TruyenHHH.com

365 Ngày Hôn Nhân • Na Jaemin [Chuyển Ver | Nguyên Tác - Guai Wu]

𝟚𝟟

callmechom

Haneul không kìm chế được, lên tiếng hỏi: "Dongyul à! Chúng ta cứ ngồi ngốc ở trong căn phòng này làm gì chứ?"

Dongyul nhìn vẻ mặt tò mò của mọi người cười nói: "Đây là một trò chơi vô cùng phổ biến tại diễn đàn kinh tế thế giới ở Davos. Còn về phần chơi như thế nào, tôi tạm thời xin giữ bí mật"

Davos: là một thị trấn thuộc quận Prättigau, bang Graubünden, Thụy Sĩ. Thị trấn nằm trên bờ sông Landwasser và một phần dãy núi Alpes thuộc lãnh thổ Thụy Sỹ. Cách mặt nước biển 1.560m, đây là thị trấn cao nhất châu Âu. Davos cũng là nơi đóng trụ sở của Diễn đàn Kinh tế thế giới và có khu giải trí trượt tuyết lớn thứ hai Thụy Sĩ.

"Haizza, làm sao mà lại còn giữ bí mật nha! Haneul à, Dongyul của cậu cũng thật là biết kích thích khẩu vị của người khác nha!" Eunmi khúc khích nở nụ cười xấu xa nói.

Dongyul cười càng đắc ý hơn: "Eunmi tiểu thư quá khen! Bây giờ xin mời các vị tự giới thiệu về mình một chút. Tôi với mọi người thì có vẻ cũng khá quen thuộc, nhưng giữa các vị với nhau thì dường như vẫn còn rất xa lạ. Tin chắc rằng sau trò chơi này, mọi người nhất định sẽ càng hiểu rõ nhau hơn!"

Dongyul có thâm ý khác trong lời nói khiến Jaemin không khỏi nheo mắt lại...

Sohee vừa nghe xong liền đứng lên đầu tiên, cướp lời nói: "Được rồi, tôi trước tiên! Tôi, Sohee! Nữ trung cực phẩm. Vòng một 94, vòng hai 64, vòng ba 95." Sohee vừa nói còn vừa kèm theo động tác khoa trương quyến rũ, đem các đường cong hoàn hảo của cô toàn bộ khoe ra trước mặt mọi người.

"Ph... phụt!" Renjun cuối cùng không kiềm chế được, phì cười. Anh đúng là bái phục, làm gì có người phụ nữ nào như vậy chứ! Quả thực có thể so với đem mình rao bán. Thật là thế giới rộng lớn không hiếm những chuyện lạ:

Những người đàn ông khác vẫn còn khá lịch sự, chỉ hơi cong khóe miệng, cố gắng nén cười mà thôi. Ngay cả các cô gái cũng không kìm được trước màn tự giới thiệu độc đáo của Sohee mà phát ra những tiếng cười khúc khích. Cô đúng thật là không thời khắc nào quên quảng cáo chính mình!

Dongyul lập tức bổ sung, nói: "Uhm, Yoon tiểu thư thật sự là cởi mở! Gia đình Yoon tiểu thư làm về mỹ phẩm, trong ngành luôn giữ vị trí số một."

Sohee ngay lập tức mỉm cười phụ họa: "Các chàng trai đối diện nếu cần mua đồ mỹ phẩm hay các loại tương tự làm quà tặng cho bạn gái thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ dành cho các anh những ưu đãi tốt nhất. Hôm nay nếu bất kỳ anh chàng nào có thể khiến bổn tiểu thư cao hứng, vậy thì muốn thứ gì cũng có thể đến cửa hàng tùy tiện chọn lựa!"

Để biểu thị tôn trọng với cô, đám đông vẫn lịch sự vỗ một tràng pháo tay.

Theo đúng trình tự thì hẳn là đến lượt Na Jaemin. Lúc này ánh mắt của mọi người đều sớm đã tập trung vào anh. Nhất là Sohee, một cánh tay khoát lên người anh, nghiễm nhiên như đem anh trở thành vật sở hữu của chính mình!

Tuy nhiên, ánh mắt sắc lạnh của Na Jaemin nhìn xuống, như muốn xuyên thủng cánh tay cô, cô thức thời liền nhanh chóng rút tay mình lại.

Sau đó, Jaemin mới hắng giọng một tiếng, nói: "Jaemin, tổng giám đốc tập đoàn NJ." Ngắn gọn và tràn đầy khí phách.

Không khí trong phòng sau một hồi tạm dừng liền bùng nổ, cùng với tiếng hét của mấy cô gái là sự hoan nghênh của tất cả mọi người. Tập đoàn Na thị? Ai mà không biết, ai mà không nghe nói đến? Đó là cơ nghiệp mà bên dưới có đến hàng trăm người là anh tài trong ngành công nghiệp. Nụ cười của Sohee càng rạng rỡ hơn. Nhìn xem, cô đúng thật là tinh mắt.

Tiếp theo là Renjun. Anh đứng lên cợt nhả nói: "Huang Renjun, nam cực phẩm! Vòng một 110, vòng hai 98, vòng ba 160." Nói xong, còn học theo Sohee, bộ dáng trêu đùa, lướt qua những đường cong của cơ thể mình. Không! Làm gì có đường cong nào, động tác khoa trương của anh dường như muốn cười nhạo người nào đó đi.

Trong phòng lập tức bùng nổ một trận cười. Chỉ có Sohee không hùa theo, quát lớn: "Anh lại học theo người ta làm cái gì chứ?! Thật là!"

Ngay cả Hye Won nhìn thấy bộ dáng buồn cười của Renjun cũng không nén được nở nụ cười. Anh ta đúng thật là cái tên dở hơi. Cùng những động tác ấy, Sohee làm trông thật quyến rũ, mà đến Renjun làm trông lại đúng là kỳ quái.

Đến phiên Eunmi, cô đứng lên phóng khoáng nói: "Jang Eunmi, mọi người có thể gọi tôi là Emi. Nếu cần nhẫn, khuyên tai hay dây chuyền, các loại đồ trang sức... thì có thể đến Queens tìm tôi! Chỉ cần là nam giới có mặt tại đây, tôi sẽ tặng miễn phí chiếc nhẫn đầu tiên." Dứt lời, cô tự hào ngồi xuống trong tiếng vỗ tay và huýt sáo của mọi người.

Lúc này, lượt giới thiệu chuyển đến Jisung.

Jisung... Park Tiên Sinh... Trời ạ! Hye Won có muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Tiếng Jisung rõ ràng, rành rọt cất lên: "Park Jisung, kinh doanh trong ngành xuất bản." Ngắn gọn, súc tích.

Người nói vô tình, người nghe có tâm. Jaemin không khỏi nhìn về phía Hye Won ngồi đối diện, khuôn mặt lạnh khiến người ta nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì. Cô cực lực che giấu người đàn ông tên là Jisung này, phải không? Kinh doanh xuất bản? Tốt lắm!

Hye Won nhận được ánh mắt lạnh như băng kia, nhất thời cúi đầu. Cô không phải cố ý muốn lừa gạt anh ta! Không không không, ừ thì, đúng là cô có ý đấy! Nhưng mà chẳng phải vẫn không giấu được, không phải là anh ta cũng vẫn biết đấy sao?!

Soojung nhìn nhìn người anh em tốt của mình, lại nhìn sang Hye Won, dừng một chút, giới thiệu: "Soojung! Nấu ăn."

"Ha!" Renjun cười phì thành tiếng, ngay cả Jaemin cũng toét miệng cười. Đây là cái kiểu giới thiệu gì. Cậu ta nấu ăn?! Mệt cậu ta nghĩ ra được.

Ho nhẹ một tiếng hắng giọng, Soojung nói tiếp: "Xin lỗi, nói thiếu một chút. Tôi kinh doanh nhà hàng. Sau này các vị mỹ nữ đến nhà hàng của tôi ăn cơm, nếu mọi người muốn, đều có thể được miễn phí!" Liếc mắt một cái lườm Renjun, anh vốn muốn hạ thấp lý lịch, cuối cùng vẫn không hạ thấp được.

Thế nhưng, cậu ta cũng đã đem thân phận của mình nói ra đủ nhẹ. Gia nghiệp ẩm thực của họ Yoo cũng không phải chỉ vài cái tiểu khách sạn, tiểu nhà ăn là có thể so sánh được.

Đến phiên cô gái kia, cô cúi xuống sửa sang lại quần áo trên người mình, sau đó đứng lên, cung kính hướng về phía mọi người, gật đầu nói: "Jiwoo, biên tập viên trang web."

"Cái gì?" Hye Won kêu lên. Cô nắm lấy tay cô gái đứng bên cạnh. Cô ấy nói cô ấy là Jiwoo? Không phải là tình cờ như vậy chứ?!

Jiwoo ngây người nhìn Hye Won, buồn bực nói: "Tiểu thư, có vấn đề gì sao?"

"A, không, không có." Phát hiện ra gần như ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều đang nhìn mình, cô mới ý thức được hành động vừa rồi của mình có chút bốc đồng. Vì vậy, Hye Won trong nháy mắt lấy lại bình tĩnh. Có lẽ, chẳng qua là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Cô kích động cái gì chứ! Trên đời làm gì có chuyện khéo như vậy.

Tuy nhiên, khi Hye Won nhìn kỹ lại y phục của cô gái tên Jiwoo, không kìm được phải lấy tay che miệng, là... là mẫu thiết kế của cô... Cô ấy thế mà lại mặc trong cuộc sống thực.

"Cô... bộ quần áo này của cô..." cô sững sờ đưa tay chỉ bộ áo tắm thiết kế theo phong cách sườn xám kia.

"A, đây là món quà do một người bạn tặng." Baek Hee có chút xấu hổ nói.

"Ah..." Cô khó nén được thất vọng. Nếu là do người khác tặng, muốn biết nguồn gốc từ đâu ra chỉ sợ cũng không dễ dàng! Có điều, dường như cô chỉ mới hoàn thành công việc hôm trước, sách lậu này cũng có chút quá nhanh đi!

"Hye Won? Đến cậu!" Sohee thúc giục nói.

"A!" cô lập tức đứng lên, "Tôi tên là Yoo Hye Won. Tôi... tôi là..."

Đứng lên xong, Hye Won mới phát hiện mình dường như xem nhẹ một vấn đề. Cô phải giới thiệu bản thân như thế nào đây? Chính mình có vẻ không giống như những người khác có chuẩn bị trước về gia tộc sự nghiệp. Mà công việc hiện tại mình đang làm lại không muốn để cho người khác biết. Cứ như vậy liền xấu hổ đứng như trời trồng, nhất thời nghẹn lời.

Giữa lúc tất cả mọi người cũng có chút xấu hổ, chợt nghe Jaemin đột nhiên tiếp lời: "Là quán quân bơi lội, đúng không?"

Tiếng cười thiện ý hòa cùng tiếng vỗ tay lập tức vang lên, lấp đi sự bối rối của cô. Hye Won ngồi xuống, không khỏi liếc về phía anh một cái nhìn cảm kích.

Tiếp theo, Haneul tươi cười đứng lên... Thế nhưng, ngay đúng lúc Haneul đang định lên tiếng, đèn trong phòng đột nhiên phụt tắt! Nhất thời toàn bộ căn phòng đều một mảnh tối đen.

Mấy cô gái không kìm được phát ra tiếng hét chói tai. Chưa đợi mọi người tự hỏi, toàn bộ mặt đất liền bắt đầu rung chuyển dữ dội, tựa như đang có động đất!

"Động đất! Chạy mau!" Renjun hô lớn. Các cô gái hét chói tai rất loạn, anh không thể không nâng cao âm lượng.

Soojung lập tức nhảy đến gần cửa. Tuy rằng rất tối, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ khoảng cách tới cửa. Đang muốn mở cửa phòng, chợt phát hiện cảnh cửa này căn bản không thể mở được, cho dù anh đã dùng chân ra sức đạp.

Rung động ngày càng mạnh hơn.

Jaemin ổn định cơ thể, lập tức liền nghĩ tới Hye Won. Theo trí nhớ nhìn về hướng chỗ cô đang đứng. Chết tiệt! Mẹ nó chứ, cái gì cũng không nhìn thấy!

Ngay khi đó, tiếng của Dongyul vang lên: "Nhanh! Các chàng trai, mau mang người phụ nữ của mình trốn vào mấy căn phòng tối bên cạnh vách tường! Trong đó không gian nhỏ! Phải thật nhanh lên! Căn phòng này có năm gian phòng tối!"

Lúc này, Hye Won đang nắm chặt chiếc ghế ngồi, trong nháy mắt phát hiện có bốn cánh tay túm lấy mình! Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói của đàn ông quen thuộc vang lên, dường như lo lắng: "Hye Won giao cho tôi! Các cậu chú ý mấy cô gái còn lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com