TruyenHHH.com

5.[ĐM/Edit] Huỷ Hôn

63

Onho_cuaCu

Editor: Anda.
Beta: Cú.
-Còn rất lâu nữa hai cái đứa này mới về chung một nhà, các cậu cứ nhâm nhi từ từ ha.
______________
Hai năm sau.

Hai y tá đẩy chiếc xe chăm sóc đa chức năng về phía trung tâm điều phối, vừa đi vừa trò chuyện.

"Nghe nói bác sĩ mới xuất sắc của năm nay là bác sĩ Tiểu Sầm, đúng không nhỉ?"

"Đúng rồi, mặc dù chưa trao giải nhưng chắc chắn là thế. Trong lứa của bác sĩ Sầm, có ai giỏi hơn anh ấy đâu, ai cũng thấy điều đó mà."

Đúng lúc đó, một bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra, chạm mặt họ.

"Tình cờ thật, Phó Chủ nhiệm Mạc."

Phó Chủ nhiệm Mạc "ồ" một tiếng rồi ghé lại gần: "Mọi người nói hai cô tinh thông mọi thứ, cho tôi hỏi một chút, bác sĩ Sầm thật sự không có alpha à?"

Một trong hai y tá nhỏ giọng, nói: "Tôi nghe bác sĩ Hứa nói qua là không có."

Phó Chủ nhiệm Mạc chậc một tiếng.

Y tá trêu: "Phó Chủ nhiệm Mạc cũng có tâm tư này à?"

Phó Chủ nhiệm Mạc đáp: "Có chứ, nhưng..."

Y tá khác liền nói: "Vậy thì theo đuổi đi."

Nhắc đến chuyện này, Phó Chủ nhiệm Mạc liền bực mình: "Theo cái gì mà theo, cô tưởng tôi chưa thử à? Người ta chẳng thèm nói thêm với tôi câu nào, mà hẹn cũng không hẹn ra được!"

Y tá ngạc nhiên: "Khó theo đuổi vậy à? Nhưng cũng phải nói, người được xem là người đẹp của Khoa Chỉnh hình như bác sĩ Hứa, cũng nói với tôi những điều này."

Phó Chủ nhiệm Mạc ngạc nhiên: "Cũng không nói thêm câu nào với bác sĩ Hứa sao?"

Y tá lắc đầu: "Không có."

Phó Chủ nhiệm Mạc cảm thấy được an ủi phần nào.

Hai y tá còn định nói thêm nhưng đột nhiên Phó Chủ nhiệm Mạc thay đổi thái độ, quát lên: "Hai cô còn làm gì đó? Nhanh chóng làm việc đi!"

Hai y tá giật mình, đang thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra thì nơi khóe mắt, họ thấy Sầm Chân Bạch đang từ phía cuối hành lang đi tới.

Lúc này, họ đã hiểu rõ mọi chuyện.

Nhưng... họ cũng không thể nào rời mắt.

Bác sĩ Sầm quả thực rất đẹp.

Omega mảnh khảnh, gương mặt nhỏ nhắn, khoác áo blouse trắng đơn giản bên ngoài bộ đồ phẫu thuật, khi cậu bước đi, tà áo blouse khẽ lướt qua bắp chân.

Phó Chủ nhiệm Mạc tiến tới: "Bác sĩ Sầm, đang làm gì đấy?"

Sầm Chân Bạch lễ phép đáp: "Chào Phó Chủ nhiệm Mạc, tôi vừa kiểm tra phòng bệnh xong."

Phó Chủ nhiệm Mạc hỏi tiếp: "Thế giờ cậu đi đâu?"

Sầm Chân Bạch giữ khoảng cách: "Tôi đang chuẩn bị đi gặp Chủ nhiệm Phương."

Phó Chủ nhiệm Mạc nhìn bảng ghi chú cực kỳ rõ ràng trong tay Sầm Chân Bạch, vừa vui mừng vừa buồn bã: "Sao không để cậu về nhóm tôi nhỉ, mấy đứa thực tập sinh của tôi suốt ngày làm phiền tôi thôi."

Sầm Chân Bạch nói: "Phó Chủ nhiệm Mạc vất vả rồi."

Phó Chủ nhiệm Mạc theo Sầm Chân Bạch tới thang máy.

Khi người đã đi rồi, hai y tá mới thở dài: "Đồ hai mặt! Đáng đời không theo đuổi được bác sĩ Sầm!"

Sau khi chia tay Phó Chủ nhiệm Mạc tại thang máy, Sầm Chân Bạch lên tầng năm để đến văn phòng. Hiện giờ, cậu mới tốt nghiệp được một năm, vẫn đang là bác sĩ nội trú, vị trí thuộc bậc thấp trong hệ thống y tế, cậu được phân công làm việc dưới sự hướng dẫn của Chủ nhiệm Phương.

Khi thấy Sầm Chân Bạch, Chủ nhiệm Phương lên tiếng: "Chân Bạch đến rồi à, qua đây giúp tôi viết bệnh án."

Sầm Chân Bạch gật đầu: "Vâng."

Cậu học ở Trường Y liên hợp hai năm, năm nào cũng nhận được học bổng đứng đầu.

Ký túc xá của cậu là phòng bốn người, cực kỳ đơn sơ, có giường tầng và bàn học ở dưới. Trần nhà rơi vụn, giường thì kêu cọt kẹt, thậm chí nhà vệ sinh còn bốc lên mùi cống thoát nước.

Nhưng Sầm Chân Bạch cảm thấy rất thoải mái, các bạn cùng phòng cũng rất tốt. Một người nuôi mèo, hai người còn lại xin vào ký túc xá cho phép nuôi thú cưng chỉ vì muốn được vuốt mèo.

Người kia xoa đầu con mèo: "Tôi thấy con này chẳng giống mèo chút nào."

So với mèo bình thường, con mèo này to hơn gấp đôi, tai dài hơn, răng cũng nhọn hơn.

Sầm Chân Bạch nói: "Nó là mèo rừng."

Người đó sững sờ, lập tức không dám chạm vào nữa: "Cái gì?! Đây chẳng phải là động vật hoang dã sao?"

Sầm Chân Bạch lại nói: "Người nhà tôi mang từ hành tinh khác về, đừng lo, hợp pháp mà."

Trong khoảng thời gian đó, cậu đã nhiều lần về Hoắc gia, mỗi khi Giang Gia Năng đi công tác về, bà đều báo với Sầm Chân Bạch một tiếng. Nếu không có lớp, cậu sẽ về ngay, còn nếu có lớp, cậu cũng xin nghỉ để về.

Giang Gia Năng thường dẫn cậu đi ăn món ngon, dạo phố, mua sắm và tận hưởng mọi thứ. Có lần, bà còn nhắc đến Hoắc Ngưỡng: "Thực ra tình trạng của Hoắc Ngưỡng dạo này không tốt lắm, đưa vào viện mà cũng chẳng có kết quả rõ ràng, không biết phải làm sao."

Không lạ gì khi Sầm Chân Bạch nhận thấy gần đây Giang Gia Năng có vẻ tiều tụy hơn, cậu hỏi: "Là do vấn đề ở tuyến thể sao?"

"Không, là về mặt tinh thần..." Giang Gia Năng bối rối, không biết phải miêu tả như thế nào, bà suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nó cảm thấy như mình đã mất vợ."

Sầm Chân Bạch: "...?"

Quầng thâm dưới mắt Giang Gia Năng hiện lên rất rõ, vốn dĩ bà và Hoắc Khải đã rất bận rộn vì đảm nhận chức vụ cao, giờ lại thêm lo lắng cho con trai, bà thở dài: "Có lẽ vì hai đứa có độ tương hợp quá cao, tỷ lệ 100% thật sự rất hiếm, toàn Liên Minh chưa đến mười cặp."

Sầm Chân Bạch nhẹ nhàng hỏi: "Vậy cháu có thể giúp gì không?"

Giang Gia Năng thăm dò: "Cháu có thích Hoắc Ngưỡng không?"

Sầm Chân Bạch không biết mình cảm thấy thế nào, nhưng cậu chỉ có thể nhớ lại khoảnh khắc Hoắc Ngưỡng ném thẻ ngân hàng vào mặt cậu và nói những lời đó, hay khi cậu nhìn thấy cặp kính mà Vu Tiểu Ngư tặng mình bị hỏng, cậu vừa buồn vừa tức giận, kèm theo đó là thất vọng vô tận đối với Hoắc Ngưỡng.

Thấy omega im lặng, Giang Gia Năng cười: "Thực lòng mà nói, Hoắc Ngưỡng là con trai cô, nhìn nó như vậy, cô rất đau lòng. Nhưng nếu con không có tình cảm với nó thì cũng không thể bị nó ràng buộc cả đời được."

Sầm Chân Bạch không nói gì.

Giang Gia Năng tiếp tục: "Giờ nó đang uống thuốc, còn sau này thế nào thì phải chờ nó tự vượt qua thôi."

Thời gian trôi qua, cuối cùng Sầm Chân Bạch cũng tốt nghiệp với thành tích xuất sắc và được công nhận là sinh viên tốt nghiệp ưu tú, thành công vào làm tại bệnh viện Trung Xuyên.

Hiện tại, cậu đã làm việc ở Bệnh viện Trung Xuyên được một năm.

Chủ nhiệm Phương đang khám bệnh, rõ ràng rất coi trọng cậu: "Chút nữa có một ca phẫu thuật, cậu đi theo tôi, đứng bên cạnh mà xem."

Sầm Chân Bạch khá ngạc nhiên: "Vâng, cảm ơn Chủ nhiệm."

Chủ nhiệm Phương gật đầu.

Ra khỏi phòng phẫu thuật đã là một buổi sáng trôi qua, những bác sĩ cùng đợt với Sầm Chân Bạch rủ cậu đi ăn trưa ở căn tin.

Đồ ăn ở bệnh viện Trung Xuyên cũng tạm ổn, ba món một canh chỉ mười mấy đồng.

Tivi treo trên tường đang phát tin tức: "Vào sáng sớm ngày 7 tháng 3 theo giờ địa phương, Truyền thông ngôi sao thứ ba đưa tin lực lượng vũ trang của Lục Tinh đã phóng nhiều tên lửa vũ trụ về hướng khu bảy của Tam Tinh."

Người ngồi cạnh Sầm Chân Bạch nói: "Ài, chiến tranh lại bắt đầu rồi... lại có nhiều người chết nữa."

"Mừng là tinh của chúng ta không có chiến tranh."

"Ngớ ngẩn thật, chỉ mới vài năm trước thôi, khu sáu và một vừa đánh nhau xong, giờ vẫn còn đang thiết lập lại hòa bình."

Tin tức tiếp tục: "Thượng tướng Hoắc Khải tuyên bố hành tinh của chúng ta sẽ cử mười đội quân hỗ trợ tiến về phía Tam Tinh."

"Hả?" Người đó lại nói: "Vậy người của chúng ta sẽ chết à."

"Đừng nói từ chết, xui xẻo lắm, biết đâu tất cả đều chiến thắng trở về thì sao?"

"Cậu nghĩ có khả năng đó sao? Chiến tranh thì phải có người chết."

Sầm Chân Bạch ăn rất nhanh, cậu bưng khay thức ăn đứng lên nói với mọi người: "Tôi đi trước đây."

Có người nói: "Lại ăn ít thế à?"

Sầm Chân Bạch cười nhẹ: "Tôi no rồi, tối nay trực đêm, giờ tôi đi ngủ bù."

Một người khác rên rỉ: "Aaa, tui cũng phải trực đêm, khổ quá đi mấtttttt!"

——

"Bác sĩ Sầm, tôi đến thay ca."

6 giờ chiều, sau khi thức trắng đêm và làm việc suốt cả ngày, sắc mặt Sầm Chân Bạch tái nhợt. Đặc biệt là tối hôm qua có bệnh nhân đột ngột gặp sự cố, cả ngày hôm nay cậu cũng rất bận rộn.

"Làm phiền rồi." Cậu đứng dậy bước ra ngoài, trở về phòng nghỉ.

Đi được nửa đường cậu bỗng nghe thấy tiếng bánh xe của giường cấp cứu lao nhanh tới từ phía sau, theo phản xạ, cậu nép vào tường.

Người trên giường đầy máu me, khuôn mặt biến dạng không thể nhìn rõ, phần ngực và bụng đầy máu thịt lẫn lộn, cánh tay rơi thõng ra ngoài giường.

Cảnh tượng như vậy cậu đã chứng kiến vài lần, Sầm Chân Bạch cúi đầu rẽ vào phòng nghỉ, cởi áo blouse trắng, gấp lại cẩn thận rồi cất vào tủ đồ cá nhân.

Bác sĩ Vương cũng vào phòng nghỉ, hai người chào nhau, sau đó Sầm Chân Bạch vào phòng vệ sinh rửa mặt. Cậu quá mệt, chỉ muốn nhanh chóng về nhà ngủ.

Hiện tại cậu đang sống trong căn hộ nhỏ mà Giang Gia Năng và Hoắc Khải đã cho cậu—kể từ khi bị tấn công một lần, dù chỉ bị xước nhẹ ở tay nhưng Giang Gia Năng nhất quyết không cho cậu sống một mình bên ngoài nữa.

Cậu đeo ba lô lên, bước ra khỏi phòng nghỉ.

Cuối hành lang của tầng này là phòng cấp cứu, cậu nhìn thấy người bị thương nặng lúc nãy đã được đưa ra ngoài, trên người phủ một tấm vải trắng.

Hàng mi của Sầm Chân Bạch khẽ rung, cậu thì thầm: "An nghỉ nhé."

Đang định rời đi, bất chợt cậu ngửi thấy pheromone quen thuộc.

Rất nhạt, gần như biến mất nhưng mũi cậu vẫn bắt được.

"Đã thông báo cho thượng tướng chưa? Ít nhất cũng phải để thượng tướng nhìn thấy con trai mình lần cuối chứ, thiếu tá Hoắc..."

Đồng tử của Sầm Chân Bạch co rút lại, cậu nhìn về phía đó.

Họ Hoắc.

Vì nhiều lý do, cậu rất nhạy cảm với họ này.

Những người đứng bên cạnh thi thể mặc quân phục, người nằm trên giường có vóc dáng của một alpha, nhưng Hoắc Ngưỡng... đâu có gầy như vậy?

Đã lâu rồi cậu không nghe đến cái tên này, nó bỗng trở nên xa lạ.

Sầm Chân Bạch không phải người sẽ nghĩ lung tung trước khi có đủ thông tin, nhưng ngay lúc này, cậu đứng im tại chỗ, không dám bước tới.

Một lúc lâu sau, cậu bước tới, không do dự mà lật tấm vải trắng lên, để lộ khuôn mặt của người đó.

Không phải.

Những người mặc quân phục kinh ngạc trước hành động của cậu: "Cậu làm gì vậy?!"

Sầm Chân Bạch không biểu cảm, đắp lại tấm vải: "Xin lỗi."

Phía sau vang lên giọng của bác sĩ Vương: "Bác sĩ Sầm, còn chưa đi à?"

Mấy người mặc quân phục thấy cậu là bác sĩ thì không nói gì thêm.

Sầm Chân Bạch quay đầu lại, cậu cảm nhận được bác sĩ Vương đang đứng ngay sau lưng mình. Ánh mắt cậu theo phản xạ di chuyển về phía sau, nhưng đến giữa chừng, cậu đột nhiên khựng lại.

Qua vai bác sĩ Vương, xuyên qua đám người đi lại trên hành lang, tiếng ồn ào và tiếng khóc lóc vang lên bên tai.

Ánh mắt cậu tập trung, mọi thứ dần trở nên rõ ràng.

Cậu và Hoắc Ngưỡng chạm mắt nhau.

Alpha thực sự đã thay đổi rất nhiều, người cao ráo hơn, dáng đứng thẳng tắp, đường nét gương mặt sắc sảo, khóe môi cũng khẽ nhếch xuống.

Trên tay áo của bộ quân phục, vải bị rách một đường, để lộ vết thương sâu.

Pheromone "mùi khói" đang tràn ra từ chỗ đó.

Điều quan trọng nhất là đôi mắt vốn tràn đầy kiêu ngạo lại tự tin của hắn giờ đây đã trở nên trầm lắng và sắc lạnh sau thời một gian dài.

Sầm Chân Bạch không nói gì, Hoắc Ngưỡng cũng vậy.

"Anh Chân Bạch!" Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

Cửa thang máy mở ra, Dụ Chương từ bên trong bước tới: "Sao anh vẫn chưa đi? Không phải đã trực xong ca đêm rồi sao?"

Sầm Chân Bạch khẽ ngẩn người: "Ừ, giờ tôi chuẩn bị đi đây."

Dụ Chương mặc đồng phục y tá: "Mau về ngủ đi, nhìn quầng thâm dưới mắt anh kìa."

Sầm Chân Bạch đồng ý.

Cậu quay đầu lại, alpha đã rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com