TruyenHHH.com

365 Ngay Hon Nhan Na Jaemin Chuyen Ver Nguyen Tac Guai Wu

Việc chuẩn bị hôn lễ thực ra rất gấp gáp. Hôm nay, là ngày Yoo Hye Won và Na Jaemin thử quần áo cưới.

Hye Won vì mang thai nên váy cưới thiết kế có vẻ rộng rãi, đơn giản phóng khoáng.

Váy cưới màu trắng, thiết kế lệch vai, tinh tế trang nhã, vừa đơn giản lại quyến rũ. Ngắn gọn phóng khoáng, bộ ngực sữa như ẩn như hiện dưới lớp váy quây bằng lụa trắng tuyết, mái tóc dài che phủ da thịt mịn màng như tuyết của cô, phối hợp với váy cưới trắng muốt, thật giống như một thiên sứ.

Jaemin không vội mặc thử lễ phục, mà kiên nhẫn chờ đợi Yoo Hye Won. Hắn lúc này nhìn thế nào cũng cảm thấy Hye Won là thiên sứ, một thiên sứ tới cứu vớt linh hồn hắn.

Yên lặng đến gần cô, Jaemin tràn ngập ý cười, bàn tay làm ảo thuật đưa ra một chuỗi vòng cổ, đeo một viên đá quý rực rỡ, phối hợp với váy cưới trắng như tuyết, càng tô điểm thêm.

Hye Won nhìn có chút xúc động, cắn môi nhìn vào ánh mắt trong gương.

"Vợ yêu, em thật đẹp!"

Hye Won ngượng ngùng quay đầu, cô cũng thật kinh ngạc một hồi. Bộ váy cưới này hình như là biết rõ ưu điểm của cô vậy, làm tôn thêm vóc dáng của cô. Tà váy nhẹ nhàng như tuyết, không quá dài, nhưng vẫn tung bay, theo từng nhịp thở của cô.

Kìm lòng không đậu ôm lấy eo cô, Jaemin tựa cằm lên trán cô, ôm cô vào lòng, hắn vô cùng hưởng thụ, thật muốn đem cô nhập vào trong xương cốt mình.

"Hye Won, cám ơn em!" Jaemin có chút xúc động.

Hye Won kinh ngạc ngước mắt dò hỏi. Sao đột nhiên hắn lại nói một câu như vậy.

"Cám ơn em, không bỏ đi con của chúng ta!" Jaemin cười không được tự nhiên. Kỳ thật, thời gian đó, hắn cũng từng mất ngủ. Bởi vì chính mình đã tự tay hủy đi đứa con với Yoo Hye Won. Hắn đã tự trách mình, mắng mình là súc sinh!

Hye Won nắm tay hắn đặt lên bụng mình, khẽ cười nói: "Là con rất kiên cường!"

Nhìn nụ cười xúc động của Na Jaemin, Hye Won đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Anh thích con trai... hay con gái?"

Jaemin cười cười: "Con gái lương thiện, dịu dàng, tài hoa như em!"

Hye Won sửng sốt: "Em sao? Con mắt nào của anh nhìn thấy em tài hoa? Làm chủ biên cho Park Jisung, chẳng qua chỉ làm khách mời có mấy ngày. Làm thư ký cho anh, vẫn chỉ là người bưng trà rót nước!"

Jaemin hôn trộm lên vành tai cô, cười xấu xa: "Vợ yêu, anh muốn biết khi em chưa được anh dẫn dắt, làm thế nào mà viết được nhiều cảnh hoan ái như vậy?"

Thân thể Hye Won chấn động, ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía Na Jaemin, trong lúc nhất thời còn chưa tìm được giọng của mình: "Anh... sao anh biết?"

"Vợ yêu của anh là tiểu thuyết gia Wonie nổi tiếng trên mạng, chẳng lẽ anh không nên quan tâm một chút sao? Hử? Mỹ nữ tác giả?" Tay Jaemin thuận thế đặt lên bên vai trần của Hye Won, lần mò đến một bên ngực.

"Anh... anh... sẽ không trùng hợp đọc đến những tiểu thuyết nhàm chán đó chứ? Đều là truyện ngôn tình, các cô gái trẻ thích." Hye Won vội vàng cúi đầu, túm lấy tay hắn, che giấu trái tim đập điên cuồng.

"Anh... cũng thích." Nói xong, Jaemin vùi đầu vào hõm vai cô, nồng nhiệt đưa đầu lưỡi viền theo xương quai xanh của cô, khiến cô từng cơn run rẩy.

"Cho em chút trải nghiệm kích thích... Viết cho tốt về khả năng của anh..."

Hye Won giật mình trừng mắt nhìn nụ cười xấu xa của Na Jaemin.

"Đừng... áo cưới..." Hye Won sợ bị hỏng quần áo, cuống quýt né tránh.

"Suỵt! Đừng ồn ào..." Bá đạo áp sát eo cô, vén tà váy của cô lên cao...

"Anh!" Hye Won xấu hổ trừng mắt nhìn mình ngượng ngùng trong gương, phía sau là người đàn ông quyến rũ kia. Hắn chẳng lẽ là muốn như thế này? Cũng chỉ vì để cô có thêm trải nghiệm?

"Anh... đọc... truyện nào?" Hye Won tim đập điên cuồng, dường như chính mình đã bị hắn nhìn thấu hoàn toàn, có chút không biết nên làm thế nào.

"Ngoan! Làm đã rồi nói sau!" Jaemin nhẹ nhàng cởi quần lót cô, bàn tay to lớn trượt trên nơi tư mật của cô, trêu đùa một hồi.

"Không, anh không nói, em sẽ không làm!" Hye Won đột nhiên có chút bực bội, cô không biết Na Jaemin làm thế nào mà biết được, nhưng cảm giác này giống như chính mình đã trở nên trong suốt, khiến cô bất giác trở nên bướng bỉnh.

"Ha!" Người đàn ông phía sau lại còn cười, giống như lời nói của cô vô cùng ngây thơ vậy!

Bỗng nhiên hắn dịu dàng nói: "Động tác lơ đãng này khiến Kim Sang Hyuk miệng khô lưỡi nóng. Áo ngủ vốn mỏng như tơ rung rinh theo nhịp trêu đùa của cô, dán theo đường cong của cô chuyển động, như nước chảy như sợi tơ mềm... Hít một hơi, Yoo Sang Hyuk nghiêng người bật dậy, dựng người lên, gấp gáp ôm lấy thân thể cô. Đôi môi anh cách một lớp áo mỏng manh nhấm nháp bộ ngực cao ngất, bàn tay to lớn xoa nắn đường cong của cô. Jung Ha Yeon từng cơn run rẩy, anh sao lại đột nhiên nhào tới, cô thậm chí còn không kịp thở. Cô mở đôi mắt mê ly, nhìn chính mình trong gương nằm trong vòng tay to lớn của anh, tùy ý anh gặm cắn đầu vai cô, để mặc bàn tay thon dài kia vuốt ve ngực cô, mà một tay kia đã tiến đến..."

Trong khi nói, tay hắn phối hợp với lời nói của hắn...

"Ách!" Hye Won xấu hổ đến cả người run rẩy, hắn lại còn thuật lại một đoạn trong 'Người phụ nữ của Yoo tổng tài'! Có lầm hay không? Thật là mất mặt nha!

"Đừng... đừng nói nữa! Thật mất mặt nha!" Áo cưới của Yoo Hye Won đã bị vén lên đến eo, bộ ngực tuyết trắng đẫy đà bị nắm trong tay hắn. Sắc màu nổi bật đó giống như một bức tranh sơn dầu tràn đầy kích thích thị giác.

Hắn không biết từ bao giờ đã chuẩn bị xong xuôi, từ phía sau chậm rãi trượt vào cơ thể cô.

"Anh không mang..."

"Không kịp nữa rồi..." Jaemin thở hổn hển, nhìn chằm chằm cô gợi cảm trong gương, bỏ tay ra, đặt hai tay cô phủ lên ngực cô. Dáng vẻ bị động không biết làm thế nào của cô khiến hắn càng thêm kích động, động tác dưới thân càng thêm gấp gáp.

"Na tiên sinh, Na phu nhân... á!" Tiếng thét chói tai của một cô gái vang lên phía sau bọn họ...

Hye Won liền trắng bệch mặt, mà Jaemin càng tức giận quát: "Cút!"

Cô gái kia nhanh như chớp chạy ra ngoài, còn tốt bụng giúp bọn họ khóa cửa lại.

"Trời ạ! Sao anh lại không khóa cửa? Thật mất mặt nha!" Hye Won đỏ mặt tía tai.

"Ai bảo em quá ngọt, làm anh quên cả khóa cửa! Về sau mỗi khi chỉ có hai chúng ta ở một chỗ, em phải nhớ khóa cửa!" Jaemin vừa cử động vừa cắn vào tai cô.

"Á... em mặc... kệ." Hye Won nói năng có chút lực bất tòng tâm!

"Mặc kệ? Thật sự... mặc kệ?" Jaemin bỗng nhiên ôm cô đi ra cửa.

"Này, anh... làm gì vậy?" Hye Won hoảng hốt!

"Anh đi mở cửa!" Jaemin cười xấu xa.

"Anh điên rồi!" Hye Won vội vàng tóm lấy cánh tay hắn, nhéo mạnh một cái.

Jaemin lại đưa cô đến sô pha, nhẹ nhàng đặt Hye Won xuống, cười xấu xa nói: "Anh tưởng em thật sự mặc kệ chứ!"

......

Không có ai điên cuồng như Na Jaemin! Hye Won dường như là cúi gằm mặt đi ra khỏi cửa hàng kia! Cô có chút lo lắng nhìn sườn mặt Jaemin, sao hắn có thể giữ vững tinh thần như vậy chứ? Cái chuyện này cũng bị người ta bắt gặp! Hắn cũng thật là...

"Làm sao vậy? Mặt mày nhăn nhó!" Jaemin cười hớn hở, chỉ còn thiếu huýt sáo ngâm nga.

"Sao anh vẫn còn cười được vậy? Jaemin, xin anh, anh đừng có... chỗ nào cũng làm, chẳng khác nào..." Hye Won quả thật khó có thể mở miệng.

"Chẳng khác nào con chó phát dục phải không?" Jaemin đột nhiên nói tiếp, hơn nữa còn... giống y như cô nghĩ.

"Cái này không phải em nói nha." Hye Won liếc trắng mắt.

"Vợ yêu, em đã từng thử qua chơi xe lắc chưa?" Jaemin đột nhiên nhiệt tình nói.

Hye Won lập tức ngây người, trừng mắt nhìn Na Jaemin đang lái xe, hận không thể lấy băng dính bịt miệng hắn lại!

Xe lại chạy về hướng ngược lại đường về nhà...

"Này! Jaemin, em có từng nói là cần có nhiều kinh nghiệm như vậy không?" Hye Won lo lắng! Bọn họ chẳng phải vừa mới từ cửa hàng áo cưới đi ra, thế này... Cô có một dự cảm, hắn vẫn còn muốn! Nhìn ánh mắt kia, dáng vẻ hưng phấn như vậy!

"Em đương nhiên chưa từng nói, nhưng làm ông xã của mỹ nữ tác giả, anh có nghĩa vụ để bà xã được trải nghiệm!" Jaemin điềm nhiên nói. Thông thường, nghe thấy ba chữ Na Jaemin, hắn liền biết bà xã yêu quý của hắn sắp phát điên rồi! Tuy nhiên, chỉ cần hắn triển khai thế tấn công dịu dàng, bà xã yêu quý chỉ có thể ngâm nga mà thôi!

"Anh!" Hye Won bị nghẹn đến không nói được câu nào. Nhìn xe càng ngày càng đi đến nơi không có người, Yoo Hye Won không khỏi có chút lo lắng, "Jaemin, em mang thai! Không thể... không thể làm chuyện đó quá thường xuyên..."

Hye Won đưa ra khổ nhục kế.

Jaemin liếc bụng của cô một cái, nói: "Bác sỹ hôm qua chẳng phải đã nói rồi sao, tiểu tử này rất khỏe mạnh! Anh đang rèn luyện nó!"

"Anh thôi đi!" Hye Won lườm trắng mắt, có kiểu rèn luyện như vậy sao? Mệt hắn nói được ra miệng.

Nơi này hình như là một ngõ cụt, trước mặt là một xưởng chất thải, Jaemin dừng xe xong, liền hạ lưng ghế xuống.

"Này! Na Jaemin, anh thật sự muốn... ông trời ơi! Anh điên rồi!" Hye Won hoảng hốt vội vàng tháo dây an toàn, định xuống xe.

Jaemin khóa cửa xe lại, sau đó mờ ám ngoắc ngón tay với Hye Won.

Hye Won quả thực muốn phát cuồng! Jaemin đã uống phải thuốc gì rồi thì phải? Hành động hôm nay quá kỳ lạ! Chỗ nào hắn cũng có thể...

"Này! Na Jaemin, em cảnh cáo anh! Anh..."

"Suỵt, trải nghiệm, em chỉ cần trải nghiệm là được!" Jaemin cười tươi rói, đưa tay kéo Hye Won, cùng lăn xuống ghế sau. Hắn đặt Hye Won ngã lên ghế, còn tốt bụng lót cho cô một cái gối đệm.

Ánh sáng trong xe bởi vì hắn ở gần mà u ám đi rất nhiều. Còn ngoài cửa kính thì sao? Tuy rằng có film dán tối màu, nhưng từ bên trong nhìn ra bên ngoài vẫn rất rõ ràng. Hye Won chỉ sợ bị ai nhìn thấy, có chút bối rối.

Khuôn mặt tuấn tú của Na Jaemin dần dần áp sát Hye Won, đặt một nụ hôn lên đôi môi run rẩy của cô, sau đó từ từ cởi cúc áo của cô.

"Anh, em không cần trải nghiệm..." Hye Won liều chết giãy dụa.

"Anh cần..." Mặt Jaemin áp sát vào ngực cô, bắt đầu trêu đùa.

"Ưm." Hye Won nhịn không được rên rỉ. Hắn quá hiểu rõ nơi mẫn cảm của cô, chỉ cần nhẹ nhàng vuốt ve và gặm cắn, trong lòng cô liền giống như có hàng vạn con kiến đang bò, bộ ngực lập tức căng lên.!

"Jaemin..."

"Ngoan, có muốn không?" Jaemin từ trên cao nhìn xuống, nụ hôn như có như không, hài lòng nhìn ánh mắt mê ly của cô, còn có bàn tay ôm chặt lấy cổ hắn.

"Ưm." Lời đáp của cô đối với hắn mà nói chính là sự khen ngợi và cổ vũ, hắn dường như ngay giây tiếp theo liền tiến công...

Xe quả nhiên đang lắc!

"Rầm rầm rầm" "Rầm rầm rầm", hai chân Hye Won liền kẹp chặt lại, khiến Na Jaemin thích thú gầm một tiếng.

Dựng đứng tóc gáy, Hye Won nín thở lắng nghe, lại là tiếng gõ cửa "rầm rầm rầm", còn có tiếng người nói: "Bên trong có ai không?"

Hye Won hoảng hốt vội định đẩy Na Jaemin ra, lại bị Jaemin giữ chặt eo, hắn khàn giọng nói: "Mặc kệ người ta!"

Hye Won nhìn thấy ngoài cửa kính có một người đàn ông mặc quần áo và đội mũ bảo hộ lao động, đang ghé mắt nhìn vào bên trong kính xe của bọn họ, miệng còn không ngừng gọi: "Có ai không? Xe của ai? Ai đỗ xe ở đây? Có ai không?"

Cũng không biết vì lo lắng hay vì cứng ngắc, hai chân Yoo Hye Won càng kẹp chặt.

Jaemin lại càng đắm chìm trong thích thú, cười có chút mơ hồ: "Ưm, vợ yêu, chặt thêm chút nữa!"

"Anh! Nhanh lên chút! Á..."

Jaemin dường như đang trừng phạt vì Yoo Hye Won không chuyên tâm, một lần nữa ngậm lấy một bên ngực cô, khiến cô thét chói tai.

Người bên ngoài hình như nghe được tiếng gì, lại bắt đầu gõ: "Có phải có người không? Lái xe đi! Chắn đường rồi!"

......

Hye Won chưa từng bị mất mặt như vậy! Một ngày bị bắt gặp hai lần! Lại còn ở hai chỗ khác nhau!

"Vợ yêu, ngoan, chờ anh một lát, anh lên lầu, họp ngắn một chút, lập tức quay lại!"

Jaemin thấy cô quá mệt mỏi, liền để cô ở trong xe nghỉ ngơi một lát, còn mình quay lại công ty họp, sau đó liền đưa cô về nhà.

Hye Won cũng mặc kệ hắn! Cũng không nói không rằng. Một ngày này đã bị hắn làm cho mất hết mặt rồi!

"Làm sao vậy? Không vui? Hay là còn muốn chơi xe lắc nữa? Ở đây hình như hơi..." Jaemin ra vẻ khó xử nhìn nhìn xe cộ đi lại bốn phía, sau đó nói, "Nếu bà xã muốn, thì ông xã liền cố chịu khó vậy..."

"Na Jaemin! Anh rốt cuộc có đi họp hay không?" Hye Won thật sự không thể chịu đựng được sự tự cao tự đại của hắn nữa!

"Ha ha ha ha!" Jaemin cười đến càn rỡ, hôn trộm một cái, cười nói, "Bà xã, bộ dạng em kêu tên anh lúc tức giận, thật sự rất... gợi cảm!"

Nhìn dáng vẻ tuấn tú của hắn, Hye Won buồn bực phun ra ba chữ: "Đi chết đi!"

Vội bịt miệng lại, cô lại còn cười trộm. Nhớ lại đủ loại tình huống ngày hôm nay, quả thực là hết sức hoang đường! Thật sự không giống với kinh nghiệm bình thường nha!

Đều nói ngày kết hôn là lúc hạnh phúc nhất của người con gái. Nhưng Yoo Hye Won lại vĩnh viễn không bao giờ quên cái ngày này! Một ngày khiến cô khắc cốt ghi tâm, một ngày khiến cô đau triệt tâm can.

Cũng vô cùng chờ mong chú rể đến như vậy. Hye Won lại còn nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập. Đều nói hạnh phúc tới quá nhanh, có lúc thật khiến người ta trở tay không kịp. Sống cùng nhau, so với giờ phút này lại là một sự khác biệt một trời một vực nha!

"Anh cả?" Hye Won nghe thấy có người bước vào, xoay người lại, nhìn thấy Yoo Soojung một thân tây trang giày da. Hôm nay, các anh trai đều đến cả. Anh hai và anh ba vẫn một mình, còn Yoo Soojung phá lệ đem theo Jiwon đến! Shim Yoon Ha kích động đến mức nếu không phải bởi vì phải gả con gái, thì e là một khắc cũng sẽ không bỏ qua Jiwon. Cô có thể nhìn ra Shim Yoon Ha hận không thể cùng lúc tổ chức hôn lễ cho anh cả luôn!

"Hye Won, vẫn ổn chứ?" Soojung cưng chiều nhìn cô.

"Em rất ổn... chỉ là có chút căng thẳng!" Hye Won cười. Nói thật, cô quả thật rất căng thẳng. Bận rộn cả buổi sáng xong, an vị ở đây ngơ ngẩn chờ Na Jaemin đến. Ngay cả tiếng thời gian đi qua cũng có thể nghe thấy.

"Căng thẳng? Đã là vợ chồng rồi, còn căng thẳng?" Soojung trêu chọc.

"Anh cả!" Hye Won nũng nịu.

"Ha ha. Hye Won à, Jaemin đối với em có tốt không? Nói thật cho anh biết." Soojung chân thành nói. Anh kỳ thật vẫn luôn có cảm tình với Na Jaemin, quan hệ cá nhân của hai người cũng rất tốt. Tuy nhiên, về mặt tình cảm, anh không phải là không rõ những chuyện trăng hoa của Jaemin!

Hye Won nhìn anh cả tuấn tú, mạnh mẽ gật đầu: "Anh cả, Jaemin đối với em rất tốt."

"Thật chứ?" Soojung vẫn không yên tâm. Na Jaemin là loại người gì, anh cho tới bây giờ vẫn biết. Mà trước khi mình gặp Jiwon, đối với hôn nhân hoàn toàn là không có khái niệm và cảm tình gì. Từ khi gặp Jiwon, anh mới phát hiện hóa ra mình cũng muốn có một gia đình, muốn độc chiếm Jiwon mãnh liệt như vậy.

Vì thế, anh mới nghĩ đến em gái của mình, kết hôn với một người đàn ông mình không yêu, có phải là chuyện rất đau lòng hay không.

"Anh cả, anh và Jiwon..." Hye Won chớp chớp mắt, chuyển đề tài, tò mò hỏi.

"Thế nào? Muốn quản chuyện của anh hả?" Soojung cười.

"Vâng, là người đi trước, em hy vọng anh có thể yêu thương Jiwon cho tốt, để Jiwon mau mau trở thành chị dâu của em!" Hye Won nghiêm túc nói.

"Sao anh lại có cảm giác như đối diện với mẹ vợ nhỉ?" Soojung cười ha ha.

"Anh cả. Ha ha, Jiwon là bạn tốt của em đó, nếu anh không tốt với cô ấy, em sẽ không nể nang đâu!" Hye Won trừng mắt cảnh cáo.

"Ha ha, yên tâm đi! Hye Won, anh nghĩ đàn ông khi còn trẻ có lẽ đều sẽ một thời lông bông. Giống như anh, trước kia đối với phụ nữ chỉ có tránh còn không kịp! Có người còn nói anh là đồng tính! Nhưng, từ khi gặp Jiwon, liền giống như gặp được chính mình vậy! Có lẽ, Jaemin và anh giống nhau!" Soojung nghĩ đến lúc trước gặp Na Jaemin, nghe thấy hắn nói những lời đó.

"Anh cả... em biết... có một số việc không phải mình muốn thế nào, là có thể như vậy..." Hye Won nói xong, đột nhiên mũi cay cay, có chút nghẹn ngào. Cô nghĩ tới những hành động hoang đường của mình, suýt chút nữa... gây ra đại họa!

"Sao vậy? Hye Won? Có phải Jaemin bắt nạt em không?" Soojung cau mày nhìn Yoo Hye Won mắt đã có chút đỏ hồng.

Hye Won vội lắc đầu, nỗi xúc động trong lòng kia liền bị cô đè nén lại, vội vàng nói: "Không không không, em chỉ là muốn nói có những sai lầm không phải là do chủ quan... Em đã có thể hiểu và chấp nhận được chuyện quá khứ của Na Jaemin! Em chỉ muốn tất cả bắt đầu từ bây giờ... Em yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu em, như vậy là đủ rồi..."

Đi đến trước mặt Hye Won, Yoo Soojung cho cô một vòng ôm thật lớn. Hai người im lặng mất cả phút đồng hồ.

"Nhất định phải hạnh phúc!" Soojung thành tâm chúc phúc, lại thở dài, "Bé con đã lớn rồi!"

"Cám ơn anh, em nhất định sẽ hạnh phúc!" Mắt Hye Won không khỏi có chút ươn ướt... Thật tốt, cảm giác được chúc phúc thật là tốt -- Cho đến nhiều năm sau, Hye Won nhớ lại cái ôm đó của anh cả, vẫn cảm thấy ấm áp.

Jaemin đón Hye Won đến nhà thờ. Lễ phục màu trắng, khiến cả người hắn càng thêm tuấn tú hiên ngang. Bạn bè người thân đều ở đó chờ đợi giây phút thần thánh kia. Na Jaemin cũng cảm thấy căng thẳng, tim hắn không ngừng đập dồn dập, không biết là hưng phấn hay là xúc động. Hắn muốn hút thuốc, lại nghĩ đến Yoo Hye Won đang mang thai, liền từ bỏ.

Nhìn nụ cười ngọt ngào của Hye Won, hắn chỉ đành cố bình tĩnh, nhưng trái tim hoảng loạn không biết tại sao cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Ở trên xe, tay hắn bá đạo đặt trên eo Hye Won. Lần đầu tiên không tự tin hỏi: "Vợ yêu, em có yêu anh không?"

Hye Won thẹn thùng gật đầu.

Jaemin ghé sát cô, hôn lên má cô, chân thành nói: "Cám ơn em! Hye Won."

Hye Won đặt tay hắn lên bụng mình, dịu dàng nói: "Jaemin, em thật sự rất hạnh phúc! Cám ơn anh đã chăm sóc em!"

Jaemin ôm chặt cô trong lòng mình: "Vợ yêu, anh Na Jaemin thề với trời, từ hôm nay trở đi, Yoo Hye Won là người phụ nữ duy nhất của anh! Nếu anh còn dây dưa không rõ với những phụ nữ khác, thì anh sẽ bị Thiên lôi đánh ..."

"Suỵt!" Hye Won vội đưa tay ngăn miệng hắn nói tiếp, "Đừng nói như vậy. Jaemin, không cần thề độc như vậy! Cái gì đã qua hãy để nó trôi qua đi! Em... bây giờ đã rất thỏa mãn rồi!"

Nụ hôn đã đi trước, kịch liệt, nhiệt tình... Jaemin kích động hôn Hye Won, không để ý đến lái xe đang mất tự nhiên ho khẽ, một mực đòi lấy...

Mọi chuyện vốn dĩ hẳn là rất viên mãn, xe thuận lợi đi đến nhà thờ. Hai người xuất hiện ở trước cửa nhà thờ. Hye Won có chút căng thẳng, muốn đi vào phòng vệ sinh, tiện thể trang điểm lại. Na Jaemin cũng bị bạn bè trêu đùa, có phải là ở trên xe không đứng đắn với cô dâu... Bởi vì trên miệng cô dâu rõ ràng có vết tích mới bị hôn xong...

Thế nhưng, sau khi Hye Won đi vào phòng vệ sinh, Jaemin liền không còn nhìn thấy cô nữa. Qua nửa giờ, Na Jaemin mới phát hiện cô... đã biến mất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com