Abo Keo Vai
ABO Lệ Chi Đường| 008 |Hỏi Lâu Chỉ công ty hôm nay có việc gì không, Dư Lệ lại hỏi anh có muốn cùng cậu tới trường không. Lâu Chỉ không từ chối, gửi một tin nhắn cho tài xế, rồi theo Dư Lệ ra cửa chờ xe buýt."Anh hẳn là có tài xế tới đón đi?" Dư Lệ tò mò hỏi, "Sao còn đi xe buýt với tôi vậy?"Lâu Chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, khuỷu tay thỉnh thoảng đụng vào tay Dư Lệ, có lúc anh sẽ giả vờ lơ đãng dừng lại vài giây rồi mới tránh ra."Để tiện mà thôi." Lâu Chỉ trả lời, "Huống hồ tôi thích đi chung với cậu."Lỗ tai Dư Lệ nóng lên, cậu mở to đôi mắt tròn trịa nhìn về phía Lâu Chỉ, "Anh đừng nói bậy."Mặt Dư Lệ không lớn, trợn tròn mắt lên càng tăng thêm mấy phần dễ thương. Có cơn gió thổi qua, mái tóc chưa buộc lại bị thổi bay, đuôi tóc quét qua mắt khiến cậu thấy ngứa.Lâu Chỉ lập tức giúp cậu vén tóc lên, trạm xe buổi sáng đã chở một nhóm đi trước rồi, chỗ hai người đứng cũng không có bao nhiêu người.Nhìn khuôn mặt chậm rãi tới gần của Lâu Chỉ, Dư Lệ nghẹn một hơi, cậu vẫn biết bề ngoài của Lâu Chỉ rất xuất sắc, mà kề gần như vậy là lần đầu tiên.Như là nhìn ra sự khẩn trương của cậu, Lâu Chỉ chỉ là chải gọn lại tóc cho cậu, "Đừng lấy tay dụi mắt, sẽ có vi khuẩn."Dư Lệ nghiêng đầu, không nhìn đôi mắt đen kịt như vòng xoáy của Lâu Chỉ."Ừm... ờ, tôi biết rồi." Cậu tựa người vào cây cột ở trạm xe, dư quang liếc thấy người tới trạm đã ngày càng nhiều, cậu nhỏ giọng bảo: "Lâu Chỉ, anh đừng dựa gần như vậy."Lâu Chỉ thu hồi tay, thuận thế đút vào túi quần, anh nhích ra một tí, ôn hòa cười, đáp: "Được."Bầu không khí quái lạ giữa hai người mãi đến khi tiếng chuông tiết chuyên ngành của Dư Lệ vang lên. Lâu Chỉ vẫn theo Dư Lệ tới lớp cọ tiết, dù sao là tiết gộp lớp, nhiều thêm mấy người giảng viên cũng không ngại.Dư Lệ vẫn làm lơ Lâu Chỉ, bài giảng của giảng viên chẳng lọt nổi vào tai cậu. Nghĩ tới những hành động thân mật hai ngày qua Lâu Chỉ dành cho mình, cậu cứ thấy là lạ.Cuối cùng, Dư Lệ định nghĩa hành vi này là sự kích động khi tìm được người mà mình tìm rất lâu rồi.Tối qua Lâu Chỉ không ngủ được, gần tới hửng sáng mới thiếp đi một lát, anh gục xuống bàn nghiêng đầu nhìn Dư Lệ nghiêm túc nghe giảng mà mí mắt dần trĩu nặng.Chờ đến khi Dư Lệ dẹp yên cảm xúc, nghiêng đầu nhìn về phía Lâu Chỉ, chỉ thấy anh đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, đôi mắt cong lên.Dư Lệ cẩn thận vươn tay chạm vào cặp mi cong dày của Lâu Chỉ, còn chưa kịp rút tay về, đã bị anh nắm lấy.Lâu Chỉ cầm tay cậu giữ ở trên bàn, mắt không mở, nói rằng: "Quấy rầy tôi ngủ.""Bàn tay này bị tạm giam đến khi tôi dậy."Dư Lệ bối rối, muốn rút tay về, lại phát hiện sức của Lâu Chỉ rất lớn, đang tính nói gì, thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lâu Chỉ."Đàn anh à, tối qua phải giải quyết việc của công ty tới khuya, cho tôi ngủ một lát được không?"Dư Lệ: Cậu muốn ngủ thì cứ ngủ đi, nắm tay tôi làm chi?!Dư Lệ thấy quầng thâm dưới mắt anh, thở dài, bất đắc dĩ dời tầm mắt qua chỗ bài giảng PPT của giảng sư.Thôi, cậu cũng không dùng tay trái viết chữ, nắm thì nắm đi.Khi Lâu Chỉ mở mắt ra đã là giờ tan học, anh vừa tính ngồi dậy, Dư Lệ lập tức rút tay về. Cổ tay bị nắm ra một dấu đỏ, cực kỳ bắt mắt với nền da trắng nõn của Dư Lệ.Lâu Chỉ không có thiếp đi, anh biết Dư Lệ khó chịu với sự tiếp cận đột nhiên buổi sáng của mình. Rốt cuộc cũng không nỡ ép cậu biết tâm ý của mình, Lâu Chỉ chọn cách làm Dư Lệ chậm rãi thói quen anh."Lâu Chỉ, tôi phải đi chiêu mộ thành viên." Dư Lệ thấy ánh mắt anh thâm trầm không biết đang nghĩ gì, thu dọn sách vở xong cậu chọc vào cánh tay Lâu Chỉ.Lâu Chỉ hồi hồn, anh cầm lấy mớ sách trong tay Dư Lệ, đứng lên nói, "Tôi cũng đi."Dư Lệ chiều anh, lấy điện thoại ra xem bố trí của bộ, "Còn hơn 20 phút, bọn họ đã đi rồi, chúng ta trực tiếp qua đó là được.""Ừm."Nhờ có nhiệm vụ chiêu mộ thành viên mới cho bộ này mà tân sinh hiếm thấy có thời gian nghỉ ngơi, mọi người ngồi tụ lại ngoài sân, Dư Lệ còn chưa vào sân tập đã thấy một tốp người mặc đồ rằn ri.Sự chú ý của Lâu Chỉ đều đặt trên người Dư Lệ, thấy cậu rất có hứng thú nhìn những người khác, tâm tình anh có chút xấu đi.Từ đằng sau kéo nhẹ quần áo Dư Lệ, nhìn cậu dừng bước quay đầu nhìn mình, Lâu Chỉ chậm rì rì buông tay ra nói, "Không có gì."Dư Lệ mặc dù khó hiểu, nhưng không nói gì, cậu tới tập hợp với người của bộ."Bộ trưởng, mấy ngày không gặp, cậu đã có bạn rồi à?" Trác Thạc nháy mắt trêu.Dư Lệ ngẩn ra, cười bảo: "Anh ấy là bạn của tớ."Lâu Chỉ đứng đằng sau nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, thấy Dư Lệ cười với một Alpha khác, anh bước tới một bước kéo Dư Lệ về bên cạnh mình."Sao vậy?"Dư Lệ bị kéo một cái bất thình lình, thân thể có chút chao đảo. Lâu Chỉ đỡ lấy eo cậu giúp cậu đứng vững.Lâu Chỉ rút tay về, cúi đầu nhẹ giọng nói, "Cậu nói chuyện với Alpha khác, không để ý tới tôi."Dư Lệ bị lời anh nói nghẹn lại, bất đắc dĩ nhìn về phía anh, "Đừng quậy."Mấy phó bộ trưởng thấy hai người họ như vậy trong lòng tự nhiên có suy đoán, bọn họ tụ lại nhỏ giọng xì xào."Về nhà sẽ nói với anh, bọn tôi phải bắt đầu hoạt động chiêu mộ rồi." Dư Lệ vỗ cánh tay Lâu Chỉ, bảo anh đừng như thế nữa.Lâu Chỉ không nói gì, chỉ nhìn cậu.Lúc này Dư Lệ không rảnh chú ý tới anh, bộ trưởng của các bộ khác đều đã tới rồi, cậu và mấy phó bộ trưởng nhanh chóng qua chào bọn họ.Thấy Dư Lệ trực tiếp lướt qua người mình rồi rời đi, ánh mắt Lâu Chỉ đen lại, không khí xung quanh như đông đặc. Anh đứng đó không nhúc nhích, nhìn bóng lưng Dư Lệ trò chuyện với những người khác.Khi tin tức tố sắp không khống chế được ập tới, Dư Lệ đột nhiên quay đầu nhìn qua, cậu vẫy tay với Lâu Chỉ, "Sao còn đứng ngây ra đó thế? Lại đây."Tưa như một cơn giông trên biển, khi nó sắp ập tới hất tung đội thuyền kéo đội thuyền vào biển hủy diệt tất cả, biển cả lại trong nháy mắt gió êm sóng lặng.Nét mặt của Lâu Chỉ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy vui lên. Nhìn Dư Lệ từng bước một đi về phía mình, trên mặt còn mang theo ý cười chưa rút đi, anh ngước lên nhìn chằm chằm cậu."Sao lại ngây ra đó thế? Gọi anh mấy tiếng rồi đấy." Dư Lệ dừng lại ở trước mặt anh, nghiêng đầu hỏi.Lâu Chỉ lắc đầu, anh chìa tay ra trước mặt Dư Lệ, nhẹ giọng hỏi: "Đàn anh, cho tôi một viên kẹo được không?"Dư Lệ trợn to mắt, mặc dù không hiểu gì cả, cậu vẫn móc một viên kẹo trong túi ra bỏ vào lòng bàn tay Lâu Chỉ, tay còn chưa kịp thu hồi đã bị Lâu Chỉ nắm chặt."Sao vậy? Tại tôi vừa nãy không nói chuyện với anh nên anh không vui à?" Dư Lệ thấy sắc mặt anh có gì đó khác lạ, bèn kiên trì hỏi.Lâu Chỉ kéo cậu vào lòng, ngửi lấy mùi tin tức tố xen lẫn mùi sữa tắm trên người cậu, môi anh chạm nhẹ vào sợi tóc của cậu."Tôi không sao."Cái ôm rất nhanh kết thúc, Dư Lệ thấy anh không muốn nói, cũng không ép anh. Bàn tay bị nắm chặt cũng được thả ra, Dư Lệ giơ tay vỗ nhẹ vào cái đầu Lâu Chỉ cúi thấp xuống."Buổi trưa nấu đồ ngon cho anh, đừng dỗi nhé?""Được."Mọi người trong bộ chia thành nhóm hai người tới các lớp tuyên truyền. Dư Lệ tự dẫn trợ thủ, không đi chung với người trong bộ.Dư Lệ phụ trách là tân sinh lớp 7, cậu vừa tới chỗ lớp bọn họ, đã nghe được những tiếng hoan hô.Lâu Chỉ nhìn ra được hứng thú ẩn hàm trong mắt lũ người này, anh ghét nhất vẻ hưng phấn nóng lòng muốn thử lũ Alpha này lộ ra trên mặt.Nhưng anh không cắt đứt bài nói của Dư Lệ, anh chỉ nhớ kỹ từng khuôn mặt của bọn họ, cuối cùng thu hồi tầm mắt.Giọng Dư Lệ không lớn, nhưng người của lớp 7 rất nghiêm túc nghe bài nói của cậu.Chờ đến khi Dư Lệ giới thiệu xong bộ của mình, bắt đầu hỏi có ai có câu hỏi nào không, lũ Alpha này lập tức chen nhau bô bô lên hỏi."Bộ trưởng, anh có bạn trai chưa?""Bộ trưởng, em có thể theo đuổi anh không?""Bộ trưởng, vào bộ của anh rồi, anh có thể cho em số điện thoại của anh không?"Dư Lệ đột nhiên ngửi thấy rất nhiều mùi tin tức tố khác nhau, cậu nhíu mày lại, theo bản năng nhích lại gần Lâu Chỉ.Lâu Chỉ tự nhiên cũng cảm nhận được tin tức tố lũ Alpha này tỏa ra, anh chắn trước người Dư Lệ, tỏa ra tin tức tố vị bạc hà cắt đứt mấy thứ mùi này.Sắc mặt Dư Lệ lúc này mới đỡ hơn, cậu kéo Lâu Chỉ, "Tôi không sao."Huấn luyện viên cũng phát hiện dị dạng của Dư Lệ, ngửi thấy mùi tin tức tố Alpha lớp mình phụ trách tỏa ra để kích thích Omega.Ông lớn tiếng mắng: "Khống chế tin tức tố là chương trình học bắt buộc đầu tiên của Alpha, các cậu đã đút cho chó ăn những điều mình từng học rồi phải không? Bộ trưởng là Omega, các cậu tính làm gì đó hả?"Lũ người này cũng nhận ra được sai lầm của mình, từng người cúi đầu xuống nhận sai.Dư Lệ thấy huấn luyện viên giúp mình nói chuyện, cười với ông, rồi nắm tay Lâu Chỉ nói với mấy người vừa hỏi rằng: "Các đàn em, ngại quá, anh có bạn trai rồi."Cậu quay đầu nhìn Lâu Chỉ nháy mắt mấy cái, ám chỉ anh đừng vạch trần, kế tiếp tục nói với các sinh viên lớp 7: "Bộ của tụi anh hoan nghênh đơn xin của mọi người."Cậu trò chuyện với bọn họ một hồi, phát xấp đơn xin mình vừa nhận được cho bọn họ, mới chính thức kết thúc buổi chiêu mộ này.Tay Dư Lệ bị Lâu Chỉ nắm, mãi đến khi rời khỏi sân tập cũng không buông ra."Cậu vừa nãy nói, tôi là bạn trai của cậu."Lâu Chỉ kéo cậu đứng dưới bóng cây rồi buông tay.Dư Lệ cười mỉa bảo: "Nó không phải là kế hoãn binh tạm thời thôi à? Bằng không tụi sinh viên mới nhập học đó sẽ quấn lấy tôi."Lâu Chỉ lau mồ hôi nhỏ xuống trên trán cậu, không nói gì thêm, chỉ "Ừ" một tiếng.Dư Lệ thấy anh không để ý, cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, "Về nhà chưa? Buổi chiều tôi không có tiết.""Buổi chiều tôi phải tới công ty một chuyến." Lâu Chỉ mím môi."Chăm chỉ làm việc đi, chàng trai."Dư Lệ cười híp mắt vỗ vai anh.Lâu Chỉ đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía Dư Lệ ngồi hỗm xuống."Anh làm gì vậy?" Dư Lệ hỏi.Lâu Chỉ quay đầu nhìn chân cậu, "Đột nhiên bị tin tức tố của mấy Alpha kích thích tới, giờ cậu hẳn là thấy khó chịu lắm đúng không?" Anh nhìn ra được sự khó chịu của Dư Lệ, mới ở khi kết thúc nhanh chóng kéo cậu rời đi.Không ngờ Lâu Chỉ lại phát hiện được sự khác thường của mình, Dư Lệ cảm thấy trong lòng rất ấm áp.Cậu quả thật có chút khó chịu, hai chân như muốn nhũn ra, đầu cũng choáng váng, vừa nãy lại cố chống nói lâu như vậy dưới ánh mặt trời, nếu không phải Lâu Chỉ ở bên cạnh, cậu có lẽ sẽ còn khó chịu hơn."Lên đi, tôi cõng cậu về nhà." Lâu Chỉ ôn nhu nhìn cậu.Dư Lệ không từ chối, ngoan ngoãn nằm nhoài lên lưng anh, cong khóe miệng, nhẹ giọng nói, "Cám ơn anh, Lâu Chỉ."...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com