14.✧ 🩹🚬
Quang Anh nhìn cha mẹ mình xách vali rời đi ánh mắt nhìn chằm chằm vào mẹ mình người duy nhất biết chuyện và có thể bảo vệ em...nhưng bà đã ngó lơ và rời đi, Đức Duy ngồi trên sofa sẵn sàng đợi họ rời đi và túm lấy em mọi lúc, Quang Anh thấy vậy hít thật sâu em lấy đà bật người dậy rồi chạy về phía căn phòng của mình, gã chạy theo nhưng không bắt được em, khi tiếng đóng cửa vang lên gã tức giận đá mạnh vào chiếc cửa trắng.-"Quang Anh, ngoan ngoãn thì tự đi ra đây hoặc tao vào được thì mày không xong đâu"-"Quang Anh, QUANG ANH!?"Em sợ hãi co mình dựa vào cửa ánh mắt sợ hãi vô cùng còn gã thì đứng bên ngoài suy nghĩ gì đó rồi liền rời đi, em dựa vào cửa cảm thấy sợ hãi vô cùng...Quang Anh nấc lên em rưng rưng sợ hãi nhưng không thể làm được gì em nghĩ ở bên trong phòng là an toàn rồi nhưng có tiếng động lớn khiến cánh cửa lung lay, em lùi lại muốn lấy cái gì đó chặn cửa nhưng quá hoảng nên không thể làm gì. Mũi dao nhọn hoắt đâm xuyên qua cánh cửa khiến em rùng mình...đúng vậy là gã dùng dao để đâm vào phía trên tay nắm cửa khi con dao được rút ra có ánh mắt tức giận nhìn em chằm chằm.-"Tao vào được thì mày chỉ có chết, con đĩ chó!"Đức Duy hét lên rồi dùng chân đạp mạnh vào cửa thấy vẫn không si nhê gã liền đi xuống kho trở lại với một cây rìu bổ củi, em sợ hãi lùi lại rồi mò mẫm bò về phía tủ đồ...sự sợ hãi khiến tin tức tố em lan tỏa khắp căn phòng, Gã bỗ hai phát đã khiến lưỡi rìu xuyên vào bên trong, chiếc cửa gỗ như xụi lơ chẳng thể chống đỡ, Quang Anh run rẩy ôm lấy cơ thể em không muốn gã bạo hành cũng không muốn chết...tiếng lưỡi rìu cọ sát xuống nền đất lần lượt đi về phía em, không gian đang đen ngòm thì bị bật ra ánh sáng chói vào mặt em, Đức Duy mỉm cười rồi liền vức chiếc rìu sau đó túm lấy tóc em.-"Tao đã nói khi tao vào được trong đây mày chỉ có chết thôi, con đĩ non ạ!"-"Hức...đừng mà...thả tôi ra...làm ơn...anh điên rồi!"-"Tao đã bảo từ ban đầu nhưng mày quá ngu ngốc thôi, Quang Anh!"Em bị gã nhấc bổng lên cứ thế bị dí chặt vào tường, đồng tử em co lại gã không thương tiếc dập đầu em vào tường, Một cách điên cuồng Đức Duy nhìn em gã thả em ra mặc kệ đầu em đã vương vãi không ít máu, gã túm lấy tóc em chân đá mạnh vào bụng em...từng cú như muốn giết chết em, Quang Anh run rẩy muốn lấy tay che bụng nhưng không thể gã cười khẩy sau đó kéo chân em lôi ra ngoài, gã đóng hết các cửa chính và cửa số rồi nên đương nhiên em có chạy bằng trời. Quang Anh cảm thấy đau...đau lắm nhưng em không thể làm được gì.-"Quang Anh...Ngoan ngoãn đi, mày yêu tao tao biết mà bây giờ chỉ cần nói lại tao sẽ dành cho mày tình yêu thương đó!"
Gã vừa nói vừa bóp lấy mặt em mặc kệ em có vẻ ngáp ngáp như con cá trên thớt.-"Quang Anh...Quang Anh..."
Gã túm lấy má em hôn vội một cách ngấu nghiến, Quang Anh nhăn mặt nhưng em không thể làm gì ánh mắt rưng rưng run rẩy đến phát sợ.-"Mày đừng chết...đừng có chết chỉ mới dập đầu thôi mà"
Gã lo lắng cho món đồ chơi có vẻ thoi thóp cố gắng thở từng cơn của mình. Gã bế em lên rồi ôm chặt lấy em... Quang Anh không có cảm giác ấm áp gì hết...em nấc lên giọt nước mắt ấm áp chảy xuống má hoà tan cùng màu đỏ của máu, là vì em quá yêu gã...yêu cái dáng vẻ trước khi em biết gã là một con ác quỷ đội lớp người, Quang Anh run rẩy máu chảy xuống má em, hai tay run rẩy em nhìn vào gương mặt đó...khi lần nữa em chạm vào gương mặt đó em cảm thấy khác lạ vô cùng trong sự sợ hãi em ngất đi mặc kệ gã có kêu tên em.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sáng hôm sau, Quang Anh bị đánh thức bởi gã em mơ hồ vì cơn đau ở bụng và đầu, em sợ hãi lùi lại khi cánh tay gã chạm vào má em.-"Mau dậy đi học, mày định cho cha mẹ nghi ngờ tao?"Em sợ hãi đứng dậy nhưng rồi lại bị ngã, Đức Duy túm lấy chân em rồi kéo em vào trong, gã lấy đồ cho em rồi liền ra lệnh cho em tắm rửa sạch sẽ sau đó đi ra ngoài chờ em. Quang Anh nén sự sợ hãi trong lòng em vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi chậm rãi bước ra cùng chiếc cặp trắng, con thỏ run rẩy nhìn gã, Đức Duy không nói gì liền tiến đến nâng cằm em lên không kiềm được mà hôn lên môi em, Quang Anh muốn né tránh nhưng không được, gã ôm lấy eo em mút lấy cánh môi hồng đào ngọt lịm như thìa đường nấu chảy gã như bị mê mẫn bởi nó cảm giác ngọt ngào nơi đầu lưỡi, Quang Anh run rẩy muốn đẩy gã ra nhưng lại bị gã bế lên đặt lên bàn đè em xuống, Quang Anh cảm thấy sợ, đơn giản chỉ vậy gã cuối xuống mút lấy cổ em rải rác những dấu hôn ngọt ngào, Quang Anh nhăn mặt em run run sau đó chỉ thấy gã chậm rãi rời khỏi cổ em, chiếc cổ trắng đầy dấu hôn ra đời, Quang Anh được gã chỉnh lại quần áo rồi bị kéo ra ngoài, gã lấy cặp cho em sau đó lấy chiếc phân khối lớn ra kéo em lên ngồi, Quang Anh không dám kháng cự vì sợ chết thế đấy.
Em đi đến trường như những ngày bình thường nhưng hôm nay có vẻ tệ, em rùng mình rồi bước được thêm vài bước cũng nằm dưới đất khiến mọi người xung quanh cảm thấy hoảng hốt, trong đám đông có một người cao to đi đến phía em mặc kệ có quen biết hay không mà bế em lên, họ bế em xuống phòng y tế em mang máng cảm nhận được sự chăm sóc của họ. Quang Anh sau khi cả tiếng ngất xỉu thì cũng tỉnh dậy ngoài hoạ tiết trên trần nhà của phòng y tế bên cạnh có một người đang nhìn chằm chằm em.-"ưmm...tôi...đau quá..."-"Không sao nữa rồi đừng cử động, cậu ổn rồi"
Người kia lên tiếng lo lắng nhìn em, Quang Anh nhăn mặt nhưng vẫn cố cảm ơn họ.-"tôi không sao rồi...cậu quen lắm...tên là gì nhỉ?"-"Trần Đăng Dương"Người kia ngại ngùng nhìn em họ có vẻ thích em thì phải, Đăng Dương muốn hỏi gì đó nhưng thôi, Anh lấy bánh và nước cho em khiến em hơi bất ngờ...ừm sáng giờ em cũng chưa ăn gì nữa.-"Cảm ơn...cậu hình như bên cạnh nhà tôi nhỉ? Lúc trước tôi thấy cậu"-"Đúng rồi...xin lỗi vì nhìn lén cậu nhé"-"Không sao"
Quang Anh ăn cái bánh uống chai nước cảm giác ổn hơn rất nhiều rồi, Đăng Dương nhìn em anh muốn hỏi...nhưng lại chỉ biết im lặng.-"Tôi ổn rồi...có lẽ tôi nên về lớp học"-"Thôi dù sao cũng trễ rồi nghỉ một hôm đi...hôm nay thầy cô cũng đi tập huấn với đi thi lên lớp cũng là tiết tự học à"-"à...vậy vậy..."
Em có chút lo lắng, đã mười giờ hơn...vậy là em nằm đây hơn ba tiếng rồi em định đứng dậy đi về thì bị anh nắm lấy tay giữ lại.-"Để mình kêu người đưa cậu về"-"tôi...tôi nhà tôi đi hết rồi không có ai chở về hết"-"Vậy để tôi đưa cậu về"-"Không cần đâu..."-"Không sao không phiền ta ở kế bên nhau mà"Đăng Dương không để em nói nhiều liền bế em lên sau đó bế em đi xuống lấy xe...ai cũng nhìn làm em ngại ngùng.-"Bỏ tôi xuống..."-"Haizz lì ghê, đứng đây tớ lấy xe ra"-"Ừ..."Quang Anh hơi ngại ngùng nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng chờ, em sờ lên trán có miếng bông gạt được dán vào cẩn thận cảm thấy ấm áp vô cùng, Quang Anh mỉm cười...nhưng lại lo sợ gì đó.-"Nè đi thôi, lên xe "-"Ừm...cảm ơn cậu nhé"Quang Anh đội nón lên em trèo lên xe cả hai cùng đi về nhà, Đăng Dương trên xe cứ luyên thuyên làm em mắc cười, Anh cũng cười theo em nhìn trong gương thấy gương mặt kia không ủ rũ nữa tim anh lại đập nhanh hơn một nhịp.-"Tới nơi rồi"Quang Anh vỗ nhẹ lưng anh, Đăng Dương cũng dừng xe cho em xuống em cũng bẻn lẻn đi vào nhà...nhưng nhớ lại chuyện hôm qua em xoay người lại muốn nói gì đó nhưng cả người đã bị ai đó bắt lấy, Em hốt hoảng nhìn lại thì thấy gã đang ôm eo mình.-"Hôm nay cưng về sớm nhỉ? Còn lại được nó chở về, xem ra mối quan hệ sắp tiến đến đâu rồi?"-"bỏ tôi ra...."-"Đi vào nhà, tôi sẽ đụ em cho đến khi em quên đi thằng chó đó!"Đức Duy bế em lên mặc kệ em vùng vẫy, Đăng Dương vừa vào nhà cũng không để ý em muốn kêu lên nhưng lại bị gã chặn họng bằng một nụ hôn, Gã bế em vào nhà khoá cửa lại rồi liền đè em xuống sofa cấu xé môi em, Quang Anh muốn đẩy ra nhưng không được gã áp mặt xuống nắm lấy tóc em, Đức Duy thô bạo giật ngược tóc ra sau đang tính dập đầu em xuống bàn thì có điện thoại, gã cầm lấy gạt tàn trên bàn đập mạnh vào đầu em làm em đau đớn ôm lấy đầu, Đức Duy cũng đi ra ngoài nghe điện thoại.Em co người máu lần nữa chảy xuống...toàn bị tác động vào đầu khiến em không thể chống cự cơn choáng khiến em run rẩy nhìn nhắm chặt mắt, khi em đau đớn ngất đi gã đã đi vào thấy em co ro trên sofa mà tiến đến ngồi bên cạnh em, châm một điếu thuốc gã đưa tay xuống vuốt ve gương mặt nhỏ đang ngủ say...gã thích em ngoan ngoãn như này hơn, thấy máu chảy từ đầu em xuống liền lay hoay đi lấy băng gạc sơ cứu rồi chăm sóc cho em, Đức Duy thấy có vẻ ổn gã liền ôm em vào lòng sờ nắn gương mặt kia không nói gì cả quá trình hầu như im lặng.Gã bị điên...có lẽ thế
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
___________________________Dụ thôi chứ làm có sết 😏 chap sau đi 🥰 hỏi thiệc có ai đọc bộ cha dượng ko...để biết đường ra chap
Vậy nha bye bye mãi iu moa moa 😘💗🥀💐✨
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com