Abo Hoan Alpha Cua Toi La Dinh Luu Trung Sinh
"Làm cái gì mà làm, các người có phải hơi thái quá rồi không?"Nửa đêm, số người trong phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt. Ngô Đồng nhìn đám người đều vu khống cậu đóng phim 18+ với Khương Hành phiên bản live action.Quả thật trong khoảng thời gian này cậu bị hormone ảnh hưởng, đầu óc cũng không tốt lắm, nhưng chỉ giới hạn trong căn nhà quen thuộc ở An Hải. Bây giờ đang ở trong một môi trường khác, cậu không phế não đến mức quên hết.[Những người khác đã ngủ rồi, chỉ còn mỗi hai người vẫn còn đang hoạt động vào ban đêm thôi đó][Ngủ hết rồi sao? Trong phòng Chu Hàn có thấy người đâu? Không phải là đi tìm Dao Dao đấy chứ?][Không làm hả? Vậy thì hai người làm gì vậy?]Lúc này, Khương Hành đang nghe điện thoại, nói qua hai câu liền nhanh chóng đi ra ngoài.[Wow wow wow không phải là đặt mua bao xx về, Hành ca đi ra ngoài lấy nó đấy chứ?]"Nói cái gì vậy, chúng tôi đã nói đây là một chương trình nhân văn, phòng phát sóng trực tiếp của chúng tôi rất nghiêm túc đấy, đừng nói nhảm." Ngô Đồng lẩm bẩm nói.[Ừ ừ ừ phòng phát sóng trực tiếp nghiêm túc đã bị chặn đến hai lần][Cậu có muốn đoán xem tên CP của vợ chồng cậu từ đâu mà có không?]Ngô Đồng: "Đó là một tai nạn!"Ngô Đồng thầm nói, may mắn là buổi sáng trước khi rời khỏi nhà, hành động của hai người họ đã ngăn chặn kịp thời, nếu không nếu cậu thực sự làm gì đó, cậu có thể sẽ phải rời khỏi hệ mặt trời để trải qua phần đời còn lại mới có thể được sống yên bình.Liếc mắt nhìn bóng lưng Khương Hành đóng cửa lại: "Tôi cảm thấy hơi đói, thầy Khương mua một ít nguyên liệu làm chút gì đó cho tôi ăn."Mọi chuyện đều không vượt quá dự liệu của Khương Hành, tay nghề của Chu Hàn thật sự rất tốt, nhưng nếu là Ngô Đồng bình thường, có lẽ sẽ có thể tự mình ăn cả bàn.Nhưng bây giờ khẩu vị của cậu không được tốt, cậu chỉ ăn một chút bữa tối liền không thể nhồi nhét thêm nữa. Trước khi đi ngủ vào ban đêm, Khương Hành nghe thấy tiếng bụng của cậu kêu, liền gọi điện đặt một số nguyên liệu bên ngoài giao tới, tự mình làm bữa tối cho cậu.[Tôi đã mặc đồ ngủ rồi, các người lại định cho tôi xem cái này à?][Tại sao nữa đêm nửa hôm tôi không đi ngủ mà còn hóng ở đây để ăn thức ăn cho chó làm gì cơ chứ?][Cẩu độc thân đều nằm rải rác quanh đây, phòng phát sóng trực tiếp của cặp đôi này rất không thân thiện với cẩu độc thân, mà hai cặp còn lại thích hợp hơn cho những người độc thân thích cãi nhau][Bầu không khí ở đây đã sẵn sàng, tại sao hai người không làm một nháy?]"Đừng nói nhảm nữa, nếu không tôi sẽ chặn tất cả các bạn đấy." Ngô Đồng khẽ đe dọa.Hệ thống sưởi sàn nhà trong phòng được bật quá nhiều, như thể không sợ phí tiền, Ngô Đồng ngột ngạt trong chăn bông một lúc, cậu cảm thấy vừa nãy đi tắm thành công cốc hết.Cậu vứt gối của Khương Hành trong tay ra, nhấc chăn lên, đi đến bên điều khiển hạ nhiệt độ, sau đó mở cửa ban công để hạ nhiệt phòng.Nhân tiện, mặc áo khoác vào đi ra ban công để hít thở.Trong phòng không có ai, nhưng phòng phát sóng trực tiếp lại chật cứng cú đêm, Ngô Đồng không có việc gì làm, tiếp tục tán gẫu với mọi người.Đột nhiên, một bóng người lóe lên trong bồn hoa dưới lầu.Căn biệt thự được thắp sáng thành một vòng tròn, không khó để nhìn thấy hình dáng người đó. Ngô Đồng nheo mắt lại, nhận ra bóng dáng cao lớn kia chính là Chu Hàn.Nửa đêm nửa hôm sao lại ở vườn hoa chứ, lại còn thường xuyên ngẩng đầu nhìn lên, lén la lén lút... Giống như trốn tránh máy quay?Ngô Đồng nghi ngờ nhìn chằm chằm, đột nhiên một tiếng chuông vang lên rất rõ ràng trong đêm khuya yên ắng. Ngô Đồng sửng sốt, nhưng nhanh chóng nhận ra chiếc chuông này là của Chu Hàn trên vườn hoa.Chu Hàn nhấc điện thoại lên, đè nén giọng nói trầm thấp, âm thanh truyền đến bên tai Ngô Đồng theo gió đêm, chỉ có thể mơ hồ nghe được đại khái.Cậu có thể nhận ra giọng điệu của Chu Hàn đang rất lo lắng, thái độ cung kính có chút khiêm tốn."Đại ca, đừng gấp... Tiền... nhanh chóng... Không phải số tiền lương của tôi đã... mấy ngày trước rồi sao? Lâm tiểu thư... Xin anh đó... cho tôi thêm một chút thời gian, tôi chắc chắn sẽ..."Đây là cái gì với cái gì vậy?Ngô Đồng nghi ngờ nhìn xuống bóng dáng của Chu Hàn.Trong phòng không bật đèn, cậu quay lưng về phía ánh đèn neon xung quanh biệt thự, tình tiết âm mưu nghe lén rồi bị bắt tại trận trong phim truyền hình cũng không xuất hiện. Chu Hàn gọi điện thoại xong, hắn nghĩ mình lén ra ngoài nghe như này liền thần không biết quỷ không hay trở về biệt thự.[Tại sao Tiểu Đồng không nói gì vậy?][Mặc dù nhìn từ dưới lên, nhưng phải công nhận rằng khuôn mặt của Tiểu Đồng rất hoàn hảo, góc nhìn này rất đẹp][Tiểu Đồng, cậu có quan tâm chúng tôi không đếy?][Dù sao thì, Hành ca đã nấu ăn xong bữa tối chưa?]Ngô Đồng tỉnh táo lại, nhìn về phía lan can: "Ồ, không sao, tôi vừa thấy một con mèo chạy tới."Cậu không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào từ lời nói của Chu Hàn, và tự tiện suy đoán về một người theo ý mình cũng không tốt, vì vậy Ngô Đồng tạm thời đè nén những nghi ngờ trong lòng.“Thầy Khương đang làm bữa tối, chúng ta xuống lầu xem một chút nhé."Không nên ăn nhiều hơn trước khi đi ngủ vào ban đêm, chỉ cần ăn lót dạ. Khương Hành mua chút bột và thịt tươi, nấu một bát sủi cảo bỏ vào nước canh trong.Trên lầu có người đi xuống, Khương Hành cũng vừa lúc đặt bát lên bàn ăn."Xong rồi, em qua ăn đi."Trong khoảng thời gian này, Ngô Đồng không thích ăn những thứ quá nhiều dầu và tanh, sủi cảo do Khương Hành làm chỉ cho gia vị đơn giản và nhỏ vài giọt dầu mè, không béo ngậy cũng không quá nhạt.Ngô Đồng đứng ở cầu thang đã ngửi thấy mùi thơm, mắt sáng lên, bước nhanh đến bàn ăn.Cậu gắp miếng sủi cảo rồi cho vào miệng, lớp vỏ mỏng và trong suốt, thịt thơm ngậy, súp nóng ngon."Ngon quá!" Ngô Đồng khen ngợi không chút do dự.Cậu ăn liền một hơi gần hết bát, đột nhiên nhận ra điều gì đó, chiếc thìa đưa đến miệng dừng lại, ngước mắt lên nhìn Khương Hành đang ngồi bên đối diện.Sau đó, cậu đặt thìa xuống, kiềm chế sự tái sinh của con ma đói trong lòng."Anh có ăn không?"[Không!][Hành ca chỉ làm cái bát này thôi!]Khương Hành lắc đầu: "Anh không ăn, bữa tối ăn nhiều rồi, bây giờ không đói bụng, em cứ ăn đi.""Không được, anh cũng phải ăn một miếng." Ngô Đồng múc sủi cảo đưa cho Khương Hành: "Đây là đồ anh làm, cuối cùng anh lại chỉ có thể nhìn em ăn, như này em ngại đấy.""Em biết xấu hổ với anh từ khi nào vậy?” Khương Hành không nhịn được cười: "Mấy tuần trước, anh làm chân gà chiên, sau khi em ăn xong, tưởng em đã no rồi nên anh đã ăn cái chân gà cuối cùng. Sau khi phát hiện ra chân gà đã biến mất, là ai đã bày bộ mặt thối với anh cả đêm vậy?"Bị vạch trần trước mặt nhiều người như vậy, độn thổ, vẻ mặt Ngô Đồng cứng đờ.Cậu quay đầu nhìn về phía vị hắn, nheo mắt lại tỏ vẻ nguy hiểm: "Anh dám ghi thù em?""..." Thấy tình hình không ổn, Khương Hành vội vàng đổi lời: "Quên ngay đây.""Xong chưa?""Xong rồi, đã quên." Khương Hành mở miệng ra ăn miếng sủi cảo mà Ngô Đồng đút cho.[Hành ca, anh có thể đừng như vậy được không?][Hành ca nghiêm túc lạnh lùng của tôi đâu rồi???][Hành ca như này tấu hài vch][Hahahahahaha][Châm một điếu thuốc, các người mau tỉnh táo lại đi, các người đang cười Khương Hành sao? Không, các người chỉ đang ăn thức ăn cho chó!][Hừ, từng lũ cẩu độc thân đang nhìn người ta yêu nhau][Hành ca đúng chuẩn người đàn ông của gia đình][Chuẩn cmnr]____Cậu ăn xong nửa bát sủi cảo còn lại liền rửa bát rồi cùng Khương Hành lên lầu.Sau khi chỉnh lý xong, nằm xuống dưới chăn.Khương Hành vẫn đang nhìn điện thoại, đường nét trên mặt bên mờ mịt đẹp đẽ dưới ánh điện thoại, Ngô Đồng tiến lại gần nhìn màn hình, trên đó có tin tức tài chính.Ngô Đồng ghé vào tai Khương Hành, thấp giọng hỏi: "Thầy Khương, lúc anh nấu sủi cảo dưới tầng, anh có nghe thấy âm thanh chỗ vườn hoa không?""Âm thanh gì?" Khương Hành khẽ hỏi.Thấy hắn như vậy, chắc là không biết, Ngô Đồng lắc đầu: "Không có gì."Liếc nhìn camera ở góc trần nhà, Ngô Đồng nhanh chóng chùm chăn bông qua đầu, đặt một nụ hôn lên mặt Khương Hành.Chính xác thì Ngô Đồng hôn ở đâu, cậu cũng không biết, chỉ biết rằng trong lúc gấp gáp, cậu vô tình gõ răng vào mặt Khương Hành, Khương Hành thở mạnh đau đớn.[??? Tại sao đột nhiên lại đắp chăn bông đấy][Ahhh hôn chúc ngủ ngon hả][Chúng tôi có liên quan gì đến hai người đâu mà không cho xem bên ngoài, sao lại chui vào chăn hôn vậy][Mạnh dạn lên, không cần kiềm chế đâu, cởi mở vào!][Làm một phát là được, không cần tua quá trình!]Trêu chọc khán giả rất vui vẻ, Ngô Đồng kéo chăn bông xuống thở dài.Trước khi cậu kịp lấy lại hơi thở, bóng tối trước mặt lại trở nên mờ mịt.Khương Hành lại kéo chăn bông lên, chặn tầm nhìn của khán giả.Sau khi tầm mắt bị che, đầu ngón tay chạm vào trở nên cực kỳ nhạy bén, Khương Hành cảm thấy lông mi dày của Ngô Đồng khẽ run lên, cảm thấy hơi thở của cậu nóng rát và gấp gáp, cảm thấy môi cậu khẽ cọ xát vào lòng bàn tay khi nói.“Thầy Khương, anh định làm gì vậy?”"Không có gì." Tuy nhiên, Khương Hành đã rút tay lại, chống nhẹ phần thân trên của cậu lên, che môi: "Anh chỉ muốn dạy em cách mở nụ hôn chúc ngủ ngon là như nào để không bị răng gõ vào mặt anh." [Áuuuuuu][Tôi không quan tâm, tôi nghe là được, họ đã làm rồi][Ahhhhh, đối thoại thần tiên gì vậy trời][Thầy Khương dạy emmmm, em cũng muốn học!][Tiểu Đồng thở hổn hển kìa (chảy nước dãi)][Thầy Khương, sáng mai chân giường mà không bị gãy thì tôi khinh thường anh!][Hahaha, đừng, bây giờ Tiểu Đồng không thể vận động mạnh được đâu]___Ngô Đồng bị Khương Hành đánh thức.Hôm nay họ phải dạy sớm để ghi hình chương trình, Khương Hành đặt đồng hồ báo thức, chuông không reo, Ngô Đồng không thể tỉnh lại, cho nên sau khi rửa xong tay cậu mới tỉnh dậy.Ngô Đồng ôm Khương Hành làm gối ôm hình người như thường lệ một lúc mới tỉnh lại, sau đó miễn cưỡng buông hắn ra.Việc đầu tiên những người trẻ tuổi hiện đại làm sau khi thức dậy chính là nhìn điện thoại, Ngô Đồng cũng không ngoại lệ, đôi mắt buồn ngủ díu lại sờ sờ điện thoại từ bên gối rồi mở ra xem.Tin nhắn của Điền Điềm quét qua màn hình.Có gì gấp sao?Mở khóa điện thoại vào xem WeChat.Màn hình đầy câu hahahaha của Điền Điềm trải dài ba trang.Ngô Đồng bối rối gửi dấu chấm hỏi.Điền Điềm trả lời hơn mười câu "hahahaha" tiếp cho cậu.Ngô Đồng: “…”Ngay lúc cậu sắp quạu muốn trực tiếp gọi điện thoại cho Điền Điềm để chất vấn, Điền Điềm liền nói: [Tự mình đi xem hot search đi]Ngay khi Ngô Đồng mở hot search, đôi mắt của cậu liền tối sầm lại gần như muốn ngất đi.Mục tìm kiếm nóng số một là.#Tướng ngủ của Ngô Đồng___ Câu chuyện của Khương Tiểu Nguyên:Câu chuyện xảy ra khi hai đứa nhóc khoảng mười bốn tuổi.Hôm đó, Khương Tiểu Nguyên đi chơi bóng rổ về, vừa mở cửa đã nhìn thấy Khương Tiểu Quân đang ngồi trong phòng khách ho khan."Vân Nhi, không sao chứ?" Khương Tiểu Nguyên vội vàng rót cho em trai một ly nước ấm."Không sao, khụ..."Nói không sao, nhưng bàn tay che miệng Khương Tiểu Quân rơi xuống, Khương Tiểu Nguyên nhìn thấy trên khăn giấy trong lòng bàn tay anh trai mình có một vũng máu đỏ.Khương Tiểu Nguyên đột nhiên cảm thấy trời sắp sập xuống.Sức khỏe của em trai của nó kém từ khi còn nhỏ, yếu đuối và hay ốm yếu, không quá lời khi nói nó bị ngâm trong hũ thuốc mà lớn.May mắn thay, gia đình nó có tiền và có thể chi rất nhiều tiền để điều chỉnh cơ thể yếu ớt của em trai nó.Cuối cùng, ngày hôm nay... Cuối cùng nó cũng đến.Khương Tiểu Nguyên ôm em trai khóc cả đêm."Huhuhh...""Kiếp này, chúng ta là huynh đệ, kiếp sau nhất định sẽ là huynh đệ!""Đừng lo, ngay sau khi mày đi rồi, anh sẽ thúc giục ba sinh đứa nữa, khi đầu thai mày nhất định phải tìm được nhà này đấy!"Khương Tiểu Quân: "..."Đang yên đang lành lại phát bệnh đấy à?Kể từ đó Khương Tiểu Nguyên luôn hào phóng với em trai, thấy thời gian của em trai ngắn ngủi, thậm chí còn tiêu rất nhiều tiền cho em trai.Những bộ lego yêu thích của em trai, đồ ăn vặt nhập khẩu, điện thoại, máy chơi game, máy tính bảng, thậm chí mấy con xe nó nhìn chúng rất lâu, nhưng nó vẫn chưa trưởng thành, cha nó không cho phép nó mua, Khương Tiểu Nguyên lại không chớp mắt, mua lại cho em trai bằng tất cả tiền năm mới và tiền tiêu vặt.Dù sao thì em trai nó cũng không còn nhiều thời gian nữa, sau khi em trai rời đi, những thứ em trai để lại vẫn là của nó.Khương Tiểu Nguyên không thiệt chút nào.Tuy nhiên, chờ mãi, Khương Tiểu Quân không chỉ không héo mòn, mà còn dần dần nhảy nhót, trên mặt cũng có huyết sắc.Khương Tiểu Nguyên nghi ngờ hỏi Khương Hành."Em trai con không sao chứ?"Khương Hành khó hiểu: "Nó không sao.""Bác sĩ không nói còn bao nhiêu ngày nữa sao?" Khương Tiểu Nguyên hỏi: "Gần đây nước da của nó càng ngày càng tốt, có phải là hồi quang phản chiếu không?"Khương Hành: “...”Khương Tiểu Nguyên thành công giành được sự tương tác từ hai bàn tay của cha nó.Xoa xoa cái mông gần như nở hoa của mình đi vào phòng khách, Khương Tiểu Nguyên lại nghe thấy tiếng ho của em trai.Bàn tay che miệng nó hạ xuống, lòng bàn tay lại đỏ lên.Nhưng Khương Tiểu Nguyên lại liếc mắt nhìn sang bên cạnh thấy quả thanh long ruột đỏ đã ăn một nửa trên bàn trà của nhóc em nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com