TruyenHHH.com

Affair by Chao Planoy

24.

jgltrans


24.

Chúng tôi là bạn bè kiểu gì vậy chứ? Tôi cũng không ngu đến nỗi không biết chuyện gì đang xảy ra giữa chúng tôi nhưng tôi giả vờ như không biết bởi vì không có gì rõ ràng cả. Cả hai chúng tôi đã là bạn từ khi còn nhỏ. Một mối quan hệ đẹp đẽ nhưng nếu chúng tôi thay đổi tình trạng mối quan hệ đó và khi nó kết thúc...

Tình bạn của chúng tôi cũng không cánh mà bay.

Thêm vào đó, Wan Viva có một người chồng không hề muốn ly hôn với cậu ấy. Nếu tôi muốn thể hiện điều gì đó trong mối quan hệ của chúng tôi, thì tình trạng của tôi cũng sẽ thay đổi.

Tôi không thật sự là người yêu của cậu ấy, mà là tình nhân mới đúng.

Đôi khi tôi có thể kiềm chế được mình nhưng cũng có lúc tôi để mình đi theo con tim mách bảo. Bởi vì bây giờ tôi đã trưởng thành, những ham muốn và cảm xúc ngày càng mãnh liệt hơn lúc còn trẻ. Lúc đó dễ dàng hơn rất nhiều.

Chúng tôi không có bố mẹ bên cạnh.

Chúng tôi cũng không bị áp lực xã hội.

Chúng tôi chỉ có nhau, và tình bạn này quá đỗi quý giá để tôi có thể đánh mất.

Đây cũng là lý do tiên quyết khiến tôi luôn giả vờ như tôi không biết gì. Mặc dù... tôi không còn có thể kiểm soát được mình.

Chúng tôi chưa bao giờ hôn nhau. Đôi môi của chúng tôi chưa từng chạm vào nhau. Liệu điều đó vẫn chứng minh được chúng tôi vẫn là bạn chứ? Chỉ cần chúng tôi không hôn nhau, chúng tôi vẫn sẽ là bạn bè.

Bạn... giường.

Cốc cốc cốc.

Vào một buổi chiều nọ, trong lúc tôi đang tập piano cho công việc buổi chiều. Có một tiếng gõ cửa vang lên, chuyện từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra. Tôi đi đến gần cánh cửa và nhìn xuyên qua lỗ kính trên đó. Tôi cứng người khi biết người đó là ai.

Tôi đã không gặp người này 13 năm qua.

Tôi hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa. Dì Vi bây giờ trông già hơn lúc xưa rất nhiều. Dì ấy cũng khá ngạc nhiên khi thấy tôi.

...

Một khoảng lặng xảy ra giữa chúng tôi, như một khoảng trống ngăn cách chúng tôi vậy. Tôi là người mở lời chào.

"Chào dì, dì Vi."

Người bảo mẫu xưa kia của tôi cười xấu hổ. Đương nhiên là dì ấy có thể nhớ được tôi là ai. Chúng tôi đã từng thân thiết đến mức nào, nhưng bây giờ cũng chỉ như là hai người xa lạ.

Người bảo mẫu của tôi vẫn gọi tôi với chất giọng lịch sự.

"Dì vào đi."

"... Ừ."

Tôi đoán mẹ của Wan Viva chắc đang có hàng tá câu hỏi trong đầu. Tại sao tôi lại ở đây? Tôi đoán vậy, chắc là hôm nay là ngày tôi phải trả lời hàng vạn câu hỏi vì sao rồi.

"Lâu rồi không gặp ạ. Dạo này dì sao rồi?"

"Dì ổn. Còn con thì sao... Pleng?" Dì Vi khám xét tôi bằng ánh nhìn của dì. "Trông con vẫn sáng sủa như ngày trước."

Tôi mỉm cười như thường lệ. Không có gì lạ cả. Ai cũng nghĩ tôi giàu có bởi vẻ ngoài của mình. Và dì ấy cũng không phải là ngoại lệ.

Tôi đoán là nước da sáng bừng của tôi có thể đánh lừa thị giác của một người.

"Dì đến thăm Wan ạ? Buổi tối cậu ấy mới về. Để con lấy nước cho dì." Tôi quay đi để lấy nước nhưng dì ấy nắm lấy cổ tay tôi.

"Không, không cần đâu."

"Tại sao ạ?"

"Từ nhỏ đến lớn con có động tay vào những việc như vậy đâu..." Dì Vi buông tay tôi ra và đổi chủ đề. "Sao con lại ở đây?"

"Wan bảo con..." Tôi chần chừ khi nói với dì ấy. Tôi không biết dì ấy sẽ phản ứng thế nào với sự thật rằng tôi đã rời bỏ gia đình của dì ấy và giờ đang sống cùng với con gái của dì. "Wan mời con đến ăn tối. Cậu ấy bảo con đợi ở đây nhưng con nghĩ là giờ con có việc gấp phải làm. Chắc là con sẽ đi bây giờ."

Tôi cười và chào tạm biệt với dì ấy. Tôi thấy vui khi gặp lại người mẹ thứ hai của mình như sự thật về chuyện bà ấy không hề thương tôi như tôi nghĩ vẫn làm tôi khổ sở như xưa.

Tôi nên tránh mặt đi thì hơn.

Tôi quyết định đi làm sớm. Tôi đi ra khỏi khu căn hộ và gọi một chiếc taxi, đột nhiên có một chiếc xe sang Châu Âu đến đỗ sát bên tôi. Một ai đó kéo cửa xuống và gọi tên tôi.

"Pleng."

Tôi nhìn vào trong và thấy Eak.

"Eak?"

"Lên xe đi. Em định đến khách sạn mà phải không?"

Tôi lên xe một cách dễ dàng và đương nhiên, tôi thấy bất ngờ khi anh ta ở đây.

"Anh đến đây làm gì vậy? Gặp Wan à?"

"Em có gặp mẹ của Wan không?"

Giờ thì tôi đã hiểu vì sao dì ấy lại đến đây, hoá ra là vì chồng của con gái dì. Tôi đã tự hỏi dì ấy lấy đâu ra chìa khoá để lên phòng.

Anh ta muốn có được sự trợ giúp từ mẹ cậu ấy.

"Biết ngay mà. Anh nhờ dì ấy giúp phải không?"

"Thì, đâu có ai giúp được anh nữa." Eak nói một cách mỉa mai. "Anh chỉ có thể làm như vậy thôi."

"Sao anh lại nghĩ dì Vi có thể giúp anh vậy?"

"Thì đó là mẹ em ấy mà. Biết đâu em ấy sẽ nghe lời khuyên của mẹ mình thì sao."

Tôi lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình. Trong quá khứ, Wan Viva là một đứa trẻ ngoan và phép tắc. Nhưng sau khi tôi biết nhiều hơn về phiên bản lớn lên của cậu ấy, tôi nhận ra cậu ấy có khoảng cách với gia đình. Tôi không nghĩ là Wan Viva sẽ nghe lời mẹ.

"Tôi nghĩ anh đang dồn ép cậu ấy quá rồi. Anh càng làm tới thì cậu ấy sẽ càng tránh xa anh."

"Anh không biết làm như thế nào cả. Bà ấy là sự lựa chọn cuối cùng của anh rồi. Nếu bà ấy không giúp được anh nữa thì anh hết cứu."

Anh ta đã hết cứu từ lâu lắm rồi. Hoặc là anh ta cũng chưa từng có cơ hội để được cứu vãn. Đôi khi, tôi tự hỏi có phải sự xuất hiện của tôi đã phá vỡ một gia đình hạnh phúc hay không.

"Anh luôn tự hỏi, anh có thiếu gì không?" Eak giải bày. "Anh biết là anh đã lừa dối em ấy nhưng đó là vì anh chưa từng nhận được tình thương từ em ấy. Pleng... anh biết những lời này giống như là lời biện hộ, nhưng anh thật sự cảm thấy cô đơn và bị hắt hủi."

"Vậy mà anh vẫn không chịu buông tha cậu ấy. Cậu ấy sẽ không thay đổi kể cả khi có chấp nhận quay lại với anh."

"Đúng là vậy. Nhưng anh nhận ra việc không có cô ấy trong đời còn đau đớn hơn. Nếu anh vẫn cố gắng, có lẽ em ấy sẽ yêu anh vào một ngày nào đó."

Tôi thương hại anh ta đến phát điên nhưng tôi chỉ có thể lắng nghe chứ không thể nói gì cả.

Tôi không có quyền để bình phẩm gì thì đúng hơn. Tôi biết lý do thật sự cho sự đổ vỡ này là gì.

"Nếu dì Vi không thành công thì sao? Anh sẽ làm gì tiếp?"

Eak không nói gì cả. Cả hai chúng tôi im lặng trên suốt quãng đường còn lại đến khách sạn. Dạo gần đây Eak trông rất căng thẳng. Mọi sự sang trọng của anh ta đều đã biến mất, thay vào đó là sự tuyệt vọng. Tôi thấy anh ta uống rượu ở quầy bar một mình mỗi ngày. Và hôm nay cũng không khác gì.

"Eak say xỉn nữa rồi."

Một trong số các nhân viên lời ra tiếng vào khi tôi đi ngang. Tôi tìm đường đến quầy bar ngay lập tức thay vì ra về. Eak đang khóc như một đứa trẻ. Cảnh tượng này làm tôi thấy tội lỗi.

Bởi vì tôi chính là một phần của vấn đề.

"Anh nên ngừng việc trở nên đáng thương hại vậy đi."

Eak nhìn tôi với khuôn mặt đầy nước mắt.

"Pleng, uống với anh một ly đi."

"Không, Wan sẽ ngửi được."

"Em còn ngủ cùng với Wan nữa à?"

Mặc dù câu hỏi của anh ta không có ý nghĩa sâu xa gì khác nhưng tự tôi vẫn thấy ngại.

"Ừ... ừ."

"Tốt thật. Anh chỉ được ngủ cùng em ấy có hai lần từ lúc cưới nhau đến giờ. Chồng kiểu gì vậy chứ? Chết tiệt!"

Tên nát rượu làm một điều khiến mọi sự chú ý đều đổ dồn vào anh ta. Eak đập vỡ một ly rượu xuống sàn. Các mảnh vỡ văng tung toé, làm tôi nghĩ đến tình trạng không thể hàn gắn của mối quan hệ của anh ta với Wan.

"Anh say lắm rồi đó. Điều này chẳng ích lợi gì cả."

"Anh cũng chẳng thể làm gì khác. Mẹ của em ấy cũng chẳng giúp được anh. Wan đuổi mẹ cậu ấy đi ngay sau khi bà ấy nhắc đến anh."

Eak lớn giọng và khóc to hơn. Sự sướt mướt của anh ta thu hút rất nhiều sự chú ý từ người khác. Và bọn họ bắt đầu bàn tán nhiều hơn.

"Mẹ em ấy nói với anh rằng Wan nói đã có người khác. Và Wan yêu anh ta rất nhiều. Wan bảo rằng nếu anh không chịu ly hôn, em ấy sẽ ra toà và sẽ làm tất cả mọi thứ để ly hôn với anh. Sao em ấy tàn nhẫn như vậy?"

Tôi cắn môi. Tôi có hàng tá những cảm xúc trong lòng lúc này. Tôi cảm thấy tôi là người ích kỷ nhất trên thế giới. Tôi rất vui khi nghe những gì cậu ấy nói nhưng đồng thời cũng thấy tệ vì tôi là nguyên nhân chính của sự việc.

Dẫu vậy thì tôi vẫn nghĩ Wan nên có một cuộc nói chuyện thẳng thắng với Eak, một lần sau cuối. Cậu ấy nên có một lời giải thích rõ ràng với anh ta. Nếu vậy thì có lẽ Eak sẽ chấp nhận sự thật dễ dàng hơn.

"Nếu tôi giúp anh, thì anh có thôi đi không?"

"Gì cơ?"

"Nếu tôi giúp anh có một buổi nói chuyện với Wan, thì anh có thôi đi không?" Tôi nhìn anh ta, người vừa là bạn cũng vừa là sếp của tôi. "Tôi có thể tạo một cuộc hẹn và hai người có thể nói chuyện với nhau. Tôi chỉ có thể giúp đến vậy thôi nhưng anh phải tôn trọng quyết định sau cùng của cậu ấy. Anh có làm dược không?"

"Thật à?" Eak lắc cả người tôi bằng hai tay của anh ta. "Em nói thật phải không? Anh sẽ được nói chuyện với em ấy, đúng không?"

"Đúng, tôi sẽ giúp anh. Nhưng anh phải chấp nhận mọi quyết định sau cùng của cậu ấy."

"Được rồi, anh chấp nhận. Thế nào cũng được cả." Eak kéo tôi vào một cái ôm. Tôi không biết làm gì nên chỉ vỗ lưng cho anh ta. "Cảm ơn nha, Pleng, cảm ơn em rất nhiều."

"Không cần đâu."

Tôi chỉ có thể làm vậy thôi...

"Hôm nay cậu thơm lắm."

Wan Viva nói trong lúc tựa mặt lên bụng của tôi. Nhưng tôi đang nghĩ về việc làm sao để Wan và Eak có thể gặp nhau để nói chuyện.

Hay tôi nên lừa cậu ấy nhỉ?

"Cậu làm gì vậy?"

Tôi nắm lấy tay của Wan Viva. Cậu ấy định trêu tôi bằng cách bỏ tay vào quần của tôi. Cô gái nhỏ cười hạnh phúc vì bây giờ sự chú ý của tôi đã trở về cậu ấy.

"Giờ cậu tỉnh rồi ha." Wan Viva bò lên người tôi và ngồi trên đó. Cậu ấy cúi người để chạm vào trán tôi bằng trán cậu ấy. Mũi chúng tôi chạm nhẹ vào nhau. "Cậu đã nghĩ gì vậy?"

"Này nọ thôi."

"Mẹ của mình à?"

Cô gái nhỏ nói một cách lo lắng. Tôi nhìn cậu ấy và mỉm cười.

"Vậy là cậu cứ trêu mình vì mẹ cậu à?"

"Bà ấy có nói gì làm tổn thương cậu không?"

"Dì ấy không bao giờ làm vậy đâu." Tôi cười khúc khích. "Cậu lo xa quá rồi."

"Đương nhiên rồi. Bà ấy chỉ nói có mấy câu đã làm cậu biến mất trong một khoảng thời gian dài..."

Tôi lật cậu ấy lại, để cậu ấy nằm bên dưới tôi.

"Không phải đâu. Mẹ cậu đâu có làm gì phật lòng mình. Mẹ cậu còn không biết lý do tại sao lúc trước mình bỏ nhà đi mà. Dì Vi vẫn nói chuyện với mình như lúc trước, không có gì thay đổi cả."

"Thật à? Vậy cậu đã nghĩ gì?"

"Mình đã nghĩ không biết khi nào thì cậu mới có một ngày nghỉ."

"Tại sao?"

"Dạo này mình đi làm nên đã tiết kiệm được một ít." Tôi đưa mặt lại gần cậu ấy và hít hà chiếc má nhỏ của Wan, và tôi dời mặt sang tai của cậu ấy. "Mình muốn mời cậu đi ăn tối."

"Thì..."

"Đừng có làm giá nha."

"Mình muốn đi nhưng mình không muốn đồng ý dễ dàng vậy."

"Vậy thì mình phải làm gì?" Tôi di chuyển mũi của mình từ mặt của cậu ấy xuống vùng cổ. Cô gái nhỏ rên rỉ và cười khúc khích khi tôi cắn vào cổ của cậu ấy. "Cậu sẽ đi chứ?"

Wan Viva căng thẳng hơn một chút. Hơi thở của cậu ấy dần trở nên gấp gáp. Phản ứng của cậu ấy làm tôi xao lãng.

"Mình hỏi cái này được không?"

"Sao vậy?"

"Cậu có bao giờ thấy... khổ sở không?" Cô gái nhỏ nói và nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng. Hơi thở của tôi bây giờ nói lên rất nhiều điều. "Mình đã không ngủ được rất nhiều đêm vì cậu cứ như thế này."

"Vậy thì chúng mình nên thôi nhỉ?"

"Không." Wan Viva trả lời ngay lập tức. "Mình thích sự khổ sở đó."

"Nhưng làm gì có sự lựa chọn khác đâu."

"Cậu..."

"Ừ?"

"Cậu có muốn... giải toả không?"

Tôi không biết làm thế nào để trả lời được câu hỏi này. Tôi sợ rằng mình sẽ vượt quá giới hạn. Mặc dù được giải toả thì tốt, nhưng vẫn có nhiều điều khiến tôi lo lắng.

Chúng tôi không nên vượt quá giới hạn. Bởi vì chúng tôi là bạn.

"Mình không hiểu."

Cậu ấy thay đổi thái độ ngay lập tức. Wan đẩy tôi ra và nằm sang một bên.

"Mình đi ngủ đây."

"Vậy cậu có đi ăn tối với mình không?"

"Không, không có hứng."

"Thật à?" Tôi di chuyển tay xuống quần của cậu ấy và cho vào trong.

"Oh..." Wan Viva hụt một nhịp thở. Tôi nhấn môi của mình lên vai cậu ấy như thể đang ăn một món tráng miệng.

"Đi ăn tối với mình đi... mình yêu cậu."

"Cậu đang tra tấn mình..." Wan Viva nói bằng chất giọng khàn đặc. Tôi cũng như cậu ấy nhưng tôi không đủ can đảm để vượt quá giới hạn. "Cậu xấu tính quá."

"Đừng nói vậy mà."

Cô gái nhỏ nắm tay tôi và cho thẳng vào quần của cậu ấy, nhưng lúc này, không có gì giữa lòng bàn tay tôi và da cậu ấy cả. Và tôi nhận ra cậu ấy đã khổ sở như thế nào.

"Giờ cậu đã hiểu ra chưa?"

Tôi càng đụng vào, thì tôi càng lo lắng. Tôi đang chuẩn bị đi xa thêm một chút. Tôi đứng hình và cảm giác lo sợ trỗi dậy.

"Mình cũng có cảm giác như vậy."

"Có một cách..." Wan Viva nói, cậu ấy cố giữ cân bằng trong hơi thở. "Nếu cậu để mình làm điều này, mình sẽ đi ăn tối với cậu."

"Cách gì?"

Wan Viva siết chặt đôi chân của cậu ấy khi tay tôi vẫn còn nằm giữa chúng.

"Cậu cứ nằm yên đó. Nếu cậu làm được... mình sẽ đi với cậu."

"Được rồi..." Tôi trả lời ngắn gọn vì tôi cũng thấy ngại muốn chết. Tôi thấy tò mò nên không muốn từ chối. "Cậu muốn làm gì cũng được. Chỉ cần cậu đồng ý đi ăn tối với mình thôi."

"Tốt." Wan Viva di chuyển chầm chậm trong lúc thở hổn hển. Tay của tôi cảm nhận được sự ẩm ướt, ấm áp và trơn tuột. "Ummmm..."

Tôi nhìn cơ thể nhỏ nhắn đó đang cử động qua lại theo đúng nhịp độ của cậu ấy. Tôi nhỏm dậy để nhìn bóng lưng của cậu ấy. Wan Viva cố tiết chế tiếng rên của mình nhưng cơ thể của cậu ấy thì khác. Cậu ấy chỉ rên lên vào những thời điểm không chịu nổi.

"Mình muốn nghe giọng của cậu."

Tôi thì thầm vào tai cậu và hôn lên tóc Wan. Lưỡi của tôi nhẹ liếm vành tai của cậu ấy, Wan càng lúc càng nóng người.

"Ooohhh..."

"Mình muốn nghe giọng của cậu... nha."

"Ah... ha..." Wan Viva không thể ngừng lại được nữa. Cô gái nhỏ di chuyển càng lúc càng nhanh, cả người cậu ấy run rẩy cùng với hơi thở đứt quãng.

"Ôm mình đi... tình yêu. Ôm mình." Wan Viva nài nỉ.

Trái tim của tôi xém nữa và bay ra khỏi lồng ngực khi tôi nghe những lời rên rỉ đó. Cơ thể cậu ấy run lên một lần cuối. Tôi ôm cậu ấy thật chặt từ phía sau và hôn lên khắp lưng cậu ấy. Giờ đây trái tim tôi đang hoà chung nhịp đập với Wan. Cậu ấy thả lỏng hơn một chút.

"Ngoan lắm... cậu thấy sao rồi?"

Wan Viva nhắm mắt và mỉm cười như thể cậu ấy sẽ chìm luôn vào giấc ngủ. Cậu ấy nằm lấy drap giường thật chặt.

"Tuyệt lắm. Rất tuyệt."

Tôi cũng thấy vậy. Tuyệt vời. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com