A E A I
Cô trở về sau một ngày mệt mỏi, người hầu thấy cô về thì lật đật chạy ra tháo giày, cởi áo, cô cảm thấy rất mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi, định để người hầu đỡi mình lên phòng thì có một vòng tay ôm thấy cô và cùng với giọng nói dịu dàng.- Chị về rồi, có mệt lắm không ?Khi cô nghe được giọng nói dịu dàng này của nàng thì cảm giác trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cô ngã đầu lên vai nàng, rồi vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ, hôn mút cổ của nàng nó cũng còn những vết dấu đỏ tím vẫn chưa hết hẳng, còn nàng thì mặc cô luôn làm gì mình cũng được, nàng chỉ nhẹ nhàng vô về cô, vỗ về người đã làm nhục nàng, vỗ về người đã làm cho nàng mất tự do, vỗ về người nàng câm hận nhất. Nàng cũng không hiểu tại sao dù cô cứ tàn nhẫn với mình nhưng bản thân nàng lại không nỡ để cô rời đi vì sự dịu dàng cô dành cho nàng là rất ít, nếu nói thẳng ra thì cô gom góp sự dịu dàng trong bản chất lạnh lùng ấy là quá giới hạn rồi, cô cũng không thể dịu dàng với nàng như cách người yêu của nhau, cái đó là quá sức có thể rồi, cô không đủ khả năng để dịu dàng thêm được nữa. Nó là gom góp từng tia dịu dàng ẩn sâu trong tầng tầng lớp lớp của sự lạnh lùng, như những đốm sáng yếu ớt len lỏi giữa băng giá, làm dịu đi vẻ ngoài băng lãnh đầy quyền lực vậy đó.- Leeseo- Tôi ở đây- Tôi muốn làm tìnhKhi nghe câu nói này của cô, nàng như chết lặng...không tin vào tao mình đang nghe thấy gì, từ chữ tữ chữ một nó là một con dao đâm thẳng vào người nàng, tại sao nàng sợ câu nói đó như thế ? Nó đều có lí do cả, trở về lại năm sinh nhật của nàng chuẩn bị bước sang tuổi 17, cô chuẩn bị tiệc sinh nhật cho nàng rất long trọng và rất lớn, khi kim giờ kim phút ngưng lại ở số 12 giờ và đây chính là lúc nàng như một người sắp chết ở trên giường, cô trước tiên cho nàng chạm đến rượu, cho nàng uống đến 2 chai và khi nàng đã say, cô bế nàng lên phòng của mình để cho nàng sử dụng đến 2 gói xuân dược, 1 gói là quá đủ có thể khiến cho người nằm dưới bị làm dẫn đến kiệt sức mà ngất xĩu nhưng cô thì chẳng quan tâm đến chuyện đó, nói thẳng ra là chẳng quan tâm gì đến nàng, hành hạ nàng đến ngất xĩu hơn vài lần và dẫn đến nàng phải nhập viện do kiệt sức, nằm viện đến 1 tháng trời mới hồi phục lại và được xuất viện về.Không phải chỉ buổi sinh nhật không, mà từ khi đưa nàng về lâu đài là đã làm nhục nàng rất nhiều lần rồi chứ không phải ở ngày sinh. Hôm nay nàng lại tiếp tục nghe câu nói mang đến chết người của cô thì sợ hãi, là khi cô lại gần, không khí trở nên lạnh lẽo và ngột ngạt, như thể một linh hồn ác độc đang lẩn khuất trong bóng tối, chực chờ để chiếm đoạt nàng.- Wonyoung...tôi...s...sợ...đừng...đừng làm chuyện đó với tôi - Hôm nay em dám kháng cự sao ?- Wonyoung...tôi cầu...xin chị...tôi cầu xin chị...- Ngoan...nghe lời tôi, tôi sẽ nhẹ nhàng, còn nếu em cải lời hay kháng cự thì em cũng biết kết quả nó như nào rồi đóCô không để nàng nói thêm một lời nào nữa trực tiếp bế nàng trên tay, đi về phía hướng phòng của mình, hôm nay là thứ ba nên nàng phải ở cùng Yujin mới đúng như lời thỏa thuận giữa cô và Yujin nhưng cô hoàn toàn để lời thoả thuận đó là cỏ rác, chẳng thèm quan tâm đến nó làm chi cho mệt. Cô đặt nàng ngồi xuống giường, còn bản thân cô thì đi chuẩn bị rót cho mình một ly rượu, xong thì ngồi xuống sofa trong phòng, cô vừa nhâm nhi thưởng thức từ giọt rượu mang mùi thơm đặc biệt và bắt đầu ra hiệu cho nàng.- Tôi hôm nay tôi không muốn mạnh tay với em, để em tự cởiNàng còn ngồi thẩn thờ và sợ hãi, nhìn vào người đang ngồi trước mặt, nàng suy nghĩ rằng không nghĩ con người này sao lại cầm thú đến như vậy ? Lại còn thêm có tính chiếm hữu cực kì cao, nàng vẫn ngồi ngây ra đó trong lòng thì luôn thầm chửi bới cô, cô cũng đã bắt đầu mất kiên nhẫn nên đã quát nàng một tiếng.- NHANH, TÔI KHÔNG CÓ ĐỦ KIÊN NHẪN ĐỂ ĐỢINàng bị cô quát lớn thì cũng giật mình bỏ lại tâm trí suy nghĩ đó, cũng từ từ đứng dậy, bắt đầu cởi từ ng thứ trên người, nàng đứng đó, cơ thể run rẩy trong sự sợ hãi và tuyệt vọng. Bàn tay chạm vào từng lớp áo, gỡ từng nút với cảm giác ghê tởm, như thể chính mình đang làm hoen ố thứ thiêng liêng dành cho người nàng yêu. Ánh mắt lạnh lùng và chiếm hữu của cô luôn theo dõi mọi chuyển động của nàng, đẩy nàng vào vực sâu của sự bất lực. Trái tim nàng vỡ vụn, khi mỗi lớp vải rơi xuống, như thể từng mảnh linh hồn nàng bị xé toạc, không còn thuộc về nàng nữa, cơ thể của nàng lúc này hiện rõ trước mắt, cô đã nhìn cơ thể của nàng rất nhiều lần rồi nhưng lần nào thấy thì cũng không thể kiềm chế lại được, nàng vừa cởi mảnh vải cuối là cô đã lao tới như hổ đó vồ lấy nàng, xoa xoa tấm lưng trần gợi cảm của nàng rồi nói.- Tôi sẽ nhẹ nhàng với em...đừng sợ, báu vật à- Chị chắc chắn nhẹ nhàng với tôi chứ ?- Lời tôi nói ra chưa bao giờ phớt lờ- Được...tôi tin chịNàng vừa nói xong là đã bị cô đè lên người, nàng còn gì để kháng cự nữa, nàng đã rơi vào tuyệt vọng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com