365 Ngay Hon Nhan Na Jaemin Chuyen Ver Nguyen Tac Guai Wu
"Ha ha, mấy thứ rác rưởi đó cũng có thể ăn được sao? Để anh qua xem!" Thân hình cao lớn chen vào phòng bếp, cô đột nhiên cảm thấy một áp lực ập đến. Anh ta đi vào khiến cho không gian này dường như trở nên nhỏ bé. Renjun mở tủ lạnh ra xăm soi, ánh mắt quét một lượt, quả thực là không có gì khả dĩ có thể ăn được. A, ngày mai nhất định phải mua nguyên liệu nấu ăn về nhiều một chút. "Thôi thế đi vậy! Có gì ăn nấy!" Renjun chỉ chỉ củ khoai tây trong tay cô, sau khi nói xong ánh mắt dừng lại trên đó. Cô nhìn theo ánh mắt anh, lập tức nhấc con dao đang cắm sâu trong củ khoai tây lên, xấu hổ nói: "Có vết lõm sâu nên tôi nạo nó ra." Renjun cười khẽ, khóe miệng giống như châm chọc cô giấu đầu lòi đuôi. Thân hình cao lớn chậm rãi rời khỏi phòng bếp, trước khi đi ra còn không quên để lại một câu: "Thời gian không còn nhiều lắm đâu, em cố lên!" Cô thở dài, không thèm chấp nhặt với anh ta. Sớm hay muộn thì cô cũng phải ăn cơm, so đo với anh ta làm gì! Nghĩ như vậy xong, tâm trạng buồn bực của Hye Won dần dần bốc hơi hết, toàn bộ cơ thể bắt đầu thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.Renjun vừa ăn khoai tây vừa tán dương: "Hye Won, ngon thật. Trước đây ở nhà em thường xuyên xuống bếp hả?" "Rất ít! Một năm tôi xuống bếp nấu ăn không tới vài lần." Cô ăn ngay nói thật trả lời. "Gì cơ?" Renjun ngạc nhiên, "Wow, em nhất định là thiên tài nấu ăn rồi!" Cô cười nhẹ: "Anh quá khen rồi, tôi làm gì được như vậy!" Renjun không tiếc lời ca ngợi, tuy nhiên cô một chút cũng không cảm thấy vui sướng, mấy lời khen của anh cô sớm đã không còn cảm giác! So với lần đầu tiên nghe được hôm qua, cảm giác tự hào đó giờ đã không còn nữa. Cửa lúc này chợt mở ra, cả người Jaemin mang theo hơi lạnh đi vào, trên vai còn điểm vài bông tuyết đọng. "Cậu thế nào?" Renjun hỏi. "Không tồi." Anh trả lời, ngạc nhiên khi thấy Renjun vẫn còn trong nhà mình, lại còn đang ăn bữa tối. Đồ ăn Hye Won làm thực sự có sức hấp dẫn đến vậy sao? Anh không khỏi nhìn chăm chú cô gái kia không chớp mắt."Cậu định ở lì trong nhà tôi bao lâu vậy? Đừng có lại nói là ở trong nước cậu không có nhà nhé, quỷ mới tin!" Jaemin tức giận nói. Renjun cợt nhả: "Mình đột nhiên phát hiện ra ở nhà cậu rất thuận tiện, vừa có đồ ăn, đồ uống ngon, lại còn được xem kịch vui miễn phí nữa, sao mà lại không ở? Trở về ngôi nhà trống rỗng kia của mình, lại một mình đối mặt với cô giúp việc người Philippines à?" Đột nhiên, Renjun nghĩ tới một chuyện, liền hỏi: "Đúng rồi! Hôm nay có phải là cậu quên mang gì đó về không vậy?" Một cái nháy mắt ra vẻ rất muội. Jaemin trừng mắt lườm anh, nói: "Cậu tự quan tâm chính mình đi! Tôi thấy cậu cũng không kém đâu!" Renjun cười ha ha: "Mình không dám so với cậu, cảm ơn, ít nhất mình cũng có thể không cần nghĩ đến vấn đề này trong hai ba ngày!" Jaemin hiển nhiên không có tâm tình tán gẫu với Renjun, đi thẳng lên lầu. Hye Won cúi đầu, giả bộ như chuyện gì cũng không nghe thấy. Cô đương nhiên hiểu được bọn họ đang nói về cái gì, có điều bọn họ dường như cũng để ý đến sự có mặt của cô, nên nói chuyện còn có vẻ mập mờ. Cứ thử tưởng tượng nếu cô không có mặt ở đây xem, dám chắc có khi tất cả các bộ phận trên người phụ nữ bọn họ đều đem ra bình luận rồi, mấy người đàn ông xấu xa! Hye Won lẩm bẩm trong lòng.•
•Hôm nay là ngày thứ tự sau khi Hye Won đăng ký kết hôn. Sáng sớm, Hye Won đã rời giường. Cô phải thoát khỏi cuộc sống bị người khác coi như nữ đầu bếp này. Vì thế, cô dậy từ sớm, làm cho mình một quả trứng ốp la. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào lại vẫn thiếu quyết tâm, bởi vậy vẫn làm thêm một quả nữa, haizzz! Ai bảo trong từ điển của cô toàn là những "khái niệm" lương thiện chứ! Tối qua cô đã có hẹn với Eunmi, hôm nay sẽ đi tắm suối nước nóng. Nhìn qua bầu trời một chút, khá là âm u, thời tiết thế này đi suối nước nóng quả là thích hợp. Eunmi là một trong những người bạn chơi sơ sơ của cô. Đều là mấy tiểu thư nhà giàu, cả ngày nhàn rỗi vui chơi. Mặc dù cô không thường xuyên tụ tập cùng bọn họ, nhưng thỉnh thoảng cũng có tham gia. Trong mắt cô, mình và mấy cô ấy tuy rằng đều có xuất thân giống nhau, nhưng tuyệt đối không phải là cùng một kiểu người. Mà ở trong mắt mấy tỷ muội đó của cô, cô chẳng qua chỉ là một người bạn đi cùng trầm mặc, ít nói mà thôi! Có cô cũng không thừa, mà vắng cô cũng không thiếu! Nếu ngẫu nhiên mà thiếu một người thì sẽ liền nghĩ đến cô. Ai mà thấy buồn chán, gọi một cuộc điện thoại, hỏi thăm đôi ba câu, xem như là một thành viên trong nhóm. Có những người thật thích tạo cho mình một vòng luẩn quẩn, nhất là người giàu có. Mấy cô bạn đó là như vậy.Sợ Renjun thức dậy lại đi lên gọi cửa, để miễn bớt một vòng trình tự, cô liền lấy trong túi ra một tập giấy nhớ, viết lên đó: Renjun, tôi hẹn bạn đi ra ngoài, buổi chiều sẽ không về ăn cơm. Anh tự lo nhé!Còn lại, cô căn bản cũng không hề nghĩ gì đến Jaemin, bởi anh ta đã từng nói qua, buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm! So với Renjun, anh giống như không khí, đơn giản chỉ là cùng tồn tại trong một không gian với cô mà thôi! Dán tờ giấy lên bàn, Hye Won chọn một chiếc áo khoác lông giữ ấm, cầm theo áo tắm và đồ bơi, sau đó ra khỏi cửa. Jaemin rời giường như thông lệ, xuống phòng Renjun gõ cửa, không thấy có tiếng trả lời. Đẩy cửa ra xem thì phát hiện người kia vốn đã không có nhà. Sớm như vậy đã đi ra ngoài rồi?Điện thoại kết nối xong, anh hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu chết dí ở đâu vậy?""Ha ha, Jaemin à! Một người bạn rủ mình tham gia buổi party. Cậu không ngại thì cũng tới đây đi, có vẻ rất thú vị." Giọng nói Renjun trong điện thoại vô cùng vui vẻ."Đúng không vậy, cảm ơn lòng tốt của cậu! Tôi không thấy hứng thú!" "Oh? Cậu cũng đừng coi thường buổi party lần này. Nói không chừng sẽ giúp cho Na thị của cậu thu lợi được không ít đâu!" Renjun tiếp tục dụ dỗ nói.Trầm mặc một lúc lâu sau, Jaemin hỏi: "Party gì vậy? Tổ chức ở chỗ nào?" Thương nhân làm sao lại có khả năng bỏ qua một cơ hội kiếm tiền nào đó... Tắt điện thoại, khóe miệng anh nhếch lên coi thường. Cái gì mà party chứ! Đúng là mấy người có tiền nhàn rỗi, không có trò gì chơi! Lại còn gọi là tiệc gặp gỡ cái gì nữa! Mấy ông già đại gia này đang thiếu đàn bà sao?! Chẳng qua là kiếm cớ, tìm cho mình một cái lý do hay ho! Jaemin mỉa mai nghĩ. So với bọn họ, anh vẫn còn thanh cao chán! Jaemin anh muốn tìm phụ nữ thật quá đơn giản, cũng chưa bao giờ phải che dấu mình thích nhất thể loại "ba vòng tiêu chuẩn"! Thay người yêu như thay áo mọi người cũng đều biết. Thử hỏi có người phụ nữ đứng đắn nào lại đến mấy buổi gặp gỡ hẹn hò kiểu này chứ?! Còn anh vừa đúng lúc hiện giờ đang thiếu một cái bạn giường, không ngại đi tìm một người, nhân tiện kiếm về mấy hợp đồng làm ăn luôn!Đang định ra ngoài, đi ngang qua phòng ăn, một tờ giấy nhắn nhỏ màu vàng thu hút sự chú ý của anh. Trên đó là dòng chữ viết tay đậm nét, anh không khỏi nhíu mày, chữ của Hye Won lại phóng khoáng như vậy sao? Nhìn thế nào cũng không ra là chữ của phụ nữ! Kỹ năng có thể đem so với thư pháp gia!Lời nhắn này là dành cho Renjun, còn có đĩa trứng ốp la kia nữa. Ánh sáng chiếu vào màu vàng óng, lại thêm màu trắng kem của lòng trắng trứng, rất hấp dẫn! Khóe miệng Jaemin giật giật, yết hầu trượt xuống, cô gái kia! Vậy mà đi làm đồ ăn cho người đàn ông khác, sao lại không nghĩ đến việc làm cho chồng mình ăn chứ! Không hiểu một cơn tức giận từ đâu sinh ra, Jaemin đơn giản đặt mông ngồi xuống, bưng chiếc đĩa nhỏ lên ăn... Mặc dù có hơi lạnh một chút, nhưng hương vị thật đúng là rất ngon! Lần đầu tiên Jaemin ăn sạch bách món trứng ốp la như vậy! Anh dường như còn nhớ rất rõ là mình có vẻ ghét ăn trứng. Bao lâu rồi chưa ăn lại món này, ngay cả anh cũng quên mất! Nhìn chiếc đĩa trống trơn, tâm tình anh tốt hơn rất nhiều. Lau miệng mình, đi ra cửa, Jaemin đến câu lạc bộ giải trí tư nhân. Haneul, Sohee, Eunmi, ba người sớm đã đứng chờ trước cửa. "Hi, Hye Won! Sao giờ cậu mới đến! Tới muộn sẽ phải mời cả nhóm đấy nhé!" Eunmi quần áo màu hồng, giữa mùa đông vẫn mặc áo hở ngực, lại thêm quần soóc siêu ngắn, đôi chân thon dài được bao phủ bởi tất đen, nhìn vô cùng quyến rũ. Cô trước giờ đã luôn như vậy, chỉ khoác một chiếc áo da, có xe đưa xe đón, chưa bao giờ biết thế nào là lạnh."Ha ha, được rồi, hôm nay mình sẽ mời!" Hye Won cười nói. Lần nào Eunmi cũng đều bắt người đến cuối cùng phải phụ trách việc thanh toán. Đương nhiên, các cô đều không ai tiếc chút tiền ấy! Chỉ là một quy tắc bất thành văn mà thôi. Số lần Hye Won phải mời vẫn là khá nhiều! Cô chưa bao giờ cảm thấy có gì không ổn, cũng không phải là không thể trả nổi. Sohee đeo kính mát, vẻ mặt mệt mỏi: "Chuyện này cũng không thể trách Hye Won, mình nói này Eunmi, làm sao mà cậu lại có thể đến vào giữa đêm như thế được nhỉ?! Cũng may là Haneul quen biết với ông chủ ở đây, nếu không chỉ sợ cánh cửa này chẳng dám mở cho cậu! Cậu ăn mặc thế này cả người không chết cóng mới là lạ!" "Mình á? Mình nói nhé Sohee, chính cậu trong người đang bực bội, đừng có giận cá chém thớt! Mình cũng chỉ muốn chị em được vui vẻ thôi!" Eunmi cũng không chịu yếu thế. Vừa nhìn sắc mặt kia của Sohee đã biết nhất định là có tên đàn ông nào lại trêu chọc cô rồi!
•Hôm nay là ngày thứ tự sau khi Hye Won đăng ký kết hôn. Sáng sớm, Hye Won đã rời giường. Cô phải thoát khỏi cuộc sống bị người khác coi như nữ đầu bếp này. Vì thế, cô dậy từ sớm, làm cho mình một quả trứng ốp la. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào lại vẫn thiếu quyết tâm, bởi vậy vẫn làm thêm một quả nữa, haizzz! Ai bảo trong từ điển của cô toàn là những "khái niệm" lương thiện chứ! Tối qua cô đã có hẹn với Eunmi, hôm nay sẽ đi tắm suối nước nóng. Nhìn qua bầu trời một chút, khá là âm u, thời tiết thế này đi suối nước nóng quả là thích hợp. Eunmi là một trong những người bạn chơi sơ sơ của cô. Đều là mấy tiểu thư nhà giàu, cả ngày nhàn rỗi vui chơi. Mặc dù cô không thường xuyên tụ tập cùng bọn họ, nhưng thỉnh thoảng cũng có tham gia. Trong mắt cô, mình và mấy cô ấy tuy rằng đều có xuất thân giống nhau, nhưng tuyệt đối không phải là cùng một kiểu người. Mà ở trong mắt mấy tỷ muội đó của cô, cô chẳng qua chỉ là một người bạn đi cùng trầm mặc, ít nói mà thôi! Có cô cũng không thừa, mà vắng cô cũng không thiếu! Nếu ngẫu nhiên mà thiếu một người thì sẽ liền nghĩ đến cô. Ai mà thấy buồn chán, gọi một cuộc điện thoại, hỏi thăm đôi ba câu, xem như là một thành viên trong nhóm. Có những người thật thích tạo cho mình một vòng luẩn quẩn, nhất là người giàu có. Mấy cô bạn đó là như vậy.Sợ Renjun thức dậy lại đi lên gọi cửa, để miễn bớt một vòng trình tự, cô liền lấy trong túi ra một tập giấy nhớ, viết lên đó: Renjun, tôi hẹn bạn đi ra ngoài, buổi chiều sẽ không về ăn cơm. Anh tự lo nhé!Còn lại, cô căn bản cũng không hề nghĩ gì đến Jaemin, bởi anh ta đã từng nói qua, buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm! So với Renjun, anh giống như không khí, đơn giản chỉ là cùng tồn tại trong một không gian với cô mà thôi! Dán tờ giấy lên bàn, Hye Won chọn một chiếc áo khoác lông giữ ấm, cầm theo áo tắm và đồ bơi, sau đó ra khỏi cửa. Jaemin rời giường như thông lệ, xuống phòng Renjun gõ cửa, không thấy có tiếng trả lời. Đẩy cửa ra xem thì phát hiện người kia vốn đã không có nhà. Sớm như vậy đã đi ra ngoài rồi?Điện thoại kết nối xong, anh hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu chết dí ở đâu vậy?""Ha ha, Jaemin à! Một người bạn rủ mình tham gia buổi party. Cậu không ngại thì cũng tới đây đi, có vẻ rất thú vị." Giọng nói Renjun trong điện thoại vô cùng vui vẻ."Đúng không vậy, cảm ơn lòng tốt của cậu! Tôi không thấy hứng thú!" "Oh? Cậu cũng đừng coi thường buổi party lần này. Nói không chừng sẽ giúp cho Na thị của cậu thu lợi được không ít đâu!" Renjun tiếp tục dụ dỗ nói.Trầm mặc một lúc lâu sau, Jaemin hỏi: "Party gì vậy? Tổ chức ở chỗ nào?" Thương nhân làm sao lại có khả năng bỏ qua một cơ hội kiếm tiền nào đó... Tắt điện thoại, khóe miệng anh nhếch lên coi thường. Cái gì mà party chứ! Đúng là mấy người có tiền nhàn rỗi, không có trò gì chơi! Lại còn gọi là tiệc gặp gỡ cái gì nữa! Mấy ông già đại gia này đang thiếu đàn bà sao?! Chẳng qua là kiếm cớ, tìm cho mình một cái lý do hay ho! Jaemin mỉa mai nghĩ. So với bọn họ, anh vẫn còn thanh cao chán! Jaemin anh muốn tìm phụ nữ thật quá đơn giản, cũng chưa bao giờ phải che dấu mình thích nhất thể loại "ba vòng tiêu chuẩn"! Thay người yêu như thay áo mọi người cũng đều biết. Thử hỏi có người phụ nữ đứng đắn nào lại đến mấy buổi gặp gỡ hẹn hò kiểu này chứ?! Còn anh vừa đúng lúc hiện giờ đang thiếu một cái bạn giường, không ngại đi tìm một người, nhân tiện kiếm về mấy hợp đồng làm ăn luôn!Đang định ra ngoài, đi ngang qua phòng ăn, một tờ giấy nhắn nhỏ màu vàng thu hút sự chú ý của anh. Trên đó là dòng chữ viết tay đậm nét, anh không khỏi nhíu mày, chữ của Hye Won lại phóng khoáng như vậy sao? Nhìn thế nào cũng không ra là chữ của phụ nữ! Kỹ năng có thể đem so với thư pháp gia!Lời nhắn này là dành cho Renjun, còn có đĩa trứng ốp la kia nữa. Ánh sáng chiếu vào màu vàng óng, lại thêm màu trắng kem của lòng trắng trứng, rất hấp dẫn! Khóe miệng Jaemin giật giật, yết hầu trượt xuống, cô gái kia! Vậy mà đi làm đồ ăn cho người đàn ông khác, sao lại không nghĩ đến việc làm cho chồng mình ăn chứ! Không hiểu một cơn tức giận từ đâu sinh ra, Jaemin đơn giản đặt mông ngồi xuống, bưng chiếc đĩa nhỏ lên ăn... Mặc dù có hơi lạnh một chút, nhưng hương vị thật đúng là rất ngon! Lần đầu tiên Jaemin ăn sạch bách món trứng ốp la như vậy! Anh dường như còn nhớ rất rõ là mình có vẻ ghét ăn trứng. Bao lâu rồi chưa ăn lại món này, ngay cả anh cũng quên mất! Nhìn chiếc đĩa trống trơn, tâm tình anh tốt hơn rất nhiều. Lau miệng mình, đi ra cửa, Jaemin đến câu lạc bộ giải trí tư nhân. Haneul, Sohee, Eunmi, ba người sớm đã đứng chờ trước cửa. "Hi, Hye Won! Sao giờ cậu mới đến! Tới muộn sẽ phải mời cả nhóm đấy nhé!" Eunmi quần áo màu hồng, giữa mùa đông vẫn mặc áo hở ngực, lại thêm quần soóc siêu ngắn, đôi chân thon dài được bao phủ bởi tất đen, nhìn vô cùng quyến rũ. Cô trước giờ đã luôn như vậy, chỉ khoác một chiếc áo da, có xe đưa xe đón, chưa bao giờ biết thế nào là lạnh."Ha ha, được rồi, hôm nay mình sẽ mời!" Hye Won cười nói. Lần nào Eunmi cũng đều bắt người đến cuối cùng phải phụ trách việc thanh toán. Đương nhiên, các cô đều không ai tiếc chút tiền ấy! Chỉ là một quy tắc bất thành văn mà thôi. Số lần Hye Won phải mời vẫn là khá nhiều! Cô chưa bao giờ cảm thấy có gì không ổn, cũng không phải là không thể trả nổi. Sohee đeo kính mát, vẻ mặt mệt mỏi: "Chuyện này cũng không thể trách Hye Won, mình nói này Eunmi, làm sao mà cậu lại có thể đến vào giữa đêm như thế được nhỉ?! Cũng may là Haneul quen biết với ông chủ ở đây, nếu không chỉ sợ cánh cửa này chẳng dám mở cho cậu! Cậu ăn mặc thế này cả người không chết cóng mới là lạ!" "Mình á? Mình nói nhé Sohee, chính cậu trong người đang bực bội, đừng có giận cá chém thớt! Mình cũng chỉ muốn chị em được vui vẻ thôi!" Eunmi cũng không chịu yếu thế. Vừa nhìn sắc mặt kia của Sohee đã biết nhất định là có tên đàn ông nào lại trêu chọc cô rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com