TruyenHHH.com

21 Abo Edit Nuoc Mat Ca Sau


Cả sảnh người yên tĩnh, dường như đang cảm thấy hoài nghi những gì tai mình nghe thấy, đây nào có phải là tranh đấu nội bộ, rõ ràng là kẻ thù đấu đá lẫn nhau, nói đến đây, lại không nhịn được mà thầm nghĩ, ngày thường dù chính bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì, vẫn luôn không ngừng lục đục tranh giành với anh em trong nhà, nhưng cũng không đến nỗi đuổi cùng giết tận chính người thân ruột thịt của mình như vậy.

Rốt cuộc là bao nhiêu mạng người đã mất trên tay gia chủ Tiêu gia Tiêu Chấn Đình này.

Tiêu Chấn Đình nghe tiếng xì xào bàn tán về bản thân, cả người phát run, răng va vào nhau lập cập, cố gắng hết sức lực để kìm nén tới mức mặt mũi đỏ tím tái, "Im miệng, nghiệp chướng!"

Tiêu Cẩm Ngọc đã đi đến trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng mà khinh thường, "Gian lận kế toán và khoản vay hơn năm ngàn tỷ của tập đoàn Thiên Tân, ông nội, ngài nói xem, cục công tố và viện kiểm sát có hứng thú với tin tức thú vị này hay không? Có lẽ đương kim chủ tịch tập đoàn Thiên Tân và nhà đầu tư lớn nhất Tiêu Chấn Đình đây cũng sẽ kết thúc chung bởi tin tức này nhỉ?"

"Rốt cuộc mày muốn cái gì?"

Tiêu Chấn Đình ngồi trên ghế gỗ, vốn định nhờ vào khoảnh khắc này để giải phóng bớt cảm xúc phẫn nộ trong lòng mình, lại chẳng ngờ rằng, lời này của Tiêu Cẩm Ngọc hoàn toàn chọc thủng phần cảm xúc mà ông ta vừa khó khăn lắm mới điều chỉnh lại, cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa, "Mày muốn tao chết thì mày mới thỏa mãn phải không?"

Tiêu Cẩm Ngọc liếc mắt nhìn ông ta, khẽ cười nói, "Tôi tưởng ông nội ngài phải hiểu rồi chứ."

Hắn tự thấy mình đã thể hiện rất rõ rồi, làm ầm ĩ đến như vậy, mục đích đương nhiên là muốn đòi lại toàn bộ những gì người thân và vợ con của hắn từng phải chịu đựng trong quá khứ, đây vốn là ông ta và Lộ Trân nợ hắn.

"Tôi có thể nói cho ông nội biết, chưa đến một tháng, đó là thời gian chậm trễ nhất để tôi có thể tống ông và tất cả người của Tiêu gia cùng Lộ gia vào tòa án, khiến các người phải trải qua sinh hoạt cuối đời trong viện kiểm sát tối cao, nhưng ngược lại, nếu ông biểu hiện thật tốt thì đều có thể thương lượng." Mặc dù Tiêu Cẩm Ngọc đang nhếch môi cười nhưng lại khiến lòng người rét run.

"Không thể nào!" Tiêu Chấn Đình vô thức phản bác lại, "Mày vì Omega đầu óc điên loạn của mình mà lại dám đối xử với người thân như vậy?"

Tất nhiên, đối với kẻ mặt dày không biết liêm sỉ như ông ta, sau bao nhiêu việc xảy ra còn nhắc đến hai chữ "thân tình" như vậy, Tiêu Cẩm Ngọc sẽ không đi tranh cãi vấn đề vô nghĩa này, huống chi sự thật là cho dù ông ta có tin hay không thì nửa tháng nữa hắn cũng sẽ tống ông ta và Lộ Trân vào viện kiểm sát, mà khi hai người này đổ xuống thì người nhà họ Tiêu và họ Lộ sau này cũng đừng hòng sống tốt.

Khác với thái độ vẫn còn cho là bình tĩnh của Tiêu Chấn Đình, sau khi Lộ phu nhân nghe thấy Tiêu Cẩm Ngọc muốn tống đương kim chủ tịch tập đoàn Thiên Tân và cả Lộ gia vào tù, bà ta trừng mắt lên vẻ mặt không thể tin nổi, hiện tại danh dự của bà ta đã mất hoàn toàn, nếu địa vị cũng không còn mà ngược lại phải trải qua quãng đời còn lại sau song sắt, nghĩ cũng đừng nghĩ, đột nhiên trong đầu dường như có thứ gì đó nổ tung, bà ta hét lên, "Không thể nào! Tao thà chết còn hơn!"

Giọng hét chói tai đến mức khiến tất cả mọi người muốn bịt tai lại.

Đợi đến khi không gian yên tĩnh trở lại, cục nợ mới lạnh lùng mở miệng, "Nếu không, vậy thì hãy thành tâm cầu xin sự tha thứ đi, chỉ cần bà quỳ gối dập đầu xin tha thì không phải mọi chuyện vẫn có thể thương lượng đó sao?"

Nghe Omega vừa nhỏ nhắn vừa yếu ớt nói như vậy, mấy quý phu nhân đứng gần không nhịn được cảm thán, vì trong lòng ai cũng hiểu rõ, từ nhỏ những người như Lộ phu nhân và bọn họ đều được bồi dưỡng trở thành người phong độ, kiêu ngạo, cho dù có gặp tình huống như nào cũng sẽ không làm ra mấy chuyện quỳ gối dập đầu mất mặt như thế, việc chà đạp tôn nghiêm này so với việc lấy mạng của Lộ phu nhân có lẽ còn độc ác hơn rất nhiều.

"Mày câm miệng ngay!" Quả nhiên, Lộ phu nhân tức đến đỏ bừng mặt lên, chỉ thẳng vào cục nợ, "Đồ đê tiện, mày mơ mộng hão huyền, tao liều mạng với mày!"

Chắc hẳn đây là lần đầu tất cả mọi người nhìn thấy dáng vẻ nổi điên, thậm chí đã lên đến cảnh giới cao nhất của Lộ phu nhân, bộ dạng bà ta giống hệt chó điên, trừ cắn người ra thì không biết làm gì khác.

Cuối cùng, vẫn là Lộ Tuấn anh trai của Lộ phu nhân không nhìn được nữa, dù sao thì Lộ phu nhân cũng là người của Lộ gia và đại diện cho Lộ gia, bà ta mất mặt thì mặt mũi bọn họ cũng chẳng biết để vào đâu được, ông ta chỉ đành tiến đến giữ chặt lấy em gái mình, "Trân Trân, em bình tĩnh lại một chút."

Nhưng hiển nhiên, Lộ Tuấn đã đánh giá thấp sức mạnh của một người đàn bà điên, ông ta không thể giữ nổi Lộ Trân dù chỉ một chút, ngược lại, còn kích động toàn bộ lòng thù hận bao năm qua của bà ta.

"Buông tôi ra, anh buông tôi ra!" Lộ phu nhân nhất thời thoát ra được, lại lần nữa vọt về phía cục nợ, gào lên, "Một kẻ bệnh tâm thần mà cũng dám yêu cầu tao phải hướng mày quỳ gối dập đầu xin sự tha thứ, vốn dĩ tất cả kết cục mày phải lãnh nhận còn không phải là vì Tiêu Cẩm Ngọc mang tới cho mày sao? Rõ ràng là vì Tiêu Cẩm Ngọc nên mày mới phải chịu đựng những điều đó! Một tạp chủng kết quả của một mối tình dơ bẩn kết hợp với kẻ điên, hai chúng mày đúng là tuyệt phối."

"Tiêu Cẩm Ngọc, mày và Omega điên kia của mày đừng có đắc ý, mày vĩnh viễn cũng không thắng nổi tao đâu, cũng giống như người mẹ điên của mày năm đó đã bại dưới tay tao như thế nào, cho tới cuối cùng chỉ còn cách cắt cổ tay tìm đến cái chết." Bà ta vừa nói vừa cười phá lên, "Lúc ấy, tao đã đưa mày đến đó mà, mày cũng được chứng kiến tận mắt đúng không? Mày còn nhớ rõ chứ..."

"Chát!"

Lộ phu nhân đang nói hăng thì bị cục nợ tát một cái.

Cái tát này, cục nợ đã dùng toàn bộ sức lực.

Tát xong, Lộ phu nhân lập tức ngã xuống đất, lỗ tai ù đi, không nghe thấy gì nữa, chỉ có thể ngỡ ngàng vẻ mặt không dám tin nhìn cục nợ.

"Đừng nhắc đến mẹ chồng của tôi, bởi vì cái miệng của bà vốn dĩ cực kỳ dơ bẩn, chỉ cần mở miệng ra thôi là đã khiến người cảm thấy toàn thân khó chịu rồi." Cậu tàn nhẫn nhìn chằm chằm Lộ phu nhân, lại nhìn về phía Tiêu Chấn Đình, hung tợn nói, "Yên tâm, các người sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tất cả các người phải sống, hơn nữa còn phải sống không bằng chết, các người cũng đừng hy vọng quãng đời còn lại của mình được ngồi sau song sắt để trốn tránh hay chết già thanh thản ở nhà."

"Hiện giờ, các người chẳng còn phương án để lựa chọn nữa đâu, cơ hội đã qua thì chính là đã qua." Cục nợ dừng lại một chút, quay người nhìn chòng chọc vào đám người Tiêu gia và Lộ gia đang đứng trong đám đông, "Nhưng đó là hai người họ, còn đối với các người thì vẫn còn đấy, chỉ cần các người khuyên bảo Tiêu lão gia tử và Lộ phu nhân đây thật tốt, thành tâm quỳ gối dập đầu cầu xin sự tha thứ cho mọi tội lỗi đã gây ra, vậy thì Lộ gia và Tiêu gia mấy người sau này vẫn còn cơ hội ở lại thành phố B, còn không..."

Tiêu lão gia tử bắt đầu cảm giác trong miệng có mùi vị của rỉ sắt, hơn nữa còn càng lúc càng rõ ràng, trước kia chỉ có ông ta mới dùng giọng điệu trịch thượng và cao ngạo như vậy đến để ép bức người, nào có từng bị người đè xuống đất còn trèo lên đầu như này bao giờ, hiện tại thật sự đối mặt và cảm nhận được, đúng là tức đến ói máu.

Tuy rằng cục nợ biết rõ hành động này của cậu là đang dồn chó vào chân tường, nhưng đứng trước lợi ích của bản thân thì thân tình lại được coi là gì, bọn họ có thể hy sinh những thứ còn lại kể cả danh dự của người cha bấy lâu vẫn luôn chu cấp và chở che cho bọn họ.

Đám người Tiêu gia và Lộ gia nghe xong, vẻ mặt ai nấy đều phải gọi là cực kỳ đặc sắc.

Nhưng thay vì lo lắng cho hai nhân vật chính là Tiêu lão gia tử và Lộ phu nhân, chẳng bằng nói là trong lòng bọn họ sợ hãi mất đi tất cả đang có hơn, từ lâu quyền lực trong tay Tiêu Cẩm Ngọc chỉ cần tùy tiện là có thể dễ dàng giẫm đạp bọn họ dưới chân, huống chi hiện giờ chi phí sinh hoạt hàng ngày của bọn họ đều dựa vào tập đoàn Tiêu thị và Tiêu Cẩm Ngọc chu cấp.

Quả nhiên, chỉ giãy giụa trong một chốc lát ngắn ngủi, đám người đã tiến lên vây quanh một vòng đứng ở bên cạnh Tiêu Chấn Đình, mỗi người đều dùng ánh mắt van xin để nhìn ông ta, "Ba, hiện giờ mọi chuyện đã đi đến bước đường này, hơn nữa dù sao cũng là ba đã làm sai với hai người họ trước, thôi thì ba cứ thật tâm quỳ xuống cầu xin sự tha thứ từ phu nhân của chủ tịch, đến lúc đó, may ra còn có thể giữ lại cái mạng, huống chi sau này tụi con và cháu chắt của ngài cũng cần phải sống tiếp ở thành phố B này, ngài đừng vì cái danh dự gì đó của mình mà đến mạng của con cháu cũng không để ý đến, đúng không?"

Sắc mặt Tiêu lão gia tử tái nhợt nhìn bọn họ anh một lời tôi một lời, đôi tay không ngừng run rẩy, hiện tại ông ta đã cảm nhận được, tư vị mất hết mọi thứ là như nào, quyền lực, địa vị, thân phận và ngay cả con cháu của chính mình đều đã không còn sót lại chút gì.

Ông ta tức tới mức không nhẫn nhịn được, vỗ bàn một cái, đứng thẳng lên, chỉ vào mũi đám con cháu mình mà chửi, "Nghiệt súc, sao tao lại sinh ra một đám súc sinh như chúng mày chứ, có lẽ tao nên đưa chúng mày đến trước mồ của mẹ tụi mày để mấy người họ nhìn xem, xem thử bọn họ đã đẻ ra đám rắn rết chúng mày như thế nào, sau khi biết chuyện không biết chừng bọn họ thật sự còn đội mồ đứng dậy bóp chết lũ tụi bay."

Tiêu Chấn Đình mắng chửi không chút lưu tình, làm cho đám con cháu riêng của ông ta vừa rồi vốn còn có chút hổ thẹn thì giờ thành công bị chọc giận, Tiêu Hạo cười lạnh một tiếng rồi nói, "Ông nhắc đến mẹ của tụi tôi mà không cảm thấy thẹn à? Cho dù lúc bọn họ còn sống hay đến khi chết rồi, ông có coi bọn họ là người phụ nữ của mình sao? Kể cả chúng tôi cũng vậy, có bao giờ ông dám công khai chúng tôi là con cháu của Tiêu gia với người bên ngoài, bao nhiêu năm qua bọn tôi không phải vẫn mang trên mình cái danh xưng "Đám con hoang không cha" đó sao?"

Tiêu lão gia tử nổi điên, giơ gậy ném về phía ông ta, "Mày dám nguyền rủa tao, đồ sói mắt trắng chúng mày, đúng là một đám mang trong người một nửa dòng máu thấp kém."

Lộ Quy nghe đến đây thì cũng nổi đóa, khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói, "Còn không phải kẻ thấp kém như ông sinh ra tụi tôi à? May mắn là tôi theo họ mẹ của mình, chứ không sau ngày hôm nay ra đường cũng chẳng dám hô tên họ của mình ra, mất mặt."

Dừng một chút, bà ta tiếp tục lạnh giọng nói, "Hiện tại, cho dù ông muốn hay không thì cũng phải quỳ xuống van xin thật tốt cho tụi tôi, nếu không, chỉ cần bọn tôi bị chủ tịch và phu nhân chủ tịch làm khó thì về sau ông cũng đừng mong trải qua ngày lành."

Tiêu Chấn Đình đã làm người đứng đầu trong giới thương trường và Tiêu gia nhiều năm, từ trước đến nay nói một là một, mỗi người trong nhà đều phải nhìn sắc mặt của ông ta mà sống, hiện tại lại bị con cái nhục mạ và ép bức, cứ như vậy, ông ta tức đến nỗi ôm ngực thở hổn hển rồi ngã gục xuống đất.

Rất nhanh, xung quanh đã loạn thành một đoàn, nhưng đám con riêng đứng bên cạnh lại chỉ thờ ơ nhìn trợ lý của Tiêu lão gia tử hốt hoảng gọi bác sĩ tư gia.

Cũng cùng một tâm trạng, nhất thời, Lộ phu nhân cảm thấy trời rung đất chuyển, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thực này, không thể không nói, từ khi chưa xuất giá bà ta đã phải vì nhà họ Lộ bỏ ra không ít, ngay cả là việc hạnh phúc và hôn nhân của chính mình cũng phải hy sinh, vậy mà lại không ngờ rằng, kết cục lại vẫn vì hai chữ lợi ích này mà bị chính người thân của mình đẩy xuống vực sâu, chà đạp chút tôn nghiêm ít ỏi còn sót lại của bà ta.

Lúc này, cục nợ mới tiến đến gần cúi đầu nhìn Lộ phu nhân nói, "Thật đáng thương!"

"Đê tiện!" Lộ phu nhân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của cậu dưới khoảng cách gần, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Có đê tiện đến đâu cũng chẳng thể so được với Lộ phu nhân đây, có lẽ hiện giờ bà hối hận lắm phải không, vì lúc trước đã không một đao chém sạch mà giữ lại mạng của tôi, nhưng biết làm sao được, lúc đó có lẽ là bà cũng chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng và khiến ông xã tôi mỗi ngày trải qua đều bị sự bất lực và đau khổ hành hạ nên mới quyết định như vậy nhỉ?" Cục nợ cong môi cười nhưng đôi con ngươi sáng màu lại lạnh băng, "Tôi học theo bà đấy, thế nào, cảm giác mất dần mọi thứ mình đang có, có thú vị không?"

"Mày đừng có vội đắc ý, nếu mày đã ép tao đến như vậy, tao cũng sẽ phanh phui tất cả việc làm dơ bẩn của mày và Tiêu Cẩm Ngọc ra cho mọi người biết, mày cho rằng mấy năm qua Tiêu Cẩm Ngọc sạch sẽ lắm sao? Vì mày, vì một tên tâm thần như mày và đứa con trầm cảm mày sinh ra mà nó đã gây thù chuốc oán khắp nơi, thậm chí còn trở nên điên cuồng tới mức khiến bao công ty lớn nhỏ phá sản và bao người bị hại vào tù oan..."

Cục nợ đưa tay dùng sức bóp chặt lấy cằm của bà ta, "Mặc dù tôi không mấy coi trọng quyền lực nhưng thi thoảng tôi lại cảm thấy sử dụng thứ quyền lực đó với mấy người như Lộ phu nhân đây cũng rất thú vị, nếu không muốn bị chính người nhà của mình ấn đầu xuống đất để hướng tôi dập đầu tạ tội thì tốt hơn hết phu nhân nên nói ít đi một chút, hiểu?"

Lộ phu nhân tức đến phát run, cục nợ đang uy hiếp bà ta nhưng bà ta lại chẳng có cách nào, trên làn da trắng nõn của cằm còn bị mạnh mẽ in lên dấu hằn xanh tím rõ ràng, đủ biết cục nợ đã dùng lực mạnh như thế nào, thấy bà ta có vẻ sắp không thở nổi, cậu còn tốt bụng vuốt vuốt giúp bà ta, "Vừa rồi cũng chỉ là đùa mà thôi, đương nhiên là tôi sẽ không nhẫn tâm để ông nội và mẹ cả quỳ gối dập đầu cầu xin, cũng không thật sự muốn đưa các người vào tù, như vậy quá không hiểu chuyện rồi, chỉ là từ nay về sau, tôi sẽ đích thân chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của hai người cho đến cuối đời, thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com