365 Ngay Hon Nhan Na Jaemin Chuyen Ver Nguyen Tac Guai Wu
"Không có! Chúng ta trong sạch như vậy, em có gì phải sợ!" Hye Won nói cho có lệ, trong lòng lại như một con thỏ sợ hãi đang nhảy nhót lung tung. Jisung thâm sâu nhìn cô, làm cô không được tự nhiên mà nhìn vào mắt anh.
Trong đôi mắt kia có tình cảm sâu lắng và nỗi khổ khôn cùng...
Chợt nghe anh sâu xa nói: "Chúng ta trong sạch sao?"
Đoàng một tiếng, tim Hye Won như bị vật gì đụng mạnh! Bọn họ... trong sạch sao? Tim như đồng hồ quả lắc không ngừng dao động, bất an suy ngẫm hai chữ này.
Jisung đột nhiên cười giễu: "Sợ hãi sao?"
Hye Won ngây ngốc ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt kiên định đang hỏi của anh, bỗng nhiên kích động nói: "Mang em đi!"
Xin hãy mang em rời đi! Trong lòng cô kêu lên! Jisung! Hiện giờ chỉ có anh có thể giúp em, cũng chỉ có anh chấp nhận. Mang em đi! Mang em đi đi!
Mắt Jisung trong nháy mắt sáng bừng lên, anh còn ra sức nhìn chằm chằm vào mắt cô, xem xét sự kiên định kia rốt cuộc có bao nhiêu bền vững, cho dù đổi lấy là đôi mi run rẩy của cô và ánh mắt ngẫu nhiên hối tiếc kia, ý chí lóe lên bất định kia dường như đang cần sự động viên của anh.
Hye Won! Anh không cho phép em hối hận!
Nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, Jisung nhấc chân kéo cô rời đi...
Xe một đường thẳng đến nơi ở của Yoo Hye Won!
Hye Won trong lòng run sợ mở cửa nhà, xem xét từng phòng. Vẫn may! Không thấy bóng dáng Na Jaemin. Tảng đá đè nặng trong lòng liền được buông xuống. May quá, hắn không có nhà!
Mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, dường như tiết lộ sự e sợ của cô đối với hắn! Cô sao lại nhát gan như vậy, hắn chẳng lẽ lại là độc xà mãnh thú sao?
Park Jisung chờ trong xe có chút lo lắng, không kìm lòng được cũng đi vào theo. Nhìn thấy Yoo Hye Won ngây ngốc đứng trong phòng khách không có hành động gì.
"Em hiện giờ hối hận vẫn còn kịp!" Giọng Jisung có chút tổn thương, dường như sợ phải nghe thấy đáp án không muốn nghe.
Hye Won cắn răng, kiên định nói: "Hối hận cái gì? Sao có thể? Anh chờ mấy phút!"
Hye Won cuống quýt sắp xếp va li của mình, dưới sự giám sát của Park Jisung, chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay, còn có máy tính xách tay vẫn luôn không rời khỏi cô. Hộ chiếu, chứng minh thư tất cả đều bỏ vào túi.
Jisung trừng mắt liếc nhìn nhà của bọn họ, bài trí xa hoa như vậy, hơn nữa chỗ nào cũng có phong cách bá đạo, khiến anh nhìn liền thấy chán ghét. Kéo va li của cô, đi trước mở cửa phòng. Lúc này đây anh đã hạ quyết tâm! Anh không thể khoanh tay đứng nhìn!
Hye Won quay đầu nhìn lại khắp phòng khách, cái ghế sô pha kia, còn có cầu thang xoắn, cửa phòng ngủ lầu hai ở ngay góc ngoặt kia... Yoo Hye Won không khỏi giật mình. Thật sự phải bỏ đi sao? Vì sao lúc này đây tâm tình lại có chút không nỡ? Không đau khổ như trước, nhưng lại có vài phần lưu luyến. Chết thật chết thật, chẳng lẽ người bị cường bạo cũng sẽ yêu tội phạm cường bạo sao?
Cô vuốt ve tủ giầy bằng gỗ lim ở cửa, cắn răng một cái, liền bước ra ngoài.
Yoo Hye Won, mày phải làm một người hoàn toàn mới! Làm một người phụ nữ không bị Na Jaemin trói buộc! Hắn không phải là gông cùm của mày, mày phải sống thật tự do tự tại! Mày không phải là công cụ sai khiến của hắn, là người phụ nữ gọi là đến đuổi là đi!
Từ lúc ra khỏi nhà hàng cho đến khi thu xếp xong mọi thứ, chỉ mất thời gian nửa giờ đồng hồ. Mà Jisung thì vừa lái xe vừa gọi điện thoại, sắp xếp cái này bố trí cái kia.
Hye Won nghe thấy anh giao nhà xuất bản JSPark cho Lee Seung Ah, hình như muốn để cô ta làm phụ trách nhà xuất bản. Lại nghe thấy anh mua vé máy bay rồi lại sắp xếp việc trong nhà, hình như là muốn xuất ngoại!
"Chúng ta sẽ ra nước ngoài sao? Đi đâu?" Hye Won bất an hỏi. Ra nước ngoài có an toàn không? Jaemin có điều tra ra không? Cô dường như nhìn thấy cảnh mình bị ép trở về, ép ở trên giường! Ánh mắt hung tợn kia của hắn sẽ ăn sống nuốt tươi cô!
"Đúng vậy! Em có tin anh không?" Jisung đột nhiên có chút chân thành hỏi.
"Đương nhiên!" Hye Won không hề nghĩ ngợi trả lời. Cô hiện giờ không tin anh thì có thể tin ai? Vả lại cho dù bây giờ anh đem bán cô, cô cũng không còn đường lui nữa rồi! Huống hồ, anh sao có thể đem bán cô được? Cô cũng không đáng tiền!
"Vậy là tốt rồi. Chúng ta phải lập tức ra nước ngoài, đến Tokyo Nhật Bản. Sau đó chúng ta lập tức bay trở về. Nhất định phải hoàn thành trong hôm nay. Hiểu chưa?" Jisung giải thích rõ ràng.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Anh là muốn lấy việc ra nước ngoài làm ngụy trang, để hắn có điều tra cũng sẽ không điều tra được sao? Hắn sẽ điều tra thông tin xuất cảnh, sẽ không đi điều tra thông tin nhập cảnh. Thật là một nước cờ hay!
Hye Won lẳng lặng nhìn anh, không phải là anh đã sớm thu xếp hết rồi chứ?
"Park Jisung, sao em cứ có cảm giác như lên phải thuyền giặc vậy? Không phải là anh đã sớm có dự tính rồi chứ?"
Jisung đột nhiên nở nụ cười, cố ý khoa trương nói: "Sao vậy? Sợ rồi hả?"
Hye Won ho khẽ, vỗ vỗ ngực nói: "Em sợ cái gì! Chuyện mà Yoo Hye Won em đã quyết định, thì nhất định phải làm đến cùng! Bỏ dở giữa chừng xưa nay không phải là tác phong của em!"
Jisung lại khinh miệt liếc mắt đánh giá phần ngực của cô, lắc lắc đầu, nói: "Đừng vỗ nữa, còn vỗ nữa e là sẽ thành sân bay đấy!"
"Anh! Park Jisung! Anh thật quá đáng nha!" Hye Won lập tức đỏ bừng mặt, đánh vào cánh tay Jisung một cái.
"Ấy! Cẩn thận!" Hye Won vừa nhìn thấy tình huống phía trước, bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Jisung này lại làm cho tay lái trượt đi, suýt nữa đụng vào xe bên cạnh.
"Ha ha!" Jisung cười đến vô cùng đắc ý! Anh là cố ý dọa cô, để cô biết anh đánh cược mạng để điên cùng cô!
"Đúng rồi, anh định sắp xếp như thế nào cho một người lớn còn sống sờ sờ như em đây?" Hye Won không khỏi tò mò hỏi.
"Em? Em là con sâu mạng, chỉ cần có máy tính, em liền đói không chết! Cho nên, em có thể không cần ra khỏi cửa. Chỉ cần một cái máy tính xách tay là được."
Hye Won gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Lại hỏi: "Vậy còn anh?"
"Anh hả? Anh chỉ cần có em là đủ rồi!" Jisung thản nhiên nói.
"Anh bán nhà xuất bản rồi sao?" Hye Won bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc kêu lên.
"Ừm." Đáp án khẳng định.
"Anh cũng bán cả nhà rồi sao?" Lại thét chói tai.
"Ừm." Gật mạnh đầu.
"Còn xe? Chiếc xe này thì sao?" Hye Won kinh ngạc chỉ vào chỗ ngồi của anh.
"Ừm." Đáp án hoàn toàn là khẳng định.
Điên rồi! Anh thật sự điên rồi! Đây là anh muốn cùng cô bỏ trốn nha! Cô bây giờ mới ý thức được.
"Park Jisung, anh không cần phải vì em..."
"Có cần!"
"Jisung, em kỳ thật..."
"Anh biết!"
"Anh biết cái gì? Anh căn bản là cái gì cũng không biết!" Hye Won gấp đến độ vò đầu bứt tai.
"Hye Won, anh là Jisung, cũng là Elaine! Anh hiểu em! Em hiện giờ rất mâu thuẫn. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không ép buộc em, em không cần hứa hẹn gì với anh cả. Là anh cam tâm tình nguyện! Anh còn muốn cảm ơn em đã cho anh cơ hội này, nếu không anh sẽ hối hận cả đời!"
Hye Won nhìn ánh mắt kiên định của anh, hốc mắt lại ươn ướt!
"Rầm" một tiếng, hình như là tiếng đụng xe...
"Này! Thật sự không cần xe của anh nữa sao? Sao anh cũng không chịu nhìn đường vậy! Hay rồi hay rồi, bán cũng không bán được nữa rồi!" Hye Won xuống xe nhìn chiếc xe jeep của anh đã tông vào đuôi xe khác.
Xe của Park Jisung là xe jeep, không có vấn đề gì, xe phía trước thì lại khác! Thanh chắn bảo hiểm phía sau của nó đã bị tông xệ xuống dưới, đèn xe cũng bị tông vỡ nát! Mà phía trước đang là đèn đỏ rành rành! Nhìn thế nào cũng đều là xe của Jisung phải chịu trách nhiệm trước tiên.
"Như vậy chẳng phải là vừa khéo, đỡ phải bán. Tránh được phiền toái!" Jisung lại không hề đau lòng chút nào.
Từ trên xe phía trước một người đàn ông bước xuống, anh ta vừa nhìn thấy tình trạng thảm hại do xe mình bị tông đuôi liền một mực trách móc: "Này? Tôi nói anh lái xe kiểu gì vậy? Anh rốt cuộc có biết lái xe hay không? Anh đang nghĩ cái gì vậy? Phía trước là đèn đỏ đó! Ông anh à! Ông anh của tôi à! Xe của tôi vừa mới mua đó, còn chưa gắn biển số đó!"
Park Jisung chờ anh ta mắng đủ rồi, cười nói: "Tôi đền cho anh là được chứ gì!"
"Đền? Anh nói nghe thật dễ, có tiền hả? Anh làm chậm trễ công việc của tôi đó! Nhàn rỗi không có việc gì lái xe xịn ra đường tông người ta sao? Cái loại giàu gia truyền các người, có phải là có tiền để đốt không? Ông anh, anh có biết tôi hôm nay có chuyện quan trọng đến mức nào không? Hả? Có tiền thì giỏi hả?" Cái anh chàng này hình như bị cái gì kích động, vừa nhìn thấy xe Park Jisung thì lại càng tức giận, mắng chửi càng hăng!
"Ha ha, lão huynh, tôi không phải là giàu gia truyền! Tôi cũng là dốc sức từ hai bàn tay này này!" Jisung bình tĩnh nói.
Chỉ chốc lát sau xung quanh liền đầy người xúm lại, xem trò hay, giúp phân tích nguyên nhân sự cố, lại còn rất nhiệt tình.
Jisung bất đắc dĩ lắc lắc đầu, có cái gì để phân tích chứ. Anh hoàn toàn chịu trách nhiệm là được rồi!
Vì thế, anh kéo người đàn ông còn đang chửi mắng kia lại, dán vào tai anh ta nói mấy câu.
Liền nghe thấy anh ta trợn mắt kinh ngạc nói: "Anh nói thật hay giả đó? Đùa tôi hả?"
Jisung cười nói: "Đương nhiên là thật! Tôi cũng đỡ phải phiền toái!" Nói xong, anh liền lấy từ trong cốp sau xe ra một loạt giấy tờ, còn có cả vali của Yoo Hye Won.
Anh nhanh gọn ném giấy tờ cho người đàn ông, vứt lại chìa khóa trong tay, nói ra một câu: "Của anh đó!"
Nói xong, kéo tay Hye Won sải bước rời đi.
Người đàn ông kia không hiểu ra sao, mở giấy tờ ra xem xét, đầy đủ mọi thứ. Trời ạ! Thật sự là thật hay là giả? Ban ngày ban mặt đụng phải kho báu rồi!
Đợi bọn họ đã đi xa, anh ta mới hồi phục tinh thần: "Này! Còn chưa sang tên mà!"
Hye Won bị Jisung nắm tay đi trên đường, liên tục nhìn ngó xung quanh.
Dáng vẻ này của bọn họ, không tốt thì phải! Len lén định rút tay lại, nhưng lại bị anh giữ càng chặt.
"Này? Park Jisung à! Bây giờ chúng ta đi đâu?" Hye Won vẫn là không nhịn được hỏi.
"Đem em đi bán!"
"Hả?"
"Ha ha ha, anh nói là đem di động đi đổi!" Jisung cười đến rạng rỡ.
Ách! Cái người này không có ba ngày ba đêm có phải là không thể nghĩ ra kế hoạch chu đáo như vậy chứ! Yoo Hye Won lập tức dựng đứng hết tóc gáy. Cô thật là rất bội phục anh! Loại chuyện kích động như vậy, anh cũng có thể nghĩ ra. Cô có cảm giác vui sướng giống như đứa trẻ bỏ nhà ra đi.
Nếu, cô nói là nếu, cô thật sự bất hạnh bị cái tên kia bắt trở về, e là có thể nhìn thấy bộ dáng cẩu huyết của hắn ấy chứ! Nhất định là sẽ để Park Jisung tức giận đến bất đắc kỳ tử!
Hye Won ngoan ngoãn theo Park Jisung, đến chỗ này, đi chỗ kia, cuối cùng là ngồi lên máy bay, sau đó xuống máy bay ngay cả phòng vệ sinh cũng không đi, liền vội vàng đáp máy bay trở về!
Hye Won thật sự là bội phục Park Jisung. Nếu là mình cô, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được những chuyện ghê như vậy... tốt như vậy!
Cho dù Na Jaemin điều tra được việc cô xuất cảnh, cũng sẽ không ngờ cô sẽ trở về ngay trong ngày.
Cô không khỏi bắt đầu khâm phục Jisung, anh không làm gián điệp thật là đáng tiếc!
Đợi đến khi Hye Won trở lại thành phố này, đã là lúc màn đêm buông xuống!
Áp lực này, sao lại cảm thấy chính mình thật ngốc!
Đi cùng Jisung đến một căn hộ, bước vào. Nơi này trang trí tinh tế, Jisung nói là mới mua không lâu. Dùng tên của một người bạn. Nói cách khác, ở thành phố này, không chỉ có Yoo Hye Won biến mất! Ngay cả Park Jisung cũng biến mất nốt!
Kế hoạch này thật sự là quá hoàn hảo rồi!
Hye Won cuối cùng cũng có thể nghỉ một chút, có điều tâm trạng của cô quá tốt, có một cảm giác hưng phấn vì được tháo cũi sổ lồng.
Cô nghĩ, lúc này Jaemin không biết là đang lo lắng đến mức nào! Hắn nhất định là đang gọi di động cho cô, kết quả không có người nghe máy. Hắn lại về đến nhà, phát hiện vali của cô đã biến mất, kết quả nghĩ đến hành động đối với cô đêm qua, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
Tiếp theo, hắn sẽ gọi điện thoại đến nhà Na lão gia và ba mẹ của Yoo Hye Won, kết quả đều nói không có cô, hắn cũng nói qua loa cho xong, không dám nói Hye Won đã biến mất! Sau đó, hắn liền bắt đầu gọi điện thoại cho Park Jisung, không có người nghe máy. Gọi điện đến nhà xuất bản JSPark được thông báo đã đổi chủ!
Park Jisung đã biến mất!
Vì thế, hắn sẽ lập tức gọi điện thoại kiểm tra nhật ký chuyến bay, đặc biệt là nhật ký xuất cảnh, kết quả, tên của cô liền xuất hiện ở chuyến bay đi Tokyo Nhật Bản.
Vì thế, hắn liền biết, cô và Jisung đã cùng đi Nhật Bản...
"Nghĩ gì vậy?" Jisung tắm rửa xong bước ra nhìn thấy Hye Won ngây ngốc cười, liền hỏi.
"Á!" Hye Won giật mình, liền lấy tay che trước ngực, trừng mắt nhìn bộ dáng Jisung, lắp bắp nói, "Anh... anh làm cái gì vậy?"
Park Jisung nhìn dáng vẻ ngốc của cô quả thực muốn trêu cô, liền thở dài nói: "Lão đại, chúng ta ngồi máy bay cả một buổi chiều, chẳng lẽ không nên tắm rửa nghĩ ngơi một chút sao? Em có ý tưởng gì với anh, cũng xin mời em để đến ngày mai có được không? Anh thật sự mệt chết đi!"
Nói xong, còn cố ý vặn vẹo thắt lưng!
Hye Won vừa nghe, liền đỏ bừng mặt. Cô có ý tưởng sao? Có lầm hay không? Hướng về phía anh lè lưỡi, dữ tợn trừng mắt lườm anh một cái.
Jisung lắc lắc đầu, xoay người đi về phòng ngủ của mình.
Jisung nói với cô, nơi này là nhà của bọn họ, bọn họ ở chung nhưng không chung phòng. Anh nói, anh muốn chờ đến ngày cô nói "Em đồng ý"!
Nhìn theo bóng lưng anh, Hye Won bất giác cảm động! Sao một người đàn ông có thể vứt bỏ hết thảy vì bạn, không chút do dự?
Càng nghĩ, cô càng cảm động đến muốn khóc!
Jisung bước vào phòng mình, lập tức liền tràn đầy hưng phấn. Dựa vào cửa thở dài! Được rồi, tâm nguyện của mày đã đạt được rồi! Cô ấy hiện giờ đã sống cùng mày dưới một mái nhà, vừa lòng rồi chứ? Ý cười thản nhiên hiện trên miệng, mặc dù cô không nói đồng ý, anh cũng cảm thấy đáng giá!-------Na Jaemin phải đến sáng hôm sau mới phát hiện Yoo Hye Won mất tích! Hắn bận suốt một đêm, vừa sáng ra liền vội vàng trở về lấy lòng cô, nhưng đổi lại không thấy bóng dáng cô đâu!
Jaemin lập tức liền trải qua hầu như tất cả những khâu mà Hye Won đã tưởng tượng ra! Dĩ nhiên là đều không tìm thấy Yoo Hye Won!
Chết tiệt! Hắn phát hiện cô thật sự đã bỏ đi!
Khi hắn phát hiện cả Park Jisung cũng mất tích, trong lòng liền bùng lên một ngọn lửa vô danh!
Quả nhiên, hai người đã cùng nhau đi Nhật Bản!
Hai người này... Park Jisung, trong tình huống đó, anh vẫn còn muốn đấu với tôi! Yoo Hye Won, không cho em biết tay một chút, em liền không biết Na Jaemin anh ăn gì mà lớn lên!
Tuyệt đối không phải là gạo, mà là thịt! Lúc này lồng ngực hắn dường như muốn vỡ tung! Ở đâu ra một người phụ nữ cả ngày từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến việc bỏ nhà trốn đi? Đột nhiên, nghĩ đến chuyện lần trước Hye Won bị tai nạn. Đáy lòng lại có chút hoảng hốt kỳ lạ.
Lập tức bấm một dãy số: "Renjun? Cậu ở đâu? Chờ vài ngày nữa rồi hãy đi! Tôi muốn đi Nhật Bản một chuyến."
Nói về lý, yêu cầu này của Na Jaemin cũng không quá đáng lắm, hắn chỉ là không xác định phải mất bao lâu mới có thể trở về, việc công ty thật sự không thể thoát ra được, mới nghĩ đến phải để Huang Renjun đến công ty trông nom, chờ đến khi tìm được cái cô gái nhỏ kia trở về là xong!
Không ngờ Renjun rất buồn bực nói một tiếng: "Không rảnh!"
Jaemin vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu tử này thẳng thắn gắt gỏng với mình, có phải cậu ta bị cái gì kích động không? Cho tới nay, Huang Renjun bởi vì chuyện của JungSeyoon nên trước mặt Na Jaemin luôn thấp hơn một cái đầu, mọi chuyện đều nhường nhịn hắn. Hắn cũng tạo thành thói quen xấu không có việc gì sẽ mặc anh ta, có việc liền giao phó cho anh ta! Việc này đột ngột quả thực là không kịp thích ứng!
"Này, cậu bị kích động hả?" Jaemin bị cãi lại đến tức giận.
"Phiền quá đi!" Renjun vẫn giữ khẩu khí kỳ quái, dừng một chút, nói, "Chờ tôi về nói sau! Bên này tôi phải giải quyết một số chuyện!"
Jaemin nhìn xuống đồng hồ đeo tay, vội vàng nói: "Không kịp rồi! Cậu ở đâu? Tôi đến chỗ cậu!"
Huang Renjun trầm mặc mấy giây, nói: "Thiên Phủ!"
Sau đó cạch một cái liền không còn tiếng gì nữa.
Jaemin tức giận trừng mắt nhìn điện thoại, đều điên hết rồi thì phải? Đều không để hắn vào mắt, hả? SHIT! Lũ điên này!
Lúc Na Jaemin hấp tấp chạy tới Thiên Phủ, vừa ngước mắt nhìn liền thấy Huang Renjun ở trong góc, hắn vội vàng bước đến, lại bất ngờ nhìn thấy Yoon Sohee ngồi đối diện!
Hắn đột nhiên phát hiện cô gái này trông khá quen, nheo mắt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhớ ra cô gái này chính là cô gái bị ngã sấp xuống ở hội quán câu lạc bộ Thần Vũ lần trước! Bởi vì vòng một rất đồ sộ, cho nên hắn vẫn có chút ấn tượng.
Sao vậy? Nhìn dáng vẻ hai người này, đây là đang làm gì vậy? Có ý tưởng thì cũng không cần phải đến đây, trực tiếp thuê phòng là xong! Ở đây mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau để làm gì chứ!
Thật là lãng phí thời gian!
"Renjun? Chuyện gì vậy? Nói xong chưa?" Jaemin mất kiên nhẫn hỏi.
Renjun lúc này mới chú ý thấy Na Jaemin đã đến. Hắn lẳng lặng nói với Jaemin: "Sao cậu lại tới? Tôi còn có chút việc, cậu đợi một lát!"
"Này! Cậu muốn thuê phòng thì trực tiếp lên lầu không phải là xong rồi sao? Ở đây lảm nhảm cái gì chứ? Nhanh lên chút, tôi cho cậu hai mươi phút!" Jaemin liên tục nhìn đồng hồ, dáng vẻ như ngồi trên đống lửa.
"Soạt" một tiếng, Na Jaemin liền cảm thấy trước mặt có cái gì hất vào, nhưng lại tránh không kịp, hứng từ mặt đến người, là sữa!
Na Jaemin mắt tóe lửa nhìn về hướng thứ kia vừa hất tới, rành rành phát hiện cái cốc trống trơn trong tay của cô gái vẻ mặt đầy tức giận!
SHIT! Hắn hôm nay thật sự vào phải viện tâm thần rồi hay là sao? Mẹ kiếp sao mà gặp phải toàn kẻ điên?
Tất cả giận dữ đều tập trung vào một chỗ, Jaemin không chút suy nghĩ, vung nắm đấm hướng về phía cô gái kia.
Renjun nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của hắn, liền lao tới, không ngăn kịp, lại bị trúng ngay một cú đấm rắn chắc!
Ông trời ơi! Người này điên rồi, xuống tay nặng như vậy! Nếu đấm phải mặt Yoon Sohee, không biết sẽ thành cái dạng gì nữa. Nghĩ tới Huang Renjun liền thấy sợ!
"Mẹ kiếp, cậu có còn là đàn ông không? Lại còn đánh phụ nữ?" Renjun dường như là gào lên, nháy mắt cũng đáp trả một đấm, đẩy Na Jaemin ra thật xa.
Sohee vẫn chưa khôi phục tinh thần từ nỗi khiếp sợ vừa rồi, cô trơ mắt nhìn người đàn ông này đang nhanh như chớp vung nắm đấm sắp giáng vào mặt cô.
Mất hết can đảm, cô chỉ kịp nhắm mắt lại, nhưng một giây tiếp theo lại bị Huang Renjun đặt dưới thân, thay cô đỡ một đấm. Tiếng "bịch" vang lên thật lớn, khiến tim cô như dừng một nhịp.
"Mẹ kiếp, tôi đánh cô ta liên quan gì đến cậu!" Jaemin bị đánh đến hoa mày chóng mặt, cho tới bây giờ chỉ có hắn đánh Huang Renjun, làm sao đến lượt Renjun đánh hắn! Tức giận đến mức đầu như muốn xì khói! Đứng dậy lao vào đánh Renjun.
Huang Renjun lần này thật là không nhượng bộ, anh cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy Na Jaemin suýt chút nữa đánh trúng Yoon Sohee, liền tức giận đến muốn đánh tiếp! Trước kia luôn nhường nhịn hắn, là vì người huynh đệ này có chỗ khó nói! Mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa cho qua!
Hai người cứ như vậy bắt đầu tiếp tục đánh nhau.
Sohee nhìn cảnh hai người đàn ông đang vật lộn, xấu hổ nhìn bốn phía, mọi người đều tò mò nghển cổ xem trò vui nữa chứ!
Vốn hôm nay đã không có hứng thú, liền nhấc chân chạy lấy người.
Jaemin bị Renjun đánh một hồi, hắn đương nhiên biết nhu đạo, không thủ đạo gì đó của Renjun không phải là hư danh, hôm nay rốt cuộc nếm được mùi vị bị đánh. Nhìn thấy cô gái gây chuyện kia định trốn đi, hắn liền càng thêm tức tối!
Đứng lên túm lấy vai Yoon Sohee, hừ lạnh nói: "Đàn bà thối, muốn đi hả?"
Lời còn chưa nói xong, Renjun đã một phen tóm lấy tay hắn, quát: "Bỏ bàn tay bẩn của cậu ra! Cô ấy là người phụ nữ của tôi!"
Ồ, xung quanh trầm trồ! Hóa ra hai người đàn ông này đánh nhau là vì tranh giành một cô gái! Có người lắc lắc đầu ra chiều hiểu rõ, có người vẫn còn hứng thú tiếp tục xem!
Người phụ nữ... của hắn? Na Jaemin trong nháy mắt ngẩn người! Huang Renjun từ khi nào thì có phụ nữ vậy?
Renjun gạt mạnh tay Na Jaemin ra, ôm lấy Yoon Sohee đi ra ngoài, sau cùng còn ném lại cho Jaemin một câu: "Buổi tối đợi tôi ở nhà, hiện giờ tôi có chuyện quan trọng phải nói!"
Jaemin nhíu chặt hai tròng mắt nhìn cô gái không tình nguyện bị Huang Renjun ôm lấy, giằng co một hồi kia, cô gái này hình như là bạn thân của Yoo Hye Won thì phải? Bọn họ có chuyện từ khi nào? Xem ra, người ta hình như không muốn đi! Là Renjun bá đạo ôm lấy, nếu không dùng chút sức, thì cô gái kia phỏng chừng đã sớm thoát ra rồi!
Phiền toái vò vò mái tóc trước trán, lại lau lau vết máu ở khóe miệng, SHIT! Cái người này có phải điên rồi không! Chết tiệt! Rút ra mấy tờ khăn giấy, ra sức lau vết sữa trên mặt, trên người! Cô gái chết tiệt!
Di động vang lên, Na Jaemin vội rút ra nghe! Ngón tay lại có chút cứng ngắc! Cái người này, xuống tay cũng thật dã man!
"A lô? Cái gì? Cô lặp lại lần nữa!" Jaemin nâng cao âm lượng...
Trong đôi mắt kia có tình cảm sâu lắng và nỗi khổ khôn cùng...
Chợt nghe anh sâu xa nói: "Chúng ta trong sạch sao?"
Đoàng một tiếng, tim Hye Won như bị vật gì đụng mạnh! Bọn họ... trong sạch sao? Tim như đồng hồ quả lắc không ngừng dao động, bất an suy ngẫm hai chữ này.
Jisung đột nhiên cười giễu: "Sợ hãi sao?"
Hye Won ngây ngốc ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt kiên định đang hỏi của anh, bỗng nhiên kích động nói: "Mang em đi!"
Xin hãy mang em rời đi! Trong lòng cô kêu lên! Jisung! Hiện giờ chỉ có anh có thể giúp em, cũng chỉ có anh chấp nhận. Mang em đi! Mang em đi đi!
Mắt Jisung trong nháy mắt sáng bừng lên, anh còn ra sức nhìn chằm chằm vào mắt cô, xem xét sự kiên định kia rốt cuộc có bao nhiêu bền vững, cho dù đổi lấy là đôi mi run rẩy của cô và ánh mắt ngẫu nhiên hối tiếc kia, ý chí lóe lên bất định kia dường như đang cần sự động viên của anh.
Hye Won! Anh không cho phép em hối hận!
Nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, Jisung nhấc chân kéo cô rời đi...
Xe một đường thẳng đến nơi ở của Yoo Hye Won!
Hye Won trong lòng run sợ mở cửa nhà, xem xét từng phòng. Vẫn may! Không thấy bóng dáng Na Jaemin. Tảng đá đè nặng trong lòng liền được buông xuống. May quá, hắn không có nhà!
Mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, dường như tiết lộ sự e sợ của cô đối với hắn! Cô sao lại nhát gan như vậy, hắn chẳng lẽ lại là độc xà mãnh thú sao?
Park Jisung chờ trong xe có chút lo lắng, không kìm lòng được cũng đi vào theo. Nhìn thấy Yoo Hye Won ngây ngốc đứng trong phòng khách không có hành động gì.
"Em hiện giờ hối hận vẫn còn kịp!" Giọng Jisung có chút tổn thương, dường như sợ phải nghe thấy đáp án không muốn nghe.
Hye Won cắn răng, kiên định nói: "Hối hận cái gì? Sao có thể? Anh chờ mấy phút!"
Hye Won cuống quýt sắp xếp va li của mình, dưới sự giám sát của Park Jisung, chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay, còn có máy tính xách tay vẫn luôn không rời khỏi cô. Hộ chiếu, chứng minh thư tất cả đều bỏ vào túi.
Jisung trừng mắt liếc nhìn nhà của bọn họ, bài trí xa hoa như vậy, hơn nữa chỗ nào cũng có phong cách bá đạo, khiến anh nhìn liền thấy chán ghét. Kéo va li của cô, đi trước mở cửa phòng. Lúc này đây anh đã hạ quyết tâm! Anh không thể khoanh tay đứng nhìn!
Hye Won quay đầu nhìn lại khắp phòng khách, cái ghế sô pha kia, còn có cầu thang xoắn, cửa phòng ngủ lầu hai ở ngay góc ngoặt kia... Yoo Hye Won không khỏi giật mình. Thật sự phải bỏ đi sao? Vì sao lúc này đây tâm tình lại có chút không nỡ? Không đau khổ như trước, nhưng lại có vài phần lưu luyến. Chết thật chết thật, chẳng lẽ người bị cường bạo cũng sẽ yêu tội phạm cường bạo sao?
Cô vuốt ve tủ giầy bằng gỗ lim ở cửa, cắn răng một cái, liền bước ra ngoài.
Yoo Hye Won, mày phải làm một người hoàn toàn mới! Làm một người phụ nữ không bị Na Jaemin trói buộc! Hắn không phải là gông cùm của mày, mày phải sống thật tự do tự tại! Mày không phải là công cụ sai khiến của hắn, là người phụ nữ gọi là đến đuổi là đi!
Từ lúc ra khỏi nhà hàng cho đến khi thu xếp xong mọi thứ, chỉ mất thời gian nửa giờ đồng hồ. Mà Jisung thì vừa lái xe vừa gọi điện thoại, sắp xếp cái này bố trí cái kia.
Hye Won nghe thấy anh giao nhà xuất bản JSPark cho Lee Seung Ah, hình như muốn để cô ta làm phụ trách nhà xuất bản. Lại nghe thấy anh mua vé máy bay rồi lại sắp xếp việc trong nhà, hình như là muốn xuất ngoại!
"Chúng ta sẽ ra nước ngoài sao? Đi đâu?" Hye Won bất an hỏi. Ra nước ngoài có an toàn không? Jaemin có điều tra ra không? Cô dường như nhìn thấy cảnh mình bị ép trở về, ép ở trên giường! Ánh mắt hung tợn kia của hắn sẽ ăn sống nuốt tươi cô!
"Đúng vậy! Em có tin anh không?" Jisung đột nhiên có chút chân thành hỏi.
"Đương nhiên!" Hye Won không hề nghĩ ngợi trả lời. Cô hiện giờ không tin anh thì có thể tin ai? Vả lại cho dù bây giờ anh đem bán cô, cô cũng không còn đường lui nữa rồi! Huống hồ, anh sao có thể đem bán cô được? Cô cũng không đáng tiền!
"Vậy là tốt rồi. Chúng ta phải lập tức ra nước ngoài, đến Tokyo Nhật Bản. Sau đó chúng ta lập tức bay trở về. Nhất định phải hoàn thành trong hôm nay. Hiểu chưa?" Jisung giải thích rõ ràng.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Anh là muốn lấy việc ra nước ngoài làm ngụy trang, để hắn có điều tra cũng sẽ không điều tra được sao? Hắn sẽ điều tra thông tin xuất cảnh, sẽ không đi điều tra thông tin nhập cảnh. Thật là một nước cờ hay!
Hye Won lẳng lặng nhìn anh, không phải là anh đã sớm thu xếp hết rồi chứ?
"Park Jisung, sao em cứ có cảm giác như lên phải thuyền giặc vậy? Không phải là anh đã sớm có dự tính rồi chứ?"
Jisung đột nhiên nở nụ cười, cố ý khoa trương nói: "Sao vậy? Sợ rồi hả?"
Hye Won ho khẽ, vỗ vỗ ngực nói: "Em sợ cái gì! Chuyện mà Yoo Hye Won em đã quyết định, thì nhất định phải làm đến cùng! Bỏ dở giữa chừng xưa nay không phải là tác phong của em!"
Jisung lại khinh miệt liếc mắt đánh giá phần ngực của cô, lắc lắc đầu, nói: "Đừng vỗ nữa, còn vỗ nữa e là sẽ thành sân bay đấy!"
"Anh! Park Jisung! Anh thật quá đáng nha!" Hye Won lập tức đỏ bừng mặt, đánh vào cánh tay Jisung một cái.
"Ấy! Cẩn thận!" Hye Won vừa nhìn thấy tình huống phía trước, bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Jisung này lại làm cho tay lái trượt đi, suýt nữa đụng vào xe bên cạnh.
"Ha ha!" Jisung cười đến vô cùng đắc ý! Anh là cố ý dọa cô, để cô biết anh đánh cược mạng để điên cùng cô!
"Đúng rồi, anh định sắp xếp như thế nào cho một người lớn còn sống sờ sờ như em đây?" Hye Won không khỏi tò mò hỏi.
"Em? Em là con sâu mạng, chỉ cần có máy tính, em liền đói không chết! Cho nên, em có thể không cần ra khỏi cửa. Chỉ cần một cái máy tính xách tay là được."
Hye Won gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Lại hỏi: "Vậy còn anh?"
"Anh hả? Anh chỉ cần có em là đủ rồi!" Jisung thản nhiên nói.
"Anh bán nhà xuất bản rồi sao?" Hye Won bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc kêu lên.
"Ừm." Đáp án khẳng định.
"Anh cũng bán cả nhà rồi sao?" Lại thét chói tai.
"Ừm." Gật mạnh đầu.
"Còn xe? Chiếc xe này thì sao?" Hye Won kinh ngạc chỉ vào chỗ ngồi của anh.
"Ừm." Đáp án hoàn toàn là khẳng định.
Điên rồi! Anh thật sự điên rồi! Đây là anh muốn cùng cô bỏ trốn nha! Cô bây giờ mới ý thức được.
"Park Jisung, anh không cần phải vì em..."
"Có cần!"
"Jisung, em kỳ thật..."
"Anh biết!"
"Anh biết cái gì? Anh căn bản là cái gì cũng không biết!" Hye Won gấp đến độ vò đầu bứt tai.
"Hye Won, anh là Jisung, cũng là Elaine! Anh hiểu em! Em hiện giờ rất mâu thuẫn. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không ép buộc em, em không cần hứa hẹn gì với anh cả. Là anh cam tâm tình nguyện! Anh còn muốn cảm ơn em đã cho anh cơ hội này, nếu không anh sẽ hối hận cả đời!"
Hye Won nhìn ánh mắt kiên định của anh, hốc mắt lại ươn ướt!
"Rầm" một tiếng, hình như là tiếng đụng xe...
"Này! Thật sự không cần xe của anh nữa sao? Sao anh cũng không chịu nhìn đường vậy! Hay rồi hay rồi, bán cũng không bán được nữa rồi!" Hye Won xuống xe nhìn chiếc xe jeep của anh đã tông vào đuôi xe khác.
Xe của Park Jisung là xe jeep, không có vấn đề gì, xe phía trước thì lại khác! Thanh chắn bảo hiểm phía sau của nó đã bị tông xệ xuống dưới, đèn xe cũng bị tông vỡ nát! Mà phía trước đang là đèn đỏ rành rành! Nhìn thế nào cũng đều là xe của Jisung phải chịu trách nhiệm trước tiên.
"Như vậy chẳng phải là vừa khéo, đỡ phải bán. Tránh được phiền toái!" Jisung lại không hề đau lòng chút nào.
Từ trên xe phía trước một người đàn ông bước xuống, anh ta vừa nhìn thấy tình trạng thảm hại do xe mình bị tông đuôi liền một mực trách móc: "Này? Tôi nói anh lái xe kiểu gì vậy? Anh rốt cuộc có biết lái xe hay không? Anh đang nghĩ cái gì vậy? Phía trước là đèn đỏ đó! Ông anh à! Ông anh của tôi à! Xe của tôi vừa mới mua đó, còn chưa gắn biển số đó!"
Park Jisung chờ anh ta mắng đủ rồi, cười nói: "Tôi đền cho anh là được chứ gì!"
"Đền? Anh nói nghe thật dễ, có tiền hả? Anh làm chậm trễ công việc của tôi đó! Nhàn rỗi không có việc gì lái xe xịn ra đường tông người ta sao? Cái loại giàu gia truyền các người, có phải là có tiền để đốt không? Ông anh, anh có biết tôi hôm nay có chuyện quan trọng đến mức nào không? Hả? Có tiền thì giỏi hả?" Cái anh chàng này hình như bị cái gì kích động, vừa nhìn thấy xe Park Jisung thì lại càng tức giận, mắng chửi càng hăng!
"Ha ha, lão huynh, tôi không phải là giàu gia truyền! Tôi cũng là dốc sức từ hai bàn tay này này!" Jisung bình tĩnh nói.
Chỉ chốc lát sau xung quanh liền đầy người xúm lại, xem trò hay, giúp phân tích nguyên nhân sự cố, lại còn rất nhiệt tình.
Jisung bất đắc dĩ lắc lắc đầu, có cái gì để phân tích chứ. Anh hoàn toàn chịu trách nhiệm là được rồi!
Vì thế, anh kéo người đàn ông còn đang chửi mắng kia lại, dán vào tai anh ta nói mấy câu.
Liền nghe thấy anh ta trợn mắt kinh ngạc nói: "Anh nói thật hay giả đó? Đùa tôi hả?"
Jisung cười nói: "Đương nhiên là thật! Tôi cũng đỡ phải phiền toái!" Nói xong, anh liền lấy từ trong cốp sau xe ra một loạt giấy tờ, còn có cả vali của Yoo Hye Won.
Anh nhanh gọn ném giấy tờ cho người đàn ông, vứt lại chìa khóa trong tay, nói ra một câu: "Của anh đó!"
Nói xong, kéo tay Hye Won sải bước rời đi.
Người đàn ông kia không hiểu ra sao, mở giấy tờ ra xem xét, đầy đủ mọi thứ. Trời ạ! Thật sự là thật hay là giả? Ban ngày ban mặt đụng phải kho báu rồi!
Đợi bọn họ đã đi xa, anh ta mới hồi phục tinh thần: "Này! Còn chưa sang tên mà!"
Hye Won bị Jisung nắm tay đi trên đường, liên tục nhìn ngó xung quanh.
Dáng vẻ này của bọn họ, không tốt thì phải! Len lén định rút tay lại, nhưng lại bị anh giữ càng chặt.
"Này? Park Jisung à! Bây giờ chúng ta đi đâu?" Hye Won vẫn là không nhịn được hỏi.
"Đem em đi bán!"
"Hả?"
"Ha ha ha, anh nói là đem di động đi đổi!" Jisung cười đến rạng rỡ.
Ách! Cái người này không có ba ngày ba đêm có phải là không thể nghĩ ra kế hoạch chu đáo như vậy chứ! Yoo Hye Won lập tức dựng đứng hết tóc gáy. Cô thật là rất bội phục anh! Loại chuyện kích động như vậy, anh cũng có thể nghĩ ra. Cô có cảm giác vui sướng giống như đứa trẻ bỏ nhà ra đi.
Nếu, cô nói là nếu, cô thật sự bất hạnh bị cái tên kia bắt trở về, e là có thể nhìn thấy bộ dáng cẩu huyết của hắn ấy chứ! Nhất định là sẽ để Park Jisung tức giận đến bất đắc kỳ tử!
Hye Won ngoan ngoãn theo Park Jisung, đến chỗ này, đi chỗ kia, cuối cùng là ngồi lên máy bay, sau đó xuống máy bay ngay cả phòng vệ sinh cũng không đi, liền vội vàng đáp máy bay trở về!
Hye Won thật sự là bội phục Park Jisung. Nếu là mình cô, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được những chuyện ghê như vậy... tốt như vậy!
Cho dù Na Jaemin điều tra được việc cô xuất cảnh, cũng sẽ không ngờ cô sẽ trở về ngay trong ngày.
Cô không khỏi bắt đầu khâm phục Jisung, anh không làm gián điệp thật là đáng tiếc!
Đợi đến khi Hye Won trở lại thành phố này, đã là lúc màn đêm buông xuống!
Áp lực này, sao lại cảm thấy chính mình thật ngốc!
Đi cùng Jisung đến một căn hộ, bước vào. Nơi này trang trí tinh tế, Jisung nói là mới mua không lâu. Dùng tên của một người bạn. Nói cách khác, ở thành phố này, không chỉ có Yoo Hye Won biến mất! Ngay cả Park Jisung cũng biến mất nốt!
Kế hoạch này thật sự là quá hoàn hảo rồi!
Hye Won cuối cùng cũng có thể nghỉ một chút, có điều tâm trạng của cô quá tốt, có một cảm giác hưng phấn vì được tháo cũi sổ lồng.
Cô nghĩ, lúc này Jaemin không biết là đang lo lắng đến mức nào! Hắn nhất định là đang gọi di động cho cô, kết quả không có người nghe máy. Hắn lại về đến nhà, phát hiện vali của cô đã biến mất, kết quả nghĩ đến hành động đối với cô đêm qua, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
Tiếp theo, hắn sẽ gọi điện thoại đến nhà Na lão gia và ba mẹ của Yoo Hye Won, kết quả đều nói không có cô, hắn cũng nói qua loa cho xong, không dám nói Hye Won đã biến mất! Sau đó, hắn liền bắt đầu gọi điện thoại cho Park Jisung, không có người nghe máy. Gọi điện đến nhà xuất bản JSPark được thông báo đã đổi chủ!
Park Jisung đã biến mất!
Vì thế, hắn sẽ lập tức gọi điện thoại kiểm tra nhật ký chuyến bay, đặc biệt là nhật ký xuất cảnh, kết quả, tên của cô liền xuất hiện ở chuyến bay đi Tokyo Nhật Bản.
Vì thế, hắn liền biết, cô và Jisung đã cùng đi Nhật Bản...
"Nghĩ gì vậy?" Jisung tắm rửa xong bước ra nhìn thấy Hye Won ngây ngốc cười, liền hỏi.
"Á!" Hye Won giật mình, liền lấy tay che trước ngực, trừng mắt nhìn bộ dáng Jisung, lắp bắp nói, "Anh... anh làm cái gì vậy?"
Park Jisung nhìn dáng vẻ ngốc của cô quả thực muốn trêu cô, liền thở dài nói: "Lão đại, chúng ta ngồi máy bay cả một buổi chiều, chẳng lẽ không nên tắm rửa nghĩ ngơi một chút sao? Em có ý tưởng gì với anh, cũng xin mời em để đến ngày mai có được không? Anh thật sự mệt chết đi!"
Nói xong, còn cố ý vặn vẹo thắt lưng!
Hye Won vừa nghe, liền đỏ bừng mặt. Cô có ý tưởng sao? Có lầm hay không? Hướng về phía anh lè lưỡi, dữ tợn trừng mắt lườm anh một cái.
Jisung lắc lắc đầu, xoay người đi về phòng ngủ của mình.
Jisung nói với cô, nơi này là nhà của bọn họ, bọn họ ở chung nhưng không chung phòng. Anh nói, anh muốn chờ đến ngày cô nói "Em đồng ý"!
Nhìn theo bóng lưng anh, Hye Won bất giác cảm động! Sao một người đàn ông có thể vứt bỏ hết thảy vì bạn, không chút do dự?
Càng nghĩ, cô càng cảm động đến muốn khóc!
Jisung bước vào phòng mình, lập tức liền tràn đầy hưng phấn. Dựa vào cửa thở dài! Được rồi, tâm nguyện của mày đã đạt được rồi! Cô ấy hiện giờ đã sống cùng mày dưới một mái nhà, vừa lòng rồi chứ? Ý cười thản nhiên hiện trên miệng, mặc dù cô không nói đồng ý, anh cũng cảm thấy đáng giá!-------Na Jaemin phải đến sáng hôm sau mới phát hiện Yoo Hye Won mất tích! Hắn bận suốt một đêm, vừa sáng ra liền vội vàng trở về lấy lòng cô, nhưng đổi lại không thấy bóng dáng cô đâu!
Jaemin lập tức liền trải qua hầu như tất cả những khâu mà Hye Won đã tưởng tượng ra! Dĩ nhiên là đều không tìm thấy Yoo Hye Won!
Chết tiệt! Hắn phát hiện cô thật sự đã bỏ đi!
Khi hắn phát hiện cả Park Jisung cũng mất tích, trong lòng liền bùng lên một ngọn lửa vô danh!
Quả nhiên, hai người đã cùng nhau đi Nhật Bản!
Hai người này... Park Jisung, trong tình huống đó, anh vẫn còn muốn đấu với tôi! Yoo Hye Won, không cho em biết tay một chút, em liền không biết Na Jaemin anh ăn gì mà lớn lên!
Tuyệt đối không phải là gạo, mà là thịt! Lúc này lồng ngực hắn dường như muốn vỡ tung! Ở đâu ra một người phụ nữ cả ngày từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến việc bỏ nhà trốn đi? Đột nhiên, nghĩ đến chuyện lần trước Hye Won bị tai nạn. Đáy lòng lại có chút hoảng hốt kỳ lạ.
Lập tức bấm một dãy số: "Renjun? Cậu ở đâu? Chờ vài ngày nữa rồi hãy đi! Tôi muốn đi Nhật Bản một chuyến."
Nói về lý, yêu cầu này của Na Jaemin cũng không quá đáng lắm, hắn chỉ là không xác định phải mất bao lâu mới có thể trở về, việc công ty thật sự không thể thoát ra được, mới nghĩ đến phải để Huang Renjun đến công ty trông nom, chờ đến khi tìm được cái cô gái nhỏ kia trở về là xong!
Không ngờ Renjun rất buồn bực nói một tiếng: "Không rảnh!"
Jaemin vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu tử này thẳng thắn gắt gỏng với mình, có phải cậu ta bị cái gì kích động không? Cho tới nay, Huang Renjun bởi vì chuyện của JungSeyoon nên trước mặt Na Jaemin luôn thấp hơn một cái đầu, mọi chuyện đều nhường nhịn hắn. Hắn cũng tạo thành thói quen xấu không có việc gì sẽ mặc anh ta, có việc liền giao phó cho anh ta! Việc này đột ngột quả thực là không kịp thích ứng!
"Này, cậu bị kích động hả?" Jaemin bị cãi lại đến tức giận.
"Phiền quá đi!" Renjun vẫn giữ khẩu khí kỳ quái, dừng một chút, nói, "Chờ tôi về nói sau! Bên này tôi phải giải quyết một số chuyện!"
Jaemin nhìn xuống đồng hồ đeo tay, vội vàng nói: "Không kịp rồi! Cậu ở đâu? Tôi đến chỗ cậu!"
Huang Renjun trầm mặc mấy giây, nói: "Thiên Phủ!"
Sau đó cạch một cái liền không còn tiếng gì nữa.
Jaemin tức giận trừng mắt nhìn điện thoại, đều điên hết rồi thì phải? Đều không để hắn vào mắt, hả? SHIT! Lũ điên này!
Lúc Na Jaemin hấp tấp chạy tới Thiên Phủ, vừa ngước mắt nhìn liền thấy Huang Renjun ở trong góc, hắn vội vàng bước đến, lại bất ngờ nhìn thấy Yoon Sohee ngồi đối diện!
Hắn đột nhiên phát hiện cô gái này trông khá quen, nheo mắt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhớ ra cô gái này chính là cô gái bị ngã sấp xuống ở hội quán câu lạc bộ Thần Vũ lần trước! Bởi vì vòng một rất đồ sộ, cho nên hắn vẫn có chút ấn tượng.
Sao vậy? Nhìn dáng vẻ hai người này, đây là đang làm gì vậy? Có ý tưởng thì cũng không cần phải đến đây, trực tiếp thuê phòng là xong! Ở đây mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau để làm gì chứ!
Thật là lãng phí thời gian!
"Renjun? Chuyện gì vậy? Nói xong chưa?" Jaemin mất kiên nhẫn hỏi.
Renjun lúc này mới chú ý thấy Na Jaemin đã đến. Hắn lẳng lặng nói với Jaemin: "Sao cậu lại tới? Tôi còn có chút việc, cậu đợi một lát!"
"Này! Cậu muốn thuê phòng thì trực tiếp lên lầu không phải là xong rồi sao? Ở đây lảm nhảm cái gì chứ? Nhanh lên chút, tôi cho cậu hai mươi phút!" Jaemin liên tục nhìn đồng hồ, dáng vẻ như ngồi trên đống lửa.
"Soạt" một tiếng, Na Jaemin liền cảm thấy trước mặt có cái gì hất vào, nhưng lại tránh không kịp, hứng từ mặt đến người, là sữa!
Na Jaemin mắt tóe lửa nhìn về hướng thứ kia vừa hất tới, rành rành phát hiện cái cốc trống trơn trong tay của cô gái vẻ mặt đầy tức giận!
SHIT! Hắn hôm nay thật sự vào phải viện tâm thần rồi hay là sao? Mẹ kiếp sao mà gặp phải toàn kẻ điên?
Tất cả giận dữ đều tập trung vào một chỗ, Jaemin không chút suy nghĩ, vung nắm đấm hướng về phía cô gái kia.
Renjun nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của hắn, liền lao tới, không ngăn kịp, lại bị trúng ngay một cú đấm rắn chắc!
Ông trời ơi! Người này điên rồi, xuống tay nặng như vậy! Nếu đấm phải mặt Yoon Sohee, không biết sẽ thành cái dạng gì nữa. Nghĩ tới Huang Renjun liền thấy sợ!
"Mẹ kiếp, cậu có còn là đàn ông không? Lại còn đánh phụ nữ?" Renjun dường như là gào lên, nháy mắt cũng đáp trả một đấm, đẩy Na Jaemin ra thật xa.
Sohee vẫn chưa khôi phục tinh thần từ nỗi khiếp sợ vừa rồi, cô trơ mắt nhìn người đàn ông này đang nhanh như chớp vung nắm đấm sắp giáng vào mặt cô.
Mất hết can đảm, cô chỉ kịp nhắm mắt lại, nhưng một giây tiếp theo lại bị Huang Renjun đặt dưới thân, thay cô đỡ một đấm. Tiếng "bịch" vang lên thật lớn, khiến tim cô như dừng một nhịp.
"Mẹ kiếp, tôi đánh cô ta liên quan gì đến cậu!" Jaemin bị đánh đến hoa mày chóng mặt, cho tới bây giờ chỉ có hắn đánh Huang Renjun, làm sao đến lượt Renjun đánh hắn! Tức giận đến mức đầu như muốn xì khói! Đứng dậy lao vào đánh Renjun.
Huang Renjun lần này thật là không nhượng bộ, anh cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy Na Jaemin suýt chút nữa đánh trúng Yoon Sohee, liền tức giận đến muốn đánh tiếp! Trước kia luôn nhường nhịn hắn, là vì người huynh đệ này có chỗ khó nói! Mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa cho qua!
Hai người cứ như vậy bắt đầu tiếp tục đánh nhau.
Sohee nhìn cảnh hai người đàn ông đang vật lộn, xấu hổ nhìn bốn phía, mọi người đều tò mò nghển cổ xem trò vui nữa chứ!
Vốn hôm nay đã không có hứng thú, liền nhấc chân chạy lấy người.
Jaemin bị Renjun đánh một hồi, hắn đương nhiên biết nhu đạo, không thủ đạo gì đó của Renjun không phải là hư danh, hôm nay rốt cuộc nếm được mùi vị bị đánh. Nhìn thấy cô gái gây chuyện kia định trốn đi, hắn liền càng thêm tức tối!
Đứng lên túm lấy vai Yoon Sohee, hừ lạnh nói: "Đàn bà thối, muốn đi hả?"
Lời còn chưa nói xong, Renjun đã một phen tóm lấy tay hắn, quát: "Bỏ bàn tay bẩn của cậu ra! Cô ấy là người phụ nữ của tôi!"
Ồ, xung quanh trầm trồ! Hóa ra hai người đàn ông này đánh nhau là vì tranh giành một cô gái! Có người lắc lắc đầu ra chiều hiểu rõ, có người vẫn còn hứng thú tiếp tục xem!
Người phụ nữ... của hắn? Na Jaemin trong nháy mắt ngẩn người! Huang Renjun từ khi nào thì có phụ nữ vậy?
Renjun gạt mạnh tay Na Jaemin ra, ôm lấy Yoon Sohee đi ra ngoài, sau cùng còn ném lại cho Jaemin một câu: "Buổi tối đợi tôi ở nhà, hiện giờ tôi có chuyện quan trọng phải nói!"
Jaemin nhíu chặt hai tròng mắt nhìn cô gái không tình nguyện bị Huang Renjun ôm lấy, giằng co một hồi kia, cô gái này hình như là bạn thân của Yoo Hye Won thì phải? Bọn họ có chuyện từ khi nào? Xem ra, người ta hình như không muốn đi! Là Renjun bá đạo ôm lấy, nếu không dùng chút sức, thì cô gái kia phỏng chừng đã sớm thoát ra rồi!
Phiền toái vò vò mái tóc trước trán, lại lau lau vết máu ở khóe miệng, SHIT! Cái người này có phải điên rồi không! Chết tiệt! Rút ra mấy tờ khăn giấy, ra sức lau vết sữa trên mặt, trên người! Cô gái chết tiệt!
Di động vang lên, Na Jaemin vội rút ra nghe! Ngón tay lại có chút cứng ngắc! Cái người này, xuống tay cũng thật dã man!
"A lô? Cái gì? Cô lặp lại lần nữa!" Jaemin nâng cao âm lượng...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com