Ac Tinh Y Lai
01.Trần Vận Thành dừng xe ở ven đường, tắt máy, im lặng nhìn cánh cửa lớn của nhà hàng đằng trước.
Giờ đã hơn 8h tối, ở cửa nhà hàng thỉnh thoảng lại có mấy vị khách vừa ăn tối xong đi ra ngoài, họ đứng ở ven đường nói chuyện với nhau một lát, rồi từng người đều rời đi.
Trần Vận Thành tới đón Ninh Quân Diên, hôm nay khoa của Ninh Quân Diên liên hoan. Trần Vận Thành nhớ lại lần mình gặp lại Ninh Quân Diên ở KTV, về sau anh cảm thấy rất lạ, nên hỏi Ninh Quân Diên sao lại tới KTV, Ninh Quân Diên nói với anh là lần đó khoa hắn liên hoan.
Có lẽ Ninh Quân Diên không có bạn bè, nhưng hắn có công việc, có đồng nghiệp, và cũng có những cuộc xã giao bình thường.
Thời tiết đã lạnh lắm rồi, Trần Vận Thành chỉ chừa một khe hở nhỏ trên cửa sổ xe, nhưng vẫn cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi vào, anh đang mặc cái áo khoác mà năm ngoái Ninh Quân Diên tặng mình, cứ nhìn chằm chằm ánh đèn rực rỡ trước cửa nhà hàng mà ngẩn người.
Anh không gọi điện cho Ninh Quân Diên, im lặng đợi khoảng ba bốn phút, thì nhìn thấy Ninh Quân Diên từ bên trong đi ra, đi cùng với hắn còn có một chàng trai trẻ.
Ninh Quân Diên chỉ mặc một cái áo len, trên cánh tay đang vắt áo bành tô của hắn, chàng trai bên cạnh thấp hơn hắn mấy centimet, dáng người cũng khá cao, đeo kính mắt, làn da rất trắng, dưới ánh đèn màu cam khuôn mặt của người đó vẫn rất tuấn tú.
Trần Vận Thành nhìn thấy chàng trai đó kéo tay Ninh Quân Diên lại, rồi tiến đến bên tai hắn nói gì đó.
Ninh Quân Diên lắng nghe rất kiên nhẫn, sau đó còn gật đầu.
Sau khi nói xong, chàng trai mỉm cười. Người đó bỗng nhiên giơ tay lên định cầm lấy áo bành tô trên cánh tay Ninh Quân Diên, trông giống như là muốn bảo Ninh Quân Diên mặc áo khoác vào.
Nhưng lúc này Ninh Quân Diên nhìn thấy xe của Trần Vận Thành dừng ở ven đường, hắn tránh khỏi động tác của chàng trai nọ, rồi đi về phía Trần Vận Thành.
Ninh Quân Diên mở cửa xe bên chỗ ghế phó lái ra, khom lưng xuống hỏi: "Em tới lúc nào thế?"
Trần Vận Thành mỉm cười trả lời hắn: "Mới tới."
Ninh Quân Diên ngồi vào trong xe.
Trần Vận Thành chú ý thấy chàng trai nọ vẫn còn đứng ở chỗ cũ, cứ nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Anh hỏi Ninh Quân Diên: "Anh không lạnh à?"
Ninh Quân Diên trả lời: "Không lạnh."
Sau khi Trần Vận Thành khởi động ô tô, anh vẫn bật điều hòa trong xe lên, rồi dừng ở ven đường, hỏi: "Không cần chào đồng nghiệp của anh à?"
Ninh Quân Diên nói: "Em lái qua đó đi, tôi nói với cậu ta."
Trần Vận Thành lái xe chậm rãi chạy về phía trước, tới trước cửa nhà hàng thì đạp phanh xe lại.
Ninh Quân Diên ấn cửa sổ của ghế phụ lái xuống: "Tôi về trước đây."
Chàng trai trẻ mỉm cười, ánh mắt rơi trên người Trần Vận Thành, cậu ta hỏi: "Bạn của anh ạ, đàn anh?"
Trước khi Ninh Quân Diên nói chuyện, Trần Vận Thành đã chủ động chào hỏi cậu ta: "Phải, chào cậu."
Chàng trai trẻ gật đầu: "Hai người đi thong thả, dọc đường chú ý an toàn."
Trần Vận Thành lái xe rời đi.
Mãi cho đến khi ô tô chạy qua hai ngã tư, Trần Vận Thành mới nhận ra Ninh Quân Diên ngồi bên cạnh mình từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, lúc đợi đèn đỏ anh quay qua nhìn hắn, hỏi: "Sao thế? Ăn tối xong không vui à?"
Buổi tối Ninh Quân Diên uống một chút rượu, mặc dù không nhiều, nhưng hơi thở vẫn mang theo mùi rượu, giọng hắn trầm thấp hơn thường ngày: "Em nhìn cậu ta quá lâu rồi đấy."
"Ai?" Trần Vận Thành sửng sốt, một lát sau mới hiểu ra: "Đàn em của anh ấy hả?"
Ninh Quân Diên nhìn anh chẳng nói lời nào.
Lúc này đèn đỏ đã chuyển qua đèn xanh.
Trần Vận Thành tiếp tục lái xe về phía trước, mỉm cười rồi nói: "Không phải là đàn em của anh sao? Cậu ta đã gọi anh là đàn anh rồi còn gì."
Ninh Quân Diên vẫn chẳng nói gì.
Trần Vận Thành vừa lái xe vừa giống như nói chuyện phiếm: "Đàn em của anh đẹp trai thật đấy, tên gì thế?"
Ninh Quân Diên không thèm trả lời.
Trần Vận Thành tranh thủ liếc qua nhìn hắn, thấy hắn nhắm mắt lại, đầu tựa trên cửa kính xe, tưởng là hắn uống rượu khó chịu, nên không nói gì với hắn nữa, mà im lặng lái xe về nhà.Đỗ xe vào gara, lúc Trần Vận Thành định mở cửa bước xuống xe, Ninh Quân Diên chợt nắm lấy tay anh, gọi: "Bà xã."
Trần Vận Thành nghe thấy giọng hắn rất nhẹ, bèn xoay người tiến sát lại gần hắn, hỏi: "Khó chịu lắm à?"
Ninh Quân Diên gật đầu: "Hôn một cái thì đỡ."
Trần Vận Thành không nhịn được mà bật cười, anh nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái, rồi hỏi: "Đỡ chưa?"
Ninh Quân Diên nói: "Đỡ một chút rồi." Xong hắn tự mở cửa ghế phó lái bước xuống xe.
Trần Vận Thành thấy áo bành tô của hắn vẫn vắt ở trên tay, bèn đi tới trước mặt hắn cầm lấy mặc vào giúp hắn, sau đó cùng hắn về nhà.
Vừa dùng chìa khóa mở cửa nhà ra, lưng Trần Vận Thành đã bị đẩy một cái, chân anh không vững nên lảo đảo mấy bước tiến vào cửa nhà, anh chợt cảm thấy bực mình, bèn nâng cao giọng nói: "Ninh Quân Diên!"
Ninh Quân Diên đi ở đằng sau anh, sau khi bước vào hắn dùng sức đóng cửa nhà lại, nắm cánh tay anh đè lên tường rồi bắt đầu hôn xuống.
Trần Vận Thành ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của hắn, không chịu nổi mà đẩy hắn ra, cố gắng nghiêng đầu nói: "Anh tắm trước đi đã."
Môi Ninh Quân Diên vẫn đuổi theo: "Làm em trước đã."
Bàn tay ấm áp luồn vào vạt áo Trần Vận Thành, từ từ di chuyển ở vùng da trên thắt lưng của anh, nhưng lên được một đoạn lại bị áo khoác dày nặng chặn lại, nên Ninh Quân Diên bắt đầu sốt ruột xé áo anh luôn.
Trần Vận Thành kinh hồn bạt vía: "Anh đừng xé áo em, đắt lắm đó!"
Ninh Quân Diên giống như không nghe thấy gì.
Trần Vận Thành đành phải nói: "Áo này anh tặng em đó!"
Cuối cùng Ninh Quân Diên cũng dừng lại, hắn mất hứng nói: "Em tự cởi đi."
Trần Vận Thành muốn đổi nơi khác, nhưng Ninh Quân Diên dùng hai tay nhốt anh lại bên trong, chỉ cho anh cởi áo, chứ không cho anh đi đâu cả. Trần Vận Thành đành phải đứng dựa vào tường cởi áo khoác ra, bên trong vẫn còn một cái áo thun mỏng manh, anh nắm vạt áo hơi do dự, rồi ngước lên nhìn Ninh Quân Diên, nói: "Em lạnh."
Bọn họ mới vào nhà, vẫn chưa kịp bật điều hòa ở trong nhà.
Ninh Quân Diên lạnh lùng nói: "Yếu ớt." Rồi bế cả người anh lên, đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Trần Vận Thành bị Ninh Quân Diên bế ném mạnh lên giường, tiếp đó Ninh Quân Diên bật điều hòa trong phòng, rồi đè cả người lên người anh.
Nụ hôn kịch liệt giống như chưa hề bị cắt đứt, Ninh Quân Diên dùng một tay vuốt ve gò má của anh, ngón tay thon dài nắn nắn vành tai anh, một tay khác thì vén áo thun trên người anh lên, đầu tiên là vuốt ve eo và bụng anh, tiếp đó lại đùa giỡn một bên núm vú của anh.Trần Vận Thành bắt đầu thở dốc, vô thức giơ tay lên ôm lấy cổ Ninh Quân Diên.
Giọng nói trầm thấp mập mờ không rõ của Ninh Quân Diên vang lên bên tai anh: "Cởi áo giúp tôi."
Trần Vận Thành cởi cái áo khoác ban nãy mình mặc cho hắn ra, sau đó là áo len và áo sơ mi ở trong cùng, anh đều cởi sạch sành sanh.
Ninh Quân Diên áp sát cơ thể vào người anh, cuối cùng cũng chạm vào được làn da mịn màng không có bất cứ thứ gì cản trở của anh, sau đó, hắn mới dùng một tay cởi dây nịt và nút quần của Trần Vận Thành ra, cởi sạch nửa người dưới của anh luôn.
Nhiệt độ trong phòng đã lên cao, cho dù trần như nhộng cũng không thấy lạnh nữa.
Ninh Quân Diên mở ngăn kéo trên tủ đầu giường, lấy gel bôi trơn ra, do dự một lát, hắn quyết định không lấy bao cao su.
Trần Vận Thành quay đầu qua nhìn, rồi nói: "Bao cao su!"
Ninh Quân Diên lạnh lùng nhìn anh.
Trần Vận Thành rất kiên trì: "Đeo vào nhanh đi!" Bị bắn vào trong cơ thể, phải tốn rất nhiều thời gian để rửa sạch hơn nữa còn rất khó rửa sạch, cảm giác đó rất khó chịu, với lại anh cũng không muốn làm bẩn drap giường.
Ninh Quân Diên bất đắc dĩ lấy bao cao su ra.
Trên ngón tay dính đầy gel bôi trơn lạnh lẽo, thăm dò vào trong cơ thể Trần Vận Thành, Trần Vận Thành run rẩy, tự giác giơ cao hai chân lên, để động tác của Ninh Quân Diên được thuận tiện hơn.
Ngón tay Ninh Quân Diên rất dài, theo gel bôi trơn vói vào trong huyệt thịt mềm mại của anh, nhẹ nhàng mở rộng, đã quen thuộc với cơ thể của nhau nên hắn dễ dàng tìm được nơi mẫn cảm trong cơ thể Trần Vận Thành, hắn liên tục ấn nhẹ vào đó.
Phía trước của Trần Vận Thành ngày càng cứng, cơ thể đã quen dùng phía sau để tiếp nhận đối phương bắt đầu trở nên bất mãn, anh mè nheo với Ninh Quân Diên: "Anh vào đi."
Ninh Quân Diên mang bao cao su vào, một tay đỡ tính khí to dài của mình, dùng đầu khấc cọ nhẹ ở lối vào, mãi cho đến khi Trần Vận Thành ngước lên trừng hắn, hắn mới lập tức đâm vào.
Khoảnh khắc đó hai người đều cảm thấy thỏa mãn.
Ninh Quân Diên thở hổn hển, duy trì tư thế đã cắm vào hoàn toàn, rồi cúi đầu nhìn Trần Vận Thành rất lâu.
Hậu huyệt của Trần Vận Thành co rút, vách trong trơn trượt đè ép dương v*t của Ninh Quân Diên, cho dù cách một lần bao cao su, thì cũng cảm nhận được sự sung sướng rất rõ ràng. Hắn giơ tay lên vuốt ve mặt và môi của Trần Vận Thành.
Ninh Quân Diên cúi đầu, mạnh mẽ hôn anh, đồng thời đong đưa thắt lưng mạnh mẽ thon gọn của mình, rút ra, rồi lại dùng sức cắm vào.
Bên tai Trần Vận Thành tràn ngập tiếng hít thở của Ninh Quân Diên, tay Ninh Quân Diên đan chặt lấy tay anh, thỉnh thoảng lúc ánh mắt của hai người chạm vào nhau, anh có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Ninh Quân Diên là tình cảm nồng nàn và sự mê muội chẳng hề che giấu. Lúc sau Trần Vận Thành ngày càng hưng phấn, suy nghĩ của anh bắt đầu rời rạc, theo tiết tấu của Ninh Quân Diên, anh hoàn toàn sa vào trong khoái cảm của tình ái.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, bọn họ ôm ấp vuốt ve nhau, tiếp xúc thân thể với nhau mà chẳng có gì ngăn cản, theo đuổi hạnh phúc nguyên sơ và giản dị nhất.
Đợi Ninh Quân Diên lật người rời khỏi người anh, lúc Trần Vận Thành định xuống giường thì đôi chân đã mỏi nhừ, anh rút khăn giấy lau sạch tinh dịch mà mình tự bắn lên bụng, lúc định đứng dậy, Ninh Quân Diên lại bế anh lên rồi cùng anh đi vào phòng vệ sinh.
Hai người chen chúc trong phòng tắm chật hẹp rửa sạch cơ thể.
Quay lại giường, Trần Vận Thành nằm luôn xuống chẳng muốn nhúc nhích nữa.
Ninh Quân Diên từ phía sau ôm lấy anh, cứ hôn lên mặt anh cổ anh hết lần này đến lần khác mà chẳng hề thấy chán.
Lúc gần như sắp nhắm mắt lại, Trần Vận Thành chợt nhớ tới một chuyện, bèn hỏi Ninh Quân Diên: "Cậu ta ở cùng một khoa với anh à?"
Ninh Quân Diên hỏi: "Ai?"
Trần Vận Thành nói: "Đàn em của anh đó." Anh chợt nghĩ, nếu đã là đàn em của Ninh Quân Diên, vậy thì chắc là học cùng một chuyên ngành với hắn, cũng sẽ ở cùng một khoa nhỉ.
Giọng Ninh Quân Diên chẳng nghe ra chút cảm xúc nào, hắn chỉ nói: "Ừ."
Trần Vận Thành "Ờ" một tiếng, rồi xoay người quay mặt về phía Ninh Quân Diên ôm chặt lấy hắn, một lát sau lại ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Ninh Quân Diên hỏi: "Còn muốn à?"
Trần Vận Thành không nhịn được mà bật cười, anh nói: "Không, anh đã làm em thỏa mãn rồi, ngủ đi."
02.Buổi sáng hai ba ngày sau, lúc đi làm Ninh Quân Diên bỏ quên một phần báo cáo ở nhà, Trần Vận Thành bèn ngồi tàu điện ngầm tới bệnh viện đưa cho hắn.
Lúc đến bệnh viện, khoa bọn họ đang bắt đầu kiểm tra phòng.
Trần Vận Thành đứng trên hành lang, thấy chủ nhiệm dẫn một nhóm bác sĩ mặc áo blouse ra khỏi phòng bệnh, rồi lại đi đến phòng bệnh tiếp theo.
Ninh Quân Diên không đi theo sau chủ nhiệm, hầu như sau khi mọi người đã rời khỏi phòng bệnh hết rồi hắn mới ra ngoài, đi bên cạnh là đàn em của Ninh Quân Diên mà Trần Vận Thành từng gặp tối hôm khoa bọn họ liên hoan.
Hai người đang nói gì đó. Bình thường trên mặt Ninh Quân Diên cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng lúc nói chuyện đàn em của hắn lại khẽ mỉm cười, đôi mắt sau cặp kính cong cong.
Nghe đàn em nói xong, Ninh Quân Diên cúi đầu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu ta mấy câu, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trần Vận Thành.
Hắn lập tức nhanh chân đi về phía Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành mỉm cười với hắn, đưa báo cáo trong tay cho hắn: "Là cái này phải không?"
Ninh Quân Diên nhận lấy, "Ừ" một tiếng, rồi lại nhìn Trần Vận Thành: "Em ăn sáng chưa?"
Sáng nay lúc đồng hồ báo thức vang lên, Ninh Quân Diên cứ ôm Trần Vận Thành mãi chẳng chịu rời giường, kết quả một lúc sau đi hơi vội vàng, hai người đều không kịp ăn sáng.
Trần Vận Thành nói: "Chưa, lát nữa em mua đại cái gì đó ở bên ngoài ăn cũng được."
Lúc này, đàn em của Ninh Quân Diên cũng bước tới, rõ ràng cậu ta vẫn còn ấn tượng với Trần Vận Thành, bèn mỉm cười hỏi: "Không giới thiệu một chút sao, đàn anh Ninh?"
Trần Vận Thành nhìn chàng trai trẻ mặc áo blouse, chủ động duỗi một tay ra: "Trần Vận Thành."
"Hoắc Tiêu," đối phương vội vã nắm lại tay anh, cũng rất thân thiện tự giới thiệu tên của mình.
Ánh mắt của Ninh Quân Diên rơi trên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của bọn họ, từ tốn nói: "Đây là bà ——"
Trần Vận Thành giơ tay lên kéo tay hắn ngắt lời, tiếp đó nói với Hoắc Tiêu: "Tôi là bạn lâu năm của anh ấy."
Mặc dù cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, nhưng Hoắc Tiêu vẫn gật đầu nói: "Em và đàn anh Ninh học cùng một chuyên ngành chính quy, về sau cũng từng làm chung ở một phòng thí nghiệm."
Trần Vận Thành nhìn Ninh Quân Diên: "Vậy hai người làm việc đi, em về đây."
Ninh Quân Diên nói: "Tôi tiễn em."
"Không phải anh còn kiểm tra phòng sao?" Trần Vận Thành nhìn về phía phòng bệnh.
Ninh Quân Diên giơ tay lên ôm bả vai anh đi về phía thang máy: "Vẫn chưa tới giường bệnh của tôi."
Đi thẳng đến thang máy, Trần Vận Thành nhận ra vẻ mặt của Ninh Quân Diên hơi lạnh lùng, bèn hỏi: "Sao thế?"
Ninh Quân Diên nói: "Vì sao không thể nói quan hệ của chúng ta?"
Trần Vận Thành hơi bất đắc dĩ: "Vậy anh có thể nói đàng hoàng được không? Đổi cách xưng hô phù hợp hơn."
"Em không phải là bà xã của tôi sao? Trên giường gọi như thế em cũng trả lời mà." Giọng Ninh Quân Diên rất lạnh lùng.Lúc này cửa thang máy vừa vặn mở ra, có hai người từ bên trong bước ra, Trần Vận Thành hơi lúng túng lùi sang một bên, đợi người đi hết, anh mới hạ thấp giọng nói với Ninh Quân Diên: "Anh cũng nói đó là trên giường rồi, nói ở đây anh không thấy ngượng à?" Nói xong, anh lại cực kỳ mất tự nhiên cúi đầu nói: "Hơn nữa, em vẫn chưa hỏi anh với đàn em của anh lén lén lút lút nói gì đâu đó."
Từ trước đến giờ Trần Vận Thành không phải là người quá tị nạnh, nói xong những lời này, bản thân anh cũng cảm thấy mình không có đạo lý, nên hơi xấu hổ.
Nhưng Ninh Quân Diên lại hỏi: "Gì cơ?"
Trần Vận Thành cảm thấy mình quá khó hiểu, bèn giơ tay dùng sức ấn thang máy, nói: "Không có gì, em về đây."
Ninh Quân Diên nắm lấy cổ tay anh: "Không được đi, em phải nói cho rõ ràng trước đã."
"Gì chứ?" Trần Vận Thành hoàn toàn không thèm nhìn hắn.
Ninh Quân Diên tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: "Em ghen đúng không?"
Trần Vận Thành nói chẳng chút nghĩ ngợi: "Em không ghen."
Ninh Quân Diên nhìn anh chẳng nói lời nào.
Trần Vận Thành đẩy hắn ra: "Nhanh đi kiểm tra phòng đi."
Ninh Quân Diên nói: "Cậu ấy nói với tôi là bệnh nhân mà hôm qua cậu ta mới tiếp nhận hôm nay sẽ làm phẫu thuật."
Trần Vận Thành muốn nói lại rằng 'cậu ta nói chuyện về bệnh nhân sao lại vui vẻ như vậy', nhưng nghĩ một lát lại không nói ra khỏi miệng, chỉ xua tay nói: "Biết rồi."
Lúc kiểm tra phòng kết thúc, Ninh Quân Diên nhìn thấy Hoắc Tiêu đi ở đằng trước, bèn gọi cậu ta lại.
Hoắc Tiêu quay đầu lại, hỏi: "Có chuyện gì sao đàn anh?"Ninh Quân Diên nói: "Đó là bạn trai của tôi." Hắn vẫn nhớ Trần Vận Thành không muốn hắn gọi anh là bà xã ở bên ngoài.
Hoắc Tiêu sửng sốt: "Gì ạ?" Một lát sau hiểu ra, cậu ta mới trợn to mắt: "Bạn trai, ý anh là anh —— Trần ban nãy ấy ạ?"
Ninh Quân Diên hơi lạnh lùng đáp lại một tiếng, hắn đi ngang qua người Hoắc Tiêu, rồi đi thẳng về phía trước, không nói thêm gì nữa.
Ăn sáng xong Trần Vận Thành mới quay về khu chợ, trong cửa hàng có một người khách quen, đang dặn dò hàng muốn lấy với Quan An Lâm, Trần Vận Thành lên tiếng chào hỏi người đó, rồi ngồi ở cửa nhìn chằm chằm cây đại thụ bên ngoài mà ngẩn người.
Quan An Lâm làm xong việc mới đi đến ngồi xuống cạnh Trần Vận Thành, hỏi anh đang nghĩ gì.
Trần Vận Thành nói: "Cậu cảm thấy giữa tôi và Ninh Quân Diên có đề tài chung nào để nói chuyện không?"
"Tôi cảm thấy?" Quan An Lâm chả hiểu mô tê gì: "Hai người có đề tài chung hay không sao tôi biết được?"
Giọng Trần Vận Thành hơi phiền muộn: "Tự dưng tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và anh ấy lớn quá, cho dù kiếm được tiền, thì vẫn có khoảng cách."
"Về mặt nào? Học lực à?" Quan An Lâm hỏi.
Trần Vận Thành tạm thời không thể diễn tả được: "Cũng không riêng gì cái đó đúng không?"
Quan An Lâm suy nghĩ một lát, rồi nói: "Là có một chút khoảng cách, nhưng cũng chưa chắc anh kém cỏi hơn anh ta, không phải kinh nghiệm từng trải trong xã hội của anh phong phú hơn anh ta sao? Giống như tôi này, tôi ngồi tù hai năm, trải nghiệm như thế này người bình thường sẽ không có được đâu."
Trần Vận Thành thờ ơ nhìn gã: "Đáng kiêu ngạo quá nhỉ."
Quan An Lâm giả vờ như không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của anh, mà chỉ nghiêm túc nói tiếp: "Với lại, anh đâu phải đồng nghiệp của anh ta, hợp nhau về tính cách với chuyện kia không phải là được rồi à, còn muốn thêm bao nhiêu đề tài chung nữa? Đâu thể vừa lên giường vừa giao lưu kiến thức y học đúng không?"
Trần Vận Thành không nói gì, chủ yếu là không muốn nói tiếp về chủ đề này với gã nữa.
Quan An Lâm thì lại rất quan tâm đến anh: "Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện này?"
Trần Vận Thành chậm rãi nói: "Gần đây có một đàn em làm việc chung với anh ấy, tôi thấy hai người họ nói chuyện rất vui vẻ."
Thật ra anh biết nói như thế có hơi không công bằng với Ninh Quân Diên, Ninh Quân Diên nói chuyện với Hoắc Tiêu, thái độ chẳng có một chút mập mờ nào, cũng không thể nói được là vui hay không vui. Nhưng Trần Vận Thành lại thấy Hoắc Tiêu quá chói mắt, một người như vậy bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Ninh Quân Diên, lần đầu tiên cho Trần Vận Thành biết thế nào là cảm giác bất an.
Anh không muốn ghen, cũng không có lý do để ghen, nhưng có một số khoảnh khắc, anh cũng chẳng thể nào khống chế được suy nghĩ của mình. Anh chỉ có thể cố gắng hết sức không thể hiện ra trước mặt Ninh Quân Diên mà thôi.
"Đàn em?" Suy nghĩ của Quan An Lâm rất đơn giản: "Đàn ông à?"
"Chứ sao?"
Quan An Lâm khó hiểu nhìn anh: "Vậy anh sợ cái gì? Đâu có nhiều đàn ông không thích phụ nữ mà chỉ thích đàn ông đến vậy? Anh nghĩ ai cũng giống mình à? Cho dù Ninh Quân Diên có đẹp trai đến đâu đi chăng nữa, có trần truồng đứng trước mặt tôi, tôi cũng chẳng bao giờ rung động với anh ta được không?"
Trong đầu Trần Vận Thành bất giác hiện lên hình ảnh Ninh Quân Diên cởi sạch quần áo, anh nghiến răng nghiến lợi nói với Quan An Lâm: "Thật sự rất cảm ơn câu an ủi của cậu nhé."03.Buổi tối Ninh Quân Diên tăng ca, Trần Vận Thành ăn cơm bên ngoài với Quan An Lâm, rồi một mình quay về nhà.
Theo lý mà nói, anh cảm thấy Quan An Lâm nói rất đúng, nhưng thực tế cứ nghĩ đến việc từ sáng tới tối Ninh Quân Diên đều ở bên cạnh đàn em của hắn, luôn có đề tài chung nói chẳng hết chuyện, thì trong lòng Trần Vận Thành lại cảm thấy không dễ chịu lắm.
Tắm xong, anh đứng đánh răng trước tấm gương trong phòng vệ sinh, thầm nghĩ mình không thể tiếp tục suy nghĩ lung tung như vậy nữa, vì hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Ninh Quân Diên thích anh, có lẽ đó là chuyện đáng tin nhất trên đời.
Vẫn chưa đánh răng xong mà Trần Vận Thành đã nghe thấy tiếng mở cửa, anh biết là Ninh Quân Diên về, nên bèn vội vàng súc miệng, rửa sạch bàn chải đánh răng để vào trong ly, rồi kéo cửa kính ra, để ly vào cái tủ nhỏ ở đằng sau.
Lúc đóng cửa lại, anh chợt nhìn thấy Ninh Quân Diên đang đứng sau lưng mình qua tấm gương được khảm ở trên cửa.
Không biết Ninh Quân Diên vào từ lúc nào mà chẳng hề nghe thấy tiếng bước chân, Trần Vận Thành giật mình, đang định nói chuyện, thì Ninh Quân Diên đã giơ tay bắt lấy eo bế cả người anh lên không có chút báo trước.
Ninh Quân Diên dùng rất nhiều sức, hắn không bế Trần Vận Thành lùi về phía sau, mà bế anh lên đặt quỳ trên bàn bên cạnh chậu rửa mặt ở phía trước. Hắn ôm eo Trần Vận Thành bằng một tay, còn một tay khác thì luồn vào quần pyjamas rộng rãi của anh, trực tiếp nắm lấy hạ thể đang mềm nhũn của Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần, anh tức giận quát: "Ninh Quân Diên!" Một giây sau điểm chí mạng đã bị người ta nắm trong tay, bỗng chốc không thể động đậy, đầu gối quỳ trên mặt bàn lạnh lẽo cứng rắn, không gian chật hẹp chẳng thể nào tránh về phía trước được, nên chỉ có thể ngửa ra sau dựa vào người Ninh Quân Diên.
"Đừng phát điên nữa," Trần Vận Thành hơi bất đắc dĩ.
Từ trước đến giờ Ninh Quân Diên luôn đòi hỏi không có chừng mực với cơ thể của Trần Vận Thành, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ không kiềm chế được. Giống như hôm nay vậy, có lẽ là vừa mới trải qua một ca phẫu thuật dài, chẳng những không sức cùng lực kiệt, mà lại càng bắt nạt Trần Vận Thành thêm táo tợn hơn.
Bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể bị những ngón tay thon dài nắm chặt tuốt động, Trần Vận Thành nhanh chóng thở hổn hển, đồng thời cảm thấy tư thế này rất khó chịu, bèn giơ khuỷu tay lên đánh vào vai Ninh Quân Diên: "Quay về giường đi."
Ninh Quân Diên đứng trên sàn nhà, hơi thấp hơn anh một chút, hắn thô bạo kéo áo ngủ của Trần Vận Thành ra, nhấc một cánh tay của Trần Vận Thành gác qua vai mình, rồi vùi đầu trước ngực Trần Vận Thành ngậm lấy một bên đầu v* của anh.
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên là đối diện với tấm gương, mặt anh lập tức đỏ tới mang tai, đồng thời cảm nhận được từng cơn khoái cảm kéo tới, làm toàn thân rã rời chẳng còn chút sức lực nào.
Những lúc như thế này, từ trước đến giờ Ninh Quân Diên luôn thích mềm không thích cứng.
Trần Vận Thành đã sớm hiểu rõ tính cách của hắn, anh thở hổn hển nói: "Đầu gối em đau quá." Quỳ lâu trên mặt bàn lạnh lẽo cứng rắn, đầu gối anh thực sự hơi đau với cả toàn thân cũng thấy khó chịu nữa.
Ninh Quân Diên lạnh lùng hừ một tiếng, hình như hắn không vui lắm, nhưng vẫn bế anh lên đi ra khỏi phòng vệ sinh rồi trực tiếp ném cả người anh lên sô pha.
Trần Vận Thành nằm sấp trên sô pha, một giây sau đã bị Ninh Quân Diên nắm lấy eo kéo dậy, đổi thành tư thế quỳ.
Ninh Quân Diên đè trên người anh, lấy chân chen vào giữa hai chân anh, một tay tiếp tục sờ nắn dương v*t đã cứng ngắc của anh, hắn rướn người ra dùng một tay còn lại kéo ngăn kéo dưới bàn trà muốn tìm gel bôi trơn lần trước vứt vào trong đó, nhưng hắn lại tìm được một chiếc còng tay bằng da.
Hai tay Trần Vận Thành bỗng nhiên bị Ninh Quân Diên kéo ra phía sau, cả nửa người trên mất đi chống đỡ nên đổ sụp xuống, chỉ có cái mông lại càng vểnh lên thật cao, tiếp đó anh nhận ra hai tay mình đã bị còng chặt rồi.
"Anh ném thứ này ở phòng khách lúc nào vậy?" Trần Vận Thành cảm thấy rất phẫn nộ.
Ninh Quân Diên không trả lời, đôi môi cứ lưu luyến mãi bên tai và cổ của Trần Vận Thành, để lại một chuỗi dấu hôn nóng ướt. Ngón tay hắn dính gel bôi trơn mở rộng cho Trần Vận Thành, rồi nhét dương v*t đã cứng lên một lúc lâu của mình vào.
Đầu Trần Vận Thành chúi thấp xuống, có cảm giác như đại não mình đang ứ máu, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể suy nghĩ được, anh nói: "Chưa mang bao..."
"Không bắn vào bên trong," Đến giờ Ninh Quân Diên mới nói ra câu đầu tiên của tối nay.
Trần Vận Thành không thở nổi, anh nghiêng đầu thở dốc từng ngụm từng ngụm, cơ thể nhanh chóng thích ứng với tư thế bị chen vào, bắt đầu đạt được khoái cảm.
Ninh Quân Diên cúi người, vừa dùng sức ra vào, vừa ôm chặt eo Trần Vận Thành, hôn lên môi anh.
Trần Vận Thành bị chặn miệng, chỉ có thể kêu rên thành tiếng.
Một lát sau, Ninh Quân Diên mở còng tay cho Trần Vận Thành. Trông thì hắn ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng thật ra làm gì cũng rất có chừng mực. Mặc dù hắn chưa bao giờ nói ra, nhưng Trần Vận Thành biết hắn sợ còng tay lâu, thì máu trên hai tay Trần Vận Thành sẽ không lưu thông được.
Trần Vận Thành bị Ninh Quân Diên kéo dậy, thẳng nửa người trên ngồi quỳ chân trên người Ninh Quân Diên, rồi tiếp tục rút ra cắm vào.
Cái tư thế này lại là tiến vào từ phía sau, Trần Vận Thành có cảm giác bị đâm vào cực kỳ sâu, cả người đều bị Ninh Quân Diên chọc thủng.
Anh giơ tay lên, với ra sau xoa mặt Ninh Quân Diên, bày tỏ tình cảm của mình chẳng chút keo kiệt: "Em yêu anh."
Em biết anh là người yêu em nhất trên thế gian này, em muốn để anh biết, em cũng là người yêu anh nhất trên thế gian này.
Ninh Quân Diên hít thở nặng nhọc, hơi thở nóng rực phả vào bên tai Trần Vận Thành.
Có một khoảnh khắc, Trần Vận Thành tưởng Ninh Quân Diên sẽ cắn mình, tính cách của Ninh Quân Diên cất giữ một phần bản tính của động vật ăn thịt, hắn thích sự chiếm giữ vô tận.
Nhưng Ninh Quân Diên không làm vậy, vì hắn biết Trần Vận Thành sợ đau, rất yếu ớt, hắn lại yêu anh quá sâu đậm, nên hắn không nỡ.
Giây phút cuối cùng, Ninh Quân Diên rút dương v*t của mình ra, bắn lên mông Trần Vận Thành. Hắn đè lên người Trần Vận Thành đổ thẳng xuống sô pha, rầy rà không chịu đứng lên.
Trần Vận Thành hỏi hắn: "Ca phẫu thuật hôm nay phiền toái lắm à?"
"Cũng tàm tạm," giọng Ninh Quân Diên hơi khàn.Trần Vận Thành nói: "Vậy sao vừa về đến nhà anh đã kích động như vậy?"
Ninh Quân Diên dùng một tay chống đầu, nhìn anh nói: "Tâm trạng của tôi rất tốt."
Trần Vận Thành mỉm cười: "Sao tự nhiên tâm trạng lại tốt?"
Vẻ mặt của Ninh Quân Diên rất bình tĩnh: "Buổi chiều phẫu thuật cùng Hoắc Tiêu".
Trần Vận Thành nhìn hắn một lúc: "Nên, anh muốn nói gì?"
Ninh Quân Diên nói: "Em không muốn nói gì với tôi à?"
Trần Vận Thành nói: "Không phải là công việc sao? Chuyện này bình thường mà. Em cũng đâu thể phẫu thuật cùng anh được."
Ninh Quân Diên nói với anh: "Ừ, em chỉ có thể lên giường cùng tôi thôi."
Trần Vận Thành nghĩ một lát rồi nói: "Anh nói như vậy em nghe trong lòng cảm thấy không thoải mái."
Ninh Quân Diên lại nói: "Chỉ có em mới có thể lên giường cùng tôi." Hắn thẳng eo đụng đụng vào Trần Vận Thành: "Nó chỉ cứng được với em thôi."
Trần Vận Thành hơi muốn đỏ mặt: "Anh bớt bớt đi."
Ninh Quân Diên ôm anh, nói: "Gọi tôi."
Trần Vận Thành gọi tên hắn: "Ninh Quân Diên."
Ninh Quân Diên: "Không muốn nghe cái này."
Trần Vận Thành bèn thay đổi xưng hô khác: "Ngôn Ngôn, muốn nghe không?"
Ninh Quân Diên dỗ dành anh: "Đổi cái khác đi."
Trần Vận Thành giả bộ không hiểu: "Em không biết anh muốn nghe gì."
Ninh Quân Diên nói với anh: "Tôi yêu em, bà xã."
Trần Vận Thành mè nheo: "Em cũng yêu anh." Rồi anh vùi mặt trên ghế sô pha, giơ cánh tay lên che kín mặt, giọng nói vừa ấp úng vừa miễn cưỡng gọi: "Ông xã."
Cũng vì hai chữ này, mà Ninh Quân Diên đã tắm rửa sạch sẽ ra khỏi phòng vệ sinh, vừa quay về giường lại đè Trần Vận Thành ra làm một lần nữa.
Trần Vận Thành không biết rốt cục thì Ninh Quân Diên lấy đâu ra nhiều tinh lực thế, dù sao thì bản thân anh cũng chẳng còn chút sức lực nào để giơ tay lên nữa rồi.Bọn họ nằm trên giường, Trần Vận Thành nhìn chằm chằm trần nhà, nói: "Tụi mình đi xem nhà nhé."
Ninh Quân Diên ôm anh, trả lời: "Được."
Giờ bọn họ vẫn đang ở trong căn nhà thuê của Trần Vận Thành, mặc dù không có gì bất tiện, nhưng Trần Vận Thành vẫn muốn mua một căn nhà chỉ thuộc về mình và Ninh Quân Diên hơn.
"Mua nhà chừng nào đây?" Trần Vận Thành hỏi.
Ninh Quân Diên nói: "Nhỏ một chút."
Dù sao thì bọn họ cũng chẳng có con, trong nhà cũng không cần để lại phòng dành cho khách, ngoài phòng ngủ, thì có thêm một phòng sách là đủ rồi. Ninh Quân Diên mong cuộc sống của Trần Vận Thành chỉ có một mình hắn.
Trần Vận Thành cũng đang cân nhắc: "Phải có một phòng sách, rồi còn có thêm một gian phòng dành cho khách nữa, lần sau mấy người Quan An Lâm tới ăn cơm, uống say thì cũng có chỗ mà ngủ lại."
Ninh Quân Diên chẳng nói gì.
Trần Vận Thành hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn, bèn cố ý trêu hắn: "Anh không có khách à?"
"Ai chứ?" Giọng Ninh Quân Diên trầm thấp: "Đàn em của tôi?"
Trần Vận Thành không nhịn được mà quay đầu nhìn hắn.
Vẻ mặt của Ninh Quân Diên rất bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh không để lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ từ tốn nói: "Được đó, lần sau mời cậu ta tới làm khách, buổi tối ngủ trong căn phòng sát bên cạnh phòng tụi mình."
Trần Vận Thành cố gắng trở mình, nằm sấp trên giường quay mặt về phía Ninh Quân Diên, anh hỏi hắn: "Ngủ trong căn phòng sát bên cạnh phòng tụi mình làm gì?"
Ninh Quân Diên nói: "Tôi ra sức chịch em, em rên cho cậu ta nghe."
Trần Vận Thành nhìn hắn chẳng nói lời nào.
Một lát sau trong đôi mắt Ninh Quân Diên xuất hiện ý cười nhàn nhạt, hắn giơ tay lên vuốt ve mặt Trần Vận Thành rồi nói: "Không rên cho cậu ta nghe nữa, chỉ được rên cho mình tôi nghe thôi."
Trần Vận Thành suýt chút nữa không nhịn được mà cắn lên tay hắn.
Ninh Quân Diên nói với anh: "Tôi nói cho cậu ta biết quan hệ của tụi mình rồi."
Trần Vận Thành cũng chẳng thấy lạ, sáng nay nếu như không phải có anh ngăn lại, thì Ninh Quân Diên cũng đã nói rồi. Anh nhìn chằm chằm Ninh Quân Diên một lát rồi nói: "Đàn em của anh xuất sắc lắm phải không?"
Giọng nói của Ninh Quân Diên hơi bất mãn: "Sao em lại quan tâm đến cậu ta vậy?"
Trần Vận Thành gối đầu lên ngực Ninh Quân Diên: "Hai người mỗi ngày đều ở cạnh nhau, nên có rất nhiều đề tài chung đúng không? Không giống em chẳng hiểu gì cả."
Ninh Quân Diên dùng ngón tay nắm cằm anh nâng mặt anh lên: "Em ghen à?"
Trần Vận Thành thẳng thắn thừa nhận: "Một chút xíu."
Ninh Quân Diên dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: "Mặc dù tôi rất vui vì em ghen, nhưng tôi lại không hiểu vì sao em ghen. Nếu như là vì mỗi ngày ở bên cạnh nhau rồi có đề tài chung, vậy thì em phải ghen với chủ nhiệm của chúng tôi chứ?"
Trần Vận Thành lập tức nhớ tới chủ nhiệm với mái tóc hoa râm và khuôn mặt dễ gần của khoa Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên nói: "Tôi ở bên ông ấy lâu hơn, đề tài chung cũng nhiều hơn."
Trần Vận Thành bỗng chốc chẳng còn lời nào để nói, nếu như lúc này anh nói là vì Hoắc Tiêu đẹp trai thì có vẻ anh rất nông cạn, trong mắt Ninh Quân Diên rõ ràng không nhìn thấy mấy thứ đó.
Như kiểu tư duy logic của tất cả mọi người trên thế giới này đều rất đơn giản, chỉ có bản thân Trần Vận Thành là quá phức tạp.
Ninh Quân Diên dùng ngón tay cọ cọ mặt anh, nói: "Tôi quen Hoắc Tiêu từ lúc học đại học rồi, nhưng chưa từng có suy nghĩ gì đối với cậu ấy cả."
Trần Vận Thành nắm chặt tay hắn.
Ninh Quân Diên lại nói: "Chỉ thích em thôi."
Thế giới của hắn thực sự rất đơn giản, chỉ có thể yêu một người, rồi yêu cả một đời thế là đủ.
Trần Vận Thành mỉm cười, rồi giơ tay ra ôm chặt lấy Ninh Quân Diên.
04.Thời thơ ấu
Việc khôi phục lại trí nhớ của Ninh Quân Diên là một quá trình diễn ra từ từ, cứ một ngày hắn sẽ nhớ ra vài chuyện, rồi mấy ngày sau lại nhớ ra thêm vài chuyện khác nữa.
Hắn phát hiện hóa ra mình không phải tên là Ngôn Ngôn, mà tên của hắn là Ninh Quân Diên. Hắn nhớ ra tên của cha mẹ mình, cũng biết nhà mình ở đâu.
Lúc đó thực ra hắn đã có thể rời khỏi nơi này rồi, hoặc là đi báo cảnh sát, nhưng hắn không làm vậy. Bản thân hắn cũng chẳng thể nói ra được là vì sao, có lẽ do trí nhớ đã dần khôi phục, nhưng vết thương trên đầu vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nên phần lớn thời gian hắn đều không dùng để suy nghĩ, mà là nhìn Trần Vận Thành rồi ngẩn người.
Phần quan trọng nhất trong cuộc sống hằng ngày của hắn, chính là nhìn chằm chằm Trần Vận Thành.
Lúc đó Trần Vận Thành còn rất gầy, vì từ nhỏ không có đủ dinh dưỡng, nên trông ốm nhom, Ninh Quân Diên nghĩ mình có thể nắm cổ áo anh nhấc anh lên không trung xoay một vòng. Tóc Trần Vận Thành chưa bao giờ được cắt tỉa gọn gàng, mà lúc nào cũng bù xù, mặt cũng chẳng trắng trẻo, nhưng lại sở hữu một đôi mắt sáng ngời và một đôi môi hồng hào.
Dáng người của Ninh Quân Diên rất cao, cao hơn so với những cậu bé cùng tuổi, mấy tên lưu manh xung quanh đó đã sớm chẳng có ai dám trêu chọc hắn nữa rồi.
Mẹ nuôi không muốn mua quần áo cho bọn họ, về sau ngay cả quần áo cũ cũng không kiếm cho bọn họ nữa. Trần Vận Thành bèn tự đi kiếm, anh còn từng trộm mấy thứ, đem về giặt sạch sẽ, rồi chọn cái tốt nhất đưa cho Ninh Quân Diên mặc. Sau này khi Chu Ngạn đến, Trần Vận Thành cũng sẽ chọn những thứ tốt đưa cho Chu Ngạn trước, nên Ninh Quân Diên vì thế mà cảm thấy không vui.
Phần lớn thời gian Ninh Quân Diên đều đem lại cho người ta cảm giác lạnh lùng, khi hắn dần lớn lên, đến cha nuôi mẹ nuôi cũng bắt đầu cảm thấy sợ hắn, chỉ có Trần Vận Thành là không sợ hắn.
Nếu khoảng mấy ngày mà hắn không chịu tắm rửa thì Trần Vận Thành sẽ giục hắn đi tắm, anh cũng tự cầm kéo cắt tóc giúp hắn, còn giặt quần áo cho hắn nữa.
Chân Ninh Quân Diên dài, quần kiếm được thường vừa eo chứ chẳng vừa chân, Trần Vận Thành còn tự cắt một khúc trên những cái quần khác ghép lại cho hắn.
Buổi tối, hai người họ chen chúc dưới đèn bàn, Trần Vận Thành cầm kim chỉ, cả buổi trời không xỏ kim được, anh không biết may vá nên không biết phải làm như thế nào.
Ninh Quân Diên sáp lại rất gần, rõ ràng chẳng có gì đẹp mắt, nhưng hắn vẫn muốn dán vào trán Trần Vận Thành nhìn anh vá quần.
Trần Vận Thành giơ tay đẩy hắn ra, nói: "Cậu chắn mất ánh sáng của tớ rồi." Trần Vận Thành vẫn chưa vỡ giọng, lúc nói chuyện vẫn là giọng nói trong trẻo của thiếu niên, từ nhỏ đã thành thói quen, khi nói chuyện tiếng cũng không lớn lắm, giọng điệu lúc nào cũng nhẹ nhàng.
Ninh Quân Diên tránh ra một chút, nhìn anh lấy hết can đảm chọc kim xuống.
Hóa ra quần của Ninh Quân Diên là quần bò, ống quần mà Trần Vận Thành cắt xuống cũng là quần bò, chỉ là màu sắc hơi khác nhau, nhưng quan trọng nhất là đến kích thước cũng không giống, nên khiến Trần Vận Thành cực kỳ phiền não.
Anh không nghĩ ra thêm được cách nào khác, nên chỉ có thể vá lại trước rồi tính sau, đường khâu mất trật tự, vất vả lắm mới đi được một vòng, mối ghép trông rất lộn xộn.
"Xấu quá đi," Trần Vận Thành giơ quần lên cho Ninh Quân Diên xem.
Ninh Quân Diên nhìn một lúc rồi gật đầu.
Trần Vận Thành thở dài, rồi thả quần xuống nói với Ninh Quân Diên: "Mặc đỡ đi."
Ninh Quân Diên tiến sát tới trước mặt Trần Vận Thành, cọ cọ trán anh, tỏ vẻ đồng ý.
Ngày hôm sau, Ninh Quân Diên mặc cái quần đó ra ngoài cùng Trần Vận Thành. Giờ hắn rất cao, gần như đã là thân hình của người trưởng thành rồi, nên rất dễ làm người ta cảnh giác, vì vậy lúc Trần Vận Thành đi ăn trộm, thường sẽ bảo hắn trốn xa một chút.
Bản thân Trần Vận Thành cũng không cố gắng ăn trộm. Ninh Quân Diên thấy anh thường đứng bên vỉa hè nhìn đoàn người rồi ngẩn ngơ, có một lần anh trộm ví tiền của một người phụ nữ trung niên, người phụ nữ đó đi qua bên kia đường thì phát hiện ra ví tiền của mình đã bị mất rồi, lập tức hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi. Ninh Quân Diên thấy Trần Vận Thành cứ nhìn bà ấy mãi, một lát sau anh chạy tới trả lại ví tiền cho bà, rồi nói với bà ấy câu gì đó.
Người phụ nữ trung niên nhận lấy ví tiền, mở ra kiểm tra rồi nhanh chóng rời đi.
Trần Vận Thành quay về bên cạnh Ninh Quân Diên, Ninh Quân Diên hỏi anh: "Cậu nói gì với bà ấy thế?"
"Tớ nói tớ nhặt được," Trần Vận Thành nhỏ giọng nói.
Ninh Quân Diên không nói gì, chỉ là hắn cảm thấy người phụ nữ đó không tin anh.
Buổi tối, Ninh Quân Diên nằm trên giường nhỏ giọng nói với Trần Vận Thành: "Tụi mình rời khỏi đây nhé."
Trần Vận Thành sửng sốt hỏi hắn: "Đi đâu?"
Ninh Quân Diên gối hai tay ra sau đầu, nói: "Đi một nơi rất xa."
Lúc đó Chu Ngạn đã ở chung một phòng với bọn họ. Mỗi ngày Chu Ngạn sẽ nằm trên chiếc giường nhỏ của mình nói chuyện với Trần Vận Thành một lúc, bình thường lúc cậu ta nói chuyện, Ninh Quân Diên sẽ chẳng nói gì. Đợi cậu ta ngủ rồi, Ninh Quân Diên mới thấp giọng nói chuyện bên tai Trần Vận Thành.
Giọng hai người họ đều rất nhỏ, lúc nói chuyện cũng nằm sát gần nhau.
"Không có chỗ để đi," Trần Vận Thành nói. Anh không có nhà, không có người thân, không biết phải đi về đâu.
Ninh Quân Diên quay người qua nhìn anh, dựa vào ánh sáng chiếu vào từ ô cửa sổ, có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt Trần Vận Thành, mũi anh rất thẳng, làm Ninh Quân Diên muốn cắn một cái.Sau đó Ninh Quân Diên làm như vậy thật.
Trần Vận Thành giật mình, suýt chút nữa kêu thành tiếng, anh che mũi mình nói: "Sao lại cắn tớ?"
Ninh Quân Diên nói: "Muốn cắn."
Trần Vận Thành nhẹ giọng nói: "Đau lắm đó."
Ninh Quân Diên giơ tay lên xoa giúp anh. Hắn chỉ muốn cắn anh một cái thôi, chứ không muốn làm anh đau thật.
Trần Vận Thành im lặng một lát, rồi hỏi Ninh Quân Diên: "Cậu muốn rời khỏi đây rồi à?"
Ninh Quân Diên "Ừ" một tiếng.
Trần Vận Thành trở mình, mặt đối mặt với hắn, nói: "Nhưng cậu muốn đi đâu?"
Hai chữ "về nhà" đã đến bên miệng, nhưng Ninh Quân Diên lại trì hoãn chẳng nói ra.
Trần Vận Thành nói với hắn: "Nếu như cậu có chỗ để đi thì cứ đi đi, tớ —— không đi đâu."
Ninh Quân Diên nhìn anh: "Cậu không đi với tớ à?"
Trần Vận Thành nói: "Mấy năm nay cha nuôi và mẹ nuôi đã nuôi nấng tớ, tớ không biết phải đi đâu cả." Nói tới đây, anh chợt cảm thấy rất buồn, bèn duỗi tay ra nắm chặt tay Ninh Quân Diên: "Tớ sẽ nhớ cậu lắm."
Ninh Quân Diên giơ tay lên ôm anh, Trần Vận Thành không từ chối, mà chui vào lồng ngực Ninh Quân Diên, dùng cánh tay ôm lấy eo Ninh Quân Diên.
Bọn họ đều không nói gì, mà cứ ôm nhau như vậy ngủ hết một buổi tối.
Tối hôm đó, Ninh Quân Diên mơ thấy một giấc mơ rất lạ, trong mơ hắn vẫn ôm Trần Vận Thành, Trần Vận Thành rất mềm mại rất ngoan ngoãn, mái tóc và làn da đều thơm ngát, hắn không biết mình phải làm gì, bèn ôm Trần Vận Thành mà mình thích nhất rồi xoa nắn cơ thể anh.
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Ninh Quân Diên có cảm giác quần lót của mình ẩm ướt dinh dính.
Trần Vận Thành vẫn bị hắn ôm, khi tỉnh lại cũng cảm nhận được, hai người họ quỳ trên giường vén chăn lên, thì nhìn thấy drap giường cũng bị bẩn.
Trên mặt Ninh Quân Diên không có biểu cảm gì, hắn chỉ bày ra ánh mắt vô tội, nhìn Trần Vận Thành chẳng nói lời nào.
Hai năm qua Trần Vận Thành học được không ít điều, anh bắt đầu ít thuê truyện tranh mà toàn lén đọc tiểu thuyết, hình như anh biết Ninh Quân Diên bị làm sao, bèn nhìn chằm chằm quần lót của Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên rất thản nhiên kéo quần lót xuống cho anh nhìn.
Trần Vận Thành vội vã bảo hắn mặc lại, anh đỏ mặt lén quay đầu nhìn về phía Chu Ngạn, thấy Chu Ngạn vẫn còn ngủ say, bèn xuống giường đi tìm quần lót sạch cho Ninh Quân Diên thay ra.
Sáng sớm hai người họ đã ngồi xổm ở trong sân để giặt drap giường.
Mẹ nuôi thức dậy đi ngang qua nhìn thấy, muốn tới hỏi một câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt u ám của Ninh Quân Diên, bèn vòng qua đi thẳng đến phòng bếp.
Giặt drap giường xong, Trần Vận Thành cũng giặt cả quần lót của Ninh Quân Diên rồi treo ở trong sân luôn.
Lúc này Chu Ngạn mới rời giường, cậu ta tò mò đi đến hỏi: "Sao mới sáng sớm mà đã giặt drap giường rồi?"
Trần Vận Thành lắc đầu: "Không có gì, em nhanh đi ăn sáng đi."
Chu Ngạn hơi sợ Ninh Quân Diên, nhìn thấy Ninh Quân Diên ngồi bên cạnh bèn một mình đi đến phòng bếp.
Trần Vận Thành quay lại bên cạnh Ninh Quân Diên, ngồi xuống đó cùng hắn.
"Cậu mơ thấy cái gì vậy?" Trần Vận Thành chợt tò mò.
Ninh Quân Diên không trả lời, hắn quay đầu, nhìn vành tai ửng hồng của Trần Vận Thành, rồi nhớ lại giấc mơ tối qua, muốn ôm Trần Vận Thành vào trong ngực xoa nắn một hồi.
Không biết Trần Vận Thành đang nghĩ gì, mà tự dưng bật cười thành tiếng.
Lúc này Ninh Quân Diên nói: "Tớ không đi nữa."
Trần Vận Thành ngạc nhiên nhìn hắn: "Vì sao?"
Không vì sao cả, Ninh Quân Diên nghĩ mình phải nhìn chằm chằm Trần Vận Thành, không thể để Trần Vận Thành rời khỏi tầm mắt của mình được.
Trần Vận Thành cúi đầu, một lát sau lại rầu rĩ nói: "Đợi thêm một chút nữa, nếu như cậu nhớ ra nhà mình ở đâu thì hãy đi được không?"
Ninh Quân Diên không nói cho anh biết là mình đã nhớ ra rồi.
Trần Vận Thành nhẹ giọng nói: "Thật ra tớ hơi ích kỉ, tớ không muốn cậu đi."
Ninh Quân Diên nhìn gò má của Trần Vận Thành, buổi sáng ngủ dậy, Trần Vận Thành vừa đánh răng rửa mặt xong, làn da không trắng lắm, nhưng lúc này rất sạch sẽ, màu da cũng rất đồng đều, gò má trông mềm mại, đôi môi cũng ướt át phớt hồng.
Muốn hôn một cái.
Suy nghĩ của Ninh Quân Diên bắt đầu bay lung tung, hắn vừa nghe Trần Vận Thành nói chuyện, vừa nhớ lại giấc mơ tối qua.
Trần Vận Thành nói tiếp: "Thật ra cậu rời khỏi đây chắc chắn sẽ tốt hơn, nhưng như vậy thì chỉ còn lại một mình tớ. À không đúng, còn Chu Ngạn nữa."
Ninh Quân Diên nghĩ thầm, Chu Ngạn là cái thá gì chứ!
Trần Vận Thành nói: "Nhưng cậu khác Chu Ngạn."
Ninh Quân Diên vui hơn một chút.
Nói tới đây, Trần Vận Thành dừng lại, hai tay chống mặt nhìn về phía trước.
Ninh Quân Diên giơ tay lên, dùng ngón tay chạm vào môi anh.
Trần Vận Thành khó hiểu hỏi: "Sao đấy?"
Ninh Quân Diên không nói gì, hắn thả tay xuống, thầm nghĩ thực sự rất mềm, sau đó lại nghĩ, cứ vậy đi.
HOÀN TOÀN VĂN
Giờ đã hơn 8h tối, ở cửa nhà hàng thỉnh thoảng lại có mấy vị khách vừa ăn tối xong đi ra ngoài, họ đứng ở ven đường nói chuyện với nhau một lát, rồi từng người đều rời đi.
Trần Vận Thành tới đón Ninh Quân Diên, hôm nay khoa của Ninh Quân Diên liên hoan. Trần Vận Thành nhớ lại lần mình gặp lại Ninh Quân Diên ở KTV, về sau anh cảm thấy rất lạ, nên hỏi Ninh Quân Diên sao lại tới KTV, Ninh Quân Diên nói với anh là lần đó khoa hắn liên hoan.
Có lẽ Ninh Quân Diên không có bạn bè, nhưng hắn có công việc, có đồng nghiệp, và cũng có những cuộc xã giao bình thường.
Thời tiết đã lạnh lắm rồi, Trần Vận Thành chỉ chừa một khe hở nhỏ trên cửa sổ xe, nhưng vẫn cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi vào, anh đang mặc cái áo khoác mà năm ngoái Ninh Quân Diên tặng mình, cứ nhìn chằm chằm ánh đèn rực rỡ trước cửa nhà hàng mà ngẩn người.
Anh không gọi điện cho Ninh Quân Diên, im lặng đợi khoảng ba bốn phút, thì nhìn thấy Ninh Quân Diên từ bên trong đi ra, đi cùng với hắn còn có một chàng trai trẻ.
Ninh Quân Diên chỉ mặc một cái áo len, trên cánh tay đang vắt áo bành tô của hắn, chàng trai bên cạnh thấp hơn hắn mấy centimet, dáng người cũng khá cao, đeo kính mắt, làn da rất trắng, dưới ánh đèn màu cam khuôn mặt của người đó vẫn rất tuấn tú.
Trần Vận Thành nhìn thấy chàng trai đó kéo tay Ninh Quân Diên lại, rồi tiến đến bên tai hắn nói gì đó.
Ninh Quân Diên lắng nghe rất kiên nhẫn, sau đó còn gật đầu.
Sau khi nói xong, chàng trai mỉm cười. Người đó bỗng nhiên giơ tay lên định cầm lấy áo bành tô trên cánh tay Ninh Quân Diên, trông giống như là muốn bảo Ninh Quân Diên mặc áo khoác vào.
Nhưng lúc này Ninh Quân Diên nhìn thấy xe của Trần Vận Thành dừng ở ven đường, hắn tránh khỏi động tác của chàng trai nọ, rồi đi về phía Trần Vận Thành.
Ninh Quân Diên mở cửa xe bên chỗ ghế phó lái ra, khom lưng xuống hỏi: "Em tới lúc nào thế?"
Trần Vận Thành mỉm cười trả lời hắn: "Mới tới."
Ninh Quân Diên ngồi vào trong xe.
Trần Vận Thành chú ý thấy chàng trai nọ vẫn còn đứng ở chỗ cũ, cứ nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Anh hỏi Ninh Quân Diên: "Anh không lạnh à?"
Ninh Quân Diên trả lời: "Không lạnh."
Sau khi Trần Vận Thành khởi động ô tô, anh vẫn bật điều hòa trong xe lên, rồi dừng ở ven đường, hỏi: "Không cần chào đồng nghiệp của anh à?"
Ninh Quân Diên nói: "Em lái qua đó đi, tôi nói với cậu ta."
Trần Vận Thành lái xe chậm rãi chạy về phía trước, tới trước cửa nhà hàng thì đạp phanh xe lại.
Ninh Quân Diên ấn cửa sổ của ghế phụ lái xuống: "Tôi về trước đây."
Chàng trai trẻ mỉm cười, ánh mắt rơi trên người Trần Vận Thành, cậu ta hỏi: "Bạn của anh ạ, đàn anh?"
Trước khi Ninh Quân Diên nói chuyện, Trần Vận Thành đã chủ động chào hỏi cậu ta: "Phải, chào cậu."
Chàng trai trẻ gật đầu: "Hai người đi thong thả, dọc đường chú ý an toàn."
Trần Vận Thành lái xe rời đi.
Mãi cho đến khi ô tô chạy qua hai ngã tư, Trần Vận Thành mới nhận ra Ninh Quân Diên ngồi bên cạnh mình từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, lúc đợi đèn đỏ anh quay qua nhìn hắn, hỏi: "Sao thế? Ăn tối xong không vui à?"
Buổi tối Ninh Quân Diên uống một chút rượu, mặc dù không nhiều, nhưng hơi thở vẫn mang theo mùi rượu, giọng hắn trầm thấp hơn thường ngày: "Em nhìn cậu ta quá lâu rồi đấy."
"Ai?" Trần Vận Thành sửng sốt, một lát sau mới hiểu ra: "Đàn em của anh ấy hả?"
Ninh Quân Diên nhìn anh chẳng nói lời nào.
Lúc này đèn đỏ đã chuyển qua đèn xanh.
Trần Vận Thành tiếp tục lái xe về phía trước, mỉm cười rồi nói: "Không phải là đàn em của anh sao? Cậu ta đã gọi anh là đàn anh rồi còn gì."
Ninh Quân Diên vẫn chẳng nói gì.
Trần Vận Thành vừa lái xe vừa giống như nói chuyện phiếm: "Đàn em của anh đẹp trai thật đấy, tên gì thế?"
Ninh Quân Diên không thèm trả lời.
Trần Vận Thành tranh thủ liếc qua nhìn hắn, thấy hắn nhắm mắt lại, đầu tựa trên cửa kính xe, tưởng là hắn uống rượu khó chịu, nên không nói gì với hắn nữa, mà im lặng lái xe về nhà.Đỗ xe vào gara, lúc Trần Vận Thành định mở cửa bước xuống xe, Ninh Quân Diên chợt nắm lấy tay anh, gọi: "Bà xã."
Trần Vận Thành nghe thấy giọng hắn rất nhẹ, bèn xoay người tiến sát lại gần hắn, hỏi: "Khó chịu lắm à?"
Ninh Quân Diên gật đầu: "Hôn một cái thì đỡ."
Trần Vận Thành không nhịn được mà bật cười, anh nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái, rồi hỏi: "Đỡ chưa?"
Ninh Quân Diên nói: "Đỡ một chút rồi." Xong hắn tự mở cửa ghế phó lái bước xuống xe.
Trần Vận Thành thấy áo bành tô của hắn vẫn vắt ở trên tay, bèn đi tới trước mặt hắn cầm lấy mặc vào giúp hắn, sau đó cùng hắn về nhà.
Vừa dùng chìa khóa mở cửa nhà ra, lưng Trần Vận Thành đã bị đẩy một cái, chân anh không vững nên lảo đảo mấy bước tiến vào cửa nhà, anh chợt cảm thấy bực mình, bèn nâng cao giọng nói: "Ninh Quân Diên!"
Ninh Quân Diên đi ở đằng sau anh, sau khi bước vào hắn dùng sức đóng cửa nhà lại, nắm cánh tay anh đè lên tường rồi bắt đầu hôn xuống.
Trần Vận Thành ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của hắn, không chịu nổi mà đẩy hắn ra, cố gắng nghiêng đầu nói: "Anh tắm trước đi đã."
Môi Ninh Quân Diên vẫn đuổi theo: "Làm em trước đã."
Bàn tay ấm áp luồn vào vạt áo Trần Vận Thành, từ từ di chuyển ở vùng da trên thắt lưng của anh, nhưng lên được một đoạn lại bị áo khoác dày nặng chặn lại, nên Ninh Quân Diên bắt đầu sốt ruột xé áo anh luôn.
Trần Vận Thành kinh hồn bạt vía: "Anh đừng xé áo em, đắt lắm đó!"
Ninh Quân Diên giống như không nghe thấy gì.
Trần Vận Thành đành phải nói: "Áo này anh tặng em đó!"
Cuối cùng Ninh Quân Diên cũng dừng lại, hắn mất hứng nói: "Em tự cởi đi."
Trần Vận Thành muốn đổi nơi khác, nhưng Ninh Quân Diên dùng hai tay nhốt anh lại bên trong, chỉ cho anh cởi áo, chứ không cho anh đi đâu cả. Trần Vận Thành đành phải đứng dựa vào tường cởi áo khoác ra, bên trong vẫn còn một cái áo thun mỏng manh, anh nắm vạt áo hơi do dự, rồi ngước lên nhìn Ninh Quân Diên, nói: "Em lạnh."
Bọn họ mới vào nhà, vẫn chưa kịp bật điều hòa ở trong nhà.
Ninh Quân Diên lạnh lùng nói: "Yếu ớt." Rồi bế cả người anh lên, đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Trần Vận Thành bị Ninh Quân Diên bế ném mạnh lên giường, tiếp đó Ninh Quân Diên bật điều hòa trong phòng, rồi đè cả người lên người anh.
Nụ hôn kịch liệt giống như chưa hề bị cắt đứt, Ninh Quân Diên dùng một tay vuốt ve gò má của anh, ngón tay thon dài nắn nắn vành tai anh, một tay khác thì vén áo thun trên người anh lên, đầu tiên là vuốt ve eo và bụng anh, tiếp đó lại đùa giỡn một bên núm vú của anh.Trần Vận Thành bắt đầu thở dốc, vô thức giơ tay lên ôm lấy cổ Ninh Quân Diên.
Giọng nói trầm thấp mập mờ không rõ của Ninh Quân Diên vang lên bên tai anh: "Cởi áo giúp tôi."
Trần Vận Thành cởi cái áo khoác ban nãy mình mặc cho hắn ra, sau đó là áo len và áo sơ mi ở trong cùng, anh đều cởi sạch sành sanh.
Ninh Quân Diên áp sát cơ thể vào người anh, cuối cùng cũng chạm vào được làn da mịn màng không có bất cứ thứ gì cản trở của anh, sau đó, hắn mới dùng một tay cởi dây nịt và nút quần của Trần Vận Thành ra, cởi sạch nửa người dưới của anh luôn.
Nhiệt độ trong phòng đã lên cao, cho dù trần như nhộng cũng không thấy lạnh nữa.
Ninh Quân Diên mở ngăn kéo trên tủ đầu giường, lấy gel bôi trơn ra, do dự một lát, hắn quyết định không lấy bao cao su.
Trần Vận Thành quay đầu qua nhìn, rồi nói: "Bao cao su!"
Ninh Quân Diên lạnh lùng nhìn anh.
Trần Vận Thành rất kiên trì: "Đeo vào nhanh đi!" Bị bắn vào trong cơ thể, phải tốn rất nhiều thời gian để rửa sạch hơn nữa còn rất khó rửa sạch, cảm giác đó rất khó chịu, với lại anh cũng không muốn làm bẩn drap giường.
Ninh Quân Diên bất đắc dĩ lấy bao cao su ra.
Trên ngón tay dính đầy gel bôi trơn lạnh lẽo, thăm dò vào trong cơ thể Trần Vận Thành, Trần Vận Thành run rẩy, tự giác giơ cao hai chân lên, để động tác của Ninh Quân Diên được thuận tiện hơn.
Ngón tay Ninh Quân Diên rất dài, theo gel bôi trơn vói vào trong huyệt thịt mềm mại của anh, nhẹ nhàng mở rộng, đã quen thuộc với cơ thể của nhau nên hắn dễ dàng tìm được nơi mẫn cảm trong cơ thể Trần Vận Thành, hắn liên tục ấn nhẹ vào đó.
Phía trước của Trần Vận Thành ngày càng cứng, cơ thể đã quen dùng phía sau để tiếp nhận đối phương bắt đầu trở nên bất mãn, anh mè nheo với Ninh Quân Diên: "Anh vào đi."
Ninh Quân Diên mang bao cao su vào, một tay đỡ tính khí to dài của mình, dùng đầu khấc cọ nhẹ ở lối vào, mãi cho đến khi Trần Vận Thành ngước lên trừng hắn, hắn mới lập tức đâm vào.
Khoảnh khắc đó hai người đều cảm thấy thỏa mãn.
Ninh Quân Diên thở hổn hển, duy trì tư thế đã cắm vào hoàn toàn, rồi cúi đầu nhìn Trần Vận Thành rất lâu.
Hậu huyệt của Trần Vận Thành co rút, vách trong trơn trượt đè ép dương v*t của Ninh Quân Diên, cho dù cách một lần bao cao su, thì cũng cảm nhận được sự sung sướng rất rõ ràng. Hắn giơ tay lên vuốt ve mặt và môi của Trần Vận Thành.
Ninh Quân Diên cúi đầu, mạnh mẽ hôn anh, đồng thời đong đưa thắt lưng mạnh mẽ thon gọn của mình, rút ra, rồi lại dùng sức cắm vào.
Bên tai Trần Vận Thành tràn ngập tiếng hít thở của Ninh Quân Diên, tay Ninh Quân Diên đan chặt lấy tay anh, thỉnh thoảng lúc ánh mắt của hai người chạm vào nhau, anh có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Ninh Quân Diên là tình cảm nồng nàn và sự mê muội chẳng hề che giấu. Lúc sau Trần Vận Thành ngày càng hưng phấn, suy nghĩ của anh bắt đầu rời rạc, theo tiết tấu của Ninh Quân Diên, anh hoàn toàn sa vào trong khoái cảm của tình ái.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, bọn họ ôm ấp vuốt ve nhau, tiếp xúc thân thể với nhau mà chẳng có gì ngăn cản, theo đuổi hạnh phúc nguyên sơ và giản dị nhất.
Đợi Ninh Quân Diên lật người rời khỏi người anh, lúc Trần Vận Thành định xuống giường thì đôi chân đã mỏi nhừ, anh rút khăn giấy lau sạch tinh dịch mà mình tự bắn lên bụng, lúc định đứng dậy, Ninh Quân Diên lại bế anh lên rồi cùng anh đi vào phòng vệ sinh.
Hai người chen chúc trong phòng tắm chật hẹp rửa sạch cơ thể.
Quay lại giường, Trần Vận Thành nằm luôn xuống chẳng muốn nhúc nhích nữa.
Ninh Quân Diên từ phía sau ôm lấy anh, cứ hôn lên mặt anh cổ anh hết lần này đến lần khác mà chẳng hề thấy chán.
Lúc gần như sắp nhắm mắt lại, Trần Vận Thành chợt nhớ tới một chuyện, bèn hỏi Ninh Quân Diên: "Cậu ta ở cùng một khoa với anh à?"
Ninh Quân Diên hỏi: "Ai?"
Trần Vận Thành nói: "Đàn em của anh đó." Anh chợt nghĩ, nếu đã là đàn em của Ninh Quân Diên, vậy thì chắc là học cùng một chuyên ngành với hắn, cũng sẽ ở cùng một khoa nhỉ.
Giọng Ninh Quân Diên chẳng nghe ra chút cảm xúc nào, hắn chỉ nói: "Ừ."
Trần Vận Thành "Ờ" một tiếng, rồi xoay người quay mặt về phía Ninh Quân Diên ôm chặt lấy hắn, một lát sau lại ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Ninh Quân Diên hỏi: "Còn muốn à?"
Trần Vận Thành không nhịn được mà bật cười, anh nói: "Không, anh đã làm em thỏa mãn rồi, ngủ đi."
02.Buổi sáng hai ba ngày sau, lúc đi làm Ninh Quân Diên bỏ quên một phần báo cáo ở nhà, Trần Vận Thành bèn ngồi tàu điện ngầm tới bệnh viện đưa cho hắn.
Lúc đến bệnh viện, khoa bọn họ đang bắt đầu kiểm tra phòng.
Trần Vận Thành đứng trên hành lang, thấy chủ nhiệm dẫn một nhóm bác sĩ mặc áo blouse ra khỏi phòng bệnh, rồi lại đi đến phòng bệnh tiếp theo.
Ninh Quân Diên không đi theo sau chủ nhiệm, hầu như sau khi mọi người đã rời khỏi phòng bệnh hết rồi hắn mới ra ngoài, đi bên cạnh là đàn em của Ninh Quân Diên mà Trần Vận Thành từng gặp tối hôm khoa bọn họ liên hoan.
Hai người đang nói gì đó. Bình thường trên mặt Ninh Quân Diên cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng lúc nói chuyện đàn em của hắn lại khẽ mỉm cười, đôi mắt sau cặp kính cong cong.
Nghe đàn em nói xong, Ninh Quân Diên cúi đầu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu ta mấy câu, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trần Vận Thành.
Hắn lập tức nhanh chân đi về phía Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành mỉm cười với hắn, đưa báo cáo trong tay cho hắn: "Là cái này phải không?"
Ninh Quân Diên nhận lấy, "Ừ" một tiếng, rồi lại nhìn Trần Vận Thành: "Em ăn sáng chưa?"
Sáng nay lúc đồng hồ báo thức vang lên, Ninh Quân Diên cứ ôm Trần Vận Thành mãi chẳng chịu rời giường, kết quả một lúc sau đi hơi vội vàng, hai người đều không kịp ăn sáng.
Trần Vận Thành nói: "Chưa, lát nữa em mua đại cái gì đó ở bên ngoài ăn cũng được."
Lúc này, đàn em của Ninh Quân Diên cũng bước tới, rõ ràng cậu ta vẫn còn ấn tượng với Trần Vận Thành, bèn mỉm cười hỏi: "Không giới thiệu một chút sao, đàn anh Ninh?"
Trần Vận Thành nhìn chàng trai trẻ mặc áo blouse, chủ động duỗi một tay ra: "Trần Vận Thành."
"Hoắc Tiêu," đối phương vội vã nắm lại tay anh, cũng rất thân thiện tự giới thiệu tên của mình.
Ánh mắt của Ninh Quân Diên rơi trên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của bọn họ, từ tốn nói: "Đây là bà ——"
Trần Vận Thành giơ tay lên kéo tay hắn ngắt lời, tiếp đó nói với Hoắc Tiêu: "Tôi là bạn lâu năm của anh ấy."
Mặc dù cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, nhưng Hoắc Tiêu vẫn gật đầu nói: "Em và đàn anh Ninh học cùng một chuyên ngành chính quy, về sau cũng từng làm chung ở một phòng thí nghiệm."
Trần Vận Thành nhìn Ninh Quân Diên: "Vậy hai người làm việc đi, em về đây."
Ninh Quân Diên nói: "Tôi tiễn em."
"Không phải anh còn kiểm tra phòng sao?" Trần Vận Thành nhìn về phía phòng bệnh.
Ninh Quân Diên giơ tay lên ôm bả vai anh đi về phía thang máy: "Vẫn chưa tới giường bệnh của tôi."
Đi thẳng đến thang máy, Trần Vận Thành nhận ra vẻ mặt của Ninh Quân Diên hơi lạnh lùng, bèn hỏi: "Sao thế?"
Ninh Quân Diên nói: "Vì sao không thể nói quan hệ của chúng ta?"
Trần Vận Thành hơi bất đắc dĩ: "Vậy anh có thể nói đàng hoàng được không? Đổi cách xưng hô phù hợp hơn."
"Em không phải là bà xã của tôi sao? Trên giường gọi như thế em cũng trả lời mà." Giọng Ninh Quân Diên rất lạnh lùng.Lúc này cửa thang máy vừa vặn mở ra, có hai người từ bên trong bước ra, Trần Vận Thành hơi lúng túng lùi sang một bên, đợi người đi hết, anh mới hạ thấp giọng nói với Ninh Quân Diên: "Anh cũng nói đó là trên giường rồi, nói ở đây anh không thấy ngượng à?" Nói xong, anh lại cực kỳ mất tự nhiên cúi đầu nói: "Hơn nữa, em vẫn chưa hỏi anh với đàn em của anh lén lén lút lút nói gì đâu đó."
Từ trước đến giờ Trần Vận Thành không phải là người quá tị nạnh, nói xong những lời này, bản thân anh cũng cảm thấy mình không có đạo lý, nên hơi xấu hổ.
Nhưng Ninh Quân Diên lại hỏi: "Gì cơ?"
Trần Vận Thành cảm thấy mình quá khó hiểu, bèn giơ tay dùng sức ấn thang máy, nói: "Không có gì, em về đây."
Ninh Quân Diên nắm lấy cổ tay anh: "Không được đi, em phải nói cho rõ ràng trước đã."
"Gì chứ?" Trần Vận Thành hoàn toàn không thèm nhìn hắn.
Ninh Quân Diên tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: "Em ghen đúng không?"
Trần Vận Thành nói chẳng chút nghĩ ngợi: "Em không ghen."
Ninh Quân Diên nhìn anh chẳng nói lời nào.
Trần Vận Thành đẩy hắn ra: "Nhanh đi kiểm tra phòng đi."
Ninh Quân Diên nói: "Cậu ấy nói với tôi là bệnh nhân mà hôm qua cậu ta mới tiếp nhận hôm nay sẽ làm phẫu thuật."
Trần Vận Thành muốn nói lại rằng 'cậu ta nói chuyện về bệnh nhân sao lại vui vẻ như vậy', nhưng nghĩ một lát lại không nói ra khỏi miệng, chỉ xua tay nói: "Biết rồi."
Lúc kiểm tra phòng kết thúc, Ninh Quân Diên nhìn thấy Hoắc Tiêu đi ở đằng trước, bèn gọi cậu ta lại.
Hoắc Tiêu quay đầu lại, hỏi: "Có chuyện gì sao đàn anh?"Ninh Quân Diên nói: "Đó là bạn trai của tôi." Hắn vẫn nhớ Trần Vận Thành không muốn hắn gọi anh là bà xã ở bên ngoài.
Hoắc Tiêu sửng sốt: "Gì ạ?" Một lát sau hiểu ra, cậu ta mới trợn to mắt: "Bạn trai, ý anh là anh —— Trần ban nãy ấy ạ?"
Ninh Quân Diên hơi lạnh lùng đáp lại một tiếng, hắn đi ngang qua người Hoắc Tiêu, rồi đi thẳng về phía trước, không nói thêm gì nữa.
Ăn sáng xong Trần Vận Thành mới quay về khu chợ, trong cửa hàng có một người khách quen, đang dặn dò hàng muốn lấy với Quan An Lâm, Trần Vận Thành lên tiếng chào hỏi người đó, rồi ngồi ở cửa nhìn chằm chằm cây đại thụ bên ngoài mà ngẩn người.
Quan An Lâm làm xong việc mới đi đến ngồi xuống cạnh Trần Vận Thành, hỏi anh đang nghĩ gì.
Trần Vận Thành nói: "Cậu cảm thấy giữa tôi và Ninh Quân Diên có đề tài chung nào để nói chuyện không?"
"Tôi cảm thấy?" Quan An Lâm chả hiểu mô tê gì: "Hai người có đề tài chung hay không sao tôi biết được?"
Giọng Trần Vận Thành hơi phiền muộn: "Tự dưng tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và anh ấy lớn quá, cho dù kiếm được tiền, thì vẫn có khoảng cách."
"Về mặt nào? Học lực à?" Quan An Lâm hỏi.
Trần Vận Thành tạm thời không thể diễn tả được: "Cũng không riêng gì cái đó đúng không?"
Quan An Lâm suy nghĩ một lát, rồi nói: "Là có một chút khoảng cách, nhưng cũng chưa chắc anh kém cỏi hơn anh ta, không phải kinh nghiệm từng trải trong xã hội của anh phong phú hơn anh ta sao? Giống như tôi này, tôi ngồi tù hai năm, trải nghiệm như thế này người bình thường sẽ không có được đâu."
Trần Vận Thành thờ ơ nhìn gã: "Đáng kiêu ngạo quá nhỉ."
Quan An Lâm giả vờ như không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của anh, mà chỉ nghiêm túc nói tiếp: "Với lại, anh đâu phải đồng nghiệp của anh ta, hợp nhau về tính cách với chuyện kia không phải là được rồi à, còn muốn thêm bao nhiêu đề tài chung nữa? Đâu thể vừa lên giường vừa giao lưu kiến thức y học đúng không?"
Trần Vận Thành không nói gì, chủ yếu là không muốn nói tiếp về chủ đề này với gã nữa.
Quan An Lâm thì lại rất quan tâm đến anh: "Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện này?"
Trần Vận Thành chậm rãi nói: "Gần đây có một đàn em làm việc chung với anh ấy, tôi thấy hai người họ nói chuyện rất vui vẻ."
Thật ra anh biết nói như thế có hơi không công bằng với Ninh Quân Diên, Ninh Quân Diên nói chuyện với Hoắc Tiêu, thái độ chẳng có một chút mập mờ nào, cũng không thể nói được là vui hay không vui. Nhưng Trần Vận Thành lại thấy Hoắc Tiêu quá chói mắt, một người như vậy bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Ninh Quân Diên, lần đầu tiên cho Trần Vận Thành biết thế nào là cảm giác bất an.
Anh không muốn ghen, cũng không có lý do để ghen, nhưng có một số khoảnh khắc, anh cũng chẳng thể nào khống chế được suy nghĩ của mình. Anh chỉ có thể cố gắng hết sức không thể hiện ra trước mặt Ninh Quân Diên mà thôi.
"Đàn em?" Suy nghĩ của Quan An Lâm rất đơn giản: "Đàn ông à?"
"Chứ sao?"
Quan An Lâm khó hiểu nhìn anh: "Vậy anh sợ cái gì? Đâu có nhiều đàn ông không thích phụ nữ mà chỉ thích đàn ông đến vậy? Anh nghĩ ai cũng giống mình à? Cho dù Ninh Quân Diên có đẹp trai đến đâu đi chăng nữa, có trần truồng đứng trước mặt tôi, tôi cũng chẳng bao giờ rung động với anh ta được không?"
Trong đầu Trần Vận Thành bất giác hiện lên hình ảnh Ninh Quân Diên cởi sạch quần áo, anh nghiến răng nghiến lợi nói với Quan An Lâm: "Thật sự rất cảm ơn câu an ủi của cậu nhé."03.Buổi tối Ninh Quân Diên tăng ca, Trần Vận Thành ăn cơm bên ngoài với Quan An Lâm, rồi một mình quay về nhà.
Theo lý mà nói, anh cảm thấy Quan An Lâm nói rất đúng, nhưng thực tế cứ nghĩ đến việc từ sáng tới tối Ninh Quân Diên đều ở bên cạnh đàn em của hắn, luôn có đề tài chung nói chẳng hết chuyện, thì trong lòng Trần Vận Thành lại cảm thấy không dễ chịu lắm.
Tắm xong, anh đứng đánh răng trước tấm gương trong phòng vệ sinh, thầm nghĩ mình không thể tiếp tục suy nghĩ lung tung như vậy nữa, vì hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Ninh Quân Diên thích anh, có lẽ đó là chuyện đáng tin nhất trên đời.
Vẫn chưa đánh răng xong mà Trần Vận Thành đã nghe thấy tiếng mở cửa, anh biết là Ninh Quân Diên về, nên bèn vội vàng súc miệng, rửa sạch bàn chải đánh răng để vào trong ly, rồi kéo cửa kính ra, để ly vào cái tủ nhỏ ở đằng sau.
Lúc đóng cửa lại, anh chợt nhìn thấy Ninh Quân Diên đang đứng sau lưng mình qua tấm gương được khảm ở trên cửa.
Không biết Ninh Quân Diên vào từ lúc nào mà chẳng hề nghe thấy tiếng bước chân, Trần Vận Thành giật mình, đang định nói chuyện, thì Ninh Quân Diên đã giơ tay bắt lấy eo bế cả người anh lên không có chút báo trước.
Ninh Quân Diên dùng rất nhiều sức, hắn không bế Trần Vận Thành lùi về phía sau, mà bế anh lên đặt quỳ trên bàn bên cạnh chậu rửa mặt ở phía trước. Hắn ôm eo Trần Vận Thành bằng một tay, còn một tay khác thì luồn vào quần pyjamas rộng rãi của anh, trực tiếp nắm lấy hạ thể đang mềm nhũn của Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần, anh tức giận quát: "Ninh Quân Diên!" Một giây sau điểm chí mạng đã bị người ta nắm trong tay, bỗng chốc không thể động đậy, đầu gối quỳ trên mặt bàn lạnh lẽo cứng rắn, không gian chật hẹp chẳng thể nào tránh về phía trước được, nên chỉ có thể ngửa ra sau dựa vào người Ninh Quân Diên.
"Đừng phát điên nữa," Trần Vận Thành hơi bất đắc dĩ.
Từ trước đến giờ Ninh Quân Diên luôn đòi hỏi không có chừng mực với cơ thể của Trần Vận Thành, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ không kiềm chế được. Giống như hôm nay vậy, có lẽ là vừa mới trải qua một ca phẫu thuật dài, chẳng những không sức cùng lực kiệt, mà lại càng bắt nạt Trần Vận Thành thêm táo tợn hơn.
Bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể bị những ngón tay thon dài nắm chặt tuốt động, Trần Vận Thành nhanh chóng thở hổn hển, đồng thời cảm thấy tư thế này rất khó chịu, bèn giơ khuỷu tay lên đánh vào vai Ninh Quân Diên: "Quay về giường đi."
Ninh Quân Diên đứng trên sàn nhà, hơi thấp hơn anh một chút, hắn thô bạo kéo áo ngủ của Trần Vận Thành ra, nhấc một cánh tay của Trần Vận Thành gác qua vai mình, rồi vùi đầu trước ngực Trần Vận Thành ngậm lấy một bên đầu v* của anh.
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên là đối diện với tấm gương, mặt anh lập tức đỏ tới mang tai, đồng thời cảm nhận được từng cơn khoái cảm kéo tới, làm toàn thân rã rời chẳng còn chút sức lực nào.
Những lúc như thế này, từ trước đến giờ Ninh Quân Diên luôn thích mềm không thích cứng.
Trần Vận Thành đã sớm hiểu rõ tính cách của hắn, anh thở hổn hển nói: "Đầu gối em đau quá." Quỳ lâu trên mặt bàn lạnh lẽo cứng rắn, đầu gối anh thực sự hơi đau với cả toàn thân cũng thấy khó chịu nữa.
Ninh Quân Diên lạnh lùng hừ một tiếng, hình như hắn không vui lắm, nhưng vẫn bế anh lên đi ra khỏi phòng vệ sinh rồi trực tiếp ném cả người anh lên sô pha.
Trần Vận Thành nằm sấp trên sô pha, một giây sau đã bị Ninh Quân Diên nắm lấy eo kéo dậy, đổi thành tư thế quỳ.
Ninh Quân Diên đè trên người anh, lấy chân chen vào giữa hai chân anh, một tay tiếp tục sờ nắn dương v*t đã cứng ngắc của anh, hắn rướn người ra dùng một tay còn lại kéo ngăn kéo dưới bàn trà muốn tìm gel bôi trơn lần trước vứt vào trong đó, nhưng hắn lại tìm được một chiếc còng tay bằng da.
Hai tay Trần Vận Thành bỗng nhiên bị Ninh Quân Diên kéo ra phía sau, cả nửa người trên mất đi chống đỡ nên đổ sụp xuống, chỉ có cái mông lại càng vểnh lên thật cao, tiếp đó anh nhận ra hai tay mình đã bị còng chặt rồi.
"Anh ném thứ này ở phòng khách lúc nào vậy?" Trần Vận Thành cảm thấy rất phẫn nộ.
Ninh Quân Diên không trả lời, đôi môi cứ lưu luyến mãi bên tai và cổ của Trần Vận Thành, để lại một chuỗi dấu hôn nóng ướt. Ngón tay hắn dính gel bôi trơn mở rộng cho Trần Vận Thành, rồi nhét dương v*t đã cứng lên một lúc lâu của mình vào.
Đầu Trần Vận Thành chúi thấp xuống, có cảm giác như đại não mình đang ứ máu, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể suy nghĩ được, anh nói: "Chưa mang bao..."
"Không bắn vào bên trong," Đến giờ Ninh Quân Diên mới nói ra câu đầu tiên của tối nay.
Trần Vận Thành không thở nổi, anh nghiêng đầu thở dốc từng ngụm từng ngụm, cơ thể nhanh chóng thích ứng với tư thế bị chen vào, bắt đầu đạt được khoái cảm.
Ninh Quân Diên cúi người, vừa dùng sức ra vào, vừa ôm chặt eo Trần Vận Thành, hôn lên môi anh.
Trần Vận Thành bị chặn miệng, chỉ có thể kêu rên thành tiếng.
Một lát sau, Ninh Quân Diên mở còng tay cho Trần Vận Thành. Trông thì hắn ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng thật ra làm gì cũng rất có chừng mực. Mặc dù hắn chưa bao giờ nói ra, nhưng Trần Vận Thành biết hắn sợ còng tay lâu, thì máu trên hai tay Trần Vận Thành sẽ không lưu thông được.
Trần Vận Thành bị Ninh Quân Diên kéo dậy, thẳng nửa người trên ngồi quỳ chân trên người Ninh Quân Diên, rồi tiếp tục rút ra cắm vào.
Cái tư thế này lại là tiến vào từ phía sau, Trần Vận Thành có cảm giác bị đâm vào cực kỳ sâu, cả người đều bị Ninh Quân Diên chọc thủng.
Anh giơ tay lên, với ra sau xoa mặt Ninh Quân Diên, bày tỏ tình cảm của mình chẳng chút keo kiệt: "Em yêu anh."
Em biết anh là người yêu em nhất trên thế gian này, em muốn để anh biết, em cũng là người yêu anh nhất trên thế gian này.
Ninh Quân Diên hít thở nặng nhọc, hơi thở nóng rực phả vào bên tai Trần Vận Thành.
Có một khoảnh khắc, Trần Vận Thành tưởng Ninh Quân Diên sẽ cắn mình, tính cách của Ninh Quân Diên cất giữ một phần bản tính của động vật ăn thịt, hắn thích sự chiếm giữ vô tận.
Nhưng Ninh Quân Diên không làm vậy, vì hắn biết Trần Vận Thành sợ đau, rất yếu ớt, hắn lại yêu anh quá sâu đậm, nên hắn không nỡ.
Giây phút cuối cùng, Ninh Quân Diên rút dương v*t của mình ra, bắn lên mông Trần Vận Thành. Hắn đè lên người Trần Vận Thành đổ thẳng xuống sô pha, rầy rà không chịu đứng lên.
Trần Vận Thành hỏi hắn: "Ca phẫu thuật hôm nay phiền toái lắm à?"
"Cũng tàm tạm," giọng Ninh Quân Diên hơi khàn.Trần Vận Thành nói: "Vậy sao vừa về đến nhà anh đã kích động như vậy?"
Ninh Quân Diên dùng một tay chống đầu, nhìn anh nói: "Tâm trạng của tôi rất tốt."
Trần Vận Thành mỉm cười: "Sao tự nhiên tâm trạng lại tốt?"
Vẻ mặt của Ninh Quân Diên rất bình tĩnh: "Buổi chiều phẫu thuật cùng Hoắc Tiêu".
Trần Vận Thành nhìn hắn một lúc: "Nên, anh muốn nói gì?"
Ninh Quân Diên nói: "Em không muốn nói gì với tôi à?"
Trần Vận Thành nói: "Không phải là công việc sao? Chuyện này bình thường mà. Em cũng đâu thể phẫu thuật cùng anh được."
Ninh Quân Diên nói với anh: "Ừ, em chỉ có thể lên giường cùng tôi thôi."
Trần Vận Thành nghĩ một lát rồi nói: "Anh nói như vậy em nghe trong lòng cảm thấy không thoải mái."
Ninh Quân Diên lại nói: "Chỉ có em mới có thể lên giường cùng tôi." Hắn thẳng eo đụng đụng vào Trần Vận Thành: "Nó chỉ cứng được với em thôi."
Trần Vận Thành hơi muốn đỏ mặt: "Anh bớt bớt đi."
Ninh Quân Diên ôm anh, nói: "Gọi tôi."
Trần Vận Thành gọi tên hắn: "Ninh Quân Diên."
Ninh Quân Diên: "Không muốn nghe cái này."
Trần Vận Thành bèn thay đổi xưng hô khác: "Ngôn Ngôn, muốn nghe không?"
Ninh Quân Diên dỗ dành anh: "Đổi cái khác đi."
Trần Vận Thành giả bộ không hiểu: "Em không biết anh muốn nghe gì."
Ninh Quân Diên nói với anh: "Tôi yêu em, bà xã."
Trần Vận Thành mè nheo: "Em cũng yêu anh." Rồi anh vùi mặt trên ghế sô pha, giơ cánh tay lên che kín mặt, giọng nói vừa ấp úng vừa miễn cưỡng gọi: "Ông xã."
Cũng vì hai chữ này, mà Ninh Quân Diên đã tắm rửa sạch sẽ ra khỏi phòng vệ sinh, vừa quay về giường lại đè Trần Vận Thành ra làm một lần nữa.
Trần Vận Thành không biết rốt cục thì Ninh Quân Diên lấy đâu ra nhiều tinh lực thế, dù sao thì bản thân anh cũng chẳng còn chút sức lực nào để giơ tay lên nữa rồi.Bọn họ nằm trên giường, Trần Vận Thành nhìn chằm chằm trần nhà, nói: "Tụi mình đi xem nhà nhé."
Ninh Quân Diên ôm anh, trả lời: "Được."
Giờ bọn họ vẫn đang ở trong căn nhà thuê của Trần Vận Thành, mặc dù không có gì bất tiện, nhưng Trần Vận Thành vẫn muốn mua một căn nhà chỉ thuộc về mình và Ninh Quân Diên hơn.
"Mua nhà chừng nào đây?" Trần Vận Thành hỏi.
Ninh Quân Diên nói: "Nhỏ một chút."
Dù sao thì bọn họ cũng chẳng có con, trong nhà cũng không cần để lại phòng dành cho khách, ngoài phòng ngủ, thì có thêm một phòng sách là đủ rồi. Ninh Quân Diên mong cuộc sống của Trần Vận Thành chỉ có một mình hắn.
Trần Vận Thành cũng đang cân nhắc: "Phải có một phòng sách, rồi còn có thêm một gian phòng dành cho khách nữa, lần sau mấy người Quan An Lâm tới ăn cơm, uống say thì cũng có chỗ mà ngủ lại."
Ninh Quân Diên chẳng nói gì.
Trần Vận Thành hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn, bèn cố ý trêu hắn: "Anh không có khách à?"
"Ai chứ?" Giọng Ninh Quân Diên trầm thấp: "Đàn em của tôi?"
Trần Vận Thành không nhịn được mà quay đầu nhìn hắn.
Vẻ mặt của Ninh Quân Diên rất bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh không để lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ từ tốn nói: "Được đó, lần sau mời cậu ta tới làm khách, buổi tối ngủ trong căn phòng sát bên cạnh phòng tụi mình."
Trần Vận Thành cố gắng trở mình, nằm sấp trên giường quay mặt về phía Ninh Quân Diên, anh hỏi hắn: "Ngủ trong căn phòng sát bên cạnh phòng tụi mình làm gì?"
Ninh Quân Diên nói: "Tôi ra sức chịch em, em rên cho cậu ta nghe."
Trần Vận Thành nhìn hắn chẳng nói lời nào.
Một lát sau trong đôi mắt Ninh Quân Diên xuất hiện ý cười nhàn nhạt, hắn giơ tay lên vuốt ve mặt Trần Vận Thành rồi nói: "Không rên cho cậu ta nghe nữa, chỉ được rên cho mình tôi nghe thôi."
Trần Vận Thành suýt chút nữa không nhịn được mà cắn lên tay hắn.
Ninh Quân Diên nói với anh: "Tôi nói cho cậu ta biết quan hệ của tụi mình rồi."
Trần Vận Thành cũng chẳng thấy lạ, sáng nay nếu như không phải có anh ngăn lại, thì Ninh Quân Diên cũng đã nói rồi. Anh nhìn chằm chằm Ninh Quân Diên một lát rồi nói: "Đàn em của anh xuất sắc lắm phải không?"
Giọng nói của Ninh Quân Diên hơi bất mãn: "Sao em lại quan tâm đến cậu ta vậy?"
Trần Vận Thành gối đầu lên ngực Ninh Quân Diên: "Hai người mỗi ngày đều ở cạnh nhau, nên có rất nhiều đề tài chung đúng không? Không giống em chẳng hiểu gì cả."
Ninh Quân Diên dùng ngón tay nắm cằm anh nâng mặt anh lên: "Em ghen à?"
Trần Vận Thành thẳng thắn thừa nhận: "Một chút xíu."
Ninh Quân Diên dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: "Mặc dù tôi rất vui vì em ghen, nhưng tôi lại không hiểu vì sao em ghen. Nếu như là vì mỗi ngày ở bên cạnh nhau rồi có đề tài chung, vậy thì em phải ghen với chủ nhiệm của chúng tôi chứ?"
Trần Vận Thành lập tức nhớ tới chủ nhiệm với mái tóc hoa râm và khuôn mặt dễ gần của khoa Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên nói: "Tôi ở bên ông ấy lâu hơn, đề tài chung cũng nhiều hơn."
Trần Vận Thành bỗng chốc chẳng còn lời nào để nói, nếu như lúc này anh nói là vì Hoắc Tiêu đẹp trai thì có vẻ anh rất nông cạn, trong mắt Ninh Quân Diên rõ ràng không nhìn thấy mấy thứ đó.
Như kiểu tư duy logic của tất cả mọi người trên thế giới này đều rất đơn giản, chỉ có bản thân Trần Vận Thành là quá phức tạp.
Ninh Quân Diên dùng ngón tay cọ cọ mặt anh, nói: "Tôi quen Hoắc Tiêu từ lúc học đại học rồi, nhưng chưa từng có suy nghĩ gì đối với cậu ấy cả."
Trần Vận Thành nắm chặt tay hắn.
Ninh Quân Diên lại nói: "Chỉ thích em thôi."
Thế giới của hắn thực sự rất đơn giản, chỉ có thể yêu một người, rồi yêu cả một đời thế là đủ.
Trần Vận Thành mỉm cười, rồi giơ tay ra ôm chặt lấy Ninh Quân Diên.
04.Thời thơ ấu
Việc khôi phục lại trí nhớ của Ninh Quân Diên là một quá trình diễn ra từ từ, cứ một ngày hắn sẽ nhớ ra vài chuyện, rồi mấy ngày sau lại nhớ ra thêm vài chuyện khác nữa.
Hắn phát hiện hóa ra mình không phải tên là Ngôn Ngôn, mà tên của hắn là Ninh Quân Diên. Hắn nhớ ra tên của cha mẹ mình, cũng biết nhà mình ở đâu.
Lúc đó thực ra hắn đã có thể rời khỏi nơi này rồi, hoặc là đi báo cảnh sát, nhưng hắn không làm vậy. Bản thân hắn cũng chẳng thể nói ra được là vì sao, có lẽ do trí nhớ đã dần khôi phục, nhưng vết thương trên đầu vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nên phần lớn thời gian hắn đều không dùng để suy nghĩ, mà là nhìn Trần Vận Thành rồi ngẩn người.
Phần quan trọng nhất trong cuộc sống hằng ngày của hắn, chính là nhìn chằm chằm Trần Vận Thành.
Lúc đó Trần Vận Thành còn rất gầy, vì từ nhỏ không có đủ dinh dưỡng, nên trông ốm nhom, Ninh Quân Diên nghĩ mình có thể nắm cổ áo anh nhấc anh lên không trung xoay một vòng. Tóc Trần Vận Thành chưa bao giờ được cắt tỉa gọn gàng, mà lúc nào cũng bù xù, mặt cũng chẳng trắng trẻo, nhưng lại sở hữu một đôi mắt sáng ngời và một đôi môi hồng hào.
Dáng người của Ninh Quân Diên rất cao, cao hơn so với những cậu bé cùng tuổi, mấy tên lưu manh xung quanh đó đã sớm chẳng có ai dám trêu chọc hắn nữa rồi.
Mẹ nuôi không muốn mua quần áo cho bọn họ, về sau ngay cả quần áo cũ cũng không kiếm cho bọn họ nữa. Trần Vận Thành bèn tự đi kiếm, anh còn từng trộm mấy thứ, đem về giặt sạch sẽ, rồi chọn cái tốt nhất đưa cho Ninh Quân Diên mặc. Sau này khi Chu Ngạn đến, Trần Vận Thành cũng sẽ chọn những thứ tốt đưa cho Chu Ngạn trước, nên Ninh Quân Diên vì thế mà cảm thấy không vui.
Phần lớn thời gian Ninh Quân Diên đều đem lại cho người ta cảm giác lạnh lùng, khi hắn dần lớn lên, đến cha nuôi mẹ nuôi cũng bắt đầu cảm thấy sợ hắn, chỉ có Trần Vận Thành là không sợ hắn.
Nếu khoảng mấy ngày mà hắn không chịu tắm rửa thì Trần Vận Thành sẽ giục hắn đi tắm, anh cũng tự cầm kéo cắt tóc giúp hắn, còn giặt quần áo cho hắn nữa.
Chân Ninh Quân Diên dài, quần kiếm được thường vừa eo chứ chẳng vừa chân, Trần Vận Thành còn tự cắt một khúc trên những cái quần khác ghép lại cho hắn.
Buổi tối, hai người họ chen chúc dưới đèn bàn, Trần Vận Thành cầm kim chỉ, cả buổi trời không xỏ kim được, anh không biết may vá nên không biết phải làm như thế nào.
Ninh Quân Diên sáp lại rất gần, rõ ràng chẳng có gì đẹp mắt, nhưng hắn vẫn muốn dán vào trán Trần Vận Thành nhìn anh vá quần.
Trần Vận Thành giơ tay đẩy hắn ra, nói: "Cậu chắn mất ánh sáng của tớ rồi." Trần Vận Thành vẫn chưa vỡ giọng, lúc nói chuyện vẫn là giọng nói trong trẻo của thiếu niên, từ nhỏ đã thành thói quen, khi nói chuyện tiếng cũng không lớn lắm, giọng điệu lúc nào cũng nhẹ nhàng.
Ninh Quân Diên tránh ra một chút, nhìn anh lấy hết can đảm chọc kim xuống.
Hóa ra quần của Ninh Quân Diên là quần bò, ống quần mà Trần Vận Thành cắt xuống cũng là quần bò, chỉ là màu sắc hơi khác nhau, nhưng quan trọng nhất là đến kích thước cũng không giống, nên khiến Trần Vận Thành cực kỳ phiền não.
Anh không nghĩ ra thêm được cách nào khác, nên chỉ có thể vá lại trước rồi tính sau, đường khâu mất trật tự, vất vả lắm mới đi được một vòng, mối ghép trông rất lộn xộn.
"Xấu quá đi," Trần Vận Thành giơ quần lên cho Ninh Quân Diên xem.
Ninh Quân Diên nhìn một lúc rồi gật đầu.
Trần Vận Thành thở dài, rồi thả quần xuống nói với Ninh Quân Diên: "Mặc đỡ đi."
Ninh Quân Diên tiến sát tới trước mặt Trần Vận Thành, cọ cọ trán anh, tỏ vẻ đồng ý.
Ngày hôm sau, Ninh Quân Diên mặc cái quần đó ra ngoài cùng Trần Vận Thành. Giờ hắn rất cao, gần như đã là thân hình của người trưởng thành rồi, nên rất dễ làm người ta cảnh giác, vì vậy lúc Trần Vận Thành đi ăn trộm, thường sẽ bảo hắn trốn xa một chút.
Bản thân Trần Vận Thành cũng không cố gắng ăn trộm. Ninh Quân Diên thấy anh thường đứng bên vỉa hè nhìn đoàn người rồi ngẩn ngơ, có một lần anh trộm ví tiền của một người phụ nữ trung niên, người phụ nữ đó đi qua bên kia đường thì phát hiện ra ví tiền của mình đã bị mất rồi, lập tức hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi. Ninh Quân Diên thấy Trần Vận Thành cứ nhìn bà ấy mãi, một lát sau anh chạy tới trả lại ví tiền cho bà, rồi nói với bà ấy câu gì đó.
Người phụ nữ trung niên nhận lấy ví tiền, mở ra kiểm tra rồi nhanh chóng rời đi.
Trần Vận Thành quay về bên cạnh Ninh Quân Diên, Ninh Quân Diên hỏi anh: "Cậu nói gì với bà ấy thế?"
"Tớ nói tớ nhặt được," Trần Vận Thành nhỏ giọng nói.
Ninh Quân Diên không nói gì, chỉ là hắn cảm thấy người phụ nữ đó không tin anh.
Buổi tối, Ninh Quân Diên nằm trên giường nhỏ giọng nói với Trần Vận Thành: "Tụi mình rời khỏi đây nhé."
Trần Vận Thành sửng sốt hỏi hắn: "Đi đâu?"
Ninh Quân Diên gối hai tay ra sau đầu, nói: "Đi một nơi rất xa."
Lúc đó Chu Ngạn đã ở chung một phòng với bọn họ. Mỗi ngày Chu Ngạn sẽ nằm trên chiếc giường nhỏ của mình nói chuyện với Trần Vận Thành một lúc, bình thường lúc cậu ta nói chuyện, Ninh Quân Diên sẽ chẳng nói gì. Đợi cậu ta ngủ rồi, Ninh Quân Diên mới thấp giọng nói chuyện bên tai Trần Vận Thành.
Giọng hai người họ đều rất nhỏ, lúc nói chuyện cũng nằm sát gần nhau.
"Không có chỗ để đi," Trần Vận Thành nói. Anh không có nhà, không có người thân, không biết phải đi về đâu.
Ninh Quân Diên quay người qua nhìn anh, dựa vào ánh sáng chiếu vào từ ô cửa sổ, có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt Trần Vận Thành, mũi anh rất thẳng, làm Ninh Quân Diên muốn cắn một cái.Sau đó Ninh Quân Diên làm như vậy thật.
Trần Vận Thành giật mình, suýt chút nữa kêu thành tiếng, anh che mũi mình nói: "Sao lại cắn tớ?"
Ninh Quân Diên nói: "Muốn cắn."
Trần Vận Thành nhẹ giọng nói: "Đau lắm đó."
Ninh Quân Diên giơ tay lên xoa giúp anh. Hắn chỉ muốn cắn anh một cái thôi, chứ không muốn làm anh đau thật.
Trần Vận Thành im lặng một lát, rồi hỏi Ninh Quân Diên: "Cậu muốn rời khỏi đây rồi à?"
Ninh Quân Diên "Ừ" một tiếng.
Trần Vận Thành trở mình, mặt đối mặt với hắn, nói: "Nhưng cậu muốn đi đâu?"
Hai chữ "về nhà" đã đến bên miệng, nhưng Ninh Quân Diên lại trì hoãn chẳng nói ra.
Trần Vận Thành nói với hắn: "Nếu như cậu có chỗ để đi thì cứ đi đi, tớ —— không đi đâu."
Ninh Quân Diên nhìn anh: "Cậu không đi với tớ à?"
Trần Vận Thành nói: "Mấy năm nay cha nuôi và mẹ nuôi đã nuôi nấng tớ, tớ không biết phải đi đâu cả." Nói tới đây, anh chợt cảm thấy rất buồn, bèn duỗi tay ra nắm chặt tay Ninh Quân Diên: "Tớ sẽ nhớ cậu lắm."
Ninh Quân Diên giơ tay lên ôm anh, Trần Vận Thành không từ chối, mà chui vào lồng ngực Ninh Quân Diên, dùng cánh tay ôm lấy eo Ninh Quân Diên.
Bọn họ đều không nói gì, mà cứ ôm nhau như vậy ngủ hết một buổi tối.
Tối hôm đó, Ninh Quân Diên mơ thấy một giấc mơ rất lạ, trong mơ hắn vẫn ôm Trần Vận Thành, Trần Vận Thành rất mềm mại rất ngoan ngoãn, mái tóc và làn da đều thơm ngát, hắn không biết mình phải làm gì, bèn ôm Trần Vận Thành mà mình thích nhất rồi xoa nắn cơ thể anh.
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Ninh Quân Diên có cảm giác quần lót của mình ẩm ướt dinh dính.
Trần Vận Thành vẫn bị hắn ôm, khi tỉnh lại cũng cảm nhận được, hai người họ quỳ trên giường vén chăn lên, thì nhìn thấy drap giường cũng bị bẩn.
Trên mặt Ninh Quân Diên không có biểu cảm gì, hắn chỉ bày ra ánh mắt vô tội, nhìn Trần Vận Thành chẳng nói lời nào.
Hai năm qua Trần Vận Thành học được không ít điều, anh bắt đầu ít thuê truyện tranh mà toàn lén đọc tiểu thuyết, hình như anh biết Ninh Quân Diên bị làm sao, bèn nhìn chằm chằm quần lót của Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên rất thản nhiên kéo quần lót xuống cho anh nhìn.
Trần Vận Thành vội vã bảo hắn mặc lại, anh đỏ mặt lén quay đầu nhìn về phía Chu Ngạn, thấy Chu Ngạn vẫn còn ngủ say, bèn xuống giường đi tìm quần lót sạch cho Ninh Quân Diên thay ra.
Sáng sớm hai người họ đã ngồi xổm ở trong sân để giặt drap giường.
Mẹ nuôi thức dậy đi ngang qua nhìn thấy, muốn tới hỏi một câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt u ám của Ninh Quân Diên, bèn vòng qua đi thẳng đến phòng bếp.
Giặt drap giường xong, Trần Vận Thành cũng giặt cả quần lót của Ninh Quân Diên rồi treo ở trong sân luôn.
Lúc này Chu Ngạn mới rời giường, cậu ta tò mò đi đến hỏi: "Sao mới sáng sớm mà đã giặt drap giường rồi?"
Trần Vận Thành lắc đầu: "Không có gì, em nhanh đi ăn sáng đi."
Chu Ngạn hơi sợ Ninh Quân Diên, nhìn thấy Ninh Quân Diên ngồi bên cạnh bèn một mình đi đến phòng bếp.
Trần Vận Thành quay lại bên cạnh Ninh Quân Diên, ngồi xuống đó cùng hắn.
"Cậu mơ thấy cái gì vậy?" Trần Vận Thành chợt tò mò.
Ninh Quân Diên không trả lời, hắn quay đầu, nhìn vành tai ửng hồng của Trần Vận Thành, rồi nhớ lại giấc mơ tối qua, muốn ôm Trần Vận Thành vào trong ngực xoa nắn một hồi.
Không biết Trần Vận Thành đang nghĩ gì, mà tự dưng bật cười thành tiếng.
Lúc này Ninh Quân Diên nói: "Tớ không đi nữa."
Trần Vận Thành ngạc nhiên nhìn hắn: "Vì sao?"
Không vì sao cả, Ninh Quân Diên nghĩ mình phải nhìn chằm chằm Trần Vận Thành, không thể để Trần Vận Thành rời khỏi tầm mắt của mình được.
Trần Vận Thành cúi đầu, một lát sau lại rầu rĩ nói: "Đợi thêm một chút nữa, nếu như cậu nhớ ra nhà mình ở đâu thì hãy đi được không?"
Ninh Quân Diên không nói cho anh biết là mình đã nhớ ra rồi.
Trần Vận Thành nhẹ giọng nói: "Thật ra tớ hơi ích kỉ, tớ không muốn cậu đi."
Ninh Quân Diên nhìn gò má của Trần Vận Thành, buổi sáng ngủ dậy, Trần Vận Thành vừa đánh răng rửa mặt xong, làn da không trắng lắm, nhưng lúc này rất sạch sẽ, màu da cũng rất đồng đều, gò má trông mềm mại, đôi môi cũng ướt át phớt hồng.
Muốn hôn một cái.
Suy nghĩ của Ninh Quân Diên bắt đầu bay lung tung, hắn vừa nghe Trần Vận Thành nói chuyện, vừa nhớ lại giấc mơ tối qua.
Trần Vận Thành nói tiếp: "Thật ra cậu rời khỏi đây chắc chắn sẽ tốt hơn, nhưng như vậy thì chỉ còn lại một mình tớ. À không đúng, còn Chu Ngạn nữa."
Ninh Quân Diên nghĩ thầm, Chu Ngạn là cái thá gì chứ!
Trần Vận Thành nói: "Nhưng cậu khác Chu Ngạn."
Ninh Quân Diên vui hơn một chút.
Nói tới đây, Trần Vận Thành dừng lại, hai tay chống mặt nhìn về phía trước.
Ninh Quân Diên giơ tay lên, dùng ngón tay chạm vào môi anh.
Trần Vận Thành khó hiểu hỏi: "Sao đấy?"
Ninh Quân Diên không nói gì, hắn thả tay xuống, thầm nghĩ thực sự rất mềm, sau đó lại nghĩ, cứ vậy đi.
HOÀN TOÀN VĂN
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com