TruyenHHH.com

6789

Việt Cường pov:

Tôi là Việt Cường năm nay tròn 20 nay là ngày mà tôi cho là hạnh phúc nhất cuộc đời có lẽ vì gả cho người mình thương chăng? Có lẽ là vậy,suốt buổi đám cưới tôi cười không khép môi được,mắt nhìn về phía chàng trai tôi thương.

À quên giỏi thiệu sơ qua nhỉ,anh ấy là Phạm Duy Thuận hơn tôi 2 tuổi,chúng tôi quen từ lúc nhỏ, không nghĩ là lại về chung một nhà,nhìn anh hôm nay đẹp đẽ làm sao ấy.

____

Duy Thuận pov:

Nhìn về phía em mà nỡ nụ cười tươi, không phải vì hạnh phúc mà cưới được em,nhìn em thật giống chị em làm sao,từ nét cười đến đôi mắt,y chang người con gái tôi thương.

Tôi cưới chỉ vì em giống cô ấy,ngày nhỏ qua nhà em chơi chỉ vì nhìn chị em một chút,nếu ngày đó tôi cứng rắn hơn chút không đi học xa, giờ có lẽ người đứng đây là chị em không phải em,nhìn xuống một góc bàn,ánh mắt luyến tiếc dành cho cô ấy.

____

Ngày hôm đó đám cưới diễn ra suông sẻ không có chướng ngại gì,em ngồi trong phòng mà đợi anh,đung đưa chân ngắm nhìn căn buồng của hai người,đi dạo xung quanh em thấy một hộp gì đấy tò mò cũng cầm lên xem.

Anh vừa tiếp khách xong,đi vào thấy em cầm hộp đồ vội giật lấy mà cất đi,quay lại nhíu mày nhìn em.

Duy Thuận:tôi có cho em đụng vào đồ chưa? Em biết tánh tôi mà Cường

Việt Cường mím nhẹ môi em biết anh không thích ai chạm vào đồ khi anh không cho,cúi mặt nhỏ giọng mà xin lỗi.

Việt Cường:em xin lỗi cậu,em không biết đồ quan trọng của cậu,em sẽ không dám nữa.

Anh không nói gì,bỏ mặc em ở đó,leo lên giường mà nằm xuống nghỉ ngơi,Việt Cường mím chặt môi cũng đi lên giường nằm,em muốn ôm liền bị Duy Thuận tránh sang một bên,rụt tay lại mà nhìn bóng lưng anh mà buồn hiu,chắc do nay anh mệt thôi em tự an ủi mình mà thiếp đi.

_______________

Có sinh tử văn!

By:Minh Luân

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com