3 Lan Gap Go Ca Doi Yeu Anh Hunhan
Ngày thứ hai của chiến lược, Luhan sau khi tự thưởng cho mình hai cốc cafe liền hăng hái xông tới phòng tập. Lần này không dám trải báo ra ngồi, chỉ sợ lại nhận được thêm xấp tiền lẻ nữa. Đành ngồi xổm đưa tay vẽ vẽ vòng tròn trên mặt đất, tự thấy mình càng lúc càng giống một tên biến thái rình rập lúc nữ sinh ra về là xông ra giở trò, từ lúc nào trở nên hạ lưu như vậy a~Không biết đã vẽ được mấy trăm cái vòng tròn trên mặt đất mới thấy Sehun bước ra, nhìn cánh cửa từ từ được mở Luhan vội đứng bật dậy, lùi lại mấy bước rồi lại tiến lên làm như vừa mới đi tới đây.Sehun vừa mở cửa đã thấy Luhan đang mặt tươi như hoa bước đến, còn tỏ vẻ như ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu:- A Sehun, em cũng vừa mới tập về sao? - Luhan hỏi một câu đã tập dượt cả chục lần trước đó, cố ra vẻ anh và Sehun gặp nhau hoàn toàn do ngẫu nhiên - thật là trùng hợp, quả là rất trùng hợp a~- Đúng vậy - Sehun ném cho người đang ra sức diễn xuất kia một tia khinh thường, sau đó đẩy Luhan qua một bên mà đi. Đương nhiên anh không thể để cậu ấy đi một mình, Baekhyun đã dặn bí quyết của chinh phục chính là phải có da mặt dày, Luhan cuống quýt chạy theo:- Sehun à, em định đi đâu thế?- Đi uống trà sữa.- A! lại trùng hợp nữa nha, anh cũng định đi uống trà sữa, chúng ta đi cùng có được không?Sehun dừng bước, trực tiếp đưa mắt quan sát người bên cạnh. Luhan theo phản xạ rụt cổ lại, bỗng có cảm giác rợn tóc gáy. Không lẽ nào cậu ấy đuổi anh về sao?? Sẽ không cho anh đi cùng sao??- Tùy anh. - Sehun đột nhiên mất hứng phun ra một câu rồi tiếp tục bước đi.Luhan dĩ nhiên mừng không nói hết, lại xách quần chạy theo không khác gì một con cún nhỏ.Hai người vừa ra đến cửa công ty trời bỗng đột nhiên đổ mưa, hơn nữa mưa lại cực lớn, chỉ vài phút đã trắng xóa cả khoảng đất trước mặt. Sehun đưa mắt nhìn ra xa, ngẫm nghĩ một lúc đang định nói trời mưa như vậy sẽ không đi được, chẳng ngờ khi vừa quay sang đã thấy Luhan lôi từ trong balo ra một chiếc ô, chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.- Thật may, anh có mang theo ô!Luhan hớn hở khua chiếc ô trước mặt Sehun. Nghĩ lại anh cũng khâm phục bản thân mình quá đi, hôm qua để tránh biến cố bất ngờ đã mở tivi xem dự báo thời tiết, tuy không tin lắm nhưng vẫn cẩn thận mua ô mới mang đi, không ngờ có tác dụng không nhỏ. ( Tg: Một câu thôi "quá nham hiểm")Sehun nhìn người bên cạnh vừa nhìn chiếc ô vừa cười rất đắc chí, nhịn không được lập tức giật ô từ tay anh, bật ô lên rồi nhanh chóng bước ra ngoài.Luhan chỉ kịp ơ một tiếng đã thấy Sehun cầm ô của mình đi rồi. A...là muốn bỏ anh ở lại sao? Chợt thấy sống mũi cay cay, hình như cũng sắp khóc rồi.- Còn không mau đi? - Sehun đột nhiên quay lại hướng Luhan hỏi.- Có, có, đương nhiên đi a~Ngồi trong quán trà sữa khô ráo miệng vẫn không ngừng cười, cảm giác trời mưa thế này cũng không tệ. Nhớ đến Baekhyun trong lòng dâng lên cảm xúc biết ơn vô bờ bến. Baekhyun à, chờ anh về nhất định sẽ báo đáp cậu...- Đừng cười nữa, gọi đồ uống đi.Sehun ngồi trước mặt đưa thực đơn cho anh, Luhan sực tỉnh thấy cô bé nhân viên phục vụ cùng thằng nhóc trước mặt đang nhìn mình chằm chằm, vội gãi đầu đón lấy thực đơn.- Cho tôi trà sữa khoai môn - Luhan vừa gấp quyển thực đơn lại vừa mỉm cười nhìn cô nhân viên nói, sau đó chợt nhớ ra điều gì vội hỏi lại Sehun - Em uống gì vậy Sehun?- Trà sữa socola.- Vậy tôi cũng uống trà sữa socola! - Luhan không có tiền đồ hớn hở đòi đổi món, không những thế lại còn tặng cho cô bé nhân viên một nụ cươi tươi rói.Mặt cô nhân viên bỗng chốc đỏ hồng, ngượng ngùng nói được hai từ: "Dạ.. vâng" sau đó tức tốc chạy về phía quầy thu ngân.Sau khi cô bé nhân viên kia bị dọa chạy mất, không khí giữa hai người đột nhiên rơi vào yên lặng. Thực sự không nghĩ ra chuyện gì để nói, Luhan nhìn quanh quất xem có gì đáng để gợi chuyện không, cuối cùng vẫn thất vọng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cũng đã rất lâu rồi mới được cùng Sehun ngồi chung một chỗ, cảm giác có đám mây bồng bềnh trôi trong tâm trí. Không hiểu thế nào bỗng buột miệng nói ra một câu:- Thời tiết hôm nay rất đẹp!Vừa dứt lời một tia sét đột ngột rạch ngang bầu trời kèm theo tiếng sấm ùng oàng dội thẳng vào tai Luhan, mưa cũng đổ xuống nhiều hơn lúc trước.- Đầu óc anh có vấn đề à? - Sehun một lần nữa quăng tới ánh nhìn kì dị, bộ dạng lúc này không khác gì vừa nhìn thấy lợn biết bay.- ....Luhan cúi đầu nhìn xuống đất, tự cảm thán: nhân viên lau dọn ở đây không làm tròn bổn phận, dưới nền gạch có đến 3 con kiến mà cũng không quét đi, thật đáng trách, đáng trách!Uống trà sữa xong mưa vẫn chưa ngớt, hai người lại cùng nhau che ô bước từng bước trên nền đất ướt mưa. Luhan ngước mắt lên nhìn người bên cạnh, cảm giác cậu ấy đã cao lên rất nhiều, cũng đẹp trai hơn trước, chính vì thế đối với anh mà nói lại có chút xa cách. Không giống như Thế Huân ấm áp, dịu dàng ngày trước nữa. Liệu có thể quay lại những năm tháng vô tư ấy? Có thể nhìn thấy cậu nhóc Huân Huân những trưa hè nắng gắt đứng chờ anh tan học, nhìn thấy Thế Huân mìm cười nhìn anh nói "Huân Huân thích Tiểu Lộc"?Anh đã tham lam quá rồi phải không?- LUHAN!! - Đột nhiên Sehun hét lớn tên anh, Luhan ngẩn người quay lại,- Se...Chưa kịp hỏi cậu ấy nói gì cả người bỗng nhiên bị kéo lại, vô thức ngã nhào vào lòng Sehun, sợ bị mất thăng bằng còn ôm chặt lấy cậu ấy.Vừa lúc một chiếc ô tô lao xẹt qua, người kia cũng xoay người lại che đám nước mưa do chiếc ô tô làm bắn lên, nhờ vậy Luhan không hề bị ướt, nhưng sờ ra đằng sau cảm giác lưng Sehun đã ướt đẫm hết cả.- Se..sehun, em bị ướt rồi...Luhan ngốc nghếch ngước nhìn Sehun, chỉ thấy mặt cậu ấy tái mét, miệng thở dốc, ánh mặt lại vô cùng hoảng sợ, hơn nữa hình như còn cảm nhận được tim Sehun đang đập loạn lên. Cậu ấy rốt cuộc là bị sao vậy?- Sehun?- ANH MUỐN CHẾT À?? - Sehun đột nhiên bóp chặt vai Luhan quát tướng lên - VỪA RỒI ANH NGẨN NGƠ CÁI GÌ?- A...Sehun, em làm anh đau...a - Luhan vai bị người kia chiếm giữ, nhíu mày đưa tay cố đẩy đôi tay trên vai mình ra.Sehun giật mình vì hành động vừa rồi của mình, vội buông tay ra, cúi xuống nhặt chiếc ô ở dưới đất lên, sau đó hít một hơi sâu bình tĩnh nói:- Bị ướt rồi, tôi đưa anh về nhà.- A vậy cũng được sao?Luhan lúng túng quay sang nhìn Sehun, nhận ra người bị ướt nhiều hơn mới chính là cậu ấy, bỗng thấy lòng nhói nhói.Mưa vẫn ào ào đổ xuống, Luhan đưa tay ra khỏi ô hứng những hạt nước mưa lành lạnh, không hiểu sao muốn đoạn đường về nhà kéo dài nữa, muốn chỉ cứ đi mãi thế này không có điểm dừng. Cùng sóng bước bên cậu ấy, cùng nhau đón cơn mưa cuối mùa hạ...- Luhan... - Sehun bên cạnh chợt cất tiếng gọi anh. Giọng nói dường như pha chút ẩm ướt của cơn mưa dai dẳng này.- Gì vậy?- Từ giờ làm ơn chăm sóc cho bản thân mình tốt một chút.Luhan ngạc nhiên quay sang nhìn Sehun, thấy cậu ấy đã quay mặt đi hướng khác, lòng như chợt có dòng nước chảy vào, vừa man mát lại vừa ngọt ngào. Liền hướng cậu ấy nói nhỏ:- Ừm!Ngước lên nhìn xuyên qua màn mưa...Không hiểu sao bỗng thấy xa xa cuối chân trời thoắt hiện một dải cầu vồng....* * *
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com