(Nguồn ảnh: pinterest)
Tên truyện: Bên nhau trọn đời (đã chuyển thể thành phim cùng tên).
Tác giả: Cố Mạn
Thể loại: ngôn tình, lãng mạn
Quốc gia: Trung Quốc
__Mấy tình yêu trên đời này có thể mãi vĩnh hằng trước sự vô tình của thời gian? Có bao nhiêu người có thể nắm tay kẻ đi cùng mình năm mười bảy tuổi đến cuối con đường mang tên "cuộc sống"? Mấy ai có thể đợi chờ một người vốn bặt vô âm tín trong suốt khoảng thời gian bảy năm? Lại càng không nhiều nhưng cặp đôi có thể tái ngộ và lần nữa yêu nhau sau bao năm xa cách? Tuy biết là khó, thậm chí còn không có thực trên đời, nhưng bằng phương thức đặc biệt nào đó, Cố Mạn vẫn khiến tôi một lòng tin tưởng rằng Hà Dĩ Thâm và Triệu Mặc Sênh thật sự đã có thể đạt được cái ngưỡng "bên nhau trọn đời", bao nhiêu năm xa cách, bấy nhiêu nỗi nhớ đầy vơi cùng lời oán hận đều chẳng thể ngăn cản họ lần nữa bên nhau, trao nhau những ngọt ngào của tình yêu đôi lứa."Bên nhau trọn đời" mở đầu bằng tình huống Mặc Sênh gặp lại Dĩ Thâm và Dĩ Văn trong siêu thị, một lời dẫn nhập ngắn gọn, nhưng đủ thấy được cái lúng túng của Mặc Sênh, sự bối rối của Dĩ Văn và thái độ lạnh lùng dửng dưng của Dĩ Thâm. Bảy năm, mới đó mà đã bảy năm Mặc Sênh trải qua mà không có Dĩ Thâm, chị thay đổi nhiều lắm, mái tóc dài buông xõa khi xưa bây giờ đã bị cắt ngắn, da đã bị nhuộm một màu vàng dưới cái nắng của Bang California. Và trên hết là, nhiều năm như vậy, Mặc Sênh đã chẳng còn là cô gái không biết xấu hổ bám theo Dĩ Thâm, làm những hành động ngốc nghếch để chọc cười anh, mong lấy được sự chú ý từ anh. Có lẽ nếu là khi xưa, cho dù chị có lẫn trong đám đông anh vẫn có thể tìm ra chị một cách dễ dàng. Nhưng giờ đây, đứng cách nhau chỉ mấy bước chân, gần tới vậy nhưng lại xa đến thế. Họ lướt qua nhau, như những người xa lạ đi qua đời nhau một cách vô tình, điều đó vô hình chung khiến trái tim Mặc Sênh thắt lại. À, chị nhớ ra rồi, khi xưa chính anh là người bảo không muốn gặp chị, không muốn nhìn thấy chị, bảo chị đi càng xa càng tốt. Vậy bây giờ, chị còn mong ngóng đều gì ở Dĩ Thâm?Nhưng người bạn cũ của Mặc Sênh - Tiêu Tiêu lại bảo rằng khi chị đi, "Dĩ Thâm có cái vẻ của người rơi xuống vực, mặt tối tăm, tuyệt vọng đến mức khiến bọn tớ phát sợ..." Chị từng vì những lời này của Tiêu Tiêu mà dao động, cho đến khi lần nữa gặp lại, ba chữ "Triệu tiểu thư" mà Dĩ Thâm thốt ra lại lần nữa khiến Mặc Sênh muốn cười mà không cười nổi. Thì ra bây giờ, chị đối với anh còn thua xa một người xa lạ, thì ra khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào năm xưa của hai người, đối với anh chỉ là cái quá khứ xuẩn ngốc. Chị đã sai, hai người đi đến bước đường này chẳng qua là do lòng tự trọng của đôi bên đều quá lớn. Những nụ hôn chóng vánh cùng lời thú nhận của Dĩ Thâm đã minh chứng cho điều này: "Anh thua rồi, bằng ấy năm trôi qua, anh vẫn thua em, thua thảm hại." ; "Anh không say, là anh điên rồi." Họ chạm mặt nhiều hơn, từ chỗ đưa Mặc Sênh đi ăn, rồi lại chạm mặt nhau khi Dĩ Thâm đang trong buổi tiệc, dắt nhau quay lại ngôi trường xưa cũ. Cho đến khi Dĩ Thâm buông câu hỏi:
"Bây giờ em có muốn cùng tôi không?" Thì những cuộc chạm mặt mới chững lại, mối quan hệ của họ lại tiếp tục bị ngăn cách.Dĩ Thâm vào viện, Mặc Sênh biết được qua luật sư Hướng Hằng, chị đến thăm anh, lặng lẽ đặt môi lên môi anh trong hàng nước mắt mặn chát. Nhưng chị chẳng còn dạn dĩ như khi xưa, thấy anh tỉnh lại chỉ còn cách quay đầu bỏ chạy. Nhưng sau lại đến tìm anh ở văn phòng luật sư,
"Bây giờ anh còn cần em không?". Họ quay lại với nhau, nhanh đến mức Mặc Sênh không dám tin tưởng đây là sự thật. Không cầu hôn, chẳng có hôn lễ lãng mạn nào cả, đơn giản chỉ bằng một tờ hôn thú, mối quan hệ của họ đã bị ràng buộc bởi pháp luật. Nhưng không như những cuộc hôn nhân không tình yêu khác, họ yêu nhau, yêu đến ám ảnh, yêu đến mức thời gian bảy năn cũng chẳng thể xóa mờ đi hình bóng của người kia trong tim. Và sau những bối rối ngượng ngùng ban đầu, tình yêu trong hai người lại lần nữa nở rộ. Như họ đã khiến thời gian quay ngược, trở lại những tháng ngày đại học, trở lại ngày đầu tiên hai người gặp nhau - Mặc Sênh mặt dày đi theo Dĩ Thâm hỏi tên và gửi lại ảnh cho anh, đòi trở thành bạn gái của anh, nhõng nhẽo kì kèo bất cứ khi nào cô muốn. Trở lại làm một Mặc Sênh đáng yêu hay bám riết lấy Dĩ Thâm mà không biết ngượng ngùng, là một Hà Dĩ Thâm ngoài lạnh trong nóng, quan tâm Mặc Sênh hơn bất cứ thứ gì nhưng lại làm như chị rất phiền phức.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên gương mặt ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp... đi thẳng vào lòng anh không hỏi một tiếng, anh thậm chia còn không có cơ hội từ chối.Có thể nói rằng, bối cảnh thanh xuân vườn trường mà tác phẩm đi theo không mới, nhưng giọng văn của Cố Mạn lại mang sắc thái riêng, thổi vào tác phẩm một màu sắc nhẹ nhàng, căng tràn nhựa sống, đong đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, pha vào chút chín chắn trước tuổi của kẻ sống trong gian khó. Mảng nhân vật của truyện tuy không nhiều, nhưng mỗi nhân vật đều có một cá tính riêng. Cố Mạn không miêu tả tính cách của mỗi người qua sự đánh giá của bản thân họ, mà lồng ghép vào lời kể của những người khác nhau, từ đó khiến độc giả có cái nhìn khách quan hơn về nhân vật của mình.Cố Mạn là người viết nên câu chuyện có ngọt ngào có đau thương này, mà bản thân cô dường như mỗi lần viết đến đoạn nào, trong đầu lại tự tưởng tượng và hình dung bản thân đang ở chính nơi đó, chứng kiến hết thảy và rồi kể lại dưới góc nhìn của bản thân cô. Có lẽ bởi vậy, "Bên nhau trọn đời" có một sự chân thực khó bàn cãi, không riêng nhân vật, ngay cả bối cảnh truyện hay những lời đối thoại của họ đều rất thật.Với bản phim chuyển thể của "Bên nhau trọn đời", thú thật là tôi chưa xem hết, chỉ xem từ đoạn Mặc Sênh và Dĩ Thâm gặp lại sau bảy năm cho đến hết. Nếu như Ưng Quân trong truyện chỉ đóng vai trò là người kể lại những gì mà Mặc Sênh trải qua trong suốt bảy năm sinh sống ở Mỹ, lí do hai người họ kết hôn và việc anh ta buông tay ra sao. Thì ở bản phim, đạo diễn lại để Ưng Quân có nhiều đất diễn hơn, để anh nói ra hết những quyến luyến với Mặc Sênh và còn nuôi ý định quay lại với cô. Nhưng đến cuối cùng, một nửa mà cô có thể nắm tay đi đến cuối đời chỉ có thể là Hà Dĩ Thâm.Trong bản phim, cốt truyện cũng có một vài thay đổi, những kí ức quá khứ vốn dĩ chỉ là hình ảnh đôi lúc thoáng qua trong suy nghĩ của Mặc Sênh hay Dĩ Thâm, bây giờ lại được dành hẳn cả gần nửa bộ phim để tập trung miêu tả nhiều hơn. Dù chưa xem hết đoạn này, nhưng tôi thấy như vậy rất ổn, đối với những người không đọc bản tiểu thuyết cũng đễ hình dung hơn.Vào vai Hà Dĩ Thâm và Triệu Mặc Sênh khi trưởng thành, Chung Hán Lương và Đường Yên đã diễn trọn vai, hơn nữa cũng nhập vai cực kì tốt, nhưng bản thân tôi vẫn thấy hơi thiếu thiếu gì đó. Không rõ là thứ gì, rất mơ hồ, lại cũng khó nắm bắt. Tóm lại là, so sánh bản truyện và phim, tôi vẫn thích bản truyện hơn.
Cảm thấy càng về sau khả năng review càng kém đi, có lẽ là do mệt mỏi, cũng có thể do dồn deadline quá nên chẳng còn hứng review. Bỏ cuộc thì chắc là không, nhưng tuần này có lẽ tôi sẽ không đăng đều đặn được nữa. Tôi còn nhiều mối quan tâm hơn ở đời thực, chuyện điểm chác, bạn bè, thi thố, tóm lại là có thể đoạn thời gian trước tết sẽ không dành nhiều thời gian cho wattpad như trước kia, cũng có thể sẽ off một thời gian để ổn định tâm trạng, chẳng biết đến lúc ấy, có còn ai nhớ tôi hay không?
1600 từ
Truy Quang
22/1/2019