình đi."

Wan Viva đã mặc xong đồ và đứng trược mặt tôi như thể cậu ấy là một bức tường vững chãi sẵn sàng hứng chịu bất cứ thứ gì. Tay cầm súng của Eak run lên một cách không kiểm soát. Gương mặt anh ta tràn đầy giận dữ và mong muốn trả thù.

"Sao hai người có thể đối xử với tôi như vậy?"

Anh ta ném một mớ hình ảnh lên trời. Bọn chúng rơi xuống sàn từng tấm một. Là một đống hình ảnh âu yếm của tôi và Wan Viva, bao gồm cả ảnh chúng tôi hôn nhau trước căn hộ.

Vậy là tiếng máy ảnh mà tôi đã nghe...

"Tôi đã nói là tôi đã có người mới. Chúng ta đã chia tay rồi, Eak." Wan Viva thở dài. "Tôi đã nghĩ tới việc thay khoá nhiều lần nhưng tôi không nhớ nổi. Nên hôm nay mới ra cớ sự này."

Tôi thấy ngạc nhiên bởi sự thờ ơ của cậu ấy. Eak phát điên hơn khi anh ta nghe thấy vậy. Anh ta vẫn chỉa súng vào chúng tôi và hét lên như một kẻ thần kinh.

"Em chia tay với anh nhưng anh thì không. Em đã ngoại tình!"

"Không thể nói tôi với Pleng đã ngoại tình được. Chúng tôi hẹn hò với nhau khi tôi đang độc thân. Tôi đã chia tay với anh rồi."

"Nhưng anh thì chưa."

"Được rồi. Để tôi nói lại cho anh biết." Wan Viva đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Pleng không phải là tình nhân của tôi. Tôi gặp cậu ấy trước anh mà."

"..."

"Tôi yêu cậu ấy trước khi cậu ấy biết được cậu ấy cũng yêu một người phụ nữ. Cậu ấy là người trong tim tôi từ đó đến giờ."

"Nếu yêu người ta đến vậy sao em còn kết hôn với anh?"

Việc anh ta la hét liên hồi khiến tôi lo lắng hơn nữa. Cây súng trong tay anh ta chỉa đi khắp nơi. Tôi khó có thể đứng vững.

"Như tôi đã nói với anh..."

"..."

"Tôi muốn tìm cậu ấy. Tôi muốn cậu ấy xuất hiện ở lễ cưới của chúng ta."

"Wan Viva!"

"Anh chỉ không thể chấp nhận sự thật mà thôi. Tôi đã nói với anh rất nhiều lần là tôi muốn ly hôn. Nhưng anh quá bướng bỉnh. Anh đang cư xử như một tên ngốc vậy đó."

"Việc em có người mới anh có thể hiểu được. Nhưng tại sao lại là Pleng? Một người phụ nữ chứ?"

Wan Viva lạnh lùng nhìn chồng cũ của cậu ấy.

"Phụ nữ thì làm sao vậy? Thôi đi, anh thật sự đang giả vờ như không biết từ trước đến giờ tôi vẫn một lòng yêu ai à?" Wan Viva hỏi.

Eak rơi nước mắt, đôi mắt anh ta tràn đầy tổn thương.

"Anh..."

"Anh thật sự không biết hay sao?"

"Đúng, anh biết! Nhưng anh đã nghĩ chuyện này là bất khả thi. Pleng sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của em. Anh chỉ nghĩ khi gặp lại em ấy, em sẽ lại hạnh phúc như xưa. Anh chỉ không nghĩ..."

"Rằng cậu ấy sẽ yêu tôi à?"

"..."

"Cậu ấy đã trở lại. Mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt... Anh muốn nhìn thấy nụ cười của tôi đúng không? Đây..." Cô gái nhỏ nhìn anh ta cười một cách mỉm mai. "Nụ cười của tôi đã trở lại, giờ anh đi được rồi đó."

"Em quá đáng lắm rồi. Tình yêu của anh không có ý nghĩa gì với em sao? Em có thể yêu ai cũng được nhưng sao lại là một người phụ nữ chứ? Người đời sẽ nghĩ gì đây? Em rời bỏ anh để đến với một người phụ nữ. Quá điên rồ!" Eak giơ cao tay như muốn tát cho Wan Viva một cái nhưng anh ta dừng lại khi cậu ấy không hề có phản ứng gì.

"Nếu đánh tôi mà kết thúc được mọi chuyện, thì anh cứ đánh đi. Tôi thấy phiền rồi đó."

Wan Viva thách thức chồng cũ của cậu ấy. Khi Eak thấy phản ứng của cậu ấy, anh ta hạ tay xuống và dí súng vào trán cậu ấy.

"Điều đó chỉ làm em đau thể xác mà thôi. Nếu hai người yêu nhau đến vậy, thì để tôi đưa hai người xuống địa ngục cùng nhau."

Nhưng lời đe doạ đó cũng không làm cho Wan Viva run sợ, vị bác sĩ hàng ngày sống chung với sự sống còn. Nhưng Wan Viva lại làm điều tôi không ngờ tới, cậu ấy giữ lấy chiếc súng của anh ta đang chỉa vào đầu mình như thể cậu ấy sợ anh ta sẽ đổi ý.

"Tốt lắm. Cậu ấy đi đâu thì tôi đi theo đó. Dù có là địa ngục..." Wan Viva mỉm cười. "Bắn đi..."

"Không, Wan!" Tôi chạy về phía cậu ấy.

Eak nhanh chóng chỉa súng về phía tôi.

"Hai người không cần phải tranh giành. Tôi sẽ tiễn hai người đi luôn."

"Chó sủa lắm thì không hay cắn."

Wan Viva tiếp tục thách thức anh ta. Tình hình đã quá căng để cậu ấy làm vậy nhưng cậu ấy không hề quan tâm.

"Hai người yêu nhau đến vậy à?"

"..."

"Được, tôi sẽ làm cho hai người cảm thấy tội lỗi suốt đời!"

Bang!

Tôi nghĩ tôi đã bị bắn nhưng tôi không cảm nhận được gì. Tôi run lên vì âm thanh của tiếng súng. Khi tôi mở mắt, tôi thấy được Eak đang nằm trên sàn giữ một vũng máu. Tôi không thể biết được viên đạn đã đi đâu.

"Eak!" Wan Viva hét tên chồng cũ của cậu ấy. Wan nâng đầu của anh ta bằng cả hai tay và nhìn người vẫn đang bất động vì sốc là tôi. Hình ảnh bố tôi nằm giữa vũng máu hiện lên khi tôi nhìn Eak. Cả người tôi run lên mất kiểm soát. Tôi cảm giác như tôi sắp ngất đến nơi, nhưng bằng cách nào đó, tôi vẫn đang đứng vững.

"Pleng! Pleng!"

"Glock 17, 9mm."

"Pleng! Tỉnh táo lên!" Wan Viva đặt nhẹ đầu của Eak xuống và lay người tôi. Mùi hương kinh tởm của máu vương đầy trên tay cậu ấy khi Wan ôm lấy mặt tôi để gọi tôi. "Cậu phải tỉnh táo lại. Cậu gọi cấp cứu cho mình đi. Mình phải ngăn máu chảy."

"Glock 17, 9mm."

"Pleng!"

Bốp!

Cú tát của cậu ấy mạnh đến mức kéo tôi về thực tại. Tôi nhìn cậu ấy.

"Wan."

"Gọi cấp cứu cho mình. Tỉnh táo lại đi. Quên mọi chuyện đi. Giờ chúng ta cần một chiếc xe cấp cứu. Cậu có nghe mình không?"

"Ca... cấp cứu. Được rồi."

Cậu ấy có thể tự làm việc đó nhưng cậu ấy lại muốn tôi làm thay, để tôi có thể tập trung vào việc khác quan trọng hơn. Cậu ấy không muốn tôi đi quá xa.

Dù là lúc trước hay hiện tại, Wan Viva luôn tập trung dù việc đó có khó thế nào. Tôi cầm điện thoại của mình và gọi cấp cứu. Bác sĩ nói phải cầm máu cho chồng cũ của cậu ấy trước.

"Anh ta có chết không?"

"Không chết được đâu."

"Sao cậu biết?"

"Bởi vì mình sẽ không để anh ta chết. Không ai có thể phá hỏng mối quan hệ của chúng ta, không một ai!"

Cấp cứu đến nơi sau một khoảng thời gian ngắn. Wan Viva leo lên xe cứu thương cùng với Eak. Tôi phải ở lại căn hộ để lấy lời khai với cảnh sát. Phải gần 4 giờ sáng thì mọi việc mới gần xong.

"Cậu sao rồi, Wan?"

Tiếng súng và máu của Eak khiến tôi sốc nhưng vẫn chưa khiến tôi phát điên. Đối với những người tâm lý yếu, có lẽ người ta đã không chịu nổi rồi. Nhưng tôi vẫn đang kiểm soát tốt bản thân.

"Mình đẩy tay anh ta kịp nên viên đạn chỉ đi từ má phải sang má trái mà thôi. Mọi việc xảy ra quá nhanh. Mình biết anh ta sẽ không làm đau mình vì anh ta yêu mình quá nhiều để làm vậy. Nhưng nếu anh ta muốn chia cách chúng ta, điều duy nhất mà anh ta có thể làm là chết trước mặt chúng ta. Mình sẽ không để điều đó xảy ra."

"Chúng ta... đã làm gì vậy chứ?"

"Chẳng làm gì cả." Cô gái nhỏ ngồi xuống trước mặt tôi. Cậu ấy nắm lấy tay tôi thật chặt. "Chúng ta không làm gì sai cả. Cậu đừng tự trách mình."

"Cậu không có cảm giác gì sao?"

"Có, nhưng dù vậy thì cũng không giúp ích gì cả. Mình tin rằng chúng ta không làm gì sai."

"..."

"Chúng ta không chỉa súng vào đầu anh ta. Tự anh ta cầm súng vào mà. Đó là những gì đã xảy ra. Nếu cậu cảm thấy tồi tệ, thì điều đó có nghĩa là Eak đã thành công. Anh ta cố tự sát, để chúng ta không thể sống tiếp một cách bình thường."

Tôi không thể nói cho Wan Viva biết được điều Eak đã làm ảnh hưởng không nhỏ đến suy nghĩ của tôi. Lúc bố tôi tự sát, mọi thứ không hề dễ dàng với tôi chút nào. Và giờ là một người bạn mà tôi đã quen biết từ nhỏ.

Không một ai có thể cảm thấy bình thường. Dẫu cho tôi có mạnh mẽ đến đâu đi nữa.

"Sao có thể chứ? Bất cứ khi nào chúng ta ở bên nhau sau này, chúng ta sẽ luôn nghĩ đến việc đã xảy ra hôm nay. Tình yêu của chúng ta đã tổn thương người khác."

"Mình sẽ không để cho ai mang cậu đi đâu cả. Nếu có ai đó phải chết, mình cũng sẽ không quan tâm."

"Wan... là Eak đó."

Wan Viva nhìn tôi nhưng đôi mắt của cậu ấy thật vô hồn.

"Anh ta là người khác."

"..."

"Anh ta là người cố chia cắt chúng ta. Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra."

Tôi nhìn Wan Viva đầy bất ngờ. Cả đời tôi đã nghĩ tôi hiểu cậu ấy. Nhưng hôm nay tôi biết tôi đã sai. Người con gái trước mặt tôi đã từng là một người vui vẻ và khiêm tốn. Giờ cậu ấy trở nên lạnh lùng và vô cảm. Cậu ấy chỉ quan tâm đến cậu ấy.

"Cậu là ai vậy?"

"..."

"Cậu không phải là Wan Viva mà mình biết."

"Mình vẫn là Wan Viva đó thôi." Vị bác sĩ trước mặt tôi siết chặt nắm tay. "Vẫn là người yêu cậu không điều kiện. Nếu cả thế giới phải chết đi để chúng mình có thể yêu nhau. Mình cũng không quan tâm."

"..."

"Eak là người muốn chia cắt chúng ta, nên mình sẽ không quan tâm đến anh ta."

"Cậu phải có cảm giác gì đó chứ." Giọng tôi run lên. Mặc dù tôi cũng đồng ý với suy nghĩ của cậu ấy nhưng tôi cảm thấy không nên. "Chúng mình rất ích kỷ."

"Không hề."

"..."

"Chúng ta chỉ yêu nhau và mình yêu cậu."

Wan Viva vòng tay quanh cổ tôi và kéo tôi xuống gần với cậu ấy. Cậu ấy chạm vào trán tôi. Tôi có thể biết được cậu ấy đang cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi cũng biết điều này không dễ dàng với cậu ấy.

Nếu tôi yếu đuối, thì Wan Viva phải là người mạnh mẽ hơn.

"Mình cũng yêu cậu."

Vậy thì tôi sẽ phải tỏ ra mạnh mẽ bao lâu để mối quan hệ của chúng tôi được tồn tại đây?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com