TruyenHHH.com

Aeseli Nhung Nguoi Co Tinh Cuoi Cung Se Gap Lai Nhau

AesEli : Những người có tình, cuối cùng sẽ gặp lại nhau.
Summary: “Thưa ngài, đó là người tôi không thể nhớ nổi tên, cũng như ký ức về cậu ấy. Điều duy nhất tôi nhớ, đó là tôi yêu cậu ấy.”
~*~
Mặt trời dần lùi về phía Tây, ánh sáng nhường chỗ cho bóng đêm bao phủ khắp bốn phương, Aesop thở dài ngao ngán nhìn vách núi cheo leo, âm thầm hối hận về hành động của mình. Hôm nay là ngày tổ chức lễ thành niên cho con trai tư tế, người sẽ kế nhiệm chức vị cao cả này và đồng hành với cậu trong suốt thời gian cậu làm tộc trưởng. Theo tục tệ tổ tiên truyền lại, khi tiếng chuông giờ hoàng đạo điểm, với trách nhiệm là con trai tộc trưởng, Aesop phải đứng trên bục, trước mặt công chúng, trao cho con trai tư tế vòng hoa chúc phúc.
Và lẽ dĩ nhiên, điều này khiến cậu khó chịu cực kỳ.
Aesop luôn cảm thấy không ổn lắm mỗi lần có quá nhiều người xung quanh mình. Cha cậu từng cố gắng rèn luyện với hy vọng có thể thay đổi được suy nghĩ đó của con trai mình, nhưng rồi ông cũng đành từ bỏ. Hàng trăm người nô nức tập trung tại khoảnh sân rộng lớn, trang trí rực rỡ, háo hức đợi chờ nghi thức thiêng liêng được diễn ra dưới sự giám sát của thần linh. Âm thanh ồn ào cào lên màng nhĩ, như búa tạ giã thẳng vào hai thái dương hòa quyện với tiếng chiêng, cồng khiến cái suy nghĩ chịu đựng buổi lễ đến lúc xong trách nhiệm của Aesop bay biến hết sạch. Bước chân ngừng lại, đổi chiều quay về khu rừng quen thuộc.
Nơi này nằm cách chỗ tổ chức buổi lễ chừng một canh giờ đi bộ, Aesop mỗi lần buồn chán đều ra đây. Cha cậu cảnh báo rằng thú dữ cùng côn trùng độc có thể tổn thương cậu, nhưng Aesop thì bỏ ngoài tai hết lời khuyên ấy. Bởi lẽ khu rừng này là địa điểm duy nhất tách biệt khỏi bộ tộc, cậu không cần lo lắng về ai đó sẽ tìm ra mình, hay âm thanh ồn ã đời thường làm phiền cậu.
Tuy nhiên, Aesop đã quá chủ quan trong việc đi lại, thẩn thơ để tâm trí bay bổng trên mây xanh và rồi trượt chân rớt xuống vực. May mắn làm sao ở vách đá cheo leo có bụi cây mọc chìa ra, đỡ lấy cậu khi ngã xuống, vì thế mà tính mạng vẫn còn được bảo toàn. Có điều mắt cá chân sưng húp, Aesop đoán, trật khớp hoặc tệ hơn là gãy xương rồi. Ngoài ra còn vài vết thương lớn nhỏ khác do nửa mình trái cậu cọ vào vách đá, không nặng, song đủ khiến Aesop chật vật và khó lòng leo lên được.
Tệ thật, cậu tự nhủ, cố thu mình về nơi an toàn hơn, xé quần áo băng ép cầm máu vết thương là tất cả những gì Aesop có thể làm lúc này. Sự mất tích của cậu không phải điều gì hiếm lạ cho cam, nên chiều tối muộn, hoặc sáng mai đội tìm kiếm mới bắt đầu hoạt động. Cậu khe khẽ cựa mình xác nhận thương tổn, và cơn đau nhói sộc thẳng lên não như thể nó chẳng cần qua sợi dây thần kinh dẫn truyền cả quãng đường dài vậy. Với cơ thể này, trừ khi ai đó đưa cậu lên, nếu không thì chắc chắn Aesop phải bỏ mạng tại đây.
Cái chết đối với Aesop chẳng xa lạ gì cả, cậu từng thấy vô số người rời đi trước mắt mình. Tộc trưởng thường dẫn cậu đi viếng thăm người đã khuất lần cuối, trước khi họ đóng nắp quan tài đen nhánh, đẩy nó xuống cái lỗ đào sẵn, lấp đất lên trên. Aesop không sợ chết, con người đến một thời điểm nào đó sẽ gặp Tử Thần, đưa linh hồn mình rời khỏi nhân gian. Thế nên cần gì sợ hãi quy luật tự nhiên tất yếu đây?
Điều duy nhất cậu tiếc nuối, ấy là trách nhiệm đang đè nặng trên vai cha mình. Người thừa kế mất đi, ông sẽ tốn rất nhiều tâm sức để tuyển chọn cũng như đào tạo một người mới hoàn toàn. Aesop cảm thấy tội lỗi về việc ấy, và cả hành động bồng bột của mình vào sớm nay. Nếu cậu ngoan ngoãn ở lại nhà gỗ thì mọi chuyện đã chẳng tệ đến mức này.
Chợt, Aesop cảm giác trên đỉnh đầu có tiếng bước chân, rất nhẹ, còn cả tiếng chim cú gù khe khẽ. Suy nghĩ đầu tiên bật ra là tế tư dẫn đoàn người đến, song cậu gạt phắt đi, âm thanh này khác hẳn, nó thuộc về một cá nhân thì nghe hợp lý hơn. Aesop lùi vào lùm cây, ngẩng đầu nheo mắt quan sát. Mồ hôi và máu chảy xuống làm cho tầm nhìn của cậu trở nên nhòe nhoẹt, chỉ đủ thấy ai đó đang cố sức leo xuống chỗ cậu, với một con cú đậu trên vai.
Aesop biết con chim đó, cả tên luôn, Azure, con cú màu nâu mang vòng sáng màu xanh nhạt đặc trưng thuộc về con trai tế tư, Eli Clark. Ấn tượng của cậu về Eli là một người nhỏ nhắn, lúc nào cũng mặc bộ đồ kín mít, bịt mắt bằng dải lụa sẫm màu, năng lực tiên tri có nhiều triển vọng và tốt bụng. Hai nhà ngay gần nhau, thậm chí có thể nói là đối diện, nhưng do tính cách cậu từ nhỏ khép kín, thích ở một mình hơn là việc ra ngoài chơi với lũ trẻ đồng trang lứa, trong khi Eli luôn là nhân vật được chào đón nhất, vậy nên họ hiếm có cơ hội tiếp xúc với nhau, trừ khi bắt buộc.
Aesop đoán Eli đã dùng thần nhãn để tìm được anh. Quần áo anh rách bươm, động tác tương đối vụng về, thành ra quãng đường mất nửa giờ đi xuống, Eli mất gần hai tiếng đồng hồ mới có thể hoàn thành.
“Tìm được em rồi, Carl. Mọi người đã rất lo lắng cho em đấy.”
Chân anh vừa chạm đất, Eli đã nhìn qua phía Aesop và lên tiếng ngay. Anh còn mang theo cả hoa quả lẫn lương thực dự trữ, đeo đằng sau hông, hóa ra đó là lý do khiến Eli chậm chạp như vậy.
“Cảm ơn, em nghĩ chúng ta sẽ kẹt ở đây khá lâu đấy.”
Cơ thể cậu dịch sát thêm nữa vào vách đá, nhường khoảnh đất cho Eli đứng. Nơi này vốn dĩ chỉ là một phần chìa ra, lâu năm bị thiên nhiên bào mòn vẹt, một người trưởng thành thì còn cảm thấy thỏa mái, có thêm người nữa thì không gian trở nên chật chội hơn nhiều. Bàn tay anh thoăn thoắt mò lục cái túi nhỏ, moi ra cả đống bông băng linh tinh, thẳng tay xé vạch áo, lót dưới nền đất rồi bày chúng thành hàng.
“Cậu chảy máu nhiều quá, Carl, để anh xử lý vết thương cho nhé?”
Cậu gật đầu thay cho lời đồng ý, để Eli muốn làm gì thì làm. Thao tác của snh cực kỳ nhanh gọn, một thoáng trôi qua, phần lớn các chỗ rách đều được băng bó cẩn thận, cầm máu và xức thuốc. Ngay lúc Eli buộc nốt cái nút cuối cùng cho mình, Aesop nghiêng người, kéo giãn khoảng cách cả hai. Tuy nhiên Eli đã rướn mình gần hơn nữa, đưa tay chạm lên trán cậu.
“Để anh xem em có sốt không nào. Em rơi xuống đây lâu chưa?”
Âm thanh lẫn hơi thở anh phả trên da thịt cậu, trái tim Aesop bỗng dưng trật khỏi đường ray, liên tục đập thình thịch chẳng theo một quy luật nào hết.
“Anh tìm em hoài ý, từ lúc cha anh bảo rằng em mất tích, anh đã có linh cảm em gặp nạn rồi, vậy mà anh nói thì mọi người đều tỏ vẻ không tin lắm. Thế là anh len lén trốn họ chạy vô rừng tìm anh trước, may mắn làm sao anh đi đúng hướng, và cũng cảm ơn thần linh chỉ đường cho anh đến nơi này.”
Cậu càng im lặng thì Eli càng nói nhiều hơn, anh kể về quá trình mình lần đầu đi vào khu rừng thế nào, đi qua những đâu, cả về mấy thảo dược lúc nãy anh sử dụng cầm máu cho Aesop. Con cú đậu trên vai anh cứ dụi hoài phần lông mềm mại lên đầu ngón tay cậu, như thể muốn cậu chải chuốt cho nó vậy. Aesop tự hỏi, Eli có mệt không? Chắc có, anh giấu khuôn mặt dưới lớp vải màu xanh sẫm, tuy nhiên cậu vẫn tìm được vài dấu vết minh chứng cho điều đó. Chưa kể tới thể lực Eli vốn dĩ chẳng tốt mấy, và có lẽ vì thế, anh huyên thuyên một hồi liền ngủ mất.
Thuốc Eli mang tới thực sự hiệu nghiệm, gần tối chân cậu đã miễn cưỡng di chuyển được, dù nó còn đau nhói mỗi lần dụng lực. Bọn họ không thể đốt lửa đêm nay được, khoảng trống quá ít ỏi và hơn nữa, cậu cũng khó lòng tìm ra củi với cơ thể thế này. Ngắm dung nhan say ngủ người bên cạnh, Aesop chợt tự hỏi, bên dưới lớp vải kia, là khuôn mặt như thế nào. Cảm giác tò mò mạnh mẽ thôi thúc Aesop làm điều trước đây cậu chẳng bao giờ nghĩ tới, lén vén băng bịt mắt của Eli lên khi chưa được sự cho phép từ anh.
Hàng mi dài, dày, cong vút khép hờ, để lộ một phần đôi đồng tử xanh biếc như màu biển cả, trong veo. Cảm giác khác thường ngày càng mạnh mẽ sinh trưởng trong lòng Aesop, cậu chưa biết nó là gì, nhưng cậu hiểu rõ một điều, nó dành riêng cho Eli.
Họ thiếp đi chừng ba canh giờ thì trời đổ mưa. Ban đầu vài giọt lất phất chưa đủ đánh thức hai người rời khỏi giấc mộng êm ái, nhưng đến khi chúng ào ào trút xuống, đất đá sụt lở từ đỉnh núi lăn qua, Aesop vội vàng kéo Eli vào lòng, tận lực che cho anh.
“Carl?”
Lúc này Eli tỉnh hẳn, ngẩn người nhìn tình trạng thảm hại của hai người. Dưới chân bị nước cuốn qua trơn đến độ chẳng thể đứng tại một chỗ quá lâu, đồng thời tình trạng sụt lún đưa họ gần vực hơn nữa. Hai, ba cục đá đang rơi xuống, Eli nhắm tịt mắt, chờ đợi cảm giác đau đớn, nhưng mãi đến khi nó lăn lông lốc trên nền đá, anh vẫn lông tóc vô thương. Dòng chất lỏng ẩm ướt chảy trên cổ anh, nóng hổi, dinh dính, Eli giật mình, đưa tay lên chạm vào đầu Aesop.
Chúng rơi đúng vị trí họ, nhưng Aesop đã đỡ toàn bộ cho Eli.
Cơn đau đầu choáng váng sau chấn thương làm cậu khó lòng mở mắt tiếp tục tỉnh táo, mọi vật chờn vờn trước tầm nhìn rồi cứ thế nhòe nhoẹt, tối sầm lại. Eli phát hoảng lên khi Aesop ngất, đồng thời nền đá dưới chân anh bắt đầu có dấu hiệu di chuyển bất thường. Kinh nghiệm của anh trong tình huống kiểu như này hoàn toàn bằng không, bộ tộc họ sống vùng đất bằng phẳng, hiếm khi bị sụt lún và cũng hầu như ở nhà vào lúc mưa to gió lớn.
Hai chân anh mềm nhũn, anh muốn bỏ cuộc, nhưng nếu như ngay cả Eli cũng buông xuôi, vậy Aesop chắc chắn nguy hiểm tới tính mạng. Azure bay lượn chao qua chao lại bên anh, nhẹ nhàng an ủi Eli. Anh khép hai mắt lại, mở thần nhãn, lập cầu nối thông thương giữa tế tư phụng sự thần linh và thần điện, ngỏ lời cầu xin vị thần phù hộ cho bộ tộc mình – Hastur, hãy rủ lòng từ bi cứu sống Aesop.
Phiến đá rơi tự do trong không trung, Eli ôm chặt cậu, lăn mấy vòng trên mặt đất, va vào gốc cây đa cổ thụ bên dưới vực mới có thể dừng lại. Năng lực của anh còn hạn chế, vì chưa phải tế tư chính thức, cầu nối giữa thần nhãn và thần điện chỉ cho phép anh gặp Joseph Desaulnier – hầu cận bên ngài Hastur.
“Thưa ngài Desaulnier, xin hãy cứu lấy Carl. Bộ tộc chúng tôi cần cậu ấy.”
Joseph ngưng việc lau chùi thanh kiếm yêu thích của mình, đưa mắt nhìn tế tư tương lai sẽ phụng sự thần điện, truyền lại lời Hastur.
“Đừng lo lắng, con chiên ngoan đạo của ta. Các ngươi xứng đáng nhận phần thưởng cho sự dũng cảm và kiên cường của mình.”
.
.
.
.
Một tia sáng chói chang đâm vào giác mạc Aesop khiến cậu đau đớn, thật lâu sau mới có thể hoàn toàn nhận rõ tình cảnh bản thân hiện tại. Căn phòng quen thuộc ở nhà chính, nhìn có vẻ đương buổi ban trưa, cậu tự hỏi, hai người họ đã thoát ra khỏi chỗ đó như thế nào? Hơn nữa, Eli đâu?
Vết thương trên trán được băng lại cẩn thận, quần áo sạch sẽ tinh tươm, mắt cá chân nắn chỉnh trở về trạng thái bình thường, chỉ hạn chế vận động đôi chút. Aesop đánh giá tổng thể tình trạng mình, cựa người chuẩn bị bước xuống giường thì Eli bưng khay trà bước vào. Khoảnh khắc bốn ánh mắt chạm nhau, dường như hai trái tim cũng hòa chung một nhịp đập, có thể vì họ cùng trải qua hoạn nạn, cũng có thể vì họ nhận ra đối phương không phải như lời đồn thổi trong làng, hoặc vì lý do nào đó, ai biết được, nhỉ?
.
.
.
.
Buổi lễ thành niên của Eli diễn ra vào một tháng sau sự việc, Aesop bị cha cậu mắng té tát, cấm túc ba tuần vì can tội hành động liều lĩnh. Đồng thời cậu cũng biết vết thương của cả hai cần thời gian để chữa lành, vậy nên chẳng thể gấp gáp được. Lần này cha cậu phái người kè kè bên cạnh Aesop hai mươi tư trên hai mươi tư giờ một tuần trước khi cử hành nghi thức, song thú thực cậu không hề có ý định trốn đi, dù chỉ một chút.
Thời gian rảnh rỗi nằm nhà dưỡng thương, Aesop giành việc của các bác gái, chăm sóc vườn hoa sau nhà, và tuyển chọn những bông đinh tử xinh đẹp nhất, kết thành vòng chờ ngày lễ được tổ chức. Cậu hy vọng, Eli sẽ thông cảm, thấu hiểu cho ý nghĩa chiếc vòng này, không chỉ chúc phúc, còn là lời nhắn, tâm tình cậu gửi gắm nơi đây.
.
.
.
.
Thấm thoắt bốn năm trôi qua, hai người ngày càng thân thiết, Eli trở thành người đầu tiên, cũng là duy nhất Aesop chịu tiếp nhận, mở lòng thực sự sau gia đình cậu. Aesop thích vòng tay ôm mềm mại, ấm áp của anh, cả nhịp tim sống động đập thình thịch bên tai cậu khi khoảng cách họ đủ gần để nghe thấy những âm thanh ấy.
Quan hệ mập mờ này kéo dài cho đến khi Aesop thành niên, đúng hơn trước đó chừng hai tuần, tại ngày săn mừng xuân của bộ tộc. Vốn thể chất không quá tốt, nên Eli chỉ ngồi ở hàng ghế giám khảo cùng cha mình, từ chối tham gia vào cuộc thi nhanh nhẹn lẫn khả năng nhạy bén kia. Ánh mắt anh từ đầu chí cuối chỉ theo dõi hình bóng một người, lạ kỳ thay, giữa hàng chục thanh niên cùng mặc đồng phục, dường như Aesop trong mắt anh rực sáng, tỏa nắng khiến cho Eli liếc mắt liền nhận ra cậu.
Biểu hiện xuất sắc của Aesop trong ngày hôm đó tuy rằng chưa giành được giải nhất, song Eli đã cảm thấy tốt đẹp lắm rồi. Cậu mới chỉ mười sáu, với tiềm năng như vậy, khi cậu trưởng thành hơn, nhất định sẽ chiếm lĩnh được vị trí dẫn đầu.
Chuyện tiếp theo Eli không nhớ rõ lắm, tâm trí anh cứ mơ hồ về khoảnh khắc bọn họ gặp nhau, và rồi Aesop cúi đầu xin lỗi anh vì đã không thể giành giải nhất tặng anh như lời hứa. Eli bật cười, xoa đầu cậu an ủi rằng chờ ngày hội săn mùa xuân năm sau, anh tin cậu sẽ thành công.
Tuy nhiên cậu vân vê cái khăn trên tay thật lâu mới ngỏ lời mong một nụ hôn tiếp sức, lúc đó Eli đã rất bất ngờ, hai má anh đỏ rực, nóng bừng. Thậm chí điều ấy xảy ra nhanh quá, nhanh tới mức khi anh mở mắt ra, nụ hôn đã kết thúc rồi. Cú chạm môi trên má Aesop cũng khiến cậu ngẩn người, bởi lời đề nghị quá ư hoang đường, vậy mà Eli lại thực hiện nó ngay tắp lự, chẳng chút chần chừ gì hết.
Tình yêu, có lẽ nảy nở từ trước khi ta nhận ra. Nhưng giây phút này, trái tim mới hiểu được đối phương cũng có cùng nhịp điệu.
.
.
.
.
Đáng tiếc ngày vui chẳng tày gang, ba ngày sau cuộc thi, Aesop mắc bệnh lạ. Loại bệnh chưa từng ghi chép trong sổ sách hay xuất hiện trước đây, nó bào mòn sức khỏe cậu nhanh chóng, da dẻ nứt nẻ, mất dần năm giác quan và rơi vào hôn mê sau một tuần điều trị vô vọng. Trong mơ, cậu nhìn thấy Eli.
Anh đưa tay chạm lên má cậu, nói điều gì đó mà cậu chẳng thể nghe rõ, vòng tay ôm cậu thật chặt, để rồi đặt nụ hôn lên môi cậu. Không nồng cháy, chẳng có nửa phần tình dục ham muốn đam mê cuồng nhiệt, chỉ phơn phớt nhẹ tựa gió xuân lướt qua, vừa đủ để cậu cảm nhận môi anh mềm mại, ngọt ngào ra sao.
Tình cảm dồn nén trong lồng ngực cậu như muốn phun trào, gương mặt nóng bừng, đỏ lựng. Nụ hôn kéo dài chừng năm giây, hoặc kém hơn xíu, nhưng dư âm của nó thì còn đọng nguyên vẹn trong tâm trí cậu. Aesop tự hỏi, điều gì khiến Eli gạt bỏ sự ngượng ngùng và tiến về phía cậu như thế?
Khoảnh khắc Aesop vươn tay chạm lên người Eli, anh đột nhiên tan biến vào hư vô, như thể giấc mơ này chưa từng tồn tại một người nào khác ngoài cậu vậy. Aesop gào khản cổ, hoảng hốt lạc lối tìm anh, nhưng mọi cố gắng của cậu đều không có tác dụng. Eli đi thật rồi.
.
.
.
.
Ngày Aesop tỉnh dậy, thành công thoát khỏi căn bệnh quái ác lạ kỳ, cậu nghe tin Eli trở thành cô dâu thủy thần. Hastur – thần linh phù hộ cho bộ tộc cậu, lựa chọn anh làm bạn đời. Họ đang gấp rút chuẩn bị cho anh lên đường đến thần điện ngoài bờ biển, nơi Eli sẽ được truyền tống thẳng đến chỗ Hastur.
Gần như không kịp nghĩ gì hết, cậu vơ vội đống quần áo trong tủ, nhét nó vào cái vali dưới gầm giường, mang theo bộ dụng cụ trang điểm yêu thích, trốn khỏi phòng. Aesop dựa vào quyền lực đuổi người thợ chính thức rời khỏi trại, cậu quyết định theo Eli đến thần điện, nhân lúc sửa soạn cho anh để hỏi cho ra lẽ. Cậu không hiểu, rõ ràng hai người cùng có tình cảm với nhau, vì sao anh đồng ý trở thành cô dâu thủy thần?
Hai ngày ngựa chạy ròng rã, Aesop chỉ kịp đến trước giờ thành hôn hai canh giờ, Eli đang ngồi ở phòng, mặc sẵn bộ đồ cưới xinh đẹp, chờ thợ trang điểm đến hoàn thành nốt công đoạn cuối cùng để bước lên xe hoa. Cậu thở hồng hộc, đặt hộp dụng cụ lên bàn, nhìn thẳng vào đối phương.
“Eli, vì sao?”
Đôi đồng tử xanh biếc kia khẽ lay động, nó phản chiếu hình ảnh của Aesop thật rõ ràng, nhưng qua một tầng sương, mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt lạ thường. Eli nhíu mày nhìn chàng thanh niên trước mặt, trực giác bảo anh quen người này, nhưng ký ức về cậu thì hoàn toàn là con số không tròn trĩnh.
“Cậu là ai?”
Ba từ thốt khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn kia làm Aesop chết sững. Khóe miệng cậu nhếch lên chua chát, đau đớn, cậu là ai? Một thợ trang điểm giả? Một tộc trưởng tương lai kế thừa trách nhiệm cao cả? Hay một người yêu anh say đắm suốt bốn năm trời?
“Aesop Carl, anh quên em rồi ư?”
Bàn tay đeo găng trắng khẽ run run chạm lên khuôn mặt người thương, anh không né tránh cậu, nhưng anh thực sự chẳng nhớ nổi cậu. Aesop Carl, cái tên quen thuộc quá, trái tim anh run rẩy mỗi lần hai từ ấy vang vọng bên tai.
“Tôi không biết cậu, chúng ta từng quen nhau sao?”
Nỗi thất vọng cùng sự đau đớn bóp nghẹt cổ họng Aesop, cậu kéo lớp khẩu trang xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn, thật nhẹ, tựa như nụ hôn anh trao cậu trong giấc mơ. 
“Bây giờ anh đã nhớ ra em chưa, Eli?”
Cậu nghe tiếng tim anh đập thật mạnh, cậu biết rõ anh còn cảm giác với mình, song âm thanh vang vọng từ kèn thổi bên ngoài cắt ngang câu chuyện giữa cả hai. Đồng thời cái lắc đầu từ Eli khiến cậu mất hết sức lực, hoàn toàn chẳng còn muốn làm điều gì nữa. Họ giữ im lặng đến lúc Aesop tiễn Eli vào thần điện, và cậu chưa một lần thôi tự hỏi, chuyện gì đã xảy ra khi cậu ngất đi trong cơn bạo bệnh?
Joseph Desaulnier đứng ngay ngoài bục thềm, hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ chuyện này nhất. Hắn chần chừ mân mên chuôi kiếm đôi chút, cuối cùng quyết định nói sự thật cho Aesop trước khi cậu rời khỏi thần điện.
Bệnh tình của cậu vô phương cứu chữa, Eli đã dùng thần nhãn liên kết với thần, cầu xin Hastur chữa lành cho cậu, đổi lại Eli sẵn sàng đáp ứng mọi điều kiện từ gã. Tình cảm nảy nở giữa hai người từ lần rơi xuống vực làm Hastur cảm thấy thú vị, gã muốn thử một lần chiếm lấy Eli, để nhìn cậu toàn tâm toàn ý yêu gã sẽ ra sao. Vì vậy gã yêu cầu anh trở thành cô dâu của mình, đồng thời tẩy não Eli, để anh chẳng còn bất kỳ ký ức gì về quãng thời gian tươi đẹp của hai người.
Thần linh, đôi khi thật khó hiểu như vậy đấy. Nhưng ngươi chỉ có thể chấp nhận, chứ không thể phản kháng lại.
.
.
.
.
Thần điện lung linh ánh vàng rực rỡ, xinh đẹp không thuộc về thế giới con người. Eli vô hồn bước tới bên Hastur, nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí của mình. Anh nhớ rõ vị trước mặt là thần linh anh cần phụng sự, mọi lời nói, ý chỉ của người anh đều phải tuân theo, nhưng tình cảm trong trái tim, thực sự không thể điều khiển bằng ý chí.
Hastur có thể ra lệnh cho Eli làm mọi điều mình muốn, có thể sai khiến anh, thậm chí cả tính mạng, linh hồn anh. Song gã nhận ra, mãi mãi thứ tình cảm trong sáng, nồng hậu, ấm áp mang nhiệt độ nhân loại ở con tim kia sẽ vĩnh viễn thuộc về kẻ mang tên Aesop Carl. Dù gã cố gắng thế nào đi chăng nữa, Eli vẫn lẳng lặng đóng vai trò người phụng sự thay vì một cô dâu thực thụ.
Những cái nắm tay trộm giấu kín dưới lớp quần áo tránh khỏi tầm nhìn mọi người, hay nụ hôn phớt qua khi bọn họ gặp điều gì đó vui vẻ, hoặc đơn giản hơn, chỉ là sự quan tâm lo lắng giữa hai người thương nhau đều không hề xuất hiện. Tình cảm đơn thuần giữa con chiên ngoan đạo với thần linh khác xa so với tình yêu, chúng thuộc hai phạm trù khác nhau, và lẽ dĩ nhiên, pha trộn chúng là điều vô cùng khó khăn.
Cuối cùng, điều quan trọng nhất, đó là Hastur chỉ mang hứng thú nhất thời. Gã chen chân thử vào trái tim đã chứa đầy hình bóng một người bởi bản thân quá buồn tẻ, chứ không phải vì gã thực lòng yêu Eli. Vì vậy khi hứng thú mất đi, gã nhận ra điều mình làm thật vô nghĩa và nhạt nhẽo.
“Eli, kể ta nghe về thằng nhóc ngươi yêu.”
Hastur đột nhiên lên tiếng, kéo Eli dứt khỏi trang sách đầy chữ, anh nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc mới cẩn thận trả lời.
“Thưa ngài, đó là người tôi không thể nhớ nổi tên, cũng như ký ức về cậu ấy. Điều duy nhất tôi nhớ, đó là tôi yêu cậu ấy.”
Đồng tử đỏ tươi của thần nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc như biển cả bao la, Hastur thở dài, vung tay đưa Eli trở về thần điện bộ tộc anh lập nên, đồng thời trả lại ký ức gã đã lấy đi. Gã không cần một con búp bê bên cạnh, nếu như không thể trở thành bạn đời, gã đành chúc phúc cho Eli cùng tên nhóc kia. Dù sao thì, thời gian của gã còn vô hạn, đoạn nhạc đệm này, sớm muộn gì cũng chìm vào quên lãng, hà tất phải bận tâm quá nhiều?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com