9/ [Đam mỹ] Mỹ nhân ốm yếu cưới trước yêu sau với chủ nhân minh giới
Chương 41: Diễm Diễm mặc sườn xám và lão lưu manh
Biên dịch + Chỉnh sửa: Yên HyLục Bỉnh Văn và Hạ Diễm cũng mang ẩn thân chú, bọn họ đi ngang qua cạnh một nữ quỷ xinh đẹp, Hạ Diễm còn ngửi thấy được hương vị son phấn trên người cô.Mấy nữ quỷ kia đang thì thầm nói chuyện, một trong đó thốt lên: "A Liên, nếu lại không quyến rũ được người sống, thủ lĩnh sẽ tức giận đó." Một nữ quỷ khác lo lắng thở dài: "Vừa rồi có một chiếc du thuyền thật lớn mà, sao giờ lại không có nữa rồi?"Mấy trên người quỷ nữ đều có vết thương bị bỏng, nhìn xa bởi vì bị phép che mắt của quỷ nên không nhìn rõ được, nhưng nếu đến gần có thể thấy được dáng vẻ khi chết của các cô.Lục Bỉnh Văn nói nhỏ với Hạ Diễm: "Hẳn là thuyền đến bên đá ngầm rồi không may bị lật, sau đó lại bị nổ, những còn quỷ này không phải bị chết đuối, mà là bị chết cháy."Hạ Diễm gật đầu: "Thì ra là như vậy."Chờ vào trong khoang thuyền phượng hoàng, Hạ Diễm lúc này mới phát hiện phát hiện ra rằng con tàu này thực chất là một thế giới khác, trên tầng cao nhất có mười mấy hải tạc đang chơi mạt chược, khói bếp không ngừng bốc lên, cuộc sống của những con quỷ này thậm chí có thể dùng từ thoải mái để miêu tả."Tối nay sao mà không kéo được một người sống nào." Hải tặc cầm đầu nói, "Kêu mấy cô ả nỗ lực hát, nếu không thể kéo thêm được người sống nữa, thì tối nay cho các cô ả hồn phi phách tán... Ai, tao hồ rồi!""Vận khí tốt quá, chúc mừng chúc mừng!" Vài quỷ hải tặc còn lại ngay lập tức sẽ phụ hoạ cho vị dẫn đầu, nhưng vào lúc này, thuyền viên cầm lái đẩy cửa ra vội vã chạy tới."Thuyền trưởng, bên ngoài mới vừa rồi có một chiếc du thuyền rất lớn, nhưng một cái chớp mắt đã không thấy tăm hơi, chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Thuyền kia nhìn qua cũng có không ít vật đáng tiền, cũng có rất nhiều người sống.""Đuổi theo đi." Thuyền trưởng hải tặc nói, "Cho dù sương mù lớn hơn nữa, chỉ cần có thuyền, sẽ để lại dấu vết."Một con mắt từ trên sàn nhà lăn tới cửa khoang, Hạ Diễm bị cảnh tượng này doạ sợ, lại ngẩng đầu nhìn, trong phòng bếp lúc ẩn lúc hiện còn có thể nhìn đến có đầu bếp đang xử lý cơ thể người, một ngư dân còn chưa chết đang phát ra vài tiếng rít gào, sau đó không còn âm thanh nào nữa.Hạ Diễm nhìn thấy tình cảnh này, thân thể đều run rẩy, không nhịn được nôn khan một tiếng.Lục Bỉnh Văn động viên vỗ vỗ phía sau lưng Hạ Diễm, sau đó siết chặt tay cậu: "Chúng ta tới tới chậm rồi, nơi này đã không còn bất kỳ người sống nào."Thì ra, du thuyền Phượng Hoàng vàng là một chiếc thuyền hải tặc nguỵ trang thành thuyền buôn.Những người đánh cá bị mất tích chính là bị mỹ nữ cùng các thương nhân trên boong thuyền hấp dẫn lại, những ác quỷ này hút xong dương khí bọn họ, còn có thể dùng thi thể bọn họ làm cơm canh cho đám quỷ ở đây."Đi, chúng ta đi cầu phúc!"Hải tặc lăn lộn quanh năm trên biển đều tin thờ sức mạnh của biển cả, thủ lĩnh hải tặc mang theo mấy người vội vã vội vã chạy ra từ cửa nhỏ, Hạ Diễm cùng Lục Bỉnh Văn liền theo mấy người bọn họ, lén lút chui vào một khoang thuyền.Khung cảnh trong tầng này cũng khác biệt, không chỉ điểm vài đèn dầu hoa làm bằng người cá, còn có một đống kim ngân tài bảo gom thành một núi nhỏ.Những cái đèn dầu hoả này mang hình dạng quái dị, nửa người trên đều là người, nửa người dưới thì là đuôi cá.Mà tại chính giữa phòng, đặt chiếc đèn giao nhân hình dáng to nhất, khuôn mặt giao nhân kia cực kỳ dữ tợn, dường như đã rất đau đớn trước khi chết, mà trong miệng nó đang ngậm một viên bảo châu màu trắng, toả ra ánh sáng trắng yếu ớt."Viên ngọc, xin cho tôi sức mạnh nổi sóng lớn!" Thủ lĩnh hải tặc quỳ trước bảo châu thành kính cầu khẩn, "Tôi muốn chiếc thuyền lớn đối diện chìm vào biển rộng mênh mông, tài bảo lẫn hồn trên thuyền đều thuộc về tôi, thoả mãn nguyện vọng của tôi đi."Thấy thế, Lục Bỉnh Văn nói rỉ tai Hạ Diễm: "Viên ngọc người cá chỉ đi theo chủ nhân đã giết mình. Nhưng hiện tại chủ nhân ngọc là quỷ, nói cách khác, nếu muốn có được nó thì phải tiêu diệt con quỷ, khiến nó hồn phi phách tán." Nhưng vào lúc này, viên ngọc kia đột nhiên từ màu trắng biến thành màu đen, sau đó toả ra ánh sáng tím xa thẳm.Sau đó viên ngọc kia lại phát ra âm thanh, âm thanh như một ông lão tang thương: "Muốn nhấc sóng lớn trên biển, cũng sẽ đặt thuyền của ngươi vào trong nguy hiểm , ngươi nhất định muốn thực hiện sao?" Hải tặc đáp: "Đương nhiên!"Một tiếng than thở truyền đến, tiếng của viên đột nhiên biến thành trẻ lại rất nhiều: "Ngươi quá tham lam . Nếu không phải ngươi sử dụng sức mạnh viên ngọc nhiều lần như vậy, thì ta cũng không thể phát hiện được chiếc thuyền này —— "Hạ Diễm chỉ cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, lại nhất thời gian không nhớ ra được là giọng người nào.Quỷ hải tặc cũng đã nhận ra không đúng, gã lùi về phía sau mấy bước, một giây sau, thuyền còn đang chạy vững vàng đột nhiên bắt đầu đung đưa kịch liệt, ngay lập tức, vô số người cá từ bốn phương tám hướng bơi tới thuyền Phượng Hoàng.Hạ Diễm liếc mắt nhìn về mặt biển, liền bị sinh vật mỹ lệ lại nguy hiểm này hấp dẫn tầm mắt.Giọng hát người cá mang đầy vẻ kỳ ảo, chất giọng cực kỳ bi thương tựa như đang chia buồn cho đồng bạn vừa qua đời.Theo tiếng ca của bọn họ, biển rộng xuất hiện một vòng xoáy sâu thẳm, vòng xoáy này làm con thuyền Phượng Hoàng lay động kịch liệt, cảm tượng một giây sau sẽ bị hút vào vòng xoáy này. Mà những quỷ hồn trền thuyền từng chết vì tai nạn trên biển, cũng đều cảm nhận được nỗi sợ hãi cái chết lần thứ hai.Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai xen lẫn cùng tiếng đồ rơi vỡ không dứt bên tai. Còn có mấy nữ quỷ tiếp nhảy vào biển rồi lập tức không còn chút tung tích.Lục Bỉnh Văn nhíu mày, hắn như một cơn gió bay đến bên cạnh viên ngọc kia, mà ngay tại thời điểm sắp lấy được thì kế bên viên ngọc lại xuất hiện thanh niên trẻ tóc trắng đồ trắng.Người đàn ông áo trắng cầm lấy viên ngọc, cười như không nhìn Lục Bỉnh Văn: "Lục huynh, chúng ta lại gặp mặt."Dứt lời, Bạch Tư Dã khoát tay, một đoàn sáng trắng hóa thành dao nhọn đâm về kẻ cầm đầu hải tặc.Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, Hạ Diễm nhanh trí, dùng pháp quyết kết giới Lục Bỉnh Văn dạy cho dựng một kết giới hình cây quạt nhỏ kề tên cầm đầu, thay con quỷ chặn lại một chút. Ngay lập tức, chủy thủ của Lục Bỉnh Văn liền bay về phía trái tim hải tặc, trở thành người giết chết gã.Trong phút chốc, ác quỷ tiêu tán ở không trung, viên ngọc lập tức từ trong tay Bạch Tư Dã bay trở về Lục Bỉnh Văn.Bạch Tư Dã tà khí nâng khóe miệng, gã dịch chuyển đến phía sau Hạ Diễm: "Mỹ nhân, ta thích cậu mặc đồ thế này, rất hợp với khí chất của cậu."Hạ Diễm bây giờ ở trạng thái linh hồn, chỉ có Lục Bỉnh Văn mới có thể tìm được cơ thể của cậu, dù Bạch Tư Dã cũng không thể.Cậu nhanh chóng bay về cạnh Lục Bỉnh Văn, Lục Bỉnh Văn nhìn Bạch Tư Dã cười nhạo: "Bạch huynh, không nghĩ tới ta cùng phu nhân đi chơi biển, còn có thể gặp được ngươi. Tiện thể nhấc lên, phu nhân ta mặc bộ quần áo này là do ta chọn, ánh mắt của ta được chứ?"Bạch Tư Dã lúc này mới phát giác Hạ Diễm bây giờ đang lấy trạng thái hồn thể đi theo Lục Bỉnh Văn, gã cười vài tiếng: "Lục Bỉnh Văn, ngươi đã giết cậu ta, muốn cậu ta vĩnh viễn thành quỷ đi cùng ngươi sao?""Diễm Diễm tự do, nhưng mạng của em ấy, cũng là mệnh của ta." Lục Bỉnh Văn nhếch miệng, "Ta là nam quỷ thương vợ, sao có thể làm được chuyện tàn nhẫn như vậy?"Nghe lời Lục Bỉnh Văn nói, Hạ Diễm hơi run run, trong lòng cũng run lên.Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào trong khoang thuyền, chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của Lục Bỉnh Văn.Hạ Diễm đột nhiên phát hiện, lão quỷ Lục Bỉnh Văn này để ý đến cậu hơn so với những gì cậu tưởng tượng.Cho dù Lục Bỉnh Văn có sức mạnh hơn cậu nghìn lần vạn lần, nhưng Lục Bỉnh Văn chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng sức mạnh làm cậu phục tùng, mà rằng linh hồn cậu tự do không hề gò bó.Ngón tay Lục Bỉnh Văn điểm một cái tại mi tâm Hạ Diễm, trọng lượng thân thể Hạ Diễm liền nhất thời đã trở lại."Diễm Diễm, thuyền sắp lật rồi, dành thời gian siêu độ những ác quỷ này, bằng không bọn họ sắp đồng thời biến mất theo thuyền."Lục Bỉnh Văn vừa dứt lời, Bạch Tư Dã cuốn cột nước tựa rồng dài hướng về phía Lục Bỉnh Văn. Lục Bỉnh Văn ưu nhã chống dù đen, tán thân nghiêng về phía trước, chặn sự tập kích từ cột nước, lại khống chế biến nó kết băng rồi lại hóa thành vô số lưỡi dao băng đâm về Bạch Tư Dã.Hạ Diễm thừa dịp hai người tranh đấu, đọc thầm khẩu quyết tâm pháp siêu độ: "Sắc lệnh từ Thái Thượng, siêu nhữ cô hồn, tất cả ma quỷ, mau mau siêu sinh, mệnh lệnh đang chờ, mau mau siêu sinh!"Khoang thuyền nguyên bản còn đang sáng sủa đột nhiên tối om lại. Hạ Diễm còn tưởng có biến số gì, lại ngẩng đầu nhìn, Mao Tiểu Quất chớp mắt đã biến thành chú mèo to che khuất cả thân thuyền lớn, chặn lại tất cả ánh sáng khiến bốn phía tối lại.Bởi vì thực sự quá mức lớn, Mao Tiểu Quất khiến các người cá bốn phía thuyền không hát nữa, từng người quẫy đuôi bơi thật nhanh dời đi, có vẻ cũng rất kiêng kỵ con mèo to này——"Meo ~ "Đầu lưỡi Mao Tiểu Quất liếm một cái, đã nuốt mấy chục linh hồn trên boong thuyền vào trong bụng.Điểm sáng nhỏ bay ra từ bên trong miệng mèo, Mao Tiểu Quất liếm môi một cái, vừa nhìn về phía Bạch Tư Dã vừa bị dao tuyết làm bị thương ngay vai, tàn nhẫn mà ha một tiếng.Mao Tiểu Hắc cả kinh nói: "Oa, người anh em, làm sao ngươi có thể biến lớn như vậy a?"Hạ Diễm cũng không nghĩ tới Thần Sứ của mình có thể lớn đến thế, nhưng năng lực siêu độ của Mao Tiểu Quất lớn lên cũng mới tăng lên, hiện tại Tiểu Quýt như là một con mèo rừng anh tuấn, cực kỳ khí phách.Vòng xoáy trên biển khiến thuyền càng xóc nảy kịch liệt, Hạ Diễm nhảy lên lưng mèo đầy lông mềm mại, Mao Tiểu Quất xuyên qua nước trở thành chiếc thuyền mèo, mang bọn họ di chuyển trên biển.Bạch Tư Dã có vẻ cảm thấy rất hứng thú với năng lực của Hạ Diễm, gã không tiếp tục tranh đoạt viên ngọc với Lục Bỉnh Văn: "Lục huynh, ngươi cướp viên ngọc này vì phu nhân của mình sao? À, ngươi là không nỡ giết cậu ta, lại sợ cậu ta sớm chết, sớm tiến vào vào luân hồi?"Lục Bỉnh Văn cắm một đao vào miệng vết thương lần trước của gã, cơn đau kịch liệt làm Bạch Tư Dã khẽ rên một tiếng.Con dao kia xoay quanh vai Bạch Tư Dã một vòng mới bị rút ra, Lục Bỉnh Văn lạnh nhạt nói: "Không biết nói chuyện, thì nên cắt lưỡi ra."Bạch Tư Dã lần trước giao thủ với Lục Bỉnh Văn đã bị đại thương nguyên khí, gã gấp rút cần viên ngọc này để tăng linh lực, lại không nghĩ rằng hôm nay còn bị thương nặng hơn, trong tình thế cấp bách, gã thả người vào trong vòng xoáy trốn đi.Lục Bỉnh Văn mang theo Mao Tiểu Hắc đồng thời phi người đến bên cạnh Hạ Diễm, nhìn thuyền Phượng Hoàng dùng tốc độ cực nhanh chìm vào biển rộng."Gã sẽ chết sao?"Hạ Diễm nhìn về phía vòng xoáy từ từ biến mất, nghĩ thầm nếu là người rơi vào, phỏng chừng đã không còn."Không dễ như vậy." Lục Bỉnh Văn nói, "Trái tim tên đó rất ngoan cường, chỉ cần trái tim của gã còn sống; gã thậm chí có thể khởi tử hoàn sinh."Theo Bạch Tư Dã biến mất, người cá trên mặt biển đều không thấy bóng dáng, mang theo những bảo tàng nặng nề chìm xuống nơi sâu nhất của đại dương, chỉ có rất nhiều bộ quần áo trôi nổi trên mặt biển, lẻ loi bị ánh trăng chiếu vào, đỏ đỏ xanh xanh nhìn không rõ.Toàn thân Hạ Diễm đều đã ướt đẫm , Lục Bỉnh Văn liếc mắt nhìn áo sơ mi trắng dính sát trên người Hạ Diễm, không đúng lúc thưởng thức dáng người đẹp mắt của Hạ Diễm vài giây, nghĩ thầm, Hạ Diễm mặc sườn xám cũng sẽ rất đẹp.Hắn mang theo mọi người dịch chuyển trở về du thuyền Hạ gia, du thuyền chạy vững vàng trên biển, thuyền trưởng cùng chú Lưu cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sương mù dày tản đi, mưa to cũng ngừng, tất cả giống như đều đã qua.Hạ Diễm nhẹ nhàng ho khan vài tiếng: "Chúng ta có thể về ."Dứt lời cậu liền tùy tiện chọn một phòng cho khách rồi vào tắm rửa, Lục Bỉnh Văn đồng thời theo cậu vào phòng, bởi vì lo Hạ Diễm lại bị cảm vì chuyện hôm nay, hắn mượn bếp của thuyền nấu một chén canh giường cho Hạ Diễm, cũng sử dụng linh lực nghiền viên ngọc kia thành bột phấn, trộn từng chút vào trong canh gừng.Hạ Diễm ngoan ngoãn uống xong canh gừng mới hỏi Lục Bỉnh Văn: "Anh ơi, viên ngọc vừa rồi đâu? Chúng ta có cần mua cái giá về để đặt viên ngọc không?"Lục Bỉnh Văn trầm mặc một hồi, đưa túi ngọc đã trở thành hình dạng bột mì cho Hạ Diễm xem: "Dùng bình muối ăn trong nhà được."Hạ Diễm khiếp sợ cực kỳ."Đây không phải là một pháp khí lớn sao? Thế nào lại... Biến thành gia vị rồi?""Là thứ tốt bổ dưỡng cơ thể, vốn muốn cướp về nấu canh cho em uống." Lục Bỉnh Văn cười nói, "Phu nhân, uống xong cơ thể có ấm hơn không?"Toàn thân Hạ Diễm vốn đang lạnh ngắt, nhưng bây giờ cơ thể cậu đã ấm áp hơn nhiều, còn có chút xu thế càng ngày càng nóng.Chờ cậu và Lục Bỉnh Văn trở về Hạ gia, Cố Liên ở phòng khách cười nói: "Trở về rồi? Hai đứa đi có mệt không, ngồi lại đây uống chút canh đông trùng hạ thảo đi, bổ dưỡng cơ thể lắm!"Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm một chút, nhẹ giọng thì thầm với cậu: "Còn uống được nữa không ?"Hạ Diễm luôn trân trọng đồ ăn người khác bỏ công sức ra làm, cậu gật đầu, uống hết một nửa chén canh mẹ múc cho, nửa còn lại, Lục Bỉnh Văn thừa dịp mẹ Hạ Diễm không chú ý, thay cậu uống sạch.Hạ Diễm không hiểu nhìn Lục Bỉnh Văn, nhưng Lục Bỉnh Văn không nói gì.Lúc này Cố Liên cắt hoa quả xoay người về phòng khách, Lục Bỉnh Văn cắm một khối hạ hỏa dưa hấu bỏ vào trong miệng Hạ Diễm, Hạ Diễm ngoan ngoãn nuốt xuống, cái đầu nhỏ thông minh mang máng đã nhận ra có gì đó không đúng."Mẹ nghe bố con nói, hai đứa đi ra biển câu đêm. Mẹ mới không tin đâu, mẹ nói hai đại khái đi giải quyết phiền phức tại Vịnh Biển Mây." Cố Liên che miệng cười, "Sao rồi, đã giải quyết phiền phức xong chưa?"Hạ Diễm ngẩn người, trong lòng nghĩ quả nhiên mẹ đã biết tất cả mọi chuyện."Dạ, đã giải quyết xong." Hạ Diễm cong mắt nói, "Sau này không còn phiền toái nữa."Hạ Diễm uống xong hai bát canh, thời điểm lên lầu cảm thấy toàn thân khô nóng không thể chịu đựng được, nhưng chờ cậu tới phòng ngủ, cậu đột nhiên cảm thấy cơ thể của mình trở nên cực kỳ không đúng.Hơn nữa, là không đúng làm cậu đỏ mặt tới mang tai.Cậu thừa dịp Lục Bỉnh Văn thay quần áo, bản thân đi vào phòng tắm xông lạnh. Khi tắm cậu thậm chí cảm giác trên người mình có rất nhiều khí lực, hẳn nên lập tức đi làm chút gì, đến ngay cả linh lực cũng dồi dào hơn hồi nãy.Nhưng cậu rất ít thủ dâm, cậu nhắm lại mắt, nước lạnh làm cậu từ từ trấn định lại, cậu cũng mạnh mẽ nhịn xuống dục vọng chạm vào cơ thể mình.Nhưng mà, mới nếm thử trái cấm, ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, giờ khắc này trong đầu cậu hiện lên dáng dấp Lục Bỉnh Văn ôm cổ hôn lấy cậu.Lục Bỉnh Văn thấy Hạ Diễm mặc đồ ngủ từ phòng tắm đi ra, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi không phải đã tắm, tại sao lại giặt sạch một lần?"Hạ Diễm yên lặng lấy mấy quyển sách kiến trúc học ra: "... Em nóng, muốn tắm nước lạnh."Dứt lời, Hạ Diễm liền ngồi trước bàn bắt đầu làm bài tập.Nhiệt độ trên người cậu vẫn nóng rực như trước, Lục Bỉnh Văn còn có thể ngửi dc mùi thơm cam quýt từ trên người cậu, nhiệt độ xen lẫn hương thơm kia khiến hắn từ từ suy nghĩ khác.Nhưng xem ra Hạ Diễm nhẫn hơn hắn nghĩ, vẫn lặng yên ngồi trước bàn đọc sách, dường như nhiệt độ này không đến từ thân thể cậu, cùng làm khí chất cậu tăng thêm mấy phần cấm dục cao quý.Lục Bỉnh Văn không chịu được nhất chính là bộ dạng Hạ Diễm hiện tại này, hắn tiến đến bên tai Hạ Diễm nói: "Bạn nhỏ, vừa rồi định nói, không thể uống nhiều thuốc bổ trong một đêm như vậy."Hắn nhẹ nhàng nhấn xuống bụng dưới Hạ Diễm: "Đặc biệt khi em uống lần đầu tiên, cơ thể có lẽ sẽ xuất hiện chút... Phản ứng không giống bình thường."Lỗ tai Hạ Diễm "Xoát" cái ửng hồng, cậu không nói gì, chỉ dùng đôi mắt ngậm nước nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, cứ như đang cầu viện, vừa như đang làm nũng.Lục Bỉnh Văn ôm cậu vào giường, khẽ cười nói: "Tình huống như thế... Phu quân của em ở ngay bên cạnh em, hà cớ gì em lại đi học?"Lông mi đập nom giống một con bướm màu đen, ngây ngô xen lẫn thẹn thùng trên mặt cậu càng là thứ khiến Lục Bỉnh Văn càng thêm muốn đụng chạm, chiếm lấy cậu."Không ngoan, sẽ bị phạt."Hạ Diễm nghe được hai chữ "Bị phạt", con mắt xinh đẹp mở rất lớn, cậu nói thầm: "... Nhưng canh gừng là do anh nấu, anh phải chịu trách nhiệm."Lục Bỉnh Văn khoát tay, một bộ sườn xám đỏ rơi trên người Hạ Diễm.Hạ Diễm ngẩn người, cúi đầu nhìn về phía một đoạn bắp đùi trắng nõn của mình bị lộ ra vì phần xẻ tà sườn xám, dường như có hơi không thể tin bản thân bị ép mặc sườn xám.Cậu cũng không có đường cong thướt tha linh lung, nhưng thân thể đơn bạc mặc sườn xám này vẫn mang một nét phong tình đặc biệt.Đại khái là cậu quá ngoan, cũng quá mức thanh thuần, dáng dấp đột nhiên rạng rỡ diễm lệ như vậy, nổi bật lên tóc đen như mực, da trắng hơn tuyết, mặt mày tinh xảo như vẽ, cũng làm hô hấp Lục Bỉnh Văn nặng thêm mấy phần."Anh ơi." Hạ Diễm đứng thẳng người lên nói khẽ, "Nếu không thì, vẫn nên cởi, cởi ra nhé.""Được, cởi ra."Bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của Hạ Diễm đang muốn kéo dây kéo xuống, đã bị Lục Bỉnh Văn từ phía sau lưng ép lên tường.Lục Bỉnh Văn xé theo phần tà chiếc sườn xám của Hạ Diễm, lạnh nhạt nói: "Cởi như thế, có được không?"Hạ Diễm vốn đã rất nóng, bị Lục Bỉnh Văn xé như vậy, trên người cậu càng nóng hơn.Dưới lầu còn có bố mẹ cậu chưa ngủ, phòng ngủ này là thiên đường nơi cậu sống từ nhỏ đến lớn.Nhưng bây giờ, nơi này biến thành thiên đường của cậu và Lục Bỉnh Văn.Khóe mắt cậu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, bụng dưới dùng lực, liền đè Lục Bỉnh Văn ngã xuống thảm lông dê mềm mại.Sườn xám đỏ như lửa làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cậu, còn gò má cậu lại như trái mật đào chín rục.Hạ Diễm ngồi ở bụng Lục Bỉnh Văn, cúi người nhìn Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: "Em... Em không thích đưa lưng về phía anh.""Em muốn nhìn anh mà, anh ơi."Lục Bỉnh Văn chỉ cảm thấy cơ thể bị nhóm lửa, bây giờ, đã thành một nhóm lửa trại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com