TruyenHHH.com

A Tu

thác đổ


Vừa sang tháng Một, hai dự án vừa xong, ba còn dang dở, thêm vài dự án nữa vừa xuất hiện trong lịch làm việc và sẽ còn kéo dài cho đến giữa tháng Ba khô rang. Người ta hay nói, những thanh niên thanh nữ như nhóm của Chi, bất chấp xuân hạ thu đông, dòng thời gian gói gọn trong hai mùa đơn giản: bận rộn, và cực kỳ bận rộn.

Nhưng mà trong những ngày đó, Chi cố gắng đi sớm hơn và gọi thêm thực tập sinh đến giúp, để cô không còn là người cuối cùng ở lại. Ánh đèn đỏ vàng của phố xá thôi cắt qua bờ vai và nếp áo khi Chi bước qua hành lang vắn để ra sảnh thang máy. Bóng tối còn chưa kịp buông hết ở phần còn lại ở văn phòng. Chi sẽ đóng máy tính lúc bảy rưỡi hay tám giờ. Cô sẽ ngoái lại, thấy đôi ba người còn ở lại, được bao bọc trong một không gian đánh dấu bằng ánh sáng của ngọn đèn neon trên đầu, trông cheo leo như những ốc đảo. Chi nhớ đến những hôm chỉ còn mỗi ốc đảo của mình bập bềnh khi đêm đã qua gần hết, trong giọng Thái Thanh của năm mươi năm trước nhạt nhòa hát vài cánh xương hoa nằm ép trong thơ, rồi sẽ tan như bụi mờ.

...Cơ mà, tạm thời cứ thế này đi. Cửa kính dày ở cổng trước tòa nhà khép lại sau lưng. Những ốc đảo neon, những bài toán trùng điệp, đám mối nối khâu mãi chưa lành, và muôn vàn các con số xoắn lấy nhau um tùm, đều dừng lại ở bờ bên này. Chi sẽ nắm tay cậu bạn, để cậu dẫn qua bờ bên ấy. A Tứ vẫn cần mẫn làm việc, còn Chi bước theo, để thấy tất cả mọi câu chuyện của thành phố này rực lên rồi lắng xuống. Còn hít thở thì còn giữ thương đắng vui buồn trong phổi, mà lúc ngừng là gửi tất cả ở lại trong dòng ký ức. Những hồi ức đẹp nhất rực rỡ như mai và thơm hương ngày mới. Còn những buồn đau và nuối tiếc, xám lạnh như tro, bám trên đôi mắt người đã khuất, bứt rứt mãi không cho mắt khép...

A Tứ, một cách thật trang nghiêm, sẽ đưa tay vuốt lấy những đôi mắt còn xa xót không yên, thì thầm những lời Chi chưa bao giờ nghe rõ. Mà thôi, rõ hay không cũng đâu có sao. Bàn tay nắm lấy tay Chi siết chặt, như A Tứ đang mượn một chút sức lực của Chi để giữ cho mình đứng vững. Những hồi ức xấu bám víu lên tay cậu ta như cố gắng ký sinh vào A Tứ, van xin cậu đừng để chúng đi. Vai cậu run lên, nhưng bàn tay không rút lại. Suốt cả chừng đó tháng năm làm công việc này, A Tứ không phải không sợ hãi khi gặp những người không sẵn sàng buông tay, nhưng cậu chưa bao giờ ngừng cố gắng.

Cho đến khi, mọi bất trắc tạm lùi lại, mọi vùng vẫy được dỗ an.

Và thêm một hạt bụi nữa rơi vào lòng bàn tay cậu.


-


Cuối tháng Một, sau những chuyến rong ruổi thăm người vừa khuất mặt khuất mày, sau cả những buổi ăn khuya ở quán mì A Tiều, A Tứ sẽ lấy xe của Chi, đèo hai đứa đi vòng quanh các cửa hàng khu Chợ Lớn. Giữa khuya, đường phố phủ một lớp hơi nước lành lạnh, tiếng động của những chiếc xe còn rơi rớt đâu đó sau những khúc quanh. Không còn nhà nào mở cửa, nhưng A Tứ nói, ban ngày ở nơi đây, các nhà san sát nhau đều đã bắt đầu trưng bao nhiêu là hàng Tết. Nhà này chuyên bán hàng trang trí, câu đối tân xuân dán tường giấy điều đỏ thắm. Nhà kia chuyên bán bánh mứt, hồi nhỏ A Tứ thích ăn nhất là mứt hạt sen ngào đường của nhà ấy làm. Họ làm bánh Trung thu cũng ngon, trứng muối vàng tươm mật, nhân đậu đỏ nhai dinh dính răng, mà cứ nhai hoài, nhai hoài...

Hồi nhỏ của A Tứ, có thể lúc Chi còn chưa ra đời, hồi mẹ Chi còn con gái. Cái thời thành phố này còn chưa là một mê cung, và trong mê cung đó còn chưa có một biển người dập dờn sống chết. Đó là thời mà Chi luôn nghĩ phủ một lớp màu bàng bạc như ảnh máy phim hồi xưa, trên ảnh còn đóng hạt mịn như bụi lưu cữu. Chi ngồi sau A Tứ, giật mình thấy thời gian của hai đứa sao mà khác nhau đến vậy. Qua mỗi mùa kiểm toán, chắc Chi đã già đi gần mười tuổi mất rồi. Mà A Tứ chắc sẽ còn hoài như lúc này. Hay đứng lóng ngóng ở nơi nào đông người, hay đi xăm xăm về phía ai đó đang hấp hối, hay lỡ tay làm rơi đũa rơi muổng ở quán A Tiều, hay cứng đầu mà không chịu nhờ thầy giúp khi gặp ai đó còn cắng đắng mãi chưa chịu ra đi...

"Hồi nhỏ mình ốm tong teo lắm, nhưng cứ thích ra ngoài chơi, không thích nằm nhà. Mình thích gặp lũ con nít trong xóm, thấy tụi nó chơi gì cũng đòi. Nhưng không có đứa nào cho mình chơi cùng. Tụi nó nhìn thao láo vô lồng ngực mình, lắc lắc đầu kêu mày về nhà đi, chạy một hồi mày chết ai đền cho má mày. Mình khóc váng lên mấy trận, má mình cũng khóc theo mấy trận..."

"Hồi mình năm - sáu tuổi, nhớ mang máng má bán luôn đôi bông tai để gom tiền cho mình đi khám. Cái đồng hồ của ba, nhẫn cưới bằng bạc của hai người, đôi bông tai ngoại để cho má, tiền ba má dành dụm nữa, hình như cũng không đủ. Lúc đó, mình còn nhớ, Chi xem, đầu ngón tay mình bầm tím hết. Thở thôi đã là chuyện hết sức khó khăn. Cái mình nghĩ sao trời đất gì mà kỳ cục, mình còn chưa đi học, còn chưa ăn hết bánh mứt ngoài chợ, còn chưa lớn lên để phụ ba phụ má. Mình còn chưa đi được hết quận nữa chứ đừng nói gì là cả thành phố..."

"A Tứ, đừng kể...."

"À thì, chuyện cũng đơn giản. Khuya đó, ba canh mình trong nhà thương. Ba ngủ gục. Mình thấy ba ngủ mà tội, không dám kêu. Lồng ngực có thắt lại rồi đau đến mấy cũng không dám kêu. Còn nghĩ chắc mai má vô đem cháo đậu đỏ cho mình. Mình nhắm mắt lại, rồi thấy thầy nhẹ nhàng bước đến. Thầy nghiêm trang và to lớn như một ông vua. Thầy cầm lấy bàn tay mình, nhíu nhíu mày nhìn những ngón tay tím lét. Thầy ngước lên và toàn bộ thời gian của mình nở ra, như một cái bong bóng xà phòng loang loáng. Mình còn nhớ, màu của mình là xanh lam, như bầu trời phản chiếu trong chai nước suối. Thầy đứng đó một hồi thật lâu, thở dài, rồi hỏi, mình có muốn theo thầy không. Làm học trò của thầy, được đi khắp thành phố, chơi với nhiều người khác nhau, nếm tất cả những mùi vị mà thế gian này có thể chứa đựng, và có thể - một ngày nào đó, quay trở lại gặp ba má."

Chi úp mặt vào lưng áo sơ mi của cậu, ráng không để mình yếu đuối quá.

"À thì, mình gật đầu thôi."

"Cô nương ơi, cô nương màu trăng ơi, mít ướt cái gì đấy?" A Tứ bật cười. "Ngốc à?"

Lúc A Tứ đưa chi về đến trước cửa cư xá, Chi mãi không chịu leo xuống. Như Thu Phương hát, bây giờ em biết vì sao, gặp nhau biển xô sóng trào, Chi chợt vỡ lẽ rằng vì sao các ông chú khác lại muốn A Tứ về làm ở dưới ấy.

Và vì sao, đôi bàn tay cậu - ở thời điểm nào đó trong quá khứ đã bầm đen – có thể đẩy vũ trụ đen ngòm của Chi ở lại phía sau.

A Tứ.

Cậu dễ dàng làm dịu tất cả những sinh linh bất an và trắc trở, đưa tay ra sẽ dổ dành những day dứt mà đến chết người ta còn ôm khư khư lấy, để mắt được khép, để dù ai có đau đớn đến đâu, có không cam lòng đến đâu, đều có thể khởi đầu một hành trình mới, ở trên cao, hoặc sâu bên dưới, để một lần nữa trở lại nơi khởi đầu.

Giỏi giang như vậy, lại ân cần chăm chỉ như vậy, mà nặng lòng với sự sống như vậy, hỏi có mệt mỏi lắm không?

"...Mình không biết, Chi ơi. Chắc mình quen rồi." Cậu ta cười giòn.

"Mình đoán các chú ấy muốn bạn giúp, là vì sẽ có những người mà thử thách của họ khủng khiếp đến mức họ không thể chịu đựng nổi, hoặc không đủ can đảm để gánh lấy. Họ sẽ tan biến mất trước khi hoàn thành và không thể nào có cơ hội được trở lại các tầng mây lần nữa. Có lẽ, những người ấy cần thêm một bàn tay, của một ai đó còn nặng lòng với thế gian nhưng đã đủ nhẹ lòng để bước tiếp. Mình đoán thế thôi, nhưng nghề của mình không phán đoán tốt là không được. Nên mình tin mình đoán đúng đấy."

"Nhưng mà, nhưng mà..." A Tứ đâm bối rối.

"Mà sao?"

"Về dưới đó, tức là mình sẽ ở luôn ở đấy, tìm thời gian ra A Tiều ăn mì cũng khó, nói gì còn gặp Chi..."

Chi sững sờ, có cảm giác có giọt nước nào trong tim đã gầm gào rơi như thác. Cô hoàn toàn hiểu, sức lực của người hay ma quỷ thần tiên, dù lớn đến đâu đều chỉ là hữu hạn. Có những ngày Chi kiệt sức, có những ngày A Tứ sẽ chỉ muốn ngoảnh mặt bỏ đi, có những ngày ngay cả thần thông quảng đại như thầy Quảng, như Hai Sở, Ba Tống, Tư Quan, Năm Diêm, Sáu Thành, Bảy Sơn, Tám Đô, Chín Bình và Mười Luân, cũng sợ hãi rằng có khi nào toàn bộ cái chết trên thế gian này sẽ nặng nề hơn những gì mười nhà vua có thể cùng nhau gánh vác.

"Tụi mình đều đi làm ha. Mà "đi làm", chính là như vậy, là sẽ cảm thấy nếu lựa chọn tiến sâu vào chắc sẽ không còn đường quay lại. Là những gánh nặng càng lúc càng ép sát tim gan. Là sợ hãi, lỡ sơ sẩy một bước thì không còn cách gì làm lại. Mà này, nếu không lựa chọn đi tiếp, chả lẽ lại ở hoài một chỗ ha? Nếu không đi sâu hơn, sao có thể làm những điều tốt hơn được?"

Chi nói, mắt loang loáng nước. Không khóc, chỉ là ngồi yên đó, thì thầm vào vải áo cậu, chậm rãi cố nói từng chữ cho tròn.

"A Tứ, cậu ngốc."

A Tứ im lặng hồi lâu, kêu "Chi mới ngốc."

"Có ai lớn lên mà không ngốc đâu...?"


-


Trong khi A Tứ kêu để cậu ta suy nghĩ, điều cậu sợ hãi cho Chi, bỗng bắt hình bắt dạng.

Những móng vuốt bám lấy vai Chi không nhẹ đi, càng không biến mất. Nó chỉ tạm rời ra khi Chi chìa bàn tay thuôn thuôn ra cho cậu nắm lấy và dẫn sang nơi của cậu. Lúc đưa Chi về, vì đã là gần giữa đêm, Chi hay đứng khuất hẳn trong mái che của tòa cư xá, cả người tản ra sự mê man dìu dịu. Trong khoảnh khắc đó, không có gì làm tổn thương cô, sinh khí của cô cũng theo cơn buồn ngủ êm ái nên thật tĩnh lặng. A Tứ cứ ngỡ là mình đã làm tốt. Ngỡ là khi đêm hết, sự an ủi đó sẽ theo Chi, bảo bọc cô cho đến hết ngày.

Nhưng cậu thấy mình khờ quá đi mất.

Lúc Chi bước ra khỏi tòa nhà khi mặt trời chưa tắt, khi đêm còn chưa đến che đi những bóng ám lẩn khuất, A Tứ nhìn thấy rõ mồn một. Cô gái mặc váy vải lanh màu ngà, gần trên vai cài một đóa hoa vải tím. Lẽ ra cô sẽ trông thanh tú biết mấy, nếu không có đám lông vũ nhọn hoắt mọc lên từ những chiếc móng vuốt đen sì, thô kệch ngoạm sâu vào vai Chi. Toàn bộ thân người Chi như bị một sức nặng khủng khiếp chèn ép, khiến dáng đi cô trở nên liêu xiêu, đôi mắt phủ một làn khói xám nhờ nhờ, khiến mãi một hồi lâu cô mới nhận ra A Tứ đang đứng trước mặt mình, nín lặng, run rẩy.

"Bạn đến sớm vậy?"

"...Chú Tiều hấp bánh bao nóng, kêu mình tiện đường đem qua cho Chi ăn lót dạ."

"A..." Chi nhẹ nói, dường như không nghe thấy chính bản thân mình. A Tứ mím môi, đưa tay lên đám lông vũ đầy tính đe dọa đang vươn ra um tùm từ vai Chi. Lúc bàn tay cậu lướt qua, những chiếc lông đen đúa run run dạt ra, như sợ hãi, như lẩn trốn. Nhưng khi A Tứ rời khỏi, chúng lại mọc dày thêm, đầy thách thức. Chi nhìn A Tứ lẩy bẩy tay chân mà khó hiểu, chuyện gì đang xảy ra? Sao hôm nay cậu trông lại buồn đến thế?

"Chi ơi... như vầy không phải là cách."

"Gì cơ?"

"Mình có thể dẫn Chi chạy trốn, nhưng có những thứ tụi mình không thoát được đâu."

Nói đến đó, Chi thấy một giọt nước ứa ra trên gò má ngăm ngăm của A Tứ.

Và rồi Chi hiểu.

Chi cũng rơi nước mắt. A Tứ đưa tay quẹt đi, rồi nắm tay Chi để hai đứa vút lên cao, cho gió và mặt trời dỗ Chi yên tĩnh lại. Cậu đưa cô ngồi lơ lửng trên một đám mây, để thành phố ồn ào bên dưới trải phẳng ra, chằng chịt những mối nối và mạch chảy, như mô của của một loại tế bào nào đó mà sự sống bỗng dưng nằm ngoài khả năng người ta có thể nắm bắt. Chi tìm kiếm chỗ tòa nhà cơ quan mình, nhìn xuống hồi lâu, rồi mới khụt khịt mũi, nói:

"Mình mệt quá... Mình thật sự mệt quá. Mình rất muốn đi với A Tứ, vì mỗi lần đi như vậy mình có thể tạm quên đi, rằng mình vẫn còn hàng ngàn những nút thắt chưa tháo gỡ, những vết sẹo mà mình chưa vá cho lành. Mỗi lần chắp nối một con số nào đó cho người ta hơn mức mà họ xứng đáng, mình cứ nghĩ mình đã đổ một phần nào đó của chính mình đi rồi ấy. Lẽ ra mình không nên làm như thế, nhưng nếu mình không làm như thế, nếu mình không làm như thế...Mình tự nhủ, mình được trả lương để làm việc này, làm hài lòng họ, khiến những con số họ đưa ra luôn thật đẹp. Nhưng những con số không bao giờ đẹp, chúng không có câu chuyện, chúng không có vui buồn hay đắng cay, chúng không phải là dòng thời gian rực rỡ hay day dứt mà A Tứ cho mình thấy. Những con số của mình, không gian của mình... chỉ có vậy mà thôi."

"Bạn ơi, mình cũng không nhớ vì sao mình chọn nghề này nữa. Vì sao mình lại đi làm cái việc chẳng khiến mình vui như vậy? Mình còn trẻ cơ mà. Đến hồi mình chết, lúc A Tứ đến đưa mình đi, chắc sẽ thấy cuộc đời mình toàn những con số vô tri vô giác như vậy, bạn có chán lắm không? Bạn có cột vào cổ tay mình một sợi chỉ màu đen, dắt mình đến chỗ các chú dưới kia, để mình thử thách thêm một ngàn năm vì đã tự làm khổ mình hay không?"

Chi nghiêng nghiêng đầu. Từ đây nhìn xuống, thành phố trông thật xa xôi. Cô nghĩ đến những ốc đảo bập bềnh trôi trong khuất nẻo riêng tư, trong bóng đêm tù mù đâu đó, thấy bản thân mình cũng thật là xa cách. Dù ở bên dưới, trong quầng sáng ánh đèn neon treo trên đầu lúc phố xá chìm vào ngủ mê, hay ở trên này, nơi thứ nắng trong trẻo nhất của một ngày phủ lên vai, Chi vẫn thấy như mình chẳng thuộc về đâu. Cảm giác này thật xa lạ, đến mức miệng chát và mắt cay.

"Mà lúc đó, mình là bà già lụ khụ, tóc bạc da mồi, tay chân lẻo khoẻo. Còn bạn, chắc mãi mãi trông như hai sáu, hai bảy ha..."

A Tứ ngồi cạnh bên. Mắt vẫn nhìn xa xăm đâu đó sau đám mây đỏ ửng phía chân trời, mà tay bỗng choàng qua vai Chi. Vỗ về vài lượt, rồi cơ hồ chưa đủ, bàn tay cậu kéo cô lại gần, để cô dựa lên vai mình. Trong tích tắc, khi một bên tóc mai của cô chạm vào vải áo, có gì đó mịn màng trượt trên gờ vai cậu, rồi tuôn chảy, rồi bồng bềnh, như ánh trăng. Sinh khí của cô một đóa hoa, nở ra trong lòng bàn tay cậu, thanh tú, êm mềm.

Trong một giây đó, A Tứ bỗng dưng ngơ ngác quá.

Trước nỗi xót xa mà cậu, buồn thay, đã chọn lựa mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com