TruyenHHH.com

365 Ngay Hon Nhan Na Jaemin Chuyen Ver Nguyen Tac Guai Wu

Cảnh đẹp trên biển của Vịnh Hạ Long thật là mê người. So với Quế Lâm, Vịnh Hạ Long còn đẹp hơn một bậc. Quế Lâm là núi bao quanh nước, còn ở đây là nước bao quanh núi. Từng ngọn núi đứng độc lập giữa làn nước, tựa như một bức tranh, thanh nhã thoát tục, non nước hợp nhất, sơn thủy hài hòa. Du thuyền dù là ở trên biển, hay ở trong núi, đều khiến người ta có một loại ảo giác, giống như đang du ngoạn trong một bức tranh. Đẹp không sao tả xiết!

Những khối đá hình thù kỳ dị nổi lên giữa biển, có cái được gọi là đảo mẹ con, có cái được gọi là hòn gà chọi, trông quả thật rất giống. Mọi người không tránh khỏi muốn lưu lại hình ảnh với những cảnh đẹp này. Mỗi bước thuyền trôi là một cảnh, không có hai cảnh nào là hoàn toàn giống nhau. Thường thường mọi người sẽ lấy máy ảnh ra so sánh những cảnh đẹp ở cùng một chỗ, bình luận những thay đổi trong nháy mắt đó.

Ngồi trên thuyền ngắm cảnh không phải là lần đầu nữa, ít nhất trong chuyến đi này cũng đã trải qua một lần kinh nghiệm. Do đó mọi người ngoại trừ ngắm cảnh đẹp, còn đa số thời gian đều ở lại trong khoang thuyền. Người thì đánh bài, người thì hát hò, người thì ngủ, người thì nói chuyện phiếm.

Còn Yoo Hye Won thì sao, thật sự là không cưỡng nỗi, đang nằm ngủ trên ghế. Jaemin thì cẩn thận đắp cho cô một chiếc áo. Sau đó ngồi bên cạnh cô, lấy ra di động mang theo bên mình, đang viết viết vẽ vẽ gì đó.

Mặc dù Hye Won đang ngủ. Nhưng lúc này nhìn khuôn mặt cô, Na Jaemin vẫn cảm thấy trong lòng xao động. Không biết đây có phải gọi là yêu không nhỉ. Chính mình sống đã hơn ba mươi năm, lần đầu tiên không thể rời mắt khỏi một người phụ nữ. Mà người phụ nữ này lại là bạn từ nhỏ quen biết đã hơn ba mươi năm. Thứ quý giá nhất thường chính là thứ thân thuộc nhất, cái này là do ai nói nhỉ? Thật là chí lý!

Một đôi mắt ghen tị liếc nhìn bọn họ, sau đó oán hận trừng mắt một cái. Kim thon thả vô cùng ghen tị, cô ta không ngừng lắc đầu càu nhàu: "Thật là tốt số ghê! Người ta đường đường là một tổng tài mà lại đắp áo cho cô ta, muốn chết quá muốn chết quá!"

Kim Yerim vẻ mặt mệt mỏi, lười biếng nói: "Được rồi được rồi, cô đừng có ghen tị nữa! Tốt xấu gì hôm qua người ta cũng đã cứu cô một mạng! Còn không phải tại cô, dọa đến mức tôi bây giờ ngay cả lên boong cũng không dám đi. Tôi bây giờ vừa nhìn thấy nước liền váng đầu!" Yerim lấy hai tay bịt mắt, sợ phải nhìn thấy nước biển bên cạnh mình. Cô ta bị dọa từ lần ngã xuống nước hôm qua!

"Được rồi, trách tôi trách tôi cũng không được sao! Thật là! Cô cho rằng tôi tự nguyện sao! Tôi tự nguyện để cho người phụ nữ kia cứu tôi sao! Thật là đáng chết! Quả thật khiến tôi phát ngượng, ông trời toàn không giúp tôi! Hứ!" Kim thon thả rót một chén nước, uống cạn sạch, lại không ngờ nước quá nóng, bỏng rát đầu lưỡi, kêu ầm ĩ lên.

"Ai da! Thật không biết sao cô cả ngày so bì này nọ mà không thấy mệt! Ai da! Tôi bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về nhà, về với vòng tay của ông xã tôi! Ông xã à! Em nhớ anh quá!" Kim Yerim trề môi khóc nỉ non.

"Này! Kim Yerim! Cô có tiền đồ chút nào không vậy!" Trừng mắt lườm Yerim một cái, Kim thon thả hướng tầm mắt ra xung quanh, Kim Yerim, Moon Hee Kyung, Yoo Hye Won đều có một người chồng vừa có tiền vừa đẹp trai. Chỉ có cô ta là không có! Nhưng nếu so về diện mạo, bọn họ có chỗ nào có thể bì kịp với cô ta chứ!

Buồn cho mình buồn cho mình! Kim thon thả lại uống một ngụm nước, không ngờ lại bị bỏng lưỡi. Á-- Cô ta thật muốn điên lên mất!

Jang Ah Reum một mình ngồi ở hai hàng ghế, ngắm nhìn phong cảnh trên biển. Mười năm làm hướng dẫn viên du lịch, vẫn là lần đầu tiên đến Việt Nam. Cảnh đẹp như vậy thật đúng là hiếm thấy nha! Mặt trời ở đây thật chói chang, cô cứ dựa vào cánh tay mình như vậy, dưới ánh mặt trời ấm áp, lọt vào mắt đều là cảnh đẹp.

Đang thưởng thức, một cậu bé người Việt Nam đột nhiên từ dưới biển nhảy lên thuyền của bọn họ.

Ah Reum giật nảy người! Lập tức ngẩng đầu nhìn xem cậu bé này rốt cuộc là từ đâu nhảy ra. Nhìn kỹ mới phát hiện một cái thuyền nhỏ, đi theo sau thuyền lớn của bọn họ. Cậu bé đã nhảy lên boong thuyền của bọn họ. Đặt trước mặt Ah Reum một túi hoa quả. Không nói không rằng.

Ah Reum nhìn thấy mấy nải chuối ngự, còn có cả loại quả gọi là chôm chôm. Lại nhìn cậu bé kia. Ha ha, thật là thiên hạ đều là một nhà nha! Không cần trao đổi bằng ngôn ngữ, liền có thể nhìn ra cậu ta đang chào hàng.

Nhìn thấy tuổi tác cậu bé kia cũng không lớn lắm, Jang Ah Reum động lòng trắc ẩn. Cậu ta có phải là không có tiền đi học nên mới ở đây buôn bán không? Cô rút từ trong ví ra mười đồng, vẫy vẫy trong tay hỏi: "Mười ngàn có thể mua bao nhiêu?"

Chỉ thấy cậu bé kia nhìn nhìn tiền, lắc lắc đầu. Còn bới lộn hoa quả trong tay mình.

Ah Reum nghĩ nghĩ, dường như hiểu ra ý của cậu ta, như vậy là chê ít tiền sao? Cô vội vàng rút ra mười ngàn nữa, quơ quơ trong tay. Lần này ngay cả nói cũng không nói nữa.

Cậu bé cười vui vẻ, lộ ra hai hàng răng trắng bóng. Đưa chùm chôm chôm trong tay cho Ah Reum. Ah Reum cười, lại đưa thêm hai mươi ngàn, nhận lấy một nải chuối từ tay cậu bé.

Cậu bé cười rất thoải mái, nhét bốn mươi ngàn trong tay vào túi quần. Vẫy tay với Ah Reum, một khắc kia đứng lên trông rất phong độ. Chỉ thấy cậu ta nhanh nhẹn nhảy lên chiếc thuyền đánh cá nhỏ của nhà mình.

Jang Ah Reum bây giờ mới phát hiện, trên chiếc thuyền đánh cá kia còn mắc một chiếc võng, trên võng có một đứa nhỏ chưa đầy hai tuổi đang nằm, ngủ rất ngon lành!

Ha ha! Thật là một bức tranh cuộc sống ở Vịnh Hạ Long! Thật vô cùng ung dung tự tại. Cái nôi thiên nhiên đó, lắc qua lắc lại, nụ cười ngọt ngào của con trẻ, đẹp không gì sánh được! Trên thuyền còn có một đôi nam nữ, xem tuổi tác hẳn là cha mẹ của đứa nhỏ. Cậu bé kia vui vẻ nhảy xuống thuyền, lấy tiền trong túi đưa cho người phụ nữ kia. Người phụ nữ đó nhìn về hướng Jang Ah Reum, lộ ra một nụ cười bẽn lẽn. Ah Reum cũng hướng về phía họ thân thiện vẫy tay.

Ah Reum đem hoa quả vừa mới mua được phân phát cho mọi người ăn. Hoa quả nhiệt đới rất khác với phương bắc. Đến nơi này, nhập gia tùy tục, vẫn là phải nếm thử một chút đặc sản chứ! Đây chính là niềm tâm đắc làm hướng dẫn viên du lịch của Ah Reum. Cô xưa nay chưa từng bỏ qua đồ ăn ngon!

Moon Hee Kyung đánh bài đã mệt, gọi Han đẹp trai đến thay chân. Han đẹp trai bởi vì ở chỗ Kim Minyoung không nịnh nọt được gì, đành phải nhận lời.

Hee Kyung liền cùng Ah Reum ăn hoa quả, tiện thể hàn huyên một chút.

"Đây là cái gì?" Hee Kyung chỉ vào những quả màu đỏ lông xù hỏi.

"Chôm chôm! Là hoa quả nhiệt đới. Chưa từng ăn hả? Ở bên chúng ta cũng có bán đó." Ah Reum nói.

"Ha ha, tôi rất ít ăn hoa quả nhiệt đới." Hee Kyung bóc thử một quả chôm chôm, bỏ vào miệng nếm thử, nói tiếp: "Cũng được, hơi giống với quả vải!"

"Ha ha, đúng vậy! Tôi đi đến đâu cũng không thể có lỗi với cái miệng của mình! Chỉ cần là nơi tôi đã từng đi, nhất định sẽ không bỏ qua đặc sản!"

Tán chuyện về hoa quả, rất nhanh đã thấy nhàm chán. Jang Ah Reum cố tình tìm đề tài để nói: "Quan hệ đồng nghiệp của các cô thật là tốt."

"Ha ha, thật không? Ra ngoài phải chăm sóc nhau thôi! Mọi người ngày thường ở trong khách sạn tuy rằng quen biết, nhưng cũng không thường xuyên giao tiếp. Ra ngoài, đều là người trẻ tuổi, có vẻ dễ chung sống!"

"Tôi cảm thấy mọi người hình như đều rất tôn trọng cô, như Kim tiểu thư cũng không đấu võ mồm với cô lắm. Theo tôi quan sát, cô đối với người khác cũng không phải như vậy!" Ah Reum nói. Trên đường đi cô thực ra đều đứng ở góc độ người ngoài cuộc để quan sát những khách hàng này, theo bản lĩnh nhìn người của cô, những thứ bề ngoài này không làm khó được cô.

"Có lẽ vậy! Tôi nói riêng với cô nhé, vì sao ư?" Hee Kyung nén cười ghé vào tai Ah Reum, nói, "Bởi vì ông xã tôi thường xuyên giới thiệu khách hàng lớn cho khách sạn, anh ấy và Hwang Sunwoo là bạn bè thân thiết, cho nên tôi cũng được thơm lây!"

"Ha ha! Cô thật biết đùa! Vậy vì sao cô không làm một giám đốc hay gì đó?" Jang Ah Reum tò mò hỏi.

"Cắt! Mệt mỏi lắm! Tôi chẳng qua chỉ làm quản lý âm thanh ở trong phòng KTV, hát hò một chút, thật nhàn nhã nha! Dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi. Tôi lại cũng thích ca hát chẳng phải sao?" Moon Hee Kyung lười biếng nói. Tiện tay bóc một quả chuối, cắn một miếng.

"Như vậy, cũng đúng nha! Mỗi người một cách sống." Ah Reum cười nói.

"Này? Hướng dẫn viên Jang, nói về cô đi? Nghe nói vẫn độc thân! Sao vậy? Đã từng có kỷ niệm tình yêu không vui vẻ, mất đi niềm tin vào tình yêu sao?" Moon Hee Kyung nói thẳng, cô xưa nay là người nhanh mồm nhanh miệng.

"Ha ha, không phải. Chỉ là cảm thấy kết hôn thật mệt mỏi. Sau này còn phải sinh con, ở chung với bố mẹ chồng vân vân và vân vân, rất vất vả! Một mình không phải là rất tốt sao?" Ah Reum cố tỏ ra thoải mái nói.

"Ồ? Như vậy hả! Có phải cô chưa gặp được người đàn ông thích hợp hay không! Yên tâm đi! Quan điểm của tôi cũng vậy, thà không có chứ không chọn bừa! Con người nha! Số phận đều sắp đặt hết rồi! Một nửa của cô đã sớm ở nơi nào đó chờ cô rồi! Chỉ là duyên phận chưa tới." Moon Hee Kyung nói một lèo. Cô xưa nay không thích thăm dò chuyện riêng tư của người khác, biết nhiều quá thật mệt mỏi, không phải sao.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy. Thôi thì thuận theo tự nhiên đi!" Ah Reum vươn hai cánh tay, giải tỏa tâm trạng ngượng ngùng của mình.

Không ngờ, Moon Hee Kyung lại nói tiếp: "Có điều đôi khi số phận cũng đùa cợt con người! Cô xem Kim Jong In đó! Thật là một người đàn ông tốt nha! Đáng tiếc thật!

"Đáng tiếc cái gì?" Tim Jang Ah Reum lập tức thót một cái.

"Anh ta mới kết hôn chưa được một năm, vợ đã bị tai nạn xe qua đời, để lại con trai mới sinh chưa đầy một tháng. Có lúc, chúng tôi cũng không dám ở trước mặt anh ta mà thể hiện hạnh phúc..."

"Đoàng" một tiếng, đầu Ah Reum lập tức như có tiếng nổ tung! Cái gì? Vợ anh ta? Qua đời? Anh ta... anh ta lại chưa hề nói?

"Này! Này! Hướng dẫn viên Jang?" Moon Hee Kyung ra sức lấy tay khua khua trước mặt Jang Ah Reum!

Ah Reum lúc này mới khôi phục lại tinh thần, thì thầm: "Bất hạnh quá! Bất hạnh quá!"

Tầm mắt không khỏi nhìn về phía Kim Jong In đang đánh bài. Miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, thi thoảng hút một hơi, lại ho sặc sụa. Kỳ thật, trên đường đi Ah Reum không hề nhìn thấy anh ta hút thuốc, hiện tại khi cô nhìn thấy, lại có thêm cảm giác thương xót. Một người đàn ông như vậy, một mình nuôi một đứa nhỏ năm tuổi, làm thế nào sống được đến bây giờ? Anh ta vì sao lại để mình hiểu lầm? Hiểu lầm anh ta đang muốn ngoại tình?

Nghĩ đến thời khắc chính mình ngả bài với anh ta, nghĩ đến thái độ khi đó của Kim Jong In, tim Ah Reum lại đau không nói nên lời!

Ôi tình yêu! Có đôi khi chính là như vậy, là thương xót, là đau đớn. Cái cảm giác nói không nên lời này, có lẽ đó chính là cái gọi là duyên phận...

Đảo Thiên Đường trong truyền thuyết chính là nơi này. Có người nói "Không đến Vịnh Hạ Long, không coi là đến Việt Nam, không đến đảo Thiên Đường, không coi là đến Vịnh Hạ Long." Nơi này quả thực chính là chốn đào nguyên tiên cảnh. Ngồi trên thuyền cho đến khi vào bờ, quả thực giống như đến đảo Đào Hoa. Đây là chốn tiên cảnh nhân gian thoát tục.

Đảo nhỏ diện tích không lớn, nhưng lại có một cảm giác thâm tình ấm áp. Bờ cát dát vàng, mặt biển lấp lánh, vô cùng nên thơ.

Trèo lên đảo Thiên Đường, mặc dù không coi là cao, nhưng lại có một phong thái đặc biệt. Bất tri bất giác đã tới đỉnh núi, nói là đỉnh núi, trên thực tế chẳng qua chỉ là một cái đình nho nhỏ. Đưa mắt nhìn bốn phía, đều là cây cối, nhìn không thấy bờ cát. Nhìn ra xa, chỉ có thể thấy mặt biển dài và hẹp, giống như một tòa tháp ngắm cảnh vậy. Nhưng loại cảm giác này lại không gì sánh kịp.

Hye Won còn nhớ Han đẹp trai đã hùng hồn nói: "Thật không ngờ, có thể đi một chuyến đến 'Thiên Đường'!"

Mọi người đều gật đầu trong lòng khẳng định, nhưng lại nghe hắn ta nói: "Hơn nữa, càng thần kỳ là, đến được 'Thiên Đường' còn có thể trở về!"

"Ha ha ha!" Mọi người đều bị hắn chọc đến phì cười! Phối hợp với tâm trạng lúc này, thật là càng thêm thư thái!

"Mau tới đây! Chỗ này ngắm cảnh rất đẹp!" Tiếng Kim Yerim vang lên ở bên sườn núi. Mọi người hồ hởi hưởng ứng.

Yoo Hye Won và Na Jaemin bị bỏ lại phía sau một quãng xa, tận hưởng thế giới của hai người.

"Lại đây, đứng ở chỗ này, em chụp cho anh một kiểu." Hye Won vui vẻ chỉ vào một chỗ bên cạnh lan can, phía sau là biển lớn mênh mông. Giữa biển còn có một vài ngọn núi.

"Hay là để anh chụp cho!" Jaemin vươn tay muốn cầm lấy máy ảnh.

"Không! Em muốn chụp cho anh! Nhanh lên! Nghe lời nào!" Hye Won cố ý nghiêm mặt, ra dáng cô gái nhỏ chanh chua.

Lại khiến cho Na Jaemin bị chọc cười! "Ha ha, được rồi!" Jaemin ung dung đi đến trước lan can, đem áo khoác trong tay khoác lên vai, dáng vẻ lạnh lùng quả thật là đẹp trai đến mê người!

Hye Won ngây ngốc nhìn! Sao lại có người đẹp trai đến như vậy chứ! Không cần có một chút biểu hiện gì dư thừa, cứ tự nhiên như vậy mà lại thu hút ánh mắt của bạn! Ai da! Khiến cho cô không nhìn một giây liền cảm thấy tiếc.

"Sao vậy? Nhìn đến ngây ngốc rồi sao?" Jaemin cười nhíu nhíu mày.

"Nói gì vậy! Làm gì có!" Hye Won đỏ bừng mặt, tùy tiện tìm một cái cớ nói, "Sao anh toàn là không cười vậy! Mặt cứng ngắc thật là xấu!"

"Ha ha, xấu sao? Xấu trong từ điển của em có phải nghĩa là "rất đẹp trai" không? Jaemin phì cười.

Trời ạ! Tim Yoo Hye Won cũng theo đó mà đập lỡ một nhịp, đều tại mình, nụ cười này càng mê người! Cô dường như nhận thấy tay cầm máy ảnh của mình đang run rẩy.

Vội vàng chụp một kiểu, che giấu sự bối rối của mình. Ai ngờ vừa xem lại, Yoo Hye Won liền kinh ngạc thốt lên một tiếng!

"Đưa cho anh xem!" Jaemin đoạt lấy máy ảnh vừa nhìn, thiếu chút nữa tức đến nổ mũi, "Này! Bà xã, em là đang lãng phí tình cảm của anh phải không?" Hye Won gấp gáp quá, máy ảnh chưa ngắm chuẩn đã chụp, kết quả chỉ chụp được nửa thân dưới của Na Jaemin.

Đột nhiên, Jaemin nở nụ cười, gian xảo nói: "Hay là em... tương đối thích... nửa thân dưới của anh?"

"Ghét anh ghê!" Cổ Hye Won đã đỏ hết rồi, giống như con tôm luộc vậy, trong lúc quẫn bách đẩy mạnh Na Jaemin một cái.

Ai ngờ Jaemin không có phòng bị, liền bị ngã người về phía sau, phía sau lại là cây cối um tùm, không phải là vách núi đen thăm thẳm.

"Á--" Hye Won hoảng hốt, vội vàng vươn tay kéo hắn lại, bị Na Jaemin thuận thế ôm vào trong ngực. Jaemin và cô hai người đều dựa vào mặt ngoài lan can. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ thấy Jaemin xoay người một cái, ôm Hye Won nhảy lên, lùi ba bậc thang mới đứng vững được.

Yoo Hye Won nhắm chặt hai mắt, chờ đợi tình cảnh vô cùng thê thảm. Có lẽ hai người lăn lộn trên đám cây, mình đầy thương tích, quần áo tả tơi, hoặc là rơi xuống sườn núi, tan xương nát thịt... Trời ạ! Tim cô lúc này đã muốn bay khỏi ngực, lơ lửng giữa không trung.

"Được rồi, có thể mở mắt rồi!" Tiếng cười của Na Jaemin quanh quẩn bên tai cô.

"Em vẫn còn sống chứ?" Hye Won ngây ngốc hỏi. Tuy nhận thấy bọn họ đã dừng lại không dịch chuyển nữa, nhưng cô vẫn không dám mở mắt.

Đáp lời cô là một nụ hôn nồng nhiệt. Jaemin tinh tế ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, không ngừng mút lấy. Đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào trong miệng cô quấy đảo, trùm lên đầu lưỡi đang run rẩy của cô, một tấc một tấc tiến sâu thêm, khiến cho nó không còn chỗ trốn.

Cảm giác nóng bỏng trên bờ môi thật là chân thật. Là ông trời chiếu cố cô, để cô trước khi chết được hưởng thụ một chút sự nhiệt tình của hắn sao?

Nhận thấy xung quanh không có người, mà vị trí của bọn họ lại ở một góc tương đối khuất, Na Jaemin càng thêm bạo gan! Bàn tay to lớn của hắn không kiêng nể gì mà du ngoạn trên người cô, nắm lấy một đỉnh núi, không ngừng vuốt ve. Mạnh mẽ, hắn vén quần áo của cô lên, phơi bày ra vẻ đẹp nội tại của cô, trước gió biển hiu hiu, hôn lên ngực cô.

Vẻ đẹp trước ngực cô tuy rằng không phải là rất lớn, nhưng lại vô cùng mềm mại, vẻ đẹp mang chút e lệ, khiến hắn vô cùng nâng niu, lưu luyến không rời. Đêm qua, hắn quả thật không thể bỏ qua, lúc này đập vào mắt, lại càng không muốn buông tay! Càng không ngừng dùng đầu lưỡi mà âu yếm.

Cảm giác mát mát và dinh dính trước ngực, khiến cho cô cả kinh, vội vàng mở mắt. Phát hiện rành rành Na Jaemin đang ở ban ngày ban mặt mà hôn ngực cô!

"Á! Anh làm gì vậy?" Hye Won sợ tới mức vội vàng đẩy hắn ra, cuống quýt chỉnh lại quần áo của mình, còn không ngừng nhìn xung quanh, sợ bị người khác nhìn thấy.

"Ha ha ha! Vợ yêu à, anh thấy em vừa nãy rõ ràng là rất hưởng thụ mà!" Jaemin cười đến càn rỡ.

"Anh! Đáng ghét!" Đột nhiên cô nghĩ tới tình huống nguy hiểm lúc nãy, liền kéo hắn xem xét từ trên xuống dưới, "Anh thế nào? Không có chuyện gì chứ?"

"Có chuyện!" Jaemin nhíu chặt mày.

"Chỗ nào có chuyện?" Hye Won lo lắng kiểm tra tay, cánh tay, đùi, đầu gối hắn...

"Chỗ này! Á, đau quá!" Na Jaemin càng nhíu chặt mày, giống như đang chịu đựng cơn đau rất lớn vậy.

Yoo Hye Won quả thực muốn khóc, bối rối vén quần áo hắn lên, vội vàng an ủi: "Vũ, làm sao vậy? Đau ở đâu? Nói cho em biết đau ở đâu?"

Jaemin tóm chặt lấy tay cô, gắt gao đặt ở giữa hai đùi hắn, nháy mắt, dưới chiếc quần thể thao liền dựng đứng lên như cột chống trời...

Chỉ thấy hắn cười xấu xa nói: "Chính là nửa thân dưới mà em tương đối thích đó!"

Mặt Hye Won trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, tầm mắt hướng lên trên, trở lại chỗ dưới bụng hắn...

Mặt đỏ bừng, cắn chặt môi, Yoo Hye Won quả thực muốn phát điên rồi!

"Ha ha, đúng rồi, chính là nó có chuyện!" Jaemin cười càng thêm xấu xa!

"Anh! Na Jaemin, anh thật đen tối!" Hye Won tức đến xì khói, xoay người liền bỏ chạy. Tiếng cười phóng túng phía sau, khiến cho Hye Won ngượng ngùng đến không biết trốn vào đâu. Hắn sao lại đen tối như vậy chứ? Lúc nào cũng bắt nạt cô!

"Này! Vợ yêu, nó thật sự rất đau mà!" Tiếng cười ha ha ha làm cho Hye Won chỉ biết bịt tai, càng trốn nhanh hơn...

Thật là xấu xa! Người đàn ông này thật đáng ghét! Những lời đen tối như vậy mà cũng có thể nói ra miệng, không sợ người ta nghe được.

Len lén nhìn xung quanh, cũng may chạy xa chư vậy vẫn không nhìn thấy ai! Ai da! Hye Won dừng lại vỗ vỗ mặt mình, nóng thật!

Xuống núi trước hắn một bước, Hye Won tức giận ngồi ở băng ghế. Đưa mắt nhìn bờ cát trải dọc bờ biển, nước biển xanh màu ngọc bích, mấy ngọn núi mọc lên giữa làn nước trước mặt, tâm tình cũng trở nên thư thái.

Lại nhìn dưới nước, bãi biển có vẻ nông, đám đàn ông Han đẹp trai, Kim Jong In đều đã mặc quần bơi, hưởng thụ cảm giác ngâm mình trong nước. Xung quanh không có ai, Hye Won liền len lén bắt đầu thưởng thức dáng người của mấy người đàn ông này.

Lén thè lưỡi, Hye Won lấy kính râm ra đeo. Vẫn là không muốn để người khác thấy cô là một người mê trai! Ha ha, trong lòng có một giọng nói vang lên: Đây là bãi biển mà! Sợ nhìn thì đừng có xuống nước! Hà hà.

Han đẹp trai là một người đàn ông gầy quá mức. Lúc mặc quần áo thì còn có vẻ thời thượng! Nhưng vừa cởi quần áo, lập tức liền lộ ra cơ thể nhỏ bé khô quắt. Có thể đếm được từng cái xương sườn trên người.

Nhưng hắn ta lại là người hoạt bát nhất trên bãi cát. Một chốc thì chạy trên bờ bốc cát, ném ra biển; một chốc lại nhảy xuống nước, kéo chân người này, đá đùi người kia. Nhưng kết quả cuối cùng đều là bị người ta kéo xuống nước, hoặc là bị dìm xuống nước, trông thật khổ sở, nhưng hắn ta lại vui không biết mệt.

Nhìn bọn họ vui đùa ầm ĩ, Yoo Hye Won cũng bất tri bất giác mà bật cười khanh khách.

Dáng người Kim Jong In thật tuyệt, dù sao cũng là huấn luyện viên thể hình, cơ bắp rất chuẩn, không có một chút mỡ thừa. Xem ra anh ta rất thích bơi lội, xuống nước không lâu liền bơi ra tận ngọn núi ở giữa biển! Chỉ chốc lát sau liền chỉ còn lại một chấm nhỏ đen đen, không nhìn thấy bóng dáng.

Dáng người đẹp phải kể đến Kim Baek Kyu! Giây phút nhìn thấy cơ thể anh ta, Hye Won quả thực kinh ngạc đến ngây người! Trời ạ! Anh ta quá là... đầy đặn! Cơ thể thật rắn chắc, cảm giác toàn là thịt, rất mạnh mẽ. Nhất là... bộ ngực! Ông trời ơi! Nếu cứng hơn nữa, cao hơn một chút, thì còn vượt qua cả số đo của cô nữa! Mặt liền đỏ bừng! Thật là không nhìn thì không biết, dáng người của đàn ông cũng thật là không giống nhau!

"Đang nhìn gì vậy?" Giọng Na Jaemin vang lên phía sau cô.

Sợ tới mức Yoo Hye Won nhảy dựng lên.

"Sao vậy? Vụng trộm hả? Ơ, chỗ này không nắng, em đeo kính làm gì vậy?" Jaemin ra vẻ suy tư xoa xoa cằm mình. Theo tầm mắt của cô, Na Jaemin nhìn về phía bãi biển, hay thật! Không ngờ cô gái nhỏ thanh thuần này lại cũng thích nhìn lực sĩ!

"Á! Đâu có! Không phải như anh nghĩ đâu! Em là sợ ánh mặt trời chói mắt mà thôi!" Hye Won lúc này giải thích càng giấu đầu lòi đuôi.

"Anh nghĩ như thế nào?" Jaemin cười xấu xa.

"Anh! Không thèm để ý đến anh nữa! Hứ!" Yoo Hye Won biết mình ở trước mặt hắn không tranh cãi được! Hừ! Cứ xem! Mình cứ xem!

Yoo Hye Won liền tháo kính ra, quang minh chính đại mà hướng ánh mắt ra bờ biển, thưởng thức dáng người đầy hào quang sáng chói của đám đàn ông! Còn thi thoảng lộ ra ánh mắt háo sắc, xuýt xoa: "Oa! Dáng người thật là đẹp!"

Cố ý liếc mắt sang Na Jaemin, quả nhiên hài lòng nhìn thấy người đàn ông kia đã thu lại nụ cười, xị mặt xuống.

Yoo Hye Won càng thêm đắc ý, còn cố ý nuốt nước bọt, khoa trương nói: "Ông trời ơi! Dáng người bác sỹ Thời thật là đẹp nha!"

"Dáng người hắn rất đẹp sao?" Jaemin nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không đẹp sao?" Yoo Hye Won dường như hiểu được mình đang đùa với lửa.

Chỉ thấy Na Jaemin phanh áo sơ mi, cởi ra hai khuy, rất rõ ràng hắn đã bị chọc giận rồi!

Yoo Hye Won vẫn là rùng mình một cái, không biết hắn muốn làm gì, liệu có chạy tới bóp chết mình hay không đây!

Chỉ chốc lát sau, Jaemin liền cởi hết chỉ còn lại quần trong. Hắn không mang theo quần bơi, cô biết mà!

"Á!" Yoo Hye Won vội vàng bịt kín mắt, hắn sao lại mặc mỗi quần trong mà đứng ở đó, thật là mất mặt!

"Sao vậy? Nhìn đàn ông khác không e lệ? Nhìn ông xã của mình mà lại phải bịt mắt sao?" Trong lời nói của Na Jaemin tràn đầy vị dấm, chua đến hết mức.

"Anh làm gì vậy? Quá xấu! Mau mặc vào! Sao anh lại mặc quần trong mà đứng ở đây?" Yoo Hye Won vừa kêu vừa xua tay.

Thân thể ấm nóng dựa vào cô, Yoo Hye Won vội mở mắt, cơ thể cường tráng của Na Jaemin ở ngay trước mặt mình, cô quả thực lại bị nấu chín rồi!

Đôi môi gợi cảm phun ra một câu, làm cho Yoo Hye Won càng run rẩy hơn: "Nếu em còn muốn nhìn, anh có thể không mặc."

"Anh!" Không đợi Yoo Hye Won ngăn cản, Na Jaemin cứ như vậy sải bước về phía bờ biển.

"Ồ!" Đám Kim thon thả tụ tập dưới mái che nắng phía xa bắt đầu la lớn.

Jaemin ung dung vẫy vẫy tay với bọn họ, lại nhận lấy tiếng thét chói tai ở mức càng cao hơn!

Yoo Hye Won đã giận đến xanh mặt rồi! Hắn làm gì vậy? Phát cuồng rồi hay là sao!

Ánh mặt trời vàng óng chiếu lên làn da màu đồng của hắn, sáng bóng lấp lánh. Bóng dáng hắn vô cùng mạnh mẽ, dáng người hình tam giác ngược, cặp mông quyến rũ. Ăn mặc thiếu vải như vậy, lại giống như đang đi trên sàn catwalk. Chiếc quần tam giác bó chặt lấy phần nam tính của hắn, hai đùi rắn rỏi, quanh co khúc khuỷu như tô điểm thêm.

"Ừm!" Yoo Hye Won không khỏi giật mình một cái! Thật là! Cô còn nhớ tối qua hai đùi cô không ngừng vuốt ve đùi hắn, tiếp nhận cảm giác ngưa ngứa đó, lúc này lại dường như thể nghiệm được niềm ham muốn đó, tim không khỏi run rẩy.

Lúc này, Na Jaemin đã đi tới bờ biển, hắn thử thử nước biển, vốc nước biển lên người mình.

Trong mắt Yoo Hye Won lập tức nhìn thấy người đàn ông giống như thần biển này, đang chơi đùa trong biển nước tung bọt trắng xóa. Nhất thời nhìn không chớp mắt.

Jaemin xoay người, nhất thời bãi biển hình như toàn là tiếng huýt gió của phụ nữ. Cơ thể hắn vô cùng cường tráng, so với Kim Jong In, không được rắn rỏi như vậy, nhưng lại nam tính hơn vài phần. So với Kim Baek Kyu không được đầy đặn như vậy, nhưng lại khỏe đẹp hơn vài phần. Đặc biệt là nước da màu đồng trời sinh của hắn càng khiến cho Yoo Hye Won rung động.

Vào buổi tối, dưới ánh đèn sao cô lại không phát hiện ra dáng người hắn đẹp như vậy chứ? Có phải là chính mình vẫn ngại ngùng không dám ngắm nhìn cơ thể hắn chăng!

Tí tách, tay Yoo Hye Won ướt rồi! Trời ạ! Đây là cái gì? Cô lại còn chảy nước miếng...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com