Abo Kookjin Yeu
Nhưng mà nghỉ đông Seokjin lại không có chỗ để về, nhà của Jimincó chút đặc biệt, ngày lễ ngày tết cả nhà đều bỏ nhà đi chơi, mang theo Seokjin rất không tiện, để Seokjin ở nhà một mình cũng không thể .Dường như trừ ở nhà Jungkook, Seokjin không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Chờ thi kết thúc học kỳ, Jungkook vội vã mang Seokjin chuyển đến chung cư ở.
Căn nhà chung cư ngoài trường học này được thiết
kế theo kiểu nội thất thông minh, tầng trên có giường ngủ áp sát mặt đất, tâng dưới là phòng khách, nhà bếp và nhà vệ sinh, căn bản không có
phòng ngủ thứ hai, ngay từ đâu Jungkook đã không
dự định chia phòng ngủ với Seokjin.
Quả nhiên, Jimin nói không sai chút nào, mình sẽ bị Jungkook bắt nạt.
Không nói đến những thứ khác, nhạc cụ của Jungkook rất nhiều, Seokjin tò mò nhìn những nhạc cụ bên cửa sổ. Jungkook vừa từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Omega ngồi trên ghế sô pha, vẻ mắt khát vọng nhìn đàn guitar.
Jungkook tiến lên lấy đàn đưa tới trước mặt Seokjin, ánh mắt Seokjin như dính lên cây đàn, nhưng không hề nói gì"Em muốn chơi không?" Jungkook nhét cây đàn vào tay Seokjin như đưa cho đứa trẻ con đồ chơi vậy.
Seokjin tay chân luống cuống ôm lấy cây guitar, cậu rất sợ làm hỏng mất, cậu ngẩng đâu đưa mắt nhìn Jungkook cầu cứu. Jungkook cười một tiếng"Để anh dạy em."
Jungkook ôm Seokjin vào lòng, cầm lấy bàn tay Seokjin đặt lên dây đàn. Mặc dù cậu không thể nghe được, nhưng mà có thể cảm nhận được sự rung động của dây đàn, đâu ngón tay đặt trên dây đàn khẽ rung.
Seokjin tò mò ngẩng đâu nhìn Jungkook"Có phải anh đánh đàn rất hay không?"
Những câu hỏi thế này Seokjin đã từng hỏi vô số lân rồi, cậu rất tò mò âm thanh Jungkook phát ra sẽ như thế nào, loại khát vọng này làm Jungkook nhìn thấy rất khó chịu. Anh để đàn qua một bên, đối mặt nói chuyện với Seokjin" Thật ra anh nói chuyện hay hơn nhiều."
Giống như Seokjin có thể nghe thấy giọng nói của Jungkook, anh cố ý nói nhỏ. Seokjin cẩn thận đưa tay chạm vào hầu kết Jungkook "Em có video anh đọc thơ, bài thơ "Nơi không thể nhìn thấy", là Jiminđưa cho."
Jiminlà người thích theo dõi các loại tin tức linh tinh, đặc biệt là những thứ liên quan đến Jungkook, luôn nói cho Seokjin đầu tiên.
"Nhưng mà em không nghe được." Giọng nói của Seokjin dần nhỏ xuống, cậu có thể nhìn thấy dáng vẻ của Jungkook trên video, khi đọc thơ, tốc độ nói của anh rất chậm, đó là một bài thơ tình.
Jungkook mở điện thoại ra, bài thơ tình này là tiết mục biểu diễn ngày kỷ niệm thành lập trường lúc anh học năm nhất "Đặc biệt biểu diễn tặng Seokjin."
"Ngang qua nơi ấy." ..............Jungkook dừng lại, Seokjin đang nhìn chằm chằm anh không dời mắt, hai tay vẫn nhẹ nhàng đặt trên cổ Jungkook.Jungkook rõ ràng đã đọc xong rồi, Seokjin vẫn có thể cảm nhận được sự rung động từ âm thanh ấy, từng chút từng chút, rung lên, từ làn da truyền đến trái tim cậu, đây là thanh âm vô cùng có sức hút.
Dường như đang nâng niu âm thanh chỉ dành cho chính mình, Seokjin tỏ ra vô cùng thận trọng. Ngón tay vuốt ve cổ Jungkook, Seokjin không nhịn được lại hỏi "Giọng nói của em như thế nào, có giống với anh không?"Jungkook không lập tức trả lời Seokjin, trái lại để Seokjin chạm lên hầu kết của cậu. Kỳ thực theo tân suất chấn động, Seokjin không phát hiện có gì khác biệt, Jungkook nói "Không giống nhau, giọng nói của Seokjin giống như một đứa trẻ, lại giống như con gái."
Đối với sự biến hóa của thanh âm, Seokjin không có khái niệm gì, mờ mịt hỏi : "Rất khó nghe sao?"
Jungkook hôn nhẹ lên môi cậu "Không hề khó nghe, rất mềm mại."
Về việc luyện nói, sau khi hai người ở cùng nhau, Jungkook thực sự không lơ là. Nhưng mà những lúc chỉ có anh và Seokjin ở chung, anh luôn trở nên không đứng đắn, thích dạy Seokjin nói chuyện trên giường.
Một lần lại một lần lặp lại chuyện mà bọn họ đang làm là gì, Seokjin đã bị đâm đến tỉnh tỉnh mê mê, còn bị Jungkook ép mở miệng, lại còn cố tình muốn sửa phát âm của Seokjin.
"Seokjin nếu như em phát âm sai, anh sẽ dừng lại đấy." Quả nhiên, ở chung với Jungkook, Seokjin sẽ luôn luôn bị bắt nạt.
Vừa đến kỳ nghỉ đông, các cửa hàng xung quanh trường học cũng vào mùa ế hàng, Seokjin tìm được một quán trà sữa ở phố thương mại, cậu không thể làm công việc thu ngân, chỉ có thể ở phòng bếp hỗ trợ làm trà sữa.
Cả ngày Jungkook đều không thấy người, lúc không có việc gì làm, mua một ly trà sữa, ngồi trong quán đợi Omega của anh.
Năm mới sắp tới, Jungkook nhận được điện thoại của Park Ae Ri - mẹ anh "Mẹ với bố con năm mới sẽ cố gắng về nhà."
Mẹ Jungkook nhận được điện thoại của người trong nhà nói rằng nghỉ đông Jungkook không hề về nhà. Jungkook từ nhỏ đã có chính kiến, rất nhiều việc đều không cần hỏi bố mẹ, mẹ Jungkook vẫn còn hỏi một câu"Con không về nhà hả?"
"Con không về, con ở chung với vợ con." "....."Mẹ Jungkook ở đâu bên kia trầm mặc, Jungkook lại nói"Đợi bố mẹ hết bận, năm mới con sẽ dẫn em ấy về nhà ra mắt hai người."
Trước đây Jungkook cũng từng có bạn gái nhưng trước giờ chưa từng nhắc đến việc mang người về nhà ra mắt bố mẹ. Mẹ Jeon dừng lại một chút"Vậy bố mẹ sẽ cố gắng về trước tối ba mươi."Jungkook không dám nói trước với Seokjin, sợ cậu khẩn trương, anh đợi đến ngày ba mươi, khi mẹ Jeon gọi điện tới báo bọn họ đã về nhà rồi mới nói.
"Hôm nay về nhà anh sao?" Seokjin còn tưởng rằng Jungkook quên mất chuyện về nhà gặp bố mẹ rồi, nhất thời không biết nói gì.
"Ừ, bọn họ vừa hết bận trở về."
Bố mẹ Jungkook rât bận, đến ngày lễ đoàn viên mới bớt được chút thời gian về nhà.
Không cần tài xế tới đón, Jungkook lái xe đưa Seokjin về nhà. Trên đường đi Seokjin đều ở trong trạng thái vô cùng bối rối"Em cứ thế này mà đi sao? Em đến đó cần làm những gì? Em..."Jungkook nắm chặt lấy đôi bàn tay cậu"Cứ thế này thôi, đừng khẩn trương, có anh đây rồi."
Trời mùa đông làm cho má Seokjin đỏ ửng"Bố mẹ anh có thể sẽ không thích em không?"
"Không đâu, có anh thích em là đủ rồi."
Jungkook lau đi mồ hôi trên bàn tay Seokjin, ôm người vào lòng.
Chờ thi kết thúc học kỳ, Jungkook vội vã mang Seokjin chuyển đến chung cư ở.
Căn nhà chung cư ngoài trường học này được thiết
kế theo kiểu nội thất thông minh, tầng trên có giường ngủ áp sát mặt đất, tâng dưới là phòng khách, nhà bếp và nhà vệ sinh, căn bản không có
phòng ngủ thứ hai, ngay từ đâu Jungkook đã không
dự định chia phòng ngủ với Seokjin.
Quả nhiên, Jimin nói không sai chút nào, mình sẽ bị Jungkook bắt nạt.
Không nói đến những thứ khác, nhạc cụ của Jungkook rất nhiều, Seokjin tò mò nhìn những nhạc cụ bên cửa sổ. Jungkook vừa từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Omega ngồi trên ghế sô pha, vẻ mắt khát vọng nhìn đàn guitar.
Jungkook tiến lên lấy đàn đưa tới trước mặt Seokjin, ánh mắt Seokjin như dính lên cây đàn, nhưng không hề nói gì"Em muốn chơi không?" Jungkook nhét cây đàn vào tay Seokjin như đưa cho đứa trẻ con đồ chơi vậy.
Seokjin tay chân luống cuống ôm lấy cây guitar, cậu rất sợ làm hỏng mất, cậu ngẩng đâu đưa mắt nhìn Jungkook cầu cứu. Jungkook cười một tiếng"Để anh dạy em."
Jungkook ôm Seokjin vào lòng, cầm lấy bàn tay Seokjin đặt lên dây đàn. Mặc dù cậu không thể nghe được, nhưng mà có thể cảm nhận được sự rung động của dây đàn, đâu ngón tay đặt trên dây đàn khẽ rung.
Seokjin tò mò ngẩng đâu nhìn Jungkook"Có phải anh đánh đàn rất hay không?"
Những câu hỏi thế này Seokjin đã từng hỏi vô số lân rồi, cậu rất tò mò âm thanh Jungkook phát ra sẽ như thế nào, loại khát vọng này làm Jungkook nhìn thấy rất khó chịu. Anh để đàn qua một bên, đối mặt nói chuyện với Seokjin" Thật ra anh nói chuyện hay hơn nhiều."
Giống như Seokjin có thể nghe thấy giọng nói của Jungkook, anh cố ý nói nhỏ. Seokjin cẩn thận đưa tay chạm vào hầu kết Jungkook "Em có video anh đọc thơ, bài thơ "Nơi không thể nhìn thấy", là Jiminđưa cho."
Jiminlà người thích theo dõi các loại tin tức linh tinh, đặc biệt là những thứ liên quan đến Jungkook, luôn nói cho Seokjin đầu tiên.
"Nhưng mà em không nghe được." Giọng nói của Seokjin dần nhỏ xuống, cậu có thể nhìn thấy dáng vẻ của Jungkook trên video, khi đọc thơ, tốc độ nói của anh rất chậm, đó là một bài thơ tình.
Jungkook mở điện thoại ra, bài thơ tình này là tiết mục biểu diễn ngày kỷ niệm thành lập trường lúc anh học năm nhất "Đặc biệt biểu diễn tặng Seokjin."
"Ngang qua nơi ấy." ..............Jungkook dừng lại, Seokjin đang nhìn chằm chằm anh không dời mắt, hai tay vẫn nhẹ nhàng đặt trên cổ Jungkook.Jungkook rõ ràng đã đọc xong rồi, Seokjin vẫn có thể cảm nhận được sự rung động từ âm thanh ấy, từng chút từng chút, rung lên, từ làn da truyền đến trái tim cậu, đây là thanh âm vô cùng có sức hút.
Dường như đang nâng niu âm thanh chỉ dành cho chính mình, Seokjin tỏ ra vô cùng thận trọng. Ngón tay vuốt ve cổ Jungkook, Seokjin không nhịn được lại hỏi "Giọng nói của em như thế nào, có giống với anh không?"Jungkook không lập tức trả lời Seokjin, trái lại để Seokjin chạm lên hầu kết của cậu. Kỳ thực theo tân suất chấn động, Seokjin không phát hiện có gì khác biệt, Jungkook nói "Không giống nhau, giọng nói của Seokjin giống như một đứa trẻ, lại giống như con gái."
Đối với sự biến hóa của thanh âm, Seokjin không có khái niệm gì, mờ mịt hỏi : "Rất khó nghe sao?"
Jungkook hôn nhẹ lên môi cậu "Không hề khó nghe, rất mềm mại."
Về việc luyện nói, sau khi hai người ở cùng nhau, Jungkook thực sự không lơ là. Nhưng mà những lúc chỉ có anh và Seokjin ở chung, anh luôn trở nên không đứng đắn, thích dạy Seokjin nói chuyện trên giường.
Một lần lại một lần lặp lại chuyện mà bọn họ đang làm là gì, Seokjin đã bị đâm đến tỉnh tỉnh mê mê, còn bị Jungkook ép mở miệng, lại còn cố tình muốn sửa phát âm của Seokjin.
"Seokjin nếu như em phát âm sai, anh sẽ dừng lại đấy." Quả nhiên, ở chung với Jungkook, Seokjin sẽ luôn luôn bị bắt nạt.
Vừa đến kỳ nghỉ đông, các cửa hàng xung quanh trường học cũng vào mùa ế hàng, Seokjin tìm được một quán trà sữa ở phố thương mại, cậu không thể làm công việc thu ngân, chỉ có thể ở phòng bếp hỗ trợ làm trà sữa.
Cả ngày Jungkook đều không thấy người, lúc không có việc gì làm, mua một ly trà sữa, ngồi trong quán đợi Omega của anh.
Năm mới sắp tới, Jungkook nhận được điện thoại của Park Ae Ri - mẹ anh "Mẹ với bố con năm mới sẽ cố gắng về nhà."
Mẹ Jungkook nhận được điện thoại của người trong nhà nói rằng nghỉ đông Jungkook không hề về nhà. Jungkook từ nhỏ đã có chính kiến, rất nhiều việc đều không cần hỏi bố mẹ, mẹ Jungkook vẫn còn hỏi một câu"Con không về nhà hả?"
"Con không về, con ở chung với vợ con." "....."Mẹ Jungkook ở đâu bên kia trầm mặc, Jungkook lại nói"Đợi bố mẹ hết bận, năm mới con sẽ dẫn em ấy về nhà ra mắt hai người."
Trước đây Jungkook cũng từng có bạn gái nhưng trước giờ chưa từng nhắc đến việc mang người về nhà ra mắt bố mẹ. Mẹ Jeon dừng lại một chút"Vậy bố mẹ sẽ cố gắng về trước tối ba mươi."Jungkook không dám nói trước với Seokjin, sợ cậu khẩn trương, anh đợi đến ngày ba mươi, khi mẹ Jeon gọi điện tới báo bọn họ đã về nhà rồi mới nói.
"Hôm nay về nhà anh sao?" Seokjin còn tưởng rằng Jungkook quên mất chuyện về nhà gặp bố mẹ rồi, nhất thời không biết nói gì.
"Ừ, bọn họ vừa hết bận trở về."
Bố mẹ Jungkook rât bận, đến ngày lễ đoàn viên mới bớt được chút thời gian về nhà.
Không cần tài xế tới đón, Jungkook lái xe đưa Seokjin về nhà. Trên đường đi Seokjin đều ở trong trạng thái vô cùng bối rối"Em cứ thế này mà đi sao? Em đến đó cần làm những gì? Em..."Jungkook nắm chặt lấy đôi bàn tay cậu"Cứ thế này thôi, đừng khẩn trương, có anh đây rồi."
Trời mùa đông làm cho má Seokjin đỏ ửng"Bố mẹ anh có thể sẽ không thích em không?"
"Không đâu, có anh thích em là đủ rồi."
Jungkook lau đi mồ hôi trên bàn tay Seokjin, ôm người vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com