TruyenHHH.com

A E A I

Ngồi bên cạnh, nàng nghe từng lời trách móc nặng nề của Yujin, đôi bàn tay siết chặt vì cảm xúc hỗn loạn. Lý trí nàng bảo rằng đây không phải chuyện của mình nhưng trái tim lại phản đối mạnh mẽ, thúc giục nàng phải lên tiếng bảo vệ người con gái đang nằm đó. Dù nàng không thể giải thích nổi vì sao, nhưng sự xót xa dâng lên trong lòng đã vượt qua mọi lý lẽ.

- Unnie ! Nàng cất tiếng, giọng nàng hơi cao hơn bình thường, pha lẫn một chút giận dữ.

- Wonyoung không phải muốn như vậy, chẳng phải tự chị ta làm tự làm đau mình sao ? Chị ta cũng đã bị thương rồi, tại sao chị còn phải trách móc chị ta như thế làm gì nữa ?

Lời nói của nàng khiến cả Yujin và Gaeul bất ngờ. Yujin quay lại, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hơi phẫn nộ. Đây là lần đầu tiên chị nghe nàng lớn tiếng với mình và còn vì cô, bình thường nàng luôn nhắm đến cô với những lời phàn nàn hay phản kháng, vậy mà hôm nay nàng lại đứng ra bảo vệ cô. Gaeul cũng không khỏi ngạc nhiên, trong lòng dân lên một cảm giác khó hiểu. Lần đầu tiên Gaeul thấy nàng quyết liệt đến vậy, đặc biệt là khi đối đầu với Yujin - người mà nàng luôn trân trọng.

Yujin cố nén cơn giận, nhưng đôi mắt chị vẫn ánh lên sự bất mãn và đau lòng. Yujin liếc nhìn năng một cách khó chịu, rồi quay người bước thẳng về phía sofa, không nói thêm lời nào. Đau đớn trong lòng chị dường như càng trở nên sâu sắc khi nhìn thấy nàng bảo vệ cô như vậy. Trong lòng Yujin vẫn ngổn ngang cảm xúc, sự tức giận pha lẫn với chút ghen tuông khó chịu mà chị không muốn thừa nhận. Yujin ngồi xuống sofa, quay lưng về phía nàng và cô, giả vờ như không quan tâm, nhưng đôi tay siết chặt lại, như cố kiềm chế một nỗi đau đang rút ruột gan.

Nàng, đứng đó ngẩn ngơ nhìn Yujin. Nàng cũng không hiểu vì sao bản thân lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Một người lạnh lùng và xa cách như cô, kẻ chỉ xem nàng là một món hàng, một thứ sở hữu, vậy mà hôm nay nàng lại lo lắng cho cô đến mức trái tim nàng không thể im lặng.

Nàng vẫn đứng bên giường bệnh, ánh mắt nàng không rời khỏi cô một giây một phút nào. Dù giữa họ chưa từng tồn tại một mối tình, thậm chí là một sợi dây ràng buộc nào rõ ràng, nhưng lúc này, trái tim nàng lại đập mạnh hơn bao giờ hết. Một người lạnh lùng, tàn bạo, luôn chiếm hữu và không để ai đến gần như cô thì con người ấy khác xa với một cô gái nhỏ yêu tự do, vui vẻ và ưa thích khám phá thế giới. Sự đối lập hoàn toàn ấy khiến họ như hai cực nam châm khác nhau, lẽ ra chẳng thể hòa hợp.

Vậy mà, ngay lúc này, nàng không thể ngăn được trái tim mình khi nó mách bảo rằng phải bảo vệ cô, phải đứng ra dù chẳng có lý do rõ ràng nào. Cảm giác lo lắng tràn ngập trong nàng, như thể sự sống và cái chết của cô đang đặt lên đôi tay của chính mình. Nàng ngước lên, đôi mắt chất chứa những xúc cảm chưa từng có. Không hiểu vì sao cả hai, dù tính cách đối nghịch hoàn toàn, lại bị một sợi dây tơ duyên vô hình nào đó dẫn dắt đến việc bảo vệ đối phương, bất chấp mọi khoảng cách, mọi lạnh lùng hay vô tình mà họ đã từng dành cho nhau. Gaeul khẽ chạm tay lên vai nàng, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng lấp lánh chút tò mò và ngạc nhiên.

- Lee Tiểu thư, tiểu thư có vẻ rất quan tâm đến Jang Tổng ? Gaeul nói nhỏ, nhưng như lả đang chạm tới sự thật nào đó sâu trong lòng nàng.

Nàng bất giác khẽ gật đầu, mắt vẫn nhìn về phía cô. Dù không hiểu hết lý do, nhưng nàng biết mình sẽ không bao giờ quay lưng với cô, không phải vì lý trí mà là vì trái tim đã lên tiếng nhưng dù trái tim có lên tiếng thì nó cũng đã trót trao cho Yujin rồi. Gaeul và Yujin ngồi gần đó, cũng cảm nhận được sự lạ thường trong bầu không khí này. Nàng nắm lấy tay cô, cảm giác lành lạnh và yếu ớt ấy càng khiến nàng thêm đau đớn, như thể có thứ gì đó trong lòng mình cũng đang bị bóp nghẹt.

Liz ở bên nảy, khi nghe tin cô bạn ác ma của mình bị như vậy thì Liz gần như lao vào bệnh viện khi nghe tin về cô, tim Liz đập nhanh vì lo lắng. Chỉ khi nhận được thông tin rằng cô đã an toàn từ Yujin, Liz mới thở phào nhẹ nhõm. Thoáng thấy cô nằm trên giường bệnh, lúc này Liz chỉ muốn lại gần ôm lấy cô để chắc rằng bạn ác ma của mình vẫn ổn, nhưng ánh mắt của Liz nhanh chóng bị cuốn vào hình ảnh của nàng, người đang lặng lẽ đứng bên cạnh cô, dáng vẻ như ngổn ngang những suy tư mà ngay cả Liz cũng không hiểu nổi, nếu trong tình cảnh này thì, là cô sẽ ngay lập tức kéo nàng ngồi vào lòng và đưa ánh mắt hình viên đạn đến Liz, nhưng chuyện này chắc không có đâu xảy ra đâu.

- Leeseo bị sao vậy ?

- Tôi không biết...nhưng có lẽ em ấy vì Wonyoung mà lần đầu tiên đam lớn tiếng với tôi

- Con người ai mà không có tính cách nóng giận chứ

- Cô là người ngoài là sao mà biết được

- Nhưng người ngoài này hiểu Wonyoung hơn chị

Liz đi lại Gaeul và Yujin để hỏi thăm đến nàng thì cả hai cũng kể lại hết mọi chuyện và Liz nhận biết được câu chuyện thì trong đầu Liz lại hiện lên tất cả hình ảnh của nàng bên cô khiến cho Liz nhớ đến cảnh tượng quen thuộc: những lần cô lạnh lùng bảo vệ nàng, như thể nàng là vật quý báu duy nhất trên đời. Nhưng không, Liz thầm nhủ, tình cảnh này không phải như mọi lần. Ánh mắt của Liz trở nên sắc lạnh hơn khi nhìn vào nàng, từng câu chuyện từ Gaeul và Yujin càng khiến Liz thấy mối quan hệ giữa hai người này không chỉ đơn thuần là đối đầu hay đối nghịch. Với ánh nhìn đầy kiên định, Liz bước đến gần nàng, rồi nói ngắn gọn nhưng đủ sức nặng.

- Ra ngoài, nói chuyện với tôi một lát

Liz bỏ đi trước, mỗi bước chân như cất chứa cơn bão lòng và những câu hỏi chưa lời giải đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com