TruyenHHH.com

Abo Barou Shoei Thoa Man

Từ cái ngày mà anh gặp cậu và biết được cậu sẽ là bạn cùng phòng của anh, Barou khi nhìn vào Phúc Công Tử thì đối với anh...cậu có một cái bản mặt nhìn vào là đã muốn tát cho cái rồi.

Phúc Công Tử dù chỉ mới năm hai và nhỏ hơn Barou một tuổi, nhưng cậu dường như còn chẳng có bất kỳ dấu hiệu sợ hãi hay ngập ngừng trước mặt anh trong khi nhiều người bị dọa sợ chỉ vì cái bản mặt cau có và tỏa ra một sự không an toàn từ anh. Nhưng ít ra thì cậu cũng biết cách đối xử tôn trọng với tiền bối của mình.

Điểm cộng của Phúc Công Tử trong mắt Barou là cậu không bao giờ để chỗ ngủ của cậu bừa bộn hay dơ bẩn, dường như cậu là một người khá cầu toàn trong việc phải sắp xếp mọi thứ xung quanh thật gọn gàng, sạch sẽ và ngăn nắp nhất có thể, anh cảm thấy thói quen này của cậu cũng khiến anh tạm chấp nhận.

Còn điểm trừ? Anh ghét gì từ cậu? Rất đơn giản...

Một, Phúc Công Tử luôn luôn trở về ký túc xá rất trễ và hiếm khi về sớm, Barou thường bắt đầu ngủ vào lúc 10 giờ và anh cực kỳ ghét có tiếng ồn khi anh đang ngủ. Nhưng mỗi khi cậu ấy về thì luôn luôn là lúc 10 giờ rưỡi, có khi là 11 giờ hoặc 12 giờ, hay thậm chí là 1 giờ sáng và liên tục tạo ra tiếng ồn khiến anh nhiều lần phát cáu! Tại sao Phúc Công Tử lại về trễ đến thế? Qua lý do số hai...

Hai, chuyên gia đi đụ dạo. Barou cực kỳ ghét điều này, anh không thể chịu được cái cảnh ban ngày cậu đi bắt chuyện với các Omega khác rồi khi đêm xuống cậu đi còn chơi cả dụ con nhà người cậu vừa bắt chuyện lúc sáng về phòng đụ như đúng rồi...

Trước đó Barou có cho Phúc Công Tử biết được mật khẩu ký túc xá nhưng sau đó anh đã một lần chứng kiến cảnh cậu ta đè ngửa một Omega nằm trên sàn giữa căn phòng và liên tục đâm thúc vào "hoa cúc" của con nhà người ta khi anh chỉ vừa mới mở cửa ra, mùi Pheromone của tên Omega đó nồng nặc cả căn phòng...Kể từ đó, Barou đổi mật khẩu và đéo cho Phúc Công Tử biết...

Dù là bây giờ anh không còn phải chứng kiến những khung cảnh đó nữa nhưng mỗi khi Phúc Công Tử trở về vào ban đêm thì chắc chắn sẽ có mùi của Omega bám lên người cậu và điều đó khiến anh cực kỳ khó chịu.

"Haizzz...nhức đầu với cái thằng nhãi đấy thật..."

Barou lầm bầm trong khi vừa tắm rửa vừa suy nghĩ cách để tống cổ thằng Phúc Công Tử ra khỏi ký túc xá, anh đã từng thử hỏi người quản lý khu ký túc xá về việc chuyển phòng nhưng anh nhận ra rằng...hết phòng...

Và thế là anh tiếp tục bị mắc kẹt với Phúc Công Tử.

Sau đó, Barou vẫn tiếp tục suy nghĩ trong khi tắm nhưng một âm thanh "RẦM!" vang lên khiến anh giật nảy mình, anh quay lại nhìn thì đã thấy Phúc Công Tử đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm từ lúc nào, cậu chỉ đứng đó im lặng trong vài giây và nhìn chằm chằm vào anh không rời mắt...

Nên anh đã "tặng" cho cậu một chai sữa tắm thẳng vào đầu khiến cậu ngay lập tức giác ngộ tại chỗ và mém đăng xuất

"Ditme cái thằng này! Mày đéo mở cửa một cách bình thường được à!? Sao mày lại vào đây!?"

Anh vừa nói vừa lườm cậu, nhưng cậu đời nào quan tâm. Phúc Công Tử chỉ xoa nhẹ cái cục u trên đầu và tay còn lại chống vào tường để đứng vững khi cậu bước vào bên trong phòng tắm, cậu ngẩng mặt lên nhìn anh trong vài giây trước khi lại nở một nụ cười đểu đặc trưng của mình.

"Tôi vào rửa mặt không được à? Tôi không làm phiền anh đâu mà lo..."

Phúc Công Tử thản nhiên trả lời rồi quay mặt đi, cậu tiến về phía bồn rửa mặt và bắt đầu đánh răng, làm một số bước skincare. Barou cũng chẳng bất ngờ khi nhìn thấy cậu làm những thứ đó vì anh thừa biết cái bản mặt của cậu là thứ dễ khiến nhiều Omega mê mẩn nhất nên cậu mới chăm sóc da mặt kĩ như vậy...nhưng trong mắt anh thì cậu vẫn xấu vãi l-

Barou cũng chẳng thèm quan tâm nữa, anh chỉ lo rửa sạch cơ thể rồi bước ra khỏi phòng tắm với một chiếc khăn quấn quanh hông, những giọt nước rơi xuống từ mái tóc ướt đẫm rồi chảy xuống cơ ngực săn chắc của anh đã lọt vào mắt của Phúc Công Tử khi cậu nhìn anh từ tấm gương ở bồn rửa mặt.

Khi anh rời khỏi phòng tắm, cậu mới khẽ cười thầm và ngân nga một hát một cách thích thú khi cậu tiếp tục việc của mình.

Vào đúng 10 giờ tối, Barou đã bắt đầu chỉnh lại giường của mình để chuẩn bị đi ngủ, Phúc Công Tử ngồi yên trên giường của cậu và nhắn tin với Omega nào đó trên điện thoại nhưng mắt cậu đôi lúc vẫn liếc nhìn về phía anh, cậu vừa nhìn vừa lầm bầm điều gì đó nhưng anh thì không nghe thấy. Barou quay lại nhìn Phúc Công Tử khi anh đã chỉnh lại giường và gối xong.

"Bây giờ tao đi ngủ, cấm mày tạo ra bất cứ tiếng ồn nào!" -Barou nhíu mày và lườm cậu khi anh cảnh báo cậu-

"Vâng vâng~ câu đó ngày nào anh cũng nói mãi~"

Phúc Công Tử đáp lại một cách giễu cợt khi cậu cười khúc khích, cậu khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục nhìn vào điện thoại của mình nhưng cậu vẫn liếc nhìn anh từ khóe mắt.

"Anh ngủ ngon, Shoei-senpai~ Nếu cần tôi ru ngủ thì cứ nói nhé~"

Phúc Công Tử cười khẩy,cậu biết anh rất dễ bị đánh thức trong khi ngủ do tiếng ồn nên cậu tận dụng điều đó để trêu chọc anh, cậu luôn thích làm tiền bối của mình phải cáu lên như thể đó là niềm vui của cậu. Barou lườm cậu rồi nói bằng một giọng trầm nhưng đầy khó chịu...

"Câm mẹ mồm đi trước khi tao giết mày..." -Barou tắt đèn rồi quay người đi rồi nằm xuống giường, đắp chăn lên đến vai và nhắm mắt lại, anh phớt lờ cậu và để bản thân chìm vào giấc ngủ-

Căn phòng chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại ánh đèn nhỏ từ chiếc đèn ngủ phía bên giường của Phúc Công Tử, cậu ngồi đó nhìn chằm chằm vào Barou một lúc trước khi vươn vai rồi nằm phịch xuống giường.

Cậu vùi mặt vào chiếc gối mềm mại của cậu, tay ấn nút tắt nguồn điện thoại rồi im lặng, có rất nhiều suy nghĩ chạy trong đầu của cậu vào lúc này. Phúc Công Tử nhắm mắt lại một lúc trước khi cậu đột nhiên ngẩng mặt lên, từ từ ngồi dậy, cậu nhìn về phía của Barou.

"..."

Cậu chậm rãi rời khỏi giường, chiếc giường của cậu khẽ kêu cọt kẹt khi cậu đứng thẳng dậy, cậu bắt đầu bước về phía anh trong im lặng, đôi mắt vàng óng của cậu vẫn theo dõi từng cử động của Barou dù đó chỉ là một chuyển động nhỏ, đồng tử của cậu nở to khi cậu đã đứng ngay sát giường của anh, mắt cậu thậm chí còn không chớp lấy một lần.

Chỉ trong vài giây, Phúc Công Tử đã trèo lên giường của Barou, cậu đang trong tư thế quỳ xuống giường và định ngồi lên đùi của anh nhưng cậu không làm thế vì chắc chắn có khả năng cao là anh sẽ bị thức giấc. Phúc Công Tử hơi nheo mắt lại và khóe miệng cậu vô thức nhếch lên tạo thành một nụ cười không thể nào mà biến thái hơn...

"Nếu là anh...thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ?..."

Cậu lầm bầm khi tay của cậu đã đặt lên bụng của anh, những ngón tay của cậu ấn nhẹ rồi trượt vào bên trong lớp áo của anh. Cảm giác được chạm vào những cơ bụng của tiền bối khiến Phúc Công Tử không thể kiềm được mà khẽ bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ.

Tay cậu chậm rãi vén áo của Barou lên, những ngón tay của cậu vẫn ấn vào làn da của anh cho đến khi chúng chạm vào ngực của anh. Nhưng khi áo chỉ vừa được vén lên đến giữa ngực của Barou, anh mở mắt...

Bốn mắt nhìn nhau, Barou nhận thấy Phúc Công Tử đang chạm vào người của anh trong khi cậu còn dám ở trên giường của anh, đã thế còn vén áo của anh lên trong khi anh đang ngủ, cậu lại chơi ngu rồi....

Bằng một động tác nhanh chóng, nấm đấm của anh bay thẳng vào một bên má của cậu khiến cậu loạng choạng ngã xuống giường của anh, cú đấm mạnh đến mức khiến cậu khẽ rên rỉ đau đớn và trên má của cậu sẽ có một vết bầm tím hiện lên...

"Mày làm cái đéo gì thế, thằng chó!?" -Barou gầm giường hét lên rồi tóm lấy cổ áo của Phúc Công Tử, anh siết chặt-

"Tao đéo phải những đứa Omega mà mày muốn chạm lúc nào thì chạm! Mày bị nứng quá nên mất trí à!?"

Barou nói một cách gay gắt, lông mày anh cau lại và mắt anh mở to, tay anh siết chặt đến run rẩy chứng tỏ anh đang cực kỳ khó chịu và sẵn sàng giáng xuống một cú đấm nữa vào mặt cậu.

Nhưng thay vào đó, Phúc Công Tử chỉ nhìn Barou bằng con mắt khép hờ, một vết bầm tím đã hiện lên trên má cậu nhưng không thể thấy rõ trong bóng tối, khoé miệng của cậu lại khẽ nở một nụ cười khi cậu đáp lại bằng một giọng giễu cợt.

"Gomennasai~ Tôi chỉ vô thức làm những gì trong đầu tôi thôi, thưa Shoei-senpai~"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com