TruyenHHH.com

Abo Goblin Tinh Duoc Hoan

[16]

Đứng trước mặt gương tráng lệ cùng ánh đèn lộng lẫy, Ji Eun Tak khoác trên mình chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, nhân viên cửa hàng váy cưới đang giúp cô điều chỉnh kích cỡ của chiếc váy. Kiểu dáng váy vô cùng đơn giản, chiếc váy trắng dài thanh lịch cùng chiếc khăn voan mỏng điểm những hạt châu, đơn giản mà lại càng làm nổi bất nét thanh tú cổ điển của cô gái.

Sau khi mặc váy cưới, nhân viên kéo rèm phòng thay đồ, Kim Shin và Wang Yeo ngồi bên ngoài ngay lập tức ngừng nói chuyện, quay đầu lại, toàn bộ ánh mắt tập trung lên người đứa con gái sắp kết hôn của họ.

"Công chúa của ba thật xinh đẹp." Wang Yeo nhìn con gái mà mỉm cười mãn nguyện.

Kim Shin thở dài. "Choi Tae-hee thật may mắn."

Ji Eun Tak che miệng không kìm nổi tiếng cười, xoay người trái phải: "Hai người xem, có đẹp không? Có hơi quá đơn giản quá không?"

"Con mặc gì cũng đẹp hết."Wang Yeo vẫn cứ trước sau như một, chỉ cần là con gái anh thích thì cái gì cũng được hết.

Nhưng Kim Shin lại không nghĩ như thế: "Mấy cái váy cưới cha xem trên TV đó đều là loại váy dài chạm đất. Con không thích loại đó sao?"

"Tiệc cưới sẽ được tổ chức trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự. Kiểu váy cưới dài đó không hợp lắm, cha... cha thích kiểu đó à?" Không kịp Kim Shin kịp trả lợi, Eun-tak đã tiếp. "Sao không để Khôn trạch của cha mặc cho cha xem ấy."

Wang Yeo trừng mắt nhìn con gái mình, Kim Shin quay ngoắt đầu lại, hỏi Wang Yeo: "Em chọn một cái đi."

Ji Eun Tak không nhịn được ôm bụng cười, nhưng Wang Yeo quay sang chỗ nhân viên bán hàng cũng đang che miệng tủm tỉm: "Giúp tôi chọn một cái chân có chân váy dài..." Không để Kim Shin kịp mừng rỡ thì Wang Yeo chỉ vào hắn: "Lấy số đo của hắn." Nói xong liền rút thẻ tín dụng, không chần chừ đưa cho nhân viên bán hàng.

Kim Shin vội giật lại thẻ tín dụng, Khôn trạch của hắn nhẫn tâm quẹt thẻ phụ hắn, mua váy không thôi lại còn bắt hắn mặc.

Lúc ba người vẫn còn đang đùa giỡn nhau thì giọng nói lanh lảnh như chuông bạc bất ngờ cắt ngang cuộc trò chuyện: "Xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn, mọi người chọn xong lễ phục chưa?"

Sunny tháo kính râm xuống, cởi giày cao gót rồi đi vào phòng thay đồ.

Ji Eun Tak quay lại chào Sunny, hào hứng xoay một vòng: "Bộ này, chị thấy sao?"

Sunny đến bên Ji Eun Tak, nắm lấy tay cô rồi ngắm nghía cẩn thận, gật đầu: "Hợp với em lắm. Chộ ôi, em tôi lớn thế này rồi đây, thời gian trôi nhanh quá." Sau rồi cô lại nhìn qua chỗ Kim Shin và Wang Yeo, gật đầu chào hỏi: "Xin lỗi, tôi đến muộn." Ánh nhìn dừng lại trên người Wang Yeo, rồi lại ngại ngùng quay đi.

Kim Shin đương nhiên không bỏ qua ánh mắt của Sunny hướng về Wang Yeo, hắn nheo mắt nhìn Wang Yeo lúc này cũng đang khó xử, khẽ hắng giọng một cái.

Wang Yeo thầm thở dài, không biết Kim Shin còn phải ăn dấm chua bao lâu nữa.

Sunny đã yêu Wang Yeo ngay từ cái nhìn đầu tiên, không, nói chính xác thì phải là yêu từ cái nhìn thứ hai, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Wang Yeo, cô đã bị Sứ giả địa ngục đột ngột xuất hiện trong đêm làm cho hoảng sợ bất tỉnh nhân sự.

Sinh nhật của Ji Eun Tak là một ngày vui cho cả gia đình, trong khi cả gia đình Kim Shin hạnh phúc đoàn tụ thì Sunny nhỏ bé bị dọa đến phát bệnh.

Đêm đó, Sunny bị sự xuất hiện đột ngột Kim Shin làm cho phát hoảng, sau đó là Wang Yeo bất ngờ hiên ra vì chiếc mũ của anh bị Kim Shin vô tình gạt ra. Sunny, vốn có trái tim mong manh hơn người thường đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau khi tỉnh dậy rồi vẫn còn một chút hoảng loạn, phải để Ji Eun-tak đưa cô về tận nhà, cho đến ngày hôm sau vẫn còn mê man.

Ji Eun Tak vội kéo Wang Yeo đến nhà Sunny, cô đã bị ốm liệt ở nhà suốt hai ngày. Wang Yeo buộc phải sửa lại trí nhớ của cô về đêm hôm đó, chỉ để cô nhớ rằng cô đã giúp Ji Eun Tak tổ chức sinh nhật, còn toàn bộ kí ức về Kim Shin và Wang Yeo đều bị xóa sạch.

Sau sự kiện đó, Wang Yeo vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Sunny, anh biết ơn Sunny vì đã chăm sóc con gái mình suốt mấy năm qua. Bởi vậy vài ngày sau, anh đã chuẩn bị một món quà, cùng Ji Eun Tak đến thăm bà chủ tốt bụng của cửa hàng gà rán, tự giới thiệu mình là chú của Eun Tak, và đến để cảm ơn cô đã quan tâm đến Ji Eun Tak trong những năm qua.

Khi Sunny nhìn thấy Wang Yeo, cô ấy đã sững sờ một lúc rồi bất giác đỏ mặt, đương nhiên vẫn thoải mái nhận quà, hơn nữa hỏi thông tin liên lạc của Wang Yeo.

Wang Yeo không nghĩ nhiều, liền cho cô số điện thoại của mình.

Ngày hôm sau, Wang Yeo nhận được một cuộc gọi từ Sunny. Ân nhân muốn mời anh đi ăn, tất nhiên Wang Yeo sẵn sàng có mặt tại buổi hẹn, thậm chí còn lịch sự trả cho toàn bộ bữa ăn.

Thái độ của Wang Yeo khiến Sunny lầm tưởng giữa hai người có gì đó, cô cũng chủ động rủ anh đi chơi nhiều hơn. Trong mắt Sunny, Wang Yeo là một quý ông truyền thống hiếm thấy ở thời hiện đại, hành xử lễ nghĩa, lại cực kỳ tôn trọng phụ nữ, hoàn toàn không có tính gia trưởng như đại đa số đàn ông Hàn Quốc.

Cứ như vậy, trái tim bé nhỏ của Sunny rung động trước người đàn ông này. Chỉ sau khi Kim Shin nhận được hóa đơn thẻ tín dụng, hắn mới nhận ra rằng Khôn trạch của hắn, mấy ngày hôm nay không về nhà ăn tối lại đi hẹn với một người phụ nữ khác ở bên ngoài, thậm chí còn mời cô ta bằng thẻ phụ của hắn.

Thời tiết ở Seoul mấy ngày liền cuồng phong bão táp, ban đầu Wang Yeo cảm thấy Kim Shin chỉ đang làm quá lên, nhưng khi nhận được tin nhắn tỏ tình của Sunny, anh mới nhận ra —mình gây chuyện thật rồi. Anh dứt khoát gọi lại cho Sunny, lịch sự từ chối đối phương, nói rằng anh đã có bạn đời, và không thể chấp nhận tình cảm của người khác được.

Sunny mặc dù hơi buồn nhưng cô vẫn xin lỗi vì sự nhầm lẫn của mình, cũng không quên chúc phúc cho anh.

Kể từ đó, Sunny ngừng liên lạc với Wang Yeo, số điện thoại của Sunny trong điện thoại của Wang Yeo cũng bị Kim Shin xóa, những tưởng hai người sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại, không ngờ Ji Eun Tak lại tìm Sunny làm phù dâu trong ngày cưới. Và thế là Sunny lại xuất hiện trong cuộc đời họ.

Ji Eun Tak cũng nhận thấy bầu không khí khó xử giữa ba người, cô thầm thở dài, chỉ đành tự trách mình quá chậm chạp, không nhận ra tâm tư của Sunny dành cho Wang Yeo, nhưng sau cùng Sunny cũng là người bạn tốt nhất của cô, và cô không muốn vì điều này mà rạn nứt mối quan hệ giữa hai người. Cô không sợ Sunny có thật sự sẽ chen vào tình cảm hai người cha của cô hay không, dù sao thì giữa họ là mối liên kết đã trải qua hơn 900 năm thử thách cho đến tận giờ phút này đây. Đôi lúc  Ji Eun Tak còn nghĩ rằng, có lẽ ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa họ.

Cô chỉ lo Sunny sẽ tự làm tổn thương mình, bởi vì cô cảm thấy Sunny thực sự yêu Wang Yeo, đây là lần đầu tiên cô thấy Sunny nghiêm túc với một mối quan hệ như vậy.

Sau khi giúp Ji Eun Tak chọn phụ kiện cho phù hợp với váy cưới, Sunny cũng chọn váy phù dâu, cũng là một chiếc váy kiểu dáng đơn giản, dài đến đầu gối, cùng một nhà thiết kế với váy cưới của Ji Eun Tak, mỗi người mặc trên mình lễ phục lộng lẫy, đứng trước gương lại trở thành hình ảnh đẹp đẽ và hài hòa vô cùng.

"Mọi người có muốn chụp lại một bức không?" Cô nhân viên cửa hàng áo cưới đột nhiên mở lời đề nghị.

"Có chứ, chị giúp chúng em. Em muốn gửi nó cho hôn phu của em." Ji Eun Tak đưa điện thoại cho nhân viên bán hàng. Chuyến công tác của Choi Tae-hee đã kéo dài hơn một tháng trời, không thể cùng cô chọn váy cưới khiến cậu cảm thấy day dứt không thôi.

Đầu tiên là chụp ảnh cô dâu và phù dâu, sau đó nhân viên quay người lại hỏi hai vị phụ huynh của cô dâu: "Hai vị có muốn chụp ảnh chung không ạ?"

Kim Shin và Wang Yeo đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội chụp ảnh gia đình này, hai người một trái một phải đứng bên cạnh Ji Eun Tak, cô gái đứng giữa ôm eo hai người bố , nở nụ cười hạnh phúc nhất.

Sau khi chụp ảnh gia đình, nhân viên bán hàng nói: "Phù dâu cũng đứng vào đi ạ!"

Bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo, Sunny nhìn hai người đàn ông đứng hai bên Ji Eun Tak, đứng cạnh ai không đúng, nhưng từ chối chụp ảnh chung có vẻ bất lịch sự, cuối cùng cũng đứng giữa đứng  Ji Eun Tak và Wang Yeo, cánh tay khoác lấy tay cô dâu đến cứng đờ.

"Mọi người cười lên nào, nói... Kim chi~" Kết quả nhân viên bán hàng lại là người cười tươi nhất.

Tiếng sấm chớp vừa dứt, Wang Yeo lập tức muốn tránh ra ngoài, đương nhiên là anh nghe thấy tiếng sấm bên ngoài, còn không nhanh cái chân lên thì đêm nay coi như anh xong đời. Vội đến mấy thì cũng không về nhà luôn được, bước đi gấp gáp khiến anh không để ý bậc thềm hạ xuống bên ngoài buồng thử đồ, suýt chút nữa ngã xuống đất, Sunny đi phía sau thấy Wang Yeo bước hụt chân liên nắm lấy cổ tay anh. Tiếp xúc thân thể trong nháy mắt khiến Wang Yeo đau đớn kêu lên.

Thấy phản ứng của người kia, Sunny sợ hãi thu tay về nhưng ngay lập tức lại bị Wang Yeo giữ lại, một tay ôm lấy đầu, nghiến chặt răng chịu đựng cơn đau của những hình ảnh không ngừng dồn vào đại não.

Cuối cùng khi anh buông tay ra, Kim Shin đã đứng trước mặt Wang Yeo, ánh mắt giận dữ trừng trừng. Wang Yeo hạnh phúc ôm lấy Kim Shin, không khỏi kích động: "Là Sun, cô ấy là Kim Sun!"

Cả người Kim Shin đờ ra, vẻ mặt kinh ngạc chậm rãi quay lại, nhìn Sunny vẫn còn đang lúng túng, thấp giọng hỏi: "Sun, em là Sun sao?"

Sunny khó hiểu nhìn hai người đàn ông đang ôm nhau trước mặt mình: "Làm sao anh biết tên tôi? Nhưng tôi không thích người khác gọi tôi là Kim Sun, xin hãy gọi tôi là Sunny."

"Thật sự là Sun!" Kim Shin mở to mắt ngỡ ngàng không thể tin được, nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó hắn chạy tới, vồ lấy Sunny vào lòng, kích động nói: "Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, em còn nhớ không? Anh trai em đây? Sun, anh nhớ em lắm..."

"A! Anh... Anh làm cái gì đấy!! Buông tôi ra!" Đột nhiên bị tình địch cũ ôm vào lòng, Sunny kinh hãi hét lên.

Wang Yeo vội vàng tiến lên kéo Kim Shin đi, anh ôm eo Kim Shin nhắc nhở: "Cô ấy không nhớ, anh vừa làm cô ấy sợ đó."

Ji Eun Tak nhanh chóng kéo Sunny ra sau lưng mình, nỗ lực hòa giả trong xấu hổ. "Chú em cũng có một người em gái tên là Kim Sun. Họ đã lâu không gặp nên chú hơi kích động chút, ngại quá!"

"Anh ta chẳng nhẽ đến em gái của mình còn không biết trông như thế nào sao?" Sunny bĩu môi bất mãn.

"Đó là ở kiếp trước. Anh ấy là anh trai của em ở kiếp trước." Wang Yeo tiếp tục ôm chặt Kim Shin, mỉm cười giải thích với Sunny: "Chúng ta đã tìm kiếm em rất lâu rồi, nhưng thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng em ở gần chúng ta như vậy."

Ji Eun Tak ngất mất, càng nói càng bế tắc.

-

Quả nhiên Sunny vừa nghe thấy điều này liền cười khẩy một cái: "Anh nói kiếp trước anh ta là anh trai của tôi, vậy kiếp trước tôi là ai?"

Câu hỏi này khiến Wang Yeo đột nhiên im lặng, ngay cả Kim Shin cũng lộ rõ vẻ khó xử, hai người lúng túng nhìn nhau, trong phút chốc không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng Wang Yeo chỉ có thể đau lòng nói: "Tôi và anh trai em đều yêu nhau thật lòng, thực sự xin lỗi em."

Không hiểu sao tự dưng lại bị phát cho một bát cơm chó, Sunny hông thể chịu được nữa, cô thay bộ váy trên người, rồi tức giận dậm chân bỏ đi.

Ji Eun Tak bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Sunny rời đi: "Tuyệt, phù dâu của con bị hai người vừa đuổi đi rồi."

"Đi, ăn gà rán!" Kim Shin vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui khi tìm thấy em gái, hắn hào hứng tuyên bố: "Tuần sau, bữa tối của cả nhà chúng ta sẽ ăn ở tiệm gà rán, cả nhà nhất định phải ăn tối cùng nhau!"

Wang Yeo thậm chí thực đơn của cửa hàng gà rán còn chưa đọc bao giờ cũng lập tức tán thành lời đề nghị, chỉ còn lại Ji Eun Tak nhìn hai ông già ngây thơ, ngán ngẩm lắc đầu, quay lại với nhân viên bán hàng: "Chỉ hai bộ váy này thôi. Lễ cưới vào giữa tháng 6, chúng tôi có cần đặt cọc trước không?"

~*~

Wang Yeo và Kim Shin đẩy xe đẩy, nhàn nhã đi quanh siêu thị, Wang Yeo đã thu xếp nhờ cấp dưới thay ca để có thể nghỉ cả ngày hôm nay, đến tối Ji Eun Tak sẽ đưa Choi Tae-hee vừa mới trở về từ chuyến công tác qua nhà ăn cơm. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ ngày Kim Shin trở về, hai người có cơ hội chính thức gặp mặt con rể tương lai, cũng bởi  vậy mà hai người cực kỳ cẩn thận, vẫn còn sớm đã đi siêu thị chuẩn bị nguyên liệu.

Khi cả hai còn đang tranh cãi xem món chính sẽ là món Hàn hay món Tây thì điện thoại của Wang Yeo chợt reo lên, là hậu bối, vừa bắt máy thì người đã ở đầu dây bên kia đã xin lỗi ríu rít: "Tiền bối, em xin lỗi, em không làm ca của anh được nữa. Chủ nhà trọ vừa mới báo phòng của em đang bị ngập. Hình như là vỡ đường ống nước, dột xuống cả tầng dưới rồi. Chủ nhà đến thì nước đã tràn ra ngoài, họ bảo nếu bây giờ em không về thì sẽ phải bồi thường nội thất..."

Wang Yeo xấu hổ xoa trán, nói với Kim Shin: "Đồng nghiệp của em có việc phải không thể thay ca được, em phải quay lại thôi."

Kim Shin bất lực thở dài, cái nghiệp công chức này thực sự không đáng tin cậy: "Vậy thì đi ăn bên ngoài vậy, về sớm nhé."

Chọc chọc vẻ mặt ỉu xìu của Kim Shin, Wang Yeo mỉm cười gật đầu, nói với đàn em: "Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi đến thay ca, xong xuôi chỗ nhà cửa thì đến giúp tôi,... Ừm, đến tối có việc riêng."

Sau khi rời khỏi siêu thị, Wang Yeo lập tức về nhà thay đồng phục.

Sau khi tiếp nhận công việc, ca làm việc của Wang Yeo suôn sẻ đến không tưởng, liên tiếp hai trường hợp đều không quá khó, đều là những người vì tuổi già nhắm mắt xuôi tay, nhân sinh không còn luyến tiếc. Nhiều lắm cũng chỉ cùng Wang Yeo cảm khái mấy câu, cảm thấy nhân sinh nhìn vậy thật dài, nhưng lại trong nháy mắt đã trôi qua, uống trà xong, chọn tự đi trên con đường của riêng mình.

Wang Yeo nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ chiều, trời đổ nắng chói chang, anh đứng dưới bóng cây ven đường, cầm danh sách trong tay phe phẩy quạt gió. Anh đến sớm, còn gần nửa tiếng nữa mới xảy ra tai nạn, lịch trình bỗng dưng lại rỗng ra một khoảng vô lý, chẳng đủ để anh ngồi lại quán cà phê, đứng đó nghỉ ngơi trầm tư mặc tưởng một mình lại quá thừa.

Chán chường nhìn ra những chiếc xe lướt trên làn đường, một chiếc ô tô quen thuộc dừng lại trước mặt anh, bấm còi toe toe. Wang Yeo khoanh tay mỉm cười nhìn qua cửa sổ bên ghế phụ đang từ từ hạ xuống, bên trong ló ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

"Không phải ba bảo hôm nay được nghỉ sao?" Ji Eun Tak ngồi ở ghế lái bĩu môi hỏi.

"Chỗ đồng nghiệp xảy ra chuyện, cậu ta phải quay về xử lý, còn ba phải quay lại làm việc tiếp đây. Xem ra tối nay chỉ có thể đi nhà hàng thôi." Wang Yeo nhìn ghế phụ trống không. "Rồi, anh Tae Hee của cô đâu?"

"Anh ấy mua quà gặp mặt ở trung tâm thương mại phía trước, con định đón anh ấy đây! Haiz, anh Tae-Hee sẽ buồn lắm đó, ảnh nghe con lải nhải về tay nghề của hai 'chú' suốt. Anh ấy mong được đến nhà mình từ lâu rồi."

"Con sợ sau này không được ăn nữa sao?" Wang Yeo lắc đầu, tiến lên hai bước, ghé vào bên cửa sổ ghế phụ: "Bây giờ con lái xe tới đón, ăn tối xong thì thằng bé về kiểu gì đây? Lại lái xe đưa nó về rồi mới về sao?"

"Còn cách nào khác đâu, trước khi đi công tác anh ấy để xe lại bãi đậu xe, cũng không để chìa khóa ở nhà, cái xe để hơn ba tháng không nổ máy, đến hôm nay chuẩn bị lái đi thì mới phát hiện chết ắcquy rồi. Thế nên là công chúa của ba không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lái xe đến giải cứu bạch mã hoàng tử của mình."Eun-tak mím môi thở dài bất lực, sau rồi lại cười đến híp mắt. "Cơ mà chính bởi vì vậy nên con mới thích anh ấy."

"Con thích thằng bé vì nó để xe cạn ắc quy?" Wang Yeo nhướng mày.

"Bởi vì ảnh cũng ngốc như ba ấy, bảo sao con nhìn anh ấy lúc nào cũng thấy quen thuộc thế." Ji Eun-tak cười khì nhìn ba cô.

Đảo mắt, Wang Yeo đưa tay véo má con gái mình, nhưng Ji Eun-tak cười khúc khích và tránh đi, sau đó cô liếc nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ rồi, con phải đi đây, con yêu ba nhiều~" Nói xong nói, cô thả cho Wang Yeo một cái hôn gió.

Bĩu môi, Wang Yeo lui người khỏi xe, vẫy tay: "Rồi đi đi! Lái xe cẩn thận."

"Tối nay gặp." Ji Eun Tak vẫy tay với Wang Yeo.

"Ừm, tối gặp lại."Wang Yeo nhìn Ji Eun-tak kéo lên cửa sổ lên lái xe đi.

Trò chuyện một lúc mà vẫn còn nhiều thời gian, anh bắt đầu gửi tin nhắn cho Kim Shin hỏi đặt chỗ nhà hàng vào buổi tối, hai người lại tiếp tục tranh luận về món Tây hay món Hàn. Còn chưa phân định thì cậu hậu bối mặc đồng phục ướt đến nửa người hớt hải chạy tới, đứng ở trước mặt anh thở không ra hơi: "Hộc... May quá, hộc... vẫn kịp..."

Wang Yeo nhìn bộ dáng vật vã của cậu nhóc, chỉ biết cười phì: "Đúng là buổi tối tôi có việc, nhưng mà mới hơn hai giờ hơn, không cần gấp vậy đâu."

"À không, không..., là em quên mất cái này." Cuối cùng cũng thở ra một hơi, đàn em lấy từ trong túi ra một phần danh sách, ngượng ngùng đưa cho Wang Yeo: "Lúc nãy quay về thu dọn, mới để ý có thẻ tên này em nhét túi áo khoác suốt, quên không đưa anh. Cái này là 2:25 chiều nay, ơn trời, em còn tưởng muộn rồi." Cậu hậu bối không ngừng vuốt ngực.

Wang Yeo bất đắc dĩ lắc đầu, cậu nhóc này trước giờ đều làm việc rất nghiêm túc, chỉ có điều thường xuyên quên vặt. Anh nhận lấy phong thư, rút thẻ tên ra, ngay khi nhìn thấy cái tên viết trên đó Wang Yeo suýt chút nữa đánh rơi tấm thẻ.

[Choi Tae-hee, nguyên nhân tử vong: tai nạn giao thông, 14:25 ngày Nhâm Thân, tháng Canh Tý, năm Bính Ngọ.]

Anh hốt hoảng nhìn đoạn đường giao trước mặt, rồi lại nhìn vào điện thoại, đồng hồ vẫn dừng ở 14 giờ 24 phút, ngay khi anh vừa đưa tay gọi vào danh bạ thường dùng, đồng hồ nhảy sang số 25, giao lộ phía trước đường truyền đến va chạm ầm ĩ.

Wang Yeo run lên vì sợ hãi, anh từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở ngã tư đó, một chiếc ô tô màu trắng va chạm trực diện với một chiếc xe tải đi tới. Ngay khi đầu xe tải kia sắp sửa lao đến, chiếc xe con ngay lập tức lái sang, toàn bộ hông xe bên ghế lái hứng lấy vụ va chạm.

Wang Yeo ngay lập tức chạy đến hiện trường vụ tai nạn xe hơi, điều đầu tiên anh nhìn thấy là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, tài xế xe tải, vì không thắt dây an toàn nên bị văng khỏi khoang xe và tử vong tại chỗ.

Anh giẫm lên những vết máu và mảnh kính vỡ vương vãi khắp mắt đường, hơi thở bóp nghẹt đi đến bên chiếc xe đã biến dạng hoàn toàn, và khi nhìn rõ người ngồi ở ghế lái của chiếc xe, Wang Yeo khuỵu xuống đất.

Danh sách trong tay anh rơi xuống con đường nhựa lằn vết lốp xe, cái tên trên đó biến mất và khi xuất hiện lại, nó đã trở thành "Ji Eun Tak".

Wang Yeo hoàn toàn trống rỗng, nhìn con gái mình đang nằm trên tay lái, khuôn mặt đầy máu, yếu ớt chớp mắt.

Tất cả suy nghĩ hoàn toàn biến mất khỏi đầu, Wang Yeo sững sờ quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy linh hồn của mình đang bị kéo đi theo hơi thở ngày một xa dần của Ji Eun-tak.

Sứ giả địa ngục khác chậm rãi đi đến bên cạnh Wang Yeo, ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai anh nhưng rồi cũng chẳng nói được lời an ủi nào. Cậu nhìn cái tên quen thuộc trong thẻ tên, chỉ đành thở dài, không ngờ chín năm sau lại phải thấy cái tên này, và lần này, không có thông báo, cũng không thể cứu vãn.

Sứ giả kia muốn lấy nhận lấy thẻ tên của Ji Eun Tak, nhưng Wang Yeo đã đưa tay ra cản lại. Hai tay run rẩy đến mức không thể kiểm soát được, Wang Yeo nhặt lấy thẻ tên dưới đất, cố gắng đứng lên, nhưng hai chân cứng đờ chỉ có thể nhờ hậu bối kia đỡ lấy.

Ji Eun Tak đứng giữa đám đông đang túm lại bên đường, nhìn nhóm nhân viên cứu hộ phá cửa ghế phụ bị biến dạng và khiêng Choi Tae-hee bất tỉnh ra khỏi xe, đầu tiên là thực hiện hô hấp nhân tạo và sau đó là kích tim. Không mất bao lâu để nghe thấy tiếng ho khan của Choi Tae-hee, nhân viên cứu hộ ngay lập tức đeo mặt nạ dưỡng khí cho cậu, đặt người lên cáng đưa lên xe cứu thương rời đi.

"May quá..." Bàn tay ôm lấy trái tim của Ji Eun Tak cuối cùng cũng có thể buông lỏng, và vào lúc này từ phía sau, một giọng nói không thể quen thuộc hơn, nhẹ nhàng gọi cô: "Sinh năm Mậu Dần tháng Quý Hợi ngày Mậu Tý, 29 tuổi, Ji Eun-tak..."

Ji Eun Tak chậm rãi quay đầu lại, nhìn cha cô, nhìn nước mắt đã chảy thành hàng, Ji Eun Tak cười buồn: "Con vẫn luôn muốn biết, lúc ba gọi cả tên con sẽ như thế nào..."

Wang Yeo không thể kìm nén được nữa, anh ôm ghì con gái,  đặt cô gái gọn trong lòng mình, không một tiếng động, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

"Xin lỗi ba, con lại làm ba buồn rồi." Hai tay Ji Eun-tak nắm chặt vạt áo Wang Yeo, lúc này, cô rốt cuộc bắt đầu cảm thấy sợ hãi, toàn thân run rẩy đến mức không thể đứng vững.

Wang Yeo dường như không quá kích động, anh chỉ lặng lẽ ôm Ji Eun Tak, thấp giọng nói: "Không sao đâu, sẽ không đau nữa, sẽ không đau chút nào ... công chúa của ba... Không phải sợ..." Nhưng hai tay nắm chặt thành đấm, khẽ run lên, móng tay vì dùng sức mà đâm vào lòng bàn tay, cào xước da thịt.

"Con sẽ đi đâu tiếp theo? Chúng ta còn có thể gặp nhau không?" Ji Eun Tak ngẩng đầu lên, khuôn mặt lo sợ nhìn cha mình.

"Cả đời này con đã sống rất tốt, con sẽ ổn thôi." Wang Yeo nới lỏng vòng tay, ôm mặt Ji Eun Tak, ngón tay dịu dàng lau nước mắt cho cô. Anh cố gắng nặn ra một nụ cười an ủi: "Con sẽ đến một nơi an toàn, ở đó sẽ không có đau đớn, không có lo lắng, đến lúc đó con sẽ lại tiến vào luân hồi, sau đó ta và cha con lại đi tìm con, chúng ta lại gặp nhau."

"Thật sao?" Ji Eun Tak ngước mắt lên, cô tin ba mình, một niềm tin tuyệt đối.

"Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để tìm con. Ba hứa." Nghiến răng, Wang Yeo dường như đang dùng hết sức lực để ngăn bản thân mình gục xuống. Buộc mình nở một nụ cười dịu dàng với con, anh nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, như anh vẫn thường làm, sau đó anh nắm lấy tay Ji Eun Tak: "Ở đây ồn ào quá, đi nào, ba sẽ chỉ cho con chỗ ba làm việc."

Ji Eun Tak nắm chặt tay ba cô, cô đi theo Wang Yeo rời khỏi thế gian ồn ào này, từng bước, không quay đầu lại.

~*~

Khi Yêu tinh vẫn đang xoay sở chọn nhà hàng thì nhận được cuộc gọi từ Wang Yeo, vừa nhấn nút trả lời, hắn đã cất giọng than thở: "Tìm được một nhà hàng vừa có các món ăn truyền thống vừa có beefsteak khó quá, thực ra cũng có cơ mà mấy quán đó chẳng ra gì cả. Lần đầu tiên mời con rể đi ăn lại đến mấy chỗ đấy thì thật là..." Kim Shin huyên thuyên mãi nhưng Wang Yeo ngay cả một chữ cũng không phản bác, hắn chợt nhận ra có gì đó không ổn, dừng một chút, cuối cùng lại gặng hỏi: "Sứ giả, em sao vậy? Em giận à? Anh mới..."

"Đến phòng trà đi, nhanh lên." Wang Yeo cuối cùng cũng lên tiếng.

Kim Shin ngay lập tức cau mày. Giọng nói của Wang Yeo có gì đó không đúng, như thể đối phương đang cố gắng kìm nén vậy. Kim Shin lo lắng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Em đang khóc à? Mấy tên bên trên lại tìm đến em nữa? Em có gặp rắc rối gì không?" Dứt câu hắn phun ra một tiếng chửi thề không được văn minh lắm, sau đó lập tức trấn an Wang Yeo: "Anh đến ngay, đừng sợ!"

Cúp điện thoại, Kim Shin mở cửa lao ra ngoài, sau đó hắn đã xuất hiện trong quán trà của Wang Yeo. Bước vào gian phòng hắn liền đi thẳng tới chỗ Wang Yeo: "Ai dám gây sự với em? Đừng sợ, anh giúp em trút giận."

Mà vào lúc này, phía sau hắn truyền đến giọng nói mà hắn chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được ở đây: "Cha. . . "

Cả người Kim Shin run lên, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ là mở to hai mắt nhìn Wang Yeo, nước mắt lưng tròng, hắn chớp chớp mắt, há miệng, muốn nói lại thôi. Sau đó, hắn tức giận quay người, bước nhanh đến bên cạnh Ji Eun-tak, nắm lấy tay con gái, vừa kéo cô ra cửa vừa mắng: "Con điên à? Chỗ này là chỗ để con tới chơi sao? Nhanh, về nhà với cha."

Ji Eun Tak không giãy giụa, cô đi theo Kim Shin đến cửa, bên kia cánh cửa là ngôi nhà mà cô đã gắn bó, nhưng cô không thể vượt qua đó để trở về, cuối cùng cũng chỉ có thể đứng trước ngưỡng cửa, và đôi chân ngừng bước.

"Nghe này, ngoan, cùng cha về nhà, chúng ta không ở chỗ này." Giọng Kim Shin càng lúc càng lạc đi, hắn nắm lấy cổ tay Ji Eun-tak, muốn kéo cô về nhà, nhưng Ji Eun-tak chỉ có thể ngậm ngùi rơi nước mắt, lắc đầu: "Xin lỗi cha, con không về được".

"Không! Không cần... Vậy...vậy thì không về nữa, đi tiệm gà rán, đi... công viên giải trí! Chẳng phải con nói con thích phong cảnh Canada lắm sao, đi nào! Chúng ta đi nhé? Đi, cả nhà cùng đi chơi Canada..." Nước mắt bắt đầu rơi xuống không kiểm soát, Kim Shin không muốn buông tay, hắn kéo tay Ji Eun Tak, gần như cầu xin: "Đi với cha, cha đưa con đi!"

Ji Eun Tak nhào vào vòng tay của Kim Shin, lắc đầu khóc nức nở. Kim Shin luống cuống ôm lấy con gái thì thầm: "Con không thể làm điều này, con không thể... Con mới 29 tuổi và con phải ở với chúng ta thật lâu, thật lâu nữa. Nhất định có nhầm lẫn ở đây. Danh sách có nhầm lẫn phải không? Làm sao con gái tôi có thể có một cuộc đời ngắn ngủi như vậy? Nhất định có nhầm lẫn..."

Wang Yeo hạ mắt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đã rỉ cả máu, tiếng nấc chôn nghẹn trong cổ họng, nhất quyết không chịu thoát ra. Anh xoay người, từ trong cả ngàn vạn chén trà lấy ra chiếc chén ngọc mà anh vẫn luôn nâng niu, đôi bàn tay cứng ngắc rót trà vào chén, rất nhiều trà tràn ra ngoài, cả hai tay cầm lấy ấm mới có thể rót trà vào chén.

Đặt chiếc cốc ngọc trắng đầy trà lên đĩa, Wang Yeo hít một hơi thật sâu, sau đó cầm chiếc đĩa đến trước mặt Kim Shin và Ji Eun Tak, thanh âm nhẹ nhàng đến không tưởng: "Eun-tak, uống trà đi."

Kim Shin càng ôm con gái chặt hơn, không ngừng lắc đầu.

Bàn tay của Wang Yeo run lên, một ít trà lại văng ra ngoài, anh run rẩy hít một hơi, nhìn vào mắt Kim Shin mà thì thầm với Eun Tak: "Đừng lo lắng cho ta và cha con, chúng ta sẽ chăm sóc nhau thật tốt. Uống trà đi! Sau khi uống xong, mở cửa ra, con sẽ thấy con đường chỉ thuộc về mình, đi theo con đường đó, con sẽ đến được nơi yên bình đó."

'Kim Shin, kiềm chế cảm xúc của mình, vào lúc này đừng để con có quá nhiều lưu luyến về thế gian.'

Ji Eun Tak cuối cùng cũng ngẩng mặt khỏi vòng tay của Kim Shin, cô ấy liếc nhìn tách trà, rồi lại nhìn Wang Yeo, cắn môi: "Con không muốn uống, con không muốn quên hai người, con không muốn quên đường về nhà."

Wang Yeo như đã muốn cắn nát lưỡi mình, hít mấy hơi mới có thể tiếp tục gượng cười: "Đừng mang theo vướng mắc của kiếp này tiến vào luân hồi, chén trà này là phước lành của Thần, chỉ có thể uống chén trà này, sinh mệnh mới là tái sinh. Nào, uống đi."

Do dự nhìn tách trà kia, Ji Eun Tak bất đắc dĩ nhìn Wang Yeo vẫn đang mỉm cười dịu dàng với cô, cô chậm rãi đưa tay ra, nhưng Kim Shin đã giữ tay cô lại, chần chừ không buông. Ji Eun Tak quay đầu nhìn Kim Shin, lưu luyến không rời.

Kim Shin bàng hoàng nhìn Wang Yeo vẫn im lặng cầm đĩa, rồi nhìn xuống con gái, hắn không hiểu, tại sao Wang Yeo lại có thể bình tĩnh như vậy.

'Shin, để con bé đi.'

Kim Shin bất lực từ từ buông tay, nhìn Ji Eun Tak cầm lấy chén trà màu trắng, nhắm mắt uống một hơi cạn sạch.

Kim Shin nghẹn ngào, hắn chạm lên mặt, lên tóc của Ji Eun Tak, lại muốn đưa tay ôm cô thật chặt, nhưng Wang Yeo đã đến và kéo Ji Eun Tak ra khỏi vòng tay Kim Shin.

"Đừng..." Kim Shin muốn ngăn cản đối phương, nhưng Wang Yeo đã đưa Eun Tak đến trước cửa, mỉm cười sờ sờ lên gò má cô: "Nhớ lời ba, chúng ta sẽ tìm lại con sau khi tái sinh, bất luận bao lâu đi chăng nữa chúng ta sẽ tìm thấy con. Đừng sợ."

Ji Eun Tak gật đầu, cô quay lại, trao cho Kim Shin nụ cười cuối cùng rồi quay người bước ra khỏi cửa, biến mất trên con đường nhìn không thấy điểm cuối.

"Em để con đi? Sao em có thể để con đi? Đó là con gái của em đó, đứa con gái mà em đã đổi bằng cả mạng sống mình đó!" Kim Shin rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận gào lên.

Nhưng Wang Yeo không thèm nhìn hắn, bạn tay vẫn cầm đĩa trà, anh mắt xa xăm mãi tận bên ngoài cánh cửa, anh lẩm bẩm: "Một người quá luyến ái trần tục, quá nhiều hối tiếc, cố chấp với thế giới, một ngày cũng sẽ trở thành oán, thành hận, cuối cùng sẽ thành ma. Em sẽ không để con gái chúng ta trở thành như vậy, tất cả đau khổ, tất cả oán hận, tất cả bất đắc dĩ và không nỡ, chỉ có thể do chúng ta gánh chịu; còn con bé chỉ cần mang theo phước lành của Chúa tiến vào luân hồi, một lần nữa chuyển thế làm người, vậy là được rồi."

Tất nhiên Kim Shin hiểu những đạo lý này, đau đớn đỡ lấy trán, hắn phải làm sao. Sau rồi hắn lại ngước mắt nhìn Wang Yeo vẫn đang ngẩn người đứng trước cửa, hắn từ từ tiến tới, một mùi máu tươi phảng phất, những giọt máu tươi từ bên tay phải Wang Yeo nhỏ xuống, hắn vội bước đến, hốt hoảng mở tay Wang Yeo ra. Chén trà mới đó thôi đã nát vụn trong lòng bàn tay, những mảnh vỡ đâm vào da thịt, máu đỏ thẫm không ngừng rỉ ra từ vết thương.

"Sứ giả!"

Đến lúc này Wang Yeo mới như tỉnh lại, hai mắt mở to, không ngừng hít thật sâu nhưng lại chẳng có chút không khí nào lọt vào lồng ngực, anh ngồi bệt xuống đất, một tiếng nấc thấu tim: "Con tôi..."

Ôm Wang Yeo đã hoàn toàn sụp đổ trong ngực, không ngừng gọi đối phương: "Yeo, Yeo..."

Đã chẳng còn gì ngăn Wang Yeo gục ngã nữa, anh cứ thế xụi lơ trong vòng tay của Kim Shin, giọng khản cả đi: "Công chúa của tôi,... đừng mang con đi, đừng mang con đi khỏi tôi..."

Nỗi đau cứ thế cắn nuốt cả hai, Kim Shin nhìn Wang Yeo đã hoàn toàn tuyệt vọng, cũng chỉ có thể ôm chặt Khôn trạch của mình, không ngừng an ủi: "Chúng ta sẽ tìm thấy con, bất luận là bao lâu, mấy chục năm, mấy trăm năm, chúng ta đều sẽ tìm được con bé..."

"Thế giới rộng lớn như vậy... Chúng ta sẽ tìm nó ở đâu? Em còn được bao nhiêu năm nữa để tìm con đây?" Cuối cùng, kiệt sức, Wang Yeo nằm trong vòng tay của Kim Shin, khóc nức nở. Hai người ngồi trên sàn nhà phòng trà, im lặng mà bi thương. Nhưng đúng lúc này, Kim Shin bắt đầu nhận thấy có gì đó khác thường, hắn chạm vào má của Wang Yeo, kinh ngạc: "Yeo? Em sao thế? Càng lúc càng nóng?" Sau đó, mùi hải đường trắng chợt xông tới, kích thích quá lớn khiến kỳ nhiệt Wang Yeo bất ngờ ập đến.

Wang Yeo lúc này dường như đã đánh mất nhận thức, anh dựa vào vai Kim Shin, đau đớn rên rỉ.

Không dám ở lại đây lâu hơn nữa, Kim Shin ngay lập tức bế Khôn trạch của mình từ dưới đất lên, mở cửa, đưa Wang Yeo về nhà càng nhanh càng tốt.

.
.
.
Hết chương 16

Ghi chú của tác giả: Thực tế thì ngay khi vừa viết xong chương đầu tiên tôi đã nghĩ đến cảnh khi mà Ji Eun Tak phải rời đi. Và trong khoảng thời gian này, đã có vài lần tôi muốn xóa bản thảo này và để Ji Eun Tak ở bên họ, sống hạnh phúc mãi mãi, nhưng cuối cùng tôi cũng cắn răng quyết định làm theo cốt truyện gốc, bởi vì đối với tôi mà nói đây là sự hoàn thiện cho câu chuyện của tôi.

Hành hạ xong rồi, toàn bộ đó thôi, dù cho câu chuyện đã đến hồi kết rùi. Vậy thôi, sắp hết truyện rồi đó, GO!

Edit: tôi cũng ko bất ngờ lắm, dù sao đây là những gì biên kịch Goblin đã làm với tôi 🥲. Tôi chai sạn rồi.\
Oke hành hạ nhau thế thôi nhá

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com