2p Hetalia X Vietnam Cai Ket Cuoi Cung
- Đã bao lâu rồi nhỉ?Nếu em hỏi anh câu ấy, thì anh cũng chẳng thế nhớ được nữa. Bao lâu rồi? Cơ mà em hỏi chúng ta đã biết nhau bao lâu, đã ở bên nhau bao lâu hay đã kết hôn bao lâu? Anh làm sao nhớ nổi nữa, bởi anh không quan trọng chuyện anh đã ở bên em bao lâu. Anh chẳng cần đếm, anh chỉ cần biết rằng, ngày mai vẫn sẽ là ngày anh cố gắng ở bên em. Níu giữ em và tiếp tục xây dựng một tổ ấm. Không phải em đã nói thế sao? Mỗi ngày, mỗi buổi bình minh hay khi đêm buông màn, mặt trời xuống núi. Tất cả những thứ ấy rồi cũng sẽ khiến em rời xa anh, nhưng anh sẽ không để điều ấy xảy ra, vĩnh viễn không bao giờ để nó xảy ra. Thật vô nghĩa, nhưng là có thật. Chúng ta không hề có chung một dòng huyết mạch đang chảy bên dưới lớp da mỏng manh ấy. Không hề có! Vậy tại sao chúng ta lại đến với nhau nhỉ? Tôi đã tự hỏi. - Thôi bỏ đi, em yêu anh rất nhiều. – Cái giọng ngọt ngào của em lấp đầy trái tim anh như những viên kẹo sắc màu khiến một đứa trẻ thích thú và nâng niu như của quý báu. Mà đúng thật, em chính là người mà tôi yêu nhất, yêu mọi thứ của em và cũng chẳng ngại nếu tôi phải đánh đổi mọi thứ để được ở bên em- Anh cũng thế, em yêu. – Và anh hôn lên chóp mũi của em, nhìn đôi mắt của em cong cong như vầng trăng sáng, gò má đang lấp lửng màu hồng nhạt và nụ cười duyên dáng của em khiến tim anh phải nhảy cẫng lên trong hạnh phúc. Đã bao lâu rồi nhỉ? Nó chẳng còn là một câu hỏi đơn giản nữa. Anh chẳng bận tâm lắm. Bởi, thứ hơi ấm của em đang sưởi ấm cho anh, đang khiến anh hạnh phúc, đang làm anh hi vọng và bất kể một thứ gì cũng chẳng thể chia cắt nổi anh và em nữa. Này Liên! Đã bao giờ em thử tưởng tượng gã chồng quý hóa của em, với cái cơ thể to vật vã và cái tính thô lỗ của gã lại đeo tạp dề để vào bếp giúp em chưa? Cá chắc là em chưa từng nghĩ đến. Vậy em đã từng nghĩ, cái ngày anh nâng niu sinh linh nhỏ bé của chúng ta, đút cho nó từng thìa sữa chưa. Đã bao giờ, em nghĩ đến cảnh anh sẽ mặc cả bộ váy và cố gắng trở thành một bà tiên màu hồng cho con gái chúng ta. Này Liên, anh đã thay đổi rất nhiều. Bởi anh yêu em và những đứa con của chúng ta. Anh yêu chúng rất nhiều, nhưng anh lại chẳng thể hứa hẹn bất cứ điều gì. Bởi anh là một người đàn ông, anh không sướt mướt và cũng chẳng muốn nói những lời suông – thứ mà sẽ khiến em và con chỉ càng thêm thất vọng.Em thấy đấy, anh đã nào hứa gì với em. Anh chẳng hứa đã cưới em, nhưng cuối cùng anh vẫn làm. Anh cũng chẳng bao giờ hứa sẽ yêu thương con và không ngoại tình bao giờ, anh chỉ đuổi theo nó như một mục tiêu chứ không phải một trách nhiệm nặng nề. Nó là một rẽ nhỏ trong mục tiêu lớn hơn của anh, mục tiêu làm em và con hạnh phúc. Là một người đàn ông, một đại diện quốc gia đã phải trải qua hàng trăm ngàn trận chiến khốc liệt và đẫm máu. Anh làm sao có thể kiểm soát tương lai được cơ chứ, anh chỉ có thể tiếp tục cố gắng. Một là dành toàn bộ tình thương cho em và con, hai là cố gắng vì hạnh phúc của gia đình ta. Ôi Liên này, em đã từng mường tượng cái ngày anh sẽ ngồi cạnh cái chậu xà phòng để giặt quần áo ngay hôm máy giặt bị hỏng chưa? Hay em thử nghĩ đến ngày anh dạy con trai chúng ta cách dùng dao để đánh Luciano, dạy con gái kĩ năng để đạp Kuro nếu hắn ta dám lại gần con bé? Hoặc cũng có thể, em đã nghĩ cái ngày anh tỉ mẩn ngồi tết tóc cho từng con búp bê của An, tìm cái mái chèo nhỏ của Braun rồi lại phải chăm chút từng chiếc lá bé tí ti trên những cành hoa yêu ớt ngoài vườn. Chắc em sẽ bật cười mất thôi.Nhưng gia đình đã khiến anh yêu đuối đi nhiều. Anh không thể nào tưởng tưởng nổi cái ngày nếu chẳng may em sẽ chán và bỏ anh. Thế thì không hay chút nào, không hề hay ho chút nào. Nhất là cái ngày con hư và em sẽ đánh vào mông nó. Lúc đó thì sót lắm, nhưng chắc anh cũng sẽ điên lên nếu chúng dám cãi mẹ chúng mất. - Liên này, em nghĩ sao nếu ngày mai chúng ta dẫn con đi chơi nhỉ? – Anh hỏi em, chỉ thấy em ngáp dài và ngủ từ bao giờ. Đặt em lại lên giường một cách cẩn thận, anh đi ra ngoài và túm cả hai đứa trẻ vào phòng tắm. Mặc kệ chúng nó đang bày ra một bộ mặt rất bất mãn vì phải đi ngủ. - Con không muốn đi ngủ! – thằng bé cáu kỉnh và anh đặt nó xuống cùng chỗ với An.- Con biết đấy, mẹ đã rất mệt và cha chắc chắn rằng con cũng đã rất mệt rồi. Đi ngủ thôi, trước đó, đánh răng đã nhé. – Anh xoa đầu thằng bé và giục nó đi đánh răng. - Nhưng chúng con không muốn, chẳng lẽ chúng con lại không được chơi nữa sao? Cha yêu mẹ hơn chúng con! – An giận dỗi và khoanh tay và lườm anh, thú thực, nếu em biết thì con bé thậm chí còn giống em nhiều lắm. Từ điệu bộ cho đến tích cách. - Các con biết đấy, và chỉ mình các con mới được biết thôi nhé. – Anh nhớ mình đã quỳ xuống và xoa đầu hai đứa trẻ như thế nào. Bằng cái giọng hết sức bí mật và tỏ vẻ khó đoán, anh đã nói với chúng. – Một bí mật, mà bí mật này các con không được nói cho mẹ biết đâu đấy. Giờ thì các con hẳn phải muốn biết tại sao cha lại yêu mẹ hơn các con rồi chứ?- Vâng! – Braun nói với một khuôn mặt hết sức mong chờ. - Bởi vì cha yêu mẹ rất nhiều, rất rất nhiều. Không phải tự nhiên mà cha lại yêu mẹ như thế, đó là một quá trình dài và được bồi đắp bởi những thứ tình cảm mà cả cha cũng không thể nào nói ra được. Còn các con thì sao, các con chính là tình yêu của cha và mẹ, được cả hai yêu thương và bảo bọc. Các con sẽ tự hỏi tại sao cha lại luôn dành cho mẹ thứ tốt nhất. Bởi cha và mẹ chẳng có gì để liên kết ngoài tình yêu và một tờ giấy hôn nhân. Vì thế, nó chẳng bao giờ chắc chắn cha và mẹ sẽ mãi mãi ở bên nhau, chỉ có điều, khi cả hai dành tình yêu cho nhau thì lúc đó mẹ và cha mới ở bên nhau. – Anh đã nhớ, đôi mắt của hai đứa trẻ lấp lánh như thế nào, những sinh linh đẹp đẽ và chắc chắn luôn luôn là vậy. - Các con và ta được liên kết bằng máu, vì thế ta chẳng bao giờ phải lo rằng các con sẽ rời bỏ ta nếu các con hết yêu ta. Nhưng ta luôn dành tình yêu cho các con, cũng là vì mẹ, cũng là vì ta. Con à, con sẽ hiểu tại sao. Khi Braun lớn cha muốn con cũng phải đối xử thật tốt với người con yêu. Cũng phải biết thay đổi tật xấu của mình, cũng phải biết yêu người đó và đảm bảo rằng đừng bao giờ đưa ra những lời hứa mà con chỉ coi là lời nói bình thường. Cha muốn con hãy thật giống cha, biết yêu thương người đã cùng con kết hôn và sinh ra những thiên thần nhỏ, đã cùng con xây dựng một tổ ấm – nơi sẵn sàng đón nhận con mọi lúc. - Braun, ta phải là một tấm gương để con hiểu rằng. Bất cứ người con gái nào đã bỏ tuổi xuân, bỏ thời gian và tình cảm, cùng con xây dựng gia đình. Hãy trân trọng và yêu thương họ hơn bất cứ thứ gì. Con hãy biến người đó là một bà hoàng, không phải một bà hoàng chuyên quyền mà con kinh sợ, mà là một vị nữ hoàng được con tôn kính và yêu đến nỗi sẵn sàng làm mọi thứ cho dù nếu nó đồng nghĩa với việc con sẽ mất mọi thứ. Bởi nếu con mất đi, con có thể đảm bảo rằng gia đình con vẫn an toàn, vẫn khỏe mạnh còn hơn là đẩy họ vào đường cụt. - Còn An, thân mến. Con biết, ta yêu mẹ hơn bất cứ ai khác. Hãy nhớ, ta đối xử với con như một nàng công chúa, còn mẹ là một nữ hoàng. Hãy hiểu rằng, con đã có sẵn chiếc vương miện, con có quyền yêu chính bản thân mình và không việc gì phải dựa vào người đàn ông con yêu. Đừng bao giờ trao mọi thứ cho anh ta vì lời hứa suông, hãy chắc chắn rằng anh ta sẽ tiến đến vì hạnh phúc của cả hai. Hãy yêu một người cũng yêu con, hãy yêu một người cũng biết vì con mà đương đầu mọi thứ, một người sẽ vì con mà thay đổi. Đừng bao giờ phải tiến đến với một người chỉ yêu con qua loa, đừng bao giờ coi người đàn ông con yêu là tất cả. Con có quyền bỏ qua người đó, và trở về đây với cha. - An ạ, con phải biết rằng, trong hàng tỉ gã đàn ông ngoài kia, vẫn sẽ có người đàn ông khi yêu con sẽ yêu hết mình, không chỉ chiều chuộng con như một bà hoàng mà còn biết hi sinh vì hạnh phúc, chấp nhận để con dữ dằn hay là la mắng anh ta, những lúc như thế, con à, hãy biết bình tĩnh và đừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh ta. Mà thay vào đó hãy biết trân trọng người đàn ông đó, yêu thương họ và lúc đó thì cha mới an tâm giao con lại cho anh ta, chỉ để chắc chắn rằng con hạnh phúc. Đừng bao giờ đợi một người đàn ông đến, rồi mới hỏi anh ta có mang theo vương miện không? Hãy nhớ rằng con đã có sẵn một chiếc vương miện, và người đàn ông yêu con, chỉ việc ở cạnh con và san sẻ hạnh phúc cho người đối diện. Cũng đừng ngại khó khăn nếu anh ta nghèo khó, hãy cùng anh ta vượt qua nếu anh ta và con yêu nhau nhiều lắm và sẵn sàng làm mọi việc vì đối phương. - Hãy nhớ đến cách cha đã yêu các con, và nhớ cách cha đã yêu mẹ thế nào.Anh nhớ, khi đó, cả hai đứa trẻ đã nhìn anh thế nào, bằng một đôi mắt lấp đầy bởi hi vọng và tình yêu thương. Đêm hôm đó, sau khi đắp chăn cho cả hai đứa trẻ, nằm trên giường và ôm em vào lòng. Anh lại chợt nghĩ đến câu hỏi của em lúc vô tình, nhưng anh chẳng mấy bận tâm nữa. Thời gian không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh, cũng chẳng cho anh biết anh đã hạnh phúc hay chưa. Duy chỉ có gia đình là trả lời câu hỏi ấy.Nếu bất cứ ai hỏi anh liệu anh có hối hận không, anh sẽ nói không. Bởi anh biết rằng anh đang rất tự hào và hạnh phúc với gia đình của mình.Đêm đó, hàng vạn vì sao sáng khoảng trời đêm, còn mọi người đã ngủ hết cả. Mọi thứ im lìm, nhường chỗ cho một không gian vô tận bao phủ bởi bóng tối. Nhưng lại hết sức yên bình, và tình yêu thương ấy, đã vô tình thay đổi một kẻ khát máu. ----------Viết chap này hết sức nhạt và chán không tả nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com