TruyenHHH.com

23 00 Fakenut Canh Cut Con Tim Me


Tác phẩm trước đó:




ฅ^•ﻌ•^ฅ



Từ khi còn nhỏ, con đã sống với bố.


Điều này cũng chẳng có gì lạ lùng, xã hội hiện đại, chuyện trai gái kết hôn đều dựa trên tự nguyện. Hợp nhau thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay, không làm tốn thời gian hay đổ lỗi cho nhau. Bất cứ điều gì đã xảy ra đều sẽ để lại dấu vết, như chim bay qua sẽ có lông vũ rơi xuống. Nhưng con chưa từng nghe một điều gì về mẹ mình: Mẹ là người phụ nữ như thế nào? Liệu mẹ có khuôn mặt xinh đẹp và tính cách dịu dàng hay không?


Con không hề biết.


Có lần con đã hỏi bố về mẹ, lại chỉ nhận được câu trả lời: "Mẹ rất đẹp, rất xinh đẹp. Mẹ cũng là một người tốt." Bố không phải là người ăn nói vụng về, nhưng chỉ cần nhắc đến mẹ, bố lại im lặng. Biết nói sao đây? Bố xoa đầu con và nói.


Cũng chẳng có gì để nói. Bố thở dài. "Nhưng bố hứa với con, khi con gặp mẹ, con sẽ tự hiểu được mẹ là người như thế nào."


Con đã lớn lên như thế, tựa một đóa hoa dại, lớn lên giữa cảnh trời nắng mưa đan xen những bông tuyết trắng tinh khôi. Bố không yêu cầu gì nhiều ở con, chỉ cần con học hành nghiêm túc và đạt được kết quả tốt. Bố cũng từng hỏi con muốn trở thành người như thế nào. Con nói con không biết, nhưng con không muốn trở thành người giống như bố con. Bố quá cô đơn, khiến con luôn cảm thấy bố như một sinh vật ở vùng cực, quanh năm suốt tháng sống bên băng tuyết, con không thích điều đó chút nào.


Bố con có chút hoảng hốt, hỏi con có phải vì dạo này bố bận rộn không có thời gian ở bên con nên đã khiến con buồn không. Bố giải thích rằng bố chẳng bao giờ là không yêu thương con, con mãi mãi là công chúa của bố, nhưng dù là vua thì cũng phải kiếm tiền mới có thể nuôi sống công chúa. Lạ thật, con và bố đang sống trong căn nhà rất lớn rồi, nhưng cuộc sống của con so ra chẳng khác gì những bạn học khác. Thỉnh thoảng bố sẽ nhờ chú đến đón con tan học, còn phần lớn thời gian thì bố cũng như bao người phụ huynh bình thường khác, đứng ở cổng trường dang rộng vòng tay đón con, hỏi: "Hôm nay con học có vui không?"


Yah, con lại lạc đề mất rồi. Quay lại câu hỏi "Con muốn trở thành người như thế nào", con đã nói rồi, con không muốn trở thành người giống như bố, vì con thấy bố rất cô đơn. Bố hỏi con, chú Bae và những người khác cũng sẽ đến nhà chơi, bố có rất nhiều bạn bè.


Theo lời kể của bố sau này, lúc đó con đã chống nạnh nói không phải như vậy, mà là sau khi mọi người đều đi rồi. Con đã nói gì nhỉ, con nói bố lúc nào cũng một mình ở nhà, có lúc đọc sách, có lúc ngẩn ngơ, cho dù chơi với con cũng luôn khiến người ta cảm thấy bố rất cô đơn.


Con hỏi bố, mẹ đâu rồi? Nếu mẹ về thì bố sẽ vui lên chứ?


Ôi, con nói gì vậy. Bố ôm con lên, rất dịu dàng nói rằng mẹ không ở nhà là có lý do và nguyên nhân của riêng mẹ, nếu không có mẹ thì làm sao có con được? "Mẹ yêu con, chỉ là mẹ cũng là một con người độc lập, cũng có việc riêng cần phải làm, giống như con phải đi học, bố phải đi làm, chúng ta đều giống nhau."


"Mẹ thực sự rất yêu con, năm nào quà sinh nhật của con, chẳng phải đều có quà mẹ tặng sao?"


Từ đó, nhận thức của con về mẹ chính là một người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp, độc lập và yêu thương con. Mẹ bận rộn với công việc hoặc có những nỗi niềm riêng khó nói, nên không thể gặp con được. Nhưng tình yêu của mẹ dành cho con chưa bao giờ vì khoảng cách địa lý mà phai nhạt, thỉnh thoảng con lại nhận được một số món quà, có khi là chú Bae tặng, có khi là chú Lee tặng, cũng có khi là bố đích thân tặng cho con. Đó đều là những món đồ chơi nhỏ, quả cầu pha lê, tượng gỗ, hoặc một chiếc chuông gió. Họ nói với con rằng đây là do mẹ con gửi về từ khắp nơi trên thế giới. Đôi khi còn kèm theo một tờ giấy, hỏi con hôm nay có vui vẻ hay không, và cuối cùng ghi rằng: "Yêu con, bé cưng của mẹ. Lần sau mẹ nhất định sẽ về thăm con." Trong ký ức của con cũng luôn có một bàn tay vuốt ve đầu con, cho dù lúc đó con đã chìm vào giấc mơ không phân biệt được thực ảo, nhưng con luôn cảm thấy, đó chắc hẳn là tay của mẹ.


Con tưởng cuộc đời mình sẽ cứ tiếp tục như vậy, lớn lên trong một hình tượng mơ hồ về mẹ. Cho đến một ngày, con tan học về nhà, nhìn thấy có một người đang ngồi trên ghế sofa.


Người đó không phải là phụ nữ, nhưng vẫn có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả. Trong nhà đã được bật lò sưởi ấm áp, áo khoác của anh ấy được vắt sang một bên một cách tùy tiện, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Anh ấy nhìn về phía con, vẻ mặt như một chú mèo nhỏ, trong ánh mắt có nhiều thứ con không hiểu: thương xót, hối tiếc, trốn tránh, có lẽ còn gì khác nữa, nhưng con không hiểu. Anh gọi tên bố con một cách thân mật: "Anh Sanghyeok, đây là... là con bé sao?"


"Là con bé." Bố con bình tĩnh trả lời. Dường như bố không có ý định giới thiệu vị khách đến thăm này với con. Bằng bản năng, con có thể cảm nhận được bầu không khí mập mờ, cảm giác của những người đã quen biết nhau nhiều năm và dường như đã có chuyện gì đó xảy ra. Hình ảnh người mẹ chưa từng gặp mặt lúc này bỗng hiện lên trong đầu con: bà ấy có khuôn mặt đẹp nhất thế giới, nước mắt lưng tròng, trong cơn mưa rào hỏi con: "Con có hận mẹ không? - Là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi, xin lỗi." Ngón tay mẹ lạnh ngắt, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, như đang trong cơn sốt dai dẳng.


Và con cũng khóc, ba phần thật lòng bảy phần giả tạo, con gần như gào thét hỏi bố con: "Mẹ đâu? Không phải mẹ nói lần sau sẽ về thăm con sao? Chú này là ai?"


Anh trai xinh đẹp bối rối, hình như anh ấy muốn rời khỏi ghế sofa nơi mình đang ngồi, nhưng lại không biết lấy lý do gì để đứng lên. Sau vài giây do dự, anh nhìn về phía bố con với ánh mắt cầu cứu.


"Anh ơi, có...có phải em đã đến không đúng lúc không?", anh ngập ngừng hỏi bố con với giọng điệu bối rối. Bố con, sau nhiều năm kinh nghiệm đấu trí với con, đã nhìn thấu tâm can và nhận ra rằng con không thực sự buồn bã đến thế. Tuy nhiên, bố không vạch trần con mà chỉ nghiêm nghị nói: "Đừng giả vờ khóc nữa - lại là do Heo Su dạy con à?"


Con gật đầu thừa nhận: "Vâng ạ. Chú Heo Su nói rằng làm như vậy mọi người sẽ không nỡ trách móc mình." Nhưng con cũng không hoàn toàn là đang giả vờ khóc đâu!


Con cúi đầu, giọng nhỏ xíu: "Con vẫn rất nhớ mẹ, dù mẹ chưa bao giờ đến thăm con và con cũng chẳng biết mẹ là ai."


Cả căn phòng chìm trong im lặng. Con không nói dối, con thực sự nhớ mẹ. Con biết bố đã cố gắng dành cho con mọi thứ có thể, dành thời gian rảnh rỗi để đồng hành cùng con, dù phải thức khuya để xem báo cáo và sàng lọc dữ liệu. Bố kể cho con nghe những câu chuyện, vẽ nên một giấc mơ về mẹ. Bố im lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Còn anh trai xinh đẹp kia - trông anh ấy như sắp khóc. Một lúc sau, anh ấy cố nở một nụ cười và hỏi con: "Nếu mẹ con trở về, con sẽ vui chứ?".


Con trả lời: "Con không biết. Nếu như mẹ không giống những gì con đã tưởng tượng, con có thể sẽ hơi thất vọng. Tuy nhiên, bố nói rằng mẹ rất yêu con, vậy nên con cũng sẽ yêu thương mẹ."


Lần này, anh nở nụ cười chân thành. Anh ấy gật đầu với bố con và chọt chọt bố, nói: "Anh Sanghyeok, vất vả rồi."


"Công chúa của chúng ta đáng yêu như vậy, đều là công lao của anh Sanghyeok cả."


Anh ấy quay lại mỉm cười với con và nói: "Tạm biệt nhé, công chúa. Nếu có cơ hội, hẹn gặp lại con sau."


Lúc này bố con mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Tạm biệt nhé Wangho, hẹn gặp lại."


Đó là cách con biết được tên của anh ấy. Sau khi anh đi, bố con hỏi con: "Con có thực sự nhớ mẹ không? Nếu con nhớ mẹ rất nhiều, bố sẽ nói chuyện với mẹ."


"Không ạ." Con chạy đến ôm bố. Trong khoảnh khắc ba người chúng con ở bên nhau, con cảm thấy lớp băng trên người bố tan chảy - kiến thức mới học trong môn khoa học tiểu học, rằng ngay cả Nam Cực cũng có mùa hè, có hoa, có rêu và những ngày dài như bất tận. Và bố con, vừa nãy như một chú chim cánh cụt đáng yêu, tung tăng trong biển hoa mùa hè.


Con nói: "Con có bố, bố có con, như vậy cũng tốt lắm. Không phải mẹ có việc riêng nên rất bận rộn sao? Vậy con và bố phải ủng hộ mẹ! Hơn nữa, khi chú Wangho đến, bố sẽ không cô đơn nữa."


Con ngẩng đầu lên, với tư cách là công chúa cánh cụt được đức vua cánh cụt yêu thương nhất, đưa ra lời thỉnh cầu ngang ngược với đức vua: "Nếu có thể, bố có thể cho chú Wangho đến thường xuyên không ạ? Khi chú ấy đến, bố không giống trước đây, cứ như bị đóng băng nữa."


Đức vua cánh cụt không bao giờ ngần ngại dành những điều tốt đẹp nhất cho công chúa cánh cụt bé nhỏ của mình, chỉ cần vương quốc có, chỉ cần đức vua làm được, ngài sẽ dâng hiến tất cả cho con gái bé bỏng.


Sau đó, con gặp chú Wangho rất nhiều lần. Chú thích rạp chiếu phim nhà con, hay cuộn tròn xem phim. Xem phim thôi cũng khiến chú buồn ngủ, cơ thể cuộn tròn như một con mèo lông ướt sũng. Đôi khi nhìn chú, con lại buồn bã. Không đau, nhưng như kim đâm vào tim khiến nước mắt trào dâng. Con muốn ôm chú, ôm lấy tâm hồn đầy thương tổn của chú. Thời gian thật tàn nhẫn, khi con lớn lên, không còn ám ảnh về mẹ nữa. Con dần hiểu rằng mọi chuyện có thể chỉ là tưởng tượng, mẹ có thể đã rời xa khi sinh ra con, hoặc bỏ rơi con để đi theo cuộc sống riêng. Con bắt đầu cảm thấy mình đã trưởng thành, không còn mơ mộng ngây thơ như lúc bé mà thay vào đó là chấp nhận sự bất lực và tàn nhẫn của thế giới. Chú Wangho vẫn thường đến nhà con, ăn cơm rồi lịch sự chào tạm biệt, thậm chí còn ở lại. Chú cũng thường xuyên đi đón con tan trường, ngồi ghế phụ lái trên xe bố con. Con càng ngày càng cảm thấy ba người con, bố và chú có lẽ thuộc về một gia đình, một mối quan hệ hỗn độn có thể được gọi là gia đình.


Cuối cùng con cũng lấy hết can đảm hỏi chú Wangho: "Chú sẽ luôn ở bên cạnh bố con ạ?"


Rõ ràng là chú đang hoảng sợ: "Cái gì? Anh Sanghyeok là bạn rất tốt của chú, và nhiều người cũng biết năm xưa chú là fan của bố công chúa cánh cụt, còn từng làm đồng đội với nhau nữa. Mối quan hệ như vậy, rất khó để không luôn bên cạnh anh Sanghyeok được."


Chú ấy có vẻ muốn xoa đầu con, nhưng lại rụt tay lại. Còn con, trong mười bốn năm cuộc đời, lần đầu tiên hỏi một người khác ngoài bố câu hỏi này:


"Chú có quen mẹ con không ạ?"


Chú ấy cười rất gượng gạo, nói có quen.


Con lại hỏi chú, vậy mẹ con là người như thế nào ạ?


Chú im lặng . Rất lâu sau, chú mới cất tiếng, nói rằng người đó là một kẻ tội đồ, tự ti nhưng lại kiêu căng, bất chấp tất cả để theo đuổi ảo mộng, rồi lại bó tay trước những sai lầm do chính mình gây ra. Bờ vai chú bắt đầu run rẩy, nụ cười thậm chí còn có chút điên cuồng: "Khi phạm sai lầm thì anh ta cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, vì tình yêu mà lên giường với bố con, có thai con. Sau khi nhận ra lỗi lầm không thể tha thứ, anh ta đã cao chạy xa bay - rồi sinh ra con."


"Sinh ra bạn là quyết định đúng đắn nhất của anh ta, việc trở thành mẹ khiến người ta bộc phát năng lượng phi thường, trong nháy mắt từ đứa trẻ ngây thơ biến thành người trưởng thành chín chắn. Anh ấy sinh ra con trong một đêm giông bão, trong màn đêm thăm thẳm, giữa những tia đỏ mờ ảo, mệt mỏi và kiệt sức, anh ấy hôn con, chào đón con đến với thế giới này."


Con linh cảm rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng đã quá muộn để ngăn nó lại - ngăn cản chú Wangho, hay nói đúng hơn là mẹ ruột của con, phơi trần những vết sẹo cũ, vết sẹo không ngừng nhắc nhở chú về sai lầm của mình. Một vết sẹo xấu xí giống như con rết trên bụng đã theo thời gian chuyển sang màu trắng, âm thầm tố cáo quá khứ của chú.


Mẹ con gầy gò, tiều tụy như sắp chết vì đau đớn. Giọng mẹ run rẩy: "Được rồi, con có thể trừng phạt mẹ, con gái yêu. Mẹ chấp nhận mọi tội lỗi con phán cho, chỉ xin một điều, trước khi con tuyên án tử, hãy để mẹ giải thích vì sao mẹ sinh ra con, vì sao bỏ rơi con, và vì sao lại đưa con về với bố."


Khuôn mặt mẹ đan xen yếu đuối lại kiên quyết. Dường như chỉ cần con hé môi, mẹ sẽ tan biến vào hư không thành một cái xác không hồn. Giữa bầu không khí hỗn loạn im lặng, bố con mở cửa bước vào.


Ôi trời. Quá hoàn hảo. Con đang ở tuổi nổi loạn, bố con ở độ tuổi trung niên, và mẹ con vừa thừa nhận tội lỗi, tinh thần suy sụp. Não bộ hỗn độn của con nảy ra ý nghĩ: "Sao cả nhà con không làm một bộ phim truyền hình nhỉ, rating sẽ rất lớn. Chắc chắn sẽ nổi tiếng."


Bố con, đúng là bố con, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao mọi người im lặng thế?"


Mẹ con cất tiếng, giọng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt vì muộn phiền: "Anh Sanghyeok... em... em đã nói với con bé hết rồi."


Bố cánh cụt gãi đầu: "Nói gì cơ? Chuyện đã xảy ra hơn mười năm trước? Thôi kệ đi, em không có lỗi gì đâu, con bé không trách em, anh cũng vậy."


"Khoan đã." Con yếu ớt lên tiếng. "Mẹ nói... mẹ nói rằng mẹ đã phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng. Lỗi lầm đó là gì ạ?" Não bộ con dần tỉnh táo: Bố con không hề nói dối, mẹ con quả thực xinh đẹp, độc lập và có chính kiến. Nếu không, mẹ sẽ không sinh ra rồi bỏ rơi con. Con không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trực giác mách bảo rằng mẹ thực sự yêu thương con. Vậy thì, lỗi lầm đó, rốt cuộc là gì?


Mẹ con cười khổ: "Con tưởng bố con làm gì nào?"


Con nói: "Nhân viên văn phòng bình thường thôi, chức cao tí, việc nhiều tí. Chứ còn gì nữa, tổng thống Hàn Quốc à?"


Mẹ con như muốn ăn tươi nuốt sống con, nhưng nghĩ đến kỹ năng "võ mồm" của con phần lớn là do bố truyền lại nên đành chọn im lặng. Nhưng nói vậy cũng gần đúng, năm xưa khi bố con giành được chức vô địch thứ tư, đúng là có người đề nghị bố ra tranh cử tổng thống Hàn Quốc. Trời ơi - cái gì vậy chứ! Mẹ có vẻ hơi lo lắng, ném bóng thoại sang cho bố con: "Anh Sanghyeok, anh kể tiếp đi."


Câu chuyện bắt đầu từ việc một tín đồ yêu vị thần của mình. Lời cầu nguyện của tín đồ rất đơn giản, anh ta chỉ mong vị thần có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn ngự trên ngai vàng. Nhưng anh ta không học qua thơ ca cổ của Trung Quốc, không biết câu "Ta nghe noi thần tiên cũng có tử, thế nhưng ta và chữ tử chưa từng gặp qua". Vị thần lại động lòng phàm, biết rằng "Chỉ là lão Bành mới có tuổi thọ cao nhất, nhưng sau 800 tuổi sẽ ra sao", nên đã chọn bước xuống ngai vàng để ôm lấy tín đồ của mình. Nhưng tín đồ lại từ bỏ, tựa như tiên nữ Daphne bị truy đuổi biến thành một gốc cây bên dòng nước. Về việc làm sao có con, bố con cho rằng lúc đó ông ấy muốn có con, và mẹ con là nạn nhân; mẹ con lại cho rằng ông ấy tham lam, đã có sự sủng ái của thần mà còn muốn thần hoàn toàn sa vào cõi trần. Hai bên mỗi người một ý, con lại kỳ lạ nhận ra một số bằng chứng cho thấy họ yêu nhau say đắm.


Và rồi, mẹ con, khi còn trẻ, đã rời xa bố con. Nụ hôn nồng nàn của đêm xuân còn in hằn dấu vết trên môi, mang theo niềm luyến lưu và yêu thương cố gắng che giấu. Khi  mẹ con nhận ra có một thiên thần nhỏ đang sống trong bụng mình, mọi chuyện đã gần như không thể cứu vãn. Mẹ con vốn thích đi ngược dòng, dứt khoát giấu diếm tất cả, dùng tất cả những gì mình có để nuôi dưỡng bào thai bé bỏng trong cơ thể gầy gò, thiếu thốn của mình thành một đứa trẻ với đầy đủ tay chân. Rồi mẹ bình thản nằm lên bàn mổ lạnh ngắt, để lưỡi dao sắc bén rạch qua từng lớp da thịt, đưa con đến với thế giới này. Mẹ con nói, tất cả đều là vòng lặp và món quà của số phận.


"Năm đó là một năm định hình nên con người mẹ... và ảnh hưởng của nó không chỉ dừng lại ở đó. Nó mang con đến cho mẹ, là một phần máu thịt của mẹ, là sự tiếp nối gen di truyền của mẹ. Mẹ tin rằng con là món quà mà thượng đế ban tặng cho mẹ, là phần thưởng cho những cảm xúc chân thành nhất trong cuộc đời mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com