TruyenHHH.com

Abo Durmstrang Veela Nhung Dua Con Thua Tu

Cảnh báo lần cuối trước khi đọc: Truyện đọc chỉ để giải trí, không phù hợp cho những người cần siêu phẩm tuyệt tác để đời. Nếu bạn cần siêu phẩm tuyệt tác để đời, huyền thoại fanfic, xứng đáng đạt giải Nobel Văn học, Pulitzer, Man Booker,... thì xin lỗi nhà mình không có những truyện như vậy!

Vì đã có nhiều trường hợp la làng lên rồi lôi truyện lên page, gr công cộng chê bai nên mình rào trước: Mình gia trưởng và toxic vl nên không chấp nhận bất kỳ việc bê truyện lên gr công cộng chê bai! Bạn thấy truyện hợp gu thì mời ở lại cùng nhâm nhi, còn thấy truyện không hợp gu thì drop, click back, tắt tab, tắt máy tính điện thoại, không ai ép bạn xem tiếp mà phải cmt khó chịu rồi la làng lên như thể bị dí dao vào cổ ép đọc. Còn nếu bạn không cmt, không la làng nhưng lại lưu truyện của mình vào danh sách đọc có các kiểu tên đại loại như: "truyện thiểu năng", "truyện dở ói" thì đừng trách sao mình toxic nhé!

Đã nhắc đến thế rồi mà vẫn có người comment kiểu "Dù biết truyện đọc chỉ để giải trí rồi nhưng mà...", "Truyện cringe vcl..." , sì tốp nhé hỡi bông tuyết bé nhỏ, không nhưng nhị gì cả, bạn thấy cảnh báo có hố và bạn vẫn cố tình nhảy vào xong bị ngã, rồi quay ra làm câu "dù biết đường có hố nhưng tôi vẫn cố nhảy mẹ xuống hố", nghe có đần độn thiểu năng không?

____________________________

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè Beta: Butterfly

"Không! Các ông không thể đối xử với một đứa trẻ mồ côi như vậy!"

"Chúng tôi vô cùng lấy làm tiếc, thưa bà Weasley... Luật pháp đã quy định như vậy, và chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng đau xót vì điều này."

"Anh Arthur, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ! Hãy tìm cách giải quyết đi!"

"Mẹ ơi, xin mẹ hãy bình tĩnh lại, mẹ hãy hạ giọng một chút, Harry đang ngủ trên lầu, nó đã không chợp mắt suốt một ngày một đêm rồi...."

"Charlie - đi, đi lấy muối ngửi* đi con."

* Muối ngửi là hợp chất giúp tăng cường hiệu suất hoạt động của con người, sử dụng trong những trường hợp bị bất tỉnh, tuy nhiên, nó tiềm ẩn nhiều nguy hại tới sức khỏe.

Ông Hirschberg và ông Hearn, hai nhân viên thuộc Phòng Sự vụ Quý tộc và Thừa kế của Bộ Pháp thuật đã đến thăm Hang Sóc ở làng Ottery St Catchpole vào một sáng chủ nhật ảm đạm. Thực tế, điểm đến đầu tiên của họ là nhà cũ Black ở quảng trường Grimmauld, nhưng tiếc là họ không tìm thấy Harry Potter ở đó.

Hai chàng trai tóc đỏ đang ngồi trên cầu thang, cảnh giác quan sát mọi động tĩnh trong phòng khách.

"Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì đã làm phiền quý gia đình vào cuối tuần, xin hãy nén bi thương, thưa bà. Nếu cậu Potter đang nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ chọn một ngày khác để đến thăm lại. Cảm ơn vì đã tiếp đón."

Người đàn ông hói đầu đội mũ chóp cao cúi đầu chào người phụ nữ duy nhất trong phòng, trong khi người đồng hành của ông, một người đàn ông nhỏ bé, chỉ gật đầu. Phòng khách quá chật chội và có quá nhiều người tham dự vào cuộc trò chuyện, vì thế họ buộc phải rất cẩn thận khi ra ngoài để tránh va vào thứ gì đó. Arthur Weasley tiễn họ ra cửa, khuôn mặt của người đồng nghiệp thuộc Sở Dùng sai Pháp thuật này chẳng mấy vui vẻ là bao - ai cũng sẽ không vui vẻ khi bị nhân viên Bộ Pháp thuật đánh thức vào sáng sớm - nhưng sự buồn bã trên gương mặt của ông lúc này rõ là liên quan đến một việc gì đó nghiêm trọng hơn nhiều.

"Chúng tôi vô cùng lấy làm tiếc, thay mặt cho toàn thể chúng tôi xin được gửi lời chia buồn chân thành nhất đến quý bà.... một bi kịch... chúng ta đều biết rõ ông Sirius Black là người như nào, đây là một tổn thất to lớn cho toàn bộ giới quý tộc phép thuật nước Anh...."

"Cảm ơn ông Hirschberg, và ông Hearn, đã phải phiền các ông đến một chuyến không công rồi." Ông Weasley xoa thái dương, giọng ông khàn đến đáng sợ, "Và nếu có thể, xin Phòng Sự vụ Quý tộc và Thừa kế không cần bận tâm thông báo chuyện này nữa, chúng tôi sẽ chuyển lời cho Harry."

"Nhưng mà ...." Ông Hearn có vóc dáng nhỏ bé lên tiếng, điều này rõ ràng là không hợp quy tắc. Do thân phận đặc biệt của Harry Potter, họ buộc phải thông báo trực tiếp cho cậu bé về tình trạng di sản của Sirius Black. Việc này liên quan đến ba dòng họ quý tộc thuần huyết lâu đời.

Người đồng nghiệp của ông cắt ngang lời.

"Đúng vậy, Arthur, tôi cũng nghĩ vậy.... Đứa trẻ đáng thương...." Ông Hirschberg lẩm bẩm, rồi ông lo lắng nhìn lên cửa sổ tầng hai, nơi có một cậu bé tóc đỏ cũng đang nhìn ông. "Chuyện này không công bằng với cậu bé.... nhưng không còn cách nào khác, không thể làm gì được. Giám đốc Cowens đã thức trắng đêm lật tìm các hồ sơ vì cậu bé, nhưng không có bất cứ tiền lệ nào, cậu bé đáng thương."

Ông Weasley thở dài nặng nề.

"Xin hãy thay tôi gửi lời biết ơn đến giám đốc Cowens." Ông nói với vẻ mỏi mệt, "Ông ấy đã cố hết sức rồi, chúng ta đều biết luật thừa kế được sắp xếp như thế nào cho Omega. Bất công một cách trắng trợn, nhưng chúng ta không thể sửa đổi luật - ít nhất là hiện tại."

Ông Hirschberg buồn bã gật đầu.

"Vậy, ông Arthur chúng tôi đi trước nhé. Vợ ông là một người tốt bụng, Merlin sẽ phù hộ bà ấy và cả cậu bé kia nữa."

Arthur Weasley bắt tay từng người. Hai người đàn ông mặc áo choàng dài màu tím lần lượt Độn thổ rời đi.

Ông lê bước nặng nề trở về Hang Sóc, vì tâm trí rối bời, một con ma lùm lao về phía khu vườn suýt làm ông vấp ngã. Ông tức giận túm lấy nó, rồi ném nó thật xa như ném lao, vỗ mạnh bùn đất trên tay rồi đẩy cửa vào nhà.

Vợ ông đang khóc nức nở.

Bà Weasley tròn trĩnh đang cầm một chiếc khăn tay cũ rách, nó gần như đã ướt đẫm bởi nước mắt của bà, một cậu bé tóc đỏ đang vỗ vai bà an ủi. Đứa bé mồ côi cha mẹ - bà không thể kiềm chế được nước mắt của mình, Merlin ơi, đứa bé ấy thật tốt bụng, đáng yêu và thông minh, sao Merlin có thể tàn nhẫn để nó lại một mình trên đời? Bây giờ họ thậm chí còn muốn cướp đoạt sạch tài sản của nó, thằng bé sẽ không còn chỗ nào để nương thân!

"Molly, em yêu, đừng khóc nữa...." Ông Weasley ôm vai bà, người đã khuất cũng đã khuất rồi, lúc này bất cứ lời nói nào cũng trở nên vô nghĩa, "Đừng để Harry nhìn thấy em như vậy, được không? Thằng bé còn có chúng ta, chúng ta sẽ tìm ra cách, em yêu, chúng ta sẽ làm được...."

"Đúng vậy, mẹ, Harry còn có chúng ta. Chắc chắn sẽ có cách - Percy am hiểu nhất là đọc những hồ sơ vụ án đó, đúng không? Rất nhiều điều khoản, chắc chắn sẽ có cách nào đó để Harry giữ được căn nhà quảng trường Grimmauld."

"Mẹ đừng khóc nữa, mắt mẹ sắp sưng vù lên rồi - mẹ hãy đi nghỉ ngơi một lát đi."

Bà Weasley chậm rãi lau nước mắt, rồi ôm hai cậu con trai vào lòng, vuốt ve mái tóc đỏ rực của họ. Harry đáng thương, cậu bé sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy nữa! Tay bà siết chặt tới mức suýt nhổ một nhúm tóc của hai cậu con trai xuống, nhưng chúng chỉ nhăn mặt chịu đựng mà không nói gì.

Người cha đỡ đầu đáng kính của Harry, người bạn to lớn dí dỏm và đẹp trai của họ - Sirius Black đã qua đời đột ngột trong một vụ tai nạn. Harry đã trở thành trẻ mồ côi.

Nước Anh, Wiltshire, trang viên Malfoy.

Tin tức về sự qua đời của Sirius Black được truyền đến đây vào cùng sáng ngày hôm đó. Khác với thông tin được công khai, chỉ có rất ít người biết rằng chú không phải chết vì tai nạn, mà là chết khi đang làm nhiệm vụ. Trong danh sách nhân viên của Bộ Pháp thuật, Sirius Black thuộc Sở Thần Sáng của Cục Thi hành Luật Pháp thuật, nhưng thân phận thực sự của chú lại là một Unspeakables của Sở Bảo Mật.

Narcissa Malfoy ngồi tái nhợt trên chiếc ghế bành trong phòng khách.

"Có thể xác nhận được không, Lucius, chú ấy - chú ấy đã chết ư?"

"E rằng điều đó là thật, Narcissa, e rằng đúng là vậy." Lucius Malfoy nói với vẻ mặt nghiêm túc, tuy ông ta không ưa Sirius Black, nhưng đối phương lại là người họ hàng nam duy nhất còn lại bên nhà vợ, và là người thừa kế cuối cùng của nhà Black, "Tin tức được Bode truyền đến, từ Sở Bảo Mật. Có người nói chú ấy đã vào Phòng Chết."

"Không thể...."

Narcissa lắc đầu, trong mắt bà lộ ra vẻ hoảng sợ. Phòng Chết, đó là nơi nào? Tại sao em họ của bà lại đến đó?

Lucius đứng dậy từ sau bàn làm việc, ngồi xuống bên cạnh vợ mình. Ông ta cảm thấy tiếc thương cho cái chết của Black, nhưng là một Malfoy đầy toan tính, ông ta gần như ngay lập tức nhận ra ẩn ý to lớn đằng sau sự việc này, muộn nhất là ngày mai, Phòng Sự vụ Quý tộc và Thừa kế sẽ đến thăm trang viên Malfoy, để giải quyết một khoản tài sản khổng lồ của nhà Black.

Ông ta đưa cho vợ một chiếc khăn tay, lặng lẽ chờ vợ mình bình tĩnh lại.

Draco vẫn chưa biết tin tức này.

"Cảm ơn anh Lucius, em đã mất bình tĩnh...."

Narcissa nắm chặt chiếc khăn tay, sắc mặt bà vẫn tái nhợt, đôi môi trắng bệch, nhưng đã không còn run rẩy nữa. Thực tế, kể từ khi kết hôn, bà không còn liên lạc cũng như thân thiết với Sirius nữa, chú là một Gryffindor, là dị loại của nhà Black, thậm chí trước khi chú tiếp quản sản nghiệp của nhà Black, họ không bao giờ tặng quà Giáng Sinh cho nhau. Bây giờ Sirius đã chết, bà cảm thấy kinh ngạc hơn là đau buồn.

Trong ký ức của bà, Sirius Black luôn là một người đàn ông trẻ khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.

"Cissy, anh rất tiếc phải nhắc đến chuyện này vào lúc này, nhưng nó rất quan trọng đối với chúng ta.... Em hãy nhớ lại cẩn thận rằng, Sirius có phải là người thừa kế nam duy nhất còn lại của nhà Black không?"

"Em nghĩ là vậy, Lucius."

Bà cẩn thận trả lời, nhận ra ẩn ý trong lời nói của Lucius.

"Cha em Cygnus có ba người con gái. Bella, em, và cả Andromeda nhưng đã bị xóa tên khỏi dòng họ, chuyện thừa kế này không liên quan đến cô ấy. Bellatrix không có con. Walburga, chị gái của cha em, gả cho Orion, sinh ra Sirius và Regulus. Thực ra, em còn một người chú tên là Alphard, nhưng chú đã bị xóa tên vì đã giúp đỡ Sirius bỏ nhà ra đi, cũng không được thừa kế. Chị gái duy nhất của Orion kết hôn với Ignatius Prewett - nhưng họ không có con."

Narcissa dùng đũa phép vẽ ra những vòng tròn trên không trung, nối chúng lại bằng đường kẻ, rồi gạch đi từng cái một, giọng bà run rẩy rút ra kết luận cuối cùng, "Em nghĩ... Người thừa kế cuối cùng của Sirius là Harry Potter. Con đỡ đầu của chú ấy. James Potter đã giao thằng bé cho chú ấy."

Phòng sách có một thoáng im lặng.

"Không. Harry Potter không thể thừa kế." Lucius nói với vẻ mặt kỳ quặc.

"Tại sao?" Narcissa hỏi lại. Bà nhìn chằm chằm vào mắt Lucius, ông ta bình tĩnh nhìn bà, đầu óc bà quay cuồng, hai mắt dần mở to, không thể tin được mà thốt ra đáp án duy nhất: "Merlin.... Chẳng lẽ nó là một Omega?"

"Đúng vậy."

Narcissa che miệng bằng khăn tay.

"Em không thể tin nổi.... sao mà có thể? James Potter là Alpha, nhưng vợ anh ta?"

"Đúng, anh ta cưới Lily Evans, một Máu bùn." Lucius khinh thường, "Bọn Máu bùn đều là Beta, không có ngoại lệ. Nhưng con trai của họ là Omega, vừa phân hóa vào tháng trước. Viện thánh Mungo nói rằng Sirius đã đến để xin thuốc ức chế, trên tờ khai ghi rõ là Harry Potter."

Narcissa ngã ngồi xuống ghế bành, "Merlin, suốt mười năm nay trong hai mươi tám dòng họ thuần chủng đã không hề có một Omega nào ra đời. Điều này sao mà có thể... Nếu nó là Omega, có phải rồng nhỏ...."

"Rồng nhỏ sẽ nhận được quyền thừa kế gia sản của nhà Black, nó là con trai duy nhất của em." Lucius gật đầu, khẳng định suy đoán của bà, "Và nếu sau này con cháu của nó mang họ Black, tước vị này cũng có thể tiếp tục được truyền lại."

"Em hiểu rõ điều đó, Lucius." Narcissa lên tiếng, "Nhưng liệu điều này có thực sự tốt không? Đứa trẻ đó, cha mẹ đều đã không còn nữa, theo luật thừa kế, trước khi kết hôn Omega không thể nhận được tài sản của mình. Bây giờ Sirius cũng chẳng còn nữa, Harry Potter luôn sống cùng chú ấy, nếu Draco thừa kế gia sản nhà Black, đứa bé ấy sẽ không còn nơi để dung thân."

"Nó sẽ có nơi ở, Cissy." Lucius nhấp một ngụm trà, cuối cùng đưa chủ đề về đúng hướng, "Chỉ cần Draco đính hôn với nó."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com