TruyenHHH.com

8 Edit Og Sau Khi Nao Yeu Duong Cung Ao Bong Nho Lien Hon

Diệp Giác Thu hơi do dự, định nói gì đó thì ánh mắt của Thương Thời Tự đã nhìn về phía cậu: "Yên tâm, anh từ chối rồi."

Lúc này Diệp Giác Thu mới thở phào nhẹ nhõm. Bị người ta bàn tán đã là quá đủ, nếu còn kéo cả Thương Thời Tự vào chịu trận cùng thì cậu thực sự thấy áp lực lớn.

"Anh nói gì với dì vậy?"

"Anh nói là không hợp tính cách, anh khổ tâm không chịu nổi."

Nếu đem chuyện của Trương Tiêu Hàm ra kể lại từ đầu, vốn dĩ chẳng liên quan gì tới Thương Lễ, lại càng không đến lượt hắn phải ra mặt mà yêu đương gì cả.

Tất nhiên, Thương Thời Tự chủ yếu là nghĩ Diệp Giác Thu sẽ không thích cách làm như vậy. Nó chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho mọi chuyện thêm rối ren.

Chuyện đối tượng kết hôn đổi từ em trai sang anh trai vốn đã đủ để khơi gợi sự tò mò của dư luận.

Nếu lại dính thêm vào mấy chuyện kiểu như "hai người có cảm tình với nhau" thì chỉ càng khiến người ta đồn đoán nhiều hơn, thậm chí có thể nghi ngờ rằng trong thời gian hôn ước còn hiệu lực, Diệp Giác Thu đã có quan hệ mờ ám với Thương Thời Tự.

Nghe hắn nói vậy, Diệp Giác Thu không nhịn được bật cười: "Thật đấy, dì mà nói ra chắc chẳng ai tin nổi đâu."

Thương Thời Tự cũng cười theo. Càng tìm cách chống chế, biện minh thì lời ra tiếng vào chỉ càng mất kiểm soát.

Tuy Thương Lễ không có mặt trong chuyện này, nhưng Diệp Giác Thu vẫn không tránh khỏi bị gắn thêm mác "tin đồn tình ái".

Tổn thất cả đôi bên, chẳng đáng gì.

Diệp Giác Thu đáng lẽ ra nên là người rõ ràng, sạch sẽ, chứ không phải lúc nào cũng vướng vào những lời đồn đại không hay như vậy.

"Không cần lo, mẹ anh chỉ nói vậy thôi, không làm gì bậy đâu."

Người sống trong Thương gia – nơi đấu đá, tranh giành như vậy – nếu không có đầu óc thì khó mà tồn tại được.

Thương Thời Tự đưa tay xoa đầu cậu: "Mấy lời đồn vớ vẩn đó, sau khi kết hôn sẽ dễ dàng giải quyết thôi."

Diệp Giác Thu cụp mắt xuống: "Vì anh ưu tú hơn Thương Lễ sao?"

"Đương nhiên rồi." Thương Thời Tự không chút khiêm tốn đồng ý với nhận xét "ưu tú hơn Thương Lễ", nhưng thần sắc lại nghiêm túc hơn: "Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ đó. Thu Thu, giá trị của em được quyết định bởi chính em, không phải bởi bất kỳ ai khác, kể cả anh – người sẽ kết hôn với em."

Diệp Giác Thu lập tức nghiêm túc: "Em chỉ đùa thôi, em hiểu ý anh nói là gì."

Nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Thương Thời Tự dừng lại nơi mình, Diệp Giác Thu cất tiếng: "Sau khi chúng ta kết hôn, cho dù không cố tình làm gì cả, thì lợi ích từ cuộc hôn nhân này cũng có thể thể hiện một cách cụ thể."

"Ví dụ như... ông nội anh giờ quyền thế đã giảm sút, nói là Diệp gia kết hôn với Thương gia, chi bằng nói là kết hôn với Thương Thời Tự thì đúng hơn." Nói đến đây, ánh mắt Diệp Giác Thu hiện lên một nét cười: "Còn nữa, dự án khu văn hóa lịch sử mà Thương thị đang hợp tác với chính quyền Dương Thành, chắc cần Diệp gia tham gia phải không?"

Thương Thời Tự hơi nhướng mắt. Sáng nay hắn vừa mới bàn về dự án này với Diệp Hồng trong thư phòng.

"Sao em biết?"

Diệp Giác Thu vui vẻ nhìn hắn: "Tối qua em về phòng tra rồi."

Tối nào cũng bị Thương Thời Tự dạy bảo phải hiểu rõ người khác, thì tất nhiên cũng phải làm bài tập cho nghiêm túc.

Có thứ tra không ra, cậu còn liên hệ cả thư ký của Diệp Hồng để lấy tài liệu. Cậu đã đọc quá nửa rồi.

Khóe môi Thương Thời Tự cong lên, gật đầu nói: "Rất tốt, tiếp tục đi."

"Còn rất nhiều chuyện khác nữa. Những điều đó vốn không phải là bí mật, mọi người đều thấy được là em có thể mang đến cho anh giá trị mà gần như không thể dùng tiền để đo đếm. Những gì anh giành được từ em cũng chính là những gì Thương Lễ từng có cơ hội có được nhưng cuối cùng lại đánh mất."

"Em đem điều đó cho anh, sẽ khiến mọi người cảm thấy Thương Lễ ngu ngốc tột độ; ngược lại, anh cho em, mọi người sẽ cho rằng em thật may mắn, may mắn đã hủy hôn." Cậu nhún vai: "Bởi vì Thương Lễ chẳng thể cho em điều gì cả."

Trong cái vòng luẩn quẩn này, rất ít người tin vào cái gọi là tình cảm, thứ làm người ta ghen tị lại chính là lợi ích rõ ràng.

"Em nói có đúng không?"

Thương Thời Tự cúi đầu cười: "Đúng."

Họ căn bản không cần cố tình làm gì cả, những lời đồn đại cuối cùng cũng sẽ quay lại làm hại Thương Lễ. Diệp Giác Thu sẽ không phải chịu oan uổng vô ích.

Hai người sóng vai đi dọc hành lang dài, ánh sáng ngoài trời chiếu qua cửa sổ hoa văn rọi thành từng vệt sáng lốm đốm, bụi trong không khí lơ lửng mờ ảo.

Gió bên ngoài khẽ thổi, lá cây cọ xát nhau phát ra âm thanh rất nhỏ.

Diệp Giác Thu dừng bước, đôi mắt sáng long lanh nhìn người bên cạnh: "Em đã nói em thông minh rồi mà."

Trong lòng Thương Thời Tự chợt mềm lại, đưa tay định xoa gáy cậu.

Nhưng khi tay vừa nâng lên thì đột nhiên ý thức được điều gì đó, hắn khẽ đổi hướng một cách kín đáo, cuối cùng vỗ nhẹ lên lưng cậu, giọng ôn hòa: "Ừm, rất thông minh."

-

Hai ngày nay, Diệp Hồng và Thương Côn cũng không gọi mấy đứa nhỏ ăn cơm cùng.

Đôi khi Diệp Giác Thu và Thương Thời Tự ăn ngoài, hoặc là thời gian ăn uống không trùng nhau nên mọi người dùng bữa riêng lẻ.

Ngoại trừ bữa cơm đầu tiên khi Thương gia mới đến, hôm nay xem như là bữa tối đầu tiên mọi người đều có mặt đầy đủ.

Có lẽ vì một số chuyện phức tạp đã được giải quyết, không khí trên bàn ăn cũng bớt căng thẳng hơn trước.

Diệp Hồng mở lời hỏi một cách tự nhiên: "Về chuyện kết hôn, các con có suy nghĩ gì chưa? Ví dụ như thời gian, tổ chức hôn lễ..."

Diệp Giác Thu quay sang nhìn Thương Thời Tự, định mở miệng nói điều gì đó thì bên kia Tiêu Văn Cảnh – đang tập trung ăn cơm – bất ngờ ngẩng đầu lên, có vẻ khó hiểu: "Kết hôn?" Nói xong, cậu ta nghiêng người về phía Thương Côn ngồi bên cạnh, hỏi nhỏ: "Với ai? Là Thương Lễ hả?"

Dù âm lượng nhỏ, nhưng chỉ với một cái bàn ăn, câu nói vẫn bị tất cả mọi người nghe thấy rõ ràng.

Mọi người: "......"

Thương Thời Tự chậm rãi đặt đũa xuống, giọng nói trong trẻo vang lên như tiếng ngọc va vào nhau: "Với tôi."

Miếng ớt cay vừa ăn lập tức nghẹn ngay cổ họng, Tiêu Văn Cảnh quay đầu sang bên ho sặc sụa, nước mắt trào ra.

Một bên thì ho không ngừng, một bên lại hốt hoảng nhìn Thương Thời Tự.

Thằng nhóc xui xẻo này!

Thương Côn cảm thấy mất mặt hết chỗ nói.

Từ sáng nay, sau khi xác định hôn ước giữa Thương Thời Tự và Diệp Giác Thu, tin tức đã nhanh chóng lan truyền về thành phố Bắc.

Vốn dĩ chuyện này cũng không cần giữ bí mật, hơn nữa có không ít người vốn đã tò mò, theo dõi sát sao chuyện hôn ước bị hủy.

Trong thời đại tin tức lan nhanh như hiện nay, chắc cả thế giới đều biết rồi.

Duy chỉ có một người là chưa biết – chính là Tiêu Văn Cảnh.

Tiêu Văn Cảnh nhận ly nước từ người hầu rót, uống liên tục mấy ngụm để trấn tĩnh lại, sau đó đỏ mặt nhìn Diệp Hồng một cách bối rối, rồi nhỏ giọng hỏi: "Sao không ai nói với cháu chuyện này?!"

Thương Côn không tiện nói thẳng là vì cậu ta không quan trọng, nên chẳng ai thèm hỏi ý kiến, quay đầu sang hướng khác, tránh ánh mắt cậu ta.

Vẫn là Thương Thời Tự mở miệng: "Cậu không lên mạng à? Theo lý mà nói, cái nhóm bạn ăn chơi đàn đúm của cậu chắc đã @ cậu đầy rồi chứ?"

Ngay lập tức, mặt Tiêu Văn Cảnh đỏ càng thêm đỏ: "Ông nội tịch thu hết đồ điện tử của em rồi!"

Dù đã đến tỉnh Tô, sinh hoạt của cậu ta vẫn không thay đổi: ban ngày ngủ, ban đêm ra ngoài chơi, sống một cuộc sống lờ đờ, không mục tiêu.

Thấy cậu ta mất mặt như vậy, Thương Côn càng khó chịu nên dứt khoát tịch thu luôn đám thiết bị điện tử.

Thương Côn liếc cậu ta một cái: "Giờ thì biết rồi đấy."

"Sao không nói sớm với cháu chứ?!"

Thương Côn bị làm phiền đến phát bực: "Nói sớm thì để làm gì? Cháu định cướp hôn à?"

Tiêu Văn Cảnh giật mình liếc qua Thương Thời Tự – người đang điềm nhiên ngồi đối diện – lập tức im bặt như con gà con.

Diệp Hồng bật cười, rồi quay lại nhìn hai người chính trong chuyện kết hôn, tiếp tục hỏi: "Hai đứa có ý kiến gì không?"

Thương Thời Tự định để Diệp Giác Thu nói trước, vì muốn lấy ý của cậu làm chính.

Dường như cảm nhận được ý đồ này, Diệp Giác Thu khẽ nói: "Anh nói đi, em nghe anh."

Nói xong, cậu quay đầu nhìn Diệp Hồng, vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt ông lập tức biến mất, chỉ nhận lại cái trừng mắt.

Diệp Giác Thu lập tức quay mắt sang hướng khác.

Thương Thời Tự không nhịn được, khoé miệng cong lên, nhưng vì ở trước mặt Diệp Hồng nên cố gắng giữ nghiêm túc. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Con với Thu Thu sẽ bàn bạc trước về một số chi tiết, sau khi thống nhất sẽ phản hồi lại với ông. Ngày mai ba mẹ con cũng sẽ đến thăm, lúc đó có thể bàn kỹ hơn theo sự sắp xếp của các trưởng bối."

Diệp Hồng gật đầu, không ý kiến gì thêm.

***

Sáng hôm sau, Trương Tiêu Hàm và Thương Tấn Nguyên đã đến tỉnh Tô từ sớm.

Trương Tiêu Hàm cả đêm mất ngủ vì hồi hộp, trên đường đến còn không ngừng nói chuyện luyên thuyên với Thương Tấn Nguyên trong xe, có vẻ rất phấn khởi.

Thương Tấn Nguyên chỉ biết dở khóc dở cười.

Đến khi xe dừng trước cổng Diệp gia, bà mới lấy lại dáng vẻ đoan trang, tao nhã.

Đã lâu không gặp Trương Tiêu Hàm, Diệp Giác Thu thật sự có chút căng thẳng.

Đó là một cảm giác kiểu "càng gần gũi càng ngại ngùng".

Cậu nhìn Trương Tiêu Hàm đang trò chuyện tự nhiên với ông ngoại mình. Mười lăm năm trôi qua, bà vẫn xinh đẹp như trong ký ức, nhưng đã thêm phần trầm lặng và chín chắn theo thời gian.

Đang miên man suy nghĩ thì bà đã đứng ngay trước mặt cậu, đưa tay ra và mỉm cười: "Thu Thu, lâu rồi không gặp."

Diệp Giác Thu hơi sững lại, sau đó chậm rãi đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp của bà: "Cháu chào dì Tiêu Hàm."

Trương Tiêu Hàm khép tay lại nắm lấy tay cậu, mặt mày tươi cười rạng rỡ: "Ôi trời, ngoan quá."

Diệp Hồng liếc nhìn mọi người một cái, sau đó quay người dẫn khách đi vào trong nhà.

Chờ đến khi thấy không ai chú ý đến mình nữa, Trương Tiêu Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói nhỏ: "Mau mau mau, dì ôm con một cái được không?!"

Trước mặt Diệp Hồng, bà có chút sợ, dù sao cũng là mình từng "bắt cóc" đứa con cưng nhà người ta, trong lòng luôn có cảm giác tội lỗi khó gọi thành tên.

Thương Thời Tự bên cạnh hơi bất lực: "Mẹ à..."

Diệp Giác Thu không nhịn được bật cười: "Dì cứ ôm đi ạ."

Thế là Trương Tiêu Hàm vui vẻ ôm chầm lấy Diệp Giác Thu.

Dù gì cũng đang ở ngoài, Trương Tiêu Hàm nhanh chóng bình tĩnh lại, buông tay ra rồi cùng mọi người vào trong nhà theo Diệp Hồng.

Diệp Giác Thu khẽ chớp mắt. Cái ôm vừa rồi mang theo hơi ấm đặc trưng của một người phụ nữ trưởng thành, dịu dàng và thơm mùi hoa khiến lòng cậu như chùng lại, cả người như được bao bọc trong một khoảnh khắc mềm mại.

Mọi người cùng ngồi ở phòng khách. Thương Thời Tự hơi lơ đãng nghe họ trò chuyện. Vừa rồi Diệp Giác Thu nói ra ngoài có chút việc, nhưng mãi vẫn chưa quay lại.

Thương Thời Tự bắt đầu cảm thấy lo lắng, kiếm cớ rời khỏi phòng.

Hắn đi dọc qua mấy gian nhà, từ xa đã thấy Diệp Giác Thu đang đứng tựa tay vào khung cửa sổ, qua ô cửa rộng mở, lặng lẽ nhìn ra ngoài về phía cành cây nghiêng nghiêng.

Bóng dáng ấy trông có vẻ cô đơn, gầy gò.

Thương Thời Tự bước lại gần, đứng bên cạnh cậu: "Sao không vào trong?"

Diệp Giác Thu nghe thấy tiếng thì theo bản năng quay đầu nhìn, nhưng rồi lập tức quay đi, như thể muốn giấu điều gì đó.

Thương Thời Tự nhanh chóng nhận ra hốc mắt đối phương hơi đỏ.

Hắn nghiêng người, nhẹ nhàng kéo tay cậu. Diệp Giác Thu bị kéo đi mấy bước, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.

"Sao vậy?" Thương Thời Tự hỏi.

Diệp Giác Thu cúi đầu không nói gì. Cậu chỉ là... khi thấy Trương Tiêu Hàm, theo phản xạ nhớ đến mẹ mình – Diệp Oánh.

Và bất chợt cậu thấm thía vì sao những năm qua, ông ngoại lại không muốn cho cậu tiếp xúc với người xưa, không muốn cậu về thành phố Bắc.

Những người và ký ức quen thuộc ấy, trong lúc không hay sẽ khiến người ta gợi lại những hồi ức, sau đó hiện thực tàn nhẫn lại kéo người ta tỉnh lại, nhắc rằng đừng mơ những giấc mộng viển vông.

"Thu Thu." Thương Thời Tự bỗng lên tiếng: "Em có thấy mẹ anh bây giờ có vẻ điềm đạm, trầm lặng hơn trước không?"

Diệp Giác Thu ngẩng đầu nhìn hắn, nghe hắn nói nhỏ: "Vì không còn ai có thể cùng bà điên cuồng nữa rồi."

Khoé mắt Diệp Giác Thu lập tức ướt, như thể tiết trời xuân âm u.

Cậu như sắp khóc nhưng lại cố gắng kìm nén, trông thật đáng thương.

Nhiều năm nay, không ai bên cạnh nhắc đến Diệp Oánh. Cũng không ai khiến Diệp Giác Thu chủ động nhắc đến mẹ.

Mẹ qua đời khi còn rất trẻ, nên trong ký ức của mọi người, mẹ giống như một đóa hoa đã phai màu – mờ nhạt và khó nhớ.

Nói chuyện với ông ngoại, thì ông sẽ buồn.

Nói với người ngoài, thì lại xa cách.

Nên tất cả cảm xúc và nỗi nhớ đó, Diệp Giác Thu chỉ có thể âm thầm tự mình nuốt trọn.

Thương Thời Tự vẫn giữ vẻ bình tĩnh và dịu dàng. Dù Diệp Giác Thu không nói gì, hắn đều hiểu hết.

Hắn vẫn luôn nhớ đến Diệp Oánh, nhớ dáng vẻ sống động của bà, và cũng hiểu rõ cảm xúc hiện giờ của Diệp Giác Thu đến từ đâu.

Cuối cùng, người đàn ông cao lớn vươn tay ra phía cậu: "Lại đây, ôm một cái."

Diệp Giác Thu đứng lặng một lúc, rồi mới chậm rãi vươn tay, vòng lấy cổ Thương Thời Tự, từng chút từng chút siết chặt.

Cuối cùng, cậu dụi mặt vào hõm vai hắn, thì thầm như chỉ để một mình Thương Thời Tự nghe thấy: "Em nhớ mẹ..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com