Abo Meanie Chuyen Ver Vi Sao Loai A Nay Lai Co O
"Rầm!"Một Alpha trưởng thành hung hãn lao thẳng đến bậc thang, Omega đang phiến xuống dưới ngã lăn ra sofa bên cạnh. Alpha say khướt chỉ vào Wonwoo mắng chửi: "Vốn dĩ ở bên ngoài nhìn thấy những cái a dua nịnh hót liền hết muốn ăn, kết quả về đến nhà còn phải xem mày trưng bộ mặt giả dối ra!"Wonwoo nửa quỳ rạp trên mặt đất, đầu váng mắt hoa, tai ong ong kêu, khóe miệng rách một lỗ hổng, máu chảy ra ngoài, run rẩy cố gắng đứng dậy, lại ngã trở về, cắn vào cằm.Kim MingAh cả người nồng nặc mùi rượu, càng nói càng hăng, đi xuống túm tóc Wonwoo nhấc lên cao, rồi tát một cái.Wonwoo kêu thảm thiết một tiếng, bị đánh đến trước mắt tối sầm, cậu nằm nghiêng sang một bên, giống như đồ vật bị vứt bỏ tan nát. Lực đánh mạnh khiến Wonwoo cảm thấy màng tai bị đánh thủng, đầu óc choáng váng, không thể chống cự chút nào."Mẹ nó con điếm! Nếu không có tao mày sao có thể sống tốt như vậy!" Kim MingAh vẫn chưa hết giận, túm lấy Omega yếu ớt như gà con ném mạnh xuống đất, rồi liên tục đá vào bụng mềm của Wonwoo.Cơn đau dữ dội ở bụng khiến Wonwoo bỗng chốc tỉnh táo, cậu nức nở cuộn tròn người lại, dùng tay ôm đầu bảo vệ, yếu ớt van xin: "Ôi!... Ôi! Ngài ơi, em sai rồi, đừng đánh..."Giọng cầu xin nhỏ nhẹ của Wonwoo trước sự thở hổn hển thô bạo của Kim MingAh, cơ thể va chạm kêu rên, tiếng rên rỉ kêu cứu của Omega bị nuốt chửng trong bụng, bởi vì cậu biết, không ai có thể giúp cậu, Wonwoo hiểu rõ điều đó.Wonwoo đau đớn khắp người, cánh tay mới lành mấy ngày trước lại bầm tím, trong cơn mưa đấm đá trời đất sụp đổ, ý thức cầu sinh của cậu chưa bao giờ mãnh liệt như vậy. Không biết lấy sức lực từ đâu, cậu chịu đựng cơn đau lảo đảo đứng dậy và hướng về phía cầu thang trên lầu chạy trốn.Alpha mới lười biếng đến mức chỉ biết nằm trên sô pha thở ra một ngụm rượu, kiêu ngạo mà nói: "Chạy à? Có muốn ly hôn không?"Wonwoo bỗng dưng dừng bước chân.Kim MingAh cười càng càn rỡ: "Thế nào? Xem ra mày cũng biết nếu ly hôn mày sẽ thảm thương đến nhường nào?"Wonwoo quay đầu nhìn hắn, trên mặt nước mắt hòa lẫn máu chảy xuống."Lại đây quỳ xuống!" Kim MingAh sung sướng tột độ, âm điệu cao lên, "Cầu xin tao đánh mày.".Kim MingAh quả nhiên không mất trí nhớ, Wonwoo sắc mặt trắng bệch, đáy mắt hiện lên một tia tuyệt vọng. Sử dụng ly hôn để uy hiếp hắn thủ đoạn một chút cũng không đổi.Sở dĩ nói dối rằng chính mình mất trí nhớ, chỉ là chỉnh cậu thành một đồ chơi mới, muốn nhìn cậu trong bộ dạng ngu xuẩn, ngoài miệng nói thực xin lỗi, trong lòng nói không chừng suy nghĩ: "Con đĩ điếm ngu ngốc này chơi vui quá."Wonwoo cảm nhận được vị máu, cơ hồ là cậu đã cắn nát khoang miệng.Trong thời gian Alpha giả vờ mất trí nhớ, cậu nhất định không thể có một tia lơi lỏng, bằng không tuyệt đối sẽ trở thành lý do sau này Kim MingAh tra tấn cậu.Cháo hải sản, cải ngồng xào xì dầu, mấy đĩa thịt viên, xương sườn, sủi cảo tôm, bánh bao cùng cánh gà, tràn đầy một bàn món ăn.Mingyu ôm Wonwoo đến bàn ăn, đặt một chén cháo trước mặt cậu.Wonwoo nhìn độ cao này, ngơ ngác chớp chớp mắt, sau khi phản ứng lại thì vội vàng nhìn Alpha, lắp bắp nói: "Em...em sẽ ngồi bàn xếp nhỏ...""Không sao cả." Mingyu đặt chiếc muỗng trước mặt Wonwoo, "Về sau cùng tôi ăn trên bàn ăn."Nếu đã biết nguyên chủ không cho Wonwoo lên bàn, như vậy hắn không có lý do lại bắt Wonwoo ngồi lại bàn nhỏ, không có lý do gì mà không thay đổi.Nhưng hắn nhìn Wonwoo như đang đối đầu với địch, lo lắng mà rụt tay lại, trên mặt là vẻ vội vàng và khó xử chưa từng có, tốc độ nói cũng nhanh hơn: "Cảm ơn ngài, em...không được..."Mingyu nghe vậy cau mày, chìm đắm trong suy nghĩ tự hỏi Wonwoo hiện tại đang nghĩ gì.Wonwoo thấy Kim Mingyu nhăn lại lông mày làm hoảng sợ đến mức run rẩy, cho rằng chính mình đã nói sai lời, cậu cúi đầu, cắn môi, không nói lời nào, trong sự im lặng vô tận càng thêm lo lắng và sợ hãi, từng ngón tay một chút một chút mân mê băng vải, khiến băng vải nhăn nhúm, sợ giây tiếp theo Mingyu sẽ đánh cậu vì cậu õng ẹo làm dáng.Mingyu tưởng Wonwoo muốn nói chuyện, nhưng lại nghe thấy Wonwoo nức nở khóc nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em sai rồi..."Mingyu chấn động, hắn đột nhiên nhận ra rằng đối với Wonwoo, việc thay đổi thái độ đột ngột là không thể. Việc hắn lạnh lùng và áp đặt bạo lực trong thời gian dài khiến Wonwoo chỉ cần nhận thấy điều gì khác thường cũng sẽ trở nên lo lắng và sợ hãi. Hắn đã quá đơn giản hóa mọi chuyện, cho rằng chỉ cần đối tốt với Wonwoo, Wonwoo sẽ tự khắc trở nên tốt đẹp hơn.Mingyu hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhắc nhở bản thân rằng không cần vội vàng, hãy từ từ thay đổi."Cậu không sai, là tôi sai rồi." hắn lấy ra một chiếc bàn gấp từ tủ bát, đặt trên sàn nhà. Thay vì đặt nó lên ghế nhỏ, hắn trải một chiếc gối mềm lên bàn rồi nhẹ nhàng bế Wonwoo đặt lên đó. "Ngồi thẳng người, máu không lưu thông sẽ không tốt cho vết thương."Wonwoo còn đọng lại một giọt nước mắt trên mí mắt, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ rằng bản thân vừa vượt qua một bài kiểm tra của Mingyu. Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Alpha khiến cậu trợn tròn mắt kinh ngạc và vội vàng la lên: "Thưa ngài! Ngài làm gì vậy ạ...?!".Mingyu dọn hết đồ ăn lên chiếc bàn gấp nhỏ, chất đầy thức ăn. Sau đó, Alpha cao lớn cúi người, khuỵu gối, ngồi xuống bên cạnh Wonwoo, cầm chén và bình tĩnh nói: "Không có gì, ăn đi."Mingyu biết rằng không thể khiến Wonwoo thả lỏng cảnh giác ngay lập tức. Trong thời gian ngắn, Wonwoo cũng rất khó để bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Vì vậy, hắn quyết định sẽ là người thay đổi đầu tiên.Nói cho cùng, chỉ là ăn một bữa cơm trên sàn nhà mà thôi, so với việc gặm bánh mì trên sàn nhà thí nghiệm trước đây thì chẳng là gì cả.Alpha nói một cách dứt khoát, Wonwoo đành phải nhắm chặt miệng vì lo sợ.Tuy nhiên, Mingyu nhanh chóng nhận ra rằng Wonwoo chỉ dám gắp rau xanh, và vì tay phải bị thương nên gắp bằng tay trái cũng bị rơi mấy lần. Sau đó, Wonwoo chỉ tập trung ăn cháo một cách buồn bã.Mingyu đứng dậy đi vào bếp, lấy một đôi đũa, quay lại nhìn Wonwoo trừng mắt, khẩn trương quỳ xuống trước Wonwoo như sợ hắn sẽ lấy thứ gì đó đánh mình.Mingyu nhìn thấy vết thương đau lòng, trong lòng thầm mắng, một đứa trẻ gầy yếu như vậy, ai nỡ ra hạ tay được!Hắn bỗng nhớ lại trước đây khi cùng bác sĩ Lee đi thăm bệnh viện, ấn tượng sâu sắc với một màn hình điện tử trước cửa khoa não: "Bệnh viện khoa não hân hạnh chào đón quý khách."Bác sĩ Lee sững sờ một lúc, tiến đến bên Mingyu nhỏ giọng nói: "Không hổ danh là lãnh đạo khoa não..."Giờ này khắc này, hắn chỉ muốn nói những lời đó với nguyên chủ, hắn tức giận muốn chữa "não" cho nguyên chủ.Mingyu cầm chiếc đũa ở Wonwoo trước mặt quơ quơ, giải thích nói: "Dùng đũa tương đối vệ sinh." Nói xong, hắn gắp một viên thịt viên đặt vào muỗng trên bàn Wonwoo.Wonwoo ngơ ngác nhìn viên thịt viên trên muỗng, "Cảm ơn tiên sinh... Nhưng em, em không thể ăn thịt.""Vì sao?" Mingyu nhìn rõ ràng, Wonwoo thèm thuồng nhìn viên thịt viên còn nuốt nước miếng, hắn không bị vẻ đáng yêu của Wonwoo làm xiêu lòng, chỉ cảm thấy chua xót phẫn nộ, hắn trấn an nói, "Không sao, ăn đi, nhiều như vậy tôi cũng ăn không hết."Wonwoo không dám ăn cũng không dám từ chối, trong lúc định thần, không biết làm sao mà lén nhìn sắc mặt Mingyu.Mingyu thở dài trong lòng, sự việc xảy ra trước kia làm hắn không dám ép buộc, đành phải dùng đũa kẹp viên thịt viên trên muỗng Wonwoo đi, kiên nhẫn nói: "Wonwoo muốn ăn gì thì tự mình gắp nhé."Wonwoo thở phào nhẹ nhõm, dùng tay trái múc cháo chậm rãi, toàn bộ quá trình không đụng đến thịt. Lòng treo tảng đá lớn nhưng vẫn không dám buông, Wonwoo đề cao tinh thần, đề phòng Alpha lại làm ra điều gì khó khăn để làm khó mình.Ăn xong, mặc kệ Wonwoo khuyên nhủ thế nào, Mingyu đều không hề thỏa hiệp, kiên quyết rửa chén bát, liếc mắt nhìn Wonwoo toàn bộ quá trình đều đứng ngồi không yên, cọ tới cọ lui muốn xuống đất.Mingyu tưởng rằng Wonwoo muốn đi vệ sinh hoặc uống nước, giơ tay dính đầy xà phòng, hỏi: "Sao vậy?"Wonwoo cứng ngắc ngồi lại, cúi đầu khẩn trương nói: "Ngài đừng nóng giận, em hiện tại đi chuẩn bị nước tắm cho ngài...""Tôi không giận." Mingyu vừa đi về phía bếp vừa nói, "Tắm rửa, thu dọn phòng tắm này về sau đều do tôi tự làm, nhưng mà Wonwoo, vết thương ở miệng không thể đụng nước, đêm nay cậu không thể tắm rửa?""Muốn, muốn tắm..." Wonwoo ấp úng, không sạch sẽ là phải bị đánh."Được rồi." Mingyu không biết Wonwoo đang nghĩ gì, chỉ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com