TruyenHHH.com

Ac Mong Obikaka

Cánh cửa nặng nề mở ra, chiếu những tia sáng duy nhất vào trong căn phòng tối tăm mù mịt, hắn bước vào, cánh môi nhếch nhẹ lên một chút mới cất lời hỏi " Em ở nhà có ngoan không? "

Không có tiếng đáp lại.

" Ngoan nhỉ? "

Hắn tiến lại gần, thiếu niên đang nằm trên giường đưa lưng về phía hắn đã mở mắt. Ánh mắt trông có vẻ mệt mỏi. Sắc mặt anh không tốt lắm. Cũng phải, cả ngày nay anh chưa ăn gì.

" Để tôi cởi trói. "

Động tác cởi dây trói rất nhẹ nhàng, dịu dàng và thận trọng. Hắn sợ làm đau anh. Anh không có phản kháng, nhưng ngay khi dây trói vừa rơi xuống nệm, anh lập tức xoay qua vung một quyền đến trước mặt hắn.

Hắn không hề đánh trả, chỉ lặng lẽ né đòn. Charka trong người bị phong ấn, anh bất lực chỉ có thể dùng thể thuật đánh hắn, nhưng là lúc này anh không đủ sức.

Sức lực nhanh chóng cạn kiệt. Anh bắt đầu thở dốc, hắn chỉ chờ lúc này liền thúc đầu gối thẳng vào bụng anh. Anh đau điếng nằm vật xuống sàn.

Hắn bước lại gần, nắm chặt hai tay anh ép lên trên đỉnh đầu.

" Bỏ ra! "

" Thật hư đốn, nếu còn tiếp tục cử động, em sẽ không được ăn tối, biết chưa? "

Đôi bàn tay yếu ớt vẫn cật lực vùng vẫy. Hắn trừng trừng nhìn cậu trai dưới thân. Rõ ràng lì lợm!

" Bao công sức tôi dạy dỗ, em chẳng ngấm được tí nào. "

" Tối nay nhịn cơm! Quỳ ở đây hai tiếng! "

Hắn sốc anh ngồi dậy, buộc chặt đôi tay lại rồi treo lên trần nhà. Hắn kéo căng sợi dây để anh quỳ thẳng người dưới đất.

Hộp cơm đặt trên bàn bị vứt thẳng vào thùng rác.

" Nếu còn tiếp tục, tôi sẽ có cách trừng trị thật nghiêm khắc. Thật không thể mềm mỏng được mà! "

Cậu trai đang quỳ dưới đất không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng. Hắn nằm lên giường, quan sát anh quỳ.

...hai tiếng trôi qua...

Đặt quyển sách trong tay xuống, hắn lẳng lặng đến gần, tháo dây trói ra. Lần này, anh hoàn toàn không có ý định đánh hay kháng cự. Anh đuối sức rồi. Sợi dây vừa tháo ra, anh liền đổ rạp xuống. Hắn đỡ lấy, để anh dựa vào người.

" Lần sau ngoan ngoãn, tôi sẽ không phạt em nữa. "

" Thả tôi ra..."

" Im lặng! "

" Tôi.."

" Em muốn nói nữa, thì quỳ tiếp cho tôi! "

Hắn bế xốc anh lên, người anh nhẹ bẫng. Đặt anh ngồi xuống giường, hắn xắn ống quần anh lên. Đầu gối vì quỳ dưới nền đất cứng lạnh mà đỏ tấy lên cả. Hắn nhẹ nhàng xoa thuốc.

" Đói không? "

"..."

" Trả lời! "

" Không "

" Nói lại! "

"..."

" Cứng đầu! Nói không đói mà ngày mai tôi về còn thấy em mê man ngủ, không ra đón tôi. Tôi nhất định sẽ mang một cái đầu về cho em."

Hắn đe doạ, đặt anh nằm xuống giường.

" Ngủ đi. "
...

Thế giới hỗn chiến, Uchiha thắng trận, nghiễm nhiên làm chủ cả thiên hạ. Hatake Kakashi rốt cuộc rơi vào tay hắn. Uchiha Obito, kẻ luôn mang trong mình hình bóng Kakashi, rốt cuộc cũng có được anh, cũng biến anh thành người của mình, dù có phải cưỡng ép.

Nhưng Kakashi là người rất ngoan cố, cứng đầu, lì lợm. Hắn sẽ còn phải dạy dỗ anh dài dài.
...

Hắn ra ngoài từ sớm, đó đã là một quy luật, buổi sáng hắn sẽ rời đi, đến chiều tối sẽ trở về cùng một chút đồ ăn.

Điều đó có nghĩa, anh sẽ phải nhịn đói từ sáng đến chiều. Mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, có phải quá tàn nhẫn rồi không?

Tất nhiên phải tàn nhẫn, vì anh đang bị nghiêm dạy.

Ngày đầu tiên bị đưa đến đây, anh đã tát thẳng vào mặt hắn. Nhân lúc hắn sơ ý, suýt nữa anh đã bỏ trốn thành công.

Anh sẽ bị điều giáo nghiêm khắc cho đến khi hoàn toàn khuất phục. Đó là nội dung hắn đã nói với anh ngay sau khi bắt lại được.

Và sau đó, là những chuỗi ngày cầm tù đến vô vọng. Không còn hi vọng trốn thoát nữa. Điều duy nhất anh có thể, chính là mong chờ hắn chán ghét mình, rồi thả anh đi, hoặc thậm chí giết anh cũng được. Chỉ cần được giải thoát.

Nhưng thực tế đã chứng minh, hắn chưa bao giờ có ý định giết anh, chưa từng tỏ thái độ ghét bỏ. Chỉ có những trừng phạt nghiêm khắc khi anh phản kháng hoặc có ý định tự vẫn.

" Sao rồi? Hôm nay không ngủ nữa mà ra đón tôi à? "

"..."

Hôm nay anh không dám ngủ, anh đã ngồi sẵn đó chờ hắn về. Hắn xoa xoa đầu anh. Bàn tay ấm áp như vậy, cử chỉ ôn nhu như vậy, nếu không phải là trong tình cảnh này, anh nhất định sẽ lay động nếu hắn theo đuổi anh.

" Vậy thì, xoay người lại, tôi cởi trói cho em. "

Hôm nay anh không cãi lại hắn, từ từ xoay người lại. Động tác cởi dây trói của hắn ôn nhu vô cùng. Hắn tháo dây xong, liền xoay đầu anh lại, đặt lên môi anh một nụ hôn. Anh không có kháng cự, hắn rất hài lòng.

Cả anh và hắn đều biết nguyên nhân của sự ngoan ngoãn bất thường này. Anh cần thức ăn, anh không chịu thêm được nữa. Mọi thứ trong mắt đều từ từ mờ ảo. Nếu không có thức ăn, tin chắc rằng chỉ thêm một ngày nữa, anh sẽ mất mạng.

Kakashi không thể chết lúc này, trong tay hắn đang giữ học trò của anh, bạn bè của anh, thầy của anh, cũng từng là thầy của hắn. Hắn đã từng nói, chỉ cần anh chết, hắn sẽ đem bọn họ bồi táng cùng anh.

" Còn đứng dậy được chứ, hay để tôi bế em?"

Hắn nhấc anh lên, đặt anh ngồi vào bàn ăn. Trên bàn bày ra một khay cơm, đều là món anh thích. Bàn tay bị trói cả ngày vẫn còn hằn vết đỏ run run cầm đôi đũa, muốn gắp một miếng cá.

Hắn nhìn anh, giật lấy đôi đũa trong tay bỏ xuống bàn. Hắn cầm lấy bát cháo, xúc một muỗng kề lên miệng thổi nguội mới đưa tới miệng anh.

" Há miệng ra nào "

Anh há miệng ra, ngậm lấy miếng cháo, từ từ nuốt xuống. Dạ dày anh lúc này đúng là cần cháo trắng.

" Tôi muốn ăn cá. "

" Ăn hết cháo rồi mới được ăn thức ăn, nếu không dạ dày em sẽ bị tổn thương. "

Bữa tối ấm áp nhanh chóng lấp đầy khoang bụng anh, khiến cho sinh lực dần dần trở lại. Anh cảm thấy đã ăn đủ, ngừng không nhận thức ăn hắn đút nữa.

" Tốt, hôm nay biểu hiện rất tốt, rất ngoan. Cứ như vậy phát huy. "

" Nếu tôi nghe lời cậu, tôi có được ra ngoài không? "

" Có thể, nhưng không phải bây giờ. "

" Ừm "

Nét mặt anh hơi buồn buồn, hai tay vẫn luôn bấu chặt lấy vành áo đến nhăn nhúm. Hắn hôn chụt lên má, đưa anh trở lại giường.

" Ngày nào cũng ngoan như vậy, biết đâu chừng tôi sẽ thả bọn họ ra, tha cho họ một mạng, nhỉ? "

Anh không có đáp lời. Hắn ôm anh vào lòng. Hắn ôm rất chặt, miệng cứ thủ thỉ

" Nếu cứ tiếp tục tiến triển như thế này, tương lai chúng ta sẽ rất tươi sáng. Chúng ta sẽ trở thành một đôi khiến người người ngưỡng mộ, người người ghen tị. "

" Chúng ta sẽ sống ở đây, hoặc nếu em không thích nơi này, tôi có thể mua một ngôi nhà khác, ấm cúng, nhỏ đẹp, có một sân vườn nhỏ..."

" Em chỉ việc ở trong nhà, làm bổn phận của một người vợ. Mọi thứ bên ngoài cứ để tôi lo liệu. Nếu quá ngột ngạt hay buồn chán, thỉnh thoảng em sẽ được ra ngoài khi tôi cho phép, tôi sẽ đi dạo cùng em. "

" Có tuyệt không? "

Anh nghe hắn nói không ngừng, trong đầu lại vô thức nhớ về cậu nhóc hay đeo cái kính kì quặc. Anh nhớ cậu nhóc ngày xưa ấy, rất dễ thương, cười lên rất sáng. Khẽ quay mặt qua nhìn người bên cạnh vẫn đang luyên thuyên trăm chuyện. Đôi lúc hắn cũng sẽ bật cười khi đang nói. Nụ cười ấy cũng đẹp, nhưng không có sáng.

Anh mở miệng, thấy cổ họng mình hơi khô khốc.

"...cậu thích tôi từ khi nào? "

" Từ khi nào ấy hả? " , hắn nở nụ cười rạng rõ khi cuối cùng anh cũng chịu nói những câu không khiến hắn bực mình. " Từ lần đầu gặp nhau luôn cơ. "

Ánh mắt anh hơi dao động.

" Hồi đó em là một thằng nhóc kiêu ngạo khó ưa, nhưng tôi lại rất thích. Tôi thích nhìn em mọi lúc, mọi thời điểm. Tôi rất thích chơi cùng em, thích luyện tập cùng em. "

" Chỉ là em lại tài giỏi quá, chẳng mấy chốc nhờ sự tài giỏi đó mà khoảng cách giữa hai ta lại ngày càng xa. Tôi lại là thằng vô dụng bất tài chỉ biết đứng nhìn hào quang thiên tài của em từ phía xa xa. "

Mi mắt hắn cụp xuống, ánh mắt hắn đột ngột u sầu đi vài phần. Nhưng rồi rất nhanh, ánh mắt hắn lại rạng rỡ lên hẳn.

" Em có biết khoảnh khắc tôi hi sinh thân mình vì em, trao một con mắt cho em. Nhìn em khóc vì mình, tôi đã hạnh phúc như thế nào không? Tôi cảm thấy tự hào khi em đeo lên con mắt đó, sử dụng con mắt của tôi mà nhìn đời, dù tôi cũng là nguyên nhân khiến em hỏng mất một bên mắt. "

" Tôi trải qua bao tôi luyện khắc khổ, âm thầm dõi theo em. Tôi luôn suy nghĩ một ngày ta gặp lại, em sẽ vỡ oà mà ôm lấy tôi, sẽ yêu thương tôi, giúp đỡ tôi hoàn thành kế hoạch. "

" Nhưng mà em lại không như vậy. Em gặp lại tôi, ánh mắt em nhìn tôi như thấy rác rưởi, một ánh mắt căm thù. Em đối đầu với tôi để bảo vệ những thằng khác. Tôi đã rất tức giận. "

" Tôi đã tự nhủ, một khi bắt được em, tôi sẽ để em chứng kiến những kẻ em đang cố bảo vệ, từng kẻ từng kẻ một xuống địa ngục. Nhưng mà rốt cuộc, tôi lại chẳng làm được. Có bọn họ, em mới tiếp tục sống, mới chịu nghe lời tôi..."

" Buồn ngủ rồi à? "

Mắt anh lim dim lại, anh muốn ngủ một giấc, nhưng mà hắn không cho.

" Một chút hãy ngủ, bây giờ chúng ta làm chút chuyện, được chứ? "

Anh không phản đối, để mặc hắn càn quấy cơ thể mình. Những môi hôn sẽ sàng, những xâm nhập thô bạo.

Lần đầu tiên bị cưỡng bức, anh đã đạp thẳng vào bụng hắn, đôi tay cào cấu loạn xạ với hi vọng thoát khỏi vòng tay hắn. Kết quả, hắn tát anh một cái, đeo xiềng xích vào tay chân anh.

Đêm đầu tiên toàn tinh dịch, nước mắt và máu.

Lần thứ hai bị ép làm chuyện khuất nhục, anh đã vứt bỏ lòng tự trọng của mình, mở miệng cầu xin hắn. Anh cầu xin hắn tha cho anh, xin hắn hãy dừng lại. Anh không muốn làm loại chuyện ghê tởm này. Hắn lại tát anh một lần nữa, một bên má anh nóng rát đỏ ửng.

" Làm chuyện vợ chồng thì có gì đáng ghê tởm? Tôi khiến em ghê tởm đến vậy à? Vậy thì nhìn vào gương cho kĩ, cái cơ thể dâm đãng này đang câu dẫn ai? "

Từ đêm thứ hai trở đi, phía cuối giường luôn có một chiếc gương cỡ lớn.

Sau đó hắn còn tự ý xăm lên bụng anh một dâm ấn. Một hình xăm nhục nhã.

Đêm nay là lần thứ ba. Anh cũng không muốn nhận thêm cái bạt tai nào nữa. Cả cơ thể buông thỏng mặc hắn muốn làm gì thì làm.

" Không chống lại việc này nữa à? "

" Không "

" Sao vậy? Sao hôm nay lại ngoan như vậy?"

" Cậu không thích? "

Hắn tất nhiên thích chứ, anh không từ chối làm chuyện này nữa, tại sao hắn lại không thích được. Chỉ là thái độ anh hơi lạ.

Hắn ngồi bên giường, nhìn đống tàn tích mình để lại. Hắn nhìn đến thứ chất lỏng sền sệt đang chảy ra từ mông anh, rất hài lòng.

" Sau này, sau mỗi lần quan hệ, tôi sẽ đáp ứng em một nguyện vọng. "

"..sao? "

" Tuy nhiên, cái gì cũng phải có giới hạn, đừng có yêu cầu thứ gì quá phận. Ví dụ như tha cho em chẳng hạn. Sẽ không có đâu! "

Ánh mắt hắn gắt gao đe doạ. Anh cũng cảm nhận rõ ràng sự uy hiếp đó.

" Có thể..xoá bỏ hình xăm này..được không?"

Anh liếc nhìn hình xăm dưới bụng.

" Hử? Không thích à? Cũng được. "

Hôm sau hắn thật sự xoá hình xăm đó. Anh cũng được được ăn một bữa sáng trước khi hắn tiếp tục rời đi.
...

Ban ngày là thời gian anh rảnh rỗi nhất, cũng là thời gian cô đơn nhất. Căn phòng rộng rãi mà nội thất chẳng có gì. Một chiếc giường, một bàn ăn, một cái gương được cố định ở cuối giường. Anh ngồi trên giường, nhìn vào cơ thể tàn tạ này, cái gương này là hắn lắp để trừng phạt anh đêm đó. Đến bây giờ hắn vẫn còn để.

Anh chẳng thể làm gì cả. Anh chỉ biết nằm trên giường, ngồi trên giường, hoặc đi lại trong phòng, hoặc đứng thẩn thờ bên cửa sổ. Đôi bàn tay gầy nhỏ luôn trói cố định lại phía sau, cản trở anh nhiều thứ.

Tối đến, hắn lại trở về. Hôm nay hắn về sớm, tay hắn còn đang cầm một túi nhỏ, không phải đồ ăn. Hắn bế anh lên, hướng đến phòng tắm.

Hôm nay hắn muốn làm chuyện kia nữa sao?

Anh khoả thân ngồi trên giường, hắn chưa tháo dây trói ra, cái áo lúc nãy đã bị xé nát. Anh có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, hắn buộc cố định hai tay anh vào hai góc giường. Sau đó ngang nhiên tách hai chân anh ra, từ trong cái túi nhỏ lúc nãy, lấy ra vài dụng cụ.

" Tôi vừa học được một cách khắc dâm ấn hiệu quả, loại ấn này không phải chỉ là hình xăm vô dụng như cái trên người em khi trước đâu. "

" Khoan..tôi vừa mới xoá hình cũ.."

" Đừng lo, khắc ấn này không đau. Đây là ấn kí đặc biệt, rất phù hợp với em. "

" Không..không được. "

*chát*

" Im lặng nào! Ồn quá! "

Anh không còn thấy gì nữa, ngoài sự nhục nhã và tủi hờn. Làn da mỏng manh cảm nhận được hắn đặt cây kim xuống bụng, khắc lên một hình xăm tình dục. Khoé mắt hơi cay cay, môi mím chặt chặn lại tiếng nức nở ở cổ họng.

Hắn đã khắc xong, đưa tay lên miệng cắn mạnh, máu bật ra từ tay hắn, nhỏ xuống dấu ấn vừa khắc trên bụng anh.

Ấn khế hoàn thành.

" Có dấu ấn này, em mãi mãi thuộc về tôi, nghe lời tôi, mãi mãi không bao giờ thoát khỏi tôi. Dù em có trốn ở đâu đi nữa. "

" Nào, giờ cùng tôi đi dạo nhé? "

" Đêm nay trăng rất đẹp, nhỉ? "

..........................

...................

" Kakashi, bakakashi "

Anh chợt mở mắt, chuyện gì? Chuyện gì vậy?

Nhìn thằng ngốc đang lay mình. Vẻ mặt hắn đang rất lo lắng.

Trong phút chốc anh bỗng hiểu ra.

À, thì ra chỉ là một giấc mơ...

" Cậu mơ thấy gì mà mặt như trái cà tím vậy? "

" Obito "

" Sao? "

" Cút ra ngoài mà ngủ! "

" Hể??? "

Hắn bị đá ra phòng khách một cách không thương tiếc.

" Bakakashi, tớ đã làm gì đâu? Tớ mới hôn trộm cậu một cái thôi mà!! Này Bakakashi cho tớ vào ngủ với!!! "

Hừ, tên khốn da mặt dày, dám hành hạ ông trong mơ. Ngoài đời thực lại dám hôn trộm ông. Được, giỏi lắm! Được!

Hôm nay, nhà Uchiha lại có mâu thuẫn, tội nghiệp chàng trai Obito đáng thương, dù đúng dù sai hắn vẫn là kẻ chịu tội. Còn phu nhân nhà hắn á, vẫn còn đang giận dỗi vì cái chuyện gì đó mà có trời mới biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com