7 Minutes In Heaven But Is 7 Days In Florida Dnf
Tên gốc: "Day 2: That moment you realize you're the third wheel"
A/N: Hãy nhớ, tránh đưa ra những bình luận mang tính khiêu dâm/NSFW!
George không muốn đứng dậy, hoặc thậm chí di chuyển vì một vấn đề. Toàn bộ phần trước của cơ thể anh thật ấm áp nhờ chiếc gối khá... dài mà anh đang nằm sấp lên trước, mặt quay sang bên phải. George áp mặt sâu hơn vào nguồn nhiệt của mình, và hít vào nhẹ nhàng, mũi anh tràn ngập mùi vani. George thích mùi hương đó.
Khi anh bắt đầu trôi trở lại từ miền cực lạc, George cảm thấy chiếc gối của anh cựa quậy từ bên dưới anh, và hít vào một hơi thật sâu-
Chờ đã, cái gì cơ?
George ngái ngủ ngẩng đầu khỏi lớp vải ấm và nhìn lên, rồi nhận ra hai điều.
Đầu tiên là chiếc gối anh đang nằm lên không phải là gối mà là cơ thể của Dream.
Thứ hai là Dream đang nhìn lại anh, cũng có vẻ buồn ngủ như anh cho đến khi não anh bắt đầu tự khởi động lại. George đột nhiên nhận ra rằng bàn tay phải của Dream đang đặt ở phía trên bên trái người anh, và bộ não của anh lại càng đông cứng hơn.
Và khi Dream tiếp tục thức dậy và xử lý tình huống, George càng bất động hơn, âm thầm lặp đi lặp lại một chuỗi những lời nguyền rủa trong tâm trí.
--------------------Dream không nhớ chiếc chăn của mình lại có cảm giác ấm áp như vậy, hay nặng nề như vậy. Hoặc tại sao chiếc chăn của anh ấy cũng lại giống như một bàn tay ôm lấy vai trái và một cánh tay đặt trên cánh tay anh ấy, hoặc tại sao nó cũng có cảm giác giống như một cánh tay khác, dang ra, đặt ngang vai trái của anh ấy.
Dream chợt cảm thấy tấm chăn của mình bị xê dịch, và rúc vào ngực mình.
Dream mở mắt ra. Đó không phải là một cái chăn.
Hơi thở của anh ấy dồn dập khi Dream nhận ra rằng George chính là thứ mà anh ấy cho là chăn của mình, chàng trai lớn tuổi hơn thực sự đang nằm trên người anh ấy và cuộn tròn vào ngực anh ấy.
Một lúc sau, Dream nhận ra rằng George cũng đang nhìn mình, ánh mắt ngày càng sắc nét hơn khi anh tỉnh dậy.
Họ nhìn nhau, im lặng. Dream cảm thấy bầu không khí quen thuộc ấy bây giờ bắt đầu quay lại xung quanh họ, và để tránh việc liên tục nhìn vào đôi mắt đẹp đó, anh ấy quay đầu sang trái và đọc thời gian trên chiếc đồng hồ báo thức đặt cạnh giường. Nó chỉ mới chạy được một phần tư quãng thời gian đến bảy giờ.
Còn quá sớm để thức dậy.
Đầu của Dream gục xuống gối, và anh ấy lại nhắm mắt. Còn quá sớm, anh ấy sẽ giải quyết chuyện này sau.
Bên cạnh đó, sự im lặng và nhìn chằm chằm đó không còn khó chịu nữa, nó chỉ cảm thấy kỳ lạ. Nhưng cũng dễ chịu đến lạ.
"Còn quá sớm để dậy," Dream lầm bầm. "Đi ngủ lại đi." Anh ấy hít một hơi thở sâu hơn cuối, lại nhanh chóng thiếp đi, và khi tâm trí anh ta quay cuồng trên bờ vực của ý thức, Dream có thể đã thề rằng anh ấy cảm thấy trong sáng và hoàn toàn hạnh phúc khi cảm thấy George tựa đầu vào ngực anh ấy và đặt tay lên vai anh, nắm nhẹ vải áo len của anh ấy, bắn những cơn ớn lạnh ấm áp qua vai và lên cổ anh ấy.
Phải, anh ấy sẽ giải quyết chuyện này sau.
---------------------Khi họ tỉnh dậy lần nữa, đã gần ba giờ trôi qua, và họ vẫn ở vị trí cũ mà họ đã chìm vào giấc ngủ.
Dream là người đầu tiên thức dậy lần thứ hai, và sau khi mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của George nằm trên ngực anh thật nhẹ nhàng, tay trái vẫn nắm chặt một góc của chiếc áo len, Dream ước thời gian sẽ ngừng trôi, để anh ấy có thể tận hưởng thậm chí nhiều hơn nữa.
Nhưng điều đó sẽ không xảy ra. Vì vậy, thay vào đó, Dream nhắm mắt lại và lấy tay huých vào một bên của anh.
"Để tớ đứng dậy nào," anh ấy khẽ lẩm bẩm. George thì không có chuyện đó, anh kêu lên một tiếng khó chịu, và vùi mặt vào ngực Dream rồi nắm chặt chiếc áo len của anh ấy hơn.
"George à," Dream cố gắng thử thêm lần nữa, lớn hơn một chút, "cậu có thể bỏ tớ ra chút được không? Tớ muốn đứng dậy." George đáp lại một tiếng rên rỉ nhỏ hơn, ngái ngủ. Dream bắt đầu cười.
"Kìa, sao cậu lại cứ ngủ trên người tớ như thế chứ." anh ấy nói và thúc vào George một lần nữa. George không trả lời, và Dream lại thúc vào anh, mạnh hơn một chút. Mở mắt ra lần nữa, anh ấy được chào đón bởi George đang ngẩng đầu lên và nhìn Dream qua đôi mắt khép hờ. George cáu kỉnh, và tựa cằm vào ngực Dream.
"Chào buổi sáng, đồ chết tiệt." Dream mỉm cười chào đón, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong bụng rồi trào lên lồng ngực. Anh ấy càng muốn quay mặt đi lại càng không thể. Anh ấy bị quyến rũ mất rồi.
George chớp mắt, tỉnh táo nhiều hơn. "Mấy giờ rồi?"
"Gần mười giờ sáng."
"Ừm."
George ý thức được rằng anh đang ôm chặt Dream, anh ý thức khá rõ về điều đó. Nhưng anh chọn không quan tâm, ít nhất là ngay lúc này, bởi vì trời ơi anh thật sự rất thoải mái, và thật khó để giữ được tỉnh táo.
"Cậu có thể bỏ tớ ra không, George?" Dream hỏi một cách lịch sự.
"Không, như này làm tớ thấy thoải mái." George trả lời. Anh nhìn thấy một ánh sáng lóe lên trong mắt Dream, nhưng trước khi anh có thể nhận xét về điều đó, George đột nhiên thấy bên trái của mình bị nắm lấy bởi chính bàn tay đang vỗ nhẹ vào vai anh và anh bị quăng mạnh về phía bên phải của mình. Chiến thắng, Dream nắm lấy tay George từ chỗ trên chiếc áo len, nhẹ nhàng thả tay anh ra và đứng dậy, để lại George sững sờ nhìn anh ấy sải bước ra khỏi phòng.
Được rồi, bây giờ đã đến lúc để quan tâm, mà tốt nhất là, nên hoảng sợ thì hơn. George đưa tay lên mặt, rồi đưa tay lên vuốt tóc. Cái quái gì vậy?
Và tại sao ngực anh lại cảm thấy nhẹ bẫng, và tại sao một nụ cười lại bắt đầu nở trên khuôn mặt của anh?
--------------------"Tớ đang tự hỏi khi nào cậu sẽ thức dậy đấy." Sapnap nhìn Dream giật mình, nhảy dựng lên. Ánh mắt anh ấy nhìn về phía Sapnap, hơi hoang mang, và anh ta cười khẩy. "Tớ nghĩ bây giờ thì cậu đã dậy rồi."
"Tớ đáng ra sẽ dậy sớm hơn một chút, nhưng thật khó để làm thế khi cậu bị đè xuống giường." Dream trả lời và cả hai đều im lặng.
"Điều đó thật-" Sapnap bắt đầu trêu chọc, khi khuôn mặt của Dream nhanh chóng đỏ lên.
"Không phải như vậy!" Dream la lên, trông bối rối vô cùng. Nhưng Sapnap đã nhận thức được điều đó. Anh ta đã dậy cách đây gần một giờ, và khi rời khỏi phòng ngủ dành cho khách, anh ta thò đầu vào phòng Dream để xem có ai đã dậy chưa, và ngạc nhiên khi thấy họ đang ôm nhau khá thân mật.
"Ừ, ừ, tớ biết mà." Sapnap trấn an, xua tay một cách miễn cưỡng. "Lúc nãy tớ đã thò đầu vào phòng và nhìn thấy hai người rồi." Mặt Dream đã đỏ giờ càng đỏ thêm.
"Chúng ta sẽ không nói về điều đó." Anh ấy cầu xin. Sapnap cười toe toét.
"Tại sao không cơ chứ? Không phải ngày nào cậu cũng được âu yếm crush như vậy đâu."
"Tối nay cậu ngủ ngoài trời." Dream chết lặng và quay người bước vào bếp.
"Cậu đã làm gì với cậu ấy nãy giờ vậy?" một giọng nói mới cất lên, và Sapnap quay đầu lại thì thấy George xuất hiện từ hành lang.
"Tất cả mọi thứ, cậu ấy là người tồi tệ nhất từ trước đến nay và tớ không biết tại sao tớ lại mời cậu ấy luôn." là câu trả lời đùa cợt của Dream, và George cười khúc khích.
"Đó là bởi vì cậu yêu tớ, và tớ là người mà cậu yêu thích mà." Sapnap chỉ trêu lại.
"Không, George mới là người mà tớ yêu thích." Sapnap nhìn má George nhanh chóng ửng hồng, và anh nhướng mày.
"Cậu đâu có phủ nhận việc yêu tớ đâu." Anh ta tiếp tục trêu chọc, mắt anh vẫn nhìn George, người đang quay mặt về phía cửa bếp đang mở, rất có thể đang nhìn về phía Dream.
"Bởi vì đó là sự thật mà." Dream thành thật nói, "Tớ yêu cậu, và tớ cũng yêu George nữa."
Lần này Sapnap thực sự nhướng mày với George khi sắc mặt anh trầm lại và anh ta lo lắng đưa tay qua.
"Awww, tớ cũng yêu cậu lắm, Dream!" Sapnap gọi, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.
"Chà, ít nhất hãy để tớ đi ra ngoài trước khi cậu nói với tớ rằng cậu yêu tớ." Dream bật cười từ trong bếp khi tủ lạnh đóng lại với một âm thanh nhẹ. Sapnap khịt mũi trước trò đùa của anh ấy, và lại để mắt đến George. Khi nhận thấy biểu hiện của George, anh ta tròn mắt ngạc nhiên.
Vẻ mặt của anh... Sapnap đã nhìn thấy ánh mắt đó trước đây. Anh ta đã thấy Rose nhìn anh ta giống như thế rất nhiều lần. Một cái nhìn của tình yêu thuần khiết, không hề bị dao động. (A/N: Nhanh chóng làm rõ-Khi tôi viết fic này vào tháng 6, Sapnap đang hẹn hò với một phụ nữ tên là Rose. Tôi có ấn tượng rằng một thời gian sau khi fic này được viết, họ đã chia tay. Tôi không ngại chấp nhận yêu cầu của ai đó về việc thay thế cô ấy với Karl khi họ đọc, nhưng xin đừng đùa về điều đó mỗi khi cái tên xuất hiện, sẽ hơi khó chịu khi bạn gặp quá nhiều lần như vậy :))
Chờ đã.
Đm chờ chút đã. Tuần này sẽ thú vị hơn rất nhiều.
--------------------"Dream, ý cậu là sao khi nói cậu không biết hôm nay chúng ta sẽ làm gì hả?" Sapnap hỏi, khi cả ba đang đứng trong bếp ăn bữa sáng nhanh chóng mà Dream ném cho, trứng và bánh mì nướng. Anh ấy nhấp một ngụm cà phê và cắn thêm một miếng bánh mì nướng bơ.
"Chà, tớ không muốn ép các cậu làm điều mà các cậu không muốn, vì vậy tớ sẽ để hai cậu lên kế hoạch trong tuần này." Dream trả lời khi anh ấy cầm lấy đĩa và cái cốc rỗng của mình và bước đến chỗ bồn rửa, rửa sạch chúng.
"Nhưng tớ còn không biết là có những cái gì ở Florida." George nói. Anh nhét phần còn lại của chiếc bánh mì nướng với mứt ngọt vào miệng và rót đầy cốc với nước táo mà Dream đã mua.
"Vậy còn ra biển thì sao? Thời tiết hôm nay rất thích hợp đấy."
"Tớ khá là thích ý kiến đấy đấy." Sapnap nói, tiếp theo là George nói "Nghe hay đấy."
"Tuyệt." Dream mỉm cười đáp. "Hãy chuẩn bị sẵn sàng, và chúng ta có thể đi ra ngoài."
--------------------George chết mất thôi.
"Nóng quá!" anh rên rỉ, dùng tay quạt cho mình. "Hai người mặc quần thế nào, ở ngoài này cảm giác như cái lò nướng!"
"Trời không nóng đâu, chỉ hơi ẩm thôi." Dream trả lời khét lẹt khi anh ấy quay xe xuống một con đường khác. "Cuối cùng thì cậu cũng sẽ quen thôi."
"Đồ bạn tồi." George nhận xét trong hơi thở, Dream và Sapnap cười khúc khích. George đang ngồi ở ghế hành khách phía trước của xe, Sapnap ở phía sau, chỗ ngồi được chọn sau một trò oẳn tù tì rất căng thẳng, gần như trở thành một thứ gì đó giống "oẳn tù tì, tôi sẽ đánh bạn với giày của tôi" nhiều hơn. George lắc đầu cười với tràng cười của họ, và liếc nhìn Dream lần thứ mười một, nụ cười của anh ngày càng dịu hơn.
Sapnap giả vờ như anh ta không theo dõi sự việc với một nụ cười vô cùng thích thú.
Phần còn lại của chuyến xe đầy những trò đùa và cãi vã vui vẻ giống nhau, và George phàn nàn về cái nóng, cuối cùng đã hét lên "Cậu thử đến London một tuần mà xem, nó không thể nóng đến mức này!" vào Sapnap, khiến anh ta tinh nghịch tát vào vai George và khiến Dream bật cười sảng khoái khi anh ấy dắt xe vào một chỗ đậu tốt, khi đã đến bãi biển.
Đáng ngạc nhiên là bãi biển không đông đúc như Dream tưởng tượng, đó luôn là một điều tốt. Quyết định chiêu đãi những người bạn của mình, anh ấy đưa họ đến quầy hình nón tuyết gần đó, nơi đánh dấu sự khởi đầu của một con đường lát ván dài, nơi bộ ba tự do đi dạo khi họ ăn cốc đá bào có hương vị mà họ chọn.
"Chúa ơi, ngoài này nóng quá." George lại một lần nữa phàn nàn. Đảo mắt, Sapnap chọc ngón tay vào cốc đá bào của mình và nắm lấy một đống băng nhỏ.
"Cái này sẽ làm cậu mát hơn đấy." Anh ta thản nhiên đáp, và bỏ chỗ băng xuống lưng áo của George qua lỗ cổ, khiến George thét lên một tiếng giết người khi băng dính đầy lưng.
"CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ SAPNAP?" Dream hoàn toàn bị cơn tức giận của George khiến anh hét lên với một tràng cười tắc thở dữ dội, gấp đôi người lại và ôm chặt bụng. George bỏ vẻ mặt giận dữ của mình và cười với Dream, nhìn anh ấy không giữ được bình tĩnh với nụ cười lớn và đôi mắt lấp lánh.
"Cái gì chứ, không có 'cảm ơn' à?" Sapnap hỏi khi Dream đã có thể thở trở lại.
"Không, thay vào đó, cậu đang được một cái 'đệch mợ cậu'." George trả lời.
"Tớ thề là tớ vừa nghe thấy tiếng Bad la 'Chú ý ngôn từ!*' trong đầu." Dream nhận xét, giọng hơi run vì sợ hãi. Cả ba người họ bắt đầu cười, hoàn thành cốc đá bào của họ và ném mấy cái vỏ đi.
*'Language!', câu nói mang tính thương hiệu của Badboyhalo.
Họ tiếp tục đi dạo quanh một số nơi, Sapnap nhìn hai người bạn của mình có ánh mắt khao khát giống nhau khi người kia không nhìn họ, và anh ta muốn cười ha hả vào mặt họ.
Ôi giời ơi, anh ta phải né họ ra thôi, nó đang giết chết anh ta đấy.
"Tớ muốn xây một lâu đài cát," anh bắt đầu, thu hút sự chú ý của hai người kia. Cả ba người họ dừng bước, và Sapnap biết anh ta đã đụng trúng sở thích của họ.
"Cái gì cơ, cậu có năm không*?" Dream nói đùa, nhưng thực sự có vẻ quan tâm.
*Câu Dream nói là "Are you five?", câu đúng là Are you fine?: Cậu có ổn không? 'five' đọc giống 'fine' :D
"Tớ năm rưỡi nhá, cám ơn nhiều!" Sapnap trả lời một cách mỉa mai. George đảo mắt, cười khúc khích. "Nhưng nghiêm túc mà nói, chúng ta hãy tổ chức một cuộc thi xây lâu đài cát."
"Liệu cuộc thi này có kết thúc bằng việc phá hoại tất cả và ai đó sẽ phải ngủ bên ngoài không?" George hỏi.
"Không hứa hẹn gì đâu." Sapnap trả lời với một nụ cười.
"Làm thôi." Dream nhún vai nói. Ba người họ có chung một cái nhìn cạnh tranh, và đồng thời bắt đầu chạy nước rút về phía đại dương để tìm cát ướt.
------------------Đã lâu lắm rồi kể từ khi Dream xây một lâu đài cát trên bãi biển, nhưng anh ấy sẽ không để điều đó ngăn cản mình.
Và cũng không phải chuyện George trông hấp dẫn một cách bất công dưới ánh mặt trời khi anh mỉm cười chiến đấu với bãi cát, đưa tay kéo lên xuống đống cát mà anh đang cố gắng tạo thành một lâu đài.
Được rồi, Dream đã nói dối, George tiếp tục làm anh ấy mất tập trung đến mức anh ấy không thể để tâm vào lâu đài cát của riêng mình trong hơn năm phút liên tục.
Lúc Sapnap gọi là hết giờ, thì đã khoảng bốn giờ chiều. Hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhưng chỉ là ba mươi phút với Dream. Cả ba người họ đứng dậy, George và Dream bước đến lâu đài của Sapnap.
Nó... không sao. Rõ ràng là anh ta đã cố gắng xây dựng một thứ gì đó, và nếu thứ đó là một đống cát bị cắt xén thì anh ta đã giành được vị trí đầu tiên. Nhưng đó là một cuộc thi lâu đài cát, vì vậy Sapnap tình cờ nhún vai trong khi George và Dream cười khúc khích với cục cát của anh ta.
"Thật là thảm hại." Dream thở ná thở.
"Xin lỗi, dù sao tớ cũng không lớn lên ở những bãi biển." Sapnap biện hộ, nhưng dù sao cũng khịt mũi.
Cả ba sau đó đi đến lâu đài của George, trông đẹp hơn rất nhiều so với lâu đài của Sapnap. Của anh trông giống một lâu đài hơn, nếu các lâu đài trông giống như những khối lập phương vững chắc với một phần lớn bị thiếu từ phía dưới.
"Chuyện quái gì xảy ra phần dưới đó vậy?" Sapnap nhận xét, chỉ ra phần cát còn thiếu.
"Đó là chỗ cánh cửa." là câu trả lời của George, anh hành động như thể đó là điều hiển nhiên. Dream và Sapnap cười, còn George thì cười khúc khích.
Khi họ đến chỗ của Dream, anh ấy gần như không có thời gian để trình bày thành quả công việc của riêng mình trước khi George vấp phải lâu đài của anh ấy, vấp trên cát và ngã trực diện vào nó.
"George! Lâu đài của tớ!" Dream hét lên. "Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
"Sapnap đẩy tớ!" George hét lại, phủi cát trên mặt và nhanh chóng đứng dậy. Dream quay lại nhìn Sapnap, người đang đứng bên lâu đài cát của George.
"Không, tớ không có, cậu đang nói dối!" Sapnap gọi lại. Dream quay lại với George, người vẫn đang cố lấy cát ra khỏi người anh. Tinh nghịch, Dream đã đá một ít cát vào mắt cá chân của George.
Anh ấy bị bắt quả tang với một ánh mắt rực lửa, và cát bị đá trở lại.
Dream và George không mất thời gian để đuổi theo nhau trên bãi biển cố gắng ném những nắm cát xuống áo hoặc trên tóc của nhau. Sapnap bình tĩnh theo dõi từ xa bằng một chiếc điện thoại và ghi âm lại để sau này gửi cho Bad.
Và nó chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi một trong số họ bị vấp ngã. Nạn nhân là George, người đã vấp ngã vì chân vướng phải cát ướt, và ngã xuống. Không lường trước được hành động đó, Dream không kịp dừng lại và đâm thẳng vào George, xô ngã cả hai, Dream dùng tay đỡ lấy chính mình.
George đã quay đầu khi họ ngã, và lại ngã ngửa ra. Với cách Dream đỡ lấy chính mình, anh ấy đang giữ cơ thể của mình với cánh tay đặt ở hai bên vai của George. Đôi mắt họ mở to khi họ phân tích vị trí của họ, nhưng khi Dream chuẩn bị đứng dậy, anh ấy nhìn vào đôi mắt của George được sưởi ấm bởi ánh mặt trời lúc hoàng hôn, và đột nhiên thấy mình không thể đứng dậy khi bầu không khí ngày hôm trước đã ổn định giữa họ quay trở lại. Dream không thể rời đi chỗ khác, cũng không thể nhìn đi chỗ khác.
Đôi mắt anh ấy từ từ đảo quanh khuôn mặt của George và xem xét từng chi tiết nhỏ. Những màu nâu trong mắt anh, một lượng cát tương đối nhiều phủ khắp mái tóc đen mềm như tuyết của anh, và cát cũng dính vào mặt anh nữa. Ánh mắt anh ấy lướt qua đôi môi mềm mại hơi hé mở vì ngạc nhiên, và một cảm giác thôi thúc ấm áp đột nhiên từ bụng vào lồng ngực anh ấy.
Dream... muốn hôn anh.
Ngay khi hiện thực hóa đó ập đến Dream, thì một làn sóng nước biển cũng vậy, và Dream đã trở lại hiện thực khi anh ấy hét lên và George hét lên. Dream nhanh chóng lồm cồm đứng dậy, chìa tay ra cho George. Anh chấp nhận bàn tay mà không cần suy nghĩ nhiều, và được kéo lên.
Dream chọn cách phớt lờ và không nghĩ về những gì vừa xảy ra, anh ấy không muốn tự nuôi mình hy vọng hão huyền hay gieo rắc chúng vào lòng mình. Thay vào đó, anh ấy phá ra cười khi thấy George đã trở nên ướt sũng như thế nào, và đề nghị bộ ba tạm hoãn cuộc chiến của họ rồi trở lại xe để lấy một chút bữa tối và về nhà.
May mắn thay, Dream đã đoán trước kha khá thứ, và trải một chiếc khăn lên ghế của anh và George trước khi họ ngồi xuống để ghế không bị ướt. Dream không quan tâm đến việc cát có vào xe, đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng ghế ướt và có cát ư? Một cơn ác mộng từ Địa ngục.
---------------------George không biết chuyện gì vừa xảy ra. Một khoảnh khắc, anh đang chạy khỏi Dream, và khoảnh khắc tiếp theo, anh thì nằm ngửa trên cát, còn Dream ở trên người anh ấy. Đôi mắt anh mở to khi nhìn vào khoảnh khắc đó. Vị trí của họ...
George muốn di chuyển, để trượt ra khỏi Dream, nhưng vì một lý do nào đó mà anh không thể di chuyển, anh dán chặt vào một chỗ khi nhìn đôi mắt của Dream từ từ quét qua khuôn mặt mình, tròng mắt sáng hơn kể từ khi họ ở dưới ánh nắng cả ngày. Kết hợp điều đó với góc mặt trời chiếu sáng, thì anh ấy rất đẹp, suy nghĩ duy nhất lướt qua tâm trí của George là 'Anh ấy thật đẹp'.
Nhưng suy nghĩ đó đã thay đổi khi mắt anh chuyển sang đôi môi gần như đang trĩu xuống. Chúng trông thật mịn màng. 'Mình muốn hôn anh ấy.'
George không nhận ra mình đang nghĩ gì cho đến khi con sóng ập đến, và mãi sau đó, Dream mới đỡ anh đứng dậy. Anh không nhận ra cho đến khi ngồi xuống xe, liếc nhìn Dream, tập trung vào nụ cười khi anh ấy đáp lại điều gì đó mà Sapnap đã nói, và suy nghĩ đó lại xâm chiếm tâm trí anh.
Anh thực sự là đồ chết tiệt. Chết tiệt thật mà. (A/N: Tôi thực sự phát ốm vì những bình luận NSFW được để lại về điều này. Các bạn có thể không tôn trọng mong muốn chết tiệt này của tôi không?)
--------------------"McDonald's hay Wendy's?" Dream hỏi khi anh ấy vừa bước ra khỏi bãi đậu xe, liếc nhìn George trong khi anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, vẻ chìm đắm trong suy nghĩ.
"Của Wendy's!" Sapnap hét lên, khiến George giật mình.
"Hả?"
"McDonald's hay Wendy's, George?" Dream hỏi lại, mặc dù anh ấy đã biết câu trả lời.
"McDonald's, đương nhiên!"
Dream cười khẩy. "Chà Sapnap, hai chọi một nhá. Có vẻ như tối nay chúng ta sẽ có McDonald's." Anh ấy liếc qua gương chiếu hậu và thấy Sapnap đang nhìn anh ấy đầy hiểu biết. Anh ấy đảm bảo rằng Sapnap có thể nhìn thấy đôi mắt của mình, và sau đó đảo chúng với anh ta. Sapnap đảo mắt lại.
Không có nhiều cuộc trò chuyện trong xe như trước đó trong ngày, vì họ đói và mức năng lượng của họ đã giảm đáng kể. George cuối cùng gục đầu vào cửa sổ, ngủ gật, còn Sapnap thì bận tâm đến điện thoại trong phần lớn thời gian của chuyến đi, chỉ nhìn lên khi Dream đưa cho anh ta hai túi thức ăn để giữ cho chuyến xe trở về căn hộ của anh ấy.
Đã bảy giờ rưỡi tối cả ba mới về đến nơi. Các sự kiện lặp lại từ đêm hôm trước, họ ăn và bật những bộ phim ngẫu nhiên để xem sau khi tắm hết cát và nước biển mà họ thu thập được trong ngày. Sự khác biệt duy nhất là khi George ngủ gật trên chiếc ghế dài, Dream đã chìm vào giấc ngủ vài phút trước đó, và Sapnap, là một người bạn tuyệt vời, tắt TV và mạo hiểm lên giường của anh ta ngay.
Và nếu Dream thức dậy trong khi Sapnap tắt TV, anh ấy cũng sẽ không để lộ điều đó. Anh ấy chỉ chuyển mình khi nghe thấy tiếng đóng cửa, và đó chỉ là vòng tay ôm George và kéo anh lại gần mình hơn, bỏ qua cách trái tim anh ấy rung rinh sung sướng khi George hạnh phúc ôm lại anh ấy chặt hơn, thay vào đó tự nhủ rằng anh ấy đã có một ngày tuyệt vời và cho phép giấc ngủ chiếm lấy cơ thể của mình.
-To be continued-
A/N: Hãy nhớ, tránh đưa ra những bình luận mang tính khiêu dâm/NSFW!
George không muốn đứng dậy, hoặc thậm chí di chuyển vì một vấn đề. Toàn bộ phần trước của cơ thể anh thật ấm áp nhờ chiếc gối khá... dài mà anh đang nằm sấp lên trước, mặt quay sang bên phải. George áp mặt sâu hơn vào nguồn nhiệt của mình, và hít vào nhẹ nhàng, mũi anh tràn ngập mùi vani. George thích mùi hương đó.
Khi anh bắt đầu trôi trở lại từ miền cực lạc, George cảm thấy chiếc gối của anh cựa quậy từ bên dưới anh, và hít vào một hơi thật sâu-
Chờ đã, cái gì cơ?
George ngái ngủ ngẩng đầu khỏi lớp vải ấm và nhìn lên, rồi nhận ra hai điều.
Đầu tiên là chiếc gối anh đang nằm lên không phải là gối mà là cơ thể của Dream.
Thứ hai là Dream đang nhìn lại anh, cũng có vẻ buồn ngủ như anh cho đến khi não anh bắt đầu tự khởi động lại. George đột nhiên nhận ra rằng bàn tay phải của Dream đang đặt ở phía trên bên trái người anh, và bộ não của anh lại càng đông cứng hơn.
Và khi Dream tiếp tục thức dậy và xử lý tình huống, George càng bất động hơn, âm thầm lặp đi lặp lại một chuỗi những lời nguyền rủa trong tâm trí.
--------------------Dream không nhớ chiếc chăn của mình lại có cảm giác ấm áp như vậy, hay nặng nề như vậy. Hoặc tại sao chiếc chăn của anh ấy cũng lại giống như một bàn tay ôm lấy vai trái và một cánh tay đặt trên cánh tay anh ấy, hoặc tại sao nó cũng có cảm giác giống như một cánh tay khác, dang ra, đặt ngang vai trái của anh ấy.
Dream chợt cảm thấy tấm chăn của mình bị xê dịch, và rúc vào ngực mình.
Dream mở mắt ra. Đó không phải là một cái chăn.
Hơi thở của anh ấy dồn dập khi Dream nhận ra rằng George chính là thứ mà anh ấy cho là chăn của mình, chàng trai lớn tuổi hơn thực sự đang nằm trên người anh ấy và cuộn tròn vào ngực anh ấy.
Một lúc sau, Dream nhận ra rằng George cũng đang nhìn mình, ánh mắt ngày càng sắc nét hơn khi anh tỉnh dậy.
Họ nhìn nhau, im lặng. Dream cảm thấy bầu không khí quen thuộc ấy bây giờ bắt đầu quay lại xung quanh họ, và để tránh việc liên tục nhìn vào đôi mắt đẹp đó, anh ấy quay đầu sang trái và đọc thời gian trên chiếc đồng hồ báo thức đặt cạnh giường. Nó chỉ mới chạy được một phần tư quãng thời gian đến bảy giờ.
Còn quá sớm để thức dậy.
Đầu của Dream gục xuống gối, và anh ấy lại nhắm mắt. Còn quá sớm, anh ấy sẽ giải quyết chuyện này sau.
Bên cạnh đó, sự im lặng và nhìn chằm chằm đó không còn khó chịu nữa, nó chỉ cảm thấy kỳ lạ. Nhưng cũng dễ chịu đến lạ.
"Còn quá sớm để dậy," Dream lầm bầm. "Đi ngủ lại đi." Anh ấy hít một hơi thở sâu hơn cuối, lại nhanh chóng thiếp đi, và khi tâm trí anh ta quay cuồng trên bờ vực của ý thức, Dream có thể đã thề rằng anh ấy cảm thấy trong sáng và hoàn toàn hạnh phúc khi cảm thấy George tựa đầu vào ngực anh ấy và đặt tay lên vai anh, nắm nhẹ vải áo len của anh ấy, bắn những cơn ớn lạnh ấm áp qua vai và lên cổ anh ấy.
Phải, anh ấy sẽ giải quyết chuyện này sau.
---------------------Khi họ tỉnh dậy lần nữa, đã gần ba giờ trôi qua, và họ vẫn ở vị trí cũ mà họ đã chìm vào giấc ngủ.
Dream là người đầu tiên thức dậy lần thứ hai, và sau khi mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của George nằm trên ngực anh thật nhẹ nhàng, tay trái vẫn nắm chặt một góc của chiếc áo len, Dream ước thời gian sẽ ngừng trôi, để anh ấy có thể tận hưởng thậm chí nhiều hơn nữa.
Nhưng điều đó sẽ không xảy ra. Vì vậy, thay vào đó, Dream nhắm mắt lại và lấy tay huých vào một bên của anh.
"Để tớ đứng dậy nào," anh ấy khẽ lẩm bẩm. George thì không có chuyện đó, anh kêu lên một tiếng khó chịu, và vùi mặt vào ngực Dream rồi nắm chặt chiếc áo len của anh ấy hơn.
"George à," Dream cố gắng thử thêm lần nữa, lớn hơn một chút, "cậu có thể bỏ tớ ra chút được không? Tớ muốn đứng dậy." George đáp lại một tiếng rên rỉ nhỏ hơn, ngái ngủ. Dream bắt đầu cười.
"Kìa, sao cậu lại cứ ngủ trên người tớ như thế chứ." anh ấy nói và thúc vào George một lần nữa. George không trả lời, và Dream lại thúc vào anh, mạnh hơn một chút. Mở mắt ra lần nữa, anh ấy được chào đón bởi George đang ngẩng đầu lên và nhìn Dream qua đôi mắt khép hờ. George cáu kỉnh, và tựa cằm vào ngực Dream.
"Chào buổi sáng, đồ chết tiệt." Dream mỉm cười chào đón, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong bụng rồi trào lên lồng ngực. Anh ấy càng muốn quay mặt đi lại càng không thể. Anh ấy bị quyến rũ mất rồi.
George chớp mắt, tỉnh táo nhiều hơn. "Mấy giờ rồi?"
"Gần mười giờ sáng."
"Ừm."
George ý thức được rằng anh đang ôm chặt Dream, anh ý thức khá rõ về điều đó. Nhưng anh chọn không quan tâm, ít nhất là ngay lúc này, bởi vì trời ơi anh thật sự rất thoải mái, và thật khó để giữ được tỉnh táo.
"Cậu có thể bỏ tớ ra không, George?" Dream hỏi một cách lịch sự.
"Không, như này làm tớ thấy thoải mái." George trả lời. Anh nhìn thấy một ánh sáng lóe lên trong mắt Dream, nhưng trước khi anh có thể nhận xét về điều đó, George đột nhiên thấy bên trái của mình bị nắm lấy bởi chính bàn tay đang vỗ nhẹ vào vai anh và anh bị quăng mạnh về phía bên phải của mình. Chiến thắng, Dream nắm lấy tay George từ chỗ trên chiếc áo len, nhẹ nhàng thả tay anh ra và đứng dậy, để lại George sững sờ nhìn anh ấy sải bước ra khỏi phòng.
Được rồi, bây giờ đã đến lúc để quan tâm, mà tốt nhất là, nên hoảng sợ thì hơn. George đưa tay lên mặt, rồi đưa tay lên vuốt tóc. Cái quái gì vậy?
Và tại sao ngực anh lại cảm thấy nhẹ bẫng, và tại sao một nụ cười lại bắt đầu nở trên khuôn mặt của anh?
--------------------"Tớ đang tự hỏi khi nào cậu sẽ thức dậy đấy." Sapnap nhìn Dream giật mình, nhảy dựng lên. Ánh mắt anh ấy nhìn về phía Sapnap, hơi hoang mang, và anh ta cười khẩy. "Tớ nghĩ bây giờ thì cậu đã dậy rồi."
"Tớ đáng ra sẽ dậy sớm hơn một chút, nhưng thật khó để làm thế khi cậu bị đè xuống giường." Dream trả lời và cả hai đều im lặng.
"Điều đó thật-" Sapnap bắt đầu trêu chọc, khi khuôn mặt của Dream nhanh chóng đỏ lên.
"Không phải như vậy!" Dream la lên, trông bối rối vô cùng. Nhưng Sapnap đã nhận thức được điều đó. Anh ta đã dậy cách đây gần một giờ, và khi rời khỏi phòng ngủ dành cho khách, anh ta thò đầu vào phòng Dream để xem có ai đã dậy chưa, và ngạc nhiên khi thấy họ đang ôm nhau khá thân mật.
"Ừ, ừ, tớ biết mà." Sapnap trấn an, xua tay một cách miễn cưỡng. "Lúc nãy tớ đã thò đầu vào phòng và nhìn thấy hai người rồi." Mặt Dream đã đỏ giờ càng đỏ thêm.
"Chúng ta sẽ không nói về điều đó." Anh ấy cầu xin. Sapnap cười toe toét.
"Tại sao không cơ chứ? Không phải ngày nào cậu cũng được âu yếm crush như vậy đâu."
"Tối nay cậu ngủ ngoài trời." Dream chết lặng và quay người bước vào bếp.
"Cậu đã làm gì với cậu ấy nãy giờ vậy?" một giọng nói mới cất lên, và Sapnap quay đầu lại thì thấy George xuất hiện từ hành lang.
"Tất cả mọi thứ, cậu ấy là người tồi tệ nhất từ trước đến nay và tớ không biết tại sao tớ lại mời cậu ấy luôn." là câu trả lời đùa cợt của Dream, và George cười khúc khích.
"Đó là bởi vì cậu yêu tớ, và tớ là người mà cậu yêu thích mà." Sapnap chỉ trêu lại.
"Không, George mới là người mà tớ yêu thích." Sapnap nhìn má George nhanh chóng ửng hồng, và anh nhướng mày.
"Cậu đâu có phủ nhận việc yêu tớ đâu." Anh ta tiếp tục trêu chọc, mắt anh vẫn nhìn George, người đang quay mặt về phía cửa bếp đang mở, rất có thể đang nhìn về phía Dream.
"Bởi vì đó là sự thật mà." Dream thành thật nói, "Tớ yêu cậu, và tớ cũng yêu George nữa."
Lần này Sapnap thực sự nhướng mày với George khi sắc mặt anh trầm lại và anh ta lo lắng đưa tay qua.
"Awww, tớ cũng yêu cậu lắm, Dream!" Sapnap gọi, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.
"Chà, ít nhất hãy để tớ đi ra ngoài trước khi cậu nói với tớ rằng cậu yêu tớ." Dream bật cười từ trong bếp khi tủ lạnh đóng lại với một âm thanh nhẹ. Sapnap khịt mũi trước trò đùa của anh ấy, và lại để mắt đến George. Khi nhận thấy biểu hiện của George, anh ta tròn mắt ngạc nhiên.
Vẻ mặt của anh... Sapnap đã nhìn thấy ánh mắt đó trước đây. Anh ta đã thấy Rose nhìn anh ta giống như thế rất nhiều lần. Một cái nhìn của tình yêu thuần khiết, không hề bị dao động. (A/N: Nhanh chóng làm rõ-Khi tôi viết fic này vào tháng 6, Sapnap đang hẹn hò với một phụ nữ tên là Rose. Tôi có ấn tượng rằng một thời gian sau khi fic này được viết, họ đã chia tay. Tôi không ngại chấp nhận yêu cầu của ai đó về việc thay thế cô ấy với Karl khi họ đọc, nhưng xin đừng đùa về điều đó mỗi khi cái tên xuất hiện, sẽ hơi khó chịu khi bạn gặp quá nhiều lần như vậy :))
Chờ đã.
Đm chờ chút đã. Tuần này sẽ thú vị hơn rất nhiều.
--------------------"Dream, ý cậu là sao khi nói cậu không biết hôm nay chúng ta sẽ làm gì hả?" Sapnap hỏi, khi cả ba đang đứng trong bếp ăn bữa sáng nhanh chóng mà Dream ném cho, trứng và bánh mì nướng. Anh ấy nhấp một ngụm cà phê và cắn thêm một miếng bánh mì nướng bơ.
"Chà, tớ không muốn ép các cậu làm điều mà các cậu không muốn, vì vậy tớ sẽ để hai cậu lên kế hoạch trong tuần này." Dream trả lời khi anh ấy cầm lấy đĩa và cái cốc rỗng của mình và bước đến chỗ bồn rửa, rửa sạch chúng.
"Nhưng tớ còn không biết là có những cái gì ở Florida." George nói. Anh nhét phần còn lại của chiếc bánh mì nướng với mứt ngọt vào miệng và rót đầy cốc với nước táo mà Dream đã mua.
"Vậy còn ra biển thì sao? Thời tiết hôm nay rất thích hợp đấy."
"Tớ khá là thích ý kiến đấy đấy." Sapnap nói, tiếp theo là George nói "Nghe hay đấy."
"Tuyệt." Dream mỉm cười đáp. "Hãy chuẩn bị sẵn sàng, và chúng ta có thể đi ra ngoài."
--------------------George chết mất thôi.
"Nóng quá!" anh rên rỉ, dùng tay quạt cho mình. "Hai người mặc quần thế nào, ở ngoài này cảm giác như cái lò nướng!"
"Trời không nóng đâu, chỉ hơi ẩm thôi." Dream trả lời khét lẹt khi anh ấy quay xe xuống một con đường khác. "Cuối cùng thì cậu cũng sẽ quen thôi."
"Đồ bạn tồi." George nhận xét trong hơi thở, Dream và Sapnap cười khúc khích. George đang ngồi ở ghế hành khách phía trước của xe, Sapnap ở phía sau, chỗ ngồi được chọn sau một trò oẳn tù tì rất căng thẳng, gần như trở thành một thứ gì đó giống "oẳn tù tì, tôi sẽ đánh bạn với giày của tôi" nhiều hơn. George lắc đầu cười với tràng cười của họ, và liếc nhìn Dream lần thứ mười một, nụ cười của anh ngày càng dịu hơn.
Sapnap giả vờ như anh ta không theo dõi sự việc với một nụ cười vô cùng thích thú.
Phần còn lại của chuyến xe đầy những trò đùa và cãi vã vui vẻ giống nhau, và George phàn nàn về cái nóng, cuối cùng đã hét lên "Cậu thử đến London một tuần mà xem, nó không thể nóng đến mức này!" vào Sapnap, khiến anh ta tinh nghịch tát vào vai George và khiến Dream bật cười sảng khoái khi anh ấy dắt xe vào một chỗ đậu tốt, khi đã đến bãi biển.
Đáng ngạc nhiên là bãi biển không đông đúc như Dream tưởng tượng, đó luôn là một điều tốt. Quyết định chiêu đãi những người bạn của mình, anh ấy đưa họ đến quầy hình nón tuyết gần đó, nơi đánh dấu sự khởi đầu của một con đường lát ván dài, nơi bộ ba tự do đi dạo khi họ ăn cốc đá bào có hương vị mà họ chọn.
"Chúa ơi, ngoài này nóng quá." George lại một lần nữa phàn nàn. Đảo mắt, Sapnap chọc ngón tay vào cốc đá bào của mình và nắm lấy một đống băng nhỏ.
"Cái này sẽ làm cậu mát hơn đấy." Anh ta thản nhiên đáp, và bỏ chỗ băng xuống lưng áo của George qua lỗ cổ, khiến George thét lên một tiếng giết người khi băng dính đầy lưng.
"CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ SAPNAP?" Dream hoàn toàn bị cơn tức giận của George khiến anh hét lên với một tràng cười tắc thở dữ dội, gấp đôi người lại và ôm chặt bụng. George bỏ vẻ mặt giận dữ của mình và cười với Dream, nhìn anh ấy không giữ được bình tĩnh với nụ cười lớn và đôi mắt lấp lánh.
"Cái gì chứ, không có 'cảm ơn' à?" Sapnap hỏi khi Dream đã có thể thở trở lại.
"Không, thay vào đó, cậu đang được một cái 'đệch mợ cậu'." George trả lời.
"Tớ thề là tớ vừa nghe thấy tiếng Bad la 'Chú ý ngôn từ!*' trong đầu." Dream nhận xét, giọng hơi run vì sợ hãi. Cả ba người họ bắt đầu cười, hoàn thành cốc đá bào của họ và ném mấy cái vỏ đi.
*'Language!', câu nói mang tính thương hiệu của Badboyhalo.
Họ tiếp tục đi dạo quanh một số nơi, Sapnap nhìn hai người bạn của mình có ánh mắt khao khát giống nhau khi người kia không nhìn họ, và anh ta muốn cười ha hả vào mặt họ.
Ôi giời ơi, anh ta phải né họ ra thôi, nó đang giết chết anh ta đấy.
"Tớ muốn xây một lâu đài cát," anh bắt đầu, thu hút sự chú ý của hai người kia. Cả ba người họ dừng bước, và Sapnap biết anh ta đã đụng trúng sở thích của họ.
"Cái gì cơ, cậu có năm không*?" Dream nói đùa, nhưng thực sự có vẻ quan tâm.
*Câu Dream nói là "Are you five?", câu đúng là Are you fine?: Cậu có ổn không? 'five' đọc giống 'fine' :D
"Tớ năm rưỡi nhá, cám ơn nhiều!" Sapnap trả lời một cách mỉa mai. George đảo mắt, cười khúc khích. "Nhưng nghiêm túc mà nói, chúng ta hãy tổ chức một cuộc thi xây lâu đài cát."
"Liệu cuộc thi này có kết thúc bằng việc phá hoại tất cả và ai đó sẽ phải ngủ bên ngoài không?" George hỏi.
"Không hứa hẹn gì đâu." Sapnap trả lời với một nụ cười.
"Làm thôi." Dream nhún vai nói. Ba người họ có chung một cái nhìn cạnh tranh, và đồng thời bắt đầu chạy nước rút về phía đại dương để tìm cát ướt.
------------------Đã lâu lắm rồi kể từ khi Dream xây một lâu đài cát trên bãi biển, nhưng anh ấy sẽ không để điều đó ngăn cản mình.
Và cũng không phải chuyện George trông hấp dẫn một cách bất công dưới ánh mặt trời khi anh mỉm cười chiến đấu với bãi cát, đưa tay kéo lên xuống đống cát mà anh đang cố gắng tạo thành một lâu đài.
Được rồi, Dream đã nói dối, George tiếp tục làm anh ấy mất tập trung đến mức anh ấy không thể để tâm vào lâu đài cát của riêng mình trong hơn năm phút liên tục.
Lúc Sapnap gọi là hết giờ, thì đã khoảng bốn giờ chiều. Hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhưng chỉ là ba mươi phút với Dream. Cả ba người họ đứng dậy, George và Dream bước đến lâu đài của Sapnap.
Nó... không sao. Rõ ràng là anh ta đã cố gắng xây dựng một thứ gì đó, và nếu thứ đó là một đống cát bị cắt xén thì anh ta đã giành được vị trí đầu tiên. Nhưng đó là một cuộc thi lâu đài cát, vì vậy Sapnap tình cờ nhún vai trong khi George và Dream cười khúc khích với cục cát của anh ta.
"Thật là thảm hại." Dream thở ná thở.
"Xin lỗi, dù sao tớ cũng không lớn lên ở những bãi biển." Sapnap biện hộ, nhưng dù sao cũng khịt mũi.
Cả ba sau đó đi đến lâu đài của George, trông đẹp hơn rất nhiều so với lâu đài của Sapnap. Của anh trông giống một lâu đài hơn, nếu các lâu đài trông giống như những khối lập phương vững chắc với một phần lớn bị thiếu từ phía dưới.
"Chuyện quái gì xảy ra phần dưới đó vậy?" Sapnap nhận xét, chỉ ra phần cát còn thiếu.
"Đó là chỗ cánh cửa." là câu trả lời của George, anh hành động như thể đó là điều hiển nhiên. Dream và Sapnap cười, còn George thì cười khúc khích.
Khi họ đến chỗ của Dream, anh ấy gần như không có thời gian để trình bày thành quả công việc của riêng mình trước khi George vấp phải lâu đài của anh ấy, vấp trên cát và ngã trực diện vào nó.
"George! Lâu đài của tớ!" Dream hét lên. "Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
"Sapnap đẩy tớ!" George hét lại, phủi cát trên mặt và nhanh chóng đứng dậy. Dream quay lại nhìn Sapnap, người đang đứng bên lâu đài cát của George.
"Không, tớ không có, cậu đang nói dối!" Sapnap gọi lại. Dream quay lại với George, người vẫn đang cố lấy cát ra khỏi người anh. Tinh nghịch, Dream đã đá một ít cát vào mắt cá chân của George.
Anh ấy bị bắt quả tang với một ánh mắt rực lửa, và cát bị đá trở lại.
Dream và George không mất thời gian để đuổi theo nhau trên bãi biển cố gắng ném những nắm cát xuống áo hoặc trên tóc của nhau. Sapnap bình tĩnh theo dõi từ xa bằng một chiếc điện thoại và ghi âm lại để sau này gửi cho Bad.
Và nó chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi một trong số họ bị vấp ngã. Nạn nhân là George, người đã vấp ngã vì chân vướng phải cát ướt, và ngã xuống. Không lường trước được hành động đó, Dream không kịp dừng lại và đâm thẳng vào George, xô ngã cả hai, Dream dùng tay đỡ lấy chính mình.
George đã quay đầu khi họ ngã, và lại ngã ngửa ra. Với cách Dream đỡ lấy chính mình, anh ấy đang giữ cơ thể của mình với cánh tay đặt ở hai bên vai của George. Đôi mắt họ mở to khi họ phân tích vị trí của họ, nhưng khi Dream chuẩn bị đứng dậy, anh ấy nhìn vào đôi mắt của George được sưởi ấm bởi ánh mặt trời lúc hoàng hôn, và đột nhiên thấy mình không thể đứng dậy khi bầu không khí ngày hôm trước đã ổn định giữa họ quay trở lại. Dream không thể rời đi chỗ khác, cũng không thể nhìn đi chỗ khác.
Đôi mắt anh ấy từ từ đảo quanh khuôn mặt của George và xem xét từng chi tiết nhỏ. Những màu nâu trong mắt anh, một lượng cát tương đối nhiều phủ khắp mái tóc đen mềm như tuyết của anh, và cát cũng dính vào mặt anh nữa. Ánh mắt anh ấy lướt qua đôi môi mềm mại hơi hé mở vì ngạc nhiên, và một cảm giác thôi thúc ấm áp đột nhiên từ bụng vào lồng ngực anh ấy.
Dream... muốn hôn anh.
Ngay khi hiện thực hóa đó ập đến Dream, thì một làn sóng nước biển cũng vậy, và Dream đã trở lại hiện thực khi anh ấy hét lên và George hét lên. Dream nhanh chóng lồm cồm đứng dậy, chìa tay ra cho George. Anh chấp nhận bàn tay mà không cần suy nghĩ nhiều, và được kéo lên.
Dream chọn cách phớt lờ và không nghĩ về những gì vừa xảy ra, anh ấy không muốn tự nuôi mình hy vọng hão huyền hay gieo rắc chúng vào lòng mình. Thay vào đó, anh ấy phá ra cười khi thấy George đã trở nên ướt sũng như thế nào, và đề nghị bộ ba tạm hoãn cuộc chiến của họ rồi trở lại xe để lấy một chút bữa tối và về nhà.
May mắn thay, Dream đã đoán trước kha khá thứ, và trải một chiếc khăn lên ghế của anh và George trước khi họ ngồi xuống để ghế không bị ướt. Dream không quan tâm đến việc cát có vào xe, đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng ghế ướt và có cát ư? Một cơn ác mộng từ Địa ngục.
---------------------George không biết chuyện gì vừa xảy ra. Một khoảnh khắc, anh đang chạy khỏi Dream, và khoảnh khắc tiếp theo, anh thì nằm ngửa trên cát, còn Dream ở trên người anh ấy. Đôi mắt anh mở to khi nhìn vào khoảnh khắc đó. Vị trí của họ...
George muốn di chuyển, để trượt ra khỏi Dream, nhưng vì một lý do nào đó mà anh không thể di chuyển, anh dán chặt vào một chỗ khi nhìn đôi mắt của Dream từ từ quét qua khuôn mặt mình, tròng mắt sáng hơn kể từ khi họ ở dưới ánh nắng cả ngày. Kết hợp điều đó với góc mặt trời chiếu sáng, thì anh ấy rất đẹp, suy nghĩ duy nhất lướt qua tâm trí của George là 'Anh ấy thật đẹp'.
Nhưng suy nghĩ đó đã thay đổi khi mắt anh chuyển sang đôi môi gần như đang trĩu xuống. Chúng trông thật mịn màng. 'Mình muốn hôn anh ấy.'
George không nhận ra mình đang nghĩ gì cho đến khi con sóng ập đến, và mãi sau đó, Dream mới đỡ anh đứng dậy. Anh không nhận ra cho đến khi ngồi xuống xe, liếc nhìn Dream, tập trung vào nụ cười khi anh ấy đáp lại điều gì đó mà Sapnap đã nói, và suy nghĩ đó lại xâm chiếm tâm trí anh.
Anh thực sự là đồ chết tiệt. Chết tiệt thật mà. (A/N: Tôi thực sự phát ốm vì những bình luận NSFW được để lại về điều này. Các bạn có thể không tôn trọng mong muốn chết tiệt này của tôi không?)
--------------------"McDonald's hay Wendy's?" Dream hỏi khi anh ấy vừa bước ra khỏi bãi đậu xe, liếc nhìn George trong khi anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, vẻ chìm đắm trong suy nghĩ.
"Của Wendy's!" Sapnap hét lên, khiến George giật mình.
"Hả?"
"McDonald's hay Wendy's, George?" Dream hỏi lại, mặc dù anh ấy đã biết câu trả lời.
"McDonald's, đương nhiên!"
Dream cười khẩy. "Chà Sapnap, hai chọi một nhá. Có vẻ như tối nay chúng ta sẽ có McDonald's." Anh ấy liếc qua gương chiếu hậu và thấy Sapnap đang nhìn anh ấy đầy hiểu biết. Anh ấy đảm bảo rằng Sapnap có thể nhìn thấy đôi mắt của mình, và sau đó đảo chúng với anh ta. Sapnap đảo mắt lại.
Không có nhiều cuộc trò chuyện trong xe như trước đó trong ngày, vì họ đói và mức năng lượng của họ đã giảm đáng kể. George cuối cùng gục đầu vào cửa sổ, ngủ gật, còn Sapnap thì bận tâm đến điện thoại trong phần lớn thời gian của chuyến đi, chỉ nhìn lên khi Dream đưa cho anh ta hai túi thức ăn để giữ cho chuyến xe trở về căn hộ của anh ấy.
Đã bảy giờ rưỡi tối cả ba mới về đến nơi. Các sự kiện lặp lại từ đêm hôm trước, họ ăn và bật những bộ phim ngẫu nhiên để xem sau khi tắm hết cát và nước biển mà họ thu thập được trong ngày. Sự khác biệt duy nhất là khi George ngủ gật trên chiếc ghế dài, Dream đã chìm vào giấc ngủ vài phút trước đó, và Sapnap, là một người bạn tuyệt vời, tắt TV và mạo hiểm lên giường của anh ta ngay.
Và nếu Dream thức dậy trong khi Sapnap tắt TV, anh ấy cũng sẽ không để lộ điều đó. Anh ấy chỉ chuyển mình khi nghe thấy tiếng đóng cửa, và đó chỉ là vòng tay ôm George và kéo anh lại gần mình hơn, bỏ qua cách trái tim anh ấy rung rinh sung sướng khi George hạnh phúc ôm lại anh ấy chặt hơn, thay vào đó tự nhủ rằng anh ấy đã có một ngày tuyệt vời và cho phép giấc ngủ chiếm lấy cơ thể của mình.
-To be continued-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com