TruyenHHH.com

[ABO/NP/H]Beta Này Có Chút O

C81. Xin cậu buông tha cho tôi

lukuluku0907

Câu nói tựa như sét đánh giữa trời quang khiến Chu Nam Sơ đứng sững tại chỗ, trái tim lạnh toát.

"Cậu nói vậy là có ý gì?"

Nghe thấy giọng mình, Chu Nam Sơ mới nhận ra cả giọng nói cũng đang run rẩy.

Tần Mộc: "Cậu nghĩ sao, Nam Sơ? Còn có thể là ý gì nữa?"

Chu Nam Sơ lắc đầu: "Tôi không tin."

Tần Mộc cười nhạt: "Vậy cậu cứ đi hỏi hắn xem, đêm đó giữa các cậu đã xảy ra chuyện gì."

Chu Nam Sơ đờ đẫn, cậu chẳng còn biết mình đang cảm thấy thế nào nữa.

Nếu những gì Tần Mộc nói là sự thật, chẳng lẽ đêm đó Tiêu Nhất Hách cũng đã có quan hệ với cậu? Vậy tại sao hắn chưa bao giờ nhắc đến?

Chu Nam Sơ chợt nhớ lại hôm ở quán bar, cậu đã gặp Tiêu Nhất Hách và Tần Mộc ở cùng nhau, hơn nữa còn vì nhìn không rõ mà vô tình ngồi lên người Tiêu Nhất Hách...

Nhưng cậu vẫn không thể tin lời Tần Mộc, cậu tin Tiêu Nhất Hách là người khinh thường nói dối, dù chuyện này không hẳn là nói dối, nhưng Chu Nam Sơ nghĩ nếu hắn thực sự làm, hắn sẽ không phủ nhận.

Trừ khi...

Trừ khi Tiêu Nhất Hách vốn không quan tâm đến chuyện này.

Nghĩ đến đây, trái tim Chu Nam Sơ chợt lạnh lẽo.

Lúc này điện thoại Tần Mộc đổ chuông, hắn cầm lên nhìn thoáng qua rồi cúp máy, nhưng vừa cúp thì đối phương lại gọi đến, Tần Mộc vẫn không nghe, tiếp tục từ chối.

"Tôi nghĩ cậu đã nói xong rồi, tôi cũng phải về đây."

"Khoan đã."

Tần Mộc kéo tay Chu Nam Sơ đang định rời đi, cùng lúc đó, điện thoại hắn lại đổ chuông.

Chu Nam Sơ theo phản xạ giật tay ra khỏi Tần Mộc, nhíu mày: "Người kia chắc có việc gấp tìm cậu, tôi không làm phiền cậu nữa."

Tần Mộc trực tiếp tắt điện thoại rồi nói: "Nam Sơ, tôi sắp ra nước ngoài rồi, hôm nay đến đây là muốn từ biệt cậu, tôi biết chuyện đứa bé cậu sẽ không tha thứ cho tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói một lời xin lỗi."

"Xin lỗi, lúc trước đã làm tổn thương cậu."

Chu Nam Sơ cảm thấy trái tim mình đau nhói từng cơn, cảm xúc khó chịu tràn ngập toàn thân, quá nhiều chuyện ập đến cùng lúc, cậu cảm thấy mình sắp sụp đổ mất.

Chu Nam Sơ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn trở nên khàn đặc, cậu cười nhạt: "Bây giờ cậu nói những lời này chẳng qua chỉ để xóa bỏ cảm giác tội lỗi của mình, chứ không phải vì thấy có lỗi với tôi!"

Lúc này một chiếc xe chạy đến, hai đèn pha sáng chói khiến Chu Nam Sơ không mở nổi mắt.

Cậu đưa tay che mắt, xe dừng lại cách chỗ họ không xa, đèn pha chuyển từ xa sang gần, sau đó cửa phụ mở ra, một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, chạy đến bên Tần Mộc, cúi người chín mươi độ, giọng trầm nói: "Thiếu gia, ông chủ bảo cậu phải về ngay."

Tần Mộc lạnh lùng phất tay, người đàn ông áo đen vâng lời quay lại xe.

Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Nam Sơ, giọng dịu dàng: "Nam Sơ, tôi phải đi rồi."

Chu Nam Sơ im lặng.

Tần Mộc khẽ cười rồi quay người bước đi, chỉ là đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu nói nhẹ nhàng:

"Nam Sơ, đừng quên tôi."

Hắn không đợi cậu trả lời đã lên xe rời đi, Chu Nam Sơ đứng đó hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Thực ra khi Tần Mộc xin lỗi, trái tim cậu nhói đau. Rõ ràng rất ghét hắn, nhưng hai câu nói cuối cùng của hắn khi rời đi lại khiến cậu bất chợt đỏ hoe mắt, cho đến khi chiếc xe Maybach đã khuất bóng, Chu Nam Sơ mới để nước mắt tuôn rơi.

Lời xin lỗi của Tần Mộc, vốn không thể khiến cậu nguôi ngoai!

Cậu biết mình không phải đau lòng vì Tần Mộc, cũng không tha thứ cho hắn.

Nhưng cậu không thể kiềm chế được những giọt nước mắt đang trào ra, cũng không thể xoa dịu trái tim đang đau đớn.

Tối hôm đó trở về, Chu Nam Sơ không tìm Tiêu Nhất Hách để hỏi về những chuyện này, cậu không đủ dũng khí, cũng chẳng còn đủ sức.

Cậu không nói với bất kỳ ai, đêm đó đã khóc thầm suốt cả đêm.

Hai ngày sau đó Chu Nam Sơ đều không chủ động tìm Tiêu Nhất Hách, cậu không biết phải đối mặt với hắn thế nào.

Đến khi Tiêu Nhất Hách chủ động tìm, tâm trạng cậu đã bình tĩnh lại nhiều.

Ban đầu Tiêu Nhất Hách định rủ cậu đi chơi, nhưng Chu Nam Sơ suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy cớ là con trai, hẹn Tiêu Nhất Hách đi dạo ở công viên nhỏ cạnh nhà họ.

Đi song song bên Tiêu Nhất Hách, chỉ là dạo quanh công viên bình thường, nếu là vài ngày trước, có lẽ Chu Nam Sơ sẽ cảm thấy như vậy rất lãng mạn, nhưng hôm nay, trong đầu cậu chỉ toàn là những suy nghĩ hỗn độn.

Hai người đi được một lúc, Tiêu Nhất Hách có vẻ cũng không có gì để nói, Chu Nam Sơ chủ động hỏi:

"Chuyện kia cậu đã giải quyết xong chưa?"

"Vẫn chưa." Tiêu Nhất Hách cười nhẹ: "Sao, cậu nôn nóng rồi à?"

Chu Nam Sơ kéo khóe miệng, lắc đầu.

Tiêu Nhất Hách quan sát cậu một lúc rồi hỏi: "Trông cậu có vẻ không vui, sao vậy?"

Chu Nam Sơ ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện họ vừa đi đến một con đường nhỏ trong rừng, xung quanh không có ai.

Làn gió nhẹ phớt qua mặt khiến tâm trạng càng thêm cô đơn.

Chu Nam Sơ cụp mắt xuống, nói khẽ: "Có vài chuyện tôi muốn hỏi cậu."

Tiêu Nhất Hách: "Ừ, cậu hỏi đi."

Chu Nam Sơ ngước mắt nhìn Tiêu Nhất Hách, mở lời hỏi: "Chuyện Tiểu Vương Tử mất tích, có liên quan đến cậu không?"

Tiêu Nhất Hách cũng nhìn cậu, ánh mắt không hề né tránh, bình thản nói: "Tần Mộc nói với cậu?"

Mặc dù dùng câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định, rõ ràng hắn rất chắc chắn về câu trả lời này.

Chu Nam Sơ không phủ nhận, gật đầu nói: "Những gì hắn nói, có đúng không?"

Tiêu Nhất Hách thản nhiên đáp: "Đúng."

Tim Chu Nam Sơ run lên, cậu không hiểu hỏi: "Tại sao?  Cậu không phải nói đứa bé trong bụng cậu ta không phải con mình sao? Vậy tại sao lại khiến cậu ta mất tích?"

Tiêu Nhất Hách vô cảm: "Nhà họ Vương luôn muốn mượn Vương Hạo Hạo để thâm nhập vào nội bộ gia tộc tôi, cuộc hôn nhân giữa tôi và Vương Hạo Hạo vốn chỉ vì lợi ích, đã biết nhà họ Vương có động cơ không trong sáng, gia đình tôi không thể để mặc họ lộng hành."

Chu Nam Sơ: "Nếu cậu sớm biết mục đích của họ không trong sáng, tại sao không sớm hủy bỏ hôn ước?"

Tiêu Nhất Hách lộ vẻ bất lực, nhàn nhạt nói: "Nam Sơ, cậu lớn lên trong môi trường bình thường, không hiểu được mối quan hệ phức tạp đằng sau giới tư bản, tôi muốn hủy bỏ hôn ước với Vương Hạo Hạo suôn sẻ thì buộc phải giải quyết rất nhiều vấn đề rắc rối."

Chu Nam Sơ đương nhiên không hiểu được giới tư bản mà Tiêu Nhất Hách nói phức tạp đến mức nào, cũng không thể biết họ có những mối quan hệ phức tạp nào, nhưng ít nhất từ những lời này của Tiêu Nhất Hách, cậu có thể hiểu, hắn thực sự không phải vì cậu mà hủy bỏ hôn ước.

Tất cả đều do cậu suy diễn quá nhiều, tự làm mình cảm động.

Chu Nam Sơ cười chua chát: "Vậy thực ra cậu hủy bỏ hôn ước này chẳng liên quan gì đến tôi."

Tiêu Nhất Hách giữ vai Chu Nam Sơ, hơi nhíu mày nói: "Đương nhiên có liên quan, nếu không phải Vương Hạo Hạo đe dọa cậu, tôi cũng sẽ không đẩy nhanh kế hoạch hủy hôn."

Chu Nam Sơ không tin hỏi: "Chẳng lẽ không phải vì cậu ta mang thai?"

Tiêu Nhất Hách: "Tôi không phủ nhận, đây là một cơ hội rất tốt."

Trái tim Chu Nam Sơ đau đến tê dại, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh hỏi: "Vương Hạo Hạo, cậu ta vẫn ổn chứ?"

Ánh mắt Tiêu Nhất Hách trầm xuống, lạnh giọng nói: "Cậu cho rằng tôi sẽ làm tổn thương cậu ta?"

Chu Nam Sơ lắc đầu: "Tôi không biết, tôi phát hiện mình hoàn toàn không hiểu gì về các cậu cả."

Tiêu Nhất Hách: "Cậu ta để tôi phát hiện đã bị Alpha khác đánh dấu, nhà họ Vương sợ hãi nên đã giấu cậu ta đi."

"Ai đã đánh dấu cậu ta?"

Tiêu Nhất Hách: "Không có hứng thú biết."

"Cậu chỉ vì chuyện của Vương Hạo Hạo mà tâm trạng không tốt?"

Chu Nam Sơ: "Không hẳn."

Tiêu Nhất Hách: "Còn gì nữa?"

Chu Nam Sơ cúi đầu măn ngón tay, hít thở sâu hai lần rồi mở lời hỏi: "Đêm hôm đó, cậu cũng ở đó phải không?"

Tiêu Nhất Hách: "Đêm nào?"

Chu Nam Sơ vẫn không đủ can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiêu Nhất Hách, tiếp tục cúi đầu nói: " Đêm đầu tiên, tôi và mấy người Mạnh Thư Cẩn lên giường, cậu cũng ở đó, đúng không?"

Tiêu Nhất Hách im lặng.

Chu Nam Sơ đã biết câu trả lời.

"Chúng ta đã làm chuyện đó?"

Một lúc sau, cậu nghe Tiêu Nhất Hách trầm giọng đáp: "Đã làm."

Tim Chu Nam Sơ lập tức chìm xuống đáy vực.

Cậu vốn hy vọng, hy vọng lúc đó Tiêu Nhất Hách chỉ có mặt thôi, có lẽ hắn chỉ tình cờ đến ở một lúc, cũng có thể chỉ là đi ngang qua.

Nhưng giờ tất cả suy nghĩ ấy đều tan vỡ.

Khi Chu Nam Sơ ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ hoe, cậu đau đớn hỏi: "Tại sao?"

"Tại sao cậu chưa bao giờ nói với tôi?"

Tiêu Nhất Hách: "Cậu chưa từng hỏi tôi."

Chu Nam Sơ tức phát điên, đẩy mạnh Tiêu Nhất Hách: "Tiêu Nhất Hách, cậu đang nói cái gì vậy? Tôi chưa từng hỏi cậu? Tôi hoàn toàn không nhớ gì về đêm đó, làm sao tôi hỏi cậu được?"

Tiêu Nhất Hách nhíu mày, ánh mắt hắn có chút phức tạp, hắn muốn xoa dịu cảm xúc kích động của Chu Nam Sơ, nhưng vừa đưa tay ra đã bị Chu Nam Sơ hất bỏ.

"Tôi nghĩ rằng cậu không muốn nhắc đến chuyện ngày đó."

Chu Nam Sơ ôm lấy đầu, cảm xúc đau đớn này khiến cả người cậu gần như sụp đổ, cậu khóc gào:

"TÔI RỐT CUỘC LÀ GÌ? TRONG MẮT CÁC NGƯỜI, TÔI RỐT CUỘC LÀ GÌ?"

"LÀ ĐỒ CHƠI SAO?"

"THÍCH THÌ TRÊU ĐÙA, KHÔNG THÍCH THÌ ĐÁ ĐI?"

"TÔI CŨNG LÀ NGƯỜI, TÔI CŨNG CÓ CẢM XÚC!"

Tiêu Nhất Hách muốn tiến lên ôm Chu Nam Sơ.

Chu Nam Sơ lập tức lùi lại vài bước tránh động tác của hắn, nước mắt đầm đìa chỉ vào Tiêu Nhất Hách hét lên: "ĐỪNG LẠI ĐÂY, ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!"

"TIÊU NHẤT HÁCH, TỪ HÔM NAY ĐỪNG ĐẾN TÌM TÔI!"

"COI NHƯ TÔI VAN XIN CẬU, VAN XIN CÁC NGƯỜI BUÔNG THA CHO TÔI!"
____

250 vote up tiếp nha~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com