21 Muoi Gio Toi Ngay Thu Sau Hai Ly
Vũ Dung vào đến phòng đã thấy Tất Duy Lân ngồi ở trên sô pha. Trong phòng tối đen, chỉ có ánh đèn mỏng manh từ ngoài cửa sổ hắt vào, khiến cho phòng khách càng u tối.
Nhóc mèo kêu nhỏ “meo meo” hai tiếng, chạy về phía cô; Vũ Dung ôm nó đi vào bếp, cho một ít thức ăn cho mèo vào bát, mèo con liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Sau đó, Vũ Dung lại đi đến phòng khách, trực giác cho cô biết Tất Duy Lân đang đợi cô.Cô chọn chỗ cách xa anh một chút, không nhìn ra được biểu tình trên mặt anh, nhưng xem ra anh đang rất giận, lửa nóng dường như đã đốt đến chỗ cô.“Lại đây!” Anh gầm nhẹ.
Toàn thân cô run lên, chậm chạp bước lên vài bước, rồi dừng lại trước mặt anh.“Cởi quần áo.” Mệnh lệnh bật ra không có một chút biểu tình nào.“Vì…… Vì sao?” Cô không thể tin được điều mình nghe thấy.“Tôi muốn kiểm tra.”
“Anh đã thấy…… Tôi cùng anh ấy……¨“Tôi nói rồi không cho phép gặp hắn!” Tiếng nói của anh đột nhiên bừng lên, cơ hồ muốn chọc thủng nóc nhà.“Là anh ấy tự tới tìm tôi ……”“Vậy vì sao còn lên xe của hắn?“Tôi chỉ muốn nói lời từ biệt, chúng tôi không có làm cái gì cả.”“Cởi quần áo, tôi sẽ biết cô nói thật hay không.” Anh cố ý nói.Trong lòng Vũ Dung không phục, nhưng dưới khí thế áp bức của anh, rốt cuộc vẫn phải tuân theo. Cô chậm rãi cởi áo khoác, áo, váy, toàn thân chỉ còn lại có nội y cùng tất chân. Anh bật đèn bàn, ánh mắt nóng giận nhìn thẳng trừng trừng vào cô,“Tiếp tục.”“Không cần như vậy……” Hai gò má của cô đỏ ửng.“Tiếp tục!” Anh không chấp nhận thỏa hiệp.
Cô nhịn xuống nghẹn ngào, đem những thứ còn lại trên người cởi tiếp, quần áo không tiếng động rớt xuống dưới chân cô, như cánh hóa tàn rơi rụng.
Anh nhìn cô thật lâu, thật lâu, tận đến lúc toàn thân cô thấm lạnh anh mới vươn tay kéo cô ngồi xuống trên đùi anh. Vũ Dung nhắm mắt lại, không muốn phải đối mặt với ánh mắt của anh.Tay anh di từ trán của cô, hai má, dọc theo cổ, trước ngực, thẳng đến hai chân, ngón chân, họa ra một đường cong nóng bỏng, thiêu đốt.“Dấu hôn này ở đâu ra?” Anh đột nhiên thấy vết hôn nhỏ ngay eo cô, giọng nói chuyển sang lạnh lẽo.“Chẳng phải là người hôm qua làm ra sao.” Cô ủy khuất giải thích.“Thật à?” Anh không tin cúi đầu mút khẽ lên người cô, tạo ra một dấu vết ngay cạnh vết đang có, sau đó cẩn thận quan sát rốt cục miễn cưỡng gật đầu.“Quên đi. Chỗ này sao thế?” Anh lại phát hiện ra dấu tay trên mông cô.“Tay anh cầm lấy tôi …… dùng sức , cho nên……” Vũ Dung nhớ tới hồi kịch tính tối qua, mặt cô bắt đầu nóng lên.“Thật không?” Anh vươn bàn tay to đối chiếu, nhưng không có làm đau cô, ngược lại ôn nhu làm cho cô phát run .“Anh nhìn đủ chưa?” Cô đẩy anh ra.“Chưa đủ, anh chưa thấy hài lòng, anh muốn xem xét cẩn thận toàn bộ.” (Thằng cha này có bệnh thần kinh hoang tưởng) Anh một bên chạm đến cơ thể của cô, một bên nỉ non bên tai cô: “Nơi này là của anh…… Nơi này cũng là của anh…… Tất cả đều là của anh.” Nghe những từ ngữ khí phách của anh, trong lòng Vũ Dung nảy sinh cảm xúc rất phức tạp, vừa có run sợ vừa có nóng bỏng.Cuối cùng, anh cũng “kiểm tra” xong, gục mặt lên vai cô, thở dài thâm trầm, “Không được phép cho người khác chạm vào em, biết không?”“Vâng……” Cô cảm thấy toàn thân hư nhuyễn vô lực, bất tri bất giác tự thuận theo yêu cầu của anh.Hai người đắm chìm trong tĩnh lặng, qua một hồi lâu, anh nắm bàn tay cô xoa lên ngực anh, khàn khàn yêu cầu: Chạm vào anh đi.” Vũ Dung mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt tối tăm của anh, đây là lần đầu tiên anh yêu cầu cô như vậy, ngữ khí chờ mong, biểu tình cầu khẩn, cơ hồ làm cho cô tâm thần rung động.“Vì…… Vì sao?” Cô không hiểu.“Bởi vì anh muốn.” Trong mắt anh có ánh mê hoặc, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đưa vào cổ áo của anh, làm cho cô nhẹ nhàng mơn trớn bờ vai của anh. Vũ Dung đỏ bừng mặt, đây tất nhiên không phải lần đầu bọn họ vuốt ve nhau, nhưng vẫn làm cho cô cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Anh tự cởi áo sơ mi, làm cho tay cô tiếp tục ve vuốt lên ngực anh; Vũ Dung bắt đầu thấy run rẩy, cảm giác được da thịt nóng bỏng của anh, nhịp tim cũng mạnh mẽ đáng sợ.Hô hấp của anh trở nên dồn dập, thúc giục bàn tay cô cởi bỏ hết phần đồ còn lại, kéo hạ khóa quần, tất cả những động tác này đối cô mà nói đều là xa lạ mà lại phiến tình , làm cho cô quả thực hoảng không biết nên như thế nào tiếp tục.
“Đủ!” Anh cầm tay cô, trong thanh âm dục vọng khàn khàn. Anh tuy rằng nói vậy, cũng không cho bàn tay cô rời đi, ngược lại cúi đầu hôn lên đôi môi thơm đang hé mở của cô, hai tay cũng bắt đầu không có kiểm soát.“Thích anh chạm vào em không?” Anh cắn lên lỗ tai cô hỏi. Anh ve vuốt tham lam như vậy, hỏi cô trả lời thế nào đây? Chỉ có thể thấy gương mặt đỏ ửng của cô làm câu trả lời.
“Em chỉ được phép để một người chạm vào, em chỉ được phép thích cách anh chạm vào, em chỉ được phép vì anh mà run rẩy!” Anh một mặt vuốt ve cơ thể của cô, một mặt thấp giọng tuyên cáo. Cuối cùng, anh để cô ngồi đối diện anh, đẩy hai chân cô ra, trực tiếp tiến nhập. Loại tư thế này làm cô vô cùng xấu hổ, bởi vì mỗi một lần anh tiến vào, cô đều nhìn được ánh mắt của anh, chính là anh nhìn xem phản ứng của cô.Cô khó xử cúi đầu, cắn chặt môi dưới.“Không cho phép trốn tránh anh!” Anh nâng mặt cô lên, đòi hỏi nhìn thẳng vào mắt của cô.“Kêu tên của anh đi!”“Tôi không muốn……” Cô cố tách xa khỏi anh. Nhưng anh lại càng thêm ôm chặt cô, cơ thể trần trụi cả hai kề sát với nhau, cô còn cảm nhận được cái nóng lẫn mồ hôi trên cơ thể anh, như là một lò lửa vây quanh cô.“Mau, anh muốn nghe!” Anh tiếp tục bắt buộc cô.
Xem biểu hiện cuồng loạn của anh, cô hiểu được là anh sẽ còn tiếp tục nếu chưa đạt được mục đích, nhưng cô vẫn kiên trì cùng quật cường, lắc đầu cự tuyệt.Anh cúi đầu cắn lên vành tai cô, làm cho cô không kiềm chế rên nhỏ, tiếp theo, anh nắm chặt vòng eo của cô, mạnh mẽ cử động, rất nhanh, rất mạnh, làm cho cô lại không thể không phát ra rên rỉ.
“Mau kêu tên của anh……”“Anh…… Không cần như vậy…… Tôichịu không nổi……“Anh chỉ là muốn nghe cái miệng nhỏ của em kêu tên anh thôi! Anh muốn em biết rõ…… Hiện tại người đang ôm em là ai, anh không cho phép em mơ tưởng tới người khác……¨ cho dù chỉ có một chút cũng không cho phép……” Ngữ khí của anh mãnh liệt đến cực điểm, không cho phép bất cứ sự tranh cãi nào.“Anh…… Biết rõ…… Tôi chưa từng có người khác……” Cô hai mươi sáu năm qua chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh! Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?“Không chỉ thân thể, anh còn muốn cả tâm của em … Anh muốn toàn bộ”“Vì sao?” Cô trợn to mắt, chưa từng nghĩ anh muốn nhiều như vậy.Anh không trả lời, chính là lấy thân thể kịch liệt đáp lại, cô đã bị kích thích quá độ, cổ họng nhịn không được dật ra cầu xin tha thứ rên rỉ, “Làm ơn…… Đừng như vậy…… Tôi không cần……”“Nhanh chút! Mau kêu tên của anh? ” Anh thúc giục.
“Anh…… Quá đáng…… Duy lân…… Cầu anh…… Tôi không được……” Cô ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nỉ non , cũng không dám nhìn thẳng anh, đem mặt vùi vào bờ vai của anh.“em rốt cục cũng hô tên anh…… Vũ Dung…… em là của anh! Vĩnh viễn là của anh!” Anh ở bên tai cô nhỏ giọng thì thầm, hai người ở cuối cùng bùng nổ trung, cùng nhau lên tới đỉnh điểm.Ở thời điểm kích tình này, Vũ Dung hoảng hốt nhận ra cô không chỉ đã không còn quyền kiểm soát thân thể, mà chính tâm hồn cô cũng không.Những ngày tháng tiếp sau, Tất Duy Lân cùng Vũ Dung trải qua cuộc sống chung rất êm đẹp. Vũ Dung vẫn mỗi ngày đi làm, tối về thì mua đồ ăn tối, chỉ là bây giờ cô mua cho 2 người.Tất Duy Lân làm việc rất trễ, thường quá mười hai tiếng, khi anh tan tầm trở về thường đã quá giờ cơm tối, anh chỉ im lặng cùng cô ăn tối. Thi thoảng anh về trễ sau mười giờ, thì tủ lạnh cũng có sẵn đồ ăn cho anh, dùng lò viba hâm qua là có thể dùng được. Bọn họ tới lúc này cũng chưa nói với nhau thêm cái gì, nhưng vẫn rất ăn ý, không cần nói dài dòng, không cần phải chỉ vẽ nhau.
Ban đêm, Tất Duy Lân trong bóng đêm ôm cô, tính sở hữu mãnh liệt lúc này mới có thể lộ rõ. Sáng sớm, có khi anh rời giường trước, đi thẳng đến công ty, có khi anh lại làm hại cô đi làm muộn, đơn giản vì anh đột nhiên tới hưng phấn. Cuộc sống cứ như vậy không có nhiều tranh chấp, đơn giản như dòng nước chậm rãi chảy
Nhóc mèo kêu nhỏ “meo meo” hai tiếng, chạy về phía cô; Vũ Dung ôm nó đi vào bếp, cho một ít thức ăn cho mèo vào bát, mèo con liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Sau đó, Vũ Dung lại đi đến phòng khách, trực giác cho cô biết Tất Duy Lân đang đợi cô.Cô chọn chỗ cách xa anh một chút, không nhìn ra được biểu tình trên mặt anh, nhưng xem ra anh đang rất giận, lửa nóng dường như đã đốt đến chỗ cô.“Lại đây!” Anh gầm nhẹ.
Toàn thân cô run lên, chậm chạp bước lên vài bước, rồi dừng lại trước mặt anh.“Cởi quần áo.” Mệnh lệnh bật ra không có một chút biểu tình nào.“Vì…… Vì sao?” Cô không thể tin được điều mình nghe thấy.“Tôi muốn kiểm tra.”
“Anh đã thấy…… Tôi cùng anh ấy……¨“Tôi nói rồi không cho phép gặp hắn!” Tiếng nói của anh đột nhiên bừng lên, cơ hồ muốn chọc thủng nóc nhà.“Là anh ấy tự tới tìm tôi ……”“Vậy vì sao còn lên xe của hắn?“Tôi chỉ muốn nói lời từ biệt, chúng tôi không có làm cái gì cả.”“Cởi quần áo, tôi sẽ biết cô nói thật hay không.” Anh cố ý nói.Trong lòng Vũ Dung không phục, nhưng dưới khí thế áp bức của anh, rốt cuộc vẫn phải tuân theo. Cô chậm rãi cởi áo khoác, áo, váy, toàn thân chỉ còn lại có nội y cùng tất chân. Anh bật đèn bàn, ánh mắt nóng giận nhìn thẳng trừng trừng vào cô,“Tiếp tục.”“Không cần như vậy……” Hai gò má của cô đỏ ửng.“Tiếp tục!” Anh không chấp nhận thỏa hiệp.
Cô nhịn xuống nghẹn ngào, đem những thứ còn lại trên người cởi tiếp, quần áo không tiếng động rớt xuống dưới chân cô, như cánh hóa tàn rơi rụng.
Anh nhìn cô thật lâu, thật lâu, tận đến lúc toàn thân cô thấm lạnh anh mới vươn tay kéo cô ngồi xuống trên đùi anh. Vũ Dung nhắm mắt lại, không muốn phải đối mặt với ánh mắt của anh.Tay anh di từ trán của cô, hai má, dọc theo cổ, trước ngực, thẳng đến hai chân, ngón chân, họa ra một đường cong nóng bỏng, thiêu đốt.“Dấu hôn này ở đâu ra?” Anh đột nhiên thấy vết hôn nhỏ ngay eo cô, giọng nói chuyển sang lạnh lẽo.“Chẳng phải là người hôm qua làm ra sao.” Cô ủy khuất giải thích.“Thật à?” Anh không tin cúi đầu mút khẽ lên người cô, tạo ra một dấu vết ngay cạnh vết đang có, sau đó cẩn thận quan sát rốt cục miễn cưỡng gật đầu.“Quên đi. Chỗ này sao thế?” Anh lại phát hiện ra dấu tay trên mông cô.“Tay anh cầm lấy tôi …… dùng sức , cho nên……” Vũ Dung nhớ tới hồi kịch tính tối qua, mặt cô bắt đầu nóng lên.“Thật không?” Anh vươn bàn tay to đối chiếu, nhưng không có làm đau cô, ngược lại ôn nhu làm cho cô phát run .“Anh nhìn đủ chưa?” Cô đẩy anh ra.“Chưa đủ, anh chưa thấy hài lòng, anh muốn xem xét cẩn thận toàn bộ.” (Thằng cha này có bệnh thần kinh hoang tưởng) Anh một bên chạm đến cơ thể của cô, một bên nỉ non bên tai cô: “Nơi này là của anh…… Nơi này cũng là của anh…… Tất cả đều là của anh.” Nghe những từ ngữ khí phách của anh, trong lòng Vũ Dung nảy sinh cảm xúc rất phức tạp, vừa có run sợ vừa có nóng bỏng.Cuối cùng, anh cũng “kiểm tra” xong, gục mặt lên vai cô, thở dài thâm trầm, “Không được phép cho người khác chạm vào em, biết không?”“Vâng……” Cô cảm thấy toàn thân hư nhuyễn vô lực, bất tri bất giác tự thuận theo yêu cầu của anh.Hai người đắm chìm trong tĩnh lặng, qua một hồi lâu, anh nắm bàn tay cô xoa lên ngực anh, khàn khàn yêu cầu: Chạm vào anh đi.” Vũ Dung mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt tối tăm của anh, đây là lần đầu tiên anh yêu cầu cô như vậy, ngữ khí chờ mong, biểu tình cầu khẩn, cơ hồ làm cho cô tâm thần rung động.“Vì…… Vì sao?” Cô không hiểu.“Bởi vì anh muốn.” Trong mắt anh có ánh mê hoặc, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đưa vào cổ áo của anh, làm cho cô nhẹ nhàng mơn trớn bờ vai của anh. Vũ Dung đỏ bừng mặt, đây tất nhiên không phải lần đầu bọn họ vuốt ve nhau, nhưng vẫn làm cho cô cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Anh tự cởi áo sơ mi, làm cho tay cô tiếp tục ve vuốt lên ngực anh; Vũ Dung bắt đầu thấy run rẩy, cảm giác được da thịt nóng bỏng của anh, nhịp tim cũng mạnh mẽ đáng sợ.Hô hấp của anh trở nên dồn dập, thúc giục bàn tay cô cởi bỏ hết phần đồ còn lại, kéo hạ khóa quần, tất cả những động tác này đối cô mà nói đều là xa lạ mà lại phiến tình , làm cho cô quả thực hoảng không biết nên như thế nào tiếp tục.
“Đủ!” Anh cầm tay cô, trong thanh âm dục vọng khàn khàn. Anh tuy rằng nói vậy, cũng không cho bàn tay cô rời đi, ngược lại cúi đầu hôn lên đôi môi thơm đang hé mở của cô, hai tay cũng bắt đầu không có kiểm soát.“Thích anh chạm vào em không?” Anh cắn lên lỗ tai cô hỏi. Anh ve vuốt tham lam như vậy, hỏi cô trả lời thế nào đây? Chỉ có thể thấy gương mặt đỏ ửng của cô làm câu trả lời.
“Em chỉ được phép để một người chạm vào, em chỉ được phép thích cách anh chạm vào, em chỉ được phép vì anh mà run rẩy!” Anh một mặt vuốt ve cơ thể của cô, một mặt thấp giọng tuyên cáo. Cuối cùng, anh để cô ngồi đối diện anh, đẩy hai chân cô ra, trực tiếp tiến nhập. Loại tư thế này làm cô vô cùng xấu hổ, bởi vì mỗi một lần anh tiến vào, cô đều nhìn được ánh mắt của anh, chính là anh nhìn xem phản ứng của cô.Cô khó xử cúi đầu, cắn chặt môi dưới.“Không cho phép trốn tránh anh!” Anh nâng mặt cô lên, đòi hỏi nhìn thẳng vào mắt của cô.“Kêu tên của anh đi!”“Tôi không muốn……” Cô cố tách xa khỏi anh. Nhưng anh lại càng thêm ôm chặt cô, cơ thể trần trụi cả hai kề sát với nhau, cô còn cảm nhận được cái nóng lẫn mồ hôi trên cơ thể anh, như là một lò lửa vây quanh cô.“Mau, anh muốn nghe!” Anh tiếp tục bắt buộc cô.
Xem biểu hiện cuồng loạn của anh, cô hiểu được là anh sẽ còn tiếp tục nếu chưa đạt được mục đích, nhưng cô vẫn kiên trì cùng quật cường, lắc đầu cự tuyệt.Anh cúi đầu cắn lên vành tai cô, làm cho cô không kiềm chế rên nhỏ, tiếp theo, anh nắm chặt vòng eo của cô, mạnh mẽ cử động, rất nhanh, rất mạnh, làm cho cô lại không thể không phát ra rên rỉ.
“Mau kêu tên của anh……”“Anh…… Không cần như vậy…… Tôichịu không nổi……“Anh chỉ là muốn nghe cái miệng nhỏ của em kêu tên anh thôi! Anh muốn em biết rõ…… Hiện tại người đang ôm em là ai, anh không cho phép em mơ tưởng tới người khác……¨ cho dù chỉ có một chút cũng không cho phép……” Ngữ khí của anh mãnh liệt đến cực điểm, không cho phép bất cứ sự tranh cãi nào.“Anh…… Biết rõ…… Tôi chưa từng có người khác……” Cô hai mươi sáu năm qua chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh! Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?“Không chỉ thân thể, anh còn muốn cả tâm của em … Anh muốn toàn bộ”“Vì sao?” Cô trợn to mắt, chưa từng nghĩ anh muốn nhiều như vậy.Anh không trả lời, chính là lấy thân thể kịch liệt đáp lại, cô đã bị kích thích quá độ, cổ họng nhịn không được dật ra cầu xin tha thứ rên rỉ, “Làm ơn…… Đừng như vậy…… Tôi không cần……”“Nhanh chút! Mau kêu tên của anh? ” Anh thúc giục.
“Anh…… Quá đáng…… Duy lân…… Cầu anh…… Tôi không được……” Cô ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nỉ non , cũng không dám nhìn thẳng anh, đem mặt vùi vào bờ vai của anh.“em rốt cục cũng hô tên anh…… Vũ Dung…… em là của anh! Vĩnh viễn là của anh!” Anh ở bên tai cô nhỏ giọng thì thầm, hai người ở cuối cùng bùng nổ trung, cùng nhau lên tới đỉnh điểm.Ở thời điểm kích tình này, Vũ Dung hoảng hốt nhận ra cô không chỉ đã không còn quyền kiểm soát thân thể, mà chính tâm hồn cô cũng không.Những ngày tháng tiếp sau, Tất Duy Lân cùng Vũ Dung trải qua cuộc sống chung rất êm đẹp. Vũ Dung vẫn mỗi ngày đi làm, tối về thì mua đồ ăn tối, chỉ là bây giờ cô mua cho 2 người.Tất Duy Lân làm việc rất trễ, thường quá mười hai tiếng, khi anh tan tầm trở về thường đã quá giờ cơm tối, anh chỉ im lặng cùng cô ăn tối. Thi thoảng anh về trễ sau mười giờ, thì tủ lạnh cũng có sẵn đồ ăn cho anh, dùng lò viba hâm qua là có thể dùng được. Bọn họ tới lúc này cũng chưa nói với nhau thêm cái gì, nhưng vẫn rất ăn ý, không cần nói dài dòng, không cần phải chỉ vẽ nhau.
Ban đêm, Tất Duy Lân trong bóng đêm ôm cô, tính sở hữu mãnh liệt lúc này mới có thể lộ rõ. Sáng sớm, có khi anh rời giường trước, đi thẳng đến công ty, có khi anh lại làm hại cô đi làm muộn, đơn giản vì anh đột nhiên tới hưng phấn. Cuộc sống cứ như vậy không có nhiều tranh chấp, đơn giản như dòng nước chậm rãi chảy
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com