4 Edit Og My Nhan Kieu Diem Bi Hien Te Sau Nam Thang Vo Han Luu
◎ Nhiều chuyện ◎Sương trắng biến mất, khung cảnh bên ngoài trường và những nơi mà Vân An cùng mọi người vẫn đi qua mỗi ngày trông không khác gì trước đây, như thể tất cả chỉ là ảo giác của Vân An mà thôi.Chuyện này không thể trì hoãn được nữa, Vân An và mọi người không dám lãng phí thêm thời gian vì rất nhanh thôi, giáo viên hoặc người giám sát sẽ phát hiện ra họ đã trốn học.Họ cần phải đến bệnh viện trước khi nhà trường hoặc phụ huynh tìm thấy họ.Không ai trong số họ quên rằng ngoài Vân An, Nhậm Lê và Vu Du, còn có một người chơi khác trong phó bản này, đó là người chơi nam đã gây náo loạn ngay từ đầu, đòi rời khỏi trường học.Dù Khương Vân có nói rằng tinh thần hắn ta gặp vấn đề và gia đình đã cho hắn ta tạm nghỉ học, hiện tại đang dưỡng bệnh trong bệnh viện nhưng dù sao hắn ta vẫn còn sống. Chỉ cần hắn ta tồn tại, họ vẫn còn hy vọng rời khỏi phó bản.@ThThanhHinVngNhưng họ không ngờ rằng vừa rời khỏi trường học, họ đã gặp phải khó khăn đầu tiên – không có chiếc taxi nào chịu chở họ.Cả bốn người đều mặc đồng phục trường trung học. Mỗi khi taxi dừng lại, chưa kịp mở lời, họ đã bị các tài xế "dạy dỗ" về việc phải học hành chăm chỉ và đừng nghĩ đến việc trốn học.Vân An: .........Ba người còn lại ngẩn người nhìn nhau. Bây giờ phải làm sao đây?Tài xế không muốn chở khách khi vừa nhìn đã biết là học sinh trốn học. Chẳng lẽ họ phải đi bộ đến bệnh viện? Nhưng khoảng cách tận 10 km.Vân An mím môi, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp, nhẹ giọng nói: "Tôi có cách, đợi một chút... Tôi sẽ chặn một chiếc xe, mọi người... cứ lên xe trước đi."Vu Du nhíu mày: "Chặn xe sao? Nhưng nếu tài xế không lái thì chúng ta cũng không làm gì được."Nhậm Lê cũng gật đầu đồng tình: "Hay chúng ta thuê xe đạp công cộng mà đi?"Ở bên đường cạnh cổng trường có hai hàng xe đạp công cộng màu vàng, đó cũng là một ý hay. Nhưng Vân An lén liếc nhìn Hoa Cương một cái, thấy dáng người vạm vỡ của hắn bỗng nhiên cứng đờ.Vân An trong lòng cười thầm, vẻ mặt vô tội nói: "Nhưng mà... Tôi không biết đi xe đạp..."Có thể thấy rõ, Hoa Cương thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng thẳng dậy. May mắn thay, An An cũng không biết đi xe. Hoa Cương tự nhủ, ai nói rằng ở phó bản là phải biết đạp xe chứ? Không biết đạp xe cũng là chuyện rất bình thường mà.Tự thuyết phục mình xong, Hoa Cương lại lấy lại sự tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực rồi chặn lại một chiếc taxi trống khác.Lần này, cả nhóm không kịp suy nghĩ, theo lời Vân An mà hành động. Khi xe dừng lại, trước khi tài xế kịp phản ứng, họ nhanh chóng nhảy lên xe.Vân An nhanh nhẹn ngồi ở ghế phụ lái. Người tài xế NPC hơi ngạc nhiên trước động tác mau lẹ của bốn người rồi ông ta định mở miệng nói những lời rập khuôn. Vu Du thì mặt mày khổ sở, còn Nhậm Lê cũng đầy lo lắng. Liệu Vân An thực sự có cách không?@ThThanhHinVngNgay cả Hoa Cương, người vốn khó chịu vì không thể ngồi cùng Vân An ở ghế trước cũng nhướng mày, chờ xem Vân An sẽ làm gì."Bác tài, đến bệnh viện thành phố. Tiền xe gấp năm lần, không cần ghi hóa đơn, không báo cáo, trả tiền mặt, lái xe đi!" Vân An nói ngắn gọn.Tài xế ngây người trong giây lát, Vu Du thì như nín thở. Cô nghĩ rằng tài xế sẽ đuổi cả bốn người xuống xe nhưng người tài xế trung niên chỉ im lặng lau mặt, rồi mỉm cười một cách thân thiện, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.Tài xế nói: "Xin mời bốn vị thắt dây an toàn, chúng ta sẽ khởi hành ngay."Có lẽ vì Vân An đã trả quá nhiều tiền, tài xế hận không thể phóng xe như tên lửa, rút ngắn hành trình nửa giờ xuống chỉ còn khoảng hai mươi phút.Không chỉ thế, suốt hành trình tài xế không nói một lời, thái độ phục vụ cứ như đang lái xe chuyên dụng.Sau khi xuống xe, Vân An trả tiền và giải thích: "Có tiền... có thể khiến quỷ thần cũng phải tuân theo."Có tiền, đến cả quỷ còn có thể điều khiển, huống chi là một NPC.Nhậm Lê và Vu Du không biết phải nói gì, chỉ im lặng một lúc lâu rồi cùng nhau đi về phía khu dưỡng bệnh của bệnh viện thành phố.Trước đó họ đã hỏi thăm và biết được người đồng đội nam, người mà họ chỉ gặp một lần, đang ở phòng bệnh 205.Sau khi đăng ký thăm bệnh, y tá dẫn đường, bốn người yên ổn đi đến trước cửa phòng bệnh 205. Ngay khi Vân An chuẩn bị đẩy cửa vào, Hoa Cương bỗng mở miệng: "Em vào đi, ta sẽ đợi bên ngoài."Vân An gật đầu, Nhậm Lê quay lại nhìn Hoa Cương và nói: "Cùng vào đi cũng được mà...""Hắn ta là bạn học của các người, không phải của tôi, tôi không quen biết hắn." Hoa Cương nói với vẻ thiếu kiên nhẫn, nhướng mày: "Hôm nay tôi giúp các ngươi chỉ vì Vân An nhờ thôi."Ngụ ý là chuyện này không liên quan đến Nhậm Lê và Vu Du.@ThThanhHinVngVu Du cảm thấy hơi ngượng ngùng, kéo tay áo Nhậm Lê. Vân An ngây thơ quay đầu lại, không hiểu sao mọi chuyện lại căng thẳng như thế.Nhậm Lê an ủi Vu Du bằng cách vỗ nhẹ tay cô rồi cả ba người bước vào phòng bệnh 205.Đây là một phòng bệnh đơn giản. Một người đàn ông trẻ mặc đồ bệnh nhân đang đứng bên cửa sổ. Trong thời tiết giữa hè, hắn ta lại quấn một cái chăn bông dày quanh người.Điều hòa trong phòng bật rất lạnh, vừa bước vào, Vân An cảm nhận ngay sự chênh lệch nhiệt độ và hắt xì.Dù tiếng động không lớn nhưng người đàn ông đứng bên cửa sổ dường như không nghe thấy gì, không quay đầu lại, thậm chí còn quấn chăn chặt hơn.Nhậm Lê gọi nhẹ tên hắn ta nhưng không nhận được phản hồi.Vân An suy nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời nắng đẹp, lại nhớ rằng Hoa Cương đang đợi bên ngoài thì tự trấn an mình và bước thêm vài bước về phía trước. Khi tiến lại gần hơn, Vân An mới nhận ra hắn ta đang run rẩy.Hơn nữa, càng tiến lại gần, người đàn ông run càng mạnh hơn.Nhận thấy điều này, Vân An trở nên lúng túng, không biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng Nhậm Lê dường như không có chút băn khoăn, cậu ta tiến tới, kéo chăn của người đàn ông ra.Người đàn ông như con thằn lằn bị đứt đuôi, lập tức nhảy lên giường, dùng gối che mặt và lẩm bẩm: "Các người không thấy tôi, các người không thấy tôi..."Vu Du tiến lên, nhẹ nhàng giới thiệu họ là ai. Lúc này, người đàn ông mới có chút phản ứng, từ từ ngẩng đầu nhìn họ và cảnh tượng trước mắt khiến ba người kinh ngạc.Họ vẫn nhớ rõ lúc mới bước vào phó bản, người đàn ông này có dáng người cân đối, khuôn mặt đầy đặn. Nhưng bây giờ, hai má hắn ta hóp lại, hốc mắt thâm đen, hai mắt vô hồn, trông tiều tụy như một hồn ma thực sự."Các người... đã đến rồi." hắn ta lẩm bẩm.@ThThanhHinVngNgay khi Vân An tưởng rằng hắn ta đã bình thường trở lại thì hắn ta lại bắt đầu lắc đầu điên cuồng, miệng lẩm bẩm: "Tôi sai rồi, tôi không nên đi ra ngoài, nhiều người quá, nhiều người quá... Tôi muốn học, tôi nhất định sẽ học chăm chỉ...""Đừng theo tôi, đừng theo tôi..." Người đàn ông trở nên kích động.Nhậm Lê nhanh chóng túm lấy tay hắn ta, giữ chặt lại. Vân An theo bản năng hỏi: "Tại sao cậu nói... nhiều người như vậy? Cậu... đã thấy... nhiều người ở đâu?""Sương trắng... ngoài cổng trường." người đàn ông run rẩy, miệng nói lắp bắp, mắt đờ đẫn: "Bọn họ đều nhìn tôi, hỏi vì sao tôi trốn học. Quá nhiều người, đông nghịt, ba mẹ, ông bà, thầy cô, bạn bè, bọn họ đều đến, bọn họ đều đến.""Tôi trốn học... hu hu hu, tôi không phải là học sinh tốt, họ muốn giết tôi, muốn giết tôi." Người chơi nam bỗng nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, thoát khỏi sự kiềm chế của Nhậm Lê, nhặt chiếc chăn dưới đất lên và nằm sấp trên sàn lạnh, dùng chăn quấn chặt lấy mình: "Như vậy họ sẽ không thấy tôi, không thấy tôi."Ba người đứng đó, họ đã nhận được câu trả lời mình cần nhưng cảm giác lại vô cùng rợn tóc gáy.Vân An dường như hiểu vì sao hắn ta lại hoảng loạn đến vậy. Cậu nhắm mắt lại và tưởng tượng, nếu ngày đó người rời khỏi trường học là cậu, khi bị bao phủ trong màn sương trắng, cậu nhìn thấy mọi người như những bóng ma xoay quanh, chất vấn tại sao mình trốn học và đe dọa giết cậu, chắc chắn cậu cũng sẽ rất sợ hãi."Có vẻ như cậu đã đoán đúng." Nhậm Lê nhìn về phía Vân An.Ý tưởng đến bệnh viện tìm người đồng đội còn lại trong phó bản là do Vân An nghĩ ra bất ngờ vào tối qua và được Nhậm Lê ủng hộ. Sau khi gặp người này tại bệnh viện, Vân An càng chắc chắn hơn về câu trả lời trong lòng mình."Vậy nếu lúc hoàn thành nhiệm vụ Nam Tịch không giết cậu ta, cậu ta có coi như hoàn thành nhiệm vụ không?" Trước khi rời khỏi phòng bệnh, Vân An không kiềm được mà hỏi.Nhậm Lê gật đầu đáp: "Tất nhiên, chỉ cần còn sống thì cậu ta có thể thoát khỏi phó bản này nhưng trạng thái tinh thần của cậu ta e là không cải thiện khi rời phó bản."Những gì Nhậm Lê nói tiếp đó đã không cần thiết nhưng Vân An hiểu được ý.@ThThanhHinVngVới trạng thái tinh thần như vậy, dù không chết trong phó bản này nhưng nếu tiến vào phó bản tiếp theo, có lẽ hắn ta cũng không may mắn mà vượt qua được."Vân An, tôi có một điều muốn hỏi cậu từ lâu rồi." Nhậm Lê đột ngột mở miệng.Vu Du ngạc nhiên nhìn cậu ta, Vân An quay lại, ánh mắt Nhậm Lê hướng về phía cậu đầy thản nhiên nhưng lại mang theo một chút chắc chắn: "Từ khi phó bản bắt đầu, cậu và Hoa Cương lúc nào cũng như hình với bóng. Cậu ta còn vì nể cậu mà giúp chúng ta rất nhiều lần, thậm chí cậu ta còn sẵn sàng trốn học cùng chúng ta. Ở trường trung học, trốn học không phải là chuyện nhỏ. Có phải cậu ta..."Vân An theo bản năng nín thở. Nếu như trong đầu cậu là một hệ thống điều khiển, có lẽ lúc này màn hình đã hiện đầy cảnh báo màu đỏ.Nhậm Lê đã nhận ra điều gì không ổn về thân phận của Hoa Cương? Cậu ta đã nhìn ra sao? Phải làm thế nào để bịt miệng cậu ta, không để cậu ta tiết lộ bí mật của Hoa Cương?Vân An trong đầu liên tục gọi hệ thống. Hệ thống cũng cảm thấy mình sắp ngất đi vì căng thẳng. Phải làm gì bây giờ? Đối mặt với một "quái vật cấp cao bỏ nhà trốn đi", hệ thống còn không dám báo cáo, huống chi lại còn ngầm giúp đỡ, sợ rằng nó sắp bị "xử lý" nữa rồi."Có phải cậu ta thích cậu không?" Nhậm Lê không nghĩ rằng Vân An lại căng thẳng đến vậy, trên trán cậu còn đổ mồ hôi lạnh. Cậu ta lúng túng nói: "Hay là... cậu không thích người cùng giới? Nếu vậy, tôi có thể xin lỗi."@ThThanhHinVngPhát hiện mình hiểu lầm, Vân An theo bản năng lắc đầu, không chút suy nghĩ mà trả lời: "Không, tôi chỉ là... không nghĩ rằng cậu lại... nhiều chuyện thế này."Lần đầu tiên bị người ta bảo là nhiều chuyện, Nhậm Lê: ............
*Tác giả có lời muốn nói:
Nhậm Lê: Tôi nhiều chuyện sao? Chẳng lẽ không phải các người làm được quá rõ ràng???
*Tác giả có lời muốn nói:
Nhậm Lê: Tôi nhiều chuyện sao? Chẳng lẽ không phải các người làm được quá rõ ràng???
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com