TruyenHHH.com

Abo Toi Cai The Gioi Bi Gia Gia Ghet Bo

Ta đã chỉnh sửa lại cách viết nên nội dung bên ngoài và bên trong khác nhau rõ, 4799 từ không tính dòng này.

Văn án:

Liên Mậu xuyên không vào một thế giới ABO, lại chẳng hiểu rõ mình đã bị cuốn vào cái thế giới ABO huyền bí này. Thực ra, trước đây nàng không hề bắt gặp một từ ngữ nào liên quan đến ABO khi theo dõi bộ phim về thế giới này.

Khi trải qua kì phát tình đầu tiên, nàng bị nữ chính Bạch Liên Hoa mưu đồ tính kế, nhằm tiêu ký nàng.

Thực ra, nữ nhân ấy không phải Omega chân chính, mà chỉ là giả dạng Omega, bị mùi hương mê hoặc của nàng dụ dỗ vào phòng, sau đó khóa môn lại. Nữ chính tiến tới, đè nàng dưới sàn, cưỡng ép nàng phải ngậm lấy jj...

Sau đó **** ***********
_____
Liên Mậu nổi cơn phẫn nộ đến tột cùng. Vài giờ trước, nàng đã thực hiện một cuộc gọi video với bạn học, và bạn học đã khuyên nàng xem bộ phim chuyển thể GL mới phát hành hôm nay. Nàng ít khi sử dụng mạng xã hội, nên đối với thể loại phim này có chút tò mò. Dù sao, phim chuyển thể GL vốn dĩ rất hiếm hoi.

Tìm được bộ phim, thuộc thể loại thanh xuân vườn trường, nàng bắt đầu xem. Nhìn bìa phim cùng cái tên, nàng dễ dàng đoán định kết cục là nữ chính sẽ hạnh phúc bên nữ công. Điều quan trọng hơn, bộ phim chỉ được chấm điểm 2.0 sao, lý do rốt cuộc là gì?

Nhấn vào xem phim, phim không ngắn không dài, tổng cộng 78:05:06.

Xem xong bộ phim, sắc mặt Liên Mậu tối sầm lại, miệng lẩm bẩm về mức độ tồi tệ của tác phẩm. Phim mới ra mắt khoảng 7 giờ trước đã bị đánh giá 2.0 sao, nàng rốt cuộc đã hiểu rõ nguyên do.

Đây là cái quái gì? Cả gia đình vì đứa con không cùng huyết thống mà bỏ rơi đứa con ruột thịt?"

Liên Mậu gằn giọng, cảm xúc dâng trào khi đọc đến đoạn ấy.

"Các tỷ tỷ sao lại tàn nhẫn đến thế? Biết rõ muội muội không phải huyết thống mà vẫn coi như ruột thịt, còn muội muội ruột thịt thì phải sống với nghĩa phụ. Nghĩa phụ không lâu sau qua đời vì bệnh, rồi nàng đi báo thù không thành công, bị ám sát và chết." Nàng tiếp tục lời nói, cảm thán sâu sắc. "Tác giả chắc chắn đã bị thần kinh rồi!"

Nàng càng nói càng thêm kích động, tức giận bức bối. Liên Mậu cảm thấy không thể chịu đựng được sự bất công này, nàng nhanh chóng mở diễn đàn phim và để lại một bình luận đầy phẫn nộ.

"Tại sao có thể đối xử tàn nhẫn với đứa con ruột thịt như vậy chỉ vì một người không cùng huyết thống? Tác giả thật quá vô lý!" Nàng viết, ngón tay gõ từng chữ với sự quyết tâm.

Bình luận của nàng nhanh chóng nhận được nhiều lượt thích và sự đồng tình. Những người cùng yêu thích thể loại GL không thể ngồi yên trước sự bất công này. Họ cùng nhau chia sẻ nỗi bức xúc, tạo nên một làn sóng phản đối mãnh liệt trên diễn đàn.

01: "Đúng vậy, sao hôm nay lại phát hành bộ phim này? Thà rằng không phát hành còn hơn, ác nữ thật đáng thương." kèm theo biểu cảm hu.hu.

Ngay sau đó, một bình luận khác nối tiếp:

02: "Tại sao lại là ác nữ, bé nhà mình thật đáng thương!"

Lập tức, một người phản bác:

03: "Lầu trên từ từ, ác nữ cũng đã cùng nữ công, nữ thụ đấu đá nhau một hồi lâu mà, nàng ta cũng không phải người tốt gì đâu."

Phản ứng mạnh mẽ không chậm trễ xuất hiện:

04: "?"

05: "Có vấn đề trong đầu à??"

Cứ thế, cuộc tranh luận diễn ra quyết liệt:

010: "Lầu 03 nói đúng mà."

011: "Lại là tên hạ lưu, quay về liếm mông chó của nàng vợ ảo mày đi, đám wibu tồi tệ."

012: "Cùng phe nhưng wibu thì sao? Ngươi cũng để Miku làm ảnh đại diện mà..."

023: "..."

Hơn hai mươi phút trôi qua, số lượng thông báo không ngừng gia tăng. Liên Mậu vô tình thấy một thông báo bình luận nổi bật, chính là từ tác giả bộ phim.

"Vậy ngươi đi đi, xuyên qua cho ta xem kết cục của ngươi ra sao."

Liên Mậu thầm nghĩ, tác giả quả thật là kẻ điên.

Chưa kịp trả lời bình luận của tác giả, bỗng trong phòng vang lên âm thanh lạ. Nàng quay đầu về phía cửa, ánh mắt sắc bén như dao, không thể rời mắt, cảm giác hoảng sợ ập đến như một cơn sóng dữ.

Đôi mắt kia đột ngột méo mó như giấy bị vò nát. Người đứng sau chính là một tiểu đồng chín tuổi, vui vẻ vì đã dọa được tỷ tỷ. Cậu mở cửa bước vào và thấy tỷ tỷ đang nằm ngủ say sưa trên giường.

Đệ đệ Liên Mậu. "?"
_____
"Uy, tỉnh lại, tỉnh mau."

Giọng nói trầm ấm và đầy quyền lực khiến Liên Mậu lập tức bị kéo ra khỏi cơn mê, mở mắt ra và nhìn thấy một nam tử cao lớn đứng trước mặt.

Liên Mậu ngơ ngác nhìn nam tử cao lớn, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên. "..."

Nam tử có làn da ngăm đen, vóc dáng vững chãi, lông mày rậm, đôi mắt xanh thẳm như biển cả, mũi thẳng tắp và đôi môi đầy đặn. Hình ảnh của hắn tựa như một hotboy từ trong truyện ra ngoài đời.

Liên Mậu hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào hắn, nam tử lập tức vung tay, giáng xuống lưng nàng một cái tát nhẹ, làm nàng tỉnh táo lại và đối diện với hắn.

"Ta là hệ thống công bố kết quả, nhiệm vụ của ngươi là cùng với ta đồng hành hoàn thành thế giới này." Nam tử tự xưng là hệ thống, nghiêm nghị tuyên bố.

"Hệ thống? Điều này có nghĩa là sao? Ta đã chết rồi ư?"

Hệ thống hotboy gật đầu, bình thản đưa ra một bảng xanh lấp lánh trước mặt.

"Đây là gia đình của ngươi. Đệ đệ vừa bị mẫu thân đánh, phụ thân đang gọi xe cứu thương để đưa thể xác ngươi đi cấp cứu. Đáng tiếc, linh hồn ngươi đã ở đây, không thể quay trở lại."

Liên Mậu càng thêm giận dữ, những lời của nam tử tự xưng hệ thống khiến nàng không thể kìm chế cơn tức. Nàng quyết định tiến lên tặng hắn vài cú đấm, nhưng ngay lập tức bị hắn đánh ngã xuống đất, không thể đứng dậy nổi.

Đầu Liên Mậu bị ghì chặt xuống mặt đất, không thể nhúc nhích. "..."

Nàng không ngờ rằng nam tử này lại mạnh mẽ đến vậy, còn hơn cả vẻ bề ngoài!

Hệ thống mở miệng. "Hiện tại ta sẽ đưa ngươi đến một thế giới khác."

"Chờ đã, ta sẽ đến thế giới nào?" Liên Mậu hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Chính là Cùng Ngươi Trải Qua Mối Tình Ngọt Ngào."

Mặt Liên Mậu đen lại. "..."

Là thể loại GL kia!

Chưa kịp để nàng phản ứng hay mắng chửi, hệ thống đã nhanh chóng đưa nàng vào một lỗ hổng không gian khổng lồ. Linh hồn nàng bị kéo vào không gian ấy, không kịp thốt lên một tiếng.
_____
Khi tỉnh dậy, Liên Mậu cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, nhận thức được rằng mình đã xuyên vào thân thể của một người khác.

Nhìn quanh căn phòng nhỏ hẹp, nơi có vẻ như không khác gì một chuồng bò, Liên Mậu chỉ biết thở dài đầy bất lực: "..."

Nàng không khỏi lắc đầu, nhận ra mình đã nhập vào thân thể của một ác nữ bất hạnh. Căn phòng, nhỏ bé và đơn sơ, dường như chính là nơi ở của nghĩa phụ. Bốn bức tường xung quanh đều treo đầy những tờ giấy khen thưởng, chứng minh một thời ác nữ từng là thần đồng, được vinh danh không ngớt.

Nhưng thật đáng tiếc, kể từ khi được gia đình đó thu nhận, nàng đã trở nên thảm hại. Hằng ngày, nàng phải chịu sự lạnh nhạt từ những người tuyên bố là gia đình thực sự của nàng, mà thực tế, chỉ là sự ghẻ lạnh. Những thành tích quá khứ giờ đây chẳng còn nghĩa lý gì, và ác nữ chỉ còn là cái bóng của chính mình.

Thật đáng tiếc.

Liên Mậu suy nghĩ một chút, ánh mắt chợt dừng lại trên lịch treo tường, ngày 19 tháng 10.

Ngày 19 tháng 10, ngày 20 tháng 10... Mới chỉ có vậy, không ngờ tình tiết đã tiến triển nhanh đến vậy. Nàng chưa kịp làm quen với vị nghĩa phụ trong phim, một người nam nhân trung niên ôn hòa, thì ngày mai nàng đã phải đối mặt với sự ghẻ lạnh.

Liên Mậu thở dài, vừa hạ chân xuống mặt đất thì cửa phòng đột ngột mở ra. Một nam nhân với vẻ mặt thất thần, không thể tả nổi, bước vào.

Nam nhân tiến gần đến Liên Mậu, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng một hồi, rồi mở miệng, giọng nói vang lên như tiếng chim gõ kiến, mang theo âm sắc dịu dàng nhưng có chút mệt mỏi.

"Liê-Liê-Liên... Phụ, phụ... thân có... ha, ha ha... có điều này..." Giọng lão phụ thân run rẩy, môi dưới bị cắn chặt đến mức trắng bệch, hắn phải cố gắng kìm nén cơn sốc vẫn chưa tan, mới có thể nghẹn ngào thốt lên. "Ngươi...ngươi và ta, ta... không có... quan hệ... máu mủ..."

Liên Mậu đã dần nhận thức rõ sự tình, chỉ là nguyên chủ hiện tại đã hoàn toàn không còn khả năng tiếp nhận cú sốc khủng khiếp này. Dẫu sao, nàng đã xuyên không đến nơi này, thì tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm, giúp nguyên chủ sống một cuộc đời tươi sáng hơn. Hơn thế, nàng còn phải tìm cách trừng trị kẻ tác giả đã sáng tác ra bộ phim đau khổ này!

Ngày hôm sau, ánh sáng sớm len lỏi qua khe cửa, Liên Mậu tỉnh dậy trước bình minh, quyết tâm làm mới bản thân. Nàng bắt đầu công việc tắm rửa, đem theo những động tác nhẹ nhàng mà tỉ mỉ, mong mỏi cơ thể có thể trở nên sạch sẽ và tinh thần phấn chấn để đối mặt với những thử thách phía trước.

Liên Mậu tiến lại gần nghĩa phụ, cùng ông dùng điểm tâm sáng sớm. Bữa sáng giản dị với những món đơn giản: nước canh rau, hai miếng trứng chiên vàng óng, và hai bát cơm trắng. Mới chỉ tiêu thụ đến một nửa bát cơm, thì bất ngờ bên ngoài vọng vào âm thanh gõ cửa dồn dập. Nghĩa phụ ngay lập tức đứng dậy, bước nhanh đến khai môn.

Ngoài cửa, một đám người hiếu kỳ tụ tập đông đảo, tạo thành một cảnh tượng nhốn nháo. Ở giữa đám đông, nổi bật lên chiếc xe thể thao màu đen lấp lánh, tỏa sáng dưới ánh sáng buổi sáng. Không khó để nhận ra, chủ nhân của chiếc xe này không phải là người tầm thường.

Người gõ cửa là một nam nhân toàn bộ y phục đen, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén. Khi thấy hắn, lập tức cảm nhận được sự đe dọa, nhận ra rằng thời khắc chia ly đã điểm.

"Lâm Liên, mau lại đây, phụ mẫu cùng huyết thống của ngươi đã đến rồi..." Nghĩa phụ gấp gáp gọi.

Liên Mậu bước tới gần, khi vừa đến chỗ, nam nhân liền rút ra một bao tiền từ trong túi, đưa cho nghĩa phụ, rồi nắm lấy tay nàng một cách dứt khoát. Nàng không phản kháng, chỉ lặng lẽ nhìn nghĩa phụ lần cuối, ánh mắt ông hiện lên vẻ bối rối, sự áy náy không thể che giấu khi đối diện với nàng. Trong ánh sáng rực rỡ của ban ngày, nàng bị kéo ra ngoài, bước vào một cơn ác mộng đầy sự bất lực.

Trên xe, lão nương ngồi bên trong. Khi thấy Liên Mậu bước lên, ánh mắt bà liền đảo qua nàng từ trên xuống dưới, tựa như đang khảo sát từng chi tiết nhỏ nhặt.

Lão nương thân mang khí tức nhàn nhạt của thảo hương, khiến không gian xung quanh như được phủ một lớp mùi thơm dịu nhẹ. Liên Mậu khẽ hít hà, cảm nhận mùi hương thanh thoát ấy, trong lòng cảm thấy bị đe dọa và khó chịu. Mùi hương nhẹ nhàng ấy có chút thân thuộc nhưng cũng xa lạ, khiến nàng không khỏi căng thẳng và bối rối.

"Tiến vào." Âm thanh nữ trung niên chậm rãi vang đến, tựa như lưỡi đao hai mặt, ánh mắt lão nương lạnh lùng, vô luận Liên Mậu trốn chỗ nào cũng không thể thoát khỏi sự theo dõi của bà.

Nàng không nói nhiều, chỉ im lặng bước vào. Theo nội dung phim, Liên Mậu mới phát hiện nữ nhân toát ra khí chất cao quý này thực sự là sinh mẫu của nàng. Hôm nay, bà đến đây để gặp lại đứa con ruột bị hoán đổi từ xưa. Nhưng ngay từ lần đầu gặp, bà đã tỏ ra không vừa ý, thất vọng hiện rõ trong đôi mắt sắc lạnh, khiến Liên Mậu cảm thấy một sự lạnh lẽo đáng sợ. Về sau, bà liền không quan tâm đến nàng nữa.

Liên Mậu cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng ác nữ Lâm Liên vẫn kiên quyết vun đắp mối quan hệ mẫu tử với nữ nhân kia. Dẫu rằng, bà ta hoàn toàn lãnh đạm đối với mình, thậm chí gia gia cũng tỏ ra ghét bỏ nàng. Trải qua nhiều lần nỗ lực, nàng cuối cùng cũng nhận ra rằng sự cố gắng của mình chỉ là vô vọng.

Quyết định từ bỏ dòng máu ruột thịt này, nàng trở về bên cạnh nghĩa phụ. Đáng tiếc thay, chưa kịp ở bên người lâu, nghĩa phụ đã qua đời vì bệnh tật.

Xem đến giữa bộ phim, Liên Mậu mới phát hiện ra rằng nghĩa phụ của ác nữ không phải chết vì bệnh tật, mà là bị nữ chính âm thầm ám toán. Lâm Liên cũng phát hiện ra điều này, và sau khi an táng nghĩa phụ xong, nàng bị những kẻ đó bắt giữ. Nàng đã cố gắng báo thù nhưng không thành công, cuối cùng bị phát hiện và ám hại.

"Mẫu thân." Liên Mậu nhẹ nhàng gọi, giọng nói của nàng trầm lắng, nhưng nữ nhân trước mặt chỉ khán nàng một hồi rồi lại quay đi, giống như nàng chỉ là người xa lạ.

Xe chậm rãi di chuyển, bỏ qua mọi sự im lặng, cuối cùng cũng đến trước cánh cổng biệt thự rộng lớn. Trước kia, nàng chỉ thấy qua màn ảnh nhỏ, không tưởng rằng nơi này lại đại chí như vậy. Một người từ bên trong nhanh chóng bước ra khai môn xe, giúp nàng cùng mẫu thân bước xuống.

Nàng nhìn quanh, khung cảnh biệt thự hiện ra thật hào nhoáng, lộng lẫy đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Người kia dẫn đường, đưa nàng đi qua những hành lang rộng lớn, mỗi bước chân đều nặng nề như chì.

"Lâm Liên." Giọng nói lạnh lùng của nữ nhân vang lên, nàng quay đầu nhìn mẫu thân, ánh mắt bà sắc bén như lưỡi đao, mỗi lời nói ra đều như đâm vào lòng nàng.

"Ngươi phải nhớ, từ nay về sau, ngươi là người của nhà này. Bất kể ngươi có muốn hay không, đều phải tuân theo quy tắc." Lời nói của bà không chút cảm xúc, như một phán quyết lạnh lùng, không cho nàng bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Liên Mậu cúi đầu, lòng nàng dâng lên một nỗi bất lực. Nhưng ánh mắt nàng lại kiên định, trong lòng thầm hứa sẽ thay đổi số phận của ác nữ.

Liên Mậu theo sát nữ nhân trung niên, băng qua dãy sân vườn hoa viên xinh đẹp, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa lớn được mở ra. Nàng bước vào bên trong, nội thất lộng lẫy và rực rỡ hiện ra trước mắt. Mọi thứ đều được bài trí tinh tế, từng chi tiết nhỏ đều phản ánh sự xa hoa và giàu có của gia đình này. Một lần nữa, sự tráng lệ này khiến Liên Mậu không khỏi ngỡ ngàng, ngôn từ hoàn toàn bị chặn lại. Gia đình của Lâm Liên quả thực giàu có đến mức khiến người ta phải ghen tị.

"Mama? Ai kia?"

Âm thanh ngọt ngào từ lầu cao truyền xuống, vang vọng khiến Liên Mậu không khỏi ngẩng đầu, đồng thời nữ nhân trung niên kia cũng hướng lên trên.

Tầng trên, một tiểu nữ tử xinh đẹp đứng nhìn xuống. Mái tóc vàng óng ánh được uốn thành những lọn sóng nhỏ, mỗi chuyển động của nàng đều khiến nó lấp lánh như ánh sao. Đôi mắt nàng hòa quyện sắc thái xanh và vàng, mũi nàng thanh tú và môi anh đào mang sắc nhạt, kết hợp lại tạo nên vẻ quyến rũ diễm lệ.

Nữ nhân trung niên nhếch mép cười nhạt, giọng điệu trở nên dịu dàng khi nói với tiểu nữ tử kia. "Đây là Lâm Liên, từ nay sẽ sống cùng chúng ta."

Tiểu nữ tử nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, từng bước đi thanh thoát như một nàng tiên. Nàng tiến đến gần Liên Mậu, ánh mắt tò mò nhìn nàng từ trên xuống dưới.

"Chào ngươi, ta là Đoãn Nhi." nàng giới thiệu, đôi mắt sáng ngời đầy hiếu kỳ.

Liên Mậu cảm nhận được sự chênh lệch rõ ràng giữa hai người. Đoãn Nhi toát ra vẻ thanh nhã, tinh khiết như hoa sen, còn nàng, mặc dù vừa trải qua một cuộc hành trình xuyên không, vẫn không thể che giấu được sự lạc lõng và bất an trong lòng.

"Chào Đoãn Nhi, ta là Liên Mậu... à không, Lâm Liên" Nàng đáp lại, cố gắng giữ bình tĩnh.

Ngay sau đó, vài người mơ hồ tiến ra từ bên trong một gian phòng. Những người này mang những bộ phục trang phân chia theo hai sắc thái đen trắng, đặc trưng của nữ hầu. Dẫu rằng trang phục này có vẻ như thuộc về tầng lớp thấp kém, song không thể nào dự đoán được rằng thu nhập của những người này có thể âm thầm đạt đến những con số tám, vượt xa bậc lương bình thường.

Họ xếp thành hàng hai bên, đồng loạt cúi đầu trước người phụ nữ, đồng thanh nghiêm trang thốt. "Phu nhân đã trở về."

Người phụ nữ trung niên đưa ra chỉ thị, bảo cho đám hạ nhân phân tán từng người, hành sự theo nhiệm vụ phân công. Nàng bước đến gần Liên Mậu và Đoãn Nhi, ánh mắt lướt qua cả hai người trước khi dừng lại trên người Đoãn Nhi.

"Giúp mama truyền lệnh các vị tỷ tỷ trở về nhà tiến đến phòng khách, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc hội nghị gia quyến." Lời nói của mẫu thân vang lên với tông giọng nhẹ nhàng.

Tiểu nữ tử, dáng vẻ như mời gọi, môi vểnh lên một cách bất đắc dĩ. Nàng khẽ đáp một tiếng, rồi ngay lập tức sử dụng thiết bị truyền tin để phát động chỉ thị. Lệnh yêu cầu các tỷ tỷ lập tức quay trở về để tham gia hội nghị gia quyến. Trong khi đó, bên kia, các tỷ tỷ đang bận rộn mua trà sữa cho nàng, không khỏi nhìn nhau bằng ánh mắt bối rối và không hiểu. "?"
___
Liên Mậu được phân đến một chỗ ngồi trên ghế sofa, nơi mang theo vẻ cô đơn và lẻ loi. Nàng ngồi lặng lẽ, ánh mắt không rời khỏi chiếc đồng hồ treo tường, đếm từng giây phút trôi qua. Trong không khí, âm thanh xì xào từ bên ngoài truyền đến, là những tiếng thì thầm của các nữ nhân. Sự tò mò khiến Liên Mậu không khỏi hướng ánh mắt về phía nguồn âm thanh, thấy ba nhân vật hiện diện đang tiến vào.

Những người này chính là các tỷ tỷ của Đoãn Nhi, trong đó Đoãn Nhi ngồi lặng lẽ trên chiếc sofa đối diện.

Tam nữ nhân đồng thời bước vào phòng, mỗi người cầm trong tay những ly trà sữa thơm ngon cùng các món bánh kẹo. Họ nhẹ nhàng đặt những món đồ ngọt lên bàn trước mặt Đoãn Nhi, khuôn mặt tươi cười thể hiện rõ sự vui vẻ và hào hứng. Âm thanh trò chuyện vui vẻ của họ lan tỏa khắp căn phòng, tạo nên một không khí ấm cúng và thân thiện.

Khi cuộc trò chuyện diễn ra, ánh mắt của họ đồng loạt chuyển về phía Liên Mậu, người khách lạ duy nhất hiện diện trong phòng. Sự chú ý tập trung vào nàng, từng ánh nhìn đều đánh giá và tìm hiểu về nhân vật mới này. Những ánh mắt đầy sự tò mò và phân tích của các nàng khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng, như thể đang chờ đợi một điều gì đó đặc biệt từ Liên Mậu.

Người khách lạ kia, so với muội muội, dường như trẻ tuổi hơn. Mái tóc màu hạt dẻ của nàng được uốn thành những lọn sóng nhẹ nhàng, mềm mại rủ xuống vai, tạo nên một vẻ đẹp tinh tế và quyến rũ. Diện mạo nàng hơi gầy gò, nhưng với bộ trang phục giản dị gồm áo thun trắng và quần dài đen, nàng vẫn tỏa ra sự thanh thoát và dịu dàng.

Đôi mắt nai to tròn của nàng lấp lánh màu xanh lục như viên ngọc bích, đầy sự tươi mới và hiền hòa. Chiếc mũi nhỏ nhắn và đôi môi thanh thoát, nhẹ nhàng như cánh hoa, tạo nên tổng thể hài hòa và cuốn hút.

"Đây là muội muội của các ngươi. Nàng và Đoãn Nhi kỳ thực đã bị hoán đổi, kẻ dám thực hiện hành vi hoán đổi này vẫn chưa được lộ diện. Nhưng hiện tại, nàng đã chính thức trở lại đây." Mẫu thân phát biểu, giọng nói của bà nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, như thể xác nhận một sự thật không thể chối bỏ.

Những tỷ tỷ của Đoãn Nhi đứng lặng yên, thần sắc không khỏi lộ rõ sự kinh ngạc. Họ đồng loạt quay đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Liên Mậu, rồi lại nhanh chóng chuyển sang mẫu thân, như thể tìm kiếm một dấu hiệu cho thấy đây chỉ là một trò đùa vô bổ. Sự không tin nổi hiện rõ trên gương mặt họ, biểu thị một nỗi hoài nghi sâu sắc về điều đang diễn ra trước mắt.

Nhưng mẫu thân lại khiến các nàng thất vọng khi thừa nhận rằng tất cả mọi chuyện đều là sự thật.

Bà đã sớm nghi ngờ Đoãn Nhi không thuộc về gia tộc này, bởi sắc tóc của nàng hoàn toàn khác biệt. Ban đầu, bà đã gạt bỏ mọi kết quả giám định DNA, không muốn tin vào sự thật đau lòng ấy. Nhưng sau vô số lần kiểm tra liên tiếp, đội ngũ giám định gần như phát cuồng vì sự bất ổn của kết quả, buộc bà phải miễn cưỡng chấp nhận sự thật ấy.

Mẫu thân nhắm mắt một chút, hít một hơi dài, rồi mở mắt nhìn các nàng bằng ánh mắt kiên định. "Đây là sự thật." Bà nói, giọng nói trầm lắng.

Các tỷ tỷ của Đoãn Nhi lặng lẽ, gương mặt hiện rõ vẻ thất vọng và bối rối, không biết phải làm gì trước sự thật nghiệt ngã này.

Sau khi biết sự thật, bà đã lập tức lên xe, hướng đến địa chỉ của nam nhân đang nuôi dưỡng hài tử ruột thịt của mình. Đến nơi, bà cùng nam nhân ấy đàm luận với vẻ mặt nghiêm trọng, và sau một hồi tranh luận không ngừng, bà quyết định mang hài tử về lại gia tộc. Quy tắc nghiêm ngặt của gia tộc họ không cho phép huyết thống của mình lưu lạc bên ngoài, dù điều này có thể mang lại nhiều rắc rối và đau lòng.

Các nàng biểu lộ sắc diện bất mãn, ánh mắt đồng loạt chuyển hướng về phía Đoãn Nhi, người đang ngồi im với vẻ mặt thất thần và khẽ run rẩy. Sự ngỡ ngàng và u sầu hiện rõ trên gương mặt nàng, khiến các nàng cảm nhận như thể sự ly biệt này đã khiến nàng suy sụp đến mức này. Sự cảm thông lướt qua ánh mắt các nàng, nhưng nó nhanh chóng chuyển thành tâm lý bất mãn.

Dù Đoãn Nhi đang cố gắng thể hiện sự yếu đuối đáng thương, các nàng vẫn không thể không cảm thấy sự hiện diện của tiểu muội mới đến thật sự không đáng để chú ý. Ánh mắt của các nàng thể hiện sự không hài lòng, như thể việc nàng xuất hiện chỉ là một sự xáo trộn không mong muốn trong cuộc sống hoàn hảo của họ. Sự phân vân và bất mãn không thể che giấu, càng làm nổi bật sự tương phản giữa Đoãn Nhi và những người chị em trong gia đình.

Mẫu thân nhìn Đoãn Nhi với ánh mắt đầy sự dịu dàng và chân thành, ánh sáng từ ánh đèn phòng khách tạo nên một lớp hào quang ấm áp xung quanh bà. Giọng nói của bà nhẹ nhàng, mang theo sự ân cần và an ủi, như một làn sóng bình yên giữa biển cả bão táp.

"Đoãn Nhi, mẫu thân tuyệt đối không bỏ rơi ngươi." Bà nói, từng từ được thốt ra với sự chắc chắn và âu yếm. "Gia tộc chúng ta có quy tắc riêng, sẽ chăm sóc và dưỡng dục các ngươi cho đến khi các ngươi đủ 25 tuổi. Khi đó, các ngươi sẽ có khả năng tự lập, và chúng ta mới ngưng chu cấp. Ngươi sẽ không phải lo lắng về điều gì."

Những lời nói của bà như một liều thuốc an thần, làm giảm bớt sự bất an trong lòng Đoãn Nhi, mặc dù những cử chỉ và ánh mắt của các tỷ tỷ vẫn không thể làm giảm đi sự phân vân trong không khí. Sự bảo đảm của mẫu thân, tuy chân thành, không thể hoàn toàn xóa bỏ những nghi ngờ và cảm giác không thuộc về của Đoãn Nhi trong mắt các chị em trong gia đình.

Mẫu thân, với vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn tràn đầy tình thương, hướng về phía Đoãn Nhi, ánh mắt bà như mang theo cả sự kiên quyết và dịu dàng:

"Vậy nên, dù không phải cùng huyết thống, nhưng mẫu thân đã chăm sóc và dưỡng dục ngươi đến tận bây giờ. Từ nay về sau, ngươi vẫn sẽ là nữ nhi của mẫu thân, điều đó không hề thay đổi. Quy củ gia tộc vẫn sẽ tiếp tục dưỡng dục ngươi đến khi ngươi tròn 25 tuổi."

Giọng bà như một làn sóng êm ả, hòa quyện sự ấm áp và sự cam kết, tựa như một cái ôm vô hình vây quanh Đoãn Nhi. Những lời nói này như một lời hứa vững chắc, tạo nên sự an tâm trong tâm hồn Đoãn Nhi.

Liên Mậu chứng kiến toàn bộ sự tình phát sinh, chỉ còn lại sự im lặng trong lòng nàng. Đối với tình cảm mẫu tử mà gia tộc dành cho Đoãn Nhi, nàng nào dám có nửa điểm ý kiến.

Dù nàng là huyết mạch của gia tộc, nhưng trước tình cảm gia đình sâu đậm ấy, nàng không thể phản đối việc bà dành cho Đoãn Nhi, đứa con không cùng huyết thống. Dù sao sự cần thiết của bản thân đối với gia tộc này là bằng không. Dẫu cho trong mắt nàng, gia tộc và tình cảm mà họ duy trì có thể phức tạp và khó hiểu, nàng vẫn chỉ có thể âm thầm quan sát.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com