A Cat A Day Keeps The Sadness Away
Lee Sanghyeok.
Bức thư số 4:
Gửi Ryu Minseok,
Em có nhớ em từng nói là thích nụ cười của anh không? Chắc Minseok sẽ không nhớ đâu vì hôm đó em say quá rồi. Còn anh thì rất nhớ, rất hạnh phúc vì lời khen của em đó. Để anh nói cho em thêm một bí mật, anh cũng rất thích nụ cười của em. Anh mong nụ cười sẽ mãi ở trên bờ môi của em.
Làm sao mà một bộ óc thiên tài lại ở trong một thân hình nhỏ bé như thế nhỉ? Anh đã luôn tự hỏi như thế khi mới gặp em, người mang danh "quái vật thiên tài". Nhưng anh cũng nhận ra, trong con người nhỏ bé ấy, còn mang niềm khát khao và sự mong đợi to lớn đến nhường nào. Những áp lực ngoài kia đâu gây đau khổ bằng những điều mà mình mong muốn bên trong phải không? Anh không muốn trở thành một người già mang tới những lời khuyên sáo rỗng, anh chỉ muốn em biết rằng, ở nơi đây, anh sẽ luôn cổ vũ và cho em một chỗ dựa khi cần nghỉ ngơi.
Em luôn là người tin tưởng anh nhất trong mọi mặt. Thật vui khi có một đứa trẻ luôn hỏi ý kiến mình trong mọi việc, như thể mình là một phần quan trọng trong cuộc sống của chúng vậy. Anh đã từng nghĩ mình sẽ khó hoà nhập khi sống với mấy đứa, nhưng nhờ có em mà sự thay đổi trở nên dễ dàng hơn. Em thật sự là một hỗ trợ tuyệt vời.
Cho dù tương lai ra sao, nụ cười của em vẫn sẽ là nụ cười đẹp nhất trong lòng anh.
Lee Sanghyeok
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com