TruyenHHH.com

|aesjos| Yêu em mãi mãi

Chương 44

Methyl_acrylate

Aesop nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
- Tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị điều gì đó.
Mary cũng rất nhanh đã hiểu ra.
- Có vẻ đến lúc đem Joseph và những người khác về rồi.
- Cuối cùng trò chơi này cũng kết thúc. - Nathaniel ngáp ngắn ngáp dài.
- Mọi người có gì vậy? Chuyện này là sao?
Alice khó hiểu hỏi. Nãy giờ mọi người nói về điều gì?
- Không lẽ cô không tìm người mất tích?
- Không. Tôi chỉ tìm những thông tin bị chôn vùi sau một vụ thảm sát 12 năm trước.
- Vậy là không phải ai cũng có người bị bắt cóc đến đây. - Qixi kết luận.
- Phải.
- Dù sao thì chiều nay ta phải chiến đấu nhiều đấy.
Giờ xét xử án đã đến. Lần này Orpheus trực tiếp xuất hiện. Không khí xung quanh ngày càng u ám.
- Bây giờ các vị có biết hung thủ là ai không?
Gã cười một cách quỷ dị. Một nụ cười tưởng chừng kéo dài đến tận mang tai. Cái đầu hắn hơi vẹo sang một bên. Trông như một kẻ tâm thần vừa trốn trại.
- Sao lại hỏi chúng tôi nhỉ quý ngài sát nhân?
Aesop đáp lại. Thủ sẵn con dao trên tay, sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Orpheus cười lớn:
- Thật thông minh. Không hổ là người yêu nhỏ của Joseph. Nhưng tiếc rằng, các ngươi sẽ không thể đưa họ ra khỏi đây.
Vừa dứt lời, những người họ tìm kiếm bước ra từ thế giới máy ảnh. Joseph lúc này trong rất kỳ lạ. Nếu những người khác trông vẻ ngoài không mấy thay đổi thì hắn lại chỉ có màu đen trắng, những vết nứt bao trùm khắp cơ thể. Hai hốc mắt trống rỗng chỉ có một màu đen.
- Cứ từ từ tận hưởng nhé.
Hắn lao vụt về phía cậu. Thanh kiếm sắc bén kia đã đánh bật cậu sang một bên. Aesop không dâm đánh trả quá mạnh, sợ làm hắn bị thương.
Tiếng máy ảnh cang lên, một con rối chạy đến đỡ đòn. Hoá ra Alice đã là điều này. Cô đã giấu điều này từ khi bước lên tàu sao?
Phía Qixi và Mary không khá hơn là mấy. Tuy có hai người và một bóng nhưng chẳng thể làm Wu Chang bị thương.
Nathaniel có vẻ khá hơn một tí. Anh dùng một lưỡi hái lớn giống của Ithaqua. Vừa đánh anh vừa mắng đứa em của mình.
Eli có vẻ thảm nhất khi cậu ta liên tục chịu đòn từ Grace. Nếu không có con cú đỡ đòn thì chắc cậu ta chết lâu rồi.
Orpheus đứng trên cười lớn. Ngắm nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Gã ngày càng cười vui sướng.
Sau một lúc, mọi người đều bị hạ gục. Gã từ từ bước xuống tiến đến chỗ Alice đang nằm bất động.
- Ngươi có biết, tại sao 12 năm trước, cả gia đình ngươi bị giết không.
Alice chẳng còn sức để nói. Thấy vậy Orpheus nói tiếp.
- Ta vốn biến ngươi thành quỷ như những kẻ kia. Ta muốn thấy được sự thù hận trong ngươi. Nhưng không ngờ ngươi lại khác hoàn toàn suy nghĩ của ta.
Ba tiếng súng vang lên, Alice hoàn toàn bất động. Lúc này gã tiến đến Aesop. Nhìn xung quanh thấy mọi người đã bất tỉnh, gã nói.
- Ngươi muốn về dưới ta không. Ngươi rất có tiềm năng.
- Ngươi dám nói vậy khi cho người giết mẹ ta sao.
Aesop hằn học đáp lại. Orpheus thản nhiên nói tiếp.
- Chỉ là muốn triệu hồi quỷ thôi mà. Không phải ngươi từng làm điều tương tự với người thầy kia.
- Lão ta đánh chết.
- Vậy có về phe ta không. Ta sẽ cho Joseph ở bên ngươi.
- Chắc ta cần. Anh ấy là của ta. Sẽ mãi mãi bên ta.
- Nếu vậy nên thử chết dưới tay người mình yêu nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com