𝒩𝒾𝒸𝑒 𝓂𝑒𝓂𝑜𝓇𝒾𝑒3
!! Warning OOC !!(3)Ngày quyết định chọn ra 3 quán quân vô địch để tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật đã đến, gương mặt chán chường không ai khác ngoài Atsumu vì cậu chỉ mới 17 tuổi nên không thể bước qua lằn tuổi để bỏ tên mình vào chiếc cốc lửa, tất nhiên cậu có chút tiếc nuối về cuộc thi mạo hiểm đó, rất lâu mới có sự kiện thú vị được diễn ra một lần giữa ba trường mạnh nhất, cậu lại cận năm cuối nên chẳng thể tham gia được. Tiếng ồn ào vang khắp đại sảnh chính, lời nói quyền lực của vị hiệu trưởng đáng kính thốt lên khiến tất cả học sinh bốn nhà đều ngoan ngoãn lặng thinh nghe ngóng. Thời khắc hô to từng một quán quân của ba trường từ miếng giấy bay ra từ chiếc cốc lửa, ai nấy đều vỗ tay quyết liệt hoan nghênh và đưa lời chúc mừng, chúc may mắn cho 3 người đang tiến phía các giáo sư. Atsumu nghiêng mình chống cằm nheo đôi mắt nâu lướt qua các dãy bàn dài đầy ắp các học sinh hứng khởi, nhưng điều gì đã khiến ánh mắt cậu va vào hình bóng lấp ló của thanh thiếu niên mang áo nhà Ravenclaw điềm tĩnh tựa như mặt hồ đen chăm chú nhìn về phía trước. Từ trước đến nay ít ai có sức ảnh hưởng lớn mà để cậu chú ý như anh, tự hỏi Merlin đang toan tính điều gì giữa cậu và anh đấy sao? kể cũng lạ, anh luôn phớt lờ cậu kể từ khi ngày cậu hiểu lầm, mà ngày nào cũng cố mời anh một bữa ăn hay mang các loại bánh lấy từ Osamu sang sớt chia, nhưng lại chẳng mấy khi thấy anh nói câu nào dài với cậu. Đáng ra Atsumu không cần phí công thời gian đó với anh làm chi nhưng thâm tâm lại không ngừng những hành động đó được. Âm thanh trầm vang dội trong tâm trí, Atsumu đỏ mặt bồi hồi khi nhớ đêm Kita che miệng cậu tiến gần thầm thì to nhỏ với đôi sáng bừng ấy mà làm tim đập loạn nhịp, cậu luôn nghĩ bản thân có phải đã thích người ta không hay đó chỉ là hứng thú nên mới vậy? Quá bối rối Atsumu tay che úp xuống mặt bàn giấu đi hai làn má ửng hồng." Chắc thích anh kia rồi phải không? "- Osamu tinh ý liếc xuống nói với con người tóc vàng đang úp mặt." Khôn-Ý tao...Cái đó, sao mày biết? "- Atsumu giật mình lấp bấp khi bị em trai song sinh nói trúng tim đen ngay." Nhìn mặt và hành động lộ liễu mấy ngày trước đủ làm tao đoán ra rồi, thằng Suna còn hay sang nói với tao rằng mày gặp anh ấy khá nhiều trong giờ ăn và còn chẳng giấu nổi khuôn mặt cà chua xấu hổ trước đám người kia "- Osamu nhíu mày nói với Atsumu.Ra trước giờ cậu để hành động và gương mặt lộ liễu vẻ ửng hồng với đàn anh nhà Ravenclaw sao? Atsumu bây giờ cảm thấy có chút xấu hổ rồi, có lẽ sức hút của anh quá lớn để cậu hành động như vậy. Có lẽ diều gọi là hứng thú không còn nữa mà là thay đổi sang một cái khác lạ, anh dường như mang thứ gì đó khiến cậu mong muốn, khao khát và từ khi sinh phải tìm kiếm được nó. Atsumu thầm nghĩ Kita chính là điều quan trọng của cậu sau này, nhưng liệu cậu có thể yêu anh vì cả hai là con trai không? anh sẽ xa lánh hay cảm giác ghê tởm nó chứ? hàng ngàn câu hỏi tiêu cực chạy quanh trí óc, một lần nữa cậu lại rối bời trong đống suy nghĩ xâu xa." Chắc là tao thíc-À không! Thật sự thích đàn anh Ravenclaw đó rồi Samu à, tao phải làm sao đây? "" Sao là sao? Bản tính ngạo mạn của mày thường sẽ giành bằng được tất cả giờ lại đi hỏi tao? "" Mày biết Kita đấy, có tiếng là lạnh như ngày đông, điềm tĩnh như mặt hồ đen và cái sát khí của ảnh không khác gì vị giáo sư độc dược trường mình...Haizz"" Thay vì đãi anh ấy mấy bữa ăn đó thì mày hãy nói chuyện tử tế và tìm hiểu xem? "Atsumu mếu mỏ nhưng thấy lời khuyên của em trai mình không tồi tuy mất thời gian và phức tạp,nhưng nếu cứ mời mãi không lí do thì khiến anh cũng ngại mà lơ cậu luôn." Được! Tao sẽ thử "--Buổi sáng kèm thêm một ngày trời đầy mưa bão, Atsumu đi dọc hành lang lê đôi chân nặng nề cùng tâm trạng buồn bực vì một năm đầy sự nhàm chán của cậu không được cưỡi chổi bay luyện tập Quitchdich với đội do có cuộc thi Tam pháp thuật. Nay giáo sư môn tự chọn có việc đi xa nên được nghỉ tiết một hôm, người em trai song sinh đi chung với Suna nhà kia, còn cậu bơ vơ một mình ngắm khung cảnh trời mưa đượm buồn của ngày mới. Chẳng có gì ngoài sự nhàm chán hôm nay. Nhớ đến phía khu rừng, Atsumu nảy ra suy nghĩ táo bạo đó là tự khám phá Rừng Cấm. Ai cũng biết gan dạ vốn là bản tính của các học sinh nhà Gryffindor, càng nhiều thử thách nguy hiểm thì luôn lao đầu vào rồi chẳng mấy khi suy diễn đến hậu quả gây ra. Dù ai có ngăn đi nữa thì Atsumu một mực đi vào vùng đất cấm kị.Ngó quanh không có bóng người, cậu đi rón rén xuống các bậc thang lót đá hình bầu dục méo mó tạo một con đường khó nhằn của mỗi bước đi, cậu lẻn theo một con đường tắc để tiến sâu vào khu rừng. Trong sự chứng kiến của Atsumu đâu đâu cũng là các cây thân gỗ kì lạ cao chót vót che kín cả bầu trời cùng với thứ cây chẳng biết mọc từ đâu, giữa thời tiết trời mưa như này mà vào khu rừng thì không ít khó khăn nếu không để ý có khi không thể quay về." Em học sinh nào ở bên kia?! Đây là rừng cấm đấy "- Tiếng nói vang vẳng khắp khu rừng.Atsumu giật mình không rõ định hướng tiếng nói ở đâu mà cậu đã vội chạy thục mạng về phía trước khi bị ai đó bắt lại. Không nghĩ bản thân bị lạc, cứ đâm đầu chạy sâu vào khu rừng chính lúc đó một cánh tay ai đó vươn ra ngăn cậu lại khiến cả hai lao vào bụi cỏ gai gốc. Chủ nhân của tiếng nói vừa nãy chạy theo cậu thì bị mất dấu cứ đi quanh quẩn ở khu vực bụi cỏ tìm kiếm, sau đó bóng hình rời đi vì chẳng thấy người đâu, thế là cậu thoát một phen hú vía. Atsumu nhìn sang người vừa nãy ngăn mình thì cậu trố mắt ngỡ ngàng vì đó là Kita. Một sự trùng hợp sao?" Anh làm gì ở đây vậy?! "" Tôi nói câu đó mới đúng, cậu vào đây làm gì hả? Cậu biết trong khu rừng đầy nguy hiểm mà còn mạo hiểm đi vào,...Mà tiếng vang vừa rồi không phải giáo sư đâu, có lẽ là sinh vật nào đấy giả tiếng dụ cậu bẫy "- Kita vịnh vào gốc cây dò xét xung quanh." Em thấy hơi chán khi trong trường quá nhiều nên..." " Nên cậu định vào đây khám phá rồi bỏ mạng tại đây luôn? Chắc cậu Miya chưa sợ chết là gì nhỉ? "" Em xin lỗi!! "- Atsumu sởn da gà khi bị đôi mắt hổ phách nhìn vào.Thấy tình hình bên ngoài đã ổn, Kita nắm cổ tay lôi Atsumu đi ra khỏi bụi cỏ gai gốc mài mò dò đường đi về trường, sau đó không quên tặng cậu một ánh nhìn đầy sát khí như thể rất tức giận." Tôi không thể bao che cho cậu được nữa nên lần này cậu chịu phạt đi "Về đến trường an toàn cùng bộ đồ lấm lem bùn đất trên người trước sự chứng kiến nghiêm khắc của giáo sư. Sau khi Kita trình bày hết sự việc sáng nay, dưới cương vị là chủ nhiệm nhà Gryffindor phải đưa ra hình phạt cho Atsumu, kết cục cậu phải bị cấm túc và không được xem cuộc thi Tam pháp thuật ở vòng đầu.--(4)Sắp bắt đầu cuộc thi Tam pháp thuật, tất cả học sinh nhốn nháo cầm theo các lá cờ cổ vũ đi với sự chỉ dẫn của giáo viên ra đấu trường xem, ai cũng hứng khởi rủ nhau cá cược người chiến thắng cuộc thi vòng đầu. Đâu đó tại căn phòng thảo dược học vẫn có người mài mò đống quyển sách nghiên cứu các loại giống cây kì dị, dưới ánh sáng xuyên qua lớp nhà kính trong suốt tạo một mảng sáng tông ấm khắp nơi để các loại thảo dược có thể hấp thụ tia nắng ấy. Ngoài ra vẫn còn một người thở dài than vãn tại sao bị bắt ở đây với huynh trưởng nhà Ravenclaw. Atsumu không bận tâm mấy, vì bản thân phạm quy nên phải nhận hình phạt rất xứng đáng đó là chăm lũ cây kì dị cùng với thứ mùi khó ngửi, mang bao tay cẩn thận dọn dẹp và phân loại các cây mang độc tính chết người nhanh gọn lẹ trong tích tắc, rất thuận mắt, điều này khiến Kita rất hài lòng." Xem ra cậu không vô dụng trong việc này "" Cuộc thi sắp bắt đầu rồi sao anh vẫn ở đây? "-Atsumu thắc mắc hỏi" A! Giáo sư nhờ tôi chăm hộ chúng, cũng đây tiện xem quá trình chúng phát triển như thế nào"" Anh không thấy chán khi cứ lập lại mấy hoạt động này à? Chứ em làm như anh sẽ rất nản lòng ấy "" ...Không "Nhìn sắc mặt anh không tốt, cậu nhớ từ khi vào nhập học Atsumu thoáng nghe các tin đồn trên về Bạch Ô nhà Ravenclaw, cứ tưởng nó là biệt danh khá ngầu và tôn vinh vị thiên tài, nhưng khi lớn hơn một chút cậu đã nghĩ sang một hướng khác thì nó giống miệt thị Kita vì sự khác biệt, đôi lúc nghe nói họ làm đủ trò để trêu chọc do ganh ghét sự học tập, thành tích vượt trội đáng nể của anh. Thi đua trong học tập vốn là chuyện thường nhà Ravenclaw nhưng đằng này họ thường xuyên dùng thủ đoạn để làm nhục danh dự, hạ thấp với tính hèn hạ của họ. Cứ thế anh ẩn mình trong đám học sinh dần dần biệt danh Bạch Ô cũng quên đi theo năm tháng, dù có cho qua quá khứ thì nó vẫn là một vết thương in sâu trong thể xác, chắc hẳn rất đó là lí do Kita ít thể hiện cảm xúc với ai. "...Thật thì em thấy anh có nhiều điểm đáng ngưỡng mộ lắm bùa chú, thảo dược học đều rất giỏi "-Chẳng biết nói gì thêm cậu thốt ra lời khen ngợi cho anh." ?...Cậu đang nịnh anh đấy à? Muốn lấy lòng huynh trưởng để được nhẹ tội hử "-Kita ngước nhìn xoay người hướng khác kèm theo lời khen ngợi anh, rất lâu không ai nói lời đó khiến anh có chút muốn trêu chọc." Kh-hông có! Em thật sự khen anh mà! "-Atsumu đỏ mặt cáu gắt." Ha...Cảm ơn cậu, Atsumu "-Thấy sự thành thật trên gương đứa trẻ 17 tuổi bị trêu anh liền cười phì một cái.Thấy nụ cười mỉm trên môi với gương mặt lãnh đạm, Atsumu chưa nghĩ anh có thể cười được như vậy. Tim loạn 1 nhịp nữa rồi, lần trước là đôi mắt như viên ngọc lần này lại là nụ cười mỉm nhưng mang vẻ hồn nhiên hơn, Atsumu bị mê hoặc bởi nó rồi." Kita-san! Anh cườ-không phải...Anh giỏi Độc dược phải không? kèm em với nha "- Nhanh cơ hội này Atsumu biện lí do kèm học để được nói chuyện với anh nhiều hơn, thêm đó cậu nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời chói mắt." ?!...Được thôi "-Không hiểu hàm ý của cậu có ý gì nên anh cứ chấp thuận theo.Cứ thế mỗi khi Kita rảnh thì Atsumu lại sang nhờ anh hướng dẫn bài, đi đường gặp nhau cả hai vẫy tay chào mà không còn bỡ ngỡ hay có bức tường ngăn cách nào. Sự thân mật của hai người họ bị biến thành chủ đề bàn tán cho 4 nhà thay nhau sửa đổi tin tức lan truyền tin đồn nào là: " Sau khi vụ thua cuộc Kita theo phe Atsumu " hay " Kita thôi miên 1 người trong cặp song sinh " Và vân vân, mây mây. Atsumu không quan tâm mấy thứ nhảm nhí đó, cậu chỉ lo Kita có bị ảnh hưởng bởi nó không vì dường như anh luôn thoát vẻ mặt bình tĩnh khiến người khác khó nhận biết cảm xúc thật của anh là gì. Nắm chặt lòng bàn tay to lớn siết mạnh tạo lên đường gân xanh nổi, nếu anh bị tổn thương thì cú đấm hoàn hảo sẽ dành cho kẻ xứng đáng lan truyền xằng bậy. -- Trước khi bắt đầu cuộc thi thứ hai, sẽ có buổi hội khiêu vũ cho tất cả học sinh...Atsumu trong khoảng thời gian đó..." Osamu!!! Nghĩ giúp tao cách nào mời anh Kita đi "Cả ngày trong kí túc xá Gryffindor, Atsumu than với em trai mình rằng muốn mời Kita nhảy chung nhưng thói ngại ngùng chẳng hề dám hé miệng nói. Osamu đang đau đầu muốn chuồng chỗ nào cho khuất mắt khỏi thằng anh ngốc của mình la làng quấy phá trong sự bình yên của cậu, nếu nhịn không lâu có khi căn phòng sẽ nát trong vài phút bởi cơn thịnh nộ trong người." Ngày nào cũng anh Kita này nọ! Sau mày không cưới ảnh luôn đi, rồi biến khuất mắt tao "" Tao sẽ cưới ảnh sau nhưng giờ tao cần cách mời Kita nhảy với tao "-Atsumu trả lời một cách tỉnh bơ." Ôi Merlin!! Mày lết cái mông đi đến chỗ ảnh và nói thôi, đơn giản phải không?! "-Osamu cố hạ giọng nói với anh mình." Tao thấy nói vậy hơi thô, ảnh từ chối luôn ấy và... "" Mày hèn đến mức không dám đi? hay do mày sợ nhỉ? Oh! Không ngờ thằng máu liều hơn máu não lại sợ hãi kìa ha? "-Osamu nói bằng giọng điệu khinh với anh mình.Lời nói Osamu giống như một liều thuốc kích động khiến Atsumu phát điên lên, hai tay nắm siết cổ áo gần quát lớn với em trai cho rằng cậu không phải tên hèn nhát như em mình nói. Osamu nhăn mặt để kèm nụ cười khinh khỉnh thách thức anh trai mình thử xem. Lần này gấp đôi thêm, chính vì sự thách thức ấy Atsumu kiêu ngạo bước khỏi cửa và nói:" Tao sẽ chứng minh cho mày thấy tao không hề hèn nhát nhá!! Giờ tao sẽ đi mời ảnh và sẽ trả về đấm mày sau "- Tiếng đóng cửa mạnh theo lời vừa dứt của cậu." Ôi tuyệt quá Merlin ơi! Cảm ơn đã trả sự bình yên khỏi con quái vật đó "Đặt chân trước cửa phòng thảo dược học, Atsumu hít luồng khí sâu giữ một nét mặt tự nhiên nhất có thể để gặp anh, cớ sao tay lại nhưng nhượng không dám đẩy cửa vào, do cậu sợ chăng? Cậu nhăn mặt đứng đó đôi tay chần chừ lơ lửng trước trước cửa. Đây là cơ hội duy nhất để kế hoạch tỏ tình thành công, một là nhanh chóng mời anh hoặc là người khác mời và cậu sẽ mất anh, trong vô thức cánh cửa ấy mở ra Kita sững sờ khi thấy cậu với biểu cảm khó coi." Em gặp anh à? "" Dạ?!...em muốn hỏi "" Anh nghe "" Em muốn hỏi...Kita-san đã có người nhảy cùng chưa ạ? Trong đêm vũ hội "- Giọng nói e dè cứ ngập ngừng từng chữ mong người kia có thể nghe." Anh chưa " " Vậy sao!! quá rồi, ý em là... em cũng chưa có người mời đi tham gia vũ hội, nếu anh không ngại... thì em mời anh nhé "-Atsumu thâm tâm vui mừng khôn xiết, cậu không giấu nổi gương mặt phấn khởi khi mời Kita đi nhảy."...Em không sợ sao? mấy tin đồn gần đây "" Kệ chúng nó đi, anh trả lời câu hỏi của em đi mà "-Atsumu không quan tâm tin đồn nhảm đó giờ cậu tâm chung vào vấn đề chính của mình." Được, anh sẽ đi "Tiếng vui mừng hô to ngang dãy hành lang vắng lặng vang lên trong không trung, Atsumu đang cực kì vui vì mối lo lắng đã được gỡ ra chỉ một lời đồng ý từ Kita. Atsumu bây giờ không khác gì đứa trẻ được cho quà mà chạy vòng vòng, tim đập nhộn nhịp như muốn nhảy ra rất lâu cậu mới có cảm giác như yêu một ai đó. Chính xác anh là một phần cuộc đời cậu rồi.
𝔠𝔬𝔫𝔱𝔦𝔫𝔲𝔢...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com