TruyenHHH.com

Aetherxallgirl Hanh Trinh Tro Lai Cua Mot Vi Than

Kokomi: Aether? Sao cậu đi cứ còng còng vậy? Không đi thẳng lưng được à? Có chuyện gì sao?

Aether: À không, không có gì đâu, hông hơi đau thôi...

Sau buổi bị Havria đè ra đó, Aether đã quay lại làm vệ sĩ cho Kokomi với cái tình trạng như vậy. Sau ngày hôm đó thì Havria và Dvalin đã được thăng chức thành đội trưởng đội Cá Kiếm 2, và cũng đang thực hiện nhiệm vụ của họ. Trong những ngày sau đó, Aether ngoài việc làm vệ sĩ cho Kokomi thì còn làm thêm việc thu thập thông tin mà cô ấy giao cho. Và cuối cùng thì mỗi khi nhìn vào thông tin thu thập được thì Aether càng đau đầu.

Đau đầu không phải là vì quân kháng chiến đang thất bại, mà thực chất là ngược lại, và đó là vấn đề mà Aether đang cảm thấy nhức đầu. Dạo gần đây, quân kháng chiến đều thắng nhanh một cách thất thường, mặc dù đây là chuyện coi là tốt, nhưng Aether thì không nghĩ vậy. Có hai vấn đề chính mà Aether đang nhìn ra.

Kokomi: Vấn đề thứ nhất là gì?

Aether: Sức mạnh và tương quan lực lượng. Tôi khẳng định rằng bên Shogunate mạnh và đông hơn chúng ta khá nhiều. Trận thắng của chúng ta lần trước cũng chỉ là do chúng ta tiếp ứng kịp thời. Nếu chúng ta không kịp, thì khá chắc quân chúng ta sẽ tử trận. Nhưng hiện tại...

Kokomi: Chúng ta đang thắng quá nhanh.

Aether: Đúng. - Aether đồng ý - Không có lý nào mà chúng ta có thể hạ gục những binh lính tinh nhuệ của Shogunate chỉ sau một đêm được.

Kokomi trầm ngâm một hồi, rồi nói.

Kokomi: Hừm... Cậu biết nguyên nhân không?

Aether: Nguyên nhân thì tôi không rõ... Nhưng có lẽ là do vấn đề thứ hai.

Kokomi: Vấn đề thứ hai?

Aether: Vật tư được tài trợ. - Aether nói ngắn gọn

Kokomi chưng hửng

Kokomi: Ý cậu là...

Aether chỉ gật đầu.

Mọi chuyện phải kể từ trước khi nhóm tiếp viện của Kokomi và Aether hỗ trợ nhóm của Gorou. Khi đó, quân kháng chiến đã nhận được vật tư tài trợ từ phe bí ẩn. Bọn họ không rõ là ai đã tài trợ, nhưng ngay sau đó vài hôm, cụ thể là sau khi Dvalin và Havria nhậm chức, những vật tư này đã được quân kháng chiến sử dụng.

Aether: Tôi khi đó không để ý tới chúng nhiều, nhưng giờ... dường như chúng ta thắng lợi kể từ khi sử dụng chúng...

Kokomi trầm ngâm một hồi, rồi lên tiếng.

Kokomi: Tôi sẽ cho người điều tra. Cậu nghỉ ngơi đi.

Aether gật đầu, rồi ra ngoài. Thay vì nghỉ ngơi, cậu ta thường có thói quen đi một vòng để kiểm tra tình trạng của từng đội đặc biệt. Nhưng hôm nay, trong lúc cậu ta vừa đi vừa suy nghĩ, chả hiểu kiểu gì lại va vào một đám ronin.

- Thằng chó này, mắt mày mù à?

Aether: Hửm?

Aether ngước lên nhìn, mới nhận ra mình va phải người.

Aether: Ồ... Xin lỗi...

Đám ronin đó chả quan tâm. Chúng rút kiếm ra.

- Kệ mày, cướp đây. Nôn hết tiền của mày cho bọn ông, rồi bọn ông sẽ tha cho mày một con đường sống.

Aether nhìn họ, bật cười.

Aether: Ôi trùng hợp quá, chúng ta học chung chuyên ngành!

Aether rút kiếm ra.

Aether: Cướp đây!

Aether lao vào đập ngược lại bọn chúng. Sau một hồi, chúng ta thấy được Aether đang bị trói ra sau, cơ thể trần truồng, mắt bị bịt lại.

(Aether: Thằng TG này! Định để tôi bị rape hả thằng chó?!

TG: Từ từ, lỗi tao, tao đọc nhầm kịch bản, đợi chút, tao sửa, đừng có cầm kiếm cứ nhắm vào giữa hai chân tao đâm như thế chứ! Tao không đủ sức lập harem như mày nhưng tao vẫn cần có vợ đấy!)

À, vừa rồi là trường hợp khác, chứ thực chất đám ronin kia bị Aether đập cho không còn mảnh vải che thân mà bay khỏi đảo.

Aether: Chậc, yếu mà cứ thích thể hiện là thế nào nhỉ?

Teppei: Thôi nào, nhìn gương mặt đó không hợp với cậu đâu. Hay là để tôi kể chuyện vui cho cậu nhé?

Teppei từ sau lưng Aether đi tới, cười mỉm

Aether: Chậc, anh mà cũng có chuyện vui gì à?

Teppei: Bộ cậu nghĩ tôi không có hay gì? Dĩ nhiên là có rồi!

Trong khoảng thời gian điều tra, cả nhóm Nhà Lữ Hành dường như có một tình bạn bền chặt với Teppei hơn, một người lúc nào cũng lạc quan trong mọi tình huống. Chưa bao giờ khiến người khác chán ghét, thi thoảng lại kể những chuyện về họ tâng bốc một cách thái quá. Nhưng điều đó không làm họ ghét anh ta.

Teppei: Mà này, Aether, cậu có vấn đề gì về hông vậy? Sao đi chả thẳng chút nào vậy?

Aether: ...Đó là một câu chuyện dài...

Aether sau đó cũng không kể về nó. Cậu và Teppei nói chuyện, cười nói rất vui vẻ trước khi Teppei phải rời đi theo lời báo cáo của binh lính của Teppei. Quên chưa nói, Teppei cũng đã được thăng thành đội trưởng Đội Cá Trích 1.

Aether sau đó cũng quay trở về để nghỉ ngơi, cũng như tìm kiếm thêm đầu mối cho mọi việc.

_______________________

Aether: Chết tiệt... tình hình không ổn chút nào... Sao lại nhiều như thế này...

Aether đang bất lực, mồ hôi chảy đầy trên trán.

- Mọi người, có ai có cầm máu không?

- Trường hợp khẩn cấp! Cần thêm người hỗ trợ!

Đang có rất nhiều các trường hợp cần hỗ trợ, nhưng không phải vì bị thương nhiều do dạo gần đây thắng trận, mà các trường hợp này đều vì một lý do khác.

Aether: Lão hóa...

Aether cũng đang phải sững sờ trước cảnh rất nhiều ông lão trên 60 tuổi, đều trong tình trạng rất mệt mỏi và yếu. 

Aether quay sang hỏi những người bên cạnh.

Aether: Rốt cuộc... tình trạng này đã diễn ra từ khi nào?!

- Dạ thưa, từ khi nhận vật tư tiếp tế, thì dạo gần đây chúng ta đã đánh lùi được quân Shogunate nhưng đồng thời có rất nhiều người bị chứng lão hoá kỳ lạ.

Aether: Ta biết là lão hóa, nhưng tại sao lại nhanh và nhiều như thế này được!?

Aether nhìn họ đang rên rỉ vì mệt mỏi. Aether biết họ. Mặc dù không quen biết nhiều, nhưng Aether có thể biết được họ đã từng là những người như thế nào. Và bây giờ... Họ đang trở thành những ông lão thực sự.

Aether nắm chặt tay vì tức giận, đến mức lòng bàn tay cũng dần chảy máu. Bỗng dưng có thứ gì đó loé sáng khiến cậu để ý, Aether nhanh tay lấy thứ đó từ một binh lính. Nó có hình dạng giống Vision, nhưng kiểu vỏ ngoài này rất quen thuộc khiến cậu kinh hoàng.

Aether: Chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!! Tại sao lại như thế này?!!!

Aether quay sang binh lính.

Aether: Tất cả! Gỡ hết tất cả những thứ này khỏi binh lính mau! Nhanh lên, trước khi quá trễ!

- Tại sao vậy ạ? - Một binh lính hỏi Aether

Aether: Không còn nhiều thời gian để giải thích. Cậu, phụ trách việc này. Cùng mọi người hỗ trợ lục soát và gỡ bỏ nó ngay lập tức. Chậm trễ thì sẽ chết! Tôi sẽ thông báo cho cô Sangonomiya!

Aether giao lại cho binh lính rồi nhảy lên, hóa thành Phong Long Khải Vương rồi phóng thẳng đến chính giữa Sangonomiya. Dvalin và Havria đang ở dưới cửa làm nhiệm vụ về thì nhìn thấy cậu ta nên đuổi theo. Khi Aether đáp xuống trước cổng đền, họ cũng tới nơi, và gặp được Kokomi và Gorou.

Dvalin: Ngài Aether! Có chuyện gì mà trông ngài vội vậy?

Aether: Yeah, dĩ nhiên là có rồi, và nó rất gấp.

Kokomi đang nói chuyện với Gorou thì thấy nhóm của Nhà Lữ Hành tới

Kokomi: Ủa, mọi người lại ở đây?

Aether: Phù... Hộc... Hộc... - Aether thở hổn hển - Cô đây rồi. Không còn nhiều thời gian nữa, đây là chuyện hệ trọng

Kokomi: Là về những triệu chứng gần đây sao? Tôi đã biết đến rồi.

Aether: Nếu vậy thì phải làm khẩn cấp! Đúng như tôi đoán lần trước, là vì vấn đề thứ hai!

Kokomi: Ý cậu là vật tư?

Aether: Phải. Gorou, nhờ cậu cùng binh lính lục soát kỹ càng xem ai còn đang lén lút sử dụng những vật tư đó!

Gorou: Tôi hiểu rồi. 

Dvalin: Vật tư đó là gì vậy, ngài Aether?

Aether: ...

Aether im lặng một hồi, rồi lên tiếng.

Aether: Delusion. Của Fatui.

Câu nói vừa phát ra, không khí liền trầm xuống. Nhưng tình thế vội vàng không khiến cho Aether trầm theo. Cậu lại quay sang Gorou.

Aether: Gorou, cậu có cái nào không, cho tôi mượn.

Gorou: Tôi có một cái đây.

Nhận lấy Delusion, Aether quan sát kỹ càng, sau đó so sánh với thứ mà cậu lấy được, sử dụng cả sức mạnh nguyên tố để kiểm tra.

Aether: Cái cảm giác này... Hiểu rồi...

Aether mở mắt, dùng ngón tay truyền năng lượng vào và phá hủy nó.

Aether: Đây không phải Delusion.

Paimon: Có nghĩa là sao?

Aether: Tôi từng có làm việc riêng với Childe, và hàng của anh ta khác hoàn toàn với thứ này. Delusion mà các Quan Chấp Hành sử dụng là được ban sức mạnh của Nữ Hoàng, vì vậy Delusion này chỉ là vật thử nghiệm mà thôi. Nó không phải đồ thật, thứ này sẽ ban sức mạnh cho người dùng nhưng đổi lại hút đi sinh lực và tuổi thọ của họ, cuối cùng dẫn đến cái chết.

Kokomi: Vậy có nghĩa những thứ này chỉ đơn thuần là vật thử sao? 

Gorou: Những quân lính của quân kháng chiến chỉ là những vật thí nghiệm ư?

Aether đứng im, sắp xếp lại thông tin trong não. Cuối cùng, ánh sáng đã xuất hiện sau màn sương mù.

Aether: Và có lẽ tôi hiểu được tại sao lại có lệnh Truy Lùng Vision rồi, bọn Fatui đã giật dây phía sau nhằm tuồn Delusion đại trà vào tay người dân.

Aether tức giận, đấm mạnh xuống đất trước sự bất ngờ và hơi kinh hãi của mọi người.

Aether: Chết tiệt... Chuyện này là lỗi của tôi, đáng lẽ ra tôi nên nhận ra điều này sớm hơn...

Kokomi: Bình tĩnh, Aether...

Kokomi nhẹ nhàng quỳ xuống, vòng tay qua ôm lấy đầu Aether.

Kokomi: Chuyện này không phải do cậu, Aether... Bình tĩnh lại nào...

Vòng tay ấm áp của Kokomi khiến cho Aether bình tĩnh lại phần nào. Cậu ta để bản thân mình thả lỏng trong vòng tay của Kokomi, và hành động của Kokomi hiện tại khá là đúng thời điểm cho sự tiến hóa của Aether sau này. Nhưng mà, bình tĩnh lại được một phần thì sét lại đánh ngang qua tai.

Dvalin: Nói mới nhớ, hình như Teppei cũng có những dấu hiệu đó...

Aether lập tức run lên sau câu nói đó.

Aether: Dvalin... Ngươi nói Teppei sao... Không...

Aether từ từ tách mình ra khỏi vòng tay của Kokomi, đứng dậy, và loạng choạng quay đầu lại bước đi. Dvalin, Havria và Paimon hiểu ý, chào tạm biệt Kokomi và Gorou, rồi cùng Aether lao vội tới chỗ của Teppei ở Làng Bourou, chỉ cầu mong rằng anh ta sẽ không sao.

Và... Có lẽ mọi chuyện không như những gì họ mong muốn...

Paimon: Teppei!!

Teppei: A... là các bạn à. Các bạn đến rồi sao? Đợi một chút, để tôi đứng lên... Kỳ lạ, cứ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực...

Bọn họ kinh hoàng nhận ra, người bạn đồng hành của họ Teppei ngày nào giờ đã trở thành một ông già cao tuổi, mái tóc chuyển bạc và gương mặt nhăn nheo.

Havria: Teppei...

Dvalin: Dạo này anh...

Teppei: À à, vẫn chưa kịp nói rõ với mọi người. Tôi gần đây, lại lập thêm chiến công rồi. Ra khơi hải chiến với quân Shogunate, một mình đánh lui samurai của Shogunate, giải cứu đồng đội bị giam, trước đây có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến. Nếu tôi có thể mạnh thêm nữa thì tốt rồi. Mạnh hơn một chút nữa thì có thể làm thêm nhiều việc... Kỳ lạ, "vũ khí bí mật" của tôi đâu?

Aether: Teppei... Anh đã sử dụng thứ đó từ lúc nào?

Aether hoàn toàn không thể trách mắng hay gay gắt với Teppei vào khi này, khác hoàn toàn với quá khứ.

Teppei: -Từ lúc nào nhỉ... tầm sau khi Dvalin và Havria được phong làm đội trưởng Đội Cá Kiếm 2, tôi đã gặp được người bí ẩn của phía tài trợ. Họ cho tôi cái này. Rồi nói với tôi rằng, chỉ cần muốn mạnh hơn, thì vũ khí bí mật này sẽ đáp ứng cho tôi. Ha ha, quả thực giống y như Vision đúng chứ? Tôi chưa tùng sử dụng Vision nên cũng không biết có gì khác...

Havria: Thứ đó là... Delusion...

Teppei: Delusion...? Nghe có vẻ không phải thứ tốt nhỉ... So với Vision có gì khác không?

Dvalin: Nó sẽ hút lấy sinh mạng của người sử dụng.

Teppei: Vậy sao... Đúng là những thứ có lai lịch bất minh như vậy, thì có rủi ro cũng là điều bình thường. Mấy hôm nay, tôi càng lúc càng mệt mỏi, trong lòng cứ như có dự cảm gì đó không hay. Trước đây chỉ là sau khi chiến đấu sẽ hơi mệt một chút, nhưng hôm nay sau khi trở vè, tôi đột nhiên nhìn không rõ mọi thứ nữa. Thật đáng tiếc, tôi vốn định đuổi kịp các bạn...ha ha... tôi quả nhiên, không được thần linh chú ý mà...

Đến cuối cùng thì Teppei vẫn cố chấp việc nguy hiểm để có thể đuổi kịp bọn họ nhưng chắc hẳn anh ta biết rằng bản thân không thể nào mạnh mẽ hơn. Mặc dù biết nguy hiểm nhưng vẫn cố làm đến cùng.

Teppei: Dvalin, Havria, tôi có thể nhờ các bạn một việc không? Chờ khi nào quân phục của chúng ta làm xong, các bạn giúp tôi, lấy bộ của tôi... chúng ta cùng mặc vào...

Dvalin và Havria nhìn Teppei với ánh mắt đượm buồn, Aether cũng vậy, nhưng cậu ta còn cảm thấy bất lực.

Teppei: Biểu cảm của các bạn như thế là sao chứ, những người bạn tốt à...

Aether chỉ nhìn anh ta, rồi cúi xuống chạm nhẹ vào đầu anh ấy. Một luồng ánh sáng phát ra từ bàn tay nhẹ nhàng bao phủ lấy cơ thể của anh ta.

Teppei: Haha... Cảm ơn cậu, Aether... Đừng lo lắng, hãy để tôi nghỉ ngơi một lát...nghỉ ngơi một lát...không chừng sẽ không sao nữa...

Nói xong, Teppei ngừng thở ngay sau đó. Dvalin và Havria lập tức quay sang Aether với ý hỏi vừa rồi cậu ta làm gì.

Aether lùi lại, quay người nhìn ra xa.

Aether: Hai người có lẽ muốn hỏi tại sao tôi không hồi sinh hay hồi phục cho anh ta giống như đã làm với Havria... Nhưng điều đó thực sự là không thể...

Aether: Thứ nhất, Quang Thuật - Nghịch Thiên chỉ có thể dùng khi người đó còn sinh khí, hoặc chết vì bị tiêu diệt. Nhưng ở đây, Teppei chết vì thời gian sống của anh ta bị đẩy nhanh. Tức đơn giản, anh ta chết vì tuổi già, và khi đó tôi không thể làm gì.

Aether: Thứ hai, và cuối cùng... Tôi không còn khả năng sử dụng nó...

Aether nắm chặt bàn tay đến mức rỉ máu.

Aether: Sức mạnh của tôi chưa thể hồi phục. Lần sử dụng để hồi sinh Havria... Là còn có cả sự trợ giúp của sư phụ... Thứ duy nhất tôi có thể làm được vừa rồi... là để anh ta ra đi thanh thản...

Dvalin và Havria hiểu ra. Nhưng hai người họ vẫn chưa chấp nhận được sự thật trước mắt. Một người bạn đồng hành quen nhau trên chiến trường chưa được bao lâu đã ra đi trước mắt họ. Điều làm đã đốt lên một ngọn lửa tức giận.

Havria: Fatui...

Dvalin: Bọn khốn kiếp đó sẽ phải trả giá cho chuyện này...

Cả hai triệu hồi vũ khí ra. Aether, dù đang gặp vấn đề về tâm lý, vẫn kịp thời ngăn họ lại.

Aether: Bình tĩnh... Đừng để hận thù che mắt... Chúng ta không được để cái chết của Teppei trở thành vô nghĩa.

Aether nhìn ra sau, nơi Kokomi và Gorou đang đứng. Cậu ta kêu Dvalin và Havria ra trao đổi với hai người họ, còn Aether hờ hửng bay lên rồi bay từ từ đến một nơi không xác định, sau lưng khoác lại tấm áo choàng đen, đội mũ trùm đầu.

Còn về hai người kia, sau khi đi báo cáo với Kokomi và Gorou, theo kế hoạch Gorou sẽ đi tịch thu những Delusion mà binh lính đang sử dụng, Kokomi sẽ tới tiền tuyến một chuyến. Dvalin và Havria với Paimon sẽ tới xưởng sản xuất Delusion để phá hủy

Trở lại với Aether, cậu ta vẫn đang bay một cách hờ hững không xác định, đôi mắt như trống rỗng không rõ mục đích. Một vị thần của ánh sáng, của hi vọng lại đang lang thang một cách vô định. Vị thần của sự "biến đổi" lại chính vì sự đổi thay mà như mất nửa phần đời. 

Tuy nhiên, cậu ta lại đang hướng đến cái đảo đầy sấm sét mà cậu thấy trước đó, hay còn nói là đảo Seirai. Aether đáp xuống, bắt đầu bước đi giữa nơi có nồng độ nguyên tố Lôi nồng nặc như thế này.

Khó thở và choáng váng, chân tay run rấy, nhưng Aether vẫn cứ bước đi. Sét thậm chí còn đánh liên tục vào cơ thể của cậu ta, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục bước tiếp. Khuôn mặt vô hồn nở ra một nụ cười bất lực.

Aether bắt đầu bay lên đỉnh Amakumo. Sét đánh vào cậu ta càng lúc càng nhiều hơn, nhưng Aether vẫn cứ bay, cho đến khi đáp xuống trên đó. Cậu ta đứng đó, nụ cười hiện ra trên khuôn mặt vô hồn. 

Những suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra ập tới, khiến cho tâm trí của Aether tràn đầy sự bất lực. Cậu ta tức giận, bùng phát năng lượng ra xung quanh.

Aether: Haha... Mình thật là một kẻ phế vật... Haha... HAHAHAHA!!!

Tiếng cười trong cơn điên dại vang vọng khắp hòn đảo. Aether cứ cười, cười điên dại, cho đến khi bắt đầu cố tình khống chế sức mạnh nguyên tố Lôi trong cơ thể. Và sau một lúc, cậu ta rơi vào trong không gian tối tăm nhưng quen thuộc.

Hư Ảo Quang Ảnh: Chào mừng trở lại với cái chết, vị thần phế vật, Aether.

________________________________________________________________________________

Đã trở lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com